Chương 45: Phục vụ em
Thâu Mã Đầu
12/02/2022
Edit: Lacey
Buổi sáng là cô xúc động, giờ nghĩ lại thì cùng Tôn Hoài Cẩn ra ngoài chơi, có thể chơi cái gì a?
Không phải Chu Du xem thường tên tiểu bạch kiểm này, cô quả thật là cảm thấy thằng nhãi Tôn Hoài Cẩn này là một cái máy học tập, cái máy này thì không được cấy con chip giải trí, bằng chứng chính là từ trước tới nay cô chưa nghe thấy anh nói cái gì ngoài việc học cả.
Đến lúc đó hai người trầm mặc mà đi trên đường lớn, trầm mặc mà mua ly trà sữa, a, lúc ấy Tôn Hoài Cẩn khả năng liền không trầm mặc, bởi vì anh muốn nói cho cô biết đây là đồ uống không lành mạnh, không thể uống.
Quên đi, còn không bằng thực tế một chút, cô nên làm thứ mà trẻ con am hiểu thôi.
Nhớ tới lúc nãy người này cầm bút đỏ, Chu Du lại bắt đầu xao động, cô muốn nói một câu không biết liêm sỉ 'có chút hâm mộ cái bút kia.'
Hiện tại cô đã nhìn ra, Ngô Tú Trân lúc ấy khả năng thích diện mạo của tên này nên mới đề ra việc ly hôn với Chu Đạt Sinh, nhưng nhìn biểu hiện sau đó thì bà ấy đối với tên tiểu bạch kiểm này cũng không có tình cảm sâu đậm, đại khái là để chơi chơi mà thôi.
Cho nên tiểu bạch kiểm bị đá là chuyện sớm muộn thôi, Chu Du tưởng tượng tới ngày hôm đó, tiểu bạch kiểm thất hồn lạc phách mà từ nhà cô đi ra, thậm chí còn sinh ra một cảm giác không đành lòng.
Tôn Hoài Cẩn nhìn tiểu cô nương ngẩng cô nhìn mình, một đôi mắt cứ chốc lại thay đổi cảm xúc, nhanh như tốc độ ánh sáng vậy, không thể nắm bắt nổi.
"Haizz..."
Sau đó anh nghe tiểu cô nương thở dài, dùng biểu tình 'anh cũng thực không dễ dàng' nói:"Tất cả sẽ tốt thôi, đều sẽ là quá khứ."
Tôn Hoài Cẩn:"?"
Thẳng đến bây giờ Tôn Hoài Cẩn cuối cùng cũng ý thức được chút không thích hợp, anh rút tay từ trong tay Chu Du ra, hướng lên trên nâng cằm cô, sau đó ngón tay siết chặt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn thu vào lòng bàn tay.
"Em rốt cuộc đang nói cái gì, Chu Du, tôi không thích em che che giấu giấu như vậy, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng."
Anh không quá dùng sức nên Chu Du còn có không gian hoạt động. Cô giãy giụa trước sau một chút, cánh môi mềm mại cọ cọ lòng bàn tay người đàn ông:"Anh nói xem cái tay này của anh lớn lên khá tốt, nắm lấy mặt em thì bản lĩnh gì, lấy đi làm chút chuyện không phải càng có ý nghĩa hơn sao?"
Đề tài của cô lại đột nhiên thay đổi, còn cố tình câu dẫn người ta muốn nghe tiếp theo sẽ là gì. Tôn Hoài Cẩn trấn định tinh thần, thuận theo mà hỏi:"Cái gì gọi là chuyện có ý nghĩa hơn?"
Việc có thể dùng tay, não bộ của Tôn Hoài Cẩn đã sắp ra mấy cái lựa chọn, lại nghe tiểu cô nương đứng đắn nói:"Ví dụ như phục vụ em."
Tôn Hoài Cẩn:"..."
Anh sớm nên nghĩ đến, trong đầu cô căn bản không có cái gì đứng đắn.
Phỏng chừng là khá vừa lòng với lần phục vụ trước của thầy giáo Tôn, Chu Du nếm được ngon ngọt nên đúng là cô rất nhớ thương cảm giác ấy, hiện tại vừa nhìn chằm chằm tay người này một chút liền bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, lúc nãy còn có sự kiện cái bút đỏ kia, hiện tại cả người cô đều không tốt lắm.
Cô đại khái có thể lý giải vì cái gì mà trước đây Ngô Tú Trân thích diện mạo của tên tiểu bạch kiểm này rồi.
Hơn nữa không biết có phải do tin tưởng Tôn Hoài Cẩn sẽ không thể lay động sự ổn định ủa gia đình mình hay không, Chu Du hiện tại nhìn tên này cũng không ngứa mắt như trước, chỉ cảm thấy anh là tiểu đáng thương chuẩn bị bị Ngô Tú Trân đá.
Không biết khi nào anh ta sẽ bị đá, thôi thì cứ cho anh ta phát huy ánh sáng rực rỡ của mình hai lần đi~
Tiểu cô nương hứng thú, chủ động cởi viên cúc áo đầu tiên, cổ áo chậm rãi mở rộng, đem xương quai xanh vốn bị giấu kín mít nay lộ ra một nửa.
Ánh mắt Tôn Hoài Cẩn trầm xuống, trực tiếp đem cặp hướng cái ghế bên cạnh vứt lên, sau đó lập tức đem người đè lên mép bàn học.
"Chu Du, tôi thực sự không biết trong đầu em suy nghĩ cái gì."
Tiểu cô nương nhìn anh, nghĩ thầm đừng nói anh, ngay cả em cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì.
Vốn dĩ hiện tại cô chỉ cần đứng ngoài chờ tên tiểu bạch kiểm này bị đá là xong việc, vậy mà cô lại muốn cho anh ta phát huy chút ánh sáng của mình.
Nhân chi sơ, tính bản sắc, xem ra cô vẫn có phần giống Ngô Tú Trân.
Buổi sáng là cô xúc động, giờ nghĩ lại thì cùng Tôn Hoài Cẩn ra ngoài chơi, có thể chơi cái gì a?
Không phải Chu Du xem thường tên tiểu bạch kiểm này, cô quả thật là cảm thấy thằng nhãi Tôn Hoài Cẩn này là một cái máy học tập, cái máy này thì không được cấy con chip giải trí, bằng chứng chính là từ trước tới nay cô chưa nghe thấy anh nói cái gì ngoài việc học cả.
Đến lúc đó hai người trầm mặc mà đi trên đường lớn, trầm mặc mà mua ly trà sữa, a, lúc ấy Tôn Hoài Cẩn khả năng liền không trầm mặc, bởi vì anh muốn nói cho cô biết đây là đồ uống không lành mạnh, không thể uống.
Quên đi, còn không bằng thực tế một chút, cô nên làm thứ mà trẻ con am hiểu thôi.
Nhớ tới lúc nãy người này cầm bút đỏ, Chu Du lại bắt đầu xao động, cô muốn nói một câu không biết liêm sỉ 'có chút hâm mộ cái bút kia.'
Hiện tại cô đã nhìn ra, Ngô Tú Trân lúc ấy khả năng thích diện mạo của tên này nên mới đề ra việc ly hôn với Chu Đạt Sinh, nhưng nhìn biểu hiện sau đó thì bà ấy đối với tên tiểu bạch kiểm này cũng không có tình cảm sâu đậm, đại khái là để chơi chơi mà thôi.
Cho nên tiểu bạch kiểm bị đá là chuyện sớm muộn thôi, Chu Du tưởng tượng tới ngày hôm đó, tiểu bạch kiểm thất hồn lạc phách mà từ nhà cô đi ra, thậm chí còn sinh ra một cảm giác không đành lòng.
Tôn Hoài Cẩn nhìn tiểu cô nương ngẩng cô nhìn mình, một đôi mắt cứ chốc lại thay đổi cảm xúc, nhanh như tốc độ ánh sáng vậy, không thể nắm bắt nổi.
"Haizz..."
Sau đó anh nghe tiểu cô nương thở dài, dùng biểu tình 'anh cũng thực không dễ dàng' nói:"Tất cả sẽ tốt thôi, đều sẽ là quá khứ."
Tôn Hoài Cẩn:"?"
Thẳng đến bây giờ Tôn Hoài Cẩn cuối cùng cũng ý thức được chút không thích hợp, anh rút tay từ trong tay Chu Du ra, hướng lên trên nâng cằm cô, sau đó ngón tay siết chặt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn thu vào lòng bàn tay.
"Em rốt cuộc đang nói cái gì, Chu Du, tôi không thích em che che giấu giấu như vậy, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng."
Anh không quá dùng sức nên Chu Du còn có không gian hoạt động. Cô giãy giụa trước sau một chút, cánh môi mềm mại cọ cọ lòng bàn tay người đàn ông:"Anh nói xem cái tay này của anh lớn lên khá tốt, nắm lấy mặt em thì bản lĩnh gì, lấy đi làm chút chuyện không phải càng có ý nghĩa hơn sao?"
Đề tài của cô lại đột nhiên thay đổi, còn cố tình câu dẫn người ta muốn nghe tiếp theo sẽ là gì. Tôn Hoài Cẩn trấn định tinh thần, thuận theo mà hỏi:"Cái gì gọi là chuyện có ý nghĩa hơn?"
Việc có thể dùng tay, não bộ của Tôn Hoài Cẩn đã sắp ra mấy cái lựa chọn, lại nghe tiểu cô nương đứng đắn nói:"Ví dụ như phục vụ em."
Tôn Hoài Cẩn:"..."
Anh sớm nên nghĩ đến, trong đầu cô căn bản không có cái gì đứng đắn.
Phỏng chừng là khá vừa lòng với lần phục vụ trước của thầy giáo Tôn, Chu Du nếm được ngon ngọt nên đúng là cô rất nhớ thương cảm giác ấy, hiện tại vừa nhìn chằm chằm tay người này một chút liền bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, lúc nãy còn có sự kiện cái bút đỏ kia, hiện tại cả người cô đều không tốt lắm.
Cô đại khái có thể lý giải vì cái gì mà trước đây Ngô Tú Trân thích diện mạo của tên tiểu bạch kiểm này rồi.
Hơn nữa không biết có phải do tin tưởng Tôn Hoài Cẩn sẽ không thể lay động sự ổn định ủa gia đình mình hay không, Chu Du hiện tại nhìn tên này cũng không ngứa mắt như trước, chỉ cảm thấy anh là tiểu đáng thương chuẩn bị bị Ngô Tú Trân đá.
Không biết khi nào anh ta sẽ bị đá, thôi thì cứ cho anh ta phát huy ánh sáng rực rỡ của mình hai lần đi~
Tiểu cô nương hứng thú, chủ động cởi viên cúc áo đầu tiên, cổ áo chậm rãi mở rộng, đem xương quai xanh vốn bị giấu kín mít nay lộ ra một nửa.
Ánh mắt Tôn Hoài Cẩn trầm xuống, trực tiếp đem cặp hướng cái ghế bên cạnh vứt lên, sau đó lập tức đem người đè lên mép bàn học.
"Chu Du, tôi thực sự không biết trong đầu em suy nghĩ cái gì."
Tiểu cô nương nhìn anh, nghĩ thầm đừng nói anh, ngay cả em cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì.
Vốn dĩ hiện tại cô chỉ cần đứng ngoài chờ tên tiểu bạch kiểm này bị đá là xong việc, vậy mà cô lại muốn cho anh ta phát huy chút ánh sáng của mình.
Nhân chi sơ, tính bản sắc, xem ra cô vẫn có phần giống Ngô Tú Trân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.