Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 60: Thiên Vi Phủ chủ

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Thiên Vi Phủ ở tại một vùng đất tốt trên Đông Phượng Lân.

Tòa thành này chiếm giữa diện tích trăm vạn mét vuông, tiên bắc thông với Cửu Khúc Hà, nam gần núi Thanh Ông, đông tiếp giáp với dãy Cảnh Lan, lại gần Thiên Cứu Phủ, nhìn thông ra Cửu Dương Thiên Viện, địa thế rộng rãi, bốn bề thông thoáng, là một trong những tòa thành phồn vinh nhất Đông Phượng Lân.

Giữa phủ thành, một tòa nhà lơ lửng giữa không trung, xung quanh có tiên binh canh gác, bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, khiến người khác không dám khinh nhờn.

Nơi này phủ đệ của phủ chủ Thiên Vi Phủ, Nguyễn Kinh Niên.

Nguyễn Kinh Niên, thiên tiên cửu phẩm... Tử Tiêu Cung... Tuổi tác bảy ngàn tám trăm... Tiên quan tam phẩm... phủ chủ Thiên Vi Phủ.

Tiên quan tam phẩm, đại biểu cho điều gì?

Có lẽ trong mắt tiên tông đại phái thì chức vụ này chẳng là gì, song trong mắt tiên dân bình thường, đó lại là đại biểu cho quyền uy, cho sự tồn tại cao quý, đặc biệt còn là người đứng đầu một phủ, quản lý, nắm giữ chuyện sinh sống của vài trăm ngàn tiên dân.

Tại tiên giới, quan niệm tôn ti đã hình thành từ cổ đến giờ, bởi vậy tiên tịch cũng được phân chia rất rõ ràng.

Tiên tịch bao gồm năm loại quan, sĩ, thương, dân, nô; phân chia thế theo một khía cạnh mà nói là để cân bằng thế lực các nơi, thể hiện sự ưu việt của cường giả.

“Nô” tịch đa số đều là tán tiên hoặc những người phạm phải trọng tội, tại Tiên Giới không có bất cứ địa vị hay quyền lợi gì, sống chết đều nằm trong tay kẻ khác.

“Dân” tịch chính là những người gia cảnh sạch sẽ, không tông không phái.

Những người này tư chất kém cỏi, vô vọng với đại đạo, hơn nữa còn chẳng có bối cảnh nương tựa, chỉ cầu mong một cuộc sống an ổn, cho nên thường phụ thuộc vào các đại tiên thành hay gia tộc, sống trong phạm vi quản lý của tiên thành, nhận quyền lợi được bảo vệ.

Đương nhiên, quyền lợi đi kèm với nghĩa vụ, mà nghĩ vụ của tiên dân chính là hàng năm phải nộp một lượng tiên thạch nhất định cho tiên thành, còn phải phục tùng vô điều kiện những cáo lệnh do tiên thành phát ra, ví dụ như chiêu mộ binh vệ, xây dựng tường thành, lao động phục dịch.... Dẫu sao tài nguyên của tiên giới cũng có hạn, chuyện tranh đấu giữa các châu đảo, tiên thành là không thể tránh khỏi. Chuyện này cho dù là Tử Tiêu Cung cũng không cách nào can thiệp, chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt, để mặc mọi chuyện, chỉ cần không náo động quá mức là được.

So sánh ra, “thương” với “sĩ” tương đối tự do, không bị ước thúc quá nhiều.



Kẻ trước lấy việc kinh doanh buôn bán làm chủ, cho dù địa vị không cao nhưng lại được ưu đãi ở những mặt khác, ví dụ như tự do di chuyển giữa các châu đảo tiên thành, hơn nữa còn rất được hoan nghênh, bởi bọn họ đến thường đại diện cho ích lợi và tài phú khổng lồ.

Người sau đa số là môn hạ đệ tử của tiên tông, chia làm chín cấp, căn cứ vào sự kiểm tra đánh giá của tiên tông, do Tử Tiêu Cung ghi chép và quản lý. Một khi trở thành tiên sĩ họ không phải nộp cung phụng lên trên, cũng không cần nghe theo cáo lệnh, chỉ cần tuân theo sự phân công của tiên tông, muốn làm gì thì làm, thậm chí khi hành sự không cần để ý tới Tử Tiêu Cung. Bởi vậy, sự tồn tại của tiên sĩ khiến Tử Tiêu Cung đau đầu nhất, cũng là căn nguyên của tai họa.

Trong số năm loại tiên tịch, “Quan” tịch có quyền lợi to nhất, do Tử Tiêu Cung sắc phong quan phẩm, quản lý tất cả mọi chuyện vận chuyển của Tiên Giới, quản lý mọi sự vụ của tiên dân. Cho dù là quan tịch cấp thấp nhất cũng được hưởng ưu đãi không hề tầm thường, bất luận tiên thạch hay pháp bảo, chỉ cần tu vi phu hợp là có thể tới Tử Tiêu Cung lĩnh bổng lộc tương ứng, không hề thua kém hơn so với một số tiên tông.

Tử Tiêu Cung dẫu vị thế có yếu thế nào thì cuối cùng cũng có danh phận đại nghĩa, không ai lay động được, cho dù là tiên sĩ cường đại tới mức nào, một khi bất mãn với tiên quan cũng không thể tùy tiện chém giết, bằng không sẽ phạm vào đại kỵ. Cho nên, đừng nhìn Thái Nhất Tông thế lực tuy mạnh, hùng cứ một phương, song ở phương diện khác vẫn phải dựa vào các thành chủ để hành động được thuận tiện.

Chỉ xét riêng điểm này, quan tịch cũng đã thể hiện lợi ích của nó.

Xét theo một ý nghĩa nào đó, quan niệm của hai giới tiên phàm thật tương đồng.

Không khí bên ngoài phủ đệ vô cùng nghiêm trang, bên trong lại tràn ngập hoa thơm chim hót, cảnh tượng vô cùng đặc sắc.

Trong hoa viên của đình viện, một nam tử trung niên cùng bảy cô gái khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi cạnh nhau, vừa thưởng trà luận đạo, vừa phong hoa tuyết nguyệt, thi thoảng lại vang lên một tràng cười trong trẻo, bầu không khí hài hòa, tiêu dao tự tại. Bọn họ chính là phủ chủ Thiên Vi Phủ Nguyễn Kinh Niên cùng các phu nhân của hắn.

Tu hành là gì? Đương nhiên là vì trường sinh.

Trường sinh làm gì? Đương nhiên là để hưởng thụ lạc thú.

Gần tám ngàn năm tu hành, Nguyễn Kinh Niên đã sớm nhìn thấu thế gian vô thường, đã quen với việc sinh sống an nhàn.

Có kẻ bảo hắn không có chí tiến thủ, cũng có người bảo hắn hoang dâm vô độ, đắm chìm trong quyền lợi và tửu sắc. Song trong mắt Nguyễn Kinh Niên, cho dù tu hành hay trường sinh cũng đều là bởi tự tại khoái hoạt, đã vậy sao lại bỏ lỡ niềm vui?

Trên thực tế, Nguyễn Kinh Niên vẫn hiểu, hắn không phải người thiên tư cao siêu, có thể tu luyện tới thiên tiên cửu phẩm đã là vô cùng may mắn rồi, muốn tiến thêm một bước gần như không thể. Như vậy, đối với kẻ tuổi thọ chỉ còn hai ngàn năm như hắn, so với việc tiêu hao tâm lực truy cầu một cơ hội bé nhỏ, chẳng bằng cố gắng nắm chặt vinh quang trong hiện tại. Ít ra giờ hắn sống cũng rất vui vẻ.



Đây là một người rất “thoải mái” nhất, nhìn nhận về chuyện sinh tử cũng vô cùng khoáng đạt, song lại cực kỳ xem trọng lợi ích. Là kẻ có mưu lược, hiểu chuyện tiến thối, biết lúc nào nên lấy lúc nào nên bỏ, bởi vậy, Nguyễn Kinh Niên có thể trụ vững ở Thiên Vi Phủ suốt mấy ngàn năm, ngay cả thế lực quyền quý như tứ đại gia tộc cũng phải cung kính nhường hắn ba phần.

“Khởi bẩm chủ thượng, bên ngoài có người cầu kiến, tự xưng là tinh chủ Thiên Cơ Minh... còn có thiếp bái phỏng.”

Ngoài đình viện, một hạ nhân kính cẩn dâng một tấm thiếp mầu đen lên, bên trên có ghi ba chữ “Thiên Cơ Minh” lớn, màu vàng kim.

“Ồ, tinh chủ Thiên Cơ Minh tới tìm bản phủ làm gì?”

Nguyễn Kinh Niên rời ngực mỹ nhân, đứng dậy cầm thiếp lên quan sát một chút, sau đó lộ vẻ trầm tư: “Không sai, đây là thiếp chào của Thiên Cơ Minh, có điều bản phủ với Thiên Cơ Minh vốn chưa từng có liên hệ gì, sao đột nhiên họ lại tới tìm ta?”

Dừng một chút, Nguyễn Kinh Niên bĩu môi khinh thường: “Hừ hừ, rõ ràng một đám giặc cướp trộm cắp còn học đòi người ta gửi thiếp bái tới, giả bộ khách khí cao sang, cố ra vẻ bí ẩn, đúng là nực cười. Cũng được, các ngươi đã dám kiêu ngạo, trắng trợn tới gặp bản phủ, nếu không gặp một lần lại chẳng hóa ra bản phủ sợ các ngươi. Bản phủ muốn xem xem các ngươi đang chơi trò gì, Thiên Vi Phủ không phải nơi các ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi!”

Nói xong, Nguyễn Kinh Niên đảo mắt sang, nói với hạ nhân: “Được rồi, ngươi mang bọn họ tới thiên sảnh, bảo ta sẽ tới sau. Ngoài ra gọi Tôn tổng quản tới gặp ta, nhớ đừng để lộ bất cứ tin tức gì.”

“Vâng, tiểu nhân biết!”

Tên hạ nhân khẽ rùng mình run sợ, lên tiếng đáp ứng rồi bước ra.

“Ai, thật đúng là mất hứng! Các vị phu nhân cứ tiếp tục đọc đi, bản phủ thay y phục ra tiếp khách một lát rồi về.”

Nguyễn Kinh Niên vuốt nhẹ hai má của mỹ nhân bên cạnh, sau đó cười lớn bước khỏi đình viện.

Cùng lúc đó, tứ đại gia tộc của Thiên Vi Phủ trước sau đều nhận được tin truyền từ ngoài ngàn dặm tới.

Tin tức trên đó đều liên quan tới chuyện xảy ra ở chợ Cảnh Lan cùng đấu trường nô lệ, kể cả chuyện Nguyễn Hằng và đám Âu Phù Nhạc bị Thiên Cơ Minh bắt đi.

Lập tức, cả tứ đại gia tộc bừng bừng lửa giận, Thiên Vi Thành phong vân biến sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook