Chương 543: Đàm phán không thành. (2)
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
Tử Tiêu Quốc sư hơi có vẻ ngoài ý muốn, tựa hồ rất hợp khẩu vị, mỉm cười gật đầu nói:
- Bảy tám năm trước, khu vực hoang vu giao giới giữa hai nước khai quật được mấy quặng mỏ cỡ lớn cùng với linh mạch đẳng cấp quy mô không tệ, thậm chí có Thiên nhiên linh hồ đỗ thức tỉnh, hoàn toàn có thể thành lập linh thành hoặc là tông phái. Vì thế, hai nước có nhiều ma sát, nhưng những địa phương kia cách quý quốc gần hơn, lúc ấy Tử Tiêu Quốc cũng có chút nội loạn, cho nên bị quý quốc chiếm cứ...
Đối với việc này, Từ Huyền cũng có nghe thấy.
Rất nhanh một bên có nha hoàn lấy ra một quyền trục địa đồ, trên đó hào quang tràn đầy, hiện ra địa đồ chính xác, nhưng lại được co rút lại, cao nhất chính xác đến hình dáng cảnh thực trong phạm vi mười dặm.
Từ Huyền rất nhanh nhìn thấy phân bố của quặng mỏ cỡ lớn và cùng với Thiên nhiên linh hồ đỗ mà Tử tiêu quốc sư kia nhắc đến.
Giữa hai nước rất hoang vu, bình thường linh khí và tài nguyên cực độ thiếu thốn, không thích ứng cho tu giả tu luyện sinh tồn.
Nhưng sự xuất hiện của những tài nguyên này hoàn toàn có thể thành lập thế lực quy mô bằng nửa Côn Vân Quốc.
Càng mấu chốt chính là, lấy Thiên nhiên linh hồ đỗ kia làm trung tâm, rất nhiều tài nguyên thổ địa, cách Côn Vân Quốc chỉ có hai vạn dặm, mà hoang vu loạn địa lại có mười mấy vạn dặm.
Theo lý thuyết thì nơi này vốn nên ưu tiên cho Côn Vân Quốc chiếm cứ.
Năm đó Côn Vân Quốc cũng cố gắng chiếm lĩnh địa bàn này, chỉ là bởi vì về sau Đông Phương gia nhanh chóng quật khởi nên không có cơ hội khai phát lợi dụng thôi.
- Ý đồ đến của quý quốc là muốn thu hồi những tài nguyên này sao?
Lông mày Từ Huyền không khỏi nhíu lại một cái.
Những tài nguyên thổ địa kia cách Côn Vân Quốc gần như thế, một khi bị Tử Tiêu Quốc cường đại chiếm lĩnh khai phát, thành lập linh thành tông phái, sau này sẽ có uy hiếp rất lớn với Côn Vân Quốc.
Đến lúc đó, Tử Tiêu Quốc lấy đó để làm ván cầu, xâm lược Côn Vân Quốc chỉ dễ như trở bàn tay.
Cái này cũng đồng nghĩa với việc nuôi hổ ở ngay trước sân nhà mình rồi.
- Như thế nào, Từ tiểu hữu rất chú ý? Trước khi tới đàm phán, vô luận là hoàng tộc, hay là Đông Phương gia, đều rất thích đưa ra phiến tài nguyên thổ địa này.
Tử Tiêu Quốc sư như cười như không nói.
Từ Huyền trong lòng rùng mình, hắn tạm thời không cách nào xác định thật giả trong lời đối phương, nhưng vì trở thành Côn Vân bá chủ, bất kể là Đông Phương gia, hay là hoàng tộc đều có thể đồng ý yêu cầu này.
- Giờ phút này Côn Vân Quốc nội loạn tranh phong, vô lực can thiệp biên giới thổ địa, Tử Tiêu Quốc muốn phiến tài nguyên thổ địa này, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được.
Từ Huyền bình thản không có gì lạ nói.
- Ha ha, muốn đoạt lại những tài nguyên này, tự nhiên không khó. Nhưng muốn thành lập linh thành, tông phái, không phải là chuyện một sớm một chiều, ít nhất phải kinh doanh hơn mười trên trăm năm. Mà thế cục trong Côn Vân Quốc rất có thể kéo dài từ mấy năm đến trong vòng mười năm là có thể ổn định. Mà những tài nguyên thổ địa kia, cách quý quốc gần như thế, dưới tình huống căn cơ bổn quốc chưa được củng cố, làm sao chống cự sự phản công của các ngươi được?
Tử Tiêu Quốc sư cười nhạt một tiếng.
Từ Huyền không khỏi giật mình, Tử Tiêu Quốc cần một đáp án một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
- Nếu như mấy đại nguyên thủ Trương Thiên Minh nguyện ý ký hạ linh hồn huyết khế, nhượng phiến tài nguyên này cho bổn quốc trong trăm năm mà không công kích xâm lược, Tử Tiêu Quốc ta có lẽ sẽ cân nhắc hiệp trợ quý minh đánh bại Đông Phương gia, nhất thống Côn Vân tu giới.
Nét vui vẻ trên mặt Tử Tiêu Quốc sư càng trở nên sáng lạn.
Từ Huyền không khỏi lâm vào trầm tư, sắc mặt bồi hồi do dự.
Một khi đáp ứng yêu cầu đối phương, tuy rằng có thể thuận lợi tiêu diệt Đông Phương gia, nhưng tương lai trong vòng trăm năm, phiến cố thổ Côn Vân Quốc này, thân nhân bằng hữu ở đây đều sẽ gặp phải chiến hỏa cùng với sự chà đạp của địch nhân mất.
Tử Tiêu Quốc hoàn toàn là theo chiến lược tọa sơn quan hổ đấu, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau.
- Từ mỗ tạm thời không thể đại biểu toàn bộ Trương Thiên Minh quyết sách việc này được.
Từ Huyền trầm ngâm nói.
- Từ tiểu hữu có ý là phải về cân nhắc một chút sao?
Tử Tiêu Quốc sư, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
- Bất quá, Từ mỗ có thể dùng danh nghĩa cá nhân, phản đối việc này.
Từ Huyền bỗng dưng biến đối, trong giọng nói lộ ra vài phần kiên định.
Việc này quan hệ trọng đại, hắn không thể đại biểu toàn bộ Trương Thiên Minh, nhưng cũng có thể biểu đạt ra ý kiến cá nhân của mình.
Cái gì!
Tử Tiêu Quốc sư sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt tinh quang lóe lên tinh quang, chỉ một thoáng một cái hư không trong toàn bộ đại điện phảng phất như bị một cổ lực lượng vô hình ngưng kết lại vậy.
Vô luận Từ Huyền, hay là Nhạc Phong, hoặc là nha hoàn bên cạnh thân hình đều như sơ cứng lại vậy.
Từ Huyền thừa nhận áp lực trước nay chưa từng có, hít sâu một hơi, thân thể nổi lên một tầng quang mang vàng nhạt. Dưới khí thế áp bách này, lực lượng khí lực của Kim Bá Vương thể về trình độ nhất định càng kích phát ra thêm tiềm năng.
Tử Tiêu Quốc sư trong mắt chớp động dị sắc:
- Nói như vậy, các hạ cố tình muốn là địch với Tử Tiêu Quốc ta sao?
Ông!
Bỗng dưng, một tầng thủy quang xanh thẳm thần bí quanh quẩn quanh thân Từ Huyền khiến thân hình của hắn chập chờn như dịch nước, đối với chống cự áp lực từ quốc sư càng mạnh thêm.
- Đó là lựa chọn của quý quốc, nếu như Tử Tiêu Quốc cố ý muốn nhúng tay vào thế cục Côn Vân, bức đến tuyệt cảnh, Từ mỗ sẽ không để ý một cái giá lớn, khiến cho cả Tử Tiêu Quốc đều bị di thiên thủy tai nuốt hết, đến lúc đó người sống sót cũng không còn bao nhiêu nữa, chỉ lưu lại một tử quốc trống rỗng thôi!
Từ Huyền trong mắt chớp động quang mang hung ác, trên người dâng lên một cổ chấn động Thủy Lam kỳ dị, sinh ra một cổ rung thực lực huyền bí xoay chuyển Thiên địa.
Trong chớp mắt kia, toàn bộ vô tận thủy chi lực của Côn Vân tu giới đều ẩn ẩn hưng phấn như run lên.
Tử Tiêu Quốc sư, tâm thần chấn động, sắc mặt đại biến.
Vừa mới nói xong, cả lâu các liền tịch mịch đến đáng sợ, lực lượng tràn ngập bị Từ Huyền và quốc sư đan vào khiến Nhạc Phong và hai nha hoàn kia mặt đều đỏ bừng.
- Ngươi áp chế ta?
Trong mắt Tử Tiêu Quốc sư biến ảo kỳ quang hai màu tím xanh, phát ra một cổ rét lạnh đông lạnh linh hồn.
Vừa rồi ý tứ trong lời của Từ Huyền chính là đang uy hiếp, hơn nữa còn là uy hiếp trắng trợn nữa.
- Không, giờ chỉ là cảnh báo thôi.
Từ Huyền mặt không biểu tình, không chút nhượng bộ, tên người quanh quẩn thủy quang xanh thẳm, trong đó tản mát ra lực lượng thần bí kinh thiên địa quỷ thần, rung chuyển thủy chi lực của một phương quốc gia tu giới, đây là lực lượng kinh người thế nào chứ?
Trên người nam tử này đến cùng cất dấu bí mật thế nào, vậy mà nắm giữ lực lượng đáng sợ như thế?
- Bảy tám năm trước, khu vực hoang vu giao giới giữa hai nước khai quật được mấy quặng mỏ cỡ lớn cùng với linh mạch đẳng cấp quy mô không tệ, thậm chí có Thiên nhiên linh hồ đỗ thức tỉnh, hoàn toàn có thể thành lập linh thành hoặc là tông phái. Vì thế, hai nước có nhiều ma sát, nhưng những địa phương kia cách quý quốc gần hơn, lúc ấy Tử Tiêu Quốc cũng có chút nội loạn, cho nên bị quý quốc chiếm cứ...
Đối với việc này, Từ Huyền cũng có nghe thấy.
Rất nhanh một bên có nha hoàn lấy ra một quyền trục địa đồ, trên đó hào quang tràn đầy, hiện ra địa đồ chính xác, nhưng lại được co rút lại, cao nhất chính xác đến hình dáng cảnh thực trong phạm vi mười dặm.
Từ Huyền rất nhanh nhìn thấy phân bố của quặng mỏ cỡ lớn và cùng với Thiên nhiên linh hồ đỗ mà Tử tiêu quốc sư kia nhắc đến.
Giữa hai nước rất hoang vu, bình thường linh khí và tài nguyên cực độ thiếu thốn, không thích ứng cho tu giả tu luyện sinh tồn.
Nhưng sự xuất hiện của những tài nguyên này hoàn toàn có thể thành lập thế lực quy mô bằng nửa Côn Vân Quốc.
Càng mấu chốt chính là, lấy Thiên nhiên linh hồ đỗ kia làm trung tâm, rất nhiều tài nguyên thổ địa, cách Côn Vân Quốc chỉ có hai vạn dặm, mà hoang vu loạn địa lại có mười mấy vạn dặm.
Theo lý thuyết thì nơi này vốn nên ưu tiên cho Côn Vân Quốc chiếm cứ.
Năm đó Côn Vân Quốc cũng cố gắng chiếm lĩnh địa bàn này, chỉ là bởi vì về sau Đông Phương gia nhanh chóng quật khởi nên không có cơ hội khai phát lợi dụng thôi.
- Ý đồ đến của quý quốc là muốn thu hồi những tài nguyên này sao?
Lông mày Từ Huyền không khỏi nhíu lại một cái.
Những tài nguyên thổ địa kia cách Côn Vân Quốc gần như thế, một khi bị Tử Tiêu Quốc cường đại chiếm lĩnh khai phát, thành lập linh thành tông phái, sau này sẽ có uy hiếp rất lớn với Côn Vân Quốc.
Đến lúc đó, Tử Tiêu Quốc lấy đó để làm ván cầu, xâm lược Côn Vân Quốc chỉ dễ như trở bàn tay.
Cái này cũng đồng nghĩa với việc nuôi hổ ở ngay trước sân nhà mình rồi.
- Như thế nào, Từ tiểu hữu rất chú ý? Trước khi tới đàm phán, vô luận là hoàng tộc, hay là Đông Phương gia, đều rất thích đưa ra phiến tài nguyên thổ địa này.
Tử Tiêu Quốc sư như cười như không nói.
Từ Huyền trong lòng rùng mình, hắn tạm thời không cách nào xác định thật giả trong lời đối phương, nhưng vì trở thành Côn Vân bá chủ, bất kể là Đông Phương gia, hay là hoàng tộc đều có thể đồng ý yêu cầu này.
- Giờ phút này Côn Vân Quốc nội loạn tranh phong, vô lực can thiệp biên giới thổ địa, Tử Tiêu Quốc muốn phiến tài nguyên thổ địa này, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được.
Từ Huyền bình thản không có gì lạ nói.
- Ha ha, muốn đoạt lại những tài nguyên này, tự nhiên không khó. Nhưng muốn thành lập linh thành, tông phái, không phải là chuyện một sớm một chiều, ít nhất phải kinh doanh hơn mười trên trăm năm. Mà thế cục trong Côn Vân Quốc rất có thể kéo dài từ mấy năm đến trong vòng mười năm là có thể ổn định. Mà những tài nguyên thổ địa kia, cách quý quốc gần như thế, dưới tình huống căn cơ bổn quốc chưa được củng cố, làm sao chống cự sự phản công của các ngươi được?
Tử Tiêu Quốc sư cười nhạt một tiếng.
Từ Huyền không khỏi giật mình, Tử Tiêu Quốc cần một đáp án một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
- Nếu như mấy đại nguyên thủ Trương Thiên Minh nguyện ý ký hạ linh hồn huyết khế, nhượng phiến tài nguyên này cho bổn quốc trong trăm năm mà không công kích xâm lược, Tử Tiêu Quốc ta có lẽ sẽ cân nhắc hiệp trợ quý minh đánh bại Đông Phương gia, nhất thống Côn Vân tu giới.
Nét vui vẻ trên mặt Tử Tiêu Quốc sư càng trở nên sáng lạn.
Từ Huyền không khỏi lâm vào trầm tư, sắc mặt bồi hồi do dự.
Một khi đáp ứng yêu cầu đối phương, tuy rằng có thể thuận lợi tiêu diệt Đông Phương gia, nhưng tương lai trong vòng trăm năm, phiến cố thổ Côn Vân Quốc này, thân nhân bằng hữu ở đây đều sẽ gặp phải chiến hỏa cùng với sự chà đạp của địch nhân mất.
Tử Tiêu Quốc hoàn toàn là theo chiến lược tọa sơn quan hổ đấu, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau.
- Từ mỗ tạm thời không thể đại biểu toàn bộ Trương Thiên Minh quyết sách việc này được.
Từ Huyền trầm ngâm nói.
- Từ tiểu hữu có ý là phải về cân nhắc một chút sao?
Tử Tiêu Quốc sư, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
- Bất quá, Từ mỗ có thể dùng danh nghĩa cá nhân, phản đối việc này.
Từ Huyền bỗng dưng biến đối, trong giọng nói lộ ra vài phần kiên định.
Việc này quan hệ trọng đại, hắn không thể đại biểu toàn bộ Trương Thiên Minh, nhưng cũng có thể biểu đạt ra ý kiến cá nhân của mình.
Cái gì!
Tử Tiêu Quốc sư sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt tinh quang lóe lên tinh quang, chỉ một thoáng một cái hư không trong toàn bộ đại điện phảng phất như bị một cổ lực lượng vô hình ngưng kết lại vậy.
Vô luận Từ Huyền, hay là Nhạc Phong, hoặc là nha hoàn bên cạnh thân hình đều như sơ cứng lại vậy.
Từ Huyền thừa nhận áp lực trước nay chưa từng có, hít sâu một hơi, thân thể nổi lên một tầng quang mang vàng nhạt. Dưới khí thế áp bách này, lực lượng khí lực của Kim Bá Vương thể về trình độ nhất định càng kích phát ra thêm tiềm năng.
Tử Tiêu Quốc sư trong mắt chớp động dị sắc:
- Nói như vậy, các hạ cố tình muốn là địch với Tử Tiêu Quốc ta sao?
Ông!
Bỗng dưng, một tầng thủy quang xanh thẳm thần bí quanh quẩn quanh thân Từ Huyền khiến thân hình của hắn chập chờn như dịch nước, đối với chống cự áp lực từ quốc sư càng mạnh thêm.
- Đó là lựa chọn của quý quốc, nếu như Tử Tiêu Quốc cố ý muốn nhúng tay vào thế cục Côn Vân, bức đến tuyệt cảnh, Từ mỗ sẽ không để ý một cái giá lớn, khiến cho cả Tử Tiêu Quốc đều bị di thiên thủy tai nuốt hết, đến lúc đó người sống sót cũng không còn bao nhiêu nữa, chỉ lưu lại một tử quốc trống rỗng thôi!
Từ Huyền trong mắt chớp động quang mang hung ác, trên người dâng lên một cổ chấn động Thủy Lam kỳ dị, sinh ra một cổ rung thực lực huyền bí xoay chuyển Thiên địa.
Trong chớp mắt kia, toàn bộ vô tận thủy chi lực của Côn Vân tu giới đều ẩn ẩn hưng phấn như run lên.
Tử Tiêu Quốc sư, tâm thần chấn động, sắc mặt đại biến.
Vừa mới nói xong, cả lâu các liền tịch mịch đến đáng sợ, lực lượng tràn ngập bị Từ Huyền và quốc sư đan vào khiến Nhạc Phong và hai nha hoàn kia mặt đều đỏ bừng.
- Ngươi áp chế ta?
Trong mắt Tử Tiêu Quốc sư biến ảo kỳ quang hai màu tím xanh, phát ra một cổ rét lạnh đông lạnh linh hồn.
Vừa rồi ý tứ trong lời của Từ Huyền chính là đang uy hiếp, hơn nữa còn là uy hiếp trắng trợn nữa.
- Không, giờ chỉ là cảnh báo thôi.
Từ Huyền mặt không biểu tình, không chút nhượng bộ, tên người quanh quẩn thủy quang xanh thẳm, trong đó tản mát ra lực lượng thần bí kinh thiên địa quỷ thần, rung chuyển thủy chi lực của một phương quốc gia tu giới, đây là lực lượng kinh người thế nào chứ?
Trên người nam tử này đến cùng cất dấu bí mật thế nào, vậy mà nắm giữ lực lượng đáng sợ như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.