Quyển 2 - Chương 73: Cái giá cho sự trưởng thành
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Những ngày tháng yên bình luôn trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã qua nửa năm.
Trong nửa năm này, Thiên Vi Phủ cùng dãy Cảnh Lan đều vẫn như thường, không có bất an, cũng chẳng có hỗn loạn, những du âm mà sự vụ chợ Cảnh Lan đem lại như đã hoàn toàn biến mất. Còn thiếu chủ Thiên Vi Phủ cùng thiếu gia tiểu thư tứ đại gia tộc dưới sự giúp đỡ chu toàn của Thái Nhất Tông rốt cuộc cũng trở về gia tộc bình yên vô sự.
Về phần diễn biến trong đó ra sao, người ngoài không cách nào biết rõ.
Gió bão đã yên, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng.
Đang lúc mọi người cho rằng mọi chuyện đều đã qua, một sự kiện lại thu hút ánh mắt mọi người.
Không lâu trước đó, Thiên Vi Phủ đột nhiên tuyên bố một thông báo, tam đại thị tộc phát hiện một mỏ quặng huyền kim ở sâu trong dãy Cảnh Lan.
Tin tức này xuất hiện lập tức kinh động toàn bộ Tây Phượng Lân.
Ai cũng biết Tiên Giới trước giờ rất khan hiếm tài nguyên, tác dụng của một mỏ quặng có thể tưởng tượng nổi. Bởi vậy, sau coưn kinh ngạc, mọi người đều cùng hâm mộ, đố kị, thậm chí có thể lực lén lút thương lượng xme nên làm sao để được chia phần. Chỉ tiếc là, theo tin tức tam đại thị tộc tặng lại mỏ quặng cho Thái Nhất Tông loan truyền, hầu hết mọi suy nghĩ ăn chia đều bị dập tắt.
Tại Tây Phượng Lân, các thế lực có can đảm đối mặt với Thái Nhất Tông có thể đếm được trên một bàn tay. Tuy rằng sức cuốn hút của mỏ quặng rất lớn, thế nhưng không ai đỡ nổi tấm bảng hiệu tiên tông đệ nhất Phượng Lân Châu!
Dư luận xôn xao một thời gian rồi nhanh chóng lặng lại, chuyện này cũng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
๑๑۩۞۩๑๑
Dãy Cảnh Lan, đỉnh Vọng Thiên
Đang lúc tan giờ làm, không ít tiên dân rộn rã về nhà.
Lúc này, Tiểu Ức Khổ và Nam Môn Phi Vũ đang ngồi trong sân, cô bé thì tập trung khống chế biến hóa trong lô đỉnh, cậu bé thì ăn trái cây thi thoảng lại đùa với con chồn tiên nhỏ, xem ra rất thoải mái. Mọi chuyện xảy ra bên ngoài, cả hai đứa trẻ đều chẳng hề để ý.
“Ức Khổ muội muội, ngày nào muội cũng tới nhìn cái lò lửa thế này không thấy chán à? Hay là hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Nam Môn Phi Vũ vừa đùa với chồn tiên vừa ấm ức nói với Tiểu Ức Khổ.
Từ sau chuyện lần trước, Tiểu Ức Khổ như đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cô bé luôn ôn nhu yếu ớt, lúc gặp chuyện luôn cúi đầu, song giờ đây Tiểu Ức Khổ lại khiến người ta có cảm giấc trầm lắng không hợp với vẻ bề ngoài, cảm giác nội liễm hơn, kiên cường hơn rất nhiều.
Từ lúc đó trở đi, Nam Môn Phi Vũ vô cùng buồn bực.
Từ một đại ca ca che mưa chắn gió giờ trở thành một người bạn nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chênh lệch một trời một vực này đâu phải điều một đứa trẻ có thể chịu nổi.
“Tam thiếu gia muốn đi chơi thì cứ đi đi, muội còn phải giám sát lò lửa này... Đại thúc đã nói, khi chế thuốc nhất định phải tập trung khống chế ngọn lửa, nửa buwóc không rời, bằng không chỉ sai lầm một chút thôi sẽ làm hỏng cả dược lực. Mẫu thân vẫn đang chờ thuốc, muội không muốn phải luyện lại một lần nữa.”
Tiểu Ức Khổ trả lời với vẻ nghiêm túc, sự chú ý vẫn đặt trên lò lửa, không hề di dời.
Nghe vậy, Nam Môn Phi Vũ thật sự không biết làm sao, dẫu sao trong dược đỉnh này cũng là thuốc Bạch Mộc Trần bốc cho Ôn Nhã dùng, cậu bé không thể vì chuyện vui chơi của mình mà kéo cô bé đi được? Nếu làm vậy, người ta muốn không hận mình muốn chết cũng chẳng được!
“Không thì đợi muội luyện thuốc xong mình cùng đi?”
“Không được, chốc nữa muội còn phải chăm sóc linh điền, Cam Linh quả mùa này sắp chín rồi.”
“Vậy chờ muội xong hết việc rồi mình cùng đi nhé? Huynh chờ muội!”
“Không được, muội còn phải học tập thêm tri thức về dược, nếu lần kiểm tra sau mà không trả lời được, Trương sư phụ sẽ phạt muội mất.”
“Ách, muội cũng bận rộn thật.”
“Ừ.”
Bị từ chối vài lần liền, tâm tình Nam Môn Phi Vũ vô cùng buồn chán, chẳng thể làm gì khác, đành im lăngj đợi ở bên cạnh, Cậu thật không hiểu, sao cùng là trẻ con mà mình thì thoải mái nhàn nhã còn Tiểu Ức Khổ lại bận bịu như vậy.
Muốn đi khỏi nhưng lại không cam lòng, muốn ở lại nhưng lại quá buồn chán.
Một đứa trẻ, không ngờ lại cau mày suy nghĩ ở đây!
Nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc hai mắt Nam Môn Phi Vũ cũng xoay chuyển, nói: “Ức Khổ muội muội, không thì thế này, mình cùng học nhé, gần đây huynh cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, học thì học, không khéo sau này lại có tác dụng.”
“Hả, huynh không cần tu luyện à?”
Tiểu Ức Khổ nhìn sang Nam Môn Phi Vũ, cậu bé mỉm cười hai tiếng rồi nói vội: “Không vội không vội, phụ thân thường nói, đạo của tu luyện phải thuận theo tự nhiên, bình tâm tĩnh khí, càng nóng ruột muốn thành công càng dễ xảy ra sự cố. Dẫu sao giờ huynh cũng kết thành kim đan rồi, cảnh giới đã ổn định, cần nghỉ ngơi một thời gian... À à, phụ thân nói đây alf tu tâm dưỡng tính, chưa chắc tu luyện không ngừng đã có thể đột phá. Hề hề hề!”
“Thật không?”
Tiểu Ức Khổ nhìn cậu bé với vẻ hoài nghi: “Nhưng muội lại nghe đại thúc nói, việc tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi, nếu không cố gắng tu luyện cho dù có là tiên sĩ thiên tìa cũng chẳng có thành tựu gì.”
“Hả! Lão Bạch nói thế thật à?”
Nam Môn Phi Vũ suy tư một lúc rồi thì thào tự nói: “Đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi, câu này có vẻ có lý, nhưng sao huynh chưa nghe thấy bao giò...”
“Xuy xuy!”
Đúng lúc này, ngọn lửa lại khẽ lay động, dược đỉnh cũng hơi rung rung.
Thấy cảnh tượng đó, Tiểu Ức Khổ vội vàng tập trung tâm thần, vận chuyển linh lực ép lên lò lửa, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí khống chế độ nóng, khuôn mặt căng thẳng.
“Linh Thức Ngự Hỏa” chỉ là một kỹ xảo nhỏ để khống chế nhiệt độ ngọn lửa, do Bạch Mộc Trần truyền thụ cho Tiểu Ức Khổ.
Khác với khống hỏa bình thường khác, “Ngự Hỏa” ý chỉ sự khống chế nhiệt độ ngọn lửa tới mức tinh xảo, dùng thế lửa mạnh yếu khác nhau để dung hợp dược tính bất đồng, có lúc cần lửa to, lúc lại cần lửa nhỏ, lúc lại sử dụng luân phiên. Rất nhiều luyện đan sư biết kỹ xảo này, muốn làm được cũng không khó khăn gì, nhưng làm thạt sự tốt lại cần khổ luyện trong thời gian dài.
Tinh luyện Khổ Đằng cần vô cùng kiên trì, mà giờ Bạch Mộc Trần lại không có nhiều thời gian, bởi vậy chàng giao nhiệu vụ khống chế nhiệt độ lửa cho Tiểu Ức Khổ. Tuy đây không phải lần đầu tiên cô bé giám sát lò lửa, nhưng lần nào Tiểu Ức Khổ cũng rất tập trung, khả năng khống chế nhiệt độ lửa cũng càng lúc càng thành thạo.
Dùng thần ngự hỏa, tinh tế như tơ.
Bất tri bất giác, linh thức của Tiểu Ức Khổ dần dần lột xác trưởng thành.
Có người nói, tập trung là dáng vẻ mỹ lệ nhất.
Nam Môn Phi Vũ kinh ngạc nhìn khuôn mặt chăm chú của Tiểu Ức Khổ, như nhận ra điều gì đó! Đây là chênh lệch giữa hai người sao?
Rõ ràng địa vị của bản thân tốt hơn đối phương, tu vi cũng cao hơn, song vì sao cậu bé lại cảm thấy không bằng đối phương, chẳng những thế còn kém rất xa?
Hổ thẹn?
Đúng vậy, Nam Môn Phi Vũ tự thấy xấu hổ, hóa ra bản thân chẳng hề giỏi giang hơn người khác, lại chẳng có gì đáng để kiêu ngạo. Nếu mình không có gia thế như hiện giờ, nếu mình không phải thiếu gia thị tộc, có lẽ, mình chẳng là gì cả.
Suy nghĩ của trẻ con thật ra rất kỳ lạ, bất cứ cảm giác khác thường nào đều được phóng đại lên vô số lần. Đột nhiên, một suy nghĩ lạ lẫm nảy sinh trong lòng Nam Môn Phi Vũ.
Có lẽ, mình nên chăm chỉ hơn một chút!
Có lẽ, mình nên kiên cường thêm một chút!
Có lẽ...
Lòng mang nặng ưu tư, Nam Môn Phi Vũ lặng lẽ bỏ đi. Ngay cả lúc đi cũng không hề chào một ai, có điều, Tiểu Ức Khổ lặng lẽ thu mọi thay đổi của cậu bé vào trong mắt.
Nhìn bóng lưng khuất xa, đáy mắt cô bé bỗng hiện lên một chút phức tạp.
Mỗi người đều sẽ trưởng thành, mỗi lần trưởng thành đó đều phải trả một cái giá tương đương.
Trong nửa năm này, Thiên Vi Phủ cùng dãy Cảnh Lan đều vẫn như thường, không có bất an, cũng chẳng có hỗn loạn, những du âm mà sự vụ chợ Cảnh Lan đem lại như đã hoàn toàn biến mất. Còn thiếu chủ Thiên Vi Phủ cùng thiếu gia tiểu thư tứ đại gia tộc dưới sự giúp đỡ chu toàn của Thái Nhất Tông rốt cuộc cũng trở về gia tộc bình yên vô sự.
Về phần diễn biến trong đó ra sao, người ngoài không cách nào biết rõ.
Gió bão đã yên, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng.
Đang lúc mọi người cho rằng mọi chuyện đều đã qua, một sự kiện lại thu hút ánh mắt mọi người.
Không lâu trước đó, Thiên Vi Phủ đột nhiên tuyên bố một thông báo, tam đại thị tộc phát hiện một mỏ quặng huyền kim ở sâu trong dãy Cảnh Lan.
Tin tức này xuất hiện lập tức kinh động toàn bộ Tây Phượng Lân.
Ai cũng biết Tiên Giới trước giờ rất khan hiếm tài nguyên, tác dụng của một mỏ quặng có thể tưởng tượng nổi. Bởi vậy, sau coưn kinh ngạc, mọi người đều cùng hâm mộ, đố kị, thậm chí có thể lực lén lút thương lượng xme nên làm sao để được chia phần. Chỉ tiếc là, theo tin tức tam đại thị tộc tặng lại mỏ quặng cho Thái Nhất Tông loan truyền, hầu hết mọi suy nghĩ ăn chia đều bị dập tắt.
Tại Tây Phượng Lân, các thế lực có can đảm đối mặt với Thái Nhất Tông có thể đếm được trên một bàn tay. Tuy rằng sức cuốn hút của mỏ quặng rất lớn, thế nhưng không ai đỡ nổi tấm bảng hiệu tiên tông đệ nhất Phượng Lân Châu!
Dư luận xôn xao một thời gian rồi nhanh chóng lặng lại, chuyện này cũng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
๑๑۩۞۩๑๑
Dãy Cảnh Lan, đỉnh Vọng Thiên
Đang lúc tan giờ làm, không ít tiên dân rộn rã về nhà.
Lúc này, Tiểu Ức Khổ và Nam Môn Phi Vũ đang ngồi trong sân, cô bé thì tập trung khống chế biến hóa trong lô đỉnh, cậu bé thì ăn trái cây thi thoảng lại đùa với con chồn tiên nhỏ, xem ra rất thoải mái. Mọi chuyện xảy ra bên ngoài, cả hai đứa trẻ đều chẳng hề để ý.
“Ức Khổ muội muội, ngày nào muội cũng tới nhìn cái lò lửa thế này không thấy chán à? Hay là hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Nam Môn Phi Vũ vừa đùa với chồn tiên vừa ấm ức nói với Tiểu Ức Khổ.
Từ sau chuyện lần trước, Tiểu Ức Khổ như đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cô bé luôn ôn nhu yếu ớt, lúc gặp chuyện luôn cúi đầu, song giờ đây Tiểu Ức Khổ lại khiến người ta có cảm giấc trầm lắng không hợp với vẻ bề ngoài, cảm giác nội liễm hơn, kiên cường hơn rất nhiều.
Từ lúc đó trở đi, Nam Môn Phi Vũ vô cùng buồn bực.
Từ một đại ca ca che mưa chắn gió giờ trở thành một người bạn nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chênh lệch một trời một vực này đâu phải điều một đứa trẻ có thể chịu nổi.
“Tam thiếu gia muốn đi chơi thì cứ đi đi, muội còn phải giám sát lò lửa này... Đại thúc đã nói, khi chế thuốc nhất định phải tập trung khống chế ngọn lửa, nửa buwóc không rời, bằng không chỉ sai lầm một chút thôi sẽ làm hỏng cả dược lực. Mẫu thân vẫn đang chờ thuốc, muội không muốn phải luyện lại một lần nữa.”
Tiểu Ức Khổ trả lời với vẻ nghiêm túc, sự chú ý vẫn đặt trên lò lửa, không hề di dời.
Nghe vậy, Nam Môn Phi Vũ thật sự không biết làm sao, dẫu sao trong dược đỉnh này cũng là thuốc Bạch Mộc Trần bốc cho Ôn Nhã dùng, cậu bé không thể vì chuyện vui chơi của mình mà kéo cô bé đi được? Nếu làm vậy, người ta muốn không hận mình muốn chết cũng chẳng được!
“Không thì đợi muội luyện thuốc xong mình cùng đi?”
“Không được, chốc nữa muội còn phải chăm sóc linh điền, Cam Linh quả mùa này sắp chín rồi.”
“Vậy chờ muội xong hết việc rồi mình cùng đi nhé? Huynh chờ muội!”
“Không được, muội còn phải học tập thêm tri thức về dược, nếu lần kiểm tra sau mà không trả lời được, Trương sư phụ sẽ phạt muội mất.”
“Ách, muội cũng bận rộn thật.”
“Ừ.”
Bị từ chối vài lần liền, tâm tình Nam Môn Phi Vũ vô cùng buồn chán, chẳng thể làm gì khác, đành im lăngj đợi ở bên cạnh, Cậu thật không hiểu, sao cùng là trẻ con mà mình thì thoải mái nhàn nhã còn Tiểu Ức Khổ lại bận bịu như vậy.
Muốn đi khỏi nhưng lại không cam lòng, muốn ở lại nhưng lại quá buồn chán.
Một đứa trẻ, không ngờ lại cau mày suy nghĩ ở đây!
Nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc hai mắt Nam Môn Phi Vũ cũng xoay chuyển, nói: “Ức Khổ muội muội, không thì thế này, mình cùng học nhé, gần đây huynh cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, học thì học, không khéo sau này lại có tác dụng.”
“Hả, huynh không cần tu luyện à?”
Tiểu Ức Khổ nhìn sang Nam Môn Phi Vũ, cậu bé mỉm cười hai tiếng rồi nói vội: “Không vội không vội, phụ thân thường nói, đạo của tu luyện phải thuận theo tự nhiên, bình tâm tĩnh khí, càng nóng ruột muốn thành công càng dễ xảy ra sự cố. Dẫu sao giờ huynh cũng kết thành kim đan rồi, cảnh giới đã ổn định, cần nghỉ ngơi một thời gian... À à, phụ thân nói đây alf tu tâm dưỡng tính, chưa chắc tu luyện không ngừng đã có thể đột phá. Hề hề hề!”
“Thật không?”
Tiểu Ức Khổ nhìn cậu bé với vẻ hoài nghi: “Nhưng muội lại nghe đại thúc nói, việc tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi, nếu không cố gắng tu luyện cho dù có là tiên sĩ thiên tìa cũng chẳng có thành tựu gì.”
“Hả! Lão Bạch nói thế thật à?”
Nam Môn Phi Vũ suy tư một lúc rồi thì thào tự nói: “Đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi, câu này có vẻ có lý, nhưng sao huynh chưa nghe thấy bao giò...”
“Xuy xuy!”
Đúng lúc này, ngọn lửa lại khẽ lay động, dược đỉnh cũng hơi rung rung.
Thấy cảnh tượng đó, Tiểu Ức Khổ vội vàng tập trung tâm thần, vận chuyển linh lực ép lên lò lửa, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí khống chế độ nóng, khuôn mặt căng thẳng.
“Linh Thức Ngự Hỏa” chỉ là một kỹ xảo nhỏ để khống chế nhiệt độ ngọn lửa, do Bạch Mộc Trần truyền thụ cho Tiểu Ức Khổ.
Khác với khống hỏa bình thường khác, “Ngự Hỏa” ý chỉ sự khống chế nhiệt độ ngọn lửa tới mức tinh xảo, dùng thế lửa mạnh yếu khác nhau để dung hợp dược tính bất đồng, có lúc cần lửa to, lúc lại cần lửa nhỏ, lúc lại sử dụng luân phiên. Rất nhiều luyện đan sư biết kỹ xảo này, muốn làm được cũng không khó khăn gì, nhưng làm thạt sự tốt lại cần khổ luyện trong thời gian dài.
Tinh luyện Khổ Đằng cần vô cùng kiên trì, mà giờ Bạch Mộc Trần lại không có nhiều thời gian, bởi vậy chàng giao nhiệu vụ khống chế nhiệt độ lửa cho Tiểu Ức Khổ. Tuy đây không phải lần đầu tiên cô bé giám sát lò lửa, nhưng lần nào Tiểu Ức Khổ cũng rất tập trung, khả năng khống chế nhiệt độ lửa cũng càng lúc càng thành thạo.
Dùng thần ngự hỏa, tinh tế như tơ.
Bất tri bất giác, linh thức của Tiểu Ức Khổ dần dần lột xác trưởng thành.
Có người nói, tập trung là dáng vẻ mỹ lệ nhất.
Nam Môn Phi Vũ kinh ngạc nhìn khuôn mặt chăm chú của Tiểu Ức Khổ, như nhận ra điều gì đó! Đây là chênh lệch giữa hai người sao?
Rõ ràng địa vị của bản thân tốt hơn đối phương, tu vi cũng cao hơn, song vì sao cậu bé lại cảm thấy không bằng đối phương, chẳng những thế còn kém rất xa?
Hổ thẹn?
Đúng vậy, Nam Môn Phi Vũ tự thấy xấu hổ, hóa ra bản thân chẳng hề giỏi giang hơn người khác, lại chẳng có gì đáng để kiêu ngạo. Nếu mình không có gia thế như hiện giờ, nếu mình không phải thiếu gia thị tộc, có lẽ, mình chẳng là gì cả.
Suy nghĩ của trẻ con thật ra rất kỳ lạ, bất cứ cảm giác khác thường nào đều được phóng đại lên vô số lần. Đột nhiên, một suy nghĩ lạ lẫm nảy sinh trong lòng Nam Môn Phi Vũ.
Có lẽ, mình nên chăm chỉ hơn một chút!
Có lẽ, mình nên kiên cường thêm một chút!
Có lẽ...
Lòng mang nặng ưu tư, Nam Môn Phi Vũ lặng lẽ bỏ đi. Ngay cả lúc đi cũng không hề chào một ai, có điều, Tiểu Ức Khổ lặng lẽ thu mọi thay đổi của cậu bé vào trong mắt.
Nhìn bóng lưng khuất xa, đáy mắt cô bé bỗng hiện lên một chút phức tạp.
Mỗi người đều sẽ trưởng thành, mỗi lần trưởng thành đó đều phải trả một cái giá tương đương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.