Chương 542: Đàm phán không thành. (1)
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
Cũng không thông qua Từ Huyền đồng ý, Nhạc Phong lần này càng tích cực chạy đến trước hành cung sứ giả Tử Tiêu Quốc.
- Sao ngươi lại đến nữa?
Thủ vệ không kiên nhẫn nói.
- Lần này bất đồng, muốn hội kiến công chúa chính là ta nhân vật phong vân sở hướng bễ nghễ của Côn Vân tu giới hiện nay...
Nhạc Phong cười mỉm báo ra danh hào "Từ Huyền"
- Từ Huyền?
Hai cái thủ vệ liếc nhau:
- Danh tự thật quen tai, ồ, công chúa lần trước dường như đã nói qua cái tên này.
Sau một lát, thủ vệ qua tới báo tin:
- Công chúa đáp ứng hội kiến.
Nhạc Phong có chút khó tin.
- Đúng, ngay tại lúc này, công chúa đã trích ra thời gian rất quý báu của mình đấy.
Thủ vệ trả lời rất khẳng định.
Nhận được đáp án thuyết phục, vẻ mặt Nhạc Phong lập tức như thất bại, mình phải trải qua giày vò, thiên tân vạn khổ, mới miễn cưỡng đạt được tư cách xếp hàng, nhưng muốn chính thức nhìn thấy công chúa, cũng không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Mà trên thực tế, cho dù là hoàng tộc và Đông Phương gia, mỗi lần muốn hội kiến công chúa Tử Tiêu Quốc cũng đều không dễ dàng.
Nhưng giờ chỉ báo ra cái tên Từ Huyền thì đã sinh ra hiệu quả hoàn toàn bất đồng, lập tức đáp ứng cầu kiến.
Sứ giả Tử Tiêu Quốc vẫn một mực ở thâm cung dị quốc, tin tức tương đối lạc hậu đối với sự thành lập của Trương Thiên Minh. Bởi vậy, báo ra danh hào Trương Thiên Minh còn không hữu hiệu bằng báo ra danh tự Từ Huyền. Dù sao thì Từ Huyền ở Côn Vân tu giới ngang trời xuất thế đã được hơn nửa năm rồi.
Sau khi trải qua thất thần ngắn ngủi, Nhạc Phong thở phào một hơi, khóe mắt rất nhanh lộ ra một tia vui mừng, nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng hoàn thành viễn mãn.
Hắn hoả tốc trở về, chuyển đạt tin tốt này cho mấy người Từ Huyền.
- Đáp ứng dễ dàng như vậy sao? Còn là bây giờ nữa?
Mấy người trong điện đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà ngay cả bản thân Từ Huyền cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ha ha, đây là kết quả rất tốt. Chứng minh công chúa của Tử Tiêu Quốc có hứng thú không nhỏ với Từ huynh đâu.
Trên mặt Sở Đông lộ ra tia cười sáng lạn.
- Tốt, vậy hãy để cho Từ mỗ đi gặp sứ giả Tử Tiêu Quốc này đi.
Từ Huyền rõ ràng cũng sinh ra vài phần hứng thú.
Đêm đó, không có chút chần chừ, Từ Huyền và Nhạc Phong cùng nhau tiến đến hành cung Tử Tiêu Quốc.
Sở dĩ không mang theo Sở Đông, bởi vì hắn lúc này vẫn là quốc sư Côn Vân Quốc, chưa triệt để vạch mặt với hoàng tộc, không thích hợp để ra mặt. Còn nữa Nhiếp Hàn cùng Đổng Băng Vân, tính tình hoặc lạnh lùng bá đạo, hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, rõ ràng không thích hợp loại trường hợp này.
Lần này tiến tới trước hành cung, Nhạc Phong tiến lên một bước, lực lượng mười phần nói:
- Ta là minh chủ Từ Huyền của Trương Thiên Minh, đã đích thân tới, chuẩn bị hội kiến công chúa quý quốc.
- Ngài chính là Từ Huyền?
Hai gã thị vệ, trên mặt kính sợ, nhìn về phía thanh niên anh vĩ bất phàm bên cnahj Nhạc Phong, thái độ thập phần khách khí.
- Công chúa đang chờ bên trong, Từ minh chủ thỉnh.
Một gã thị vệ trong đó dứt khoát lưu loát, trực tiếp mang theo Từ Huyền đi vào trong hành cung.
Đãi ngộ như thế, khiến Nhạc Phong lần nữa sinh ra tâm lý không công bằng, khuôn mặt run rẩy một chút.
Chốc lát khi đi vào hành cung, đi đến trước một lầu các bích sắc tinh sảo dựa núi gần nước.
Chưa tới gần, từ trong bích sắc lầu các kia đã truyền tới tiếng đàn cổ không linh du dương, như gió mát quẩn quanh trong bóng đêm, quất vào mặt mà qua, khiến tay áo nhẹ nhàng lật qua lật lại.
Phần ý cảnh mỹ hảo kia thật khiến người say mê.
Mà Từ Huyền lại từ trong tiếng đàn cổ này cảm nhận được vài hàm ý phần cổ xưa.
Cái này thậm chí kinh động đến Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi trong Thất Phương Ngọc Bình, nàng kinh ngạc nói:
- Đây rõ ràng là cổ nhạc khúc của Thần Hoang Cửu Tộc thời kỳ Thượng Cổ, thậm chí tác giả của nó còn là một vị tiền bối của Yêu Ngư tộc ta nữa...
Từ Huyền ánh mắt chớp động, vươn tay vỗ vào Nhạc Phong đang khó có thể kiềm chế, đi trước một bước, bước vào lầu các bích sắc tinh xảo.
Nhạc Phong tâm thần nhoáng một cái, tỉnh táo lại, theo Từ Huyền tiến vào lầu các.
Trong tầm mắt, là một phòng khác làm từ trúc, có hai nha hoàn xinh đẹp ở một bên hầu hạ.
Trong phòng khách ngồi ngay ngắn một lão đạo trưởng, mặc Thanh Tùng đạo bào, thần tình lạnh nhạt, đang chậm rãi nhấm trà.
Ngoài ra, trong phòng khách còn có một bức rèm che, quanh quẩn một tầng kỳ quang mông lung mắt thường khó có thể phát giác, ngăn cách thần thức.
Ở một bên khác của màn che mơ hồ có thể thấy được mộ bóng hình mông lung xinh đẹp khiến người không khỏi mơ màng, thân hình đường cong hoàn mỹ, ngồi ngay ngắn trước đàn cổ, bàn tay như ngọc trắng gãy nhẹ, thanh âm như mỹ hảo kia chính là từ nơi này truyền đi.
Có thể lường trước, thân ảnh nử tử mông lung như huyễn kia chính là Tử Tiêu công chúa.
Chỉ là lấy thân phận đặc thù công chúa của một nước nên đối phương không hiển lộ chân dung cũng là phù hợp với lẽ thường.
- Tại hạ Từ Huyền, may mắn gặp mắt quốc sư và công chúa.
Từ Huyền thần sắc bình thản, trực diện đối mặt với lão đạo sĩ Thanh Tùng kia.
Tử Tiêu công chúa bị lực lượng thần bí của bức rèm che cách trở nên không thể thấy rõ chân dung.
Thanh Tùng lão đạo sĩ lười nhác giương mắt, dò xét hai người Từ Huyền, bộ dáng không đếm xỉa tới, đặc biệt là nhìn thấy hai người đến chỉ có tu vị ngưng đan sơ kì, trung kỳ, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ngoài ý muốn và khinh thị.
Ngược lại tiếng nhạc khúc trong màn che kia cũng dừng bặt lại, hơi có vẻ đột ngột.
- Danh hào của ngươi, bản đạo và công chúa khi tiến vào Côn Vân cũng có nghe thấy, không nghĩ tới ngươi còn là minh chủ của Trương Thiên Minh, cũng coi như là có tư cách cùng chúng ta nói chuyện.
Tử Tiêu Quốc sư lười nhác tùy ý, không sợ hãi không thích, nhìn như hiền hoà, nhưng trong ánh mắt lại có một loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng.
Từ Huyền cũng không cho rằng đối phương không có tư cách này.
Bởi vì Tử Tiêu Quốc sư này chính là người có tu vị cao nhất hắn thấy từ khi hắn quay về Côn Vân!
Đối phương không chỉ là quốc sư mà còn là lão quái Nguyên Đan kỳ, tu vị cũng không phải sơ kỳ mà là Nguyên Đan trung kỳ trước đây chưa từng gặp ở Côn Vân Quốc!
Tu vị Nguyên Đan trung kỳ về cơ bản đã vượt qua cực hạn mà Từ Huyền có thể ứng phó một mình rồi, chỉ sợ coi như là Côn Vân đệ nhất nhân Đông Phương Quân đích thân tới, cũng phải cung kính vài phần.
Quốc lực của Tử Tiêu Quốc quả nhiên mạnh hơn Côn Vân Quốc rất nhiều, thực lực của cường giả đỉnh cao nhất cường giả cũng cao hơn một bậc.
- Tùy tiện ngồi đi.
Ngữ khí Tử Tiêu Quốc sư rất tùy ý.
Từ Huyền không chút khách khí ngồi xuống, rất nhanh liền có nha hoàn pha trà ngon cho hai người.
Khi đề cập đến chủ đề, Từ Huyền cũng không quanh co lòng vòng, cũng không nói bất luận lời khách sao này, trực tiếp tiến vào vấn đề chính, hỏi thăm ý đồ đến của Tử Tiêu Quốc.
- Sao ngươi lại đến nữa?
Thủ vệ không kiên nhẫn nói.
- Lần này bất đồng, muốn hội kiến công chúa chính là ta nhân vật phong vân sở hướng bễ nghễ của Côn Vân tu giới hiện nay...
Nhạc Phong cười mỉm báo ra danh hào "Từ Huyền"
- Từ Huyền?
Hai cái thủ vệ liếc nhau:
- Danh tự thật quen tai, ồ, công chúa lần trước dường như đã nói qua cái tên này.
Sau một lát, thủ vệ qua tới báo tin:
- Công chúa đáp ứng hội kiến.
Nhạc Phong có chút khó tin.
- Đúng, ngay tại lúc này, công chúa đã trích ra thời gian rất quý báu của mình đấy.
Thủ vệ trả lời rất khẳng định.
Nhận được đáp án thuyết phục, vẻ mặt Nhạc Phong lập tức như thất bại, mình phải trải qua giày vò, thiên tân vạn khổ, mới miễn cưỡng đạt được tư cách xếp hàng, nhưng muốn chính thức nhìn thấy công chúa, cũng không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Mà trên thực tế, cho dù là hoàng tộc và Đông Phương gia, mỗi lần muốn hội kiến công chúa Tử Tiêu Quốc cũng đều không dễ dàng.
Nhưng giờ chỉ báo ra cái tên Từ Huyền thì đã sinh ra hiệu quả hoàn toàn bất đồng, lập tức đáp ứng cầu kiến.
Sứ giả Tử Tiêu Quốc vẫn một mực ở thâm cung dị quốc, tin tức tương đối lạc hậu đối với sự thành lập của Trương Thiên Minh. Bởi vậy, báo ra danh hào Trương Thiên Minh còn không hữu hiệu bằng báo ra danh tự Từ Huyền. Dù sao thì Từ Huyền ở Côn Vân tu giới ngang trời xuất thế đã được hơn nửa năm rồi.
Sau khi trải qua thất thần ngắn ngủi, Nhạc Phong thở phào một hơi, khóe mắt rất nhanh lộ ra một tia vui mừng, nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng hoàn thành viễn mãn.
Hắn hoả tốc trở về, chuyển đạt tin tốt này cho mấy người Từ Huyền.
- Đáp ứng dễ dàng như vậy sao? Còn là bây giờ nữa?
Mấy người trong điện đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà ngay cả bản thân Từ Huyền cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ha ha, đây là kết quả rất tốt. Chứng minh công chúa của Tử Tiêu Quốc có hứng thú không nhỏ với Từ huynh đâu.
Trên mặt Sở Đông lộ ra tia cười sáng lạn.
- Tốt, vậy hãy để cho Từ mỗ đi gặp sứ giả Tử Tiêu Quốc này đi.
Từ Huyền rõ ràng cũng sinh ra vài phần hứng thú.
Đêm đó, không có chút chần chừ, Từ Huyền và Nhạc Phong cùng nhau tiến đến hành cung Tử Tiêu Quốc.
Sở dĩ không mang theo Sở Đông, bởi vì hắn lúc này vẫn là quốc sư Côn Vân Quốc, chưa triệt để vạch mặt với hoàng tộc, không thích hợp để ra mặt. Còn nữa Nhiếp Hàn cùng Đổng Băng Vân, tính tình hoặc lạnh lùng bá đạo, hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, rõ ràng không thích hợp loại trường hợp này.
Lần này tiến tới trước hành cung, Nhạc Phong tiến lên một bước, lực lượng mười phần nói:
- Ta là minh chủ Từ Huyền của Trương Thiên Minh, đã đích thân tới, chuẩn bị hội kiến công chúa quý quốc.
- Ngài chính là Từ Huyền?
Hai gã thị vệ, trên mặt kính sợ, nhìn về phía thanh niên anh vĩ bất phàm bên cnahj Nhạc Phong, thái độ thập phần khách khí.
- Công chúa đang chờ bên trong, Từ minh chủ thỉnh.
Một gã thị vệ trong đó dứt khoát lưu loát, trực tiếp mang theo Từ Huyền đi vào trong hành cung.
Đãi ngộ như thế, khiến Nhạc Phong lần nữa sinh ra tâm lý không công bằng, khuôn mặt run rẩy một chút.
Chốc lát khi đi vào hành cung, đi đến trước một lầu các bích sắc tinh sảo dựa núi gần nước.
Chưa tới gần, từ trong bích sắc lầu các kia đã truyền tới tiếng đàn cổ không linh du dương, như gió mát quẩn quanh trong bóng đêm, quất vào mặt mà qua, khiến tay áo nhẹ nhàng lật qua lật lại.
Phần ý cảnh mỹ hảo kia thật khiến người say mê.
Mà Từ Huyền lại từ trong tiếng đàn cổ này cảm nhận được vài hàm ý phần cổ xưa.
Cái này thậm chí kinh động đến Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi trong Thất Phương Ngọc Bình, nàng kinh ngạc nói:
- Đây rõ ràng là cổ nhạc khúc của Thần Hoang Cửu Tộc thời kỳ Thượng Cổ, thậm chí tác giả của nó còn là một vị tiền bối của Yêu Ngư tộc ta nữa...
Từ Huyền ánh mắt chớp động, vươn tay vỗ vào Nhạc Phong đang khó có thể kiềm chế, đi trước một bước, bước vào lầu các bích sắc tinh xảo.
Nhạc Phong tâm thần nhoáng một cái, tỉnh táo lại, theo Từ Huyền tiến vào lầu các.
Trong tầm mắt, là một phòng khác làm từ trúc, có hai nha hoàn xinh đẹp ở một bên hầu hạ.
Trong phòng khách ngồi ngay ngắn một lão đạo trưởng, mặc Thanh Tùng đạo bào, thần tình lạnh nhạt, đang chậm rãi nhấm trà.
Ngoài ra, trong phòng khách còn có một bức rèm che, quanh quẩn một tầng kỳ quang mông lung mắt thường khó có thể phát giác, ngăn cách thần thức.
Ở một bên khác của màn che mơ hồ có thể thấy được mộ bóng hình mông lung xinh đẹp khiến người không khỏi mơ màng, thân hình đường cong hoàn mỹ, ngồi ngay ngắn trước đàn cổ, bàn tay như ngọc trắng gãy nhẹ, thanh âm như mỹ hảo kia chính là từ nơi này truyền đi.
Có thể lường trước, thân ảnh nử tử mông lung như huyễn kia chính là Tử Tiêu công chúa.
Chỉ là lấy thân phận đặc thù công chúa của một nước nên đối phương không hiển lộ chân dung cũng là phù hợp với lẽ thường.
- Tại hạ Từ Huyền, may mắn gặp mắt quốc sư và công chúa.
Từ Huyền thần sắc bình thản, trực diện đối mặt với lão đạo sĩ Thanh Tùng kia.
Tử Tiêu công chúa bị lực lượng thần bí của bức rèm che cách trở nên không thể thấy rõ chân dung.
Thanh Tùng lão đạo sĩ lười nhác giương mắt, dò xét hai người Từ Huyền, bộ dáng không đếm xỉa tới, đặc biệt là nhìn thấy hai người đến chỉ có tu vị ngưng đan sơ kì, trung kỳ, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ngoài ý muốn và khinh thị.
Ngược lại tiếng nhạc khúc trong màn che kia cũng dừng bặt lại, hơi có vẻ đột ngột.
- Danh hào của ngươi, bản đạo và công chúa khi tiến vào Côn Vân cũng có nghe thấy, không nghĩ tới ngươi còn là minh chủ của Trương Thiên Minh, cũng coi như là có tư cách cùng chúng ta nói chuyện.
Tử Tiêu Quốc sư lười nhác tùy ý, không sợ hãi không thích, nhìn như hiền hoà, nhưng trong ánh mắt lại có một loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng.
Từ Huyền cũng không cho rằng đối phương không có tư cách này.
Bởi vì Tử Tiêu Quốc sư này chính là người có tu vị cao nhất hắn thấy từ khi hắn quay về Côn Vân!
Đối phương không chỉ là quốc sư mà còn là lão quái Nguyên Đan kỳ, tu vị cũng không phải sơ kỳ mà là Nguyên Đan trung kỳ trước đây chưa từng gặp ở Côn Vân Quốc!
Tu vị Nguyên Đan trung kỳ về cơ bản đã vượt qua cực hạn mà Từ Huyền có thể ứng phó một mình rồi, chỉ sợ coi như là Côn Vân đệ nhất nhân Đông Phương Quân đích thân tới, cũng phải cung kính vài phần.
Quốc lực của Tử Tiêu Quốc quả nhiên mạnh hơn Côn Vân Quốc rất nhiều, thực lực của cường giả đỉnh cao nhất cường giả cũng cao hơn một bậc.
- Tùy tiện ngồi đi.
Ngữ khí Tử Tiêu Quốc sư rất tùy ý.
Từ Huyền không chút khách khí ngồi xuống, rất nhanh liền có nha hoàn pha trà ngon cho hai người.
Khi đề cập đến chủ đề, Từ Huyền cũng không quanh co lòng vòng, cũng không nói bất luận lời khách sao này, trực tiếp tiến vào vấn đề chính, hỏi thăm ý đồ đến của Tử Tiêu Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.