Chương 38: Thẩm Án, Nhân Chứng
Lục Nguyệt Quan Chủ
10/04/2022
Một tiếng này nói ra.
Trên công đường đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Mặt quản sự Tôn gia cũng đen đi một ít.
Bách tính ở cửa vây xem, đa số là nhà tầm thường, thậm chí là nhà nghèo khó, đối với gia đình giàu có như Tôn gia thường có tâm lý ghét giàu, lúc này lập tức nghị luận sôi nổi, khá là náo nhiệt.
May là ở Lạc Việt quận pháp luật kỷ cương nghiêm ngặt, mới không có người ồn ào, làm rối loạn trật tự.
"Ồ?"
Phương Khánh cùng sư gia liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy chuyện này có khả năng chuyển biến.
Tuy nói là giấy trắng mực đen, một khi kí xuống thì khó có khả năng thay đổi, dù là bị người lừa gạt, dù là bị người chốc say, không thấy rõ khế ước, khi ký xuống chính là giấy trắng mực đen, phù hợp với luật pháp, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như động cường.
Nếu như có người ép buộc người khác kí tên, hành động như thế không khác nào chặn đường cướp đoạt.
Đại Chu luật pháp hoàn thiện, chỉ cần có thể chứng thực điểm ấy, Tô Đình không hẳn không thể được thắng.
Nhưng không chờ Phương Khánh lên tiếng, đã thấy quản sự Tôn gia tiến lên một bước, nói rằng: "Đại nhân, Tôn gia ta làm việc luôn luôn hợp lý hợp pháp, chưa từng vi phạm luật pháp Đại Chu. Việc này cũng giống như vậy, chính là trên bàn rượu, giấy trắng mực đen, dùng ngân lượng giao dịch cùng Tô Đình, để hắn ký một cái tên, hoàn toàn không hề có cử chỉ vi pháp."
Phương Khánh nhìn Tô Đình.
Tô Đình bình tĩnh, không thèm để ya.
Phương Khánh trầm ngâm tiếng, chợt hỏi: "Ngươi có chứng cứ không?"
Tôn gia quản sự rùng mình, ông ta nhìn thấy Huyện lệnh đại nhân và Tô tiểu tử liếc mắt nhìn nhau, lại nghe Huyện lệnh đại nhân nói lời này, đáy lòng trầm xuống một cái.
Theo đạo lý thì Phương đại nhân hẳn là hỏi Tô Đình có chứng cứ gì, chứng minh Tôn gia động cường.
Nhưng lúc này Phương đại nhân lại hỏi ngược Tôn gia có chứng cứ chưa từng động cường.
Cách nói chuyện khác biệt, hàm nghĩa câu nói này tự nhiên cũng sẽ khác nhau.
Tôn gia quản sự không ngờ một thiếu niên như Tô Đình lại có bản lãnh có thể được Huyện lệnh đại nhân là Phương Khánh này coi trọng, nhìn ra còn nặng hơn so với Tôn gia, mặc dù trong lòng ông ta có chút chấn động, nhưng làm người cũng coi như trầm ổn, nên không thất thố.
Nghe thấy Phương Khánh hỏi thế, quản sự Tôn gia hít sâu một hơi, chắp tay nói: "Bẩm đại nhân, việc này có nhân chứng, mà là người quan gia, tuyệt đối không phải những người không có liên quan, lời nói của người này tất nhiên có thể tin."
Phương Khánh hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn sư gia, đều nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương.
Đây là trong nha môn, có người nào bị Tôn gia thu mua?
Dù thế nào, Tôn gia rốt cuộc đã tìm được nhân chứng, nếu như là tình huống này thì có chút phức tạp.
Chẳng lẽ còn phải tìm được người hầu kia, bị người thu mua chứng cứ?
Đại Chu triều đình, huyện nha các nơi xử lý vô số vụ án, người như Phương Khánh, như sư gia cũng đã gặp vô số vụ án, trong đó có một số vụ án, có gia đình giàu có dùng tiền thu mua những người không có liên quan, giả làm nhân chứng.
Mà loại chuyện này ở bên ngoài sẽ trở nên hết sức phức tạp, thường thường là quan chức thu hối lộ rồi vội vã kết án.
Tâm tư Phương Khánh hỗn loạn, nhìn Tô Đình một mắt, chỉ cảm thấy thiếu niên này vẫn ung dung bình tĩnh, ý cười ngâm ngâm.
Thấy thế, Phương Khánh hít sâu một hơi, trong lòng cũng trấn định, nếu Tô Đình vẫn ung dung như vậy, ông ta cũng không cần khổ não như vậy.
Nếu Tô Đình không có ý kiến gì, vậy cứ dựa theo vụ án bình thường đến thẩm là được.
"Nhân chứng ở đâu?"
"Đại nhân."
Tôn gia quản sự thấp giọng nói: "Nhân chứng chính là Viên bộ đầu."
Phương Khánh cau mày nói: "Viên Khuê?"
Sư gia ngẩn ra.
Các vị bộ khoái hai mặt nhìn nhau.
Bách tính đứng bên ngoài vây xem nghe xong lời này cũng đều có chút kinh ngạc.
"Quái lạ." Tô Đình khá buồn bực, ghé sát vào bên người biểu tỷ, ngửi thấy hương thơm nức mũi, làm hắn bình tĩnh hơn, sau đó mới hỏi: "Tỷ, Viên bộ đầu kia là ai? Làm sao người người nghe xong đều có chút quái lạ như vậy?"
"Viên bộ đầu..."Vẻ mặt Tô Duyệt Tần nghiêm túc, nhẹ giọng nói: "Đây là bộ đầu thiết diện vô tư nhất ở Lạc Việt quận, làm người chính trực, từ trước đến giờ luônmặt lạnh."
"Thì ra là như vậy." Tô Đình như bừng tỉnh, chẳng trách mọi người quái lạ như vậy, hóa ra là ra một gia hỏa rõ ràng sẽ không bị người khác thu mua.
Điều này khiến Phương Khánh đại nhân ngồi phía trên cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ nhân chứng mà Tôn gia nhắc tới lại là Viên Khuê.
Viên Khuê là người nào, Phương Khánh hiểu rất rõ.
Nếu nói có một ngày nào đó trên quan trường phức tạp, Phương Khánh ông ta sẽ nhận hối lộ, nhưng Viên Khuê này lại tuyệt đối không thể nhận hối lộ.
Nếu Viên bộ đầu tận mắt nhìn thấy, như vậy việc này cũng sẽ không phải giả?
Phương Khánh liếc nhìn sư gia, chỉ thấy sư gia cũng u sầu, lắc lắc đầu, trong lòng ông ta đầy bất đắc dĩ, lại nhìn Tô Đình.
Tô Đình hoàn toàn không có vẻ nghiêm trọng gì, thần sắc vẫn ung dung, khẽ gật đầu.
Phương Khánh hít sâu một hơi rồi hỏi: "Viên bộ đầu ở đâu?"
Có bộ khoái đáp: "Viên bộ đầu đêm qua đi phá án, vừa mới đi về nhà."
Phương Khánh nói rằng: "Đi gọi hắn lại đây."
Tên bộ khoái kia đáp một tiếng, đang muốn lên đường, đã nghe thấy quản sự Tôn gia cười nói: "Đại nhân, không cần phiền thế, tiểu nhân đã cho người tới nhà Viên bộ đầu chờ đợi, chỉ chờ Viên bộ đầu rửa mặt một phen, tlà sẽ đuổi tới. Nhìn thời gian thì chắc Viên bộ đầu cũng sắp tới rồi."
"Vậy thì chờ một chút."
Phương Khánh nói một tiếng.
Mà Tô Đình bên ki vẫn rất bình thản, giống như việc này không liên quan tới mình.
Điều này khiến Phương đại nhân cùng sư gia đang khổ não đến đau đầu kia, trong lòng đều không biết nói gì.
Còn Tô Duyệt Tần, khi nghe có Viên bộ đầu làm nhân chứng, trong lòng cũng chìm xuống, biết được khế ước kia quá nửa không phải giả, e là tiểu Đình chỉ đang trấn an nàng thôi.
Nàng rất lo lắng, sắc mặt tái nhợt, thân thể vốn chưa khỏi hẳn lại càng hiện ra suy yếu.
Nàng đến gần Tô Đình, thấp giọng nói: "Tiểu Đình, khế ước kia thật sự không phải đệ ký sao?"
Tô Đình cầm tay tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nhẹ giọng nói: "Ta làm sao có thể lừa tỷ được?"
Chỉ một câu nói như vậy, Tô Duyệt Tần đã cảm thấy trong lòng yên tĩnh lại, tâm tư lo lắng cũng dần biến mất.
"Chờ xem cuộc vui đi, cửa hàng nhà chúng ta nhất định phải thu hồi lại."
Tô Đình thấp giọng nói xong, nhếch miệng cười khẽ.
Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài lại hơi loạn, tiếng bàn luận của bách tính cũng im bặt đi, cả đám người rẽ sang tạo ra một con đường.
Một người trung niên gầy gò từ bên ngoài đi tới.
Người này thần sắc lạnh lùng, khí huyết nồng nặc, có vẻ vô cùng cường thịnh, nhìn ông ta cất bước trầm ổn, xua tay sinh gió, có thể thấy được người này có võ nghệ không tầm thường.
Tô Đình liếc mắt nhìn, lập tức biết đây là vị nhân chứng Viên bộ đầu kia.
Mà vị Viên bộ đầu này cũng nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập vẻ chán ghét.
Tô Đình nhíu nhíu mày, không biết chính mình rốt cuộc đã đắc tội với người này lúc nào, nhưng suy nghĩ này trong nháy mắt đã bị ném ra sau đầu, hắn sờ sờ gò má, trong lòng thầm nói: "Không bị người đố ký chỉ là hạng xoàng xĩnh, kiệt xuất như ta, tuấn tú như ta, luôn có người đố kị."
Khi Tô Đình đang tự tìm nguyên nhân giải thích việc Viên Khuê không thích chính mình, Viên Khuê đã đi tới phía trước, chắp tay cúi chào, hô một tiếng đại nhân.
"Viên bộ đầu."
Phương Khánh nói rằng: "Tôn gia cùng Tô gia, có dây dưa khế ước, theo lời Tôn gia nói, ngày đó ngươi từng gặp Tô Đình ở trên bàn rượu kí xuống khế ước, cũng thu ngân lượng của Tôn gia, chuyện này có phải là thật?"
Viên Khuê khẽ cau mày, chợt lắc đầu.
Sắc mặt Tôn gia quản sự đại biến.
Mọi người đều kinh ngạc.
Dù là Phương Khánh hay sư gia, hoặc là bách tính bên ngoài đều hơi kinh ngạc.
Chỉ có Tô Duyệt Tần thở phào nhẹ nhõm.
Tô Đình lại cảm thấy không hiểu ra sao.
Tôn gia mời tới nhân chứng, làm sao lại có vẻ không phối hợp?
Nhưng đúng vào lúc này, chỉ nghe Viên Khuê nói rằng: "Không phải người Tôn gia, mà là công tử Vương gia đã qua đời."
Trên công đường đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Mặt quản sự Tôn gia cũng đen đi một ít.
Bách tính ở cửa vây xem, đa số là nhà tầm thường, thậm chí là nhà nghèo khó, đối với gia đình giàu có như Tôn gia thường có tâm lý ghét giàu, lúc này lập tức nghị luận sôi nổi, khá là náo nhiệt.
May là ở Lạc Việt quận pháp luật kỷ cương nghiêm ngặt, mới không có người ồn ào, làm rối loạn trật tự.
"Ồ?"
Phương Khánh cùng sư gia liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy chuyện này có khả năng chuyển biến.
Tuy nói là giấy trắng mực đen, một khi kí xuống thì khó có khả năng thay đổi, dù là bị người lừa gạt, dù là bị người chốc say, không thấy rõ khế ước, khi ký xuống chính là giấy trắng mực đen, phù hợp với luật pháp, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như động cường.
Nếu như có người ép buộc người khác kí tên, hành động như thế không khác nào chặn đường cướp đoạt.
Đại Chu luật pháp hoàn thiện, chỉ cần có thể chứng thực điểm ấy, Tô Đình không hẳn không thể được thắng.
Nhưng không chờ Phương Khánh lên tiếng, đã thấy quản sự Tôn gia tiến lên một bước, nói rằng: "Đại nhân, Tôn gia ta làm việc luôn luôn hợp lý hợp pháp, chưa từng vi phạm luật pháp Đại Chu. Việc này cũng giống như vậy, chính là trên bàn rượu, giấy trắng mực đen, dùng ngân lượng giao dịch cùng Tô Đình, để hắn ký một cái tên, hoàn toàn không hề có cử chỉ vi pháp."
Phương Khánh nhìn Tô Đình.
Tô Đình bình tĩnh, không thèm để ya.
Phương Khánh trầm ngâm tiếng, chợt hỏi: "Ngươi có chứng cứ không?"
Tôn gia quản sự rùng mình, ông ta nhìn thấy Huyện lệnh đại nhân và Tô tiểu tử liếc mắt nhìn nhau, lại nghe Huyện lệnh đại nhân nói lời này, đáy lòng trầm xuống một cái.
Theo đạo lý thì Phương đại nhân hẳn là hỏi Tô Đình có chứng cứ gì, chứng minh Tôn gia động cường.
Nhưng lúc này Phương đại nhân lại hỏi ngược Tôn gia có chứng cứ chưa từng động cường.
Cách nói chuyện khác biệt, hàm nghĩa câu nói này tự nhiên cũng sẽ khác nhau.
Tôn gia quản sự không ngờ một thiếu niên như Tô Đình lại có bản lãnh có thể được Huyện lệnh đại nhân là Phương Khánh này coi trọng, nhìn ra còn nặng hơn so với Tôn gia, mặc dù trong lòng ông ta có chút chấn động, nhưng làm người cũng coi như trầm ổn, nên không thất thố.
Nghe thấy Phương Khánh hỏi thế, quản sự Tôn gia hít sâu một hơi, chắp tay nói: "Bẩm đại nhân, việc này có nhân chứng, mà là người quan gia, tuyệt đối không phải những người không có liên quan, lời nói của người này tất nhiên có thể tin."
Phương Khánh hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn sư gia, đều nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương.
Đây là trong nha môn, có người nào bị Tôn gia thu mua?
Dù thế nào, Tôn gia rốt cuộc đã tìm được nhân chứng, nếu như là tình huống này thì có chút phức tạp.
Chẳng lẽ còn phải tìm được người hầu kia, bị người thu mua chứng cứ?
Đại Chu triều đình, huyện nha các nơi xử lý vô số vụ án, người như Phương Khánh, như sư gia cũng đã gặp vô số vụ án, trong đó có một số vụ án, có gia đình giàu có dùng tiền thu mua những người không có liên quan, giả làm nhân chứng.
Mà loại chuyện này ở bên ngoài sẽ trở nên hết sức phức tạp, thường thường là quan chức thu hối lộ rồi vội vã kết án.
Tâm tư Phương Khánh hỗn loạn, nhìn Tô Đình một mắt, chỉ cảm thấy thiếu niên này vẫn ung dung bình tĩnh, ý cười ngâm ngâm.
Thấy thế, Phương Khánh hít sâu một hơi, trong lòng cũng trấn định, nếu Tô Đình vẫn ung dung như vậy, ông ta cũng không cần khổ não như vậy.
Nếu Tô Đình không có ý kiến gì, vậy cứ dựa theo vụ án bình thường đến thẩm là được.
"Nhân chứng ở đâu?"
"Đại nhân."
Tôn gia quản sự thấp giọng nói: "Nhân chứng chính là Viên bộ đầu."
Phương Khánh cau mày nói: "Viên Khuê?"
Sư gia ngẩn ra.
Các vị bộ khoái hai mặt nhìn nhau.
Bách tính đứng bên ngoài vây xem nghe xong lời này cũng đều có chút kinh ngạc.
"Quái lạ." Tô Đình khá buồn bực, ghé sát vào bên người biểu tỷ, ngửi thấy hương thơm nức mũi, làm hắn bình tĩnh hơn, sau đó mới hỏi: "Tỷ, Viên bộ đầu kia là ai? Làm sao người người nghe xong đều có chút quái lạ như vậy?"
"Viên bộ đầu..."Vẻ mặt Tô Duyệt Tần nghiêm túc, nhẹ giọng nói: "Đây là bộ đầu thiết diện vô tư nhất ở Lạc Việt quận, làm người chính trực, từ trước đến giờ luônmặt lạnh."
"Thì ra là như vậy." Tô Đình như bừng tỉnh, chẳng trách mọi người quái lạ như vậy, hóa ra là ra một gia hỏa rõ ràng sẽ không bị người khác thu mua.
Điều này khiến Phương Khánh đại nhân ngồi phía trên cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ nhân chứng mà Tôn gia nhắc tới lại là Viên Khuê.
Viên Khuê là người nào, Phương Khánh hiểu rất rõ.
Nếu nói có một ngày nào đó trên quan trường phức tạp, Phương Khánh ông ta sẽ nhận hối lộ, nhưng Viên Khuê này lại tuyệt đối không thể nhận hối lộ.
Nếu Viên bộ đầu tận mắt nhìn thấy, như vậy việc này cũng sẽ không phải giả?
Phương Khánh liếc nhìn sư gia, chỉ thấy sư gia cũng u sầu, lắc lắc đầu, trong lòng ông ta đầy bất đắc dĩ, lại nhìn Tô Đình.
Tô Đình hoàn toàn không có vẻ nghiêm trọng gì, thần sắc vẫn ung dung, khẽ gật đầu.
Phương Khánh hít sâu một hơi rồi hỏi: "Viên bộ đầu ở đâu?"
Có bộ khoái đáp: "Viên bộ đầu đêm qua đi phá án, vừa mới đi về nhà."
Phương Khánh nói rằng: "Đi gọi hắn lại đây."
Tên bộ khoái kia đáp một tiếng, đang muốn lên đường, đã nghe thấy quản sự Tôn gia cười nói: "Đại nhân, không cần phiền thế, tiểu nhân đã cho người tới nhà Viên bộ đầu chờ đợi, chỉ chờ Viên bộ đầu rửa mặt một phen, tlà sẽ đuổi tới. Nhìn thời gian thì chắc Viên bộ đầu cũng sắp tới rồi."
"Vậy thì chờ một chút."
Phương Khánh nói một tiếng.
Mà Tô Đình bên ki vẫn rất bình thản, giống như việc này không liên quan tới mình.
Điều này khiến Phương đại nhân cùng sư gia đang khổ não đến đau đầu kia, trong lòng đều không biết nói gì.
Còn Tô Duyệt Tần, khi nghe có Viên bộ đầu làm nhân chứng, trong lòng cũng chìm xuống, biết được khế ước kia quá nửa không phải giả, e là tiểu Đình chỉ đang trấn an nàng thôi.
Nàng rất lo lắng, sắc mặt tái nhợt, thân thể vốn chưa khỏi hẳn lại càng hiện ra suy yếu.
Nàng đến gần Tô Đình, thấp giọng nói: "Tiểu Đình, khế ước kia thật sự không phải đệ ký sao?"
Tô Đình cầm tay tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nhẹ giọng nói: "Ta làm sao có thể lừa tỷ được?"
Chỉ một câu nói như vậy, Tô Duyệt Tần đã cảm thấy trong lòng yên tĩnh lại, tâm tư lo lắng cũng dần biến mất.
"Chờ xem cuộc vui đi, cửa hàng nhà chúng ta nhất định phải thu hồi lại."
Tô Đình thấp giọng nói xong, nhếch miệng cười khẽ.
Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài lại hơi loạn, tiếng bàn luận của bách tính cũng im bặt đi, cả đám người rẽ sang tạo ra một con đường.
Một người trung niên gầy gò từ bên ngoài đi tới.
Người này thần sắc lạnh lùng, khí huyết nồng nặc, có vẻ vô cùng cường thịnh, nhìn ông ta cất bước trầm ổn, xua tay sinh gió, có thể thấy được người này có võ nghệ không tầm thường.
Tô Đình liếc mắt nhìn, lập tức biết đây là vị nhân chứng Viên bộ đầu kia.
Mà vị Viên bộ đầu này cũng nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập vẻ chán ghét.
Tô Đình nhíu nhíu mày, không biết chính mình rốt cuộc đã đắc tội với người này lúc nào, nhưng suy nghĩ này trong nháy mắt đã bị ném ra sau đầu, hắn sờ sờ gò má, trong lòng thầm nói: "Không bị người đố ký chỉ là hạng xoàng xĩnh, kiệt xuất như ta, tuấn tú như ta, luôn có người đố kị."
Khi Tô Đình đang tự tìm nguyên nhân giải thích việc Viên Khuê không thích chính mình, Viên Khuê đã đi tới phía trước, chắp tay cúi chào, hô một tiếng đại nhân.
"Viên bộ đầu."
Phương Khánh nói rằng: "Tôn gia cùng Tô gia, có dây dưa khế ước, theo lời Tôn gia nói, ngày đó ngươi từng gặp Tô Đình ở trên bàn rượu kí xuống khế ước, cũng thu ngân lượng của Tôn gia, chuyện này có phải là thật?"
Viên Khuê khẽ cau mày, chợt lắc đầu.
Sắc mặt Tôn gia quản sự đại biến.
Mọi người đều kinh ngạc.
Dù là Phương Khánh hay sư gia, hoặc là bách tính bên ngoài đều hơi kinh ngạc.
Chỉ có Tô Duyệt Tần thở phào nhẹ nhõm.
Tô Đình lại cảm thấy không hiểu ra sao.
Tôn gia mời tới nhân chứng, làm sao lại có vẻ không phối hợp?
Nhưng đúng vào lúc này, chỉ nghe Viên Khuê nói rằng: "Không phải người Tôn gia, mà là công tử Vương gia đã qua đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.