Quyển 2 - Chương 62: Luyện hóa ma khí
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Dãy Cảnh Lan, đỉnh Vọng Thiên.
Kể từ lúc chợ Cảnh Lan bị tập kích đến giờ đã hơn ba ngày, toàn bộ thị tộc Nam Môn lúc đầu đều căng thẳng và hoảng loạn, tới giờ mới bình tĩnh lại, dường như tất cả đều khôi phục trở lại như trước. Toàn bộ tiên dân sinh sống nhộn nhịp bận rộn như ngày thường, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, dẫu thi thoảng có người đề cập tới tình hình hỗn loạn và nguy hiểm lúc đó nhưng cũng chỉ như những lời tán gẫu sau bữa trà thôi.
Còn về những chuyện xảy ra trong đấu trường nô lệ dường như đều bị những kẻ hữu ý vô tâm làm phai nhạt phong tỏa tin tức, chỉ có rất ít người biến được chân tướng.
Trong Tĩnh Viễn Cưm tĩnh lặng yên bình.
Thương thế của Ôn Nhã chưa lành, không tiện làm công, bởi vậy nàng chẳng thể làm gì khác hơn cùng Tiểu Ức Khổ quản lý linh bồ trong linh điền.
Các đó không xa, tiểu tiene điêu lười biếng nằm trên hàng rào gỗ, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, thi thoảng lại nhìn sang phía hai mẹ con trong vườn.
Cho dù đã ba ngày qua đi, song mỗi khi nhớ lại những chuyện trong đấu trường nô lệ mà Tiểu Ức Khổ kể lại, Ôn Nhã vẫn không khỏi khiếp sợ.
Nuôi con trăm tuổi, lo con chín chín.
Câu này thật đúng với tâm trạng của Ôn Nhã lúc này, cho dù là người tu tiên cũng chẳng hề ngoại lệ.
Từ khi trượng phu cùng những người thân trong tộc chết đi, thế giới của nữ nhân này đã mất đi mọi sắc màu, con gái là nơi gửi gắm duy nhất của nàng. Trọn đời này nàng đã không còn mong ước gì khác ngoài hy vọng con gái mình có thể sống khỏe mạnh vui vẻ, nếu lần àny Tiểu Ức Khổ xảy ra chuyện, nàng cũng không biết mình sẽ thế nào.
May là Tiểu Ức Khổ đã trở lại bình yên vô sự, hơn nữa còn hiểu chuyện hơn so với trước đây, cũng càng thêm tự tin.
Ôn Nhã vừa vui mừng vừa cảm kích Bạch Mộc Trần.
Rốt cuộc đối phương là ai? Rõ ràng chỉ là tán tiên nhất kiếp song chẳng những có thể cứng rắn đối đầu với hắc nô nhị kiếp mà còn có thể dùng một kiếm chém chết một chân tiên cửu phẩm.
Đó là chân tiên cửu phẩm đấy! Nào phải rau cải trắng!
Tiên sĩ như vậy ở Phượng Lân Châu có thể tính là cao thủ hùng cứ một phương, nếu tiến thêm bước nữa, ngưng tụ thành tiên chủng, thành tựu thiên tiên, có thể hưởng thụ sự tôn sùng không gì sánh nổi.
Chẳng lẽ Bạch Mộc Trần đã có thực lực chân tiên cửu phẩm, thậm chí vượt qua chân tiên?
Nghĩ đến đó, ánh mắt Ôn Nhã không khỏi đảo qua phía căn nhà gỗ, thoáng hiện vẻ lo lắng, chờ đợi cùng chút nóng bỏng. Có lẽ đối phương thật sự là cao thủ, mình có thể kết phần thiện duyên này cũng thật may mắn.
Trong căn phòng u ám tràn ngập tiên linh khí.
Lúc này Bạch Mộc Trần đang xếp bằng trên giường gỗ, nô ấn nơi mi tâm lúc sáng lúc tối, phun ra nuót vào tiên linh khí xung quanh, chuyển hóa nó thành tiên nguyên của bản thân.
Trong cơ thể hắn, mạch luân tráng kiệt run run, như một âm thanh huyền diệu hô ứng cùng tiên chủng nơi khí hải.
Sau khi trở về thị tộc, Bạch Mộc Trần nhờ Nam Môn Phi Vũ giúp tìm một phòng khách.
Gia chủ cùng Nam Môn Vô Song ra ngoài chưa về, toàn bộ thị tộc Nam Môn đều đang hoảng loạn, bởi thế không ai để ý tới rốt cuộc tên tiên nô nho nhỏ này đang làm gì. Nhờ vậy, trong mấy ngày nay, Bạch Mộc Trần lại trở thành người thanh thản nhất trong thị tộc, chàng bèn mượn cơ hội này bế quan nghỉ ngơi hồi phục một chút, đồng thời cũng tính toán lại tương lai.
Hành trình tới chợ Cảnh Lan lần này có thể nói thay đỏi đến bất ngời, nhìn từ ngoài vào, Bạch Mộc Trần đã rất nổi danh, song trên thực tế trong đó hung hiểm vô cùng. Trước không nói tới thương thế bản thân ra sao mà chỉ cần đắc tội với Thiên Cơ Minh và Nam Môn Khiếu Vân đã đủ khiến chàng bị đẩy ra giữa đầu sóng ngọn gió.
Vốn dĩ, theo tính cách của Bạch Mộc Trần, chắc chắn sẽ không để bản thân nổi bật như vậy, nhưng tình hình lúc đó không cho phép chàng lưỡng lự quá mức, mà một khi đã khiến cho người khác chú ý, vậy cần gì phải che giấu tiếp, dẫu sao có một số việc, càng che giấu càng khiến người ta hoài nghi.
Mặt khác, Huyền Thanh và Mộ Dung Ngưng Yên xuất hiện cũng khơi dậy nỗi đau sâu trong lòng Bạch Mộc Trần, giợi kèm cả chua xót, thống khổ và cừu hận.
Cừu hận là thức thuốc độc nặng nề nhất trên đời, thứ nó ăn mòn không phải thân thể, mà là linh hồn con người.
Đồng dạng, cừu hận cũng là gánh nặng lớn nhất trên đời, không cách nào vứt bỏ, càng không cách nào buông xuống.
Đặc biệt là khi cừu hận mạnh hơn khả năng khống chế, nó sẽ như một cái rãnh sâu khiến người ta nặng nề và tuyệt vọng.
Trong nỗi thống khổ và day dứt, Bạch Mộc Trần cảm thụ sâu sắc sự yếu ớt của mình.
Không sai! Bản thân quả thực đã sáng tạo ra công pháp thích hợp cho tán tiên tu luyện, thực lực cũng tăng trưởng không ít, song thế thì đã sao? Chẳng lẽ chỉ vậy đã có thể đánh đồng với những thiên tài của tiên tông đại phái?
Không! Đương nhiên không thẻ!
Khởi điểm của tiên sĩ chính thống luôn cao hơn tán tiên, đây là một bức tường không cách nào vượt qua, cho dù tán tiên có thể tu hành như bình thường cũng còn xa mới bằng các tiên sĩ chính thống, đừng nói tới đám thiên tài, thiên kiêu.
Chuyện này không ai hiểu rõ hơn Bạch Mộc Trần.
Nếu nói về ưu thế thì thật sự có một. Đó là thần thức của Bạch Mộc Trần hơn xa chân tiên bình thường, thậm chí đạt tới cảnh giới của cao thủ thiên tiên. Song tiếc là ông trời có gông cùm xiềng xích thần thức mạnh mẽ cũng cần thân thể tương ứng, thân thể tán tiên yếu ớt không cách nào chịu nổi thần thức cường đại.
Cách duy nhất để khiến tu vi tăng trưởng là lại sản sinh mạch luân, hoặc thăng cấp tiên chủng.
Chuyện tăng trưởng tu vi, trong lòng Bạch Mộc Trần đã sớm có ý đồ, tiếc rằng giờ chàng nghèo rướt mùng tơi, cho dù có cách cũng chẳng thể nào thực hiện nổi, chỉ có thể đi đến đâu xem đến đấy.
Có điều trước đó còn cần chuẩn bị thêm chút thủ đoạn mới được.
Trận chiến trong đấu trường nô lệ đã khiến Bạch Mộc Trần hiểu nơi nào trong Tiên Giới cũng có tranh chấp, cho dù dãy Cảnh Lan xa xôi này cũng là nơi đầy thị phi. Chàng tin rằng, chuyện phiền toái đó sẽ còn kéo dài một thời gian không ngắn nữa, thị tộc Nam Môn chắc chắn cũng không bình an, không thể nói chắc lúc nào đại họa sẽ ập xuống.
Trong đầu xoay chuyển trăm ngàn mối, chuyện cần làm quá nhiều mà đường còn quá xa!
Thu liễm tâm thần, Bạch Mộc Trần lại chuyển sự chú ý về cơ thể mình.
Thời gian dần dần trôi qua, tiên linh khí trong căn nhà cũng dần dần tiêu tán.
Được tiên nguyên tu bổ, Bạch Mộc Trần đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí sau lần nguy cơ này, cả tiên nguyên và thần thức của chàng đều đã tăng trưởng, coi như nhân họa đắc phúc.
Tâm thần máy động, đang lúc muốn rời khỏi cơ thể, một làn sóng chấn động trong thức hải lại khiến chàng chú ý.
Ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy luồng ma khí bám vào tiên chủng đang dần loãng đi theo sự vận chuyển của tiên chủng, dần trở nên mỏng manh... Mỗi khi nhạt đi một chút, tiên chủng lại sáng lên, như đang hấp thu ma khí, vô cùng thần bí.
Đối mặt với hiện tượng này, Bạch Mộc Trần cũng không thể hiểu nổi, chỉ mơ hồ suy đoán tiên chủng trong cơ thể mình rất đặc biệt bởi hấp thu một chút huyết ấn của Thiên Triệu nên có năng lực hấp thu luyện hóa sát khí, mà ma khí chính là một trong những loại sát khí của thiên địa.
Nếu có thể luyện hóa ma khí, vậy mình còn khách khí gì nữa.
Bạch Mộc Trần thử đem tâm thần phụ lên tiên chủng, phát hiện không có điểm nào dị thường, bèn thúc dục tiên chủng vận chuyển nhanh hơn!
“Ong!”
Một luồng ma khí nhàn nhạt nhanh chóng bị luyện hóa, song Bạch Mộc Trần vẫn không thấy thân thể có chuyển biến gì.
Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mình đoán sai?
“Bùng!”
Đang lúc Bạch Mộc Trần nghi hoặc, đột nhiên trong tiên chủng bùng phát một luồng khí nóng, chỉ trong nháy mắt đã bao trọn lấy chàng.
Kể từ lúc chợ Cảnh Lan bị tập kích đến giờ đã hơn ba ngày, toàn bộ thị tộc Nam Môn lúc đầu đều căng thẳng và hoảng loạn, tới giờ mới bình tĩnh lại, dường như tất cả đều khôi phục trở lại như trước. Toàn bộ tiên dân sinh sống nhộn nhịp bận rộn như ngày thường, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, dẫu thi thoảng có người đề cập tới tình hình hỗn loạn và nguy hiểm lúc đó nhưng cũng chỉ như những lời tán gẫu sau bữa trà thôi.
Còn về những chuyện xảy ra trong đấu trường nô lệ dường như đều bị những kẻ hữu ý vô tâm làm phai nhạt phong tỏa tin tức, chỉ có rất ít người biến được chân tướng.
Trong Tĩnh Viễn Cưm tĩnh lặng yên bình.
Thương thế của Ôn Nhã chưa lành, không tiện làm công, bởi vậy nàng chẳng thể làm gì khác hơn cùng Tiểu Ức Khổ quản lý linh bồ trong linh điền.
Các đó không xa, tiểu tiene điêu lười biếng nằm trên hàng rào gỗ, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, thi thoảng lại nhìn sang phía hai mẹ con trong vườn.
Cho dù đã ba ngày qua đi, song mỗi khi nhớ lại những chuyện trong đấu trường nô lệ mà Tiểu Ức Khổ kể lại, Ôn Nhã vẫn không khỏi khiếp sợ.
Nuôi con trăm tuổi, lo con chín chín.
Câu này thật đúng với tâm trạng của Ôn Nhã lúc này, cho dù là người tu tiên cũng chẳng hề ngoại lệ.
Từ khi trượng phu cùng những người thân trong tộc chết đi, thế giới của nữ nhân này đã mất đi mọi sắc màu, con gái là nơi gửi gắm duy nhất của nàng. Trọn đời này nàng đã không còn mong ước gì khác ngoài hy vọng con gái mình có thể sống khỏe mạnh vui vẻ, nếu lần àny Tiểu Ức Khổ xảy ra chuyện, nàng cũng không biết mình sẽ thế nào.
May là Tiểu Ức Khổ đã trở lại bình yên vô sự, hơn nữa còn hiểu chuyện hơn so với trước đây, cũng càng thêm tự tin.
Ôn Nhã vừa vui mừng vừa cảm kích Bạch Mộc Trần.
Rốt cuộc đối phương là ai? Rõ ràng chỉ là tán tiên nhất kiếp song chẳng những có thể cứng rắn đối đầu với hắc nô nhị kiếp mà còn có thể dùng một kiếm chém chết một chân tiên cửu phẩm.
Đó là chân tiên cửu phẩm đấy! Nào phải rau cải trắng!
Tiên sĩ như vậy ở Phượng Lân Châu có thể tính là cao thủ hùng cứ một phương, nếu tiến thêm bước nữa, ngưng tụ thành tiên chủng, thành tựu thiên tiên, có thể hưởng thụ sự tôn sùng không gì sánh nổi.
Chẳng lẽ Bạch Mộc Trần đã có thực lực chân tiên cửu phẩm, thậm chí vượt qua chân tiên?
Nghĩ đến đó, ánh mắt Ôn Nhã không khỏi đảo qua phía căn nhà gỗ, thoáng hiện vẻ lo lắng, chờ đợi cùng chút nóng bỏng. Có lẽ đối phương thật sự là cao thủ, mình có thể kết phần thiện duyên này cũng thật may mắn.
Trong căn phòng u ám tràn ngập tiên linh khí.
Lúc này Bạch Mộc Trần đang xếp bằng trên giường gỗ, nô ấn nơi mi tâm lúc sáng lúc tối, phun ra nuót vào tiên linh khí xung quanh, chuyển hóa nó thành tiên nguyên của bản thân.
Trong cơ thể hắn, mạch luân tráng kiệt run run, như một âm thanh huyền diệu hô ứng cùng tiên chủng nơi khí hải.
Sau khi trở về thị tộc, Bạch Mộc Trần nhờ Nam Môn Phi Vũ giúp tìm một phòng khách.
Gia chủ cùng Nam Môn Vô Song ra ngoài chưa về, toàn bộ thị tộc Nam Môn đều đang hoảng loạn, bởi thế không ai để ý tới rốt cuộc tên tiên nô nho nhỏ này đang làm gì. Nhờ vậy, trong mấy ngày nay, Bạch Mộc Trần lại trở thành người thanh thản nhất trong thị tộc, chàng bèn mượn cơ hội này bế quan nghỉ ngơi hồi phục một chút, đồng thời cũng tính toán lại tương lai.
Hành trình tới chợ Cảnh Lan lần này có thể nói thay đỏi đến bất ngời, nhìn từ ngoài vào, Bạch Mộc Trần đã rất nổi danh, song trên thực tế trong đó hung hiểm vô cùng. Trước không nói tới thương thế bản thân ra sao mà chỉ cần đắc tội với Thiên Cơ Minh và Nam Môn Khiếu Vân đã đủ khiến chàng bị đẩy ra giữa đầu sóng ngọn gió.
Vốn dĩ, theo tính cách của Bạch Mộc Trần, chắc chắn sẽ không để bản thân nổi bật như vậy, nhưng tình hình lúc đó không cho phép chàng lưỡng lự quá mức, mà một khi đã khiến cho người khác chú ý, vậy cần gì phải che giấu tiếp, dẫu sao có một số việc, càng che giấu càng khiến người ta hoài nghi.
Mặt khác, Huyền Thanh và Mộ Dung Ngưng Yên xuất hiện cũng khơi dậy nỗi đau sâu trong lòng Bạch Mộc Trần, giợi kèm cả chua xót, thống khổ và cừu hận.
Cừu hận là thức thuốc độc nặng nề nhất trên đời, thứ nó ăn mòn không phải thân thể, mà là linh hồn con người.
Đồng dạng, cừu hận cũng là gánh nặng lớn nhất trên đời, không cách nào vứt bỏ, càng không cách nào buông xuống.
Đặc biệt là khi cừu hận mạnh hơn khả năng khống chế, nó sẽ như một cái rãnh sâu khiến người ta nặng nề và tuyệt vọng.
Trong nỗi thống khổ và day dứt, Bạch Mộc Trần cảm thụ sâu sắc sự yếu ớt của mình.
Không sai! Bản thân quả thực đã sáng tạo ra công pháp thích hợp cho tán tiên tu luyện, thực lực cũng tăng trưởng không ít, song thế thì đã sao? Chẳng lẽ chỉ vậy đã có thể đánh đồng với những thiên tài của tiên tông đại phái?
Không! Đương nhiên không thẻ!
Khởi điểm của tiên sĩ chính thống luôn cao hơn tán tiên, đây là một bức tường không cách nào vượt qua, cho dù tán tiên có thể tu hành như bình thường cũng còn xa mới bằng các tiên sĩ chính thống, đừng nói tới đám thiên tài, thiên kiêu.
Chuyện này không ai hiểu rõ hơn Bạch Mộc Trần.
Nếu nói về ưu thế thì thật sự có một. Đó là thần thức của Bạch Mộc Trần hơn xa chân tiên bình thường, thậm chí đạt tới cảnh giới của cao thủ thiên tiên. Song tiếc là ông trời có gông cùm xiềng xích thần thức mạnh mẽ cũng cần thân thể tương ứng, thân thể tán tiên yếu ớt không cách nào chịu nổi thần thức cường đại.
Cách duy nhất để khiến tu vi tăng trưởng là lại sản sinh mạch luân, hoặc thăng cấp tiên chủng.
Chuyện tăng trưởng tu vi, trong lòng Bạch Mộc Trần đã sớm có ý đồ, tiếc rằng giờ chàng nghèo rướt mùng tơi, cho dù có cách cũng chẳng thể nào thực hiện nổi, chỉ có thể đi đến đâu xem đến đấy.
Có điều trước đó còn cần chuẩn bị thêm chút thủ đoạn mới được.
Trận chiến trong đấu trường nô lệ đã khiến Bạch Mộc Trần hiểu nơi nào trong Tiên Giới cũng có tranh chấp, cho dù dãy Cảnh Lan xa xôi này cũng là nơi đầy thị phi. Chàng tin rằng, chuyện phiền toái đó sẽ còn kéo dài một thời gian không ngắn nữa, thị tộc Nam Môn chắc chắn cũng không bình an, không thể nói chắc lúc nào đại họa sẽ ập xuống.
Trong đầu xoay chuyển trăm ngàn mối, chuyện cần làm quá nhiều mà đường còn quá xa!
Thu liễm tâm thần, Bạch Mộc Trần lại chuyển sự chú ý về cơ thể mình.
Thời gian dần dần trôi qua, tiên linh khí trong căn nhà cũng dần dần tiêu tán.
Được tiên nguyên tu bổ, Bạch Mộc Trần đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí sau lần nguy cơ này, cả tiên nguyên và thần thức của chàng đều đã tăng trưởng, coi như nhân họa đắc phúc.
Tâm thần máy động, đang lúc muốn rời khỏi cơ thể, một làn sóng chấn động trong thức hải lại khiến chàng chú ý.
Ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy luồng ma khí bám vào tiên chủng đang dần loãng đi theo sự vận chuyển của tiên chủng, dần trở nên mỏng manh... Mỗi khi nhạt đi một chút, tiên chủng lại sáng lên, như đang hấp thu ma khí, vô cùng thần bí.
Đối mặt với hiện tượng này, Bạch Mộc Trần cũng không thể hiểu nổi, chỉ mơ hồ suy đoán tiên chủng trong cơ thể mình rất đặc biệt bởi hấp thu một chút huyết ấn của Thiên Triệu nên có năng lực hấp thu luyện hóa sát khí, mà ma khí chính là một trong những loại sát khí của thiên địa.
Nếu có thể luyện hóa ma khí, vậy mình còn khách khí gì nữa.
Bạch Mộc Trần thử đem tâm thần phụ lên tiên chủng, phát hiện không có điểm nào dị thường, bèn thúc dục tiên chủng vận chuyển nhanh hơn!
“Ong!”
Một luồng ma khí nhàn nhạt nhanh chóng bị luyện hóa, song Bạch Mộc Trần vẫn không thấy thân thể có chuyển biến gì.
Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mình đoán sai?
“Bùng!”
Đang lúc Bạch Mộc Trần nghi hoặc, đột nhiên trong tiên chủng bùng phát một luồng khí nóng, chỉ trong nháy mắt đã bao trọn lấy chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.