Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 61: Tinh chủ Thiên Cơ Minh

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Phòng khách phủ đệ, ngọc điêu đen vàng, rèm che ngọc bích, xa hoa vô cùng.

Nguyễn Kinh Niên bước vào phòng, ngồi lên ghế chính của mình.

Phía dưới, bên tay phải hắn là một cô gái trẻ béo mập đang ngồi tựa lung vào ghế, khẽ nghịch chén trà trong tay, thần thái thong dong, cử chỉ tùy ý.

“Các hạ là người phương nào? Tới gặp bản phủ có chuyện gì?”

Nguyễn Kinh Niên lạnh nhặt thăm dò người vừa tới, giọng nói hùng hậu mang theo chút chất vấn.

Lúc này, Nguyễn Kinh Niên đã đổi trang phục, đầu đội kim quang, thân mặc hoa phục, thân hình cao lớn tôn lên khí thế không giận mà uy, theo lời của thế tục, đây chính là uy thế nhà quan.

Chỉ có điều, cô gái trẻ tuổi kia có vẻ chẳng buồn để ý tới chuyện đó, khuôn mặt béo tròn mỉm cười: “Tiểu muội Lan Đậu Đậu, là tinh chủ của Thiên Cơ Minh tại Phượng Lân Châu, lần này mạo muội quấy rầy là do có chuyện quan trọng cần thương lượng một chút cùng Nguyễn phủ chủ.

"Thương lượng? "

Nguyễn Kinh Niên nhìn đối phương với vẻ khinh thường: “Bản phủ là tiên quan, quản lý tiên thổ hơn vạn dặm, còn Thiên Cơ Minh các người chẳng qua chỉ là phường trộm cướp, có tư cách gì mà đòi thương lượng của bàn phủ? Mau nói ra ý đồ của ngươi đi, bằng không, bản phủ muốn tiễn khách.”

Nếu là thế lực bình thường việc gì Nguyễn Kinh Niên phải khách khí như vây, đã sớm sai người bắt lấy từ từ tra hỏi, tiếc rằng đối phương lại là tinh chủ Thiên Cơ Minh.

Theo những gì Nguyễn Kinh Niên biết, Thiên Cơ Minh thâm sâu vô cùng, quan hệ phức tạp, hành sự lại bí ẩn, bởi vậy những người thực sự làm việc bên ngoài đều là các tinh chủ của các khu vực, những tinh chủ này cũng giống như thể diện đối ngoại của Thiên Cơ Minh, hắn thật sự không cần vì một chuyện không quá quan trọng mà đắc tội một vị tinh chủ, điều này không hợp với tính lấy lợi ích làm đầu của hắn.

“Được rồi! Nếu Nguyễn phủ chủ đã thẳng thắn như vậy, tiểu muội cũng chẳng vòng vo nữa.”

Lan Đậu Đậu thu lại nụ cười, thẳng người lên nói: “Vài ngày trước, tiểu muội nghe nói trong dãy Cảnh lan mà phủ chủ quản lý xuất hiện một mỏ quặng mới...”

“Hả?”

Nguyễn Kinh Niên vô cùng chấn động song khuôn mặt không lộ chút khác thường: “Mỏ quặng mới? Ta thấy chắc các hạ nghe lầm rồi, nếu trong dãy Cảnh Lan xuất hiện mỏ quặng mới sao bản phủ lại không biết, chẳng lẽ tam đại thị tộc còn dám giấu bản phủ sao?”

Lan Đậu Đậu lắc đầu nói: “Phủ chủ đại nhân không cần diễn kịch nữa, nếu không nắm chắc, Thiên Cơ Minh ta sao dám tùy tiện đến đây?”

"Ngươi... ’'

Khuôn mặt Nguyễn Kinh Niên lộ vẻ giận dữu, suy nghĩ trong đầu lại xoay chueyẻn trăm mối song không đoán ra được ý đồ của đối phương: “Hừ! Cho dù có thì đã sao, dãy Cảnh Lan chính là địa bàn của Thiên Vi Phủ, có mỏ quặng mới hay không cũng chẳng liên quan gì tới Thiên Cơ Minh các người!”

“Ngươi thừa nhận là được rồi!”



Lan Đậu Đậu mỉm cười nói: “Lần này tiểu muội tới đây đại biểu cho Thiên Cơ Minh, mục đích chỉ có một, người là thì có phần, mỏ quặng này chúng ta muốn hai thành...”

“Cái gì? Ngươi... Được! Được lắm, hay cho câu thấy là có phần, còn muốn chiếm hai thành? Chẳng qua chỉ là một đám đầu trộm đuôi cướp chẳng dám lộ mặt ra ngoài sáng, bản phủ muốn xem xem các ngươi dựa vào đâu mà đòi ra giá với bản phủ?”

Nguyễn Kinh Niên tức giận cười lớn, uy thế của thiên tiên cửu phẩm độ nhiên bạo phát!

“Bùng!”

Khí lưu cuốn qua, đồ đạc trong phòng khách lập tức tan thành bột phấn.

Chỉ thấy mi tâm Lan Đậu Đậu lóe lên, cũng tỏa ra một ấn ký màu xanh, cứng rắn chống lại uy thế của Nguyễn Kinh Niên, không chút thua kém.

Thiên tiên cửu phẩm! Không ngờ lại là một thiên tiên cửu phẩm!

Nguyễn Kinh Niên sắc mặt căng thẳng, cố gắng cưỡng chế lửa giận trong lòng, khôi phục tỉnh táo. Nếu tu vi đối phương đã tương đương với mình, vậy chuyện dùng võ lực khiến ả thỏa hiệp là không thể rồi, chỉ có nước tạm thời nhẫn nại.

Trầm ngâm trong chốc lát, Nguyễn Kinh Niên trầm mặt nói: “Ngươi cho rằng chỉ một thiên tiên cửu phẩm như ngươi là muốn làm gì thì làm tại Thiên Vi Phủ này sao? Ngươi có tin không, chỉ cần bản phủ ra lệnh một câu, hôm nay ngươi đừng hòng ra khỏi nơi này!”

Lan Đậu Đậu chẳng biết lấy từ đâu ra vài trái cây, vừa ăn vừa nói: “Nguyễn phủ chủ không cần đê dọa tiểu muội, tiểu muội đã dám đến cũng tự nắm chắc đối mặt với tất cả. Thế lực của Thiên Cơ Minh chúng ta trải rộng khắp Tiên Giới, nếu phủ chủ thật sự muốn động thủ, người chịu thiệt chắc chắn không phải chúng ta... Tin ta đi, những lời ta nói đều là sự thật.”

Nhìn Lan Đậu Đậu nói với vẻ chân thành, Nguyễn Kinh Niên hận không thể tát chết đối phương, rốt cuộc là ai đang uy hiếp ai?

Đương nhiên, những lời này của Lan Đậu Đậu cũng chẳng phải khoa trương. Nếu Tử Tiêu Cung so sánh được với hoàng quyền nơi hạ giới thì Thiên Cơ Minh chính là giặc cướp thổ phỉ, đương nhiên chúng không bao giờ giảng quy củ, chỉ cần có lợi tuyệt đối không để ý tới chuyện giết người phóng hỏa, có thể chúng là hạng người coi trời bằng vung. Cho nên, tốt nhất là nhẫn nhịn một chút!

Nhẫn thì nhẫn, nhưng nói vẫn phải nói.

Chỉ nghe Nguyễn Kinh Niên cười châm chọc: “Cho dù thế lực Thiên Cơ Minh các ngươi trải rộng khắp Tiên Giới thì đã sao, chẳng lẽ các ngươi dám giết tới Tử Tiêu Cung sao? Hừ!”

“Đương nhiên không dám giết tới Tử Tiêu Cung rồi, chúng ta cũng chẳng có bản lĩnh đó, nhưng muốn đối phó với một số kẻ khác thì thế là đủ rồi...”

Lan Đậu Đậu lật tay ném một ngọc giản về phía Nguyễn Kinh Niên rồi nói: “Đây là lễ vật mà tiểu muội dâng lên, coi như quà gặp mặt, Nguyễn phủ chủ xem xong đừng tức giận quá mức kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe đấy, chúng ta còn cần hợp tác mà.”

Nói xong, Lan Đậu Đậu lại lấy vài thứ trái cây ra cho vào trong miệng, lần nào cũng là một lân ăn trọn một quả, chẳng trách béo đến vậy.

“Bùng!”

Xiết chặt ngọc giản, Nguyễn Kinh Niên nổi giận, hơn nữa còn kinh khủng hơn lúc vừa rồi: “Các ngươi dám bắt Hằng Nhi! Các ngươi còn dám làm vậy cơ đấy...”

“Phủ chủ bớt giận!”



Lan Đậu Đậu biết nội dung trong ngọc giản động tới vảy ngược của đối phương nên vội vàng ngắt lời: “Tuy chúng ta bắt được thiếu phủ cùng bốn vị thiếu gia tiểu thư, nhưng chắc chắn sẽ không làm khó bọn họ, ít ra giờ bọn họ đang rất an toàn, phủ chủ cứ yên tâm.”

Yên tâm? Yên tâm thế nào được?

Nguyễn Kinh Niên vô cùng tức giận song lại chẳng thể phát tác được. Trước không nói mình chẳng thể bắt được đối phương mà cho dù bắt được cũng chẳng đảm bảo nổi an nguy của Nguyễn Hằng. Phải biết rằng những kẻ trong Thiên Cơ Minh đều vô cùng liều mạng, nếu Nguyễn Hằng gặp chuyện bất trắc gì, hắn cũng không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao.

Tại tiên giới, đại đa số tiên sĩ chỉ truy tìm đạo trường sinh, rất ít người lưu lại hậu duệ , bởi tiên nhân kết thai phải tiêu hao tinh huyết nguyên khí, cảnh giới cũng lui dần. Trừ phi người này sắp cạn thọ nguyên mới lựa chọn lưu lại huyết mạch.

Nguyễn Kinh Niên tự biết tuổi thọ của mình không còn dài, tu vi cũng khó tiên thêm một mức nên mới kết tiên thai với một vị phu nhân. Có thể nói hắn đã tiêu hao vô số tâm huyết trên người Nguyễn Hằng, mong rằng dòng máu của mình có thể kéo dài. Giờ Nguyễn Hằng gặp chuyện, sao hắn không giận cho được đây?

“Nói mau! Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Thấy Nguyễn Kinh Niên sợ ném chuột vỡ đồ, Lan Đậu Đậu cũng chẳng lấn tới nữa, cười híp mắt nói: “Thật ra phủ chủ không cần cố chấp như vậy, Thiên Cơ Minh chúng ta trước giờ luôn hợp tác mà. Ngươi trao chúng ta lợi ích, chúng ta cũng sẽ trả ngươi ích lợi...”

Dừng một chút, Lan Đậu Đậu lại hứa hẹn: “Nếu tiểu muội nhớ không lầm, tiên khảo trăm năm một lần sắp bắt đầu, tuy phủ chủ có nắm chắc yên vị trên ghế phủ chủ này, song bên ngoài vẫn có không ít trở ngại phải không? Mà Thiên Cơ Minh chúng ta có thể giúp phủ chủ dẹp bỏ những chướng ngại đó, phủ chủ thấy sao?”

“Lời này là thật chứ?”

Nguyễn Kinh Niên biến sắc, hiển nhiên cũng đã động tâm.

Đúng như Lan Đậu Đậu vừa nói, muốn ngồi vững trên vị trí phủ chủ này, chỉ dựa vào quan hệ là không đủ, ngoài ra thọ nguyên của hắn không còn lại nhiều lắm, có lẽ không ít người đang nhòm ngó miếng thịt béo này!

“Lời của tiểu muội là đại biểu cho ý của Thiên Cơ Minh, cho dù phủ chủ đại nhân không lo lắng cho bản thân mình, song chẳng lẽ không lo cho tiền đồ của Nguyễn thiếu phủ sao? Đây là chuyện tốt, cùng hợp tác, cùng có lợi!”

Vừa đấm vừa xa, cây gậy và củ cà rốt!

Lời nói của Lan Đậu Đậu nhưu một cô gái xinh đẹp lõa thể đầy mê hoặc, Nguyễn Kinh Niên cuối cùng không chịu nổi, cắn răng đồng ý.

“Được rồi, về nguyên tắc bản phủ đồng ý hợp tác với các ngươi, nhưng bản phủ chắc chắn sẽ không đứng ra, ta không muốn để người khác biết mình có liên hệ gì với Thiên Cơ Minh các người.”

“Đúng là nên vậy, bí mật chỉ trong tối mới có diệu dụng!”

“Mặt khác, chuyện này liên quan quá lớn, bản phủ cần thương lượng cùng vài vị gia chủ khác!”

“Tiểu muội cũng nghĩ vậy, tới lúc đó mong phủ chủ nói tốt giúp chúng ta!”

“Cái đó đương nhiên rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook