Chương 44: Anh sẽ ngủ cùng em sao?
Thâu Mã Đầu
11/02/2022
Edit: Lacey
Chu Du đột nhiên cảm thấy buồn cười, cũng có cả tức giận.
Cô bực bội vì cô đã phát hiện ra ưu điểm của Tôn Hoài Cẩn...
A~phải nói là rất nhiều ưu điểm, toàn thân đều là ưu điểm.
Nhưng vì cái gì anh ta cứ cố tình là tình nhân của Ngô Tú Trân!?
Lại còn là thứ hai mươi hai! 22 là cái khái niệm gì? Cô còn mới 17 tuổi thôi đấy!!!
"Anh hiểu Ngô Tú Trân không?" Chu Du thậm chí bắt đầu hoài nghi Tôn Hoài Cẩn là bị Ngô Tú Trân lừa tới:"A, chính là mẹ em."
Loại người như anh ta, học tập con mẹ nó tốt, thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thoạt nhìn còn rất tự cao tự đại, nếu lòng tự trọng của anh thể hiện bằng chiều cao thì chắc anh phải cao ba mét, vậy vì cái gì mà lại hạ mình làm một tên tiểu tam!?
Chu Du không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.
Tôn Hoài Cẩn cũng không hiểu nổi sao suy nghĩ của cô gái này lại thay đổi nhanh đến vậy, anh nhíu mi:"Không quá hiểu rõ."
Đấy biết ngay mà!
Chu Du lập tức có tinh thần, nhưng muốn cô tự mình nói ra mẹ mình đã bao 21 dã nam nhân thì quả thật có chút khó mở miệng. Cô chỉ có thể mấp máy môi, muốn nhắc nhở cái người thông minh này:"Anh có hay không nghĩ tới người thân mật nhất bên cạnh anh, người đó có rất nhiều quá khứ, hơn nữa kết quả đều không phải quá tốt?"
Tôn Hoài Cẩn sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm cái người thân mật nhất với mình đang đứng trước mặt, nhớ lại cấp 3 cô đã không ít lần bị đánh vì chơi game. Anh còn có thể cứu chữa, anh lại không phải đồ ngốc mê muội không biết tỉnh ngộ.
"Vậy anh cảm thấy, anh sẽ khác bọn họ sao?"
Tôn Hoài Cẩn nghe đến câu này liền cảm thấy không thích hợp, anh ý thức được Chu Du không phải đang nói chơi, nhưng khi anh còn ở cấp 3, anh có thể chắc chắn bên người cô không hề có quan hệ kết giao thân thiết khác phái.
Khả năng duy nhất chính là hai năm sau khi anh tốt nghiệp.
Chu Du nhìn biểu tình Tôn Hoài Cẩn bắt đầu giăng đầy mây đen, đó là phản ứng theo bản năng của con người khi tự hỏi.
"Em cảm thấy sao?"
Anh trầm mặc hồi lâu mới phun ra bốn chữ, sau đó liền đổi thành Chu Du mộng bức*.
*sững sờ, ngây ngốc, đứng hình, chết lặng
Cái gì gọi là cô cảm thấy sao?
Cô cảm thấy gì có quan trọng không? Nếu có thì Ngô Tú Trân còn có thể nuôi tiểu tình nhân thứ hai mươi hai là anh sao?
Chu Du nghẹn lời, bắt đầu kiểm điểm lại có phải hôm nay mình đã nhiều lời quá hay không, khiến cho tên tiểu bạch kiểm này nhận ra được cô đang có ý đồ gây rối.
Cô hốt hoảng, hối hận vừa nãy mình không nên lắm miệng, làm loạn tiết tấu trong kế hoạch đã vạch ra sẵn.
Tôn Hoài Cẩn nhìn cô gái đặt cánh tay lên chỗ dựa của ghế, cằm gác lên trên, trên mặt là biểu tình phức tạp, cùng với đó là một chút ảo não làm cho anh không khỏi nghĩ rằng có phải mình nói quá mức lạnh lùng hay không, đánh gãy cảm xúc của cô.
Nhưng anh xác thực quá vụng về, đoán không ra cô rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì.
Là muốn nói bọn họ nhất định sẽ không có kết quả sao, còn chưa bắt đầu mà đã biết trước được kết cục?
Anh mím môi, khắc chế ý nghĩ và cảm xúc tiêu cực, lời xin lỗi còn chưa nói ra đã thấy cô gái từ trên ghế đứng dậy, nhìn chằm chằm anh thở dài, nói như ông cụ non:
"Anh a~ vẫn còn non và xanh lắm, chờ anh trưởng thành liền biết em đang nói cái gì."
"..."
Tiểu cô nương nói xong liền bước tới, tay nhỏ nhẹ nhàng nâng tay anh lên, như là trẻ con tiện tay bắt được đồ chơi, hai tay gian nan đùa nghịch mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh.
"Tiểu Tôn, không hợp lí a~ anh thế nào chỉ nhớ rõ em muốn ra ngoài chơi?"
Cô nắm tay anh, đôi mắt hồn nhiên giống như một chú nai con chuẩn bị ra suối uống nước, ngón tay tinh xảo mềm mại nhéo lòng bàn tay anh, hơi ngứa.
"Buổi sáng hôm nay em còn nói muốn ngủ nữa mà!"
Giọng nói của cô cũng rất nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ lại mềm mại giống như bông bồ công anh nhỏ nhất trên cành cây.
"Anh sẽ ngủ cùng em sao?"
- --
Tiểu kịch trường:
Chu Du: Tiểu tử, tay lớn lên không tồi, hầu hạ ta hầu hạ ta.
Tôn Hoài Cẩn: Tôi có chỗ lớn lên còn tốt hơn, muốn thử không?
- --
Lời tác giả: Giải thích một chút tại sao Tôn Hoài Cẩn trong lòng thích Chu Du nhưng lại từ chối làm bạn trai của cô.
Bởi vì anh nhìn ra được Chu Du đối với anh không có loại cảm giác kia (yêu ý:v), chỉ là vì muốn anh làm bạn trai nên mới nói vậy, đây không phải mối quan hệ mà anh muốn nên anh không đồng ý.
Bản thân anh là một người có lòng tự trọng rất mạnh, cũng rất muốn nghiêm túc yêu đương, không thể nào hồ đồ xác định quan hệ trước, chơi cái trò cưới trước yêu sau, anh cảm thấy đó là biểu hiện của vô trách nhiệm.
Thậm chí lúc ấy anh còn tức giận vì Chu Du không ngừng lôi kéo muốn anh làm bạn trai cô, cảm thấy cô gái này tại sao lại tỏ tình với gia sư của mình, anh rốt cuộc có phải là gia sư đầu tiên của cô hay không, đáng giận, sẽ không phải trước đó đã có 22 tên gia sư đi!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ôi được nửa chặng đường rồi nè cả nhà:v Sắp hoàn rồi
Chu Du đột nhiên cảm thấy buồn cười, cũng có cả tức giận.
Cô bực bội vì cô đã phát hiện ra ưu điểm của Tôn Hoài Cẩn...
A~phải nói là rất nhiều ưu điểm, toàn thân đều là ưu điểm.
Nhưng vì cái gì anh ta cứ cố tình là tình nhân của Ngô Tú Trân!?
Lại còn là thứ hai mươi hai! 22 là cái khái niệm gì? Cô còn mới 17 tuổi thôi đấy!!!
"Anh hiểu Ngô Tú Trân không?" Chu Du thậm chí bắt đầu hoài nghi Tôn Hoài Cẩn là bị Ngô Tú Trân lừa tới:"A, chính là mẹ em."
Loại người như anh ta, học tập con mẹ nó tốt, thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thoạt nhìn còn rất tự cao tự đại, nếu lòng tự trọng của anh thể hiện bằng chiều cao thì chắc anh phải cao ba mét, vậy vì cái gì mà lại hạ mình làm một tên tiểu tam!?
Chu Du không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.
Tôn Hoài Cẩn cũng không hiểu nổi sao suy nghĩ của cô gái này lại thay đổi nhanh đến vậy, anh nhíu mi:"Không quá hiểu rõ."
Đấy biết ngay mà!
Chu Du lập tức có tinh thần, nhưng muốn cô tự mình nói ra mẹ mình đã bao 21 dã nam nhân thì quả thật có chút khó mở miệng. Cô chỉ có thể mấp máy môi, muốn nhắc nhở cái người thông minh này:"Anh có hay không nghĩ tới người thân mật nhất bên cạnh anh, người đó có rất nhiều quá khứ, hơn nữa kết quả đều không phải quá tốt?"
Tôn Hoài Cẩn sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm cái người thân mật nhất với mình đang đứng trước mặt, nhớ lại cấp 3 cô đã không ít lần bị đánh vì chơi game. Anh còn có thể cứu chữa, anh lại không phải đồ ngốc mê muội không biết tỉnh ngộ.
"Vậy anh cảm thấy, anh sẽ khác bọn họ sao?"
Tôn Hoài Cẩn nghe đến câu này liền cảm thấy không thích hợp, anh ý thức được Chu Du không phải đang nói chơi, nhưng khi anh còn ở cấp 3, anh có thể chắc chắn bên người cô không hề có quan hệ kết giao thân thiết khác phái.
Khả năng duy nhất chính là hai năm sau khi anh tốt nghiệp.
Chu Du nhìn biểu tình Tôn Hoài Cẩn bắt đầu giăng đầy mây đen, đó là phản ứng theo bản năng của con người khi tự hỏi.
"Em cảm thấy sao?"
Anh trầm mặc hồi lâu mới phun ra bốn chữ, sau đó liền đổi thành Chu Du mộng bức*.
*sững sờ, ngây ngốc, đứng hình, chết lặng
Cái gì gọi là cô cảm thấy sao?
Cô cảm thấy gì có quan trọng không? Nếu có thì Ngô Tú Trân còn có thể nuôi tiểu tình nhân thứ hai mươi hai là anh sao?
Chu Du nghẹn lời, bắt đầu kiểm điểm lại có phải hôm nay mình đã nhiều lời quá hay không, khiến cho tên tiểu bạch kiểm này nhận ra được cô đang có ý đồ gây rối.
Cô hốt hoảng, hối hận vừa nãy mình không nên lắm miệng, làm loạn tiết tấu trong kế hoạch đã vạch ra sẵn.
Tôn Hoài Cẩn nhìn cô gái đặt cánh tay lên chỗ dựa của ghế, cằm gác lên trên, trên mặt là biểu tình phức tạp, cùng với đó là một chút ảo não làm cho anh không khỏi nghĩ rằng có phải mình nói quá mức lạnh lùng hay không, đánh gãy cảm xúc của cô.
Nhưng anh xác thực quá vụng về, đoán không ra cô rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì.
Là muốn nói bọn họ nhất định sẽ không có kết quả sao, còn chưa bắt đầu mà đã biết trước được kết cục?
Anh mím môi, khắc chế ý nghĩ và cảm xúc tiêu cực, lời xin lỗi còn chưa nói ra đã thấy cô gái từ trên ghế đứng dậy, nhìn chằm chằm anh thở dài, nói như ông cụ non:
"Anh a~ vẫn còn non và xanh lắm, chờ anh trưởng thành liền biết em đang nói cái gì."
"..."
Tiểu cô nương nói xong liền bước tới, tay nhỏ nhẹ nhàng nâng tay anh lên, như là trẻ con tiện tay bắt được đồ chơi, hai tay gian nan đùa nghịch mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh.
"Tiểu Tôn, không hợp lí a~ anh thế nào chỉ nhớ rõ em muốn ra ngoài chơi?"
Cô nắm tay anh, đôi mắt hồn nhiên giống như một chú nai con chuẩn bị ra suối uống nước, ngón tay tinh xảo mềm mại nhéo lòng bàn tay anh, hơi ngứa.
"Buổi sáng hôm nay em còn nói muốn ngủ nữa mà!"
Giọng nói của cô cũng rất nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ lại mềm mại giống như bông bồ công anh nhỏ nhất trên cành cây.
"Anh sẽ ngủ cùng em sao?"
- --
Tiểu kịch trường:
Chu Du: Tiểu tử, tay lớn lên không tồi, hầu hạ ta hầu hạ ta.
Tôn Hoài Cẩn: Tôi có chỗ lớn lên còn tốt hơn, muốn thử không?
- --
Lời tác giả: Giải thích một chút tại sao Tôn Hoài Cẩn trong lòng thích Chu Du nhưng lại từ chối làm bạn trai của cô.
Bởi vì anh nhìn ra được Chu Du đối với anh không có loại cảm giác kia (yêu ý:v), chỉ là vì muốn anh làm bạn trai nên mới nói vậy, đây không phải mối quan hệ mà anh muốn nên anh không đồng ý.
Bản thân anh là một người có lòng tự trọng rất mạnh, cũng rất muốn nghiêm túc yêu đương, không thể nào hồ đồ xác định quan hệ trước, chơi cái trò cưới trước yêu sau, anh cảm thấy đó là biểu hiện của vô trách nhiệm.
Thậm chí lúc ấy anh còn tức giận vì Chu Du không ngừng lôi kéo muốn anh làm bạn trai cô, cảm thấy cô gái này tại sao lại tỏ tình với gia sư của mình, anh rốt cuộc có phải là gia sư đầu tiên của cô hay không, đáng giận, sẽ không phải trước đó đã có 22 tên gia sư đi!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ôi được nửa chặng đường rồi nè cả nhà:v Sắp hoàn rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.