Chương 204: Thể tu chi chiến. (2)
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
Chúng nhân trên trằng một mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào thân ảnh có vẻ yếu ớt của Từ Huyền.
Nắm đấm của Phương Cương nhanh chóng tiếp cận Từ Huyền, mắt thấy gần trong gang tấc, trong mắt lộ ra một tia mừng thầm, giống như đã nhìn thấy thắng lợi.
Khi kình phong của một quyền đó, gần như tiếp cận cơ thể Từ Huyền, hắn cuối cùng cũng động, một chưởng như lôi đình bổ ra, quyết đoán tuyệt luân.
Chát
Một quyền một chưởng tương ngộ, sản sinh một tiếng nổ như thiết thạch va chạm, trong nháy mắt một luồng phong lực vô hình, quét về tứ phương.
Động tác như vậy, duy trì nửa tức công phu, thân thể Phương Cương thậm chí vẫn ở giữa không trung, đồng tử trong mắt co rút, lộ ra một tia hoảng sợ.
Binh!
Một khắc sau, thân thể Phương Cương chấn xa vài trượng, sau khi rơi xuống có chút lảo đảo.
Thân hình Từ Huyền cũng lùi liền bốn năm bước, để lại một chuỗi những dấu chân sâu gần tấc, dấu chân sâu nhất, lõm vào gần nửa thước, mặt đất xung quanh nứt ra như hình mai rùa.
Đối chiến một quyền, khí huyết Từ Huyền sôi trào, cực kì khó chịu, chỉ cảm thấy nắm đấm đối phương như thiết chùy.
Phương Cương bên kia, mặt đầy kinh nghi xen lẫn khó tin:
- Sao lại có thể...Sức mạnh của tiểu tử này sao có thể đáng sợ như vậy?
Không ít gia tộc đệ tử ngoài tràng, đều ngây ra như phỗng.
Phương Cương thân là thể tu duy nhất trong tộc, luyện khí bát trọng tu vi, sức mạnh trong luyện khí kì, căn bản chính là đệ nhất vô địch.
Nhưng lúc này, một thiếu niên không có tên tuổi, thân thể mặc dù cân xứng nhưng hình như không được cường tráng cho lắm, lại sở hữu sức mạnh như vậy.
Quan trọng hơn, tu vi Từ Huyền còn thấp hơn đối phương hai bậc.
Vòng giao kích thứ nhất, hai người đều chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể đơn thuần.
Phương Cương một mặt ngưng trọng, hút một hơi thật sâu, cơ thể tán phát một tia sóng linh khí không giống bình thường, cùng huyết nhục toàn thân dung hợp, sản sinh một luồng sức mạnh kinh nhân, thanh thế tán phát, đủ khiến luyện khí bát cửu trọng tiên sĩ động dung.
- Động chân cách!
Chúng nhân dưới đài kì vọng vạn phần.
Trương Vũ Hàm quan chiến phía xa, trong đôi mắt đẹp hợn lên một tia dị sắc, còn thiếu niên trong tầm mắt nàng, trần định tỉnh táo, trên mặt không nhìn thấy một tia gợn sóng.
Vòng thứ nhất đối kháng, khiến chúng gia tộc đệ tử xung quanh hưng phấn vô cùng, tất cả mọi ánh mắt, lúc này đều đang hội tụ trên đài, bớt đi một phần tùy ý và khinh miệt.
Từ Huyền định lập một phương diễn võ đài, lẳng lặng quan sát đối phương ở góc bên kia, từ đầu đến cuối khóa chặt đối phương, hoàn toàn không có ý xuất thủ, tựa hồ chỉ là đang quan sát, đang cân nhắc gì đó...
Thể tu đối diện tu vi cao hơn mình hai bậc, vậy mà bộ dạng hắn vẫn thản nhiên như vậy.
Phương Cương sắc mặt ngưng trọng, nội tâm lấy làm kinh ngạc, sức mạnh nhục thể đối phương, cường hãn như vậy, thực sự chỉ là một võ tu? Tại sao trên người đối phương còn có một luồng khí tức khiến mình cảm thấy hết sức quen thuộc...
Sâu trong cơ thể hắn, luồng sóng linh khí kì dị dung hợp huyết nhục, rất nhanh tràn ngập toàn thân, khí thế trên người vụt tăng, ánh mắt sáng như đèn lồng trong đêm tối.
Từ Huyền nheo mắt, chỉ thấy cơ bắp toàn thân Phương Cương bành trướng, như một cục sắt to.
Thể trạng hắn, vốn dĩ đã vượt qua người thường, lúc này lại tăng phúc lần nữa, càng tán phát ra một luồng khí tức kiềm chế đáng sợ.
- Đây chính là sức mạnh thể tu? Lợi hại hơn tưởng tượng rất nhiều, nếu bị tiếp cận, cho dù là võ tu cũng phải chịu thiệt.
- Xem ra đều khiến người ta cảm thấy sợ hãi!
Không ít người dưới đài da đầu tê rần, một mặt sợ hãi nhìn thân ảnh cường tráng như thiết ngưu kia.
- Thể tu... Đây chính là cái gọi là hậu thế thể tu?
Từ Huyền cảm nhận sóng linh lực đặc thù mà Phương Cương dung hợp trong huyết nhục, trên mặt lộ ra một tia bi ai cùng thất vọng khó hiểu.
Thần tình này khiến Phương Cương đang ngưng tụ sức mạnh trong nộ hỏa triệt để bạo phát.
- Để Phương mỗ trông thấy nhị đẳng khách liêu thực lực của các hạ, nếu không, sao có thể khiến đệ tử gia tộc phục khí?
Phương Cương nộ hỏa ngút trời, hét lên một tiếng, thân thể bay ra như đạn pháo.
Đạp!
Mặt đất diễn võ tràng chấn động, tàn ảnh nhoáng một cái, để lại một cái hố nhỏ, một giây sau, thân ảnh cường tráng kinh nhân của Phương Cương đã bay đến gần Từ Huyền.
Binh, một cước như thiết trụ, mang theo lệ phong kinh nhân, chớp mắt quét đến trước mặt Từ Huyền.
Chúng nhân dưới đài đều nín thở, một cước toàn lực của luyện khí bát trọng, luồng sức mạnh này sẽ rất đáng sợ, cho dù là một bức tượng sắt trước mặt, cũng có thể bị một đòn vỡ tan.
Trước luồng sức mạnh đáng sợ này, cho dù là luyện khí tu sĩ hộ thể linh quang, cũng sẽ thành giấy hồ.
Du Cầm dưới đài, vẻ mặt lo lắng đến cực điểm, vô thức nhắm mắt lại.
Trương Phong tim cũng đập thình thịch, thầm kêu không tốt, đối phương tu vi cao hơn Từ Huyền hai bậc, bản thân sao có thể dễ dàng đáp ứng trận chiến đấu này?
Trên mặt Lâm Huy lộ ra một tia âm lãnh và đắc ý.
Bình tĩnh nhất, vẫn là Trương Vũ Hàm quan chiến từ xa, nàng đang hồi tưởng lại sự tự tin không thể lý giải của Từ Huyền trong Trương Thiên linh lâu, lần này hắn thậm chí còn tỏ ra trấn định hơn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cước như thiết trụ của Phương Cương, đã hung hăng quét đến trước mặt Từ Huyền.
Từ Huyền không tránh né, trên người nổi lên một luồng hơi nóng viêm hỏa phần thiên, bàn tay đỏ như đồng, hung hăng đánh chụp trúng một cước Phương Cương.
Binh một tiếng nặng nề, tất cả mọi người tim như vỡ tung, bọn Trương Phong suýt chút nữa thì nhảy ra.
Nham thạch xứng rắn dưới chân hai người, bong ra từng lớp, cuốn lên một trận bụi đất đá vụn.
Khoảnh khắc đó, đến luyện thần kì tiên sư quan chiến trong đám đông, cũng phải động dung.
Động tác quyền cước tương kích, kéo dài một giây, "binh" một tiếng, thân thể Phương Cương, bị chấn bay vài trượng, kêu lên một tiếng khe khẽ giữa không trung.
Lần này, thân thể Từ Huyền lõm vào trong đất vài thước, một bước cũng không lùi.
Cao thấp đã phân!
- Sao có thể như vậy...
Phương Cương mặt như tro chết, thân hình sau khi chạm đất, lắc lư một cái, trán đẫm mồ hôi.
Lúc này, thắng thua vẫn chưa phân, hắn cũng chưa thất bại, nhưng chênh lệch về tấm lý, lại khiến Phương Cương rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Thể tu, mình là thể tu, cao hơn đối phương hai bậc, sao có thể bại dưới tay người này.
Nếu đối phương dựa vào cái khác như tốc độ, pháp bảo, thần thông chiếm cứ thượng phong, vậy không nói làm gì, nhưng người này chính là lấy cứng đối cứng cùng mình quyền đả đối kích.
Xôn xao!
Dưới tràng một phiến kinh hô.
- Xem ra người này có thể trở thành nhị đẳng khách lưu, cũng không phải không có chân tài thực liệu.
- Thiếu niên này e rằng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, tiềm lực sau này không thể định lượng, đại tiểu thư đúng là tuệ nhan minh châu.
Chúng nhân dưới đài nhao nhao nghị luận.
Một luyện thần kì khách liêu trong đó cảm khái nói:
- Trương gia quảng nạp hiền tài, gia chủ uy đức phục nhân, chỉ cần có tài là được sử dụng, thiếu chủ trạch tâm nhân hậu, quảng giao kì sĩ, đại tiểu thư trị tuệ vô song, có hai người phụ trợ, trong vòng trăm năm nhất định có thể nhất thống Hoàng Long, thậm chí có cơ hội vấn đỉnh Phương Thiên Trọng.
Nắm đấm của Phương Cương nhanh chóng tiếp cận Từ Huyền, mắt thấy gần trong gang tấc, trong mắt lộ ra một tia mừng thầm, giống như đã nhìn thấy thắng lợi.
Khi kình phong của một quyền đó, gần như tiếp cận cơ thể Từ Huyền, hắn cuối cùng cũng động, một chưởng như lôi đình bổ ra, quyết đoán tuyệt luân.
Chát
Một quyền một chưởng tương ngộ, sản sinh một tiếng nổ như thiết thạch va chạm, trong nháy mắt một luồng phong lực vô hình, quét về tứ phương.
Động tác như vậy, duy trì nửa tức công phu, thân thể Phương Cương thậm chí vẫn ở giữa không trung, đồng tử trong mắt co rút, lộ ra một tia hoảng sợ.
Binh!
Một khắc sau, thân thể Phương Cương chấn xa vài trượng, sau khi rơi xuống có chút lảo đảo.
Thân hình Từ Huyền cũng lùi liền bốn năm bước, để lại một chuỗi những dấu chân sâu gần tấc, dấu chân sâu nhất, lõm vào gần nửa thước, mặt đất xung quanh nứt ra như hình mai rùa.
Đối chiến một quyền, khí huyết Từ Huyền sôi trào, cực kì khó chịu, chỉ cảm thấy nắm đấm đối phương như thiết chùy.
Phương Cương bên kia, mặt đầy kinh nghi xen lẫn khó tin:
- Sao lại có thể...Sức mạnh của tiểu tử này sao có thể đáng sợ như vậy?
Không ít gia tộc đệ tử ngoài tràng, đều ngây ra như phỗng.
Phương Cương thân là thể tu duy nhất trong tộc, luyện khí bát trọng tu vi, sức mạnh trong luyện khí kì, căn bản chính là đệ nhất vô địch.
Nhưng lúc này, một thiếu niên không có tên tuổi, thân thể mặc dù cân xứng nhưng hình như không được cường tráng cho lắm, lại sở hữu sức mạnh như vậy.
Quan trọng hơn, tu vi Từ Huyền còn thấp hơn đối phương hai bậc.
Vòng giao kích thứ nhất, hai người đều chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể đơn thuần.
Phương Cương một mặt ngưng trọng, hút một hơi thật sâu, cơ thể tán phát một tia sóng linh khí không giống bình thường, cùng huyết nhục toàn thân dung hợp, sản sinh một luồng sức mạnh kinh nhân, thanh thế tán phát, đủ khiến luyện khí bát cửu trọng tiên sĩ động dung.
- Động chân cách!
Chúng nhân dưới đài kì vọng vạn phần.
Trương Vũ Hàm quan chiến phía xa, trong đôi mắt đẹp hợn lên một tia dị sắc, còn thiếu niên trong tầm mắt nàng, trần định tỉnh táo, trên mặt không nhìn thấy một tia gợn sóng.
Vòng thứ nhất đối kháng, khiến chúng gia tộc đệ tử xung quanh hưng phấn vô cùng, tất cả mọi ánh mắt, lúc này đều đang hội tụ trên đài, bớt đi một phần tùy ý và khinh miệt.
Từ Huyền định lập một phương diễn võ đài, lẳng lặng quan sát đối phương ở góc bên kia, từ đầu đến cuối khóa chặt đối phương, hoàn toàn không có ý xuất thủ, tựa hồ chỉ là đang quan sát, đang cân nhắc gì đó...
Thể tu đối diện tu vi cao hơn mình hai bậc, vậy mà bộ dạng hắn vẫn thản nhiên như vậy.
Phương Cương sắc mặt ngưng trọng, nội tâm lấy làm kinh ngạc, sức mạnh nhục thể đối phương, cường hãn như vậy, thực sự chỉ là một võ tu? Tại sao trên người đối phương còn có một luồng khí tức khiến mình cảm thấy hết sức quen thuộc...
Sâu trong cơ thể hắn, luồng sóng linh khí kì dị dung hợp huyết nhục, rất nhanh tràn ngập toàn thân, khí thế trên người vụt tăng, ánh mắt sáng như đèn lồng trong đêm tối.
Từ Huyền nheo mắt, chỉ thấy cơ bắp toàn thân Phương Cương bành trướng, như một cục sắt to.
Thể trạng hắn, vốn dĩ đã vượt qua người thường, lúc này lại tăng phúc lần nữa, càng tán phát ra một luồng khí tức kiềm chế đáng sợ.
- Đây chính là sức mạnh thể tu? Lợi hại hơn tưởng tượng rất nhiều, nếu bị tiếp cận, cho dù là võ tu cũng phải chịu thiệt.
- Xem ra đều khiến người ta cảm thấy sợ hãi!
Không ít người dưới đài da đầu tê rần, một mặt sợ hãi nhìn thân ảnh cường tráng như thiết ngưu kia.
- Thể tu... Đây chính là cái gọi là hậu thế thể tu?
Từ Huyền cảm nhận sóng linh lực đặc thù mà Phương Cương dung hợp trong huyết nhục, trên mặt lộ ra một tia bi ai cùng thất vọng khó hiểu.
Thần tình này khiến Phương Cương đang ngưng tụ sức mạnh trong nộ hỏa triệt để bạo phát.
- Để Phương mỗ trông thấy nhị đẳng khách liêu thực lực của các hạ, nếu không, sao có thể khiến đệ tử gia tộc phục khí?
Phương Cương nộ hỏa ngút trời, hét lên một tiếng, thân thể bay ra như đạn pháo.
Đạp!
Mặt đất diễn võ tràng chấn động, tàn ảnh nhoáng một cái, để lại một cái hố nhỏ, một giây sau, thân ảnh cường tráng kinh nhân của Phương Cương đã bay đến gần Từ Huyền.
Binh, một cước như thiết trụ, mang theo lệ phong kinh nhân, chớp mắt quét đến trước mặt Từ Huyền.
Chúng nhân dưới đài đều nín thở, một cước toàn lực của luyện khí bát trọng, luồng sức mạnh này sẽ rất đáng sợ, cho dù là một bức tượng sắt trước mặt, cũng có thể bị một đòn vỡ tan.
Trước luồng sức mạnh đáng sợ này, cho dù là luyện khí tu sĩ hộ thể linh quang, cũng sẽ thành giấy hồ.
Du Cầm dưới đài, vẻ mặt lo lắng đến cực điểm, vô thức nhắm mắt lại.
Trương Phong tim cũng đập thình thịch, thầm kêu không tốt, đối phương tu vi cao hơn Từ Huyền hai bậc, bản thân sao có thể dễ dàng đáp ứng trận chiến đấu này?
Trên mặt Lâm Huy lộ ra một tia âm lãnh và đắc ý.
Bình tĩnh nhất, vẫn là Trương Vũ Hàm quan chiến từ xa, nàng đang hồi tưởng lại sự tự tin không thể lý giải của Từ Huyền trong Trương Thiên linh lâu, lần này hắn thậm chí còn tỏ ra trấn định hơn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cước như thiết trụ của Phương Cương, đã hung hăng quét đến trước mặt Từ Huyền.
Từ Huyền không tránh né, trên người nổi lên một luồng hơi nóng viêm hỏa phần thiên, bàn tay đỏ như đồng, hung hăng đánh chụp trúng một cước Phương Cương.
Binh một tiếng nặng nề, tất cả mọi người tim như vỡ tung, bọn Trương Phong suýt chút nữa thì nhảy ra.
Nham thạch xứng rắn dưới chân hai người, bong ra từng lớp, cuốn lên một trận bụi đất đá vụn.
Khoảnh khắc đó, đến luyện thần kì tiên sư quan chiến trong đám đông, cũng phải động dung.
Động tác quyền cước tương kích, kéo dài một giây, "binh" một tiếng, thân thể Phương Cương, bị chấn bay vài trượng, kêu lên một tiếng khe khẽ giữa không trung.
Lần này, thân thể Từ Huyền lõm vào trong đất vài thước, một bước cũng không lùi.
Cao thấp đã phân!
- Sao có thể như vậy...
Phương Cương mặt như tro chết, thân hình sau khi chạm đất, lắc lư một cái, trán đẫm mồ hôi.
Lúc này, thắng thua vẫn chưa phân, hắn cũng chưa thất bại, nhưng chênh lệch về tấm lý, lại khiến Phương Cương rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Thể tu, mình là thể tu, cao hơn đối phương hai bậc, sao có thể bại dưới tay người này.
Nếu đối phương dựa vào cái khác như tốc độ, pháp bảo, thần thông chiếm cứ thượng phong, vậy không nói làm gì, nhưng người này chính là lấy cứng đối cứng cùng mình quyền đả đối kích.
Xôn xao!
Dưới tràng một phiến kinh hô.
- Xem ra người này có thể trở thành nhị đẳng khách lưu, cũng không phải không có chân tài thực liệu.
- Thiếu niên này e rằng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, tiềm lực sau này không thể định lượng, đại tiểu thư đúng là tuệ nhan minh châu.
Chúng nhân dưới đài nhao nhao nghị luận.
Một luyện thần kì khách liêu trong đó cảm khái nói:
- Trương gia quảng nạp hiền tài, gia chủ uy đức phục nhân, chỉ cần có tài là được sử dụng, thiếu chủ trạch tâm nhân hậu, quảng giao kì sĩ, đại tiểu thư trị tuệ vô song, có hai người phụ trợ, trong vòng trăm năm nhất định có thể nhất thống Hoàng Long, thậm chí có cơ hội vấn đỉnh Phương Thiên Trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.