Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 39: Công Đường Quỷ Biện!

Lục Nguyệt Quan Chủ

10/04/2022

Vẻ mặt Viên Khuê vẫn như thường, từ từ nói ra.

Quản sự Tôn gia thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người nghe ông ta nói thế, càng cảm thấy kinh ngạc.

Trong lòng Tô Duyệt Tần lại càng thêm sốt sắng.

Ngược lại là Tô Đình vẫn sờ sờ cằm, thấp giọng nói: "Lúc này mới bình thường chư."

Tôn gia mời nhân chứng tới mà không phối hợp tốt, nhìn thế nào đều thấy quái lạ, không chắc còn có trá.

Bây giờ nhìn lại, mới thấy bình thường.

"Nhưng cũng không nhìn ra người này nhìn lãnh khốc như vậy, còn chơi trò nói không rõ, đúng là quá muộn tao."

Tô Đình thầm nhủ hai tiếng.

. ..

"Công tử nhà họ Vương?"

Phương Khánh trầm giọng hỏi.

"Đúng vậy." Viên Khuê trả lời.

"Bẩm đại nhân, Vương gia cùng Tôn gia ta chính là thân gia, Vương công tử chính là thay Tôn gia ta làm giao dịch." Quản sự Tôn gia vội lên tiếng: "Nhưng dù là ai đi định khế ước, thì trên khế ước này, Tô Đình đều đã ký tên xuống, tuyệt đối không phải giả tạo."

"Viên bộ đầu." Phương Khánh nhìn về phía Viên Khuê, hỏi: "Ngươi có thể xác định ngày đó là Tô Đình tự mình kí tên, lúc đó Tô Đình có bị người ép buộc không?"

"Bẩm đại nhân, chưa từng bị người ép buộc, là hắn uống rượu, sau đó tự nguyện ký tên." Viên Khuê nói như vậy.

Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người nhìn về phía Tô Đình.

Phương Khánh cùng sư gia đã có dự liệu, đều có cảm giác không còn cách xoay chuyển nữa, không khỏi hít một tiếng.

Tô Duyệt Tần nhìn Tô Đình, chỉ than nhẹ một tiếng, lại không trách cứ gì.

Tô Đình cười với nàng, lại vỗ vỗ bàn tay nàng, nhẹ giọng nói: "Lại không tin ta?"

Tô Duyệt Tần hít sâu một hơi rồi nói: "Dù như thế nào, tỷ tỷ đều tin đệ."

Tô Đình cười nói: "Vậy thì không cần lo lắng."

Mà trong khi Tô Đình nói chuyện cùng biểu tỷ, bách tính bên ngoài đã lại ồn ào nghị luận.

"Viên bộ đầu thiết diện vô tư, chắc chắn sẽ không bị Tôn gia thu mua, việc này nhất định là thật."

"Chỉ là hai mươi hai lạng bạc đã bán tháo cửa hàng, bên trong khẳng định có trò lừa."

"Nhưng Tôn gia cũng không ép buộc gì, tuy nói Vương công tử rót rượu, nhưng không ép buộc, điều này cũng là hợp lý mà."



"Chỉ có thể trách Tô tiểu tử này còn nhỏ tuổi, kiến thức quá nông cạn, lần này bị thiệt lớn."

"Nghĩ Tô gia hắn cũng chỉ có cửa hàng này làm của cải, bây giờ ngay cả của cải cũng không còn, sau này tỷ đệ hai người cũng không thể tốt hơn được."

"Tô gia năm đó cũng coi như tiểu phú, không ngờ lại lưu lạc đến nước này."

"Còn không phải là đắc tội với Tôn gia sao."

. ..

Tiếng nghị luận bên ngoài không ngừng truyền vào bên trong.

Sắc mặt Tô Duyệt Tần tái nhợt, khẽ cắn môi không nói gì.

Vẻ mặt Tô Đình không thay đổi, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy trên mặt quản sự Tôn gia nở nụ cười tràn đầy đắc ý, mà vẻ mặt Viên Khuê vẫn lạnh lùng, ngược lại Phương Khánh cùng sư gia lại mang theo tiếc hận.

"Tô Đình, ngươi có lời gì muốn nói?" Phương Khánh mở miệng hỏi.

"Tự nhiên là có."

Tô Đình khẽ mỉm cười, nhìn sang quản sự Tôn gia.

Quản sự Tôn gia có chút kinh ngạc, việc này đã chắc chắn như ván đóng thuyền, Tô Đình hắn còn có thể cãi lý hay sao?

"Có chuyện thì nói." Phương Khánh cũng muốn biết rốt cuộc Tô Đình muốn nói lời gì.

"Xin hỏi Viên bộ đầu, ngày đó có thể ta tự tay ký xuống?" Tô Đình nhìn về phía Viên Khuê, tiếp xúc cùng ánh mắt lạnh lùng của đối phương, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Trong lòng Viên Khuê kinh ngạc, ánh mắt ông ta luôn luôn rất có uy thế, kết hợp với sự sắc bén vì ông ta tập võ nhiều năm, và sát ý vì giết chóc nhiều năm, người thường thấy tất nhiên sẽ kinh hãi, nhưng thiếu niên Tô Đình này lại không hề biến sắc.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẫn cần phải đáp lời.

"Đương nhiên là tận mắt nhìn thấy." Viên Khuê đáp.

"Viên bộ đầu tận mắt thấy ta viết, là thấy được ta viết là tên của ta?" Tô Đình trầm giọng nói.

"Chuyện này. . ." Viên Khuê tuy rằng không thích Tô Đình, nhưng cũng sẽ không bịa đặt, lắc đầu nói: "Ta chỉ thấy ngươi viết, nhưng không chú ý thủ thế ngươi hạ bút, không thấy rõ chữ mà ngươi viết."

"Vậy ngươi có thấy rõ trang giấy mà ta ký xuống kia chính là tờ khế ước này?" Tô Đình quát lên.

"Chưa từng." Viên Khuê cau mày lắc đầu.

"Như vậy ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định là ta kí xuống tờ khế ước này?" Tô Đình lạnh lùng nói.

"Việc này. . ." Viên Khuê trầm mặc lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên công đường lại rơi vào yên tĩnh.

Phương Khánh liếc mắt một cái, chỉ thấy sư gia cũng đầy mặt kinh ngạc, nhưng hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Mà ở bên ngoài, tiếng nghị luận của bách tính vây xem cũng dần dần nhiều hơn, dần dần lớn hơn, trở nên vô cùng ầm ỹ.

Tô Đình nhìn về phía biểu tỷ, ý cười ngâm ngâm.



Tô Duyệt Tần thấy hắn nói lời bén nhọn như vậy, dáng vẻ tự tin như thế, thì hoàn toàn yên lòng.

"Tô Đình!"Quản sự Tôn gia thấy thế không được, lúc này quát to: "Giấy trắng mực đen, khế ước ở đây, bên trên có bút tích của ngươi, ngươi còn dám chống chế?"

"Tôn gia là gia đại nghiệp đại, muốn tìm một người có thư pháp cao minh, mô phỏng theo bút tích của Tô mỗ cũng không phải việc khó."

"Ngươi muốn chống chế sao? Chuyện này không thể tùy theo ngươi!"

"Đương nhiên không thể tùy theo ta được, nhưng cũng không thể vô căn cứ tùy theo Tôn gia các ngươi."

"Ngươi muốn như thế nào?"

"Nghiệm tra!"

Tiếng nói của Tô Đình không khác gì vàng đá, vô cùng có khí phách: "Nghiệm rõ thật giả, mới có thể biết!"

Quản sự Tôn gia tức đến mức cả người run rẩy, chỉ vào Tô Đình, ngón tay cũng run theo.

Trong ngoài Công đường, ngoại trừ mấy người Phương Khánh vốn đã sinh lòng kính trọng ra, những người quen thuộc với Tô Đình đều không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Thiếu niên bị bệnh liệt giường, ít có kiến thức, tuổi vẫn còn trẻ này, thề mà lại có thể có phong mang bén nhọn như vậy, dĩ nhiên có thể có tâm thái trấn định như thế.

Một phen đối thoại lại có thể khuất phục quản sự Tôn gia.

"Nghiệm rõ thật giả?"

Phương Khánh trầm ngâm nói: "Đúng là nên nghiệm rõ thật giả, khi nãy bản quan chỉ liếc nhìn, chưa phát hiện ra đầu mối. Nếu Tô Đình có nghi vấn này, cũng nên để hắn yên tâm mới đúng."

Nói xong, ông ta lại nghiêng đầu nói: "Sư gia, ngươi đi xem xem."

Sư gia có chút chần chờ, lúc trước ông đã xem qua một hồi, vẫn chưa nhìn ra kẽ hở, cũng không nhìn ra giả tạo, lại nhìn một lần cũng chỉ là như thế. Chẳng lẽ muốn ông che giấu lương tâm, chỉ hươu bảo ngựa, lấy thật làm giả?

Tô Đình thấy thế, trong lòng rùng mình, đang muốn mở miệng ngăn cản lại.

Đúng lúc này quản sự Tôn gia cũng đã lên tiếng trước một bước, nói một tiếng: "Chậm đã!"

Ánh mắt mọi người nhìn về phía ông ta.

Trong lòng quản sự Tôn gia cũng khá không chắc chắn, ông ta có thể suy đoán ra rằng Phương đại nhân cùng Tô Đình này dường như có quen biết, sư gia cũng thỉnh thoáng nhìn nhau với Tô Đình.

Tuy nói Tôn gia thế lớn, thấy thế nào cũng có phân lượng hơn cô nhi Tô gia này, theo đạo lý thì dù Phương đại nhân có thiên vị, cũng nên hướng về Tôn gia, nhưng trong lòng ông ta nhớ tới những chi tiết nhỏ vừa mới phát hiện, lại không khỏi có chút lo sợ bất an.

"Đại nhân."

Tôn gia quản sự hít sâu một hơi, nói: "Khi nãy sư gia chưa từng nhìn ra đầu mối, bây giờ lại nhìn, dù có nhận ra khế ước là thật, sợ là hắn cũng không chịu. Như vậy, theo tiểu nhân thì nên tìm người khác, khiến kẻ này tâm phục mới được."

Tô Đình không khỏi thầm tán thưởng quản sự Tôn gia này một tiếng.

Chỉ là sư gia nghe thế lại không thích, ông làm phụ tá cho Phương Khánh, có thể được người gọi là Sư gia, vốn là một kính xưng. Danh tự này chính là danh tiếng mấy chục năm qua của ông, bây giờ quản sự Tôn gia dám nghi vấn, khiến ông có chút tức giận.

Nhưng lúc này, Phương Khánh thoáng phất tay, chỉ hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy phải làm làm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook