Chương 191: Ma thuật của Aya
Blasphemos
24/03/2022
Cô gái bấm một cái nút, ngay lập tức xuất hiện một khối vuông trong suốt có cạnh dài khoảng ba mét ập xuống. Giam Aya lại cùng cô ta.
"Asagiri! Tránh xa cô ta ra!"
"Tớ... tớ không thể, có một bức tường vô hình đang ngăn tớ lại!"
Aya đập hai tay vào bức tường vô hình, nó không di chuyển chút nào. Tsuyuno chạy ra, lập tức sử dụng đóng băng thời gian. Tất cả mọi thứ xung quanh đã dừng lại, trừ cô gái trong khối hộp và Aya.
Aya có thể hiểu là do cô đã nhập tên từ trước. Nhưng tại sao cô ta vẫn có thể hoạt động bình thường?
"Chiếc hộp đó... ngăn chặn ma thuật từ bên ngoài sao?"
"Yatsumura, xem ra ngươi đã hiểu năng lực của thứ này rồi đấy."
Nếu bóng băng thời gian không có tác dụng, Tsuyuno cũng không cần thiết phải duy trì. Cô vớ lấy một thanh sắt gần đấy rồi đánh mạnh vào chiếc hộp, thanh sắt cong vẹo nhưng bề mặt của chiếc hộp vẫn không bị xi nhê gì.
"Vô ích, chiếc hộp này không thể bị xâm phạm từ bên ngoài."
"Asagiri! Sử dụng gậy phép của cậu đi!"
"Nhưng... nhưng mà..."
Cô gái lấy ra một cây gậy gỗ xoắn phần đầu như chiếc sừng dê, tia điện phát ra từ cây gậy giật khắp bên trong hộp. Tia điện khiến cho Aya đâu đớn ngã xuống, cô ta lại tỏ vẻ không hài lòng.
"Chậc, không chết được người. Thứ này yếu hơn mình tưởng. Mà thôi, ta có thứ thích hợp hơn đây!"
Chiếc nút bấm, cây gậy gỗ, và cả cây búa mà cô ta vừa lôi ra. Nhìn bộ dạng này, cô ta hẳn là còn nhiều món khác nữa. Đây chắc hẳn chính là thợ săn ma thuật thực sự, thông tin lúc trước Shioi Rina đưa là giả!
Bang!
Cái búa chỉ gõ nhẹ xuống đất cũng khiến một phần mặt đất nứt ra. Aya bị dồn vào góc tường, cô giơ cao khẩu súng ma thuật nhắm thẳng vào thợ săn ma thuật.
"Dừng... dừng lại! Nếu không tôi sẽ bóp cò đấy!"
Thợ săn ma thuật chẳng để tâm, cô ta vẫn tiếp tục lấn tới. Không những thế, cô ta còn dở giọng điệu khiêu khích.
"Phản kháng làm gì? Tao sẽ đập ngươi và cả đứa bên ngoài nát xác, gậy phép của chúng mày chính là của tao!"
"Không... không được làm hại Yatsumura!"
Aya hét lớn rồi bóp cò. Trong khoảnh khắc đó, phần đuôi tóc của cô biến thành màu đỏ tươi, đồng tử xuất hiện biểu tượng đặc trung cùng với máu chảy ra từ khóe mắt.
Thợ săn ma thuật biến mất cùng với làn khói hình trái tim. Mất đi chủ nhân của mình, chiếc hộp ma thuật rách ra rồi tan biến.
"Ổn rồi."
Tsuyuno chạy tới ôm vai Aya, người vẫn còn chưa hồi phục tinh thần. Cô rưng rưng nhìn về phía Tsuyuno, tay chỉ về hướng thợ săn ma thuật vừa biến mất.
"Tớ... tớ... tớ... đã... giết cô ta..."
"Không, cô ta rất có thể vẫn chưa chết."
Tsuyuno ôm Aya, cố gắng làm cho cô bình tĩnh lại đôi chút. Mà Tsuyuno nói cũng không phải không có lý, bởi vì cú bắn vừa nãy không giống như loại sát thương, nó càng giống như dịch chuyển cô ta đi thì đúng hơn.
Nhưng mà như thế cũng nảy ra một vấn đề mới, đó là cô ta vẫn còn sống và sẽ tiếp tục nhắm đến cả hai.
Trong nhà vệ sinh của trường học, một con người đột nhiên xuất hiện từ hư không. Thợ săn ma thuật ngạc nhiên khi khung cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi.
"Cái này là... dịch chuyển sao? Một cây gậy phép có khả năng dịch chuyển, mình muốn nó!"
...
Dương Hằng rất phiền muộn.
Dạo gần đây, số lần thời gian bị đóng băng càng lúc càng nhiều. Đây chắc là năng lực của người ta nên có thể thông cảm. Điều làm hắn thật sự phiền muộn là mỗi khi dừng thời gian, hắn vẫn hoàn toàn có thể nhận thức được thế giới xung quanh. Tốt ở chỗ Dương Hằng sẽ không bị thời gian lừa gạt, hởng ở chỗ nó rất dày vò.
"Xem ra mình càng phải tăng mạnh kháng tính thời gian thôi."
Dương Hằng thở dài, mới chục phút trước thời gian lại bị đóng băng. Làm cho hắn phải nhìn bình cà phê pha dở cả nửa phút.
Bất chợt, tiếng mở cửa vang lên.
"Chào mừng quý... Aya?"
— QUẢNG CÁO —
Event
"Thầy... em... chúng em có thể..."
Aya không đi một mình, mà bên cạnh còn là một nữ sinh. Hắn nhớ ra người này, cũng chính là nữ sinh trong lớp, Yatsumura Tsuyuno.
Aya bắt đầu lí nhí kể ra một đống truyện không đâu vào đâu, tất nhiên không có nói thật về mấy thứ như ma thuật và Mahou Shoujo. Dương Hằng liếc mắt là nhìn thấu ngay cái này là một lời nói đối, hắn cũng không vạch trần mà đồng ý cho hai cô bé ở lại.
"Được thôi, các em nhớ báo về nhà trước cho gia đình đỡ lo lắng nhé."
"Vâng."
"Gia đình em không còn ai cả."
Tsuyuno nói với một giọng thản nhiên, làm cho không khí bỗng chốc trầm xuống. Aya quay sang nhìn cô bạn, cô không thể tưởng được dưới khuôn mặt bình tĩnh này lại có một bi kịch như thế.
"Thôi được rồi, hai đứa cứ ngồi vào ghế trước đi."
Aya và Tsuyuno ngồi trước quầy, còn Dương Hằng thì đứng sau quầy bắt đầu pha cà phê. Mùi cà phê bắt đầu phát tán ra, xông vào lỗ mũi, khiến cho Aya ổn định trở lại.
Khi uống ngụm đầu tiên, Tsuyuno cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Cô không phải chưa từng uống cà phê bao giờ, nhưng thứ cà phê mà hắn pha thật là kì lạ. Tuy vậy hương vị lại khiến người ta không kiềm được mà uống tiếp.
"Cả hai cứ nói chuyện đi nhé, thầy vào bên nhà trong. Nếu có gì xảy ra thì nhớ bảo nhé."
Thấy hắn đi rồi, Aya mới quay sang Tsuyuno. Cô ngập ngừng một chút rồi hỏi.
"Yatsumura, chuyện gì đã xảy ra với cậu trước khi trở thành một Mahou Shoujo vậy?"
"Hở?"
"À không. Nếu cậu không muốn nói cũng không sao..."
"Cũng không phải là không thể nói. Gia đình tôi..."
Nó từng đẹp như tranh vẽ, Tsuyuno đã nói như vậy. Cô từng có một gia đình hạnh phúc, một gia đình lúc nào cũng ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Vì là con một, cô được cha mẹ yêu thương hết mực.
"Mọi chuyện ngày càng tốt đẹp hơn khi chúng tôi chuẩn bị đón thành viên thứ tư của gia đình. Tôi đã rất chờ mong cái ngày mà em bé ra đời. Cho đến khi chuyện đó xảy ra..."
"Một tên cướp đã sát hại cả gia đình tôi."
Tsuyuno tưởng rằng mình đã có thể bình tĩnh đối mặt với quá khứ, nhưng khi câu nói đó thốt ra từ miệng cô. Trong đầu cô vẫn không tự chủ mà hiện ra thảm cảnh năm đó. Đôi bàn tay khẽ run rẩy.
"Tên cướp đã không giết tôi, nhưng khiến cho tôi phải sống trong sự sợ hãi và ám ảnh suốt một thời gian dài."
"Cô độc trong nỗi sợ hãi của mình. Cho đến khi trang web kia xuất hiện và trao cho tôi cây gậy phép có ma thuật đóng băng thời gian. Khi đó, tôi biết mình nên làm gì."
Cô đã trả thù, bằng cách tàn bạo nhất mà cô có thể nghĩ ra. Bắt kẻ đó phải nếm trải nỗi đau đớn từ ngày này qua ngày khác. Mỗi khi tra tấn gã đó, ngọn lửa hận thù trong lòng cô mới nguôi ngoai đi một chút.
"Yatsumura..."
Aya nắm lấy tay của Tsuyuno, bắt đầu khóc nức nở.
"Cậu đã... phải chịu cô đơn suốt thời gian qua... Nó chắc hẳn rất đau đớn... chỉ có một mình."
"Tớ sẽ không để cậu phải chịu cô đơn nữa, Yatsumura."
Tsuyuno hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười rồi ôm lấy Aya. Cô có thể cảm nhận được tất cả những gì Aya nói là thật lòng, một cô bé thật tốt bụng.
Dương Hằng từ đầu đến cuối vẫn chưa hề rời đi. Hắn đứng sau cánh cửa, lắng nghe cuộc trò chuyện của cả hai cô gái.
"Vậy ra người đã đóng băng thời gian là Yatsumura Tsuyuno. Rất nhiều việc đã có lời giải thỏa đáng."
"Lần trước, rất có thể Yatsumura đã đóng băng thời gian để cứu Aya. Đồng thời trả thù lại Shizukime bằng cách khiến cô bé tự cắt cổ mình."
Bây giờ, hắn phải cân nhắc một vấn đề, đó là có nên lộ diện không.
Dương Hằng muốn làm thế, nhưng hắn lo là sẽ gây nên sự cảnh giác không đáng có của các cô gái. Aya thì không nói, nhưng với cá tính của Tsuyuno thì chắc hẳn sẽ ngờ vực.
"Xem ra chỉ có thể chờ một cơ hội khác."
"Asagiri! Tránh xa cô ta ra!"
"Tớ... tớ không thể, có một bức tường vô hình đang ngăn tớ lại!"
Aya đập hai tay vào bức tường vô hình, nó không di chuyển chút nào. Tsuyuno chạy ra, lập tức sử dụng đóng băng thời gian. Tất cả mọi thứ xung quanh đã dừng lại, trừ cô gái trong khối hộp và Aya.
Aya có thể hiểu là do cô đã nhập tên từ trước. Nhưng tại sao cô ta vẫn có thể hoạt động bình thường?
"Chiếc hộp đó... ngăn chặn ma thuật từ bên ngoài sao?"
"Yatsumura, xem ra ngươi đã hiểu năng lực của thứ này rồi đấy."
Nếu bóng băng thời gian không có tác dụng, Tsuyuno cũng không cần thiết phải duy trì. Cô vớ lấy một thanh sắt gần đấy rồi đánh mạnh vào chiếc hộp, thanh sắt cong vẹo nhưng bề mặt của chiếc hộp vẫn không bị xi nhê gì.
"Vô ích, chiếc hộp này không thể bị xâm phạm từ bên ngoài."
"Asagiri! Sử dụng gậy phép của cậu đi!"
"Nhưng... nhưng mà..."
Cô gái lấy ra một cây gậy gỗ xoắn phần đầu như chiếc sừng dê, tia điện phát ra từ cây gậy giật khắp bên trong hộp. Tia điện khiến cho Aya đâu đớn ngã xuống, cô ta lại tỏ vẻ không hài lòng.
"Chậc, không chết được người. Thứ này yếu hơn mình tưởng. Mà thôi, ta có thứ thích hợp hơn đây!"
Chiếc nút bấm, cây gậy gỗ, và cả cây búa mà cô ta vừa lôi ra. Nhìn bộ dạng này, cô ta hẳn là còn nhiều món khác nữa. Đây chắc hẳn chính là thợ săn ma thuật thực sự, thông tin lúc trước Shioi Rina đưa là giả!
Bang!
Cái búa chỉ gõ nhẹ xuống đất cũng khiến một phần mặt đất nứt ra. Aya bị dồn vào góc tường, cô giơ cao khẩu súng ma thuật nhắm thẳng vào thợ săn ma thuật.
"Dừng... dừng lại! Nếu không tôi sẽ bóp cò đấy!"
Thợ săn ma thuật chẳng để tâm, cô ta vẫn tiếp tục lấn tới. Không những thế, cô ta còn dở giọng điệu khiêu khích.
"Phản kháng làm gì? Tao sẽ đập ngươi và cả đứa bên ngoài nát xác, gậy phép của chúng mày chính là của tao!"
"Không... không được làm hại Yatsumura!"
Aya hét lớn rồi bóp cò. Trong khoảnh khắc đó, phần đuôi tóc của cô biến thành màu đỏ tươi, đồng tử xuất hiện biểu tượng đặc trung cùng với máu chảy ra từ khóe mắt.
Thợ săn ma thuật biến mất cùng với làn khói hình trái tim. Mất đi chủ nhân của mình, chiếc hộp ma thuật rách ra rồi tan biến.
"Ổn rồi."
Tsuyuno chạy tới ôm vai Aya, người vẫn còn chưa hồi phục tinh thần. Cô rưng rưng nhìn về phía Tsuyuno, tay chỉ về hướng thợ săn ma thuật vừa biến mất.
"Tớ... tớ... tớ... đã... giết cô ta..."
"Không, cô ta rất có thể vẫn chưa chết."
Tsuyuno ôm Aya, cố gắng làm cho cô bình tĩnh lại đôi chút. Mà Tsuyuno nói cũng không phải không có lý, bởi vì cú bắn vừa nãy không giống như loại sát thương, nó càng giống như dịch chuyển cô ta đi thì đúng hơn.
Nhưng mà như thế cũng nảy ra một vấn đề mới, đó là cô ta vẫn còn sống và sẽ tiếp tục nhắm đến cả hai.
Trong nhà vệ sinh của trường học, một con người đột nhiên xuất hiện từ hư không. Thợ săn ma thuật ngạc nhiên khi khung cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi.
"Cái này là... dịch chuyển sao? Một cây gậy phép có khả năng dịch chuyển, mình muốn nó!"
...
Dương Hằng rất phiền muộn.
Dạo gần đây, số lần thời gian bị đóng băng càng lúc càng nhiều. Đây chắc là năng lực của người ta nên có thể thông cảm. Điều làm hắn thật sự phiền muộn là mỗi khi dừng thời gian, hắn vẫn hoàn toàn có thể nhận thức được thế giới xung quanh. Tốt ở chỗ Dương Hằng sẽ không bị thời gian lừa gạt, hởng ở chỗ nó rất dày vò.
"Xem ra mình càng phải tăng mạnh kháng tính thời gian thôi."
Dương Hằng thở dài, mới chục phút trước thời gian lại bị đóng băng. Làm cho hắn phải nhìn bình cà phê pha dở cả nửa phút.
Bất chợt, tiếng mở cửa vang lên.
"Chào mừng quý... Aya?"
— QUẢNG CÁO —
Event
"Thầy... em... chúng em có thể..."
Aya không đi một mình, mà bên cạnh còn là một nữ sinh. Hắn nhớ ra người này, cũng chính là nữ sinh trong lớp, Yatsumura Tsuyuno.
Aya bắt đầu lí nhí kể ra một đống truyện không đâu vào đâu, tất nhiên không có nói thật về mấy thứ như ma thuật và Mahou Shoujo. Dương Hằng liếc mắt là nhìn thấu ngay cái này là một lời nói đối, hắn cũng không vạch trần mà đồng ý cho hai cô bé ở lại.
"Được thôi, các em nhớ báo về nhà trước cho gia đình đỡ lo lắng nhé."
"Vâng."
"Gia đình em không còn ai cả."
Tsuyuno nói với một giọng thản nhiên, làm cho không khí bỗng chốc trầm xuống. Aya quay sang nhìn cô bạn, cô không thể tưởng được dưới khuôn mặt bình tĩnh này lại có một bi kịch như thế.
"Thôi được rồi, hai đứa cứ ngồi vào ghế trước đi."
Aya và Tsuyuno ngồi trước quầy, còn Dương Hằng thì đứng sau quầy bắt đầu pha cà phê. Mùi cà phê bắt đầu phát tán ra, xông vào lỗ mũi, khiến cho Aya ổn định trở lại.
Khi uống ngụm đầu tiên, Tsuyuno cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Cô không phải chưa từng uống cà phê bao giờ, nhưng thứ cà phê mà hắn pha thật là kì lạ. Tuy vậy hương vị lại khiến người ta không kiềm được mà uống tiếp.
"Cả hai cứ nói chuyện đi nhé, thầy vào bên nhà trong. Nếu có gì xảy ra thì nhớ bảo nhé."
Thấy hắn đi rồi, Aya mới quay sang Tsuyuno. Cô ngập ngừng một chút rồi hỏi.
"Yatsumura, chuyện gì đã xảy ra với cậu trước khi trở thành một Mahou Shoujo vậy?"
"Hở?"
"À không. Nếu cậu không muốn nói cũng không sao..."
"Cũng không phải là không thể nói. Gia đình tôi..."
Nó từng đẹp như tranh vẽ, Tsuyuno đã nói như vậy. Cô từng có một gia đình hạnh phúc, một gia đình lúc nào cũng ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Vì là con một, cô được cha mẹ yêu thương hết mực.
"Mọi chuyện ngày càng tốt đẹp hơn khi chúng tôi chuẩn bị đón thành viên thứ tư của gia đình. Tôi đã rất chờ mong cái ngày mà em bé ra đời. Cho đến khi chuyện đó xảy ra..."
"Một tên cướp đã sát hại cả gia đình tôi."
Tsuyuno tưởng rằng mình đã có thể bình tĩnh đối mặt với quá khứ, nhưng khi câu nói đó thốt ra từ miệng cô. Trong đầu cô vẫn không tự chủ mà hiện ra thảm cảnh năm đó. Đôi bàn tay khẽ run rẩy.
"Tên cướp đã không giết tôi, nhưng khiến cho tôi phải sống trong sự sợ hãi và ám ảnh suốt một thời gian dài."
"Cô độc trong nỗi sợ hãi của mình. Cho đến khi trang web kia xuất hiện và trao cho tôi cây gậy phép có ma thuật đóng băng thời gian. Khi đó, tôi biết mình nên làm gì."
Cô đã trả thù, bằng cách tàn bạo nhất mà cô có thể nghĩ ra. Bắt kẻ đó phải nếm trải nỗi đau đớn từ ngày này qua ngày khác. Mỗi khi tra tấn gã đó, ngọn lửa hận thù trong lòng cô mới nguôi ngoai đi một chút.
"Yatsumura..."
Aya nắm lấy tay của Tsuyuno, bắt đầu khóc nức nở.
"Cậu đã... phải chịu cô đơn suốt thời gian qua... Nó chắc hẳn rất đau đớn... chỉ có một mình."
"Tớ sẽ không để cậu phải chịu cô đơn nữa, Yatsumura."
Tsuyuno hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười rồi ôm lấy Aya. Cô có thể cảm nhận được tất cả những gì Aya nói là thật lòng, một cô bé thật tốt bụng.
Dương Hằng từ đầu đến cuối vẫn chưa hề rời đi. Hắn đứng sau cánh cửa, lắng nghe cuộc trò chuyện của cả hai cô gái.
"Vậy ra người đã đóng băng thời gian là Yatsumura Tsuyuno. Rất nhiều việc đã có lời giải thỏa đáng."
"Lần trước, rất có thể Yatsumura đã đóng băng thời gian để cứu Aya. Đồng thời trả thù lại Shizukime bằng cách khiến cô bé tự cắt cổ mình."
Bây giờ, hắn phải cân nhắc một vấn đề, đó là có nên lộ diện không.
Dương Hằng muốn làm thế, nhưng hắn lo là sẽ gây nên sự cảnh giác không đáng có của các cô gái. Aya thì không nói, nhưng với cá tính của Tsuyuno thì chắc hẳn sẽ ngờ vực.
"Xem ra chỉ có thể chờ một cơ hội khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.