Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 71: Đoán mệnh
Điêu Bảo Bảo (Điêu Bảo Rghh)
13/07/2024
Tạ Kính Uyên cuốn lấy eo của Sở Hi Niên như một con rắn chuẩn bị hưởng dụng con mồi... Hay có lẽ y mới là người bị hưởng dụng...
Chương 67: Đoán mệnh
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Sau khi bị Kim Như Hải và Thái Tử cùng tham tấu trong đêm yến hội, phủ của Tần Đạo Viêm bị Hình Bộ lục soát sạch sẽ.
Hôm ấy phân nửa bá tánh kinh thành đứng bên ngoài hóng chuyện. Nha dịch nâng hết rương châu báu này đến rương châu báu khác ra ngoài, từ sáng sớm đến tối mịt chỉ mới kiểm kê được một nửa.
Vì đây là vụ án lớn, tam tư lục bộ cùng nhau thẩm tra. Nhiều quan viên thức trắng vài đêm mới liệt kê được hết 150 tội lớn bé của Tần Đạo Viêm. Lần này Tần Đạo Viêm khó tránh khỏi cái chết.
Yến Đế không cho Tần Đạo Viêm bất kỳ cơ hội biện giải hay cầu tình nào, một đạo thánh chỉ ban chết được truyền khắp cả nước. Nhân vật từng một tay che trời nơi triều đình ngã xuống. Dưới sự dẫn dắt của Tần Song, mấy trăm nghĩa tử nghĩa nữ nháy mắt chạy trốn không thấy tăm hơi.
Ngày hành hình, Tần Đạo Viêm khoác gông mang khóa, mặt trắng như giấy. Trông ông như già đi hơn mười tuổi. Chiếc bịt mắt màu đen đã rơi mất ở nơi nào, bên mắt bị thương cứ thế lộ ra dưới thanh thiên bạch nhật.
Tần Đạo Viêm không cam lòng chịu chết nên không ngừng giãy giụa. Bị bắt quỳ gối trước đài hành hình, ông dùng hết sức ngẩng mặt lên trời gào thét, thanh âm già yếu thê lương: “Cẩu Hoàng đế! Được cá quên nơm, được chim bẻ ná! Ngươi bội tình bạc nghĩa, tàn sát trung thần. Tần Đạo Viêm ta nên sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay!”
“Năm đó là Tạ Bích, nay là Tần Đạo Viêm ta! Sau khi chết ta nhất định sẽ thành lệ quỷ nguyền rủa ngươi không được an bình!”
Tần Đạo Viêm sắp chết đến nơi nên cái gì cũng dám nói, bao gồm cả thông tin mật trong cung. Viên quan trông coi hành hình sợ đến xanh mặt. Người này không muốn nghe nên chưa đến giờ đã ném thiêm bài xuống đất rồi thúc giục: “Mau cắt lưỡi tên nghịch thần này, không được để cho hắn hồ ngôn loạn ngữ!”
Đao phủ dùng một thanh tiểu đao đâm vào miệng của Tần Đạo Viêm. Thanh đao quay một vòng, Tần Đạo Viêm thống khổ giãy giụa, khóe mắt muốn nứt ra. Lưỡi của ông đã bị cắt nát.
Bá tánh vây xem đồng thời kinh hô, sợ tới mức không đành lòng tiếp tục xem.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Cách pháp trường không xa có một trà lâu, trên lầu hai gần cửa sổ có ba vị khách trẻ tuổi. Nghe thấy Tần Đạo Viêm gào to tên của Tạ Bích, người mặc áo đen mang mặt nạ bạc cười lạnh: “Ông ta là thứ gì mà dám so sánh mình với Tạ Bích Tướng quân?”
Ân Thừa Hạo ngồi đối diện hùa theo: “Sắp chết đến nơi mà Tần Đạo Viêm còn muốn giả bộ thuần lương so mình với người Tạ gia, không biết Diêm Vương có tin hay không?”
Sở Hi Niên nhạy bén nhận ra bọn họ rất thân thiết với Tướng quân Tạ Bích. Dù sao Tạ Kính Uyên cũng là tiểu bối, có thể hiểu vì sao y muốn bảo vệ trưởng bối trong tộc, nhưng Ân Thừa Hạo cũng tức giận đúng là kỳ quái.
Sở Hi Niên uống một ngụm trà, giả vờ hỏi một cách lơ đãng: “Điện hạ quen biết người Tạ gia?”
Ân Thừa Hạo khựng người, tròng mắt chuyển qua chuyển lại như đang muốn tìm lý do lấp liếm, nhưng Tạ Kính Uyên đã thay y trả lời: “Năm xưa bệ hạ lệnh cho các hoàng tử đi học tập trong quân đội. Tấn Vương bị phái đi đại mạc phía nam, còn Thái Tử bị phái đi phía tây. Lúc ấy Tạ Bích đang là tướng quân trấn thủ Tây Bắc, dạy võ cho Thái Tử được vài ngày, miễn cưỡng xem như một nửa sư phụ.”
Sở Hi Niên không nhận ra Ân Thừa Hạo còn biết võ công: “Nói vậy võ công của điện hạ không tồi?”
“Không tồi?” Trông Tạ Kính Uyên như vừa nghe được chuyện cười. Y bóc trần Ân Thừa Hạo: “Trong tất cả hoàng tử, y là người ngu dốt nhất, bức cho Tạ Bích Tướng quân phải tự mình dạy dỗ.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Thì ra là thế.”
Trong lòng hắn lại nghi hoặc, dường như Tạ Kính Uyên biết quá nhiều bí mật, không giống một con cháu dòng bên.
Hai người chỉ nói vài câu đã chọc cho Ân Thừa Hạo tức đến ngã ngửa. Y nhìn Sở Hi Niên rồi lại nhìn Tạ Kính Uyên, nhạy bén phát hiện ra quan hệ của họ không giống trước, nhưng lại không thể chỉ ra đã thay đổi chỗ nào.
Hình như... thân mật hơn trước?
Ân Thừa Hạo rót một ly trà, chuẩn bị nói gì thì bên dưới vang lên tiếng người xì xào. Một cái đầu người bay lên, máu tươi bắn lên ba thước ——
Tần Đạo Viêm đã chết.
Đao phủ lưu loát chém một đao, trực tiếp lấy mạng ông ta.
Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên rất vui vẻ quan sát. Sở Hi Niên tò mò vì sao máu của Tần Đạo Viêm bắn cao như vậy, còn Tạ Kính Uyên đơn giản cười lạnh, cảm thấy ông ta đã nhận được báo ứng.
Ân Thừa Hạo thấy trà trong miệng hơi khiến y buồn nôn. Y cúi người muốn nhổ ra, nhưng cả Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đều đồng loạt xoay người nhìn y.
Sở Hi Niên lắc cây quạt trong tay, giọng nói ôn hòa: “Trước mặt bá tánh, điện hạ cần giữ lễ tiết quân tử.”
Tạ Kính Uyên không tốt tính như vậy: “Nuốt đi!”
Ân Thừa Hạo nhăn mặt nuốt xuống ngụm trà trong miệng, cảm thấy lần sau không nên đi cùng hai tên súc sinh này. Đánh không lại Tạ Kính Uyên mà mồm mép không bằng Sở Hi Niên, đi chung chỉ có bị hai tên này khi dễ.
Đầu Tần Đạo Viêm bay lên rồi rơi xuống giữa đám đông. Bá tánh lập tức hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi, chỉ có một đạo sĩ giang hồ râu bạc đứng tại chỗ không cử động.
Ông chậm rãi vuốt râu, nhắm mắt niệm chú vài câu rồi nói với Tần Đạo Viêm đã chết không nhắm mắt: “Thế gian có trăm cay đắng có ngàn tai ương. Cơ thể chết đi là được giải thoát, linh hồn đừng lưu luyến nhân gian quay về—”
Rồi ông vung tay áo lên, tiền giấy bay phấp phới.
Tạ Kính Uyên cười lạnh: “Giả thần giả quỷ.”
Sở Hi Niên cẩn thận quan sát lão đạo sĩ kia rồi nói nhỏ với Tạ Kính Uyên: “Tìm người đi theo đạo sĩ giang hồ kia, điều tra nơi dừng chân của ông ta.”
Tạ Kính Uyên liếc hắn: “Một thuật sĩ giang hồ mà thôi, điều tra ông ta làm gì?”
Sở Hi Niên cong môi: “Không phải Tướng quân muốn quật ngã Tấn Vương sao? Người này là nhân tố quan trọng.”
Hắn cố ý úp úp mở mở. Tạ Kính Uyên vừa định hỏi lại thì Ân Thừa Hạo nghiêng người sang, nghi ngờ nhìn bọn họ: “Hai ngươi đang lén cô nói về chuyện gì?”
Ân Thừa Hạo lại nghi ngờ có người nói xấu y.
Tạ Kính Uyên mặc kệ y rồi đứng dậy: “Trễ rồi, chuyện cần xem đã xem xong. Bọn ta về phủ trước đây.”
Sau đó y dẫn Sở Hi Niên rời đi. Khi đi ngang qua người Cửu Dung, y lén ra lệnh cho hắn phái người theo dõi lão đạo sĩ nọ.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu”, tuy Ân Thừa Hạo không được Yến Đế sủng ái, nhưng giữa hai người vẫn có cốt nhục thân tình. Hai người chỉ thật sự trở mặt sau sự xuất hiện của một đạo sĩ giang hồ tên là Huyền Nghiệp Bình.
Thời trẻ, Huyền Nghiệp Bình đi du lịch tứ phương, học được vài trò ảo thuật rồi tự xưng là đệ tử tiên gia để lừa đảo kiếm sống. Nhờ cơ duyên xảo hợp, ông bái nhập vào môn hạ của Ân Thừa Hạo rồi xem tướng đoán mệnh cho y, nói rằng y có mệnh chân long, không tới ba năm sẽ đăng đại bảo.
Tuy đây là việc bí ẩn nhưng không hiểu sao lại tới tai Yến Đế. Yến Đế nổi giận lôi đình, không chỉ khiến trách và bỏ mặc Ân Thừa Hạo mà còn diệt khẩu Huyền Nghiệp Bình. Đây là một trong những nguyên nhân dẫn đến chuyện Ân Thừa Hạo tạo phản về sau.
Tất nhiên đây là nội dung của bản chưa chỉnh sửa. Hiện tại cốt truyện đã thay đổi, không ai biết được mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào. Điều duy nhất chắc chắn là Huyền Nghiệp Bình là ngôi sao chổi biết đi, ai đụng phải ông ta sẽ gặp xui xẻo.
Việc Sở Hi Niên cần làm là tìm mọi cách đẩy ông ta về phe Tấn Vương.
Tốc độ tìm hiểu tin tức của Cửu Dung rất nhanh. Đến tối hắn đã quay về, quỳ trước màn trướng bẩm báo: “Bẩm Tướng quân, đạo sĩ tha phương kia đang ở một khách điếm trên phố Sư Tử, ngày ngày bày quán đoán mệnh cho người khác, hẳn chưa vội rời khỏi kinh thành. Thuộc hạ đã tìm người ngày đêm quan sát kỹ ông ta.”
Cửu Dung cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhìn bóng dáng hai người sau bức màn. Sau khi Tạ Kính Uyên “ừm” một tiếng, hắn mới rời đi.
Sở Hi Niên đang khoanh chân ngồi trên giường giúp Tạ Kính Uyên thay thuốc. Sau một thời gian tĩnh dưỡng, vết thương trên tay y đã kết vảy, không khó hoạt động như trước nữa.
Hắn vừa quấn băng vừa nói với Tạ Kính Uyên: “Thương thế của ngài đã tốt lên. Ngày mai Tướng quân cùng ta đi gặp đạo sĩ tha phương kia được chứ?”
Tạ Kính Uyên thuận thế ngã lên đùi Sở Hi Niên, ngửa đầu nhìn rồi dùng tay gõ nhẹ hầu kết của hắn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Sở Hi Niên nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của y, kéo lên hôn một cái: “Ngày mai Tướng quân sẽ biết.”
Tuy hai người họ đã sớm tỏ rõ lòng nhau, nhưng vì Tạ Kính Uyên bị thương, hai người nhiều nhất chỉ ngủ chung giường chứ không làm gì khác. Sở Hi Niên khoác hờ áo, tóc rũ xuống vai, trên môi là nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng vô cùng câu nhân.
Thấy thế, ngón tay của Tạ Kính Uyên cong lại còn tai thì nóng lên. Y duỗi tay quấn lấy cổ của Sở Hi Niên, chậm rãi siết lấy rồi khàn giọng nói: “Sở Hi Niên...”
Ám chỉ rất rõ ràng.
Sở Hi Niên hiểu ý Tạ Kính Uyên. Hắn ôm eo y rồi hôn lên môi y. Mấy ngày ngủ chung giường đã làm hai người họ vô cùng quen thuộc với chuyện hôn môi. Môi lưỡi giao triền vang lên những âm thanh ái muội, dịu dàng quấn quýt không muốn dừng lại.
Hai người cùng ngã xuống giường. Tạ Kính Uyên cuốn lấy eo của Sở Hi Niên như một con rắn chuẩn bị hưởng dụng con mồi... Hay có lẽ y mới là người bị hưởng dụng...
Sở Hi Niên kéo vạt áo của Tạ Kính Uyên xuống, cúi đầu hôn phần mặt bị thương của y. Tạ Kính Uyên nghiêng đầu tránh một cách mất tự nhiên, chỉ vào phần mặt lành lặn của mình: “Hôn bên này.”
Sở Hi Niên cười nhẹ và nhẹ nhàng liếm những vết sẹo của Tạ Kính Uyên, sau đó cắn vành tai y: “Ta thích hôn bên này hơn...”
Hơi nóng bên tai khiến y rùng mình.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt ngửa đầu, thở dốc trước những cái hôn của Sở Hi Niên. Nói y không động lòng là giả nhưng ngoài miệng lại nói: “Chẳng lẽ ngươi có sở thích kỳ quái gì? Không thích đẹp mà lại thích xấu?”
Sở Hi Niên nhẹ nhàng vỗ về y: “Nửa khuôn mặt này đã thay Tướng quân chịu không ít khổ. Tất nhiên ta muốn hôn bên này.”
Tạ Kính Uyên cong môi và kéo cổ Sở Hi Niên xuống, hôn lên tai hắn rồi nói: “Trên người bản tướng quân không phải có một chỗ ấy bị thương...”
Nghe vậy Sở Hi Niên bỗng siết chặt vòng tay khiến y bật ra một tiếng rên: “Ta biết rõ trên người Tướng quân có bao nhiêu vết sẹo.”
Tạ Kính Uyên chưa kịp đáp lại đã bị Sở Hi Niên lật ngược lại. Những nụ hôn liên tục rơi xuống vai y. Một cơn chấn động chạy từ đỉnh đầu xuống thẳng xương cùng khiến người y tê dại.
“Ưm...”
Tạ Kính Uyên rên một tiếng, nắm chặt chăn nệm dưới thần. Y lặp đi lặp lại tên của Sở Hi Niên, không còn nói gì khác được nữa: “Sở Hi Niên... Sở Hi Niên......”
Y cố gắng quay đầu lại để nhìn rõ mặt hắn, nhưng đáp lại y là những chiếc hôn ướt át bên tai mang ý trấn an.
Trên người Tạ Kính Uyên có rất nhiều vết thương, có vết thương đã khép cũng có vết thương chưa lành. Những vết thương ngang dọc đan xen, tượng trưng cho những năm tháng y bò lên từ núi thây biển máu.
Sở Hi Niên hôn từng vết sẹo, sau đó mới lật người Tạ Kính Uyên lại, một lần nữa hôn lên môi y, giọng nói ngắt quãng: “Vì sao mặt của Tướng quân... lại bị thương...?
Tạ Kính Uyên cứng người, cảm thấy lạnh ngắt như bị ai xối một thau nước lạnh.
Sở Hi Niên ngừng hôn, lặng im nhìn y và không hề thúc giục. Trong phòng đột nhiên im lặng, chỉ còn tiếng màn lụa nhẹ nhàng đong đưa.
“......”
Tạ Kính Uyên không biết nên sắp xếp từ ngữ như thế nào để kể quá khứ phức tạp của y cho Sở Hi Niên. Lát sau, y mới chậm chạp nói: “Lần sau kể cho ngươi.”
Lần sau? Hai chữ này có rất nhiều nghĩa. Lần sau của cái gì?
May mà Sở Hi Niên không tiếp tục tra hỏi: “...Được, chờ ngài muốn kể rồi kể sau.”
Sau đó hắn ôm Tạ Kính Uyên vào lòng, kéo chăn lên chuẩn bị ngủ.
Tạ Kính Uyên ngửi mùi hương trên vạt áo Sở Hi Niên, cảm thấy thứ mùi ấy như độc dược có thể làm y nghiện. Y đưa lưỡi liếm hầu kết của Sở Hi Niên, lưu lại một vệt nước ám chỉ muốn cùng hắn làm chuyện thân mật hơn nữa.
Sở Hi Niên đè y lại, mỉm cười ôn hòa: “Lần sau đi.”
Tạ Kính Uyên: “......”
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Bọn họ hoàn toàn quên mất chuyện vừa nhờ Vân Tước mang đồ ăn nhẹ đến. Sau khi Vân Tước quay lại từ bếp, thấy ánh nến trong phòng đã tắt, nàng không khỏi đứng như trời trồng.
Trên tay Vân Tước là một chiếc khay với những món ăn nhẹ được trang trí công phu. Nàng còn đang do dự có nên mang vào hay không thì Cửu Dung đã giơ kiếm chắn trước cửa, giọng nói không cảm xúc: “Chủ tử đã nghỉ ngơi.”
Làm phiền Sở Hi Niên thì không sao, nhưng Tạ Kính Uyên không phải người tốt lành gì.
Vân Tước nhìn Cửu Dung, không lạnh lùng trừng mắt như mọi khi mà đặt khay xuống đất, sửa sửa váy rồi ngồi xuống thềm đá gác đêm.
Quân kỷ trong phủ Tướng quân rất nghiêm ngặt, khi canh gác thì thị vệ không được cử động. Phủ Khúc Dương Hầu không quy củ như thế. Vân Tước ngắt vài chiếc lá rồi cúi đầu làm dế cỏ. Đèn lồng nhẹ nhàng phủ lên người nàng một vầng sáng dịu dàng.
Vân Tước nhớ đến chuyện Sở Hi Niên bảo nàng hãy khách sáo với Cửu Dung thì không biết nên nói như thế nào. Đến khi con dế cỏ trong tay nàng gần hoàn thành, nàng mới thấp giọng ra vẻ hỏi một cách bâng quơ: “Cửu Dung đại nhân, ngài đi theo Tạ Tướng quân đã lâu. Ta thấy ngài ấy rất tín nhiệm ngài.”
Đây là lần đầu tiên mà Vân Tước lễ phép với Cửu Dung, không mắng hắn là mặt quan tài hay mặt lạnh như băng, thậm chí còn khách khí gọi “đại nhân“.
Đang canh gác nên Cửu Dung không định nói chuyện phiếm. Nghe vậy hắn chỉ nhíu mày không đáp lại.
#anh giai này anti-social sao?#
Vân Tước thấy hắn không trả lời đã thầm muốn bỏ cuộc. Công tử muốn nàng dò la lai lịch của Tạ Kính Uyên từ Cửu Dung đúng là khó hơn lên trời. Cửu Dung vẫn luôn xem nàng là gian tế, dễ gì chịu mở miệng.
Trăng đã lên cao, đêm khuya có hơi lạnh lẽo. Vân Tước lắc lắc chân, thầm nghĩ mình nên về phòng trước rồi lần sau tìm cơ hội, nhưng chưa kịp cử động thì bên tai đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Mười hai năm.”
Vân Tước nhìn Cửu Dung một lát mới xác định được hắn vừa trả lời nàng. Nàng nắm chặt váy, cười gượng hai tiếng rồi tiếp tục khách sáo: “...Vậy sao? Nghe nói ngài được Tạ Tướng quân cứu trên chiến trường? Ngài cũng đánh giặc sao? Đánh ở đâu?”
Chuyện Cửu Dung được Tạ Kính Uyên cứu trên chiến trường là ma ma trong phủ kể cho Vân Tước. Dù hắn có chất vấn thì nàng không cần phải sợ.
Cửu Dung không quá muốn nói chuyện, nhưng thấy Vân Tước ôm gối ngồi dưới bậc thang dùng đôi mắt to tròn nhìn hắn như thể nếu hắn không trả lời thì nàng sẽ chờ đến cùng đành nói hai chữ: “Tây Bắc.”
Thấy Vân Tước còn muốn hỏi tiếp, hắn rút kiếm xoay một vòng rồi hướng mũi kiếm về phía nàng, lạnh giọng: “Chủ tử nhà ngươi không dặn khi gác đêm không được nhiều lời sao?”
Vân Tước thấy hắn đột ngột rút kiếm thì hoảng sợ. Nàng ngửa đầu ra sau rồi đứng dậy, có tật giật mình lùi hai bước: “Cửu Dung đại nhân, ngài hiểu lầm, ta chỉ muốn nói... Nếu ngài đói bụng thì có thể ăn những món ăn nhẹ này.”
Nàng chỉ mâm thức ăn, nhìn hắn lần cuối rồi xoay người xách váy chạy mất.
Thị vệ đứng gần đó không nhịn được nói khẽ: “Không ngờ tên đầu gỗ ngu ngốc như Cửu Dung cũng có cô nương thích.”
Dù người này hạ giọng rất nhỏ nhưng tai của Cửu Dung rất tốt. Hắn nghe rõ từng chữ rồi hơi cứng người: “......”
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Phố Sư Tử là một nơi đông người sầm uất, dù là khách du lịch hay thương lái đều thích tạm trú tại nơi này. Huyền Nghiệp Bình vừa mới đến kinh thành, không có lộ phí nên mở một hàng đoán mệnh xem tướng ở đầu phố, tuy nhiên lúc linh lúc lại không linh.
Hôm nay ông mở quán như mọi hôm, chưa kịp khai trương đã thấy bên cạnh xuất hiện thêm một hàng đoán mệnh.
Chủ quầy hàng là một nam tử mặc đạo bào, búi tóc cao được cố định bằng trâm làm từ gỗ tử đàn. Cả hai bên tóc mai lẫn râu đều bạc phơ, mang phong phạm tiên phong đạo cốt. Lạ thường thay, người nọ bày quán xong chỉ ngồi đó mà không nói một lời.
Sau lưng người nọ là một nam tử mặc hắc y, vì đội đấu lạp nên Huyền Nghiệp Bình không nhìn rõ mặt. Người thứ hai này ôm kiếm trong tay, có khí chất lạnh lẽo như người trong giang hồ.
Hai người này là Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên.
Thiên Thiên rất giỏi dịch dung. Sau khi bắt được nàng, Sở Hi Niên tịch thu hết công cụ hóa trang, từ tóc giả râu giả đến da giả không biết được làm từ vật liệu gì. Hôm nay, những món đồ này phát huy tác dụng lớn.
Sở Hi Niên hóa trang cho mình và Tạ Kính Uyên, cố ý mở quầy bên cạnh Huyền Nghiệp Bình để cướp mối của ông ta. Chiêu bài trước quầy hàng chỉ viết một câu ——
Tùy duyên đoán mệnh, không lấy một xu.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên hóa trang thành một ông lão già nua, ngồi ở đầu phố giả vờ vuốt râu thì mí mắt không khỏi giật giật: “Sáng sớm tinh mơ, ngươi muốn bản tướng quân ra ngoài với ngươi để giả thần giả quỷ?”
Sở Hi Niên đặt ngón tay lên môi ra hiệu y đừng nóng nảy: “Tướng quân chỉ cần chờ cá cắn câu là được.”
Hiện giờ là phiên chợ sáng, người trên đường không nhiều lắm. Bọn họ ngồi chờ chừng một canh giờ thì khách hàng đầu tiên xuất hiện. Một nam tử đội mũ tài chủ đi tới trước quầy hàng của Sở Hi Niên và Huyền Nghiệp Bình rồi ngó trái ngó phải, phân vân không biến nên nhờ ai tính cho mình.
Sở Hi Niên không nói gì, chỉ nhắm mắt đả tọa.
Huyền Nghiệp Bình lại không kiềm chế được, chủ động mời chào sinh ý: “Không biết tôn khách muốn tính điều gì?”
Vị khách mập mạp cười ha ha rồi ngồi trước quầy hàng của Huyền Nghiệp Bình, trong lời nói và hành động đều thể hiện tác phong ác bá: “Bổn lão gia không thiếu tiền, trước giờ chưa từng đi đoán mệnh nên muốn thử chút mới lạ mà thôi. Nếu ngươi tính đúng, tiền nhận được không ít. Nếu ngươi tính sai, đừng trách bổn lão gia bắt ngươi đến quan phủ.”
Không xa đằng sau là vài tên gia phó vạm vỡ, vừa nhìn là biết không phải dễ chọc.
Huyền Nghiệp Bình toát mồ hôi hột, thầm nghĩ mình đạp phải tấm ván sắt rồi.
Bá tánh xung quanh thấy tên lưu manh nổi tiếng phố Sư Tử muốn đoán mệnh thì hứng thú tập trung lại muốn xem kịch vui.
Vị khách vén tay áo lên rồi hỏi Huyền Nghiệp Bình, trong mắt lộ ra sự khôn khéo: “Lão đạo, ngươi tính xem bổn lão gia mang họ gì?”
Trước giờ Huyền Nghiệp Bình chỉ biết xem ấn đường người nào biến thành màu đen hay sắp có đại nạn đổ máu, làm gì biết tính những chuyện này. Ông ta thầm than khổ rồi giả vờ tính toán, nhưng mãi không nói được gì.
Vị khách lại hỏi: “Vậy ngươi nói xem bổn lão gia từ đâu đến đây?”
Huyền Nghiệp Bình bắt đầu nói lắp.
Vị khách mập mạp tức giận đập bàn, đang chuẩn bị lật quầy hàng của Huyền Nghiệp Bình lên thì bỗng nghe thấy một giọng nói lười biếng ——
“Vị lão gia này họ Chu, đến từ phương nam. Đắm chìm trong son phấn, từng tiêu tốn cả gia tài. Không biết bần đạo tính đúng hay không?”
Vị khách nhìn sang thì thấy người nói chuyện là đạo sĩ đoán mệnh quầy hàng bên cạnh.
Chương 67: Đoán mệnh
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Sau khi bị Kim Như Hải và Thái Tử cùng tham tấu trong đêm yến hội, phủ của Tần Đạo Viêm bị Hình Bộ lục soát sạch sẽ.
Hôm ấy phân nửa bá tánh kinh thành đứng bên ngoài hóng chuyện. Nha dịch nâng hết rương châu báu này đến rương châu báu khác ra ngoài, từ sáng sớm đến tối mịt chỉ mới kiểm kê được một nửa.
Vì đây là vụ án lớn, tam tư lục bộ cùng nhau thẩm tra. Nhiều quan viên thức trắng vài đêm mới liệt kê được hết 150 tội lớn bé của Tần Đạo Viêm. Lần này Tần Đạo Viêm khó tránh khỏi cái chết.
Yến Đế không cho Tần Đạo Viêm bất kỳ cơ hội biện giải hay cầu tình nào, một đạo thánh chỉ ban chết được truyền khắp cả nước. Nhân vật từng một tay che trời nơi triều đình ngã xuống. Dưới sự dẫn dắt của Tần Song, mấy trăm nghĩa tử nghĩa nữ nháy mắt chạy trốn không thấy tăm hơi.
Ngày hành hình, Tần Đạo Viêm khoác gông mang khóa, mặt trắng như giấy. Trông ông như già đi hơn mười tuổi. Chiếc bịt mắt màu đen đã rơi mất ở nơi nào, bên mắt bị thương cứ thế lộ ra dưới thanh thiên bạch nhật.
Tần Đạo Viêm không cam lòng chịu chết nên không ngừng giãy giụa. Bị bắt quỳ gối trước đài hành hình, ông dùng hết sức ngẩng mặt lên trời gào thét, thanh âm già yếu thê lương: “Cẩu Hoàng đế! Được cá quên nơm, được chim bẻ ná! Ngươi bội tình bạc nghĩa, tàn sát trung thần. Tần Đạo Viêm ta nên sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay!”
“Năm đó là Tạ Bích, nay là Tần Đạo Viêm ta! Sau khi chết ta nhất định sẽ thành lệ quỷ nguyền rủa ngươi không được an bình!”
Tần Đạo Viêm sắp chết đến nơi nên cái gì cũng dám nói, bao gồm cả thông tin mật trong cung. Viên quan trông coi hành hình sợ đến xanh mặt. Người này không muốn nghe nên chưa đến giờ đã ném thiêm bài xuống đất rồi thúc giục: “Mau cắt lưỡi tên nghịch thần này, không được để cho hắn hồ ngôn loạn ngữ!”
Đao phủ dùng một thanh tiểu đao đâm vào miệng của Tần Đạo Viêm. Thanh đao quay một vòng, Tần Đạo Viêm thống khổ giãy giụa, khóe mắt muốn nứt ra. Lưỡi của ông đã bị cắt nát.
Bá tánh vây xem đồng thời kinh hô, sợ tới mức không đành lòng tiếp tục xem.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Cách pháp trường không xa có một trà lâu, trên lầu hai gần cửa sổ có ba vị khách trẻ tuổi. Nghe thấy Tần Đạo Viêm gào to tên của Tạ Bích, người mặc áo đen mang mặt nạ bạc cười lạnh: “Ông ta là thứ gì mà dám so sánh mình với Tạ Bích Tướng quân?”
Ân Thừa Hạo ngồi đối diện hùa theo: “Sắp chết đến nơi mà Tần Đạo Viêm còn muốn giả bộ thuần lương so mình với người Tạ gia, không biết Diêm Vương có tin hay không?”
Sở Hi Niên nhạy bén nhận ra bọn họ rất thân thiết với Tướng quân Tạ Bích. Dù sao Tạ Kính Uyên cũng là tiểu bối, có thể hiểu vì sao y muốn bảo vệ trưởng bối trong tộc, nhưng Ân Thừa Hạo cũng tức giận đúng là kỳ quái.
Sở Hi Niên uống một ngụm trà, giả vờ hỏi một cách lơ đãng: “Điện hạ quen biết người Tạ gia?”
Ân Thừa Hạo khựng người, tròng mắt chuyển qua chuyển lại như đang muốn tìm lý do lấp liếm, nhưng Tạ Kính Uyên đã thay y trả lời: “Năm xưa bệ hạ lệnh cho các hoàng tử đi học tập trong quân đội. Tấn Vương bị phái đi đại mạc phía nam, còn Thái Tử bị phái đi phía tây. Lúc ấy Tạ Bích đang là tướng quân trấn thủ Tây Bắc, dạy võ cho Thái Tử được vài ngày, miễn cưỡng xem như một nửa sư phụ.”
Sở Hi Niên không nhận ra Ân Thừa Hạo còn biết võ công: “Nói vậy võ công của điện hạ không tồi?”
“Không tồi?” Trông Tạ Kính Uyên như vừa nghe được chuyện cười. Y bóc trần Ân Thừa Hạo: “Trong tất cả hoàng tử, y là người ngu dốt nhất, bức cho Tạ Bích Tướng quân phải tự mình dạy dỗ.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Thì ra là thế.”
Trong lòng hắn lại nghi hoặc, dường như Tạ Kính Uyên biết quá nhiều bí mật, không giống một con cháu dòng bên.
Hai người chỉ nói vài câu đã chọc cho Ân Thừa Hạo tức đến ngã ngửa. Y nhìn Sở Hi Niên rồi lại nhìn Tạ Kính Uyên, nhạy bén phát hiện ra quan hệ của họ không giống trước, nhưng lại không thể chỉ ra đã thay đổi chỗ nào.
Hình như... thân mật hơn trước?
Ân Thừa Hạo rót một ly trà, chuẩn bị nói gì thì bên dưới vang lên tiếng người xì xào. Một cái đầu người bay lên, máu tươi bắn lên ba thước ——
Tần Đạo Viêm đã chết.
Đao phủ lưu loát chém một đao, trực tiếp lấy mạng ông ta.
Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên rất vui vẻ quan sát. Sở Hi Niên tò mò vì sao máu của Tần Đạo Viêm bắn cao như vậy, còn Tạ Kính Uyên đơn giản cười lạnh, cảm thấy ông ta đã nhận được báo ứng.
Ân Thừa Hạo thấy trà trong miệng hơi khiến y buồn nôn. Y cúi người muốn nhổ ra, nhưng cả Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đều đồng loạt xoay người nhìn y.
Sở Hi Niên lắc cây quạt trong tay, giọng nói ôn hòa: “Trước mặt bá tánh, điện hạ cần giữ lễ tiết quân tử.”
Tạ Kính Uyên không tốt tính như vậy: “Nuốt đi!”
Ân Thừa Hạo nhăn mặt nuốt xuống ngụm trà trong miệng, cảm thấy lần sau không nên đi cùng hai tên súc sinh này. Đánh không lại Tạ Kính Uyên mà mồm mép không bằng Sở Hi Niên, đi chung chỉ có bị hai tên này khi dễ.
Đầu Tần Đạo Viêm bay lên rồi rơi xuống giữa đám đông. Bá tánh lập tức hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi, chỉ có một đạo sĩ giang hồ râu bạc đứng tại chỗ không cử động.
Ông chậm rãi vuốt râu, nhắm mắt niệm chú vài câu rồi nói với Tần Đạo Viêm đã chết không nhắm mắt: “Thế gian có trăm cay đắng có ngàn tai ương. Cơ thể chết đi là được giải thoát, linh hồn đừng lưu luyến nhân gian quay về—”
Rồi ông vung tay áo lên, tiền giấy bay phấp phới.
Tạ Kính Uyên cười lạnh: “Giả thần giả quỷ.”
Sở Hi Niên cẩn thận quan sát lão đạo sĩ kia rồi nói nhỏ với Tạ Kính Uyên: “Tìm người đi theo đạo sĩ giang hồ kia, điều tra nơi dừng chân của ông ta.”
Tạ Kính Uyên liếc hắn: “Một thuật sĩ giang hồ mà thôi, điều tra ông ta làm gì?”
Sở Hi Niên cong môi: “Không phải Tướng quân muốn quật ngã Tấn Vương sao? Người này là nhân tố quan trọng.”
Hắn cố ý úp úp mở mở. Tạ Kính Uyên vừa định hỏi lại thì Ân Thừa Hạo nghiêng người sang, nghi ngờ nhìn bọn họ: “Hai ngươi đang lén cô nói về chuyện gì?”
Ân Thừa Hạo lại nghi ngờ có người nói xấu y.
Tạ Kính Uyên mặc kệ y rồi đứng dậy: “Trễ rồi, chuyện cần xem đã xem xong. Bọn ta về phủ trước đây.”
Sau đó y dẫn Sở Hi Niên rời đi. Khi đi ngang qua người Cửu Dung, y lén ra lệnh cho hắn phái người theo dõi lão đạo sĩ nọ.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu”, tuy Ân Thừa Hạo không được Yến Đế sủng ái, nhưng giữa hai người vẫn có cốt nhục thân tình. Hai người chỉ thật sự trở mặt sau sự xuất hiện của một đạo sĩ giang hồ tên là Huyền Nghiệp Bình.
Thời trẻ, Huyền Nghiệp Bình đi du lịch tứ phương, học được vài trò ảo thuật rồi tự xưng là đệ tử tiên gia để lừa đảo kiếm sống. Nhờ cơ duyên xảo hợp, ông bái nhập vào môn hạ của Ân Thừa Hạo rồi xem tướng đoán mệnh cho y, nói rằng y có mệnh chân long, không tới ba năm sẽ đăng đại bảo.
Tuy đây là việc bí ẩn nhưng không hiểu sao lại tới tai Yến Đế. Yến Đế nổi giận lôi đình, không chỉ khiến trách và bỏ mặc Ân Thừa Hạo mà còn diệt khẩu Huyền Nghiệp Bình. Đây là một trong những nguyên nhân dẫn đến chuyện Ân Thừa Hạo tạo phản về sau.
Tất nhiên đây là nội dung của bản chưa chỉnh sửa. Hiện tại cốt truyện đã thay đổi, không ai biết được mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào. Điều duy nhất chắc chắn là Huyền Nghiệp Bình là ngôi sao chổi biết đi, ai đụng phải ông ta sẽ gặp xui xẻo.
Việc Sở Hi Niên cần làm là tìm mọi cách đẩy ông ta về phe Tấn Vương.
Tốc độ tìm hiểu tin tức của Cửu Dung rất nhanh. Đến tối hắn đã quay về, quỳ trước màn trướng bẩm báo: “Bẩm Tướng quân, đạo sĩ tha phương kia đang ở một khách điếm trên phố Sư Tử, ngày ngày bày quán đoán mệnh cho người khác, hẳn chưa vội rời khỏi kinh thành. Thuộc hạ đã tìm người ngày đêm quan sát kỹ ông ta.”
Cửu Dung cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhìn bóng dáng hai người sau bức màn. Sau khi Tạ Kính Uyên “ừm” một tiếng, hắn mới rời đi.
Sở Hi Niên đang khoanh chân ngồi trên giường giúp Tạ Kính Uyên thay thuốc. Sau một thời gian tĩnh dưỡng, vết thương trên tay y đã kết vảy, không khó hoạt động như trước nữa.
Hắn vừa quấn băng vừa nói với Tạ Kính Uyên: “Thương thế của ngài đã tốt lên. Ngày mai Tướng quân cùng ta đi gặp đạo sĩ tha phương kia được chứ?”
Tạ Kính Uyên thuận thế ngã lên đùi Sở Hi Niên, ngửa đầu nhìn rồi dùng tay gõ nhẹ hầu kết của hắn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Sở Hi Niên nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của y, kéo lên hôn một cái: “Ngày mai Tướng quân sẽ biết.”
Tuy hai người họ đã sớm tỏ rõ lòng nhau, nhưng vì Tạ Kính Uyên bị thương, hai người nhiều nhất chỉ ngủ chung giường chứ không làm gì khác. Sở Hi Niên khoác hờ áo, tóc rũ xuống vai, trên môi là nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng vô cùng câu nhân.
Thấy thế, ngón tay của Tạ Kính Uyên cong lại còn tai thì nóng lên. Y duỗi tay quấn lấy cổ của Sở Hi Niên, chậm rãi siết lấy rồi khàn giọng nói: “Sở Hi Niên...”
Ám chỉ rất rõ ràng.
Sở Hi Niên hiểu ý Tạ Kính Uyên. Hắn ôm eo y rồi hôn lên môi y. Mấy ngày ngủ chung giường đã làm hai người họ vô cùng quen thuộc với chuyện hôn môi. Môi lưỡi giao triền vang lên những âm thanh ái muội, dịu dàng quấn quýt không muốn dừng lại.
Hai người cùng ngã xuống giường. Tạ Kính Uyên cuốn lấy eo của Sở Hi Niên như một con rắn chuẩn bị hưởng dụng con mồi... Hay có lẽ y mới là người bị hưởng dụng...
Sở Hi Niên kéo vạt áo của Tạ Kính Uyên xuống, cúi đầu hôn phần mặt bị thương của y. Tạ Kính Uyên nghiêng đầu tránh một cách mất tự nhiên, chỉ vào phần mặt lành lặn của mình: “Hôn bên này.”
Sở Hi Niên cười nhẹ và nhẹ nhàng liếm những vết sẹo của Tạ Kính Uyên, sau đó cắn vành tai y: “Ta thích hôn bên này hơn...”
Hơi nóng bên tai khiến y rùng mình.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt ngửa đầu, thở dốc trước những cái hôn của Sở Hi Niên. Nói y không động lòng là giả nhưng ngoài miệng lại nói: “Chẳng lẽ ngươi có sở thích kỳ quái gì? Không thích đẹp mà lại thích xấu?”
Sở Hi Niên nhẹ nhàng vỗ về y: “Nửa khuôn mặt này đã thay Tướng quân chịu không ít khổ. Tất nhiên ta muốn hôn bên này.”
Tạ Kính Uyên cong môi và kéo cổ Sở Hi Niên xuống, hôn lên tai hắn rồi nói: “Trên người bản tướng quân không phải có một chỗ ấy bị thương...”
Nghe vậy Sở Hi Niên bỗng siết chặt vòng tay khiến y bật ra một tiếng rên: “Ta biết rõ trên người Tướng quân có bao nhiêu vết sẹo.”
Tạ Kính Uyên chưa kịp đáp lại đã bị Sở Hi Niên lật ngược lại. Những nụ hôn liên tục rơi xuống vai y. Một cơn chấn động chạy từ đỉnh đầu xuống thẳng xương cùng khiến người y tê dại.
“Ưm...”
Tạ Kính Uyên rên một tiếng, nắm chặt chăn nệm dưới thần. Y lặp đi lặp lại tên của Sở Hi Niên, không còn nói gì khác được nữa: “Sở Hi Niên... Sở Hi Niên......”
Y cố gắng quay đầu lại để nhìn rõ mặt hắn, nhưng đáp lại y là những chiếc hôn ướt át bên tai mang ý trấn an.
Trên người Tạ Kính Uyên có rất nhiều vết thương, có vết thương đã khép cũng có vết thương chưa lành. Những vết thương ngang dọc đan xen, tượng trưng cho những năm tháng y bò lên từ núi thây biển máu.
Sở Hi Niên hôn từng vết sẹo, sau đó mới lật người Tạ Kính Uyên lại, một lần nữa hôn lên môi y, giọng nói ngắt quãng: “Vì sao mặt của Tướng quân... lại bị thương...?
Tạ Kính Uyên cứng người, cảm thấy lạnh ngắt như bị ai xối một thau nước lạnh.
Sở Hi Niên ngừng hôn, lặng im nhìn y và không hề thúc giục. Trong phòng đột nhiên im lặng, chỉ còn tiếng màn lụa nhẹ nhàng đong đưa.
“......”
Tạ Kính Uyên không biết nên sắp xếp từ ngữ như thế nào để kể quá khứ phức tạp của y cho Sở Hi Niên. Lát sau, y mới chậm chạp nói: “Lần sau kể cho ngươi.”
Lần sau? Hai chữ này có rất nhiều nghĩa. Lần sau của cái gì?
May mà Sở Hi Niên không tiếp tục tra hỏi: “...Được, chờ ngài muốn kể rồi kể sau.”
Sau đó hắn ôm Tạ Kính Uyên vào lòng, kéo chăn lên chuẩn bị ngủ.
Tạ Kính Uyên ngửi mùi hương trên vạt áo Sở Hi Niên, cảm thấy thứ mùi ấy như độc dược có thể làm y nghiện. Y đưa lưỡi liếm hầu kết của Sở Hi Niên, lưu lại một vệt nước ám chỉ muốn cùng hắn làm chuyện thân mật hơn nữa.
Sở Hi Niên đè y lại, mỉm cười ôn hòa: “Lần sau đi.”
Tạ Kính Uyên: “......”
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Bọn họ hoàn toàn quên mất chuyện vừa nhờ Vân Tước mang đồ ăn nhẹ đến. Sau khi Vân Tước quay lại từ bếp, thấy ánh nến trong phòng đã tắt, nàng không khỏi đứng như trời trồng.
Trên tay Vân Tước là một chiếc khay với những món ăn nhẹ được trang trí công phu. Nàng còn đang do dự có nên mang vào hay không thì Cửu Dung đã giơ kiếm chắn trước cửa, giọng nói không cảm xúc: “Chủ tử đã nghỉ ngơi.”
Làm phiền Sở Hi Niên thì không sao, nhưng Tạ Kính Uyên không phải người tốt lành gì.
Vân Tước nhìn Cửu Dung, không lạnh lùng trừng mắt như mọi khi mà đặt khay xuống đất, sửa sửa váy rồi ngồi xuống thềm đá gác đêm.
Quân kỷ trong phủ Tướng quân rất nghiêm ngặt, khi canh gác thì thị vệ không được cử động. Phủ Khúc Dương Hầu không quy củ như thế. Vân Tước ngắt vài chiếc lá rồi cúi đầu làm dế cỏ. Đèn lồng nhẹ nhàng phủ lên người nàng một vầng sáng dịu dàng.
Vân Tước nhớ đến chuyện Sở Hi Niên bảo nàng hãy khách sáo với Cửu Dung thì không biết nên nói như thế nào. Đến khi con dế cỏ trong tay nàng gần hoàn thành, nàng mới thấp giọng ra vẻ hỏi một cách bâng quơ: “Cửu Dung đại nhân, ngài đi theo Tạ Tướng quân đã lâu. Ta thấy ngài ấy rất tín nhiệm ngài.”
Đây là lần đầu tiên mà Vân Tước lễ phép với Cửu Dung, không mắng hắn là mặt quan tài hay mặt lạnh như băng, thậm chí còn khách khí gọi “đại nhân“.
Đang canh gác nên Cửu Dung không định nói chuyện phiếm. Nghe vậy hắn chỉ nhíu mày không đáp lại.
#anh giai này anti-social sao?#
Vân Tước thấy hắn không trả lời đã thầm muốn bỏ cuộc. Công tử muốn nàng dò la lai lịch của Tạ Kính Uyên từ Cửu Dung đúng là khó hơn lên trời. Cửu Dung vẫn luôn xem nàng là gian tế, dễ gì chịu mở miệng.
Trăng đã lên cao, đêm khuya có hơi lạnh lẽo. Vân Tước lắc lắc chân, thầm nghĩ mình nên về phòng trước rồi lần sau tìm cơ hội, nhưng chưa kịp cử động thì bên tai đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Mười hai năm.”
Vân Tước nhìn Cửu Dung một lát mới xác định được hắn vừa trả lời nàng. Nàng nắm chặt váy, cười gượng hai tiếng rồi tiếp tục khách sáo: “...Vậy sao? Nghe nói ngài được Tạ Tướng quân cứu trên chiến trường? Ngài cũng đánh giặc sao? Đánh ở đâu?”
Chuyện Cửu Dung được Tạ Kính Uyên cứu trên chiến trường là ma ma trong phủ kể cho Vân Tước. Dù hắn có chất vấn thì nàng không cần phải sợ.
Cửu Dung không quá muốn nói chuyện, nhưng thấy Vân Tước ôm gối ngồi dưới bậc thang dùng đôi mắt to tròn nhìn hắn như thể nếu hắn không trả lời thì nàng sẽ chờ đến cùng đành nói hai chữ: “Tây Bắc.”
Thấy Vân Tước còn muốn hỏi tiếp, hắn rút kiếm xoay một vòng rồi hướng mũi kiếm về phía nàng, lạnh giọng: “Chủ tử nhà ngươi không dặn khi gác đêm không được nhiều lời sao?”
Vân Tước thấy hắn đột ngột rút kiếm thì hoảng sợ. Nàng ngửa đầu ra sau rồi đứng dậy, có tật giật mình lùi hai bước: “Cửu Dung đại nhân, ngài hiểu lầm, ta chỉ muốn nói... Nếu ngài đói bụng thì có thể ăn những món ăn nhẹ này.”
Nàng chỉ mâm thức ăn, nhìn hắn lần cuối rồi xoay người xách váy chạy mất.
Thị vệ đứng gần đó không nhịn được nói khẽ: “Không ngờ tên đầu gỗ ngu ngốc như Cửu Dung cũng có cô nương thích.”
Dù người này hạ giọng rất nhỏ nhưng tai của Cửu Dung rất tốt. Hắn nghe rõ từng chữ rồi hơi cứng người: “......”
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Phố Sư Tử là một nơi đông người sầm uất, dù là khách du lịch hay thương lái đều thích tạm trú tại nơi này. Huyền Nghiệp Bình vừa mới đến kinh thành, không có lộ phí nên mở một hàng đoán mệnh xem tướng ở đầu phố, tuy nhiên lúc linh lúc lại không linh.
Hôm nay ông mở quán như mọi hôm, chưa kịp khai trương đã thấy bên cạnh xuất hiện thêm một hàng đoán mệnh.
Chủ quầy hàng là một nam tử mặc đạo bào, búi tóc cao được cố định bằng trâm làm từ gỗ tử đàn. Cả hai bên tóc mai lẫn râu đều bạc phơ, mang phong phạm tiên phong đạo cốt. Lạ thường thay, người nọ bày quán xong chỉ ngồi đó mà không nói một lời.
Sau lưng người nọ là một nam tử mặc hắc y, vì đội đấu lạp nên Huyền Nghiệp Bình không nhìn rõ mặt. Người thứ hai này ôm kiếm trong tay, có khí chất lạnh lẽo như người trong giang hồ.
Hai người này là Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên.
Thiên Thiên rất giỏi dịch dung. Sau khi bắt được nàng, Sở Hi Niên tịch thu hết công cụ hóa trang, từ tóc giả râu giả đến da giả không biết được làm từ vật liệu gì. Hôm nay, những món đồ này phát huy tác dụng lớn.
Sở Hi Niên hóa trang cho mình và Tạ Kính Uyên, cố ý mở quầy bên cạnh Huyền Nghiệp Bình để cướp mối của ông ta. Chiêu bài trước quầy hàng chỉ viết một câu ——
Tùy duyên đoán mệnh, không lấy một xu.
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên hóa trang thành một ông lão già nua, ngồi ở đầu phố giả vờ vuốt râu thì mí mắt không khỏi giật giật: “Sáng sớm tinh mơ, ngươi muốn bản tướng quân ra ngoài với ngươi để giả thần giả quỷ?”
Sở Hi Niên đặt ngón tay lên môi ra hiệu y đừng nóng nảy: “Tướng quân chỉ cần chờ cá cắn câu là được.”
Hiện giờ là phiên chợ sáng, người trên đường không nhiều lắm. Bọn họ ngồi chờ chừng một canh giờ thì khách hàng đầu tiên xuất hiện. Một nam tử đội mũ tài chủ đi tới trước quầy hàng của Sở Hi Niên và Huyền Nghiệp Bình rồi ngó trái ngó phải, phân vân không biến nên nhờ ai tính cho mình.
Sở Hi Niên không nói gì, chỉ nhắm mắt đả tọa.
Huyền Nghiệp Bình lại không kiềm chế được, chủ động mời chào sinh ý: “Không biết tôn khách muốn tính điều gì?”
Vị khách mập mạp cười ha ha rồi ngồi trước quầy hàng của Huyền Nghiệp Bình, trong lời nói và hành động đều thể hiện tác phong ác bá: “Bổn lão gia không thiếu tiền, trước giờ chưa từng đi đoán mệnh nên muốn thử chút mới lạ mà thôi. Nếu ngươi tính đúng, tiền nhận được không ít. Nếu ngươi tính sai, đừng trách bổn lão gia bắt ngươi đến quan phủ.”
Không xa đằng sau là vài tên gia phó vạm vỡ, vừa nhìn là biết không phải dễ chọc.
Huyền Nghiệp Bình toát mồ hôi hột, thầm nghĩ mình đạp phải tấm ván sắt rồi.
Bá tánh xung quanh thấy tên lưu manh nổi tiếng phố Sư Tử muốn đoán mệnh thì hứng thú tập trung lại muốn xem kịch vui.
Vị khách vén tay áo lên rồi hỏi Huyền Nghiệp Bình, trong mắt lộ ra sự khôn khéo: “Lão đạo, ngươi tính xem bổn lão gia mang họ gì?”
Trước giờ Huyền Nghiệp Bình chỉ biết xem ấn đường người nào biến thành màu đen hay sắp có đại nạn đổ máu, làm gì biết tính những chuyện này. Ông ta thầm than khổ rồi giả vờ tính toán, nhưng mãi không nói được gì.
Vị khách lại hỏi: “Vậy ngươi nói xem bổn lão gia từ đâu đến đây?”
Huyền Nghiệp Bình bắt đầu nói lắp.
Vị khách mập mạp tức giận đập bàn, đang chuẩn bị lật quầy hàng của Huyền Nghiệp Bình lên thì bỗng nghe thấy một giọng nói lười biếng ——
“Vị lão gia này họ Chu, đến từ phương nam. Đắm chìm trong son phấn, từng tiêu tốn cả gia tài. Không biết bần đạo tính đúng hay không?”
Vị khách nhìn sang thì thấy người nói chuyện là đạo sĩ đoán mệnh quầy hàng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.