Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 51: Kinh động.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Thế giới sơ khai, thiên địa thành hình.

Vạn vật sơ khai, đạo pháp tự nhiên.

“Pháp” này tuân theo ý đó, vì đó là quy tắc, vì đó là định luậ, là đạo lý vận chuyển của toàn thế giới, người thuận theo thì sống, còn kẻ chống lại sẽ chết.

Thành tiên hay thành ma, muốn siêu thoát ra ngoài thế giới, tranh vận mệnh với ông trời, hưởng ân huệ của trời đất, đây vốn là nghịch thiên, cho nên phải chịu trừng phạt, đó là thiên kiếp, vượt qua thiên kiếp này thì được thiên đạo tán thành, còn thất bại thì tiêu vong.

Song, trên cả thiên kiếp, số trời mênh mang, hóa thành thiên triệu.

Thiên triệu chuyển ngược, đại hung đại hiểm, đã lành càng lành, đã dữ càng dữ, trời đất điên đảo, sống chết khó lường.

...

————————————

Nhất Trung Thiên, dãy núi Thiên Uyên.

Sương mù màu đen bao phủ vô số năm tháng chẳng hề tiêu tan, ngay khi thiên triệu xuát hiện lại quay cuồng kịch liệt, như đang sợ hãi, lại như đang vũng vẫy.

Gần rãnh trời, ánh mắt mọi tiên sĩ đều nhìn lên bầu trời màu máu, trong mắt khó giấu nôi vẻ kinh hãi, không ai chú ý tới một tia sáng màu máu lặng lẽ chiếu xuống rồi chui vào trong vực sâu.

...

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết nữa, sao bầu trời lại thay đổi như vậy, cảnh tượng thật đáng sợ!”

“Chắc chắn sắp có chuyện lớn rồi.”

...

“Máu! Là màu máu!”

“Đúng vậy, tu hành mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu tiê lão phu thấy bầu trời màu máu như vậy, thật quá kinh khủng!”

“Có thể liên quan tới chiến trường tiên ma không?”

“Ai biết được.”

“Mau nhìn kìa, lại có người tới.”

“Là ba vị chấp sự đại nhân!”

....

Đám quặng nô không dám ồn ào náo động, chỉ có thể lén lút bàn tán.

Tất cả cao thủ tại bãi quặng đều được ba vị chấp sự dẫn tới, thiên địa dị tượng bất ngờ diễn ra khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy kinh hãi, có điều họ vẫn giải tán đám quặng nô, lệnh cho họ trở lại bãi quặng chờ lệnh.

Đến khi quặng nô đi khỏi, Liên Vân nhìn bầu trời nói: “Hai vị sư huynh, hai người các huynh tu hành cũng khá lâu, chắc biết chuyện gì xảy ra chứ?”

“Huynh cũng không biết.” Trác Vô Cấu sắc mặt căng thẳng, lắc đầu rồi trầm giọng nói: “Ngô sư đệ, đệ kiến thức rộng rãi, có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Cái này...”

Ngô Niệm Tri cười khổ nói: “Trong ba người chúng ta, Trác sư huynh tu hành lâu nhất, nếu ngay cả sư huynh cũng chưa từng nghe nói vậy làm sao tiểu đệ biết được. Có điều đệ cũng đã truyền thư về tông môn hỏi rồi, chắc sẽ có tin tức đưa lại nhanh thôi.”

“Hai vị sư huynh, giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Trong lòng Liên Vân đầy áp lực, cảm giác như sắc sửa có chuyện lớn xảy ra.

Trầm ngâm một lúc, Trác Vô Cấu nhíu mày nói: “Bên dưới Thiên Huyên cũng có dị động, chúng ta xuống thử xem sao, nếu thực sự là gió lốc hỗn loạn vậy phải báo cáo lại cho cấp trên ngay.”



“Được.”

Ngô Niệm Tri gật đầu, lật tay lấy ra một chiếc khăn gấm rồi ném lên không trung.

Khăn gấm không ngừng hóa to rồi biến ảo thành một vòng bảo hộ màu sắc rực rỡ, bao phủ lấy ba người bọn họ vào bên trong.

Lập tức, ba vị chấp sự bay xuống dãy núi Thiên Uyên bên dưới.

....

————————————

Tiên giới thượng cảnh, Bát Trầm Thiên.

Sâu trong biển mây mịt mờ có một tòa thành cổ nguy nga lộng lẫy sừng sững giữa đất trời.

Thành cổ cả trong và ngoài cũng lên tới trăm vạn dặm, tiên sĩ lui tới như sóng triều, thi thoảng lại xẹt qua một luồng sáng kỳ lạ, phía trong là thành trì lộng lẫy xa hoa nhất cả Tiên Giới, Thiên Đô hoàng thành.

Tại trung tâm hoàng thành là một tòa cung điện cổ kính lơ lửng trên bầu trời, như thần linh cao xa nhìn xuống vạn vật chúng sinh nhỏ bé, có khí phách trang nghiêm, thần thánh không thể xâm phạm.

Đây là nơi có quyền lực và vinh quang nhất tại Tiên Giới – Tử Tiêu cung.

...

Sâu trong cung điện là muôn hoa khoe sắc, chim chóc bay lượn.

Lúc này, trong khe mây, nước suối trong từ từ chảy xuống, một bóng dáng xinh đẹp gạt nước bước đi, trong ao phủ đầy cánh hoa, dập dờn bập bềnh theo gợn nước.

Âm thanh thiên nhiên vang vọng, bóng hình xinh đẹp khẽ múa, chỉ trong chốc lát, cánh hoa bay đầy trời, hương thơm tỏa bốn phía.

Đang lúc âm thanh như trời xanh cảm động, bỗng một loạt tiếng bước chân vội vã đánh vỡ vẻ hài hòa mỹ diệu này.

“Lập Nhi bái kiến Hoa Phi nương nương...”

Một cô gái mặc trang phục cung điện quỳ bên chiếc ao, giọng nói có phần dồn đập.

Bóng dáng xinh đẹp trong ao mờ bỗng ngưng lại một chút, sau đó một giọng nói dịu dàng vang lên: “Nha đầu, đứng lên đi, rốt cuộc có chuyện gì mà ngươi vội vàng đến vậy?”

Lập Nhi đứng lên, nói với vẻ cung kính: “Khởi bẩm nương nương, vừa rồi thiên địa dị động, đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ, đại nhân Hạo Thiên Giám lệnh cho Lập Nhi tới đây báo cáo.”

“Ồ? Có chuyện gì mà kinh động cả vị lão đại nhân Hạo Thiên Giám vậy?”

Hoa Phi vẫn tắm mình trong suối nước trong, chỉ có giọng nói lười biếng thoáng lộ chút kinh ngạc. Chỉ thấy nàng nâng tay lên rồi ngưng tụ thành một linh kính cực lớn, bên trong tràn ngập ánh sáng màu máu.

“Ồ!”

Bóng dáng Hoa Phi hơi run lên, giọng nói mang theo vài phần xúc động: “Đây... đây là thiên triệu, thiên triệu muôn đời khó tháy, chỉ có đại năng hoặc dị bảo xuất thế mới có thể khiến thiên triệu hàng lâm, hèn chi lão đại nhân Hạo Thiên Giám lại quan tâm tới vậy... Ha ha ha, bao năm rồi Tiên Giới không xuất hiện thiên triệu, xem ra sắp náo nhiệt rồi.”

Lập Nhi lẳng lặng đứng bên, không hỏi nhiều.

Một lát sau, Hoa Phi mở miệng nói với vẻ lạnh nhạt: “Hôm nay Linh Phi muội muội và Lãnh Phi muội muội đang bế quan, không cần quấy rầy hai muội ấy, ngươi truyền pháp dụ của bản cung, lệnh cho Ám Bộ phái người xuống hạ giới điều tra việc này, nếu không có tin tức gì không được hành động khinh xuất, trước tiên phải thông báo cho bản cung, ngươi hiểu chứ?”

“Lập Nhi hiểu ạ.”

“Được rồi, ngươi mau đi làm đi, tiện đường gọi Tiểu Sư Nhi tới đây, bản cung có chuyện muốn nói với nó.”

“Dạ, Lập Nhi cáo lui.”

oOo

~oOo~

Nhất Trung Thiên, núi Côn Lôn, trụ sở Phi Thăng điện.

Tiên sĩ trung niên vẫn quỳ ở giữa đại điện, bên trên lơ lửng một bóng dáng khổng lồ.



“Thiên Phong bái kiến lão tổ.”

“Đứng lên đi.”

“Tạ ơn lão tổ.”

Thiên Phong cúi đầu rồi nói vơi vẻ cung kính: “Khởi bẩm lão tổ, Nhất Trung Thiên có dị tượng, không biết là biến cố gì, mong lão tổ chỉ điểm.”

Hư ảnh cười nhạt rồi nói: “Đây là thiên triệu, sau dị động sẽ tự tan đi, các người không cần lo lắng.”

“Thiên Triệu?”

Khuôn mặt Thiên Phong lộ vẻ kinh ngạc, trong đầu lướt qua những truyền thuyết về thiên triệu hàng lâm.

Dừng một chút, hư ảnh tiếp tục nói: “Có điều mỗi khi thiên triệu hàng lâm tất có biến cố lớn, lần thiên triệu này ứng với Nhất Trung Thiên, các ngươi mau điều tra cho rõ.”

“Cái này...”

Vốn đáng lẽ phải đáp ứng ngay, nhưng lời tới miệng Thiên Phong lại không bieetts phải nói thế nào. Gã tu hành đã vài ngàn năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy thiên triệu hàng lâm, gã thật sự không biết mình nên thăm dò ra sao, dẫu sao một chút manh mối cũng chẳng có.

Hư ảnh nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương, vì vậy tiếp tục chỉ điểm: “Lệ Nhi với nha đầu Vân Tố kia còn ở hạ giới, ngươi có thể tới tìm bọn họ xin giúp đỡ.”

"Đệ tử tuân mệnh, cảm tạ lão tổ."

Thiên Phong nghe vậy vui mừng quá dỗi, vội vàng bái tạ.

Không đợi tới lúc gã ngẩng đầu lên, hư ảnh đã biến mất.

oOo

~oOo~

Dãy núi Thiên Uyên, chợ nô.

Trong Tàn Thư tập, một tấm Huyền Quang kính lơ lửng trên không trung, bên trong xuất hiện một bóng người mờ ảo.

Quách Nam quỳ rạp trên mặt đất, giọng nói run run: “Chẳng hay quan gia đột nhiên triệu kiến có gì dạy bảo?”

Trong kính vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Thiên triệu hàng lâm, việc này quan hệ trọng đại, bản tọa muốn ngươi âm thầm điều tra chuyện này.”

“Thiên triệu?”

Quách Nam kinh ngạc hỏi lại: “Quan gia nói bầu trời màu máu bên ngoài là thiên triệu.”

“Không sai.”

Người trong kính trầm giọng nói: “Bản tọa sẽ trợ giúp ngươi một chút, nhưng việc này phải tiến hành âm thầm, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi điều tra rõ sự tính phải lập tức cho ta biết.”

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân hiểu.”

Quách Nam gật đầu không ngừng, lòng vùa sợ vừa vui. Sợ là dị động thiên triệu ắt có chuyện lớn xảy ra, vui là vì đối phương đã hứa giúp mình, vậy chắc chắn sẽ thu lợi không ít.

Tiếng nói lại thay đổi, người trong kính hỏi: “Đúng rồi, giờ tiên nô kia ra sao?”

Quách Nam vội vàng đáp lời: “Người này chỉ trốn tại dãy núi Thiên Uyên tu hành, không có hành động gì lạ, cũng không định đi khỏi.”

“Không có động tĩnh gì à?”

Người trong kính trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có lẽ người này không biết gì, ngươi cứ tiếp tục theo dõi là được.”

“Dạ.”

Quách Nam không dám làm khác, khom người nhận lệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook