Quyển 2 - Chương 72: Trao đổi
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
“Vị lão tiền bối này...”
Nghe Trần Tịch gọi vậy, da đầu Vũ bá tê rần, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
“Còn gọi lão tiền bối, nếu đám nhóc con các người biết kính trên nhường dưới như thế vậy sao không mau cởi trói cho lão đây, tiễn chúng ta bình an trở về... Vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, giờ lại ra vẻ hiền lành, tên này chắc chắn không phải hạng tốt lành gì, lũ này chẳng ai là người tốt cả!”
Vũ bá mắng thầm trong bụng song ngoài mặt lại khiêm tốn nói: “Tiểu huynh đệ khách khí quá, hai chữ tiền bối ấy ta không dám nhận, cứ gọi ta lão Vũ là được. Chư vị huynh đệ còn dễ dàng giết chết đầu lĩnh Hồng Ban Kim Bối Chu, lão già đây thật lấy làm hổ thẹn.”
“Được rồi, lão vũ.”
Trần Tịch cũng chẳng buồn khách khí, gọi thẳng luôn: “Lão Vũ, ta hỏi ngươi, nếu không nhờ chúng ta giết con Hồng Ban Kim Bối Chu đầu lĩnh, các ngươi đã chết cả rồi, vậy tính ra là chúng ta cứu mạng các ngươi, đúng không?”
“Đúng! Vậy nên lão già này cùng tiểu thư nhà ta xin tạ ơn cứu mạng của chư vị huynh đệ...”
Vũ bá tỏ vẻ cám ơn chân thành, đồng thời trong lòng cũng thầm suy đoán xem rốt cuộc đối phương muốn gì.
Muốn ra ơn, đòi báo đáp à? Chắc chắn không đơn giản như vậy!
Quả nhiên, cuộc nói chuyện tiếp theo giữa hai bên khiến Vũ bá suýt chút nữa ngã ngửa.
Chỉ nghe Trần Tịch thản nhiên nói: “Nếu đã là ơn cứu mạng, vậy để cảm tạ, các ngươi cũng nên báo đáp lại chúng ta, đúng không?”
Vũ bá lườm một cái khinh bỉ, song vẫn gật đầu. “Đúng!”
Trần Tịch tiếp tục nói: “Nếu các ngươi không thể báo đáp ơn cứu mạng của chúng ta, vậy chúng ta có lấy mạng các ngươi cũng chẳng có gì quá đáng, đúng không?
“Đúng, không có gì quá đáng cả!”
Vũ bá ngẩn ra một lúc, sau đó cắn răng gật đầu.
Trần Tịch lại nói tiếp: “Vậy mạng của các ngươi là của chúng ta, đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng.”
Vũ bá buồn bã rên một tiếng, cuối cùng cũng bán cả bản thân đi.
Ông lão sống hơn nửa đời người, tự nhận đã gặp quỷ còn nhiều hơn gặp người, nhưng lão thật sự chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, rõ ràng là lợi dụng lúc khó khăn của người ta vậy mà còn ra vẻ đường đường chính chính. Cho dù lão rất không tình nguyện song lại không thể không thừa nhận những gì Trần Tịch nói đều đúng, ít ra lão không cách nào phản bác.
Một người là tán tiên vô kiếp, một người là chân tiên cửu phẩm.
Nếu là lúc bình thường, tiên nô nào dám nói chuyện nhu vậy với mình, Vũ bá đã sớm tát chắn hắn rồi, song giờ đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu!
Đang lúc Vũ bá chìm trong đau khổ và rối rắm, giọng nói của Trần Tịch lại vang lên: “Lão Vũ đúng là người hiểu lsy lẽ, nếu mạng của các ngươi đã là của chúng ta, vậy mọi thứ của các ngươi đều là của chúngt a, phải không?”
“Đúng!”
Trên trán Vũ bá đổ mồ hôi lạnh, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Trần Tịch vẫn chẳng chịu buông tha: “Nếu mọi thứ của các ngươi đều thuộc về chúng ta, vậy hàng hóa trên thuyền mây của các ngươi cũng thuộc về chúng ta, đúng không?”
“Đúng...”
Vũ bá đang chuẩn bị gật đầu trong vô thức thì Phong Thần Ỷ Mộng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Không đúng, đó là hàng hóa của Phong Thần gia chúng ta, không thể đưa cho các người!”
“Hả?”
Tiểu Thần bước lên, sắc mặt không tốt: “Là ta nghe nhầm hay là ngươi nói nhầm? Tiểu nha đầu, xem ra ngươi vẫn chưa rõ tình hình! Giờ mạng các người đang trong tay chúng ta, vậy hàng hóa trên thuyền mây cũng thuộc về chúng ta, các ngươi vốn không có tư cách để thương lượng, hiểu không?”
Lần này Vũ bá cũng phản ứng lại, tức giận quát lớn: “Tuy chư vị đã cứu tính mạng chúng ta, nhưng chuyến hàng này còn quan trọng hơn mạng chúng ta nhiều, tuyệt đối không thể cho các người? Nếu không, nếu không chúng ta...”
“Được rồi, được rồi.”
Tiểu Thần chép chép miệng, ngắt lời đối phương: “Đừng ra vẻ thà chết không chịu khuất phục, nếu các ngươi không muốn sống sao không tới liều mạng cùng tên to xác kia đi? Tốt nhất là để dành sức lực lại báo đáp chúng ta, vậy còn thực tế hơn.”
"Ngươi. . . Ta. . ."
Vũ bá chán nản cúi đầu, không chống đỡ được nữa.
Sau đó, Tiểu Thần lại nói với giọng chanh chua: “Sao nào? Đã chịu nhận mệnh chưa? Thế này là được chứ gì, một gia tộc nho nhỏ mà cũng dám xuyên qua đầm lầy Sương Đỏ, xem ra gia cảnh nhà các người cũng chẳng ra sao, chắc là gặp khó khăn gì hả?”
“Không nói gì à? Không nói tức là ngầm thừa nhận rồi nhé. Ha ha!”
Tiểu Thần cười lớn vài tiếng rồi hài lòng lui lại.
Đúng lúc này, Trần Tịch nói với vẻ thành khẩn: “Lão Vũ à, ngươi phải nhìn rõ hiện thực đấy, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, chết thế này các ngươi có cam tâm không? Hơn nữa, cho dù có chết, hàng hóa của các ngươi cũng vẫn thuộc về chúng ta, cần gì phải vậy chứ?”
“Đúng thế, cần gì phải vậy chứ.”
Tiểu Thần vội vàng phụ họa: “Còn sống là còn hy vọng, ngươi nhìn chúng ta này, cho dù bị tam đại tiên tông truy sát, nhưng tới giờ chúng ta vẫn còn sống sờ sờ đây. Cho nên, ta tin rằng, sau này chúng ta sẽ còn sống tốt hơn, chỉ cần các ngươi cũng có lòng tin như vậy, các ngươi cũng có thể.”
Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, vừa đám vừa xoa.
Hai người kẻ xướng người họa, Vũ bá cùng Phong Thần Ỷ Mộng bỗng thấy chua xót, đám người này là ai vậy, đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
“Rốt... rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
Giọng nói Vũ bá run run khàn khàn, lão quyết định thỏa hiệp.
“Lão Vũ, không cần tuyệt vọng như thế!”
Trần Tịch an ủi một câu rồi vào thẳng vấn đề: “Nói thật nhé, tình hình các ngươi giờ thật sự không các nào chuộc thân, chẳng bằng chúng ta đổi sang làm một vụ trao đổi?”
“Trao đổi?”
Không đợi Vũ bá trả lời, Phong Thần Ỷ Mộng đã cười lạnh nói: “Các vị quên mất rồi sao? Giờ ngay cả mạng của chúng ta cũng chẳng phải của mình, làm gì có tư cách trao đổi với các vị.”
Trần Tịch tiếp lời: “Ta nghĩ nên nói rõ hơn, đầu tiên, chúng ta không phải phường giặc cướp, chúng ta đâu đã cướp cái gì của các ngươi? Ngược lại còn cứu mạng nữa chứ. Thứ hai, chúng ta là người giữ chữ tín, đã nói là trao đổi vậy chắc chắn sẽ cho các ngươi một cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
“Dùng thứ gì đó đủ giá trị để đổi lấy sự tự do của các ngươi.”
“Giá trị? Chúng ta còn giá trị gì?”
“Đương nhiên là còn, trở lại với nghề nghiệp của các ngươi, buôn bán giúp chúng ta.”
“Cái gì? Ngươi... Ngươi nói là buôn bán?”
“Không sai, đúng là buôn bán, chuyện này chắc không làm khó gì các ngươi chứ?”
Nghe xong điều kiện của Trần Tịch, Vũ bá ngây ra tại chỗ, Phong Thần Ỷ Mộng còn trợn mắt há hốc mồng. Hóa ra đối phương lòng vòng cả nửa ngày chỉ vì điều này. Thế nhưng, hai người lại nghi hoặc, với thực lực của đối phương, muốn ra ngoài buôn bán rất đơn giản, sao không tự mình làm mà lại đi mượn tay người khác?
Trần Tịch nhìn ra suy nghĩ trong lòng hai người bèn giải thích: “Nói đơn giản thì chúng ta tạm thời không muốn rời khỏi đầm lầy Sương Đỏ này, nhưng chúng ta lại cần một lượng lớn tài nguyên để tu luyện cho nên nhất định phải tìm một người đáng tiên cậy tới giúp chúng ta buôn bán.”
Sắc mặt Vũ bá càng quái dị: “Người tin cậy được? Ngươi nghĩ chúng ta đáng tin cậy sao?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Trần Tịch không hề nghi ngờ, nếu thả Vũ bá và Phong Thần Ỷ Mộng ra, đối phương lập tức trở mặt tấn công bọn họ, có giết họ mười lần tám lần cũng chẳng tính là gì.
Vì vậy, Trần Tịch nếu tiếp điều kiện: “Cho nên để tỏ rõ thành ý, chúng ta có thể trả lại hàng hóa trên thuyền mây cho các người. Đồng thời, để bảo đảm trao đổi tiếp tục kéo dài, các ngươi nhất định phải lưu lại một người để bảo đảm, mà người này... chính là đại tiểu thư của các ngươi.”
Nói xong, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phong Thần Ỷ Mộng khiến nàng cảm thấy toàn thân phát lạnh.
“Đừng vội từ chối, các ngươi có thể nghĩ vài ngày. Có lẽ đây cũng là cơ hội cho các ngươi đấy.”
Trần Tịch lờ đi ánh mắt tức giận của Vũ bá.
Phong Thần Ỷ Mộng nghe vậy lại bỗng trầm tư.
Nghe Trần Tịch gọi vậy, da đầu Vũ bá tê rần, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
“Còn gọi lão tiền bối, nếu đám nhóc con các người biết kính trên nhường dưới như thế vậy sao không mau cởi trói cho lão đây, tiễn chúng ta bình an trở về... Vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, giờ lại ra vẻ hiền lành, tên này chắc chắn không phải hạng tốt lành gì, lũ này chẳng ai là người tốt cả!”
Vũ bá mắng thầm trong bụng song ngoài mặt lại khiêm tốn nói: “Tiểu huynh đệ khách khí quá, hai chữ tiền bối ấy ta không dám nhận, cứ gọi ta lão Vũ là được. Chư vị huynh đệ còn dễ dàng giết chết đầu lĩnh Hồng Ban Kim Bối Chu, lão già đây thật lấy làm hổ thẹn.”
“Được rồi, lão vũ.”
Trần Tịch cũng chẳng buồn khách khí, gọi thẳng luôn: “Lão Vũ, ta hỏi ngươi, nếu không nhờ chúng ta giết con Hồng Ban Kim Bối Chu đầu lĩnh, các ngươi đã chết cả rồi, vậy tính ra là chúng ta cứu mạng các ngươi, đúng không?”
“Đúng! Vậy nên lão già này cùng tiểu thư nhà ta xin tạ ơn cứu mạng của chư vị huynh đệ...”
Vũ bá tỏ vẻ cám ơn chân thành, đồng thời trong lòng cũng thầm suy đoán xem rốt cuộc đối phương muốn gì.
Muốn ra ơn, đòi báo đáp à? Chắc chắn không đơn giản như vậy!
Quả nhiên, cuộc nói chuyện tiếp theo giữa hai bên khiến Vũ bá suýt chút nữa ngã ngửa.
Chỉ nghe Trần Tịch thản nhiên nói: “Nếu đã là ơn cứu mạng, vậy để cảm tạ, các ngươi cũng nên báo đáp lại chúng ta, đúng không?”
Vũ bá lườm một cái khinh bỉ, song vẫn gật đầu. “Đúng!”
Trần Tịch tiếp tục nói: “Nếu các ngươi không thể báo đáp ơn cứu mạng của chúng ta, vậy chúng ta có lấy mạng các ngươi cũng chẳng có gì quá đáng, đúng không?
“Đúng, không có gì quá đáng cả!”
Vũ bá ngẩn ra một lúc, sau đó cắn răng gật đầu.
Trần Tịch lại nói tiếp: “Vậy mạng của các ngươi là của chúng ta, đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng.”
Vũ bá buồn bã rên một tiếng, cuối cùng cũng bán cả bản thân đi.
Ông lão sống hơn nửa đời người, tự nhận đã gặp quỷ còn nhiều hơn gặp người, nhưng lão thật sự chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, rõ ràng là lợi dụng lúc khó khăn của người ta vậy mà còn ra vẻ đường đường chính chính. Cho dù lão rất không tình nguyện song lại không thể không thừa nhận những gì Trần Tịch nói đều đúng, ít ra lão không cách nào phản bác.
Một người là tán tiên vô kiếp, một người là chân tiên cửu phẩm.
Nếu là lúc bình thường, tiên nô nào dám nói chuyện nhu vậy với mình, Vũ bá đã sớm tát chắn hắn rồi, song giờ đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu!
Đang lúc Vũ bá chìm trong đau khổ và rối rắm, giọng nói của Trần Tịch lại vang lên: “Lão Vũ đúng là người hiểu lsy lẽ, nếu mạng của các ngươi đã là của chúng ta, vậy mọi thứ của các ngươi đều là của chúngt a, phải không?”
“Đúng!”
Trên trán Vũ bá đổ mồ hôi lạnh, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Trần Tịch vẫn chẳng chịu buông tha: “Nếu mọi thứ của các ngươi đều thuộc về chúng ta, vậy hàng hóa trên thuyền mây của các ngươi cũng thuộc về chúng ta, đúng không?”
“Đúng...”
Vũ bá đang chuẩn bị gật đầu trong vô thức thì Phong Thần Ỷ Mộng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Không đúng, đó là hàng hóa của Phong Thần gia chúng ta, không thể đưa cho các người!”
“Hả?”
Tiểu Thần bước lên, sắc mặt không tốt: “Là ta nghe nhầm hay là ngươi nói nhầm? Tiểu nha đầu, xem ra ngươi vẫn chưa rõ tình hình! Giờ mạng các người đang trong tay chúng ta, vậy hàng hóa trên thuyền mây cũng thuộc về chúng ta, các ngươi vốn không có tư cách để thương lượng, hiểu không?”
Lần này Vũ bá cũng phản ứng lại, tức giận quát lớn: “Tuy chư vị đã cứu tính mạng chúng ta, nhưng chuyến hàng này còn quan trọng hơn mạng chúng ta nhiều, tuyệt đối không thể cho các người? Nếu không, nếu không chúng ta...”
“Được rồi, được rồi.”
Tiểu Thần chép chép miệng, ngắt lời đối phương: “Đừng ra vẻ thà chết không chịu khuất phục, nếu các ngươi không muốn sống sao không tới liều mạng cùng tên to xác kia đi? Tốt nhất là để dành sức lực lại báo đáp chúng ta, vậy còn thực tế hơn.”
"Ngươi. . . Ta. . ."
Vũ bá chán nản cúi đầu, không chống đỡ được nữa.
Sau đó, Tiểu Thần lại nói với giọng chanh chua: “Sao nào? Đã chịu nhận mệnh chưa? Thế này là được chứ gì, một gia tộc nho nhỏ mà cũng dám xuyên qua đầm lầy Sương Đỏ, xem ra gia cảnh nhà các người cũng chẳng ra sao, chắc là gặp khó khăn gì hả?”
“Không nói gì à? Không nói tức là ngầm thừa nhận rồi nhé. Ha ha!”
Tiểu Thần cười lớn vài tiếng rồi hài lòng lui lại.
Đúng lúc này, Trần Tịch nói với vẻ thành khẩn: “Lão Vũ à, ngươi phải nhìn rõ hiện thực đấy, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, chết thế này các ngươi có cam tâm không? Hơn nữa, cho dù có chết, hàng hóa của các ngươi cũng vẫn thuộc về chúng ta, cần gì phải vậy chứ?”
“Đúng thế, cần gì phải vậy chứ.”
Tiểu Thần vội vàng phụ họa: “Còn sống là còn hy vọng, ngươi nhìn chúng ta này, cho dù bị tam đại tiên tông truy sát, nhưng tới giờ chúng ta vẫn còn sống sờ sờ đây. Cho nên, ta tin rằng, sau này chúng ta sẽ còn sống tốt hơn, chỉ cần các ngươi cũng có lòng tin như vậy, các ngươi cũng có thể.”
Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, vừa đám vừa xoa.
Hai người kẻ xướng người họa, Vũ bá cùng Phong Thần Ỷ Mộng bỗng thấy chua xót, đám người này là ai vậy, đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
“Rốt... rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
Giọng nói Vũ bá run run khàn khàn, lão quyết định thỏa hiệp.
“Lão Vũ, không cần tuyệt vọng như thế!”
Trần Tịch an ủi một câu rồi vào thẳng vấn đề: “Nói thật nhé, tình hình các ngươi giờ thật sự không các nào chuộc thân, chẳng bằng chúng ta đổi sang làm một vụ trao đổi?”
“Trao đổi?”
Không đợi Vũ bá trả lời, Phong Thần Ỷ Mộng đã cười lạnh nói: “Các vị quên mất rồi sao? Giờ ngay cả mạng của chúng ta cũng chẳng phải của mình, làm gì có tư cách trao đổi với các vị.”
Trần Tịch tiếp lời: “Ta nghĩ nên nói rõ hơn, đầu tiên, chúng ta không phải phường giặc cướp, chúng ta đâu đã cướp cái gì của các ngươi? Ngược lại còn cứu mạng nữa chứ. Thứ hai, chúng ta là người giữ chữ tín, đã nói là trao đổi vậy chắc chắn sẽ cho các ngươi một cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
“Dùng thứ gì đó đủ giá trị để đổi lấy sự tự do của các ngươi.”
“Giá trị? Chúng ta còn giá trị gì?”
“Đương nhiên là còn, trở lại với nghề nghiệp của các ngươi, buôn bán giúp chúng ta.”
“Cái gì? Ngươi... Ngươi nói là buôn bán?”
“Không sai, đúng là buôn bán, chuyện này chắc không làm khó gì các ngươi chứ?”
Nghe xong điều kiện của Trần Tịch, Vũ bá ngây ra tại chỗ, Phong Thần Ỷ Mộng còn trợn mắt há hốc mồng. Hóa ra đối phương lòng vòng cả nửa ngày chỉ vì điều này. Thế nhưng, hai người lại nghi hoặc, với thực lực của đối phương, muốn ra ngoài buôn bán rất đơn giản, sao không tự mình làm mà lại đi mượn tay người khác?
Trần Tịch nhìn ra suy nghĩ trong lòng hai người bèn giải thích: “Nói đơn giản thì chúng ta tạm thời không muốn rời khỏi đầm lầy Sương Đỏ này, nhưng chúng ta lại cần một lượng lớn tài nguyên để tu luyện cho nên nhất định phải tìm một người đáng tiên cậy tới giúp chúng ta buôn bán.”
Sắc mặt Vũ bá càng quái dị: “Người tin cậy được? Ngươi nghĩ chúng ta đáng tin cậy sao?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Trần Tịch không hề nghi ngờ, nếu thả Vũ bá và Phong Thần Ỷ Mộng ra, đối phương lập tức trở mặt tấn công bọn họ, có giết họ mười lần tám lần cũng chẳng tính là gì.
Vì vậy, Trần Tịch nếu tiếp điều kiện: “Cho nên để tỏ rõ thành ý, chúng ta có thể trả lại hàng hóa trên thuyền mây cho các người. Đồng thời, để bảo đảm trao đổi tiếp tục kéo dài, các ngươi nhất định phải lưu lại một người để bảo đảm, mà người này... chính là đại tiểu thư của các ngươi.”
Nói xong, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phong Thần Ỷ Mộng khiến nàng cảm thấy toàn thân phát lạnh.
“Đừng vội từ chối, các ngươi có thể nghĩ vài ngày. Có lẽ đây cũng là cơ hội cho các ngươi đấy.”
Trần Tịch lờ đi ánh mắt tức giận của Vũ bá.
Phong Thần Ỷ Mộng nghe vậy lại bỗng trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.