Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 44: Trở lại nghề cũ.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Ngọc bài màu tím lơ lửng trên không trung, bên trong lưu chuyển kim quang, tỏa ra đủ loại sắc màu, cuối cùng ngưng tụ thành một chữ “Đế” phong cách cổ xưa. Đế đứng giữa trời, như đáng chúa tể, đại biểu cho mệnh lệnh của tiên đế, quyền lợi chí cao, vinh dự vô thượng.

Mệnh lệnh vừa ra, uy thế ngập trời, vạn linh hàng phục.

Đối mặt với áp lực như vậy, tất cả tiên sĩ đều không kìm được quỳ rạp trên mặt đất, thậm chí có một số đệ tử toàn thân đã run lên lẩy bẩy, sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn.

Dương Quân Trạch thấy vậy mỉm cười khinh thường, thầm nghĩ đám người này đúng là một lũ nhà quê, đế lệnh này chẳng qua là một hình chiếu do thượng giới truyền xuống mà đã bị dọa như vậy, nếu thấy đế lệnh thật sự chắc sợ tới mức hồn phi phách tán!

Đương nhiên, đế lệnh chân chính cũng không phải thứ mà tiên sĩ quan tịch nho nhỏ có thể chạm tay vào.

“Được rồi, đứng dậy cả đi!”

Thu lại lệnh bài, Trầm Ngọc từ từ khoát tay nói: “Lần này chúng ta phụng mệnh tới, không muốn khoa trương qua mức, mấy thứ lễ nghi phiền phức tốt nhất cứ miễn đi.”

“Đa tạ đại nhân.”

Mọi người đứng dậy, lại thi lễ.

Ngô Niệm Tri với tư cách là người nhiều kiến thức nhất trong số chấp sự cũng đoán được ý đồ của hai vị tiên quan khi tới, bởi vậy nhẹ giọng hỏi: “Hai vị đại nahan đột nhiên tới đây là muốn chiêu mộ binh lính tiên nô, vậy chắc hẳn chiến trường Tiên ma đã mở?”

“Hả!”

Nghe thấy bốn chữ chiến trường Tiên Ma, Trác Vô Cấu và Liên Văn cùng chấn động, trong mắt lộ vẻ e ngại, còn các đệ tử khác khuôn mặt đều mịt mờ khó hiểu.

Cực bắc Tiên Giới, biển mây mênh mông, vô biên vô lượng, hỗn độn hư không.

Nghe nói, ở tận cùng biển mây có một vết rách không gian khổng lồ, kết nối hai giới Tiên Ma, cứ cách ngàn năm các tộc của Ma giới lại xâm lấn...

Để bảo vệ Tiên Giới, vị tiên đê đầu tiên đã dùng thần thông vô thượng bố trí phong ấn xung quanh vết rách không gian, lại xắp xếp tiên binh chống lại kẻ thù từ bên ngoài.

Năm tháng trôi qua, chiến tranh giữa tiên ma càng lúc càng thảm khốc, Đại La kim tiên cũng khó tránh thoát vận mệnh, dần dần chỗ phong ấn trở thành chiến trường Tiên Ma, cho nên mỗi lần chiến trường mở ra, thượng giới lại phái sứ giả tới các nơi, bàn bạc với các thế lực, chiêu mộ binh lính tiên nô với số lượng lớn, nói là phục dịch, thực chất chỉ là pháo hôi.

Trầm Ngọc thấy có người lên tiếng hỏi cho nên cũng gật đầu đáp: “Đúng vậy! Phía Bắc có tin, phong ấn chiến trường bắt đầu nới lỏng, trong vòng trăm năm chắc chắn sẽ xảy ra ác đấu, tốt nhất nên sớm chuẩn bị. Chiến trường Tiên ma liên quan tới an nguy của toàn bộ Tiên Giới, mỗi tiên tông đều có nghĩa vụ góp sức, lần này Tây Phượng Lân, Thái Nhất tông đã dâng lên năm ngàn tiên nô, năm ngàn tiên nô còn lại do tam đại tiên tông Đông Phượng Lân các người bổ xung.”

“Cái này...”

Ba vị chấp sự đưa mắt trao đổi với nhau một chút, sau đó Trác Vô Cấu cung kính nói: “Hai vị đại nhân từ xa tới, vốn không nên làm chậm trễ việc của đại nhân, có điều chuyện này bọn tại hạ không cách nào làm chủ, còn cần bẩm báo lại tông môn, để ba vị tông chủ bàn bạc định đoạt. Hơn nữa hôm nay chưa tới ngày tập trung mỗi tháng, tất cả quặng nô đều đang đi khai thác quặng, kính mong đại nhân kiên nhẫn chờ thêm vài ngày.”



Trầm Ngọc im lặng không nói, Dương Quân Thạch ở bên cạnh sắc mặt hờ hững nói: “Bọn ta còn bận công việc, các ngươi mau truyền lời ra ngoài đi.”

“Dạ dạ, tiểu nhân nào dám làm chậm việc của đại nhân.”

Ngô Niệm Tri vội vàng nói phụ theo: “Kính mong đại nhân tới động phủ nghỉ ngơi một lát, bọn tiểu nhân sẽ đi truyền lời.”

Dương Quân Thạch nhìn về phía Trầm Ngọc, sau đó gật đầu ra vẻ đồng ý.

Lập tức, hai người được Ngô Niệm Tri dẫn vào trong động.

......

------------.

Sao trời xoay chuyển, không ngày không đêm.

Ở gần dãy núi Thiên Uyên, một đội tuần tra tiễn sĩ cưỡi thuyền mây, từ từ bay lướt qua không trung.

Tại Tiên Giới, chỉ có tu vi vượt qua Thiên Tiên mới có thể ngự không phi hành, những người khác chỉ có thể mượn nhờ vật ngoài. Rất rõ ràng, dưới chân đội tuần tra tiên sĩ này là một linh khí phi hành.

“Các ngươi có nghe nói không? Mấy ngày trước có người đánh nhau ngoài rừng hoang, động tĩnh rất rất lớn.”

“Đúng đó! Nghe nói có là hai cao thủ tranh đấu, ngay cả hộ vệ chợ nỗ cũng tới cản đấy.!

“Không phải đâu, sao ta nghe nói là một vị tiền bối tu luyện tại đó!”

“Chắc là gặp phải hung thú.”

“Các ngươi nói đều sai cả, một người bạn của ta tình cờ đi ngang qua đó, nghe nói là một vị đại sư thử nghiệm tiên phù, uy lực vô cùng cường đại, ít nhất cũng là tiên phù ngũ giai.”

“Ngũ giai! Thật quá lợi hại.”

“Ha ha, tiên phù ngũ giai thì đã sao, cho dù tiên phù thập nhị giai cũng chẳng bằng một ngón tay của Đại La kim tiên.”

“Ừ, tiên phù chỉ có tác dụng khi cảnh giới còn thấp, lúc cảnh giới lên cao, bất cứ pháp quyết nào cũng lợi hại hơn tiên phù.”



“Ha ha, đợi ngươi lên đến cảnh giới đó rồi hãy nói!”

...

Trên thuyền mây, mười đội viên đội tuần tra nhao nhao tranh luận, thi thoảng lại cười vang lên một hồi.

Lúc này, tiên sĩ trung niên cầm đầu không nhịn nổi mở miệng quát lớn: “Các ngươi không nghe ta bảo gì hay sao, tự làm tốt việc của mình đi, nghe nói gần đây có rất nhiều thượng tiên hạ giới, các ngươi cẩn thận một chút cho ta, nếu xảy ra sơ xuất gì ta cũng chẳng bảo vệ nổi các các ngươi đâu.”

“Vâng thưa đội trưởng.”

Đám đội viên nghe vậy vội vàng đáp lời, cũng tự thu mình lại.

Tiên sĩ trung niên đang định gật đầu, bỗng lại quay ngoắt sang nhìn về phía dưới, bất giác cau mày.

“Đội trưởng có phải có chuyện gì không?”

Đám đội viên nhìn theo ánh mắt, phát hiện bên dưới ngoại trừ cây cối với đá vụn không thấy nửa bóng dáng nào.

Tiên sĩ trung niên quan sát một lúc, không phát hiện manh mối gì, vì vậy khoát tay ý bảo không có gì đáng ngại.

“Đi thôi, chúng ta tới phía bắc xem sao.”

“Vâng!”

...

Ngay lúc thuyền mây đi khỏi không lâu, một khối đá dưới đất bỗng lật qua, một bóng người lặng lẽ chui từ trong đó ra, vị trí này đúng là nơi tu sĩ trung niên kia vừa quan sát.

Bạch Mộc Trần đứng thẳng người dậy, tùy ý phủi phủi bụi đất trên người, nhìn về phía đội ngũ tuần tra vừa đi khỏi.7

Vừa rồi thật quá nguy hiểm, tính cảnh giác của đội trưởng đội tuần tra kia rất cao, nếu không phải lúc mấu chốt Bạch Mộc Trần ẩn giáu tâm thần, giữ mình trong trạng thái không minh, không khéo chàng đã bị phát hiện.

Sau khi ra khỏi chợ nô, Bạch Mộc Trần không chọn cách đi xa, bởi thế giới bên ngoài còn rất lạ lẫm đối với chàng, hơn nữa đâu đâu cũng có nguy hiểm, với năng lực hiện tại của chàng, đừng nói tới chuyện gây dựng danh tiếng gì gì đó, ngay cả tự bảo vệ mình cũng là vấn đề. Cho nên sau khi suy nghĩ, chàng quyết định tiếp tục lưu lại, ít nhất chàng còn khá quen thuộc với nơi này, chỉ cần mình làm việc cẩn thận chắc cũng không xảy ra chuyện gì.”

Mặt khác, Bạch Mộc Trần đần dần hiểu được, lần này liên tục có người tìm tới, rất có thể mình đã bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh nào đó, hôm nay muốn thoát thân sợ là khó càng thêm khó, giờ cách duy nhất chàng có thể làm được là tìm mọi cách tăng cường thực lực bản thân. Đáng tiếc là muốn tăng cường thực lực cần tiêu tốn một lượng khổng lồ, mua sắm lượng lớn tiên đan, tiên mộc và ấn phù... Cái nào không phải dùng tiền? Vạn bất đắc dĩ, chàng không thể không quay lại nghiệp cũ, tới dãy núi Thiên Uyên lén lút thu thập tiên thạch.

Tâm niệm máy động, Bạch Mộc Trần nhanh chóng nhảy vào màn khói đen trong dãy núi Thiên Uyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook