Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 45: Nhu nhược và dũng cảm.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Vực sâu như mực, gió trời như dao.

Trong mắt người ngoài, dãy núi Thiên Uyên vừa rộng vừa dài, kéo dài suốt toàn bộ Phượng Lân Châu, dường như có thể tùy ý thu thập tiên thạch. Song trên thực tế, toàn bị dãy núi Thiên Uyên đều bị màn khói đen dày đặc bao phủ, trong đó gió bão không gian vô cùng hỗn loạn, cho dù là La Thiên thượng tiên cũng không dám tiếp xúc.

Để tiện thu thập tiên thạch, tiên tông các đời nghĩ hết cách, dùng thuật trận pháp giam cầm dãy núi Thiên Uyên trong một không gian cố định, mới tạo thành tình hình ổn định ngày nay. Còn muốn ra vào dãy núi Thiên Uyên chỉ có cách mang theo ngọc bài có lưu lại ấn ký trận pháp.

Đúng vậy, ngọc bài có ấn ký trận pháp này chính alf ngọc bài thân phận tiên nô.

Lúc trước khi Bạch Mộc Trẩn rời bãi quặng tiên nô vẫn đem theo ngọc bài bên người, không ngờ hôm nay lại có tác dụng.

Cũng hệt với hồi trước, ấn ký trên ngọc bài thân phận cảm ứng với trận pháp. Bạch Mộc Trần dễ dàng xuyên qua màn khói đen dày đặc. Chàng không hề do dự, lặng lẽ bay thẳng vào con đường trong trí nhớ.

......

Hang động sâu hun hút, đen kịt không thấy năm ngón tay.

Vì nơi đây quanh năm bị vụ triều ăn mòn, trong không khí lúc nào cũng mang theo trận trận âm trầm và mùi mục nát.

Trên đường đi, Bạch Mộc Trần rẽ qua vô số cửa động, hễ gặp dấu vết của quặng nô chàng đều cẩn thận né qua.

Tới cuối hang núi là một bức tường đá.

Nhìn những vết đục quen thuộc, Bạch Mộc Trần cảm khái ngàn vạn nẻo. Một năm trôi qua, mọi thứ nơi đây vẫn chẳng hề thay đổi, chàng dời đống đá vụn ở góc tường sang, đáo đống linh mộc và tiên phù mình từng chôn lên.

Hôm nay Bạch Mộc Trần không cần tuân theo quy củ của bãi quặng Tiên Nô, tất cả thời gian đều có thể xắp xếp theo ý mình, cho nên chàng cũng không vội khai thác tiên thạch mà ngược lại khoanh chân tại chỗ, dùng tất cả linh mộc luyện chế thanfht iên phù, ít nhất cũng khiến mình có chút năng lực tự bảo vệ.

......

------------.

Trong một động mỏ khác ở dãy núi Thiên Uyên, một bóng người beo béo đang ra sức vung dùi.

Tiếng đục đẽo vang lên kèm theo đá vụn văng lung tung.

Người này sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt chán nản, đôi mắt chết lặng thoáng hiện vẻ đau đớn, gã chính là Nguyên Minh Tử.

Từ sau lần trước bị Bạch Mộc Trần đe dọa, Nguyên Minh Tử không tới chợ nô nữa. Gã vừa chịu cơn nghiện dày xéo, vừa thông qua việc đào quặng để phát tiết những ức chế trong lòng.

Không thể không nói, trong hoàn cảnh càng tàn khốc càng khảo nghiệm năng lực sinh tồn của một người.



Nguyên Minh Tử có lẽ rất nhút nhát, rất nhu nhược, thậm chí cực kỳ sợ chết, nhưng tính cách gã lại cứng cỏi dị thường, có thể sống sót trong dãy núi Thiên Uyên hung hiểm tới giờ, cả ý chí và sự nhẫn nại của gã đều vượt quá mức người thường có thể tưởng tượng, xét trên một mặt khác, gã cũng là kẻ dũng cảm, chính vì có dũng cảm đối mặt với cuộc sống này nên mới có sinh mạng cứng cỏi đến vậy.

Thật ra, trên thế gian này chỉ có hai loại người có thể sống sót được lâu dưới cuộc sống như thế này, một là kẻ vô cùng sợ chết, hai là kẻ không sợ cái chết.

Cho dù nhu nhược hay dũng cảm, đều chỉ vì cuộc sống tốt hơn.

...

Một lúc lâu sau, một tiếng va vang lên lanh lảng.

Nguyên Minh Tử lập tức vui mừng, càng ra sức vung dùi, đào viên tiển thạch trên bức tường đá ra. Nhưng đang lúc gã để viên tiên thạch vào trong túi, một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía cửa động.

“Ha ha ha! Thằng mập, xem ra thu hoạch cũng không tệ!”

Tiếng cười tới gần, một gã quặng nô vóc người cao to đem theo năm tên huynh đệ bước tới, chặn đường đi của Nguyên Minh Tử lại.

“Ngươi...... Các ngươi muốn làm gì?”.

Nguyên Minh Tử căng thẳng nhìn đám người đang bước tới, lòng lại thầm đau khổ. Người ta xắp hàng như thế, làm sao gã không nhận ra ý đồ của đối phương, chỉ có điều vẫn không cam lòng thôi.

Người cầm đầu tên Chu Bát, bởi tu vi tương đối cao, kinh nghiệm lão luyện cho nên tốp năm tụm ba, tụ tập một đám du côn, chuyên môn ức hiếp các quặng nô đơn lẻ.

Rát nhiều lúc Chu Bát nghĩ, làm quặng nô thật ra cũng đâu có gì không hay, ít nhất giờ gã coi như không tệ, có ăn có uống có đồ để cầm, không có việc gì thì tới chợ nô dạo chơi, đánh cuộc, nếu không thì kiếm cái hoa hồn mà chơi, thỏa mãn chút dục vọng bản thân.

Đâu là cuộc sống hạnh phúc? Chính là nó.

Chu Bát rất phong độ phủi phủi vạt áo, vẻ mặt ôn hòa nói: “Thằng mập, đừng sợ, chúng ta đều là người hiểu chuyện, sẽ không làm bừa đâu. Đương nhiên nếu có ai muốn làm bậy chúng ta cũng có thể giúp ngươi, chỉ cần trả một cái giá nhất định là được... Thế nào? Có lợi lắm phải không?”

Bàn bạc chuyện lợi ích trực tiếp như vậy chẳng những không khiến Nguyên Minh Tử bình tĩnh lại, ngược lại khiến lòng hắn lạnh dần.

“Ta... ta không cần ai giúp.”

Nghe Nguyên Minh Tử nói vậy, đám Chu Bát lập tức lộ vẻ hung dữ, trông như chỉ một lời không hợp sẽ lập tức động thủ.

Bãi quặng tiên nô không ai không biết gã béo này là dễ ức hiếp nhất, trước giờ đều bị la mắng mà không dám trả lời, bị đánh không đánh lại, nhẫn nhục chịu đựng... Không ngờ hôm nay lại dám cự tuyệt!

Chu Bát không buồn giả vờ giả vịt nữa, lạnh lùng mở miệng nói: “Thằng mập, sự kiên nhẫn của Chu mỗ có giới hạn, tốt nhất ngươi đừng khiêu khích cái giới hạn ấy nữa, nếu không... Hừ hừ hừ!”



“Thằng mập, nghe chưa? Còn không mau đưa túi quặng đây!”

“Đưa mau đưa mau, nếu không giờ sẽ cho ngươi hồn phi phách tán>”

“Đúng vậy, dẫu sao ngươi chết thì chết, làm gì có ai để ý tới chuyện sống chết của ngươi.”

...

Mấy gã đàn em mở miệng phụ họa, bị uy hiếp trắng trọn như vậy, Nguyên Minh Tử bất đắc dĩ thỏa hiệp, đưa túi quặng trên người ra.

Vì sao? Vì sao mọi người đều ức hiếp mình? Mình chỉ muốn sống tiếp thôi mà.

Nguyên Minh Tử gào thét đau đớn trong lòng, mỗi lần đi lấy quặng gã đều cố tránh mọi người, tìm một hang động hoang vắng, tiếc là trốn một lân đâu trốn được mười lăm, cuối cùng vẫn bị người ta ức hiếp.

“Ồ, mười bốn viên tiên thạch, cũng không tệ lắm.”

Chu Bát mò tay vào túi, móc ra năm viên tiên thạch sau đó vứt trả cho Nguyên Minh Tử.

“Đại ca làm gì vậy, sao không cầm thêm mấy khối? Hoặc là cầm hết đi...”

Nghe đám đàn em nói vậy, Chu Bát ra vẻ hào phóng nói: “Được rồi được rồi, lấy năm viên là được rồi, nếu lấy hết, thằng mập này chắc chắn sẽ bị roi Khổ Đằng đánh chết... Nếu thằng mập này chết sau này đi đâu kiếm người thu tiên thạch đây? Hạ giới có câu này rất hay, núi xanh không còn đó, nước suối còn chảy, cứ chăn nuôi vật mới là lợi nhất.”

Một tên đàn em khác hỏi: “Vậy vì sao đại ca không thu bốn viên? Trên tay gã béo này chỉ có chín viên, lúc về cũng vẫn bị ăn roi thôi.”

“Ngươi vẫn không hiểu rồi.”

Chu Bát gãi gãi cằm nói: “Thiếu một viên phạt hai mươi roi, thằng mập này da dày thịt béo như vậy, chắc chắn không vấn đề, để hắn nhớ lâu một chút cũng tốt, cái này gọi là ân uy cùng tỏ, hiểu chửa?”

“À! Hóa ra là vậy!”

Đám thủ hạ bừng tỉnh hiểu ra: “Đại ca đúng là trí tuệ phi phàm, bọn em theo đại ca cũng là tiền đồ vô lượng!”

Chu Bát nghe vậy chỉ cười không nói, thu lại tiên thạch định đi.

“Đứng lại! Các ngươi làm gì vậy?”

Một tiếng quát lớn, đám người Chu Bát sửng sốt ngây ra tại chỗ.

Cách đó không xa, hai bóng người dần dần tới gần, Nguyên Minh Tử thấy hai người, không khỏi xấu hổ cúi thấp đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook