Quyển 2 - Chương 63: Tiên Chủng khôi phục
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Nóng! Nóng! Quá nóng!
Làn sóng nhiệt cuốn tới, bao phủ Bạch Mộc Trần vào trong khiến chàng chẳng khác nào lún thân vào đống lửa cháy hừng hực, từng tấc da thịt, từng tấc linh hồn đều chịu sự dày vò thống khổ. Nếu không nhờ ý chí kinh người chống đỡ, sợ rằng tâm thần chàng đã bị luồng sóng nhiệt này hòa tan!
Rốt cuộc có chuyện gfi vậy?
Bạch Mộc Trần vẫn luôn chú ý tới biến hóa bên trong cơ thể, không hề phát hiện điểm lạ thường nào, vậy vì sao sau khi luyện hóa ma khí tiên chủng lại tỏa ra khí tức nóng rực tới vậy?
Lòng vô cùng ngạc nhiên, song Bạch Mộc Trần vẫn cố thủ chắc thần niệm, khổ sở chống cự.
"Huyền hoàng ban đầu, tức là hỗn độn, thiên địa hồng hoang, vạn vật có thứ tự, vận mệnh sâu vô cùng, do đơn giản hoá minh, Thái thượng thánh ý, phụng minh thật nói..."
Tụng niệm ba ngàn kinh ý trong Đạo Tàng, diễn biến sinh diệt của thiên địa lưu chuyển trong lòng Bạch Mộc Trần.
Khởi điểm của thiên địa, hắc ám vô cùng, mặt trời huy hoàng, chiếu rọi chúng sinh.
Một chút linh tính, không tán không diệt, chí âm chí dương, dung luyện thế giới.
Hạt giống ánh sáng, mang tên là lửa, linh tính vô căn, mãi mãi tỏa sáng.
Luồng sáng vụt qua, không ngày không đêm.
Trong lòng Bạch Mộc Trần suy nghĩ miên man, chàng như thấy được khởi điểm của ngọnl ửa, thấy được sinh diệt của hỏa linh, chàng như giãy dụa trong ngọn lửa, rèn luyện trong đó, cuối cùng sống lại trong lửa.
Chẳng biết bao lâu sau, tri giác của Bạch Mộc Trần mới dần dần khôi phục, cơn đau trên người cũng theo đó biến mất, thứ còn lại chỉ là ấm áp và thoải mái.
“Đây... đây là lửa?”
Nhìn ngọn lửa màu trắng sữa lơ lửng xung quanh tiên chủng, tâm thần Bạch Mộc Trần khẽ chấn động.
Tiên chủng này vốn thuộc về đại la kim tiên Cổ Thiên Hành, chỉ vì bị hủy hoại nên mới tặng cho Bạch Mộc Trần làm kỷ niệm, sau đó Bạch Mộc Trần lại dùng đại trí tuệ đại nghị lực chữa trị nó, dùng nó thay thế tiên căn dung nhập vào cơ thể mình.
Trên thực tê, Bạch Mộc Trần thật sự đã làm được, chỉ có điều không quá thành công.
Vì tiên chủng của Cổ Thiên Hành này đã bị tổn hại nghiêm trọng, tiên linh khí dung nạp vào đó đã tiêu tán từ lâu, cho nên dẫu Bạch Mộc Trần có chữa trị cho nó cũngc hỉ có thể phụ giúp tu hành, luyện hóa tiên khí mà thôi, những tác dụng khác hoàn toàn không thể hiện nổi.
Kết quả đó có thể coi là một tiếc nuối của Bạch Mộc Trần.
Tại Tiên Giới, bất cứ tiên nhân nào cũng có tiên căn, chỉ cần ngưng tụ tiên căn thành tiên chủng là có thể xưng thiên tiên, cũng chỉ có thiên tiên và tiên sĩ thiên tiên trở lên mới thật sự là “tiên”.
Vì sao lại như vậy?
Vạn vật trên thế gian đều không nằm ngoài ngũ hành âm dương, khi ngưng tụ tiên chủng sẽ căn cứ theo công pháp tu hành của tiên sĩ dung hợp khí âm dương ngũ hành tương ứng, từ đó diễn sinh là âm dương ngũ hành lực. Có thể nói khong hề khoa trương, chỉ cần ngưng tụ thành thành tiên chủng sẽ có thuộc tính của bản thân, cực ít người dùng ngoại lực thay đổi.
Mà một khi ngưng tụ tiên chủng thành công, thực lực tiên sĩ tăng trưởng cực lớn, chẳng những có thể luyện hóa lực lượng ngũ hành trong thiên địa mà còn có thể tích trữ tiên nguyên, phối hợp với nguyên thần, khống chế tiên lực, thậm chí luyện đan chế khí, tiên phù cao giai đều không rời được sự trợ giúp của tiên chủng.
Chính bởi vậy, Bạch Mộc Trần vẫn luôn phiền não vì không nghĩ ra cahsc nào khôi phục tiên chủng.
Có điều, giờ ngọn lửa màu trắng sữa được sinh ra, mọi vấn đề đều trở nên dễ giải quyết.
Ngọn lửa màu trắng sữa bập bùng như có sinh mệnh, khiến người ta cảm thấy hy vọng và ánh sáng.
Khác với ngọn lửa do pháp thuật ngưng tụ thành, ngọn lửa do tiên sĩ tự tinh luyện thành được gọi là Đan Hỏa, nghĩa là ngọn lửa đan tâm, sinh sôi bất diệt.
Tại hạ giới, đam hỏa thường thấy là tam muội chân hỏa, nguyên anh chân hỏa...
Tại Tiên Giới, đan hỏa thường là tiên hỏa bình thường, dung đan luyện khí hay xuất ra ngoài ngăn chặn địch đều là thủ đoạn không tồi. Ngoại trừ các chân tiên gặp được kỳ ngộ ra, chỉ thiên tiên hoặc tiên sĩ cảnh giới cao hơn mới ngưng tụ được thiên hỏa, bởi vậy thiên hỏa cũng là tiêu chí của thiên tiên.
"Thiên Hỏa! Đúng thật là Thiên Hỏa! "
Giừo phút này, tỏng lòng Bạch Mộc Trần kích động khó tả.
Thiên hỏa xuất hiện đồng nghĩa với việc tiên chủng đã thức tỉnh, chưng minh rằng những nỗ lực của chàng hoàn toàn không uổng phí.
Cho dù giờ ngọn lửa này còn rất nhỏ yếu, nhưng bản thân chất liệu của tiên chủng đã cực cao, được Cổ Thiên Hành dung nhập sáu luồng hỏa linh đỉnh cấp, uy năng đâu chỗ nào kém cỏi? Chỉ cần Bạch Mộc Trần tiếp tục thu thập hỏa linh, chuyện khôi phục uy năng tiên chủng không phải là không thể.
Có được điều này là do tích lũy thâm sâu, cũng là cơ duyên cực lớn do kim tiên ban tặng.
Nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần không khỏi nhớ tới cổ thiên hành, vị trưởng bối khiến chàng vô cùng cảm kích và tôn kính.
Tâm thần máy động, Bạch Mộc Trần lùi khỏi cơ thể, một luồng lửa màu trắng sữa bập bùng trên ngón tay hắn.
Trong căn phòng nhỏ, ánh lửa rực sáng, xua tan bóng tối.
"Hay! Hay lắm! "
Trong lúc mừng rỡ quan sát thiên hỏa, đột nhiên Bạch Mộc Trần cau mày, phát hiện chính giữa ngọn lửa màu trắng sữa lộ ra một chút màu đỏ máu, dường như có liên kết với tâm thần mình.
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần nhanh chóng hiểu ra.
Vệt đỏ máu này chính là do huyết sát của thiên triệu dung hợp với tiên chủng, song đáng tiếc là nơi này không thích hợp, bằng không chàng cũng muốn thử uy lực của dị thiên hỏa này.
Đương nhiên, cho dù uy lực của thiên hỏa có ra sao, Bạch Mộc Trần cũng cảm nhận rõ rệt tốc độ luyện hóa tiên linh khí của bản thân nhanh hơn gấp đôi lúc trước, hơn nữa hỏa linh khí trong linh khí như bị kéo lại, bị hấp thu vào trong tiên chủng cho tới khi bão hòa.
Chỉ trong chốc lát, tiên nguyên trong cơ thể đã thoáng tăng lên, bằng nửa tháng tu hành của Bạch Mộc Trần.
Giải quyết xong vấn đề tiên chủng, không còn phiền muộn gì nữa, tâm tình Bạch Mộc Trần rất tốt.
Vậy tiếp đó là xem xem mảnh ngọc thần bí trong thức hải rốt cuộc là bảo vật gì!
Tâm thần lại chìm sâu vào trong thức hải!
Cảm nhận được sự tồn tại của mảnh ngọc khiến Bạch Mộc Trần có cảm giác yên tâm hơn không ít, như sư tôn đang quan sát mình từ cõi u minh.
Sau khi tưởng nhớ, chàng đưa thần thức vào trên mảnh ngọc, chỉ thấy một cảm giác huyền diệu khó tả dâng lên trong lòng.
Thiên địa sơ sinh, tự phân âm dương, càn khôn vận chuyển, biến ảo thế giới...
Theo cảm ngộ sâu sắc dần, Bạch Mộc Trần như đang trong một thế giới khác.
Trong thế giới này vô cùng hỗn loạn và hoang vu, dày đặc tử khí, vắng vẻ cô liêu.
Trong không khí tràn ngập một khí tức khủng bố phá hoại, xung quanh mịt mờ không thấy điểm cuối.
Đây là lần thứ hai Bạch Mộc Trần bước vào thế giới trong mảnh ngọc, cảnh tượng nơi này hệt như lần đầu tiên, đang lúc chàng định tra xét tiếp, trời đất lại đột nhiên dao động như muốn trục xuất hắn khỏi khu vực này. Vẫn là lực lượng bài xích đó.
"Lực lượng này..."
Tuy Bạch Mộc Trần đã mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc trước, song dưới lực lượng bài xích này, chàng vẫn thật nhỏ bé, không cách nào chống cự.
Mắt thấy thần hồn sắp phải ly khai, khóe mắt Bạch Mộc Trần đột nhiên phát hiện bên cạnh mình đang lơ lửng một vật... Chàng nhớ rất rõ, lần trước khi tiến vào nơi này đâu có vật gì, vậy thứ này từ đâu ra?
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Mộc Trần theo bản năng cuốn lấy vật đó rồi cùng nó biến mất trong thế giới này.
Làn sóng nhiệt cuốn tới, bao phủ Bạch Mộc Trần vào trong khiến chàng chẳng khác nào lún thân vào đống lửa cháy hừng hực, từng tấc da thịt, từng tấc linh hồn đều chịu sự dày vò thống khổ. Nếu không nhờ ý chí kinh người chống đỡ, sợ rằng tâm thần chàng đã bị luồng sóng nhiệt này hòa tan!
Rốt cuộc có chuyện gfi vậy?
Bạch Mộc Trần vẫn luôn chú ý tới biến hóa bên trong cơ thể, không hề phát hiện điểm lạ thường nào, vậy vì sao sau khi luyện hóa ma khí tiên chủng lại tỏa ra khí tức nóng rực tới vậy?
Lòng vô cùng ngạc nhiên, song Bạch Mộc Trần vẫn cố thủ chắc thần niệm, khổ sở chống cự.
"Huyền hoàng ban đầu, tức là hỗn độn, thiên địa hồng hoang, vạn vật có thứ tự, vận mệnh sâu vô cùng, do đơn giản hoá minh, Thái thượng thánh ý, phụng minh thật nói..."
Tụng niệm ba ngàn kinh ý trong Đạo Tàng, diễn biến sinh diệt của thiên địa lưu chuyển trong lòng Bạch Mộc Trần.
Khởi điểm của thiên địa, hắc ám vô cùng, mặt trời huy hoàng, chiếu rọi chúng sinh.
Một chút linh tính, không tán không diệt, chí âm chí dương, dung luyện thế giới.
Hạt giống ánh sáng, mang tên là lửa, linh tính vô căn, mãi mãi tỏa sáng.
Luồng sáng vụt qua, không ngày không đêm.
Trong lòng Bạch Mộc Trần suy nghĩ miên man, chàng như thấy được khởi điểm của ngọnl ửa, thấy được sinh diệt của hỏa linh, chàng như giãy dụa trong ngọn lửa, rèn luyện trong đó, cuối cùng sống lại trong lửa.
Chẳng biết bao lâu sau, tri giác của Bạch Mộc Trần mới dần dần khôi phục, cơn đau trên người cũng theo đó biến mất, thứ còn lại chỉ là ấm áp và thoải mái.
“Đây... đây là lửa?”
Nhìn ngọn lửa màu trắng sữa lơ lửng xung quanh tiên chủng, tâm thần Bạch Mộc Trần khẽ chấn động.
Tiên chủng này vốn thuộc về đại la kim tiên Cổ Thiên Hành, chỉ vì bị hủy hoại nên mới tặng cho Bạch Mộc Trần làm kỷ niệm, sau đó Bạch Mộc Trần lại dùng đại trí tuệ đại nghị lực chữa trị nó, dùng nó thay thế tiên căn dung nhập vào cơ thể mình.
Trên thực tê, Bạch Mộc Trần thật sự đã làm được, chỉ có điều không quá thành công.
Vì tiên chủng của Cổ Thiên Hành này đã bị tổn hại nghiêm trọng, tiên linh khí dung nạp vào đó đã tiêu tán từ lâu, cho nên dẫu Bạch Mộc Trần có chữa trị cho nó cũngc hỉ có thể phụ giúp tu hành, luyện hóa tiên khí mà thôi, những tác dụng khác hoàn toàn không thể hiện nổi.
Kết quả đó có thể coi là một tiếc nuối của Bạch Mộc Trần.
Tại Tiên Giới, bất cứ tiên nhân nào cũng có tiên căn, chỉ cần ngưng tụ tiên căn thành tiên chủng là có thể xưng thiên tiên, cũng chỉ có thiên tiên và tiên sĩ thiên tiên trở lên mới thật sự là “tiên”.
Vì sao lại như vậy?
Vạn vật trên thế gian đều không nằm ngoài ngũ hành âm dương, khi ngưng tụ tiên chủng sẽ căn cứ theo công pháp tu hành của tiên sĩ dung hợp khí âm dương ngũ hành tương ứng, từ đó diễn sinh là âm dương ngũ hành lực. Có thể nói khong hề khoa trương, chỉ cần ngưng tụ thành thành tiên chủng sẽ có thuộc tính của bản thân, cực ít người dùng ngoại lực thay đổi.
Mà một khi ngưng tụ tiên chủng thành công, thực lực tiên sĩ tăng trưởng cực lớn, chẳng những có thể luyện hóa lực lượng ngũ hành trong thiên địa mà còn có thể tích trữ tiên nguyên, phối hợp với nguyên thần, khống chế tiên lực, thậm chí luyện đan chế khí, tiên phù cao giai đều không rời được sự trợ giúp của tiên chủng.
Chính bởi vậy, Bạch Mộc Trần vẫn luôn phiền não vì không nghĩ ra cahsc nào khôi phục tiên chủng.
Có điều, giờ ngọn lửa màu trắng sữa được sinh ra, mọi vấn đề đều trở nên dễ giải quyết.
Ngọn lửa màu trắng sữa bập bùng như có sinh mệnh, khiến người ta cảm thấy hy vọng và ánh sáng.
Khác với ngọn lửa do pháp thuật ngưng tụ thành, ngọn lửa do tiên sĩ tự tinh luyện thành được gọi là Đan Hỏa, nghĩa là ngọn lửa đan tâm, sinh sôi bất diệt.
Tại hạ giới, đam hỏa thường thấy là tam muội chân hỏa, nguyên anh chân hỏa...
Tại Tiên Giới, đan hỏa thường là tiên hỏa bình thường, dung đan luyện khí hay xuất ra ngoài ngăn chặn địch đều là thủ đoạn không tồi. Ngoại trừ các chân tiên gặp được kỳ ngộ ra, chỉ thiên tiên hoặc tiên sĩ cảnh giới cao hơn mới ngưng tụ được thiên hỏa, bởi vậy thiên hỏa cũng là tiêu chí của thiên tiên.
"Thiên Hỏa! Đúng thật là Thiên Hỏa! "
Giừo phút này, tỏng lòng Bạch Mộc Trần kích động khó tả.
Thiên hỏa xuất hiện đồng nghĩa với việc tiên chủng đã thức tỉnh, chưng minh rằng những nỗ lực của chàng hoàn toàn không uổng phí.
Cho dù giờ ngọn lửa này còn rất nhỏ yếu, nhưng bản thân chất liệu của tiên chủng đã cực cao, được Cổ Thiên Hành dung nhập sáu luồng hỏa linh đỉnh cấp, uy năng đâu chỗ nào kém cỏi? Chỉ cần Bạch Mộc Trần tiếp tục thu thập hỏa linh, chuyện khôi phục uy năng tiên chủng không phải là không thể.
Có được điều này là do tích lũy thâm sâu, cũng là cơ duyên cực lớn do kim tiên ban tặng.
Nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần không khỏi nhớ tới cổ thiên hành, vị trưởng bối khiến chàng vô cùng cảm kích và tôn kính.
Tâm thần máy động, Bạch Mộc Trần lùi khỏi cơ thể, một luồng lửa màu trắng sữa bập bùng trên ngón tay hắn.
Trong căn phòng nhỏ, ánh lửa rực sáng, xua tan bóng tối.
"Hay! Hay lắm! "
Trong lúc mừng rỡ quan sát thiên hỏa, đột nhiên Bạch Mộc Trần cau mày, phát hiện chính giữa ngọn lửa màu trắng sữa lộ ra một chút màu đỏ máu, dường như có liên kết với tâm thần mình.
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần nhanh chóng hiểu ra.
Vệt đỏ máu này chính là do huyết sát của thiên triệu dung hợp với tiên chủng, song đáng tiếc là nơi này không thích hợp, bằng không chàng cũng muốn thử uy lực của dị thiên hỏa này.
Đương nhiên, cho dù uy lực của thiên hỏa có ra sao, Bạch Mộc Trần cũng cảm nhận rõ rệt tốc độ luyện hóa tiên linh khí của bản thân nhanh hơn gấp đôi lúc trước, hơn nữa hỏa linh khí trong linh khí như bị kéo lại, bị hấp thu vào trong tiên chủng cho tới khi bão hòa.
Chỉ trong chốc lát, tiên nguyên trong cơ thể đã thoáng tăng lên, bằng nửa tháng tu hành của Bạch Mộc Trần.
Giải quyết xong vấn đề tiên chủng, không còn phiền muộn gì nữa, tâm tình Bạch Mộc Trần rất tốt.
Vậy tiếp đó là xem xem mảnh ngọc thần bí trong thức hải rốt cuộc là bảo vật gì!
Tâm thần lại chìm sâu vào trong thức hải!
Cảm nhận được sự tồn tại của mảnh ngọc khiến Bạch Mộc Trần có cảm giác yên tâm hơn không ít, như sư tôn đang quan sát mình từ cõi u minh.
Sau khi tưởng nhớ, chàng đưa thần thức vào trên mảnh ngọc, chỉ thấy một cảm giác huyền diệu khó tả dâng lên trong lòng.
Thiên địa sơ sinh, tự phân âm dương, càn khôn vận chuyển, biến ảo thế giới...
Theo cảm ngộ sâu sắc dần, Bạch Mộc Trần như đang trong một thế giới khác.
Trong thế giới này vô cùng hỗn loạn và hoang vu, dày đặc tử khí, vắng vẻ cô liêu.
Trong không khí tràn ngập một khí tức khủng bố phá hoại, xung quanh mịt mờ không thấy điểm cuối.
Đây là lần thứ hai Bạch Mộc Trần bước vào thế giới trong mảnh ngọc, cảnh tượng nơi này hệt như lần đầu tiên, đang lúc chàng định tra xét tiếp, trời đất lại đột nhiên dao động như muốn trục xuất hắn khỏi khu vực này. Vẫn là lực lượng bài xích đó.
"Lực lượng này..."
Tuy Bạch Mộc Trần đã mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc trước, song dưới lực lượng bài xích này, chàng vẫn thật nhỏ bé, không cách nào chống cự.
Mắt thấy thần hồn sắp phải ly khai, khóe mắt Bạch Mộc Trần đột nhiên phát hiện bên cạnh mình đang lơ lửng một vật... Chàng nhớ rất rõ, lần trước khi tiến vào nơi này đâu có vật gì, vậy thứ này từ đâu ra?
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Mộc Trần theo bản năng cuốn lấy vật đó rồi cùng nó biến mất trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.