Chương 203: Thể tu chi chiến. (1)
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
- Thể tu? Không giống lắm...
Từ Huyền nhìn hắn một lúc, thoáng lẵ đầu, chân mày nhíu lại. Mặc dù sức mạnh nhục thể của đối phương rất mạnh, nhưng với những gì hắn biết về thể tu, gần như không thể gọi là thể tu.
Phương Cương mặt mang nộ ý:
- Các hạ là nhị đẳng thể tu, cho dù sợ Phương mỗ khiêu chiến, cũng không cần cự tuyệt như vậy.
Hắn nhấn mạnh mấy chữ "nhị đẳng khách liêu", ánh mắt có chút không phục và đố kị.
Với thân phận luyện khí bát trọng thể tu của hắn, lại ở dưới trướng người này, nếu chiến thắng, nói không chừng sẽ được thiếu chủ khen ngợi.
- Phương Cương, Từ khách liêu không chấp nhận luận bàn, sao ngươi lại làm khó người ta như vậy!
Lâm Huy sẵng giọng quát, lại lắc đầu thở dài:
- Đều trách Lâm mỗ, quá tin vào những lời Từ khách liêu nói lần trước...
Lời này nói ra, hai gia tộc đệ tử đi theo, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, nhất thời có thêm một chút khinh miệt.
Lâm Huy và Phương Cương, đặc biệt sắp xếp khiêu chiến trước mặt thiếu chủ, bất luận Từ Huyền tiếp nhận khiêu chiến rồi thất bại, hay không dám ứng chiến, đều sẽ tổn hại đến địa vị của hắn trong mắt thiếu chủ tiểu thư.
Ánh mắt Từ Huyền, không để lại dấu vết quét qua Lâm Huy và Phương Cương, đương nhiên hiểu dụng ý hai người, thản nhiên nói:
- Ai nói ta không đồng ý ứng chiến, đây là lần đầu tiên Từ mỗ gặp một thể tu, sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
- Tốt tốt tốt! Từ khách liêu đúng là người hào sảng, chẳng trách được thiếu chủ yêu mến.
Lâm Phong mắt lóe lên một tia hỉ ý, vội vàng đứng dậy nói:
- Có lẽ chư vị cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Trương Phong mặt lộ hứng thú, gật đầu nói:
- Nếu Từ huynh đã có ý này, vậy chúng ta sẽ cùng ra ngoài quan chiến.
Chúng nhân trong phòng, ẩn hiện lộ vẻ hưng phấn, cùng nhau đi ra Thanh sơn lục cư.
- Sư huynh.
Thân ảnh mảnh mai của Du Cầm cũng từ trong linh các đi ra, trong đôi mắt trong trẻo lộ ra vài phần lo lắng.
Nhìn thấy nơi ở của Từ Huyền xuất hiện một thiếu nữ thuần mỹ như vậy, chúng nhân lập tức sáng mắt, âm thầm dò xét.
- Vị này là?
Trương Phong kinh ngạc nói.
- Đây là tiểu sư muội đồng môn ta, Du Cầm.
Từ Huyền mỉm cười giới thiệu một chút về Du Cầm.
Sau khi biết Du Cầm có thượng phẩm linh căn, Trương Phong lộ ra một tia kinh ngạc:
- Tiên tu chi tài tư chất như vậy, trong tộc nhất định sẽ đại lực bồi dưỡng, Từ huynh sao không nói với ta sớm? Hay là, sợ ta cướp mất sư muội ngươi? Ha ha ha...
Chúng nhân cũng nở một nụ cười mờ ám, khiến Từ Huyền phải đỏ mặt cúi đầu.
Lúc mới vào tiên môn, Du Cầm chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, hơn nửa năm trôi qua, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, thân thể mềm mại duyên dáng, nhan sắc mỹ lệ động nhân, thanh thuyền nhập cốt.
Lâm Huy mắt lóe lên một tia đố kị, Từ Huyền này sao lại được ông trời ưu ái đến thế, không những thiếu chú yêu quý, đại tiểu thư trọng thị, bên cạnh còn có một mỹ nhân cực phẩm sống cùng, nói không chừng sau này, còn có thể trở thành Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ.
Trên mặt Phương Cương cũng lộ ra thần sắc khó chịu, nghĩ mình luyện khí bát trọng thể tu, tu vi thực lực đều hơn hẳn đối phương, nhưng bất luận địa vị, hay những phương diện khác, đều chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Cương tích lũy đủ tinh thần, đợi lát nữa lúc luận bàn, nhất định công khai áp chế nhuệ khí người này, để thiếu chủ tán thưởng, và mỹ nhân để mắt.
Cả nhóm đến một lộ thiên diễn võ tràng trong tộc.
Diễn võ tràng này, dài rộng đều hơn năm mươi mét, quy mô không nhỏ, khi chúng nhân đến nơi, cũng thu hút rất nhiều đệ tử trong tộc đang tỷ thí ở đó.
- Mau xem, thiếu chủ ở bên kia, hình như có người muốn tỷ thí.
Tộc nội đệ tử gần đó, nhao nhao chạy đến, mặt lộ vẻ hiếu kì.
Rất nhanh, Phương Cương thân hình vạm vỡ rắn chắc, bước vào diễn võ tràng, trong mắt một phiến chiến ý, nhìn chằm chằm Từ Huyền bên dưới.
- Sư huynh cẩn thận.
Du Cầm cũng đi theo, mắt lộ vẻ lo lắng.
- Ha ha, muội vẫn không tin tưởng thực lực sư huynh sao?
Từ Huyền mỉm cười, không nhanh không chậm đi vào diễn võ tràng.
Hai người đứng cách nhau mười trượng, nhìn thẳng vào mắt nhau.
Lúc này, bốn phía đã hội tụ hơn trăm gia tộc đệ tử, ai cũng một mặt chờ đợi.
Đúng lúc này, phía xa bay đến mấy thân hình dẫm trên pháp khí phi hành.
- Các ngươi xem, là đại tiểu thư!
Gia tộc đệ tử ngoài diễn võ tràng, nhất thời xao động, mắt nhìn bọn Trương Vũ Hàm bay đến từ giữa không trung.
Khi bóng hình xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã thoát tục của Trương Vũ Hàm đáp xuống trước diễn võ đài, toàn tràng nhất thời chìm trong im lặng, không ít người phải nín thở, giật mình trước dáng người tuyệt lệ của Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ.
- Đối thủ Phương Cương là ai mà khiến cho đại tiểu thư cũng phải chú ý.
Không ít đệ tử nhao nhao liếc xéo.
- Mặt lạ hoắc, có lẽ là mới đến.
- Mới đến...Chẳng lẽ là mấy người đến từ Phong Vũ Môn mấy ngày trước, nghe nói một người trong đó rất được thiếu chủ và đại tiểu thư quý mến, chỉ là luyện khí kì tu vi, mà trực tiếp trở thành nhị đẳng khách liêu trong tộc.
- Cái gì? Luyện khí kì đã trở thành nhị đẳng khách liêu, ta ở trong tộc đã gần mười năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Ánh mắt chúng nhân, lại quay về diễn võ tràng, rất nhiều người đều thầm dò xét Từ Huyền.
Trong đám đông, thậm chí còn có bóng dáng luyện thần kì tiên sư, nhưng chỉ là âm thầm quan sát.
Trên diễn võ tràng, Phương Cương trong lòng một phiến kích động hưng phấn, không ngờ đại tiểu thư Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ, lần này đích thân đến quan chiến, đã như vậy, mình càng phải biểu hiện tốt hơn, chiến thắng đẹp hơn một chút.
- Từ khách liêu, Phương mỗ ra tay đây.
Phương Cương có chút không chờ đợi được.
Từ Huyền gật gật đầu, một mặt bình tĩnh, nãy giờ hắn chỉ quan sát đối phương.
Phương Cương hít một hơi thật sâu, trên cơ thể cao lớn vạm vỡ, dần tán phát một luồng sức mạnh áp bách trầm trọng.
Khi hắn vận lực, cơ bắp toàn thân nổi lên, màu sắc giống như thiết đồng.
Cả người đứng đó, như một bức tượng đồng không thể rung chuyển.
- Hắn chính là khách liêu trong tộc Phương Cương, nghe nói là thể tu duy nhất trong gia tộc.
Bên dưới có người thì thầm nghị luận.
Từ Huyền khẽ động dung, cường độ nhục thân và sức mạnh mà đối phương sở hữu, hoàn toàn không thể coi thường, cho dù là luyện khí thất bát trọng tiên sĩ bị áp sát, cũng sẽ gặp phải ác mộng.
Đối phương cũng là chuyên thể tu, hơn nữa sở hữu luyện khí bát trọng tu vi, sức mạnh nhục thân có khả năng thắng được mình. Từ Huyền phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
- Ồ!
Phương Cương đột nhiên hét lên một tiếng, như một đường tạc lôi, tán phát một luồng khí thế cuồng bạo, thân hình như mảnh hổ vọt tới.
Thịch!
Phương Cương lăng không bật lên, từ trên xuống dưới, một quyền đánh về phía Từ Huyền.
Binh!
Một quyền đó đánh ra, không khí vang lên một tiếng động trầm đục, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Từ Huyền đứng im tại chỗ, thân hình hơi cong, không hề có ý tránh né.
- Sức mạnh nhục thể của thể tu, là thứ có một không hai, thằng nhóc này không lẽ định đỡ công kích đối phương?
Từ Huyền nhìn hắn một lúc, thoáng lẵ đầu, chân mày nhíu lại. Mặc dù sức mạnh nhục thể của đối phương rất mạnh, nhưng với những gì hắn biết về thể tu, gần như không thể gọi là thể tu.
Phương Cương mặt mang nộ ý:
- Các hạ là nhị đẳng thể tu, cho dù sợ Phương mỗ khiêu chiến, cũng không cần cự tuyệt như vậy.
Hắn nhấn mạnh mấy chữ "nhị đẳng khách liêu", ánh mắt có chút không phục và đố kị.
Với thân phận luyện khí bát trọng thể tu của hắn, lại ở dưới trướng người này, nếu chiến thắng, nói không chừng sẽ được thiếu chủ khen ngợi.
- Phương Cương, Từ khách liêu không chấp nhận luận bàn, sao ngươi lại làm khó người ta như vậy!
Lâm Huy sẵng giọng quát, lại lắc đầu thở dài:
- Đều trách Lâm mỗ, quá tin vào những lời Từ khách liêu nói lần trước...
Lời này nói ra, hai gia tộc đệ tử đi theo, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, nhất thời có thêm một chút khinh miệt.
Lâm Huy và Phương Cương, đặc biệt sắp xếp khiêu chiến trước mặt thiếu chủ, bất luận Từ Huyền tiếp nhận khiêu chiến rồi thất bại, hay không dám ứng chiến, đều sẽ tổn hại đến địa vị của hắn trong mắt thiếu chủ tiểu thư.
Ánh mắt Từ Huyền, không để lại dấu vết quét qua Lâm Huy và Phương Cương, đương nhiên hiểu dụng ý hai người, thản nhiên nói:
- Ai nói ta không đồng ý ứng chiến, đây là lần đầu tiên Từ mỗ gặp một thể tu, sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
- Tốt tốt tốt! Từ khách liêu đúng là người hào sảng, chẳng trách được thiếu chủ yêu mến.
Lâm Phong mắt lóe lên một tia hỉ ý, vội vàng đứng dậy nói:
- Có lẽ chư vị cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Trương Phong mặt lộ hứng thú, gật đầu nói:
- Nếu Từ huynh đã có ý này, vậy chúng ta sẽ cùng ra ngoài quan chiến.
Chúng nhân trong phòng, ẩn hiện lộ vẻ hưng phấn, cùng nhau đi ra Thanh sơn lục cư.
- Sư huynh.
Thân ảnh mảnh mai của Du Cầm cũng từ trong linh các đi ra, trong đôi mắt trong trẻo lộ ra vài phần lo lắng.
Nhìn thấy nơi ở của Từ Huyền xuất hiện một thiếu nữ thuần mỹ như vậy, chúng nhân lập tức sáng mắt, âm thầm dò xét.
- Vị này là?
Trương Phong kinh ngạc nói.
- Đây là tiểu sư muội đồng môn ta, Du Cầm.
Từ Huyền mỉm cười giới thiệu một chút về Du Cầm.
Sau khi biết Du Cầm có thượng phẩm linh căn, Trương Phong lộ ra một tia kinh ngạc:
- Tiên tu chi tài tư chất như vậy, trong tộc nhất định sẽ đại lực bồi dưỡng, Từ huynh sao không nói với ta sớm? Hay là, sợ ta cướp mất sư muội ngươi? Ha ha ha...
Chúng nhân cũng nở một nụ cười mờ ám, khiến Từ Huyền phải đỏ mặt cúi đầu.
Lúc mới vào tiên môn, Du Cầm chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, hơn nửa năm trôi qua, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, thân thể mềm mại duyên dáng, nhan sắc mỹ lệ động nhân, thanh thuyền nhập cốt.
Lâm Huy mắt lóe lên một tia đố kị, Từ Huyền này sao lại được ông trời ưu ái đến thế, không những thiếu chú yêu quý, đại tiểu thư trọng thị, bên cạnh còn có một mỹ nhân cực phẩm sống cùng, nói không chừng sau này, còn có thể trở thành Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ.
Trên mặt Phương Cương cũng lộ ra thần sắc khó chịu, nghĩ mình luyện khí bát trọng thể tu, tu vi thực lực đều hơn hẳn đối phương, nhưng bất luận địa vị, hay những phương diện khác, đều chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Cương tích lũy đủ tinh thần, đợi lát nữa lúc luận bàn, nhất định công khai áp chế nhuệ khí người này, để thiếu chủ tán thưởng, và mỹ nhân để mắt.
Cả nhóm đến một lộ thiên diễn võ tràng trong tộc.
Diễn võ tràng này, dài rộng đều hơn năm mươi mét, quy mô không nhỏ, khi chúng nhân đến nơi, cũng thu hút rất nhiều đệ tử trong tộc đang tỷ thí ở đó.
- Mau xem, thiếu chủ ở bên kia, hình như có người muốn tỷ thí.
Tộc nội đệ tử gần đó, nhao nhao chạy đến, mặt lộ vẻ hiếu kì.
Rất nhanh, Phương Cương thân hình vạm vỡ rắn chắc, bước vào diễn võ tràng, trong mắt một phiến chiến ý, nhìn chằm chằm Từ Huyền bên dưới.
- Sư huynh cẩn thận.
Du Cầm cũng đi theo, mắt lộ vẻ lo lắng.
- Ha ha, muội vẫn không tin tưởng thực lực sư huynh sao?
Từ Huyền mỉm cười, không nhanh không chậm đi vào diễn võ tràng.
Hai người đứng cách nhau mười trượng, nhìn thẳng vào mắt nhau.
Lúc này, bốn phía đã hội tụ hơn trăm gia tộc đệ tử, ai cũng một mặt chờ đợi.
Đúng lúc này, phía xa bay đến mấy thân hình dẫm trên pháp khí phi hành.
- Các ngươi xem, là đại tiểu thư!
Gia tộc đệ tử ngoài diễn võ tràng, nhất thời xao động, mắt nhìn bọn Trương Vũ Hàm bay đến từ giữa không trung.
Khi bóng hình xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã thoát tục của Trương Vũ Hàm đáp xuống trước diễn võ đài, toàn tràng nhất thời chìm trong im lặng, không ít người phải nín thở, giật mình trước dáng người tuyệt lệ của Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ.
- Đối thủ Phương Cương là ai mà khiến cho đại tiểu thư cũng phải chú ý.
Không ít đệ tử nhao nhao liếc xéo.
- Mặt lạ hoắc, có lẽ là mới đến.
- Mới đến...Chẳng lẽ là mấy người đến từ Phong Vũ Môn mấy ngày trước, nghe nói một người trong đó rất được thiếu chủ và đại tiểu thư quý mến, chỉ là luyện khí kì tu vi, mà trực tiếp trở thành nhị đẳng khách liêu trong tộc.
- Cái gì? Luyện khí kì đã trở thành nhị đẳng khách liêu, ta ở trong tộc đã gần mười năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Ánh mắt chúng nhân, lại quay về diễn võ tràng, rất nhiều người đều thầm dò xét Từ Huyền.
Trong đám đông, thậm chí còn có bóng dáng luyện thần kì tiên sư, nhưng chỉ là âm thầm quan sát.
Trên diễn võ tràng, Phương Cương trong lòng một phiến kích động hưng phấn, không ngờ đại tiểu thư Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ, lần này đích thân đến quan chiến, đã như vậy, mình càng phải biểu hiện tốt hơn, chiến thắng đẹp hơn một chút.
- Từ khách liêu, Phương mỗ ra tay đây.
Phương Cương có chút không chờ đợi được.
Từ Huyền gật gật đầu, một mặt bình tĩnh, nãy giờ hắn chỉ quan sát đối phương.
Phương Cương hít một hơi thật sâu, trên cơ thể cao lớn vạm vỡ, dần tán phát một luồng sức mạnh áp bách trầm trọng.
Khi hắn vận lực, cơ bắp toàn thân nổi lên, màu sắc giống như thiết đồng.
Cả người đứng đó, như một bức tượng đồng không thể rung chuyển.
- Hắn chính là khách liêu trong tộc Phương Cương, nghe nói là thể tu duy nhất trong gia tộc.
Bên dưới có người thì thầm nghị luận.
Từ Huyền khẽ động dung, cường độ nhục thân và sức mạnh mà đối phương sở hữu, hoàn toàn không thể coi thường, cho dù là luyện khí thất bát trọng tiên sĩ bị áp sát, cũng sẽ gặp phải ác mộng.
Đối phương cũng là chuyên thể tu, hơn nữa sở hữu luyện khí bát trọng tu vi, sức mạnh nhục thân có khả năng thắng được mình. Từ Huyền phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
- Ồ!
Phương Cương đột nhiên hét lên một tiếng, như một đường tạc lôi, tán phát một luồng khí thế cuồng bạo, thân hình như mảnh hổ vọt tới.
Thịch!
Phương Cương lăng không bật lên, từ trên xuống dưới, một quyền đánh về phía Từ Huyền.
Binh!
Một quyền đó đánh ra, không khí vang lên một tiếng động trầm đục, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Từ Huyền đứng im tại chỗ, thân hình hơi cong, không hề có ý tránh né.
- Sức mạnh nhục thể của thể tu, là thứ có một không hai, thằng nhóc này không lẽ định đỡ công kích đối phương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.