Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 72: Cá cắn câu
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
“Ta nói sẽ thì nhất định sẽ.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt híp mắt. Đời hắn chưa từng có lúc nào chắc chắn như bây giờ. Hắn biết Tạ Kính Uyên sẽ có một kết cục tốt, và kết cục này sẽ do chính tay hắn mang tới.
Chương 68: Cá cắn câu
Cao nhân chân chính đều là người thâm tàng bất lộ. Sở Hi Niên tĩnh tọa ở đầu phố một hồi lâu, không tiếp khách cũng không mời chào đã khiến không ít người chú ý. Không những thế, trên người hắn có khí chất xuất trần, nhìn qua có chút phong phạm của thế ngoại cao nhân.
Vị khách nghe thấy lời của Sở Hi Niên thì cứng người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Người này bỏ qua Huyền Nghiệp Bình, đi về hướng Sở Hi Niên rồi ngồi xuống đối diện hắn.
Vị khách chắp tay, trong lời nói mang theo vài phần kính sợ: “Xin hỏi danh hào của đạo trưởng?”
Sở Hi Niên khẽ híp mắt, không để lộ thông tin: “Bần đạo là người khổ tu, đã sớm vứt bỏ xác thịt hồng trần, không tên không họ.”
Vị khách mập mạp vốn đã cảm thấy hắn cao thâm khó đoán, nghe vậy càng tâm phục khẩu phục. Người này thở dài: “Đạo trưởng là người thần thông. Thật không dám giấu giếm, kẻ hèn này xác thật họ Chu, từ Yên Chi Lâu ở phố nam đến đây.”
Yên Chi Lâu là thanh lâu đông khách nhất trong khu vực xung quanh. Vị khách họ Chu này hẳn là người háo sắc.
Bá tánh vây quanh xem kịch vui, chỉ chỉ trỏ trỏ: “Ái chà, thật là đúng như thần. Có phải vị đạo trưởng này thật sự có phép thần thông hay không?”
“Không phải đoán tên thôi sao? Người ở đây ai không biết Chu tài chủ. Ta không những biết hắn họ Chu mà còn biết hắn cưới bao nhiêu tiểu thiếp. Vậy không phải ta cũng là thầy bói rồi sao?”
Mọi người cười ha ha, còn Sở Hi Niên bất động như núi.
Chu tài chủ nghe thấy lời của mọi người xung quanh thì bắt đầu thấy khả nghi, híp mắt âm thầm đánh giá Sở Hi Niên. Hắn móc từ trong ngực áo ra một khối bạc rồi đập xuống bàn: “Kẻ hèn muốn nhờ đạo trưởng tính chuyện khác. Nếu tính đúng, khối bạc này thuộc về đạo trưởng. Nếu tính sai...”
Hắn cười lạnh, đang chuẩn bị uy hiếp thì hắc y nhân sau lưng đạo trưởng bỗng chưởng cái bàn một cái. Đến khi y nâng tay lên, khối bạc đã biến thành bạc vụn.
Tạ Kính Uyên dùng ánh mặt lạnh lùng hỏi một cách nguy hiểm: “Tính không đúng thì ngươi muốn làm gì?”
Chu tài chủ sợ tới mức run lên, không ngờ rằng Tạ Kính Uyên lại là một cao thủ. Thấy nửa ngày sau hắn vẫn chưa thể đáp lời, Sở Hi Niên đành lên tiếng giải vây: “Chu lão gia, đồ nhi của ta sống nơi sơn dã tử nhỏ, không biết lễ nghĩa, mong ngài chớ trách.”
Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên một cái rồi bĩu môi, cực kỳ bất mãn với hành vi chiếm tiện nghi của hắn. Đến chiếc đũa hắn còn bẻ không gãy mà muốn làm sư phụ y?
Chu tài chủ lau mồ hôi trên mặt và gượng cười: “Không sao... Không sao...”
Sở Hi Niên ra hiệu để Chu tài chủ vươn tay: “Tương ngộ là có duyên, bần đạo giúp ngài xem chỉ tay được chứ?”
Chu tài chủ cầu mà không được, lập tức giơ tay ra trước mặt Sở Hi Niên: “Thỉnh đạo trưởng tính thử số phận của kẻ hèn này.”
Sở Hi Niên âm thầm quan sát chỉ tay của Chu tài chủ, phát hiện tuy vị khách này đeo rất nhiều vòng vàng trên người nhưng trên tay lại có rất nhiều vết chai dày. Ngón tay thô ráp, trên hổ khẩu còn có vết chai do cầm dây chăn trâu nhiều năm lưu dấu lại.
Sở Hi Niên nhắm mắt giả vờ vuốt râu: “Trước khổ sau ngọt, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Bá tánh vây xem không tin tưởng. Chu tài chủ có gia tài bạc triệu, sao có thể từng chịu khổ? Chu tài chủ thì sáng mắt, bình tĩnh chờ những lời kế tiếp của Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên thấy Chu tài chủ mặc quần áo quý giá nhưng trên cổ áo dính một vệt phấn mặt màu hồng, bên hông treo bốn, năm túi thơm được thêu bởi những nữ tử khác nhau thì chậm rãi nói: “Tuy vinh hoa đã đến nhưng lại bị son phấn nữ sắc ảnh hưởng.”
Chu tài chủ cười ha ha rồi gãi đầu: “Ai mà không thích mỹ nhân?”
Sở Hi Niên thấy trên cổ Chu tài chủ có ba vết cào bằng móng tay đã kết vảy. Tuy mặt người này đỏ bừng vì uống rượu, cẩn thận quan sát sẽ thấy vết đỏ trên má hơi khác thường, trông như bị ai tát một cái.
Sở Hi Niên âm thầm bắt mạch cho Chu tài chủ, phát hiện thận của người này suy yếu, ngũ tạng lục phủ đã bị tửu sắc bào mòn. Loại người này thương rất khó có con nối dõi. Hắn chậm rãi thu tay, lắc lắc mai rùa: “Gần đây Chu lão gia có mâu thuẫn với nữ tử. Tránh được thì nên tránh để không ảnh hưởng đến vận mệnh của bản thân. Dưới gối Chu lão gia chưa có hài tử, nếu muốn kéo dài hương khói thì cần phải sửa mệnh.”
Chu tài chủ kinh ngạc, không ngờ rằng đến những chuyện đó Sở Hi Niên cũng biết. Chu tài chủ không còn nghi ngờ nữa mà muốn cúng bái Sở Hi Niên như thần tiên sống: “Đạo trưởng thật thần kỳ! Không dám giấu giếm, nương tử của ta là người đanh đá. Đã nhiều năm rồi mà nàng vẫn chưa có thai, ta không còn cách nào khác nên mới phải nạp thiếp. Ngày nào nương tử cũng khóc lóc gây chuyện với ta. Ta không chịu nổi phiền phức, thỉnh đạo trưởng hỗ trợ!”
Sở Hi Niên lấy từ dưới mai rùa ra ba đồng tiền, giả vờ bấm đốt ngón tay: “Nếu muốn sửa vận đương nhiên là có cách, chỉ không biết Chu lão gia có làm được hay không.”
Chu tài chủ vội ngồi thẳng người: “Xin mời đạo trưởng nói thẳng.”
Nhìn lời nói và cách hành xử của Chu tài chủ là có thể đoán được hắn là ác bá lưu manh nổi danh tại con phố này. Sở Hi Niên đẩy đồng tiền đầu tiên về phía Chu tài chủ: “Thứ nhất, ngài phúc âm đơn bạc, hữu duyên mỏng manh. Cần làm nhiều việc tốt như sửa cầu xây đường. Như vậy mới tích lũy được nhiều âm đức.”
Chu tài chủ liên tục gật đầu. Hắn đúng là duyên mỏng, không nhiều bạn bè không có tri kỷ.
Sở Hi Niên đẩy đồng tiền thứ hai: “Thứ hai, ít ngày nữa ngài sẽ gặp nạn đổ máu gây tổn hại đến thọ nguyên, trong nửa năm nay không nên ra ngoài.”
Chu tài chủ gật đầu rồi truy vấn: “Đạo trưởng, còn điều thứ ba thì sao?”
“Điều thứ ba...” Sở Hi Niên đẩy đồng tiền cuối cùng, “Chốn yên hoa là nơi thấp kém. Ngài vốn là người có phúc vận, ngày sau sẽ phất lên rất nhanh. Nhưng nếu ngài lưu luyến phấn son, phúc vận sẽ bị tửu sắc bào mòn, khí vận càng lúc càng mờ nhạt.”
Người làm ăn đều là người thông minh, Chu tài chủ lập tức hiểu ra: “Đạo trưởng muốn khuyên ta nên làm việc thiện, ít ra ngoài và tránh xa tửu sắc?”
Sở Hi Niên cười cười: “Một ngày bần đạo chỉ tính một quẻ. Quẻ hôm nay đã tính xong, Chu lão gia có thể đi rồi.”
Nếu Sở Hi Niên giống như những thuật sĩ giang hồ bình thường – nói nhăng nói cuội ấn đường biến thành màu đen, yêu ma quấn thân và cần tiêu tiền để tiêu tai – Chu tài chủ sẽ không tin lời hắn. Nhưng hắn chỉ khuyên người hướng thiện, trong lời nói không có ý hùa dọa ai, càng khiến cho người khác cảm thấy hắn không tầm thường.
Chu tài chủ móc từ trong ngực ra hai nén bạc to rồi cung kính đưa cho Sở Hi Niên: “Tạ lời vàng ý ngọc của đạo trưởng. Kẻ hèn không có gì nhiều, chỉ có chút vàng chút bạc. Thỉnh đạo trưởng vui lòng nhận lấy.”
Sở Hi Niên không nhận mà ung dung đứng dậy lắc tay áo: “Bần đạo là người nơi sơn dã, không cần vàng bạc. Hôm nay có duyên với Chu lão gia nên tặng ngài một quẻ.”
Sau đó hắn nói với Tạ Kính Uyên: “Đồ nhi, đi thôi.”
Tạ Kính Uyên không nhúc nhích.
Y chưa kịp hiểu là Sở Hi Niên đang gọi mình.
Sở Hi Niên liếc y một cái: “Đồ nhi, còn không đi?”
Lúc này Tạ Kính Uyên mới hoàn hồn. Y tức giận trừng mắt rồi thu thập quầy hàng cùng hắn rời đi.
Bá tánh vây xem khen hay rồi thở dài: “Đây mới đúng là cao nhân. Nhìn người ta xem, một văn tiền cũng không cần. Ai da, sớm biết vậy ta đã nhờ ông ấy tính cho một quẻ.”
“Muốn cũng không được. Đạo trưởng nói một ngày chỉ tính một quẻ. Hình như bọn họ đi về phía ngoài thành, ngày mai ngươi thử một lần xem.”
Huyền Nghiệp Bình suýt nữa bị lật quầy hàng, vẫn còn kinh hồn táng đảm đứng tại chỗ. Ông thấy Sở Hi Niên tính xong quẻ rồi bỏ đi ngay thì cảm thấy nghi ngờ, thầm nghĩ không lẽ hắn thật sự là thần tiên sống?
Nghĩ đến đây, Huyền Nghiệp Bình không thèm thu dọn quầy hàng mà nhanh chóng xách theo túi đồ lặng lẽ chạy về hướng Sở Hi Niên vừa rời đi.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên chậm rãi đi về hướng cửa thành. Tạ Kính Uyên nhanh chóng phát hiện Huyền Nghiệp Bình đang lén đi đằng sau: “Có con giun đang bám theo chúng ta.”
Sở Hi Niên cười cười sửa lại: “Đó không phải giun mà là cá vừa câu được.”
Tạ Kính Uyên dùng chuôi kiếm nâng đấu lạp lên. Y cảm thấy Sở Hi Niên thật kỳ quái, bí mật trên người hắn dường như còn nhiều hơn cả y: “Sao ngươi biết tài chủ mập mạp kia họ Chu?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười: “Trên hông người đó có đeo một miếng ngọc bội có khắc chữ Chu.”
Tạ Kính Uyên nhướng mày: “Vậy sao ngươi biết hắn tới từ phía nam?”
Sở Hi Niên: “Trên cổ áo hắn có dấu son và phấn mặt của nữ tử, cả người bốc mùi rượu và mùi son phấn, hẳn hắn vừa bước ra khỏi thanh lâu. Gần đó có một thanh lâu tên Yên Chi Lâu, cũng không quá khó đoán.”
Tạ Kính Uyên “hừ” một tiếng: “Bản tướng quân còn tưởng ngươi thật sự biết đoán mệnh.”
“Ai nói ta không biết?” Sở Hi Niên cong môi và cầm lấy tay của Tạ Kính Uyên, làm bộ làm tịch nhìn chỉ tay của y, một lát sau mới nói: “Tướng quân là người có hậu phúc.”
Cuối đời hạnh phúc nghĩa là trước đó phải chịu khổ.
Tạ Kính Uyên nhìn hắn một lúc lâu: “Như thế nào gọi là có hậu phúc?”
Sở Hi Niên cùng y đi đến vùng ngoại ô, ven đường có không ít bụi cây và cỏ hoang rậm rạp: “Vậy thì phải xem Tướng quân mong muốn điều gì. Hậu phúc của Tướng quân là mọi điều ngài truy cầu đều trở thành hiện thực, ngài có vừa lòng không?”
Không biết vì sao mà Tạ Kính Uyên cảm thấy tay mình hơi trống. Y vô thức nắm tay Sở Hi Niên rồi cười tự giễu: “Ngươi không phải thần tiên, sao có thể nói gì là điều đó thành sự thật? Không chừng ngày sau ta sẽ đầu mình hai nơi, thi cốt không còn, không có được kết cục tốt...”
Tạ Kính Uyên biết y và Thái Tử đang bước trên một con đường nguy hiểm không thể quay đầu.
“Ta nói sẽ thì nhất định sẽ.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt híp mắt. Đời hắn chưa từng có lúc nào chắc chắn như bây giờ. Hắn biết Tạ Kính Uyên sẽ có một kết cục tốt, và kết cục này sẽ do chính tay hắn mang tới.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Bất tri bất giác, họ đã đến rừng cây ở ngoại ô.
Sở Hi Niên dừng chân bên hồ, thấp giọng hỏi Tạ Kính Uyên: “Ông ta còn đi theo sao?”
Tạ Kính Uyên “ừm” một tiếng: “Cách chừng mười bước.”
Sở Hi Niên rút một chồng phù chú màu vàng từ tay áo: “Tướng quân làm theo những điều ta đã nói nhé.”
Nghe Sở Hi Niên nhắc đến chuyện đó, mí mắt của Tạ Kính Uyên giật một chút. Tuy không thật sự muốn nhưng y chỉ có thể căng da đầu làm theo.
Y ho nhẹ hai tiếng rồi cố ý cất cao giọng: “Sư phụ, ngài làm gì vậy?”
Không khó để nghe ra hai chữ “sư phụ” bị nghiến răng nghiến lợi một cách không tình nguyện.
Huyền Nghiệp Bình trốn ở sau cây quan sát bọn họ. Sở Hi Niên vung tay áo lên, những lá bùa trong tay bốc cháy rồi hạ xuống mặt hồ. Không lâu sau đó, trong nước phát ra một tiếng nổ, bọt nước bắn khắp nơi. Huyền Nghiệp Bình không khỏi hít thật sâu.
Sở Hi Niên trầm giọng: “Trong hồ này có người oan mạng, oán khí tận trời, bảy ngày sau sẽ biến thành quỷ. Ta phải tìm cách loại bỏ để tránh làm hại nhân gian.”
Tạ Kính Uyên ôm kiếm, mặt không cảm xúc đọc lời kịch: “Đồ nhi ngu dốt, không học được bản lĩnh của sư phụ. Nếu ngày sau y bát thất truyền, đồ nhi chết vạn lần cũng không hết tội. Hay sư phụ thu thêm một đệ tử đi?”
Sở Hi Niên thở dài: “Thế nhân ngu si. Vi sư cũng muốn thu thêm đệ tử, nhưng đến nay vẫn chưa gặp người có duyên. Có lẽ vận mệnh đã là như vậy.”
Sau đó hắn phất tay áo, ra vẻ muốn dẫn Tạ Kính Uyên rời đi. Hai người chưa đi được hai bước thì Huyền Nghiệp Bình bỗng chạy ra từ sau hàng cây rồi quỳ gối bịch một tiếng trước mặt hắn: “Tiên trưởng dừng bước!”
Cá cắn câu rồi...
Sở Hi Niên lui về sau một bước, tỏ vẻ kinh ngạc: “Ngươi là người phương nào?”
Huyền Nghiệp Bình là người mê tín, nếu không sẽ không đóng giả một đạo sĩ giả thần giả quỷ. Hôm nay ông thấy Sở Hi Niên đoán mệnh xem tướng rồi ra tay bắt quỷ liền đoán mình đã gặp được thế ngoại cao nhân nên quyết tâm bắt lấy cơ hội.
Ông quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy chân của Sở Hi Niên không buông tay, giọng nói vội vàng: “Tiên trưởng dừng bước, đệ tử Huyền Nghiệp Bình, nguyện bái nhập môn hạ của tiên trưởng và dốc lòng tu luyện. Thỉnh tiên trưởng thu ta làm đồ đệ!”
Sở Hi Niên lau lưu huỳnh và lân phấn trên những tấm bùa. Hắn trộn lưu huỳnh, than củi và đá lửa theo tỉ lệ phù hợp để làm một bao thuốc nổ nhỏ. Vừa nãy hắn giấu thứ này trong tay áo rồi “làm phép” để lừa gạt Huyền Nghiệp Bình. Sở Hi Niên khoanh tay nói với ông ta: “Bần đạo là người sơn dã nghèo khó. Trên người không có gì, cũng thật không có gì để dạy, làm sao dám nói đến chuyện thu đồ đệ?”
Nói rồi hắn đỡ Huyền Nghiệp Bình đứng dậy: “Ngươi nên mau chóng rời đi đi.”
Tạ Kính Uyên đứng bên cạnh bĩu môi nhìn Sở Hi Niên giả thần giả quỷ.
Huyền Nghiệp Bình sống chết không chịu đứng dậy: “Thỉnh tiên trưởng thu ta làm đồ đệ, nếu không đệ tử liền quỳ mãi không bao giờ đứng dậy!”
Tạ Kính Uyên rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ mũi kiếm vào cổ Huyền Nghiệp Bình rồi “hừ” một cách khinh thường: “Sư phụ ta nói không thu đồ đệ là không thu. Ngươi cho rằng thứ phàm phu tục tử nào cũng có thể bái vào môn hạ của sư phụ ta sao?”
“Ta......” Huyền Nghiệp Bình vội la lên, “Đệ tử một lòng hướng đạo, khổ tu nhiều năm, nhưng lại chẳng thấy lối vào con đường muốn đi. Hôm nay tương phùng với ngài là có duyên. Cho dù không thu làm đồ đệ, thỉnh tiên trưởng chỉ điểm cho ta vài điều.”
Sở Hi Niên ra hiệu cho Tạ Kính Uyên thu kiếm rồi thở dài: “Cũng được. Nếu tương ngộ, bần đạo tặng ngươi một quẻ.”
Hai mắt Huyền Nghiệp Bình sáng lên. Ông vội vàng đưa tay lên: “Thỉnh tiên trưởng chỉ điểm.”
Sở Hi Niên nhìn chỉ tay của ông ta, hơi mỉm cười rồi vuốt râu: “Kim lân nào phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hóa rồng. Dưới chân núi Thiên Phong gặp được minh chủ, theo chiều gió vươn đến trời xanh. Ngày lành của ngươi đang đến...”
Cách nói thần bí úp úp mở mở của hắn khiến Huyền Nghiệp Bình ngẩn người. Ông không khỏi nghĩ nhiều về hàm ý của từng câu chữ: Dưới chân núi Thiên Phong gặp được minh chủ, theo chiều gió vươn đến trời xanh. Ông sẽ gặp được quý nhân dưới chân núi Thiên Phong rồi sau đó muốn gì được nấy sao?
“Tiên trưởng......”
Huyền Nghiệp Bình muốn hỏi rõ ràng nhưng ngẩng mặt lên đã không còn thấy Sở Hi Niên đâu. Trước mặt ông trống không, chỉ còn cành lá rung động. Ông dập đầu với không trung: “Đệ tử tạ tiên nhân điểm hóa! Tạ tiên nhân điểm hóa!”
Rồi Huyền Nghiệp Bình đứng dậy đi về phía núi Thiên Phong.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh). truyện xuyên nhanh
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên đang trốn ở trên cây. Thấy Huyền Nghiệp Bình mắc mưu dễ dàng, y cười nhạo: “Ngu xuẩn.”
Sở Hi Niên xé chòm râu dùng để hóa trang xuống, hơi hơi mỉm cười: “Ông ta không ngu xuẩn. Miệng lưỡi như chồn, có tài ăn nói, là một tai họa lớn.”
Sau đó hắn nhìn Tạ Kính Uyên: “Tin tức không sai chứ? Ngày mai Tấn Vương sẽ cùng Mai quý phi đến dâng lễ Phật ở núi Thiên Phong?”
Ba ngày trước, sau khi bình định được phỉ loạn ở phương Bắc, Tấn Vương hồi triều trong vinh quang. Hắn được Hoàng đế ban thưởng nồng hậu, trở nên nổi bật giữa chúng hoàng tử.
Tạ Kính Uyên nói: “Mấy năm nay Thái Tử cũng không phải ở không, trong cung có không ít mật thám. Nếu y nói Tấn Vương sẽ cùng Mai quý phi đi lễ Phật, hẳn là không nhầm.”
Nói rồi y mang Sở Hi Niên nhảy xuống khỏi cây, không quên châm chọc một câu: “Đến khinh công còn không biết mà còn có mặt mũi làm sư phụ của bản tướng quân.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt híp mắt. Đời hắn chưa từng có lúc nào chắc chắn như bây giờ. Hắn biết Tạ Kính Uyên sẽ có một kết cục tốt, và kết cục này sẽ do chính tay hắn mang tới.
Chương 68: Cá cắn câu
Cao nhân chân chính đều là người thâm tàng bất lộ. Sở Hi Niên tĩnh tọa ở đầu phố một hồi lâu, không tiếp khách cũng không mời chào đã khiến không ít người chú ý. Không những thế, trên người hắn có khí chất xuất trần, nhìn qua có chút phong phạm của thế ngoại cao nhân.
Vị khách nghe thấy lời của Sở Hi Niên thì cứng người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Người này bỏ qua Huyền Nghiệp Bình, đi về hướng Sở Hi Niên rồi ngồi xuống đối diện hắn.
Vị khách chắp tay, trong lời nói mang theo vài phần kính sợ: “Xin hỏi danh hào của đạo trưởng?”
Sở Hi Niên khẽ híp mắt, không để lộ thông tin: “Bần đạo là người khổ tu, đã sớm vứt bỏ xác thịt hồng trần, không tên không họ.”
Vị khách mập mạp vốn đã cảm thấy hắn cao thâm khó đoán, nghe vậy càng tâm phục khẩu phục. Người này thở dài: “Đạo trưởng là người thần thông. Thật không dám giấu giếm, kẻ hèn này xác thật họ Chu, từ Yên Chi Lâu ở phố nam đến đây.”
Yên Chi Lâu là thanh lâu đông khách nhất trong khu vực xung quanh. Vị khách họ Chu này hẳn là người háo sắc.
Bá tánh vây quanh xem kịch vui, chỉ chỉ trỏ trỏ: “Ái chà, thật là đúng như thần. Có phải vị đạo trưởng này thật sự có phép thần thông hay không?”
“Không phải đoán tên thôi sao? Người ở đây ai không biết Chu tài chủ. Ta không những biết hắn họ Chu mà còn biết hắn cưới bao nhiêu tiểu thiếp. Vậy không phải ta cũng là thầy bói rồi sao?”
Mọi người cười ha ha, còn Sở Hi Niên bất động như núi.
Chu tài chủ nghe thấy lời của mọi người xung quanh thì bắt đầu thấy khả nghi, híp mắt âm thầm đánh giá Sở Hi Niên. Hắn móc từ trong ngực áo ra một khối bạc rồi đập xuống bàn: “Kẻ hèn muốn nhờ đạo trưởng tính chuyện khác. Nếu tính đúng, khối bạc này thuộc về đạo trưởng. Nếu tính sai...”
Hắn cười lạnh, đang chuẩn bị uy hiếp thì hắc y nhân sau lưng đạo trưởng bỗng chưởng cái bàn một cái. Đến khi y nâng tay lên, khối bạc đã biến thành bạc vụn.
Tạ Kính Uyên dùng ánh mặt lạnh lùng hỏi một cách nguy hiểm: “Tính không đúng thì ngươi muốn làm gì?”
Chu tài chủ sợ tới mức run lên, không ngờ rằng Tạ Kính Uyên lại là một cao thủ. Thấy nửa ngày sau hắn vẫn chưa thể đáp lời, Sở Hi Niên đành lên tiếng giải vây: “Chu lão gia, đồ nhi của ta sống nơi sơn dã tử nhỏ, không biết lễ nghĩa, mong ngài chớ trách.”
Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên một cái rồi bĩu môi, cực kỳ bất mãn với hành vi chiếm tiện nghi của hắn. Đến chiếc đũa hắn còn bẻ không gãy mà muốn làm sư phụ y?
Chu tài chủ lau mồ hôi trên mặt và gượng cười: “Không sao... Không sao...”
Sở Hi Niên ra hiệu để Chu tài chủ vươn tay: “Tương ngộ là có duyên, bần đạo giúp ngài xem chỉ tay được chứ?”
Chu tài chủ cầu mà không được, lập tức giơ tay ra trước mặt Sở Hi Niên: “Thỉnh đạo trưởng tính thử số phận của kẻ hèn này.”
Sở Hi Niên âm thầm quan sát chỉ tay của Chu tài chủ, phát hiện tuy vị khách này đeo rất nhiều vòng vàng trên người nhưng trên tay lại có rất nhiều vết chai dày. Ngón tay thô ráp, trên hổ khẩu còn có vết chai do cầm dây chăn trâu nhiều năm lưu dấu lại.
Sở Hi Niên nhắm mắt giả vờ vuốt râu: “Trước khổ sau ngọt, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Bá tánh vây xem không tin tưởng. Chu tài chủ có gia tài bạc triệu, sao có thể từng chịu khổ? Chu tài chủ thì sáng mắt, bình tĩnh chờ những lời kế tiếp của Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên thấy Chu tài chủ mặc quần áo quý giá nhưng trên cổ áo dính một vệt phấn mặt màu hồng, bên hông treo bốn, năm túi thơm được thêu bởi những nữ tử khác nhau thì chậm rãi nói: “Tuy vinh hoa đã đến nhưng lại bị son phấn nữ sắc ảnh hưởng.”
Chu tài chủ cười ha ha rồi gãi đầu: “Ai mà không thích mỹ nhân?”
Sở Hi Niên thấy trên cổ Chu tài chủ có ba vết cào bằng móng tay đã kết vảy. Tuy mặt người này đỏ bừng vì uống rượu, cẩn thận quan sát sẽ thấy vết đỏ trên má hơi khác thường, trông như bị ai tát một cái.
Sở Hi Niên âm thầm bắt mạch cho Chu tài chủ, phát hiện thận của người này suy yếu, ngũ tạng lục phủ đã bị tửu sắc bào mòn. Loại người này thương rất khó có con nối dõi. Hắn chậm rãi thu tay, lắc lắc mai rùa: “Gần đây Chu lão gia có mâu thuẫn với nữ tử. Tránh được thì nên tránh để không ảnh hưởng đến vận mệnh của bản thân. Dưới gối Chu lão gia chưa có hài tử, nếu muốn kéo dài hương khói thì cần phải sửa mệnh.”
Chu tài chủ kinh ngạc, không ngờ rằng đến những chuyện đó Sở Hi Niên cũng biết. Chu tài chủ không còn nghi ngờ nữa mà muốn cúng bái Sở Hi Niên như thần tiên sống: “Đạo trưởng thật thần kỳ! Không dám giấu giếm, nương tử của ta là người đanh đá. Đã nhiều năm rồi mà nàng vẫn chưa có thai, ta không còn cách nào khác nên mới phải nạp thiếp. Ngày nào nương tử cũng khóc lóc gây chuyện với ta. Ta không chịu nổi phiền phức, thỉnh đạo trưởng hỗ trợ!”
Sở Hi Niên lấy từ dưới mai rùa ra ba đồng tiền, giả vờ bấm đốt ngón tay: “Nếu muốn sửa vận đương nhiên là có cách, chỉ không biết Chu lão gia có làm được hay không.”
Chu tài chủ vội ngồi thẳng người: “Xin mời đạo trưởng nói thẳng.”
Nhìn lời nói và cách hành xử của Chu tài chủ là có thể đoán được hắn là ác bá lưu manh nổi danh tại con phố này. Sở Hi Niên đẩy đồng tiền đầu tiên về phía Chu tài chủ: “Thứ nhất, ngài phúc âm đơn bạc, hữu duyên mỏng manh. Cần làm nhiều việc tốt như sửa cầu xây đường. Như vậy mới tích lũy được nhiều âm đức.”
Chu tài chủ liên tục gật đầu. Hắn đúng là duyên mỏng, không nhiều bạn bè không có tri kỷ.
Sở Hi Niên đẩy đồng tiền thứ hai: “Thứ hai, ít ngày nữa ngài sẽ gặp nạn đổ máu gây tổn hại đến thọ nguyên, trong nửa năm nay không nên ra ngoài.”
Chu tài chủ gật đầu rồi truy vấn: “Đạo trưởng, còn điều thứ ba thì sao?”
“Điều thứ ba...” Sở Hi Niên đẩy đồng tiền cuối cùng, “Chốn yên hoa là nơi thấp kém. Ngài vốn là người có phúc vận, ngày sau sẽ phất lên rất nhanh. Nhưng nếu ngài lưu luyến phấn son, phúc vận sẽ bị tửu sắc bào mòn, khí vận càng lúc càng mờ nhạt.”
Người làm ăn đều là người thông minh, Chu tài chủ lập tức hiểu ra: “Đạo trưởng muốn khuyên ta nên làm việc thiện, ít ra ngoài và tránh xa tửu sắc?”
Sở Hi Niên cười cười: “Một ngày bần đạo chỉ tính một quẻ. Quẻ hôm nay đã tính xong, Chu lão gia có thể đi rồi.”
Nếu Sở Hi Niên giống như những thuật sĩ giang hồ bình thường – nói nhăng nói cuội ấn đường biến thành màu đen, yêu ma quấn thân và cần tiêu tiền để tiêu tai – Chu tài chủ sẽ không tin lời hắn. Nhưng hắn chỉ khuyên người hướng thiện, trong lời nói không có ý hùa dọa ai, càng khiến cho người khác cảm thấy hắn không tầm thường.
Chu tài chủ móc từ trong ngực ra hai nén bạc to rồi cung kính đưa cho Sở Hi Niên: “Tạ lời vàng ý ngọc của đạo trưởng. Kẻ hèn không có gì nhiều, chỉ có chút vàng chút bạc. Thỉnh đạo trưởng vui lòng nhận lấy.”
Sở Hi Niên không nhận mà ung dung đứng dậy lắc tay áo: “Bần đạo là người nơi sơn dã, không cần vàng bạc. Hôm nay có duyên với Chu lão gia nên tặng ngài một quẻ.”
Sau đó hắn nói với Tạ Kính Uyên: “Đồ nhi, đi thôi.”
Tạ Kính Uyên không nhúc nhích.
Y chưa kịp hiểu là Sở Hi Niên đang gọi mình.
Sở Hi Niên liếc y một cái: “Đồ nhi, còn không đi?”
Lúc này Tạ Kính Uyên mới hoàn hồn. Y tức giận trừng mắt rồi thu thập quầy hàng cùng hắn rời đi.
Bá tánh vây xem khen hay rồi thở dài: “Đây mới đúng là cao nhân. Nhìn người ta xem, một văn tiền cũng không cần. Ai da, sớm biết vậy ta đã nhờ ông ấy tính cho một quẻ.”
“Muốn cũng không được. Đạo trưởng nói một ngày chỉ tính một quẻ. Hình như bọn họ đi về phía ngoài thành, ngày mai ngươi thử một lần xem.”
Huyền Nghiệp Bình suýt nữa bị lật quầy hàng, vẫn còn kinh hồn táng đảm đứng tại chỗ. Ông thấy Sở Hi Niên tính xong quẻ rồi bỏ đi ngay thì cảm thấy nghi ngờ, thầm nghĩ không lẽ hắn thật sự là thần tiên sống?
Nghĩ đến đây, Huyền Nghiệp Bình không thèm thu dọn quầy hàng mà nhanh chóng xách theo túi đồ lặng lẽ chạy về hướng Sở Hi Niên vừa rời đi.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên chậm rãi đi về hướng cửa thành. Tạ Kính Uyên nhanh chóng phát hiện Huyền Nghiệp Bình đang lén đi đằng sau: “Có con giun đang bám theo chúng ta.”
Sở Hi Niên cười cười sửa lại: “Đó không phải giun mà là cá vừa câu được.”
Tạ Kính Uyên dùng chuôi kiếm nâng đấu lạp lên. Y cảm thấy Sở Hi Niên thật kỳ quái, bí mật trên người hắn dường như còn nhiều hơn cả y: “Sao ngươi biết tài chủ mập mạp kia họ Chu?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười: “Trên hông người đó có đeo một miếng ngọc bội có khắc chữ Chu.”
Tạ Kính Uyên nhướng mày: “Vậy sao ngươi biết hắn tới từ phía nam?”
Sở Hi Niên: “Trên cổ áo hắn có dấu son và phấn mặt của nữ tử, cả người bốc mùi rượu và mùi son phấn, hẳn hắn vừa bước ra khỏi thanh lâu. Gần đó có một thanh lâu tên Yên Chi Lâu, cũng không quá khó đoán.”
Tạ Kính Uyên “hừ” một tiếng: “Bản tướng quân còn tưởng ngươi thật sự biết đoán mệnh.”
“Ai nói ta không biết?” Sở Hi Niên cong môi và cầm lấy tay của Tạ Kính Uyên, làm bộ làm tịch nhìn chỉ tay của y, một lát sau mới nói: “Tướng quân là người có hậu phúc.”
Cuối đời hạnh phúc nghĩa là trước đó phải chịu khổ.
Tạ Kính Uyên nhìn hắn một lúc lâu: “Như thế nào gọi là có hậu phúc?”
Sở Hi Niên cùng y đi đến vùng ngoại ô, ven đường có không ít bụi cây và cỏ hoang rậm rạp: “Vậy thì phải xem Tướng quân mong muốn điều gì. Hậu phúc của Tướng quân là mọi điều ngài truy cầu đều trở thành hiện thực, ngài có vừa lòng không?”
Không biết vì sao mà Tạ Kính Uyên cảm thấy tay mình hơi trống. Y vô thức nắm tay Sở Hi Niên rồi cười tự giễu: “Ngươi không phải thần tiên, sao có thể nói gì là điều đó thành sự thật? Không chừng ngày sau ta sẽ đầu mình hai nơi, thi cốt không còn, không có được kết cục tốt...”
Tạ Kính Uyên biết y và Thái Tử đang bước trên một con đường nguy hiểm không thể quay đầu.
“Ta nói sẽ thì nhất định sẽ.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt híp mắt. Đời hắn chưa từng có lúc nào chắc chắn như bây giờ. Hắn biết Tạ Kính Uyên sẽ có một kết cục tốt, và kết cục này sẽ do chính tay hắn mang tới.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Bất tri bất giác, họ đã đến rừng cây ở ngoại ô.
Sở Hi Niên dừng chân bên hồ, thấp giọng hỏi Tạ Kính Uyên: “Ông ta còn đi theo sao?”
Tạ Kính Uyên “ừm” một tiếng: “Cách chừng mười bước.”
Sở Hi Niên rút một chồng phù chú màu vàng từ tay áo: “Tướng quân làm theo những điều ta đã nói nhé.”
Nghe Sở Hi Niên nhắc đến chuyện đó, mí mắt của Tạ Kính Uyên giật một chút. Tuy không thật sự muốn nhưng y chỉ có thể căng da đầu làm theo.
Y ho nhẹ hai tiếng rồi cố ý cất cao giọng: “Sư phụ, ngài làm gì vậy?”
Không khó để nghe ra hai chữ “sư phụ” bị nghiến răng nghiến lợi một cách không tình nguyện.
Huyền Nghiệp Bình trốn ở sau cây quan sát bọn họ. Sở Hi Niên vung tay áo lên, những lá bùa trong tay bốc cháy rồi hạ xuống mặt hồ. Không lâu sau đó, trong nước phát ra một tiếng nổ, bọt nước bắn khắp nơi. Huyền Nghiệp Bình không khỏi hít thật sâu.
Sở Hi Niên trầm giọng: “Trong hồ này có người oan mạng, oán khí tận trời, bảy ngày sau sẽ biến thành quỷ. Ta phải tìm cách loại bỏ để tránh làm hại nhân gian.”
Tạ Kính Uyên ôm kiếm, mặt không cảm xúc đọc lời kịch: “Đồ nhi ngu dốt, không học được bản lĩnh của sư phụ. Nếu ngày sau y bát thất truyền, đồ nhi chết vạn lần cũng không hết tội. Hay sư phụ thu thêm một đệ tử đi?”
Sở Hi Niên thở dài: “Thế nhân ngu si. Vi sư cũng muốn thu thêm đệ tử, nhưng đến nay vẫn chưa gặp người có duyên. Có lẽ vận mệnh đã là như vậy.”
Sau đó hắn phất tay áo, ra vẻ muốn dẫn Tạ Kính Uyên rời đi. Hai người chưa đi được hai bước thì Huyền Nghiệp Bình bỗng chạy ra từ sau hàng cây rồi quỳ gối bịch một tiếng trước mặt hắn: “Tiên trưởng dừng bước!”
Cá cắn câu rồi...
Sở Hi Niên lui về sau một bước, tỏ vẻ kinh ngạc: “Ngươi là người phương nào?”
Huyền Nghiệp Bình là người mê tín, nếu không sẽ không đóng giả một đạo sĩ giả thần giả quỷ. Hôm nay ông thấy Sở Hi Niên đoán mệnh xem tướng rồi ra tay bắt quỷ liền đoán mình đã gặp được thế ngoại cao nhân nên quyết tâm bắt lấy cơ hội.
Ông quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy chân của Sở Hi Niên không buông tay, giọng nói vội vàng: “Tiên trưởng dừng bước, đệ tử Huyền Nghiệp Bình, nguyện bái nhập môn hạ của tiên trưởng và dốc lòng tu luyện. Thỉnh tiên trưởng thu ta làm đồ đệ!”
Sở Hi Niên lau lưu huỳnh và lân phấn trên những tấm bùa. Hắn trộn lưu huỳnh, than củi và đá lửa theo tỉ lệ phù hợp để làm một bao thuốc nổ nhỏ. Vừa nãy hắn giấu thứ này trong tay áo rồi “làm phép” để lừa gạt Huyền Nghiệp Bình. Sở Hi Niên khoanh tay nói với ông ta: “Bần đạo là người sơn dã nghèo khó. Trên người không có gì, cũng thật không có gì để dạy, làm sao dám nói đến chuyện thu đồ đệ?”
Nói rồi hắn đỡ Huyền Nghiệp Bình đứng dậy: “Ngươi nên mau chóng rời đi đi.”
Tạ Kính Uyên đứng bên cạnh bĩu môi nhìn Sở Hi Niên giả thần giả quỷ.
Huyền Nghiệp Bình sống chết không chịu đứng dậy: “Thỉnh tiên trưởng thu ta làm đồ đệ, nếu không đệ tử liền quỳ mãi không bao giờ đứng dậy!”
Tạ Kính Uyên rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ mũi kiếm vào cổ Huyền Nghiệp Bình rồi “hừ” một cách khinh thường: “Sư phụ ta nói không thu đồ đệ là không thu. Ngươi cho rằng thứ phàm phu tục tử nào cũng có thể bái vào môn hạ của sư phụ ta sao?”
“Ta......” Huyền Nghiệp Bình vội la lên, “Đệ tử một lòng hướng đạo, khổ tu nhiều năm, nhưng lại chẳng thấy lối vào con đường muốn đi. Hôm nay tương phùng với ngài là có duyên. Cho dù không thu làm đồ đệ, thỉnh tiên trưởng chỉ điểm cho ta vài điều.”
Sở Hi Niên ra hiệu cho Tạ Kính Uyên thu kiếm rồi thở dài: “Cũng được. Nếu tương ngộ, bần đạo tặng ngươi một quẻ.”
Hai mắt Huyền Nghiệp Bình sáng lên. Ông vội vàng đưa tay lên: “Thỉnh tiên trưởng chỉ điểm.”
Sở Hi Niên nhìn chỉ tay của ông ta, hơi mỉm cười rồi vuốt râu: “Kim lân nào phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hóa rồng. Dưới chân núi Thiên Phong gặp được minh chủ, theo chiều gió vươn đến trời xanh. Ngày lành của ngươi đang đến...”
Cách nói thần bí úp úp mở mở của hắn khiến Huyền Nghiệp Bình ngẩn người. Ông không khỏi nghĩ nhiều về hàm ý của từng câu chữ: Dưới chân núi Thiên Phong gặp được minh chủ, theo chiều gió vươn đến trời xanh. Ông sẽ gặp được quý nhân dưới chân núi Thiên Phong rồi sau đó muốn gì được nấy sao?
“Tiên trưởng......”
Huyền Nghiệp Bình muốn hỏi rõ ràng nhưng ngẩng mặt lên đã không còn thấy Sở Hi Niên đâu. Trước mặt ông trống không, chỉ còn cành lá rung động. Ông dập đầu với không trung: “Đệ tử tạ tiên nhân điểm hóa! Tạ tiên nhân điểm hóa!”
Rồi Huyền Nghiệp Bình đứng dậy đi về phía núi Thiên Phong.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh). truyện xuyên nhanh
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên đang trốn ở trên cây. Thấy Huyền Nghiệp Bình mắc mưu dễ dàng, y cười nhạo: “Ngu xuẩn.”
Sở Hi Niên xé chòm râu dùng để hóa trang xuống, hơi hơi mỉm cười: “Ông ta không ngu xuẩn. Miệng lưỡi như chồn, có tài ăn nói, là một tai họa lớn.”
Sau đó hắn nhìn Tạ Kính Uyên: “Tin tức không sai chứ? Ngày mai Tấn Vương sẽ cùng Mai quý phi đến dâng lễ Phật ở núi Thiên Phong?”
Ba ngày trước, sau khi bình định được phỉ loạn ở phương Bắc, Tấn Vương hồi triều trong vinh quang. Hắn được Hoàng đế ban thưởng nồng hậu, trở nên nổi bật giữa chúng hoàng tử.
Tạ Kính Uyên nói: “Mấy năm nay Thái Tử cũng không phải ở không, trong cung có không ít mật thám. Nếu y nói Tấn Vương sẽ cùng Mai quý phi đi lễ Phật, hẳn là không nhầm.”
Nói rồi y mang Sở Hi Niên nhảy xuống khỏi cây, không quên châm chọc một câu: “Đến khinh công còn không biết mà còn có mặt mũi làm sư phụ của bản tướng quân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.