Quyển 6 - Chương 667: Chương 685 - 698 (16-18)
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Một kích hóa thân Thần Hư, dùng lực Phần Thần hùng hồn dẫn
lực hư không vạn dặm, có thể phát nát sông núi, trời đất rung
động.
Dương Phàm cùng Tẩn Vong, hai kiện Chí Bảo Long Khí, sổ mệnh tứ long liên thủ, dưới mô thức Thiên Nhân cùa Dương Phàm hóa thành một vòng ánh sáng hư vô xanh vàng đan xen.
̉m Răng rắc!
Hai người hừ nặng một tiếng, linh hồn chấn động, cùng phun ra một ngụm máu.
Lúc này. Dương Phàm vận chuyển Hoàng Long Quan, trốn xuống mặt đất.
Bản thân Hoàng Long Quan thuộc tính đại địa, hơn nữa Dương Phàm Diễn Căn Kỳ có khả năng nắm giữa đại địa. tiến vào tầng đất liền như cá gặp nước, xuyẻn qua như mũi tên bay.
- Quá tốt rồi.
Dương Phàm cảm giác thoải mái vô cùng, hai người dưới con rồng vàng đất bao bọc. khoáng khắc độn xa mấy trăm dặm dưới tầng đất.
- Hoàng Long Quan không hổ là Chiếc Nón Hoàng Giả, như thế chúng ta có thể thoải mái bỏ chạy.
Tân Vong cũng hiện ra vẻ vui mừng.
- Ha ha... Nào có dễ như vậy?
Tiếng nói hoàng thúc truyền từ phía sau tới. chỉ thấy Ngự Long Lý dưới chân ông ta kéo ra một con rồng dài, độn trong đát đi tới, cũng như cá gặp nước.
Sao lại có thể được?
Dương Phàm vô cùng khiếp sợ, sắc mặt Tần Vong cũng cứng ngắc...
Hai người Dương Phàm mượn dùng thần thòng của Chí Bảo Long Khí Hoàng Long Quan, trong tâng đất thong dong lướt đi. như cá gặp nước, nháy mắt đã xuyên qua bốn năm trăm dặm.
Tốc độ thỗ độn như thế có thể nói là kinh diễm, làm cho người ta không không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả Tần Vong cùng nghĩ l ẳng với tốc độ này hẳn là có thể thoát khói Hoàng thúc.
Ngay cả cường già Thần Hư nhe Hoàng thúc kia cũng không thể thổ độn như thế được. Có bốn Long khí vận tăng phúc, với Hoàng Long Quan khống chế thổ long phi độn.
Dù sao Hoàng Long Quan có thuộc tinh hoàn mỹ dung hợp với đại địa.
Nhưng vị Hoàng thúc kia cùng đuổi theo. Ngự Long Lý dưới chán hóa thành một con truờng long màu vàng, vẫn không chút trờ ngại đuổi theo trong lòng đất.
- Làm sao hắn có thể?!
Vé mặt Dương Phàm khiềp sợ. ánh mắt nhìn sang Tẩn Vong.
Sắc mặt Tẩn Vong cũng t hay đổi mấy lẩn, giật minh thất sắc nói:
- Ta đã xem nhẹ đặc tính của Ngự Long Lý rồi. Long ngoa này tuy răng chi thuộc loại phụ trợ trong Chí Bảo Long Khi. xếp thứ chín nhung ngoại trừ gia tăng tốc độ di động thì đặc điểm lớn nhất chính là không quán địa hình, môi trường. Mặc kệ là ở địa hình và môi trường ác nghiệt nhu thế nào cũng có thể nhưđang dẫm trên đất bằng.
- Cái gì?! Pháp bảo này còn có đặc tính nhưthế sao?!
Dương Phàm không khỏi giật minh.
Thần thức hắn vẫn chú V những gì ở phía sau. Hoàng thúc dưới tác dụng của Ngự Long Lý. chạy trong tầng đất cũng như dẫm trên đất bằng.
Ngự Long Lý: một trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, xếp thứ chín, thuộc loại long khi phụ trợ. Ngự Long Lý chính là giày của đế vương, có khả năng gia tăng tốc độ di động, gần như có thể xem nhẹ mọi trở về địa hình. Đất. nước, không khí cũng giống như dẫm trên đất băng. Dưới mỏi trường cực kỳ ác liệt cũng có thể thong dong xuyên qua.
Khi biế được tình cảnh, Dương Phàm không khỏi âm thẳm kêu khổ.
Là cường giả tiếp cận gần Thông Thiên bậc ba nhất, cường giả Thần Hư cường đại đã vượt qua sự tướng tượng của hắn.
Dù mười cường giả Hóa Thân đại tu sĩ cũng chưa chăc có thể thăng được hăn.
Sự chênh lệch giữa các tiểu giai Hóa Thần Kỳ đều là sự lột xác về phương diện linh hồn, sự tăng phúc về thực lực vượt xa so với ở Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ.
Nếu cường giả Thần Hư binh thường thi cùng thôi, hai người nắm giữ Chí Bảo Long Khí cũng có thể chống lại đôi chút.
Nhưng vị Hoàng thúc này cũng có được Chí Bảo Long Khí. Nếu là thuộc loại công kích, phòng ngự bình thường thì hai người Dương Phàm cũng không quá e ngại. ít nhất có thể bỏ chạy.
Nhưng Chí Bảo Long Khí mà vị Hoàng thúc này nắm giữ lại là pháp bảo phụ trợ nổi tiếng Ngự Long Lý. căn bản không thê thoát được.
̀m
Một khắc này, Thái Hư phán thân ngưng tu trong hư không kia lại nâng trường kích lên. đánh thẳng về phía hai người Dương Phàm.
Thái Hư phản thản tồn tại giữa thật thể và linh hồn thể. Công kích của nó có thể ẩn chứa tinh thần uy lực và lực lượng vật lý.
Với lực lượng vật lý, Dương Phàm có Hoàng Long Quan là phòng ngự chí bảo nên hai người căn bản không cần quá để V.
Khó đối phó nhất chinh là uy lực công kích tinh thần trong một kích của Thái Hư phán thân. Cái này cũng tương tự như Ma Thản chi ảnh của Thạch Thiên Hàn sau khi thi triên Ma Thần Phụ Thể.
Mà Thái Hư phản thản này cao tới trăm trượng, so với Ma Thần chi ảnh Hóa Thần sơ kỳ thì hồn lực cường đại hơn vô số lần. Dù sao uy lực của Ma Thần Phụ Thể cũng có liên quan trực tiếp tới thực lực người thi triển.
Lấy cảnh giới cường giả Thần Hư của Hoàng thúc, phản thần lực tràn ngập hư không vạn dặm, có thể giây sát Thông Huyền giả.
̀m
Hai người lại liên thủ đối kháng, thản hình đều run lên. tám thần cùngbị thương nhẹ.
...7 5 .... .
Dù sao. sau khi tiên vào tâng đât. có thểm Hoàng Long Quan, khả năng không chẻ đại địa của Dương Phàm đã tăng mạnh. Hắn dùng phién thiên địa này để thừa nhận hộ hai người.
- Ăn đan dược này vào!
Dương Phàm trờ tay, lấy ra hai viên đan hoàn màu tím lớn như ngón tay cái.
Tẳn Vong nhận lấy viên đan dược này, lập tức ăn vào, đột nhiên phát hiện hồn lực tăng lẻn rất nhiều, hơi giật mình nói;
- Đây chính là Cường Hồn Đan đã thất truyền!
- Đúng thế. trong thời gian một canh giờ, linh hồn của hai chúng ta sẽ được cường hóa thê, bổn phẩn mưòilìPV
Thần quang trong mắt Dương Phàm lóe ra.
Tần Vong âm thẳm giật mình. Theo hắn biết, Cường Hồn Đan bình thường chi tăng phúc cho linh hồn lực lên hai phẩn mười đã rất hiếm thấy rồi.
Đương nhiên, viên đan dược này chỉ có tác dụng với cường giả Hóa Thần Kỳ mà thôi. Nếu tu vi không đủ mà dùng đan dược này thì linh hồn có thể tự bạo mà chết.
-ồ?
Hoàng thúc hơi giật mình, hắn lại khổng chế Thái Hư phần thản phát động công kích nhung cũng không khiến hai người Dương Phàm bị thương.
- Không tồi! Không ngờ có thể chống lại Thái Hư phản thân của bổn vương.
Hoàng thúc thản nhiên cười:
- Nhưng đây chi vẻn vẹn là phản thân của bôn vương mà thôi!
Thái Hư phán thân chi là một phán thán được ngưng tụ trong thời gian ngắn, chủ yếu là công kích linh hồn.
Nếu luận về thực lực chán chính thì đến lúc này thì ngay cả một ngón tay, hắn cũng chưa động.
Dương Phàm cảm giác sâu sắc về sự đáng sợ của của cường già Thần Hư, không hổ là nhân vật chí cường điên phong của Đại Tần.
Nếu không có nhân vật Thông Thiên bậc ba trong truyển thuỵá thì cường giả Thần Hư đã là mạnh nhất ở Đại Tần.
Sau khi cười nhẹ một tiếng, vị Hoàng thúc này lại khoát tay. liên tiếp bấm quyết, chuẩn bị thi triển thần thông gì đó.
- Hoàng thúc.
Tiểu Hán cũng nắm chặt cánh tay hắn, hai mắt đẫm lệ, thám thiết nói:
- Hoàng thúc ngài cùng không thê nói không giữ lời. Không cho ngài nhích tay đâu, ngay cả đầu ngón tay cũng không được.
- Cái này... Thế này thì đổi với bổn vương không phải là không công bình sao?!
Hoàng thúc ngẩn ra, cũng dừng tay lại. Vừa rồi, hắn đích xác là quá mạnh miệng, nói rằng không dùng một ngón tay, chi dùng ý niệm đê đuôi giết Dương Phàm.
Hoàng thúc, ngươi nếu không theo. Hán nhi sẽ chết ngay cho ngài xem.
Tiểu Hân cắn răng một cái. lấy ra một thanh chùy thủ, đặt Ngay lẻn cổ.
- Ha ha ha... Trước mặt bổn vương, ngươi Ngay cả tư cách để chết cũng không có.
Hoàng thúc cười khổ:
- Thôi được, thôi được. Nếu không chi sợ ngươi sẽ hận bôn vương cả đời mất! Nếu thật sự có gì không hay xảy ra thi tên tiểu điệt nhi Cửu Ngũ Chí Tòn kia cũng chẳng phái là giận cá chém thớt, huyểt nhiễm trời xanh sao?!
Hắn không ngờ dừng thán lại, không hề đuổi giết hai người nữa, sắc mặt thản nhiên.
- Đa tạ hoàng thúc!
Tiểu Hân thu hồi chủv thủ. lại nín khóc mỉm cười.
- Sao đột nhiên không đuổi theo nữa?!
Dương Phàm quay đẩu lại, nghe được một phẩn cuộc đối thoại giữa hai người, lập tức hiểu ra chuyện gì.
- Hai người các ngươi còn không dừng lại sao?! Bổn vương có một hai lời muốn nói.
Thanh âm của Hoàng thúc trầm xuống.
- Khôngbiết tiền bối có gì chi giáo?
Dương Phàm cũng quyết đoán dừng lại.
- Bổn vương gần đây cũng không hòi thế sự, an nhan tự tại. Lẩn này, ta chịu sự nhờ vả của Tân Hoàng, đưa công chúa điện hạ trở về. Nhiệm vụ coi như đã hoàn thành. Công chúa cũng đã ra mặt cầu xin nên bôn vương tạm thời không truy cứu. Nếu ngày sau, các ngươi gặp phải Tần Hoàng hoặc là cường giả Thần Hu có nắm giữ Chí Bảo Long Khí khác thì cũng khó có thể chạy thoát được!
Giọng điệu của Hoàng thúc đúng là cảnh báo.
Dương Phàm nao nao. ôm quyền:
- Lời nói của tiền bối không sai!
Tẩn Vong lâm vào trầm mặc không nói, chi liếc nhìn Hoàng thúc một cái mà thôi!
- Dương đại ca. Tiêu Vong, các ngươi phải tự bảo trọng!
’ vữs
Tiểu Hân lau khô nước mắt. đua thần tình phúc tạp nhìn về phía Dương Phàm, xin lỗi
nói:
- Dương đại ca. vẫn chưa nói cho huynh, thân phận của ta chính là Công chúa Đại Tần Tẩn Hân.
- Việc này ta đã sớm đoán được rồi!
Dương Phàm thán nhiên cười nói:
- Không quản ngươi có thản phận gì cũng đêu là băng hữu của Dương Phàm ta!
- Hon nữa. ta vẫn chưa từng dùng khuôn mặt thực...
Bàn tay Tiểu Hân mân mẻ một chút, bạch quang trên mặt rung động, gỡ xuống một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve.
Ngay sau đó. khuôn mặt vốn bình thường kia lộ ra một dung nhan tuyệt đẹp như ngọc, đôi mắt lóe ra điêm điẻm lệ quang, hàng mi giống như lá liễu, thanh nhà thoát tục. cao quý đoan trang, cũng vô cùng thiện lương hồn nhiên, vô cùng mềm mại.
Ngoại trừ đôi mắt sáng kia, Tiểu Hân quả thực đã biến thành một người khác.
- Nhiều năm như thế không gặp. sắc đẹp của tiểu cô đã Ngày càng khuynh thành khuynh quốc!
Tản Vong tán thướng nói.
- Ha ha ha, từ lẩn đẩu tiên nhìn thấy cô. ta đã biết được việc này!
Dương Phàm cũng cười khổ. chút tiểu xiếc đó làm sao có thể lừa gạt được hắn!?
Thấy Dương Phàm phán ứng như thế, Tiểu Hán hơi khẽ rùng mình, trong lòng vừa trấn định vừa có chút thất vọng. Sau khi Dương Phàm nhìn thấy khuôn mặt thật của mình không ngờ cũng không thấy có gì dị thường cả.
Khi nàng tiết lộ khuôn mặt thực của mình là muốn Dương Phàm sẽ nhớ mãi.
Với tư sắc khuynh thành khuynh quốc của mình, hơn nữa có thán phận vô song trên đời. số tài tử ngưỡng mộ nàng không chỉ có ngàn vạn.
Bất cứ nam nhân nào lần đẩu gặp nàng cũng đểu vô cùng chấn động...
Nhưng vẻ mặt Dương Phàm vẫn bình thán cười, như thể hết thảy đểu nẳm trong dự đoán của hắn rồi vậy.
- Dương đại ca bảo trọng!
Con mắt sáng của Tiểu Hân rưng rung, nângtay lên. vẫy vẫy chào hắn lẩn cuối.
- Tiểu Hân, ngươi cũng bảo trọng.
Dương Phàm dứt khoát quay đầu, khống chế trường long màu đất. phi độn về phía xa xa.
Hắn sợ tiếp tục trì hoãn sẽ sinh biến.
Hai người bay một hơi tới mấy chục vạn dặm mới từ dưới đất hiện thán.
-Hô
Dương Phàm thờ phào một hơi. phát hiện Tẩn Vong bị thương không nhẹ liền ra tay trị thương cho hắn.
Tẩn Vong tất nhiên vô cùng thán phục V thuật của Dương Phàm.
- Dương đạo hữu, ta còn phải sủa sang lại bộ hạ, sớm rời đi tới nơi khác, không thể lưu lại được.
Tẩn Vong vội vã cáo biệt hắn.
__ z 3327 _, Ằ * *
Dương Phàm tự hiêu tinh hình của hãn. biêt răng tự minh một người độc hành còn thuận lợi hơn.
Hắn không dám ở lại Thiên Vân Cháu lâu, dựa theo bản đồ ngọc giản liền vội vã chạy tới Thiên Vũ Châu.
Từ nơi Tẩn Vong, Dương Phàm biết được trong mười tám Vương hẩu Đại Tần thì có không ít đêu là cường giả Thán Hư. cho nén mới có thể nắm trong tay được một diện tích mẻnh mông như thế.
Mà Lục Vân Hầu, người thống trị cao nhất ỡ Thiên Vân Cháu cũng đà đạt tới cảnh giới Thần Hư, Hóa Thần đại viên mãn, không dễ dàng động tới.
May mẩn là lúc này Lục Vân Hầu đang bế quan, tấn công Thông Thiên bậc ba trong truyền thuyết, không hói thế sự.
Phi hành chừng nửa năm. Dương Phàm rốt cục xuyên qua biên cành Thiên Vân Châu, đi vào một khu vực có phạm vi còn lớn hơn nữa. cũng chính là nơi có thế cục phúc tạp nhất - Thiên Vũ Châu!
Dương Phàm từ ngọc giản bán đồ biết được Thiên Vũ Châu này, thống trị già cao nhất trên danh nghĩa là Hoàng Võ Hầu, cũng là một thế hệ Vương hầu đã dẩn xuống dốc.
Tiên Loan Cửu Phong ở phía Tây Thiên Vũ Châu, linh khí tràn ra bốn phía.
Tiên Loan Cửu Phong chính là một trong những thánh địa tu tiên của Đại Tần. một nơi hội tụ linh mạch khổng lồ từ thòi thượng cồ.
Theo ngọc giản ghi lại, Tiên Loan Cửu Phong là từ chín ngọn núi nổi tiếng cao tuyệt hình thành nên.
Trên thực tế, Tiên Loan Cửu Phong bao phủ một phạm vi sông núi rộng hàng trăm vạn dặm. Trong đó có vô số sông ngòi, sa mạc. rừng rú, cũng nổi tiếng thiên hạ vì môi trường linh khí.
Nơi đây là một nơi tụ tập tu tiên, có tổng cộng không dưới một trăm môn phái tu tiên, cũng chính là do TiênĐạo Tông, đệ nhất chính đạo đại phái của Đại Tản thòng lĩnh.
Những môn phái này lấy Tiên Đạo Tông cầm đầu, chiếm cứ những nơi linh khí hội tu, thậm chí không nghe chiếu lệnh Vương hầu.
Một ngày kia, một thanh niên Nguyên Anh Kỳ không có gì nổi bật từ trên bầu trời hạ xuống Tiên Loan Cửu Phượng.
- Phẩm chất linh khí nơi này hơn xa những nơi khác ở Đại Tần. không hổ là thánh địa tu tiên! Nếu có thể dừng chân nơi này. đổi với việc tu luyện của ta cùng vô cùng có lợi.
Đòi mắt tràn đầy quỷ dị của thanh niên này cũng khôngbiết đang tính toán điểu gì.
Thiên Vũ Châu. Tiên Loan Cửu Phong.
Đi vào phiến rừng núi tràn đẩv linh khí. điểu ngữ hoa hương này, Dương Phàm hip mắt, đánh giá môi trường xung quanh mình.
Độn quang pháp bảo tới lui không ngớt, linh thú bay nhảv nhiều vô số kể. đủ các loại màu sắc ánh sáng. Những tu sĩ tụm năm tụm ba chậm rãi đi lại. đàm luận, tự do bay lượn, vô cùng tiêu sái. Trong đó cũng có không ít nữ tu tuyệt mỹ khí chất như tiên, xinh đẹp nho nhã động lòng người, khiến thần thức khắp này tụ về.
Quan sát cảnh tu tiên cực thịnh như tiên cành giữa nhân gian này, Dương Phàm không khỏi than thảm:
- Không hổ là thánh địa tu tiên nổi tiếng của Đại Tẳn Vương Triều. Đây chẳng phải là thế giới tiên nhân mà khi còn nhỏ mình từng ao ước sao?!
So sánh với cảnh này. Bắc Tẩn. Nội Hải có vẻ vô cùng suy vong, không đáng để nói tới.
ở Tiên Loan Cửu Phong, đa số các nơi đểu có các môn phái, Dương Phàm một đường bay đi đã thấy qua muời mấy môn phái rồi.
Thậm chí, lúc này cách hắn mấy trăm dặm ở ngoài cũng có một môn phái nhỏ. trong môn có mấy trăm đệ tử.
Khi phi hành tới nơi này. hắn ẩn nặc khí tức. nhìn qua chi là một thanh niên binh thường với tu vi Nguyên Anh Kỳ mà thôi, cũng không khiến người ta chú ý nhiêu.
Đúng lúc này. một đội tu sĩ nhỏ với hai nam hai nữ khống chế một con đại điểu màu xanh dài tới bốn năm trượng đangbay về phía này.
- Các ngươi đã nghe qua chuyện hai tháng trước có một võ giả thần bi đã phát chiến thiếp tới Hoàng Võ Hầu, nửa năm sau sẽ tới cửa khiêu chiến chưa?
Một gã nam tu sĩ mặc một bộ bạch bào. nhìn rất anh vũ nói. trong mắt lộ ra vài ý cười.
- Bạch Trạch sư huynh, sao ngươi lại biết được. Tin tức rung động thể nhân như thế nếu là thật thì đã sớm truyền khắp Thiên Vũ Châu này rồi!
Một gã thiếu niên nhỏ gầy với khuôn mặt vàng vọt nghi hoặc hòi.
Có lẽ trong đường tu luyện công pháp, hắn đã phạm sai lẩm cho nén thoạt nhìn xanh xao vàng vọt, khí sắc không tốt. Bất kể là khí độ hay tu vi cũng đều không thể sánh bằng vị Bạch Trạch sư huynh kia được.
- Hừ, Bạch Trạch sư huynh là đồ tôn của Nhạc Truởng lão của tông ta. về mặt thếo tin thì tất nhiên ngươi không thể sánh bằng được.
Một cô gái xinh đẹp bất tục mặc đổ đó hừ lạnh nói, biểu hiện có chút khinh thường thiếu niên vàng vọt kia. Chi là khi ánh mắt nhìn qua Bạch Trạch sư huynh thì lộ ra một chút tia sáng kỳ lạ.
Ngoài ra. trong số này còn có một nữ tu thanh nhã thoát tục, khí chất cao quy như hoa mẫu đơn, quần áo trắng như tuyết, vẫn không nói lời nào. Người này có được một khí chất vô cùng cao quy.
- Nam Cung sư muội, đây chính là quyá đấu của cường già đinh phong Đại Tần ta, nàng không có chút hứng thú nào sao?
Bạch Trạch sư huynh dù chậm rãi nói chuyện nhưng đại bộ phận sự chú ý đều dành cho cô gái được gọi là “Nam Cung sư muội” này, trong mắt thinh thoáng lóe lên một tia si mê.
Thần sắc của Nam Cung sư muội vẫn binh tĩnh, thản nhiên nói:
- Quyết đấu của cường già bực này, những đệ tử đời thứ ba như chúng ta không thê tiếp xúc được. So với đó, còn Không bằng tĩnh tâm tu luyện, quan tâm tới chính vận mệnh, tiền đồ của mình.
Lời này vừa ra, Bạch Trạch sư huynh và cô gái đồ đò kia sắc mặt hơi cứng đờ.
Thiếu niên vàng vọt kia âm thẳm khen phải, ánh mắt lướt qua Nam Cung sư muội thanh nhã như tiên, cao không thể với tới này. Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, thần sắc hơi ảm đạm.
“Cứ làm ra vẻ thanh cao! ?”
Cô gái đồ đỏ hừ lạnh một tiếng, vẫn chỉ có thể nuốt cục tức này xuống bụng.
Luận về tư chất, khí chất, tu vi, địa vị. nàng đích xác không thể băng vị Nam Cung sư muội này!
Trong mấy người này, tu vi của Nam Cung sư muội đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, Bạch Trạch sư huynh là Nguyên Anh hậu kỳ. cô gái đô đó này là Nguyên Anh trung kỳ. còn thiéu niên vàng vọt kia chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
- Ha ha ha, lời của sư muội quả không sai!
Bạch Trạch sư huynh cố nặn ra vẻ tươi cười, vô cùng nịnh hót.
Khi bốn người bay qua đinh đẩu Dương Phàm thì con đại điểu màu xanh kia bồng nhiên hoàng sợ bất an, phát ra một tiếng tẻ minh bén nhọn, toàn thản run rây.
- Sao lại thế?!
Bốn người chấn động. Duới sự giãy dụa bắt an của con chim này, lập tức họ bay thoát ra.
Hưu—
Ba người vội vàng bay lên giữa không trung, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn con đại điểu.
- Rốt cuộc có gì dị thường khiến Cực Thiên Thanh Điểu, dị thú có huyết thống với Thần thú thòi thượng cô là Thanh Loan Thản điêu được thu phục từ trăm năm trước, xuất hiện tinh huống chua từng phát sinh này?!
Bạch Trạch sư huynh khó hiểu hô lẻn.
Giờ phút này. Cực Thiên Thanh Điểu cực kỳ hiếm thấy này phát ra tiếng tê minh bén nhọn tràn đầy bất an, lông chim cả người dựng đứng lên.
Nam Cung sư muội nhìn theo ánh mắt sợ hãi của Cực Thiên Thanh Điểu thì phát hiện có một nam nhân mặc một chiếc áo choàng màu xanh có hoa vãn màu vàng. Đồ án trên chiếc áo choàng kia mơ hô có thể nhìn ra là hinh dáng của Thanh Loan Thản điêu.
Nhưng dưới ánh mắt của mình, nàng ta chi nhìn ra đây là một kiện cồ bảo. hơn nữa cùng không thuộc loại cô bảo đã thành danh.
Chợt cặp mày xinh đẹp của nàng nhíu lại. vừa nghi hoặc vừa cảm thấy tò mò. sinh ra mị thái vô cùng thoát rục.
- Các hạ là ai. tu sĩ của môn phái nào?
Ánh mắt của Bạch Trạch sư huỵnh ngưng trọng. Thần thức của hắn và Cực Thiên Thanh Điêu tương liên cho nên là người đâu tiên hiẻu ra nam nhân phia dưới chính là nguyên nhân khiến linh thú tọa kỵ của mình trở nên bất an.
Chính xác mà nói thì đó chính là chiếc áo choàng màu xanh sau lưng nam nhân này.
Sắc mặt hắn không ngừng biến đổi. trong lòng thẳm đánh giá. Nếu là cổ bảo binh thường khẳng định không thể khiến cho Cực Thiên Thanh Điểu vốn có huyết mạch của Thanh Loan lâm vào kinh hãi như thế.
Như vậy chỉ có thể là kiện áo choàng trên người đối phương khắng định có lai lịch rất lớn. hơn phán nửa là truyền thừa pháp bảo chua hiển linh.
Trên thế gian này có rất nhiều Thông linh pháp bào hoặc Truyển thừa pháp bảo được truyền lưu từ vô cùng xa xua. Thòng linh vật trong phập bảo lảm vào ngủ say, cũng khiến đại bộ phận năng lực của pháp bảo lâm vào trạng thái bí mật. chua thức tinh.
- Dương mỗ chi là một tán tu đang dạo chơi mà thôi, đã gây phiền phúc cho mấy vị rồi, mong được thứ lỗi.
Thần sắc Dương Phàm tự nhiên, vô cùng bình tĩnh, giọng điệu bộ dáng cũng có chút vô
lực.
- Bạch sư huynh, chi là một tán tu vô danh mà thôi, quán hắn làm gì. chúng ta tốt nhất vẫn là nhanh chóng về tới Tiên Đạo Tông đi!
“ IxV ,
Cò gái mặc đô đó lãnh đạm nhìn thoáng qua Dương Phàm, có chút khinh thường, cũng cổ ý nhấn mạnh ba chữ Tiên Đạo Tông.
Nếu một thường nhân nghe được tên Tiên Đạo Tông thì dù tu vi cao hơn một bậc cũng sẽ sinh 1'a kinh sợ. hoặc là tâm sinh hám mộ.
- Tiên Đạo Tông?
Sắc mặt Dương Phàm bồng nhiên biến đổi, lâm vào động dung.
Tiên Đạo Tông chính là đệ nhất chính đạo tiên môn ở Đại Tần. Đây chẳng phải là mục tiêu của hắn trong chuyến đi Thiên Vũ Châu hay sao?!
Thấy phản ứng của Dương Phàm, cô gái đồ đó này càng thêm khinh thường. Một tia nghi hoặc trong ánh mắt của Nam Cung sư muội cũng tan biến.
Bạch Trạch sư huynh trong lòng mừng thầm, ngoài mặt càng thêm kiêu ngạo, cười lạnh
nói:
- Tán tu vò danh sao?! Không biết ngươi thi triển loại bí thuật nào quấy nhiễu Cực Thiên Thanh Điểu của ta!? Nếu linh thú của ta có gì không hay xảy ra thì phải bắt ngươi thẳm vấn!
Dương Phàm nao nao. nhướn mày lẻn. Điểu này không phái là cố tình gây sự sao?!
Cho tới lúc này, dù tên Bạch Trạch kia trấn an như thế nào. Cực Thiên Thanh Điểu cũng vẫn vô cùng bất an.
Cô gái đồ đó lạnh lùng nói:
- Tên tán tu thật to gan, sử dụng pháp thuật âm độc gì, còn không thành thật trả lời?
- Bạch sư huynh, từ nãy tới giờ cùng chua từng thấy người này có gì dị động, cùng không có chút dao động linh khí dị thường nào!
Tên thiếu niên vàng vọt kia do dự một chút rồi nói.
.
- Cám miệng cho ta!
Cô gái đô đỏ lớn tiếng quát:
- Nẻu không phái mang nhiệm vụ trong người, nơi này ngươi có tư cách gì mà lẻn tiếng?!
Tên thiếu niên kia có chút hoàng sợ, không dám nói gì nữa. chi nhìn Dương Phàm với ánh mắt cảm thông.
ẳ
- Sủng vật của các hạ sinh ra bệnh gì sao?
Dương Phàm cũng cười khẽ. hơi nghiền ngẫm rồi nói:
- Vừa lúc Dương mỗ cũng là một gã Dược sư, không chi có thể chữa trị bệnh cho con người mà cũng có thể chăm sóc cho sủng vật!
- Ngươi thật sự là một Dược sư sao?!
Bạch Trạch sư huynh, cả Nam Cung sư muội cũng lộ ra bộ dáng nghi hoặc.
- Không thể giá được!
Linh khí trên người Dương Phàm dao động, nhẹ nhàng bay tới mấy chục thước, tới bên cạnh Cực Thiên Thanh Điêu.
Mà Cực Thiên Thanh Điểu kia cũng không có chút địch ý nào. để Dương Phàm đi tới cạnh người, đua tay lên khẽ vuốt ve bộ lông cứng rắn.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Dưới sự trấn an của Dương Phàm, con đại điểu vốn vô cùng bất an này lập tức yên tĩnh lại, sau đó lộ ra vẻ nhu thuận ngoan ngoãn.
- Cái này... làm sao có thể?!
Đám người Bạch Trạch sư huynh há hốc mỗm miệng, bộ dáng cảm thấy khó có thể tin
nổi.
- Chẳng lẽ các hạ chính là "bác sĩ thú y” cực kỳ hiếm thấy trong Tu Tiên Giới?
Nam Cung sư muội thanh lệ thoát tục kia không khỏi tò mò hòi, âm thầm đánh giá thêm người này, phát hiện tướng mạo của đối phương vô cùng tuấn nhã, chi là không hiêu sao lại không khiến người ta chú ý.
- Dương mỗ chi là một gã Dược sư. nhưng người cũng được, linh thú cũng được, đều là sinh linh trên thế gian, nếu mắc bệnh gì cùng đêu có thể chữa trị!
Dương Phàm mỉm cười.
Theo sau hắn thu tay lại. Cực Thiên Thanh Điểu kia không còn dị trạng gì nữa, vô cùng ngoan ngoãn.
Thấy thấ vẻ mặt Bạch Trạch sư huynh lộ ra nét không cam lòng. Hắn vốn định, nhân cơ hội này để dòm ngó Thanh Điểu Phi Phong trên người Dương Phàm. Nhưng hắn không ngờ đôi phương thật có bán lĩnh, đã trân an linh thú của minh rất tốt.
- Dám hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?
Nam Cung sư muội lộ ra vẻ mỉm cười, như hoa mai nờ rộ, xinh đẹp vô cùng.
Trong lòng Bạch Trạch sư huynh khẽ nàng mình. Hắn biết vị Nam Cung sư muội này rất cao ngạo, không ngờ lại động tâm vtì tiểu^^&danti; này. hoặc nàng có ý đồ gì khác.
- Tại hạ là Dương Phàm.
Thần sắc Dương Phàm bình thản, cũng đưa ánh mắt có chút thướng thức nhìn Nam Cung sư muội. Nữ nhân có được tư sắc và khí chất như thế này ở Tu Tiên Giới cũng không có nhiều. Nhưng Dương Phàm đã đi qua nhiêu nơi. cũng gặp không ít tuyệt mỹ tiên tử. người thường không thể bằng được.
- Tiểu nữ là Nam Cung Hạm.
Nam Cung Hạm thấp người thi lễ. chợt nói tiếp:
- Tại hạ có một vị trưởng bối có một con linh thú Kim Lý Vương đột nhiên mắc quái chứng, mấy chục năm vẫn chua chữa khòỊ đã tim không ít danh V nhưng chua thành công. Mà vừa rồi chứng kiến thì V thuật của Dương đạo hữu không giống người thường. Tiểu nữ lúc này muốn mượn trọng kim mời Dương đạo hữu đi chữa bệnh cho Kim Lý Vương.
- Quả nhiên...
Tên Bạch Trạch sư huynh kia thở phào một hơi.
Dương Phàm ra vẻ trầm ngâm, dưới con mắt chờ mong của Nam Cung Hạm rốt cuộc gật đẩu:
- Dương mỗ cả gan nguyện ý thử một lẩn!
- Dương đạo hữu, mau mời!
Nam Cung Hạm cách không đánh ra một cỗ pháp lực, đưa Dương Phàm đặt lẻn trên lung Cực Thiên Thanh Điểu.
Dương Phàm cùng Tẩn Vong, hai kiện Chí Bảo Long Khí, sổ mệnh tứ long liên thủ, dưới mô thức Thiên Nhân cùa Dương Phàm hóa thành một vòng ánh sáng hư vô xanh vàng đan xen.
̉m Răng rắc!
Hai người hừ nặng một tiếng, linh hồn chấn động, cùng phun ra một ngụm máu.
Lúc này. Dương Phàm vận chuyển Hoàng Long Quan, trốn xuống mặt đất.
Bản thân Hoàng Long Quan thuộc tính đại địa, hơn nữa Dương Phàm Diễn Căn Kỳ có khả năng nắm giữa đại địa. tiến vào tầng đất liền như cá gặp nước, xuyẻn qua như mũi tên bay.
- Quá tốt rồi.
Dương Phàm cảm giác thoải mái vô cùng, hai người dưới con rồng vàng đất bao bọc. khoáng khắc độn xa mấy trăm dặm dưới tầng đất.
- Hoàng Long Quan không hổ là Chiếc Nón Hoàng Giả, như thế chúng ta có thể thoải mái bỏ chạy.
Tân Vong cũng hiện ra vẻ vui mừng.
- Ha ha... Nào có dễ như vậy?
Tiếng nói hoàng thúc truyền từ phía sau tới. chỉ thấy Ngự Long Lý dưới chân ông ta kéo ra một con rồng dài, độn trong đát đi tới, cũng như cá gặp nước.
Sao lại có thể được?
Dương Phàm vô cùng khiếp sợ, sắc mặt Tần Vong cũng cứng ngắc...
Hai người Dương Phàm mượn dùng thần thòng của Chí Bảo Long Khí Hoàng Long Quan, trong tâng đất thong dong lướt đi. như cá gặp nước, nháy mắt đã xuyên qua bốn năm trăm dặm.
Tốc độ thỗ độn như thế có thể nói là kinh diễm, làm cho người ta không không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả Tần Vong cùng nghĩ l ẳng với tốc độ này hẳn là có thể thoát khói Hoàng thúc.
Ngay cả cường già Thần Hư nhe Hoàng thúc kia cũng không thể thổ độn như thế được. Có bốn Long khí vận tăng phúc, với Hoàng Long Quan khống chế thổ long phi độn.
Dù sao Hoàng Long Quan có thuộc tinh hoàn mỹ dung hợp với đại địa.
Nhưng vị Hoàng thúc kia cùng đuổi theo. Ngự Long Lý dưới chán hóa thành một con truờng long màu vàng, vẫn không chút trờ ngại đuổi theo trong lòng đất.
- Làm sao hắn có thể?!
Vé mặt Dương Phàm khiềp sợ. ánh mắt nhìn sang Tẩn Vong.
Sắc mặt Tẩn Vong cũng t hay đổi mấy lẩn, giật minh thất sắc nói:
- Ta đã xem nhẹ đặc tính của Ngự Long Lý rồi. Long ngoa này tuy răng chi thuộc loại phụ trợ trong Chí Bảo Long Khi. xếp thứ chín nhung ngoại trừ gia tăng tốc độ di động thì đặc điểm lớn nhất chính là không quán địa hình, môi trường. Mặc kệ là ở địa hình và môi trường ác nghiệt nhu thế nào cũng có thể nhưđang dẫm trên đất bằng.
- Cái gì?! Pháp bảo này còn có đặc tính nhưthế sao?!
Dương Phàm không khỏi giật minh.
Thần thức hắn vẫn chú V những gì ở phía sau. Hoàng thúc dưới tác dụng của Ngự Long Lý. chạy trong tầng đất cũng như dẫm trên đất bằng.
Ngự Long Lý: một trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, xếp thứ chín, thuộc loại long khi phụ trợ. Ngự Long Lý chính là giày của đế vương, có khả năng gia tăng tốc độ di động, gần như có thể xem nhẹ mọi trở về địa hình. Đất. nước, không khí cũng giống như dẫm trên đất băng. Dưới mỏi trường cực kỳ ác liệt cũng có thể thong dong xuyên qua.
Khi biế được tình cảnh, Dương Phàm không khỏi âm thẳm kêu khổ.
Là cường giả tiếp cận gần Thông Thiên bậc ba nhất, cường giả Thần Hư cường đại đã vượt qua sự tướng tượng của hắn.
Dù mười cường giả Hóa Thân đại tu sĩ cũng chưa chăc có thể thăng được hăn.
Sự chênh lệch giữa các tiểu giai Hóa Thần Kỳ đều là sự lột xác về phương diện linh hồn, sự tăng phúc về thực lực vượt xa so với ở Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ.
Nếu cường giả Thần Hư binh thường thi cùng thôi, hai người nắm giữ Chí Bảo Long Khí cũng có thể chống lại đôi chút.
Nhưng vị Hoàng thúc này cũng có được Chí Bảo Long Khí. Nếu là thuộc loại công kích, phòng ngự bình thường thì hai người Dương Phàm cũng không quá e ngại. ít nhất có thể bỏ chạy.
Nhưng Chí Bảo Long Khí mà vị Hoàng thúc này nắm giữ lại là pháp bảo phụ trợ nổi tiếng Ngự Long Lý. căn bản không thê thoát được.
̀m
Một khắc này, Thái Hư phán thân ngưng tu trong hư không kia lại nâng trường kích lên. đánh thẳng về phía hai người Dương Phàm.
Thái Hư phản thản tồn tại giữa thật thể và linh hồn thể. Công kích của nó có thể ẩn chứa tinh thần uy lực và lực lượng vật lý.
Với lực lượng vật lý, Dương Phàm có Hoàng Long Quan là phòng ngự chí bảo nên hai người căn bản không cần quá để V.
Khó đối phó nhất chinh là uy lực công kích tinh thần trong một kích của Thái Hư phán thân. Cái này cũng tương tự như Ma Thản chi ảnh của Thạch Thiên Hàn sau khi thi triên Ma Thần Phụ Thể.
Mà Thái Hư phản thản này cao tới trăm trượng, so với Ma Thần chi ảnh Hóa Thần sơ kỳ thì hồn lực cường đại hơn vô số lần. Dù sao uy lực của Ma Thần Phụ Thể cũng có liên quan trực tiếp tới thực lực người thi triển.
Lấy cảnh giới cường giả Thần Hư của Hoàng thúc, phản thần lực tràn ngập hư không vạn dặm, có thể giây sát Thông Huyền giả.
̀m
Hai người lại liên thủ đối kháng, thản hình đều run lên. tám thần cùngbị thương nhẹ.
...7 5 .... .
Dù sao. sau khi tiên vào tâng đât. có thểm Hoàng Long Quan, khả năng không chẻ đại địa của Dương Phàm đã tăng mạnh. Hắn dùng phién thiên địa này để thừa nhận hộ hai người.
- Ăn đan dược này vào!
Dương Phàm trờ tay, lấy ra hai viên đan hoàn màu tím lớn như ngón tay cái.
Tẳn Vong nhận lấy viên đan dược này, lập tức ăn vào, đột nhiên phát hiện hồn lực tăng lẻn rất nhiều, hơi giật mình nói;
- Đây chính là Cường Hồn Đan đã thất truyền!
- Đúng thế. trong thời gian một canh giờ, linh hồn của hai chúng ta sẽ được cường hóa thê, bổn phẩn mưòilìPV
Thần quang trong mắt Dương Phàm lóe ra.
Tần Vong âm thẳm giật mình. Theo hắn biết, Cường Hồn Đan bình thường chi tăng phúc cho linh hồn lực lên hai phẩn mười đã rất hiếm thấy rồi.
Đương nhiên, viên đan dược này chỉ có tác dụng với cường giả Hóa Thần Kỳ mà thôi. Nếu tu vi không đủ mà dùng đan dược này thì linh hồn có thể tự bạo mà chết.
-ồ?
Hoàng thúc hơi giật mình, hắn lại khổng chế Thái Hư phần thản phát động công kích nhung cũng không khiến hai người Dương Phàm bị thương.
- Không tồi! Không ngờ có thể chống lại Thái Hư phản thân của bổn vương.
Hoàng thúc thản nhiên cười:
- Nhưng đây chi vẻn vẹn là phản thân của bôn vương mà thôi!
Thái Hư phán thân chi là một phán thán được ngưng tụ trong thời gian ngắn, chủ yếu là công kích linh hồn.
Nếu luận về thực lực chán chính thì đến lúc này thì ngay cả một ngón tay, hắn cũng chưa động.
Dương Phàm cảm giác sâu sắc về sự đáng sợ của của cường già Thần Hư, không hổ là nhân vật chí cường điên phong của Đại Tần.
Nếu không có nhân vật Thông Thiên bậc ba trong truyển thuỵá thì cường giả Thần Hư đã là mạnh nhất ở Đại Tần.
Sau khi cười nhẹ một tiếng, vị Hoàng thúc này lại khoát tay. liên tiếp bấm quyết, chuẩn bị thi triển thần thông gì đó.
- Hoàng thúc.
Tiểu Hán cũng nắm chặt cánh tay hắn, hai mắt đẫm lệ, thám thiết nói:
- Hoàng thúc ngài cùng không thê nói không giữ lời. Không cho ngài nhích tay đâu, ngay cả đầu ngón tay cũng không được.
- Cái này... Thế này thì đổi với bổn vương không phải là không công bình sao?!
Hoàng thúc ngẩn ra, cũng dừng tay lại. Vừa rồi, hắn đích xác là quá mạnh miệng, nói rằng không dùng một ngón tay, chi dùng ý niệm đê đuôi giết Dương Phàm.
Hoàng thúc, ngươi nếu không theo. Hán nhi sẽ chết ngay cho ngài xem.
Tiểu Hân cắn răng một cái. lấy ra một thanh chùy thủ, đặt Ngay lẻn cổ.
- Ha ha ha... Trước mặt bổn vương, ngươi Ngay cả tư cách để chết cũng không có.
Hoàng thúc cười khổ:
- Thôi được, thôi được. Nếu không chi sợ ngươi sẽ hận bôn vương cả đời mất! Nếu thật sự có gì không hay xảy ra thi tên tiểu điệt nhi Cửu Ngũ Chí Tòn kia cũng chẳng phái là giận cá chém thớt, huyểt nhiễm trời xanh sao?!
Hắn không ngờ dừng thán lại, không hề đuổi giết hai người nữa, sắc mặt thản nhiên.
- Đa tạ hoàng thúc!
Tiểu Hân thu hồi chủv thủ. lại nín khóc mỉm cười.
- Sao đột nhiên không đuổi theo nữa?!
Dương Phàm quay đẩu lại, nghe được một phẩn cuộc đối thoại giữa hai người, lập tức hiểu ra chuyện gì.
- Hai người các ngươi còn không dừng lại sao?! Bổn vương có một hai lời muốn nói.
Thanh âm của Hoàng thúc trầm xuống.
- Khôngbiết tiền bối có gì chi giáo?
Dương Phàm cũng quyết đoán dừng lại.
- Bổn vương gần đây cũng không hòi thế sự, an nhan tự tại. Lẩn này, ta chịu sự nhờ vả của Tân Hoàng, đưa công chúa điện hạ trở về. Nhiệm vụ coi như đã hoàn thành. Công chúa cũng đã ra mặt cầu xin nên bôn vương tạm thời không truy cứu. Nếu ngày sau, các ngươi gặp phải Tần Hoàng hoặc là cường giả Thần Hu có nắm giữ Chí Bảo Long Khí khác thì cũng khó có thể chạy thoát được!
Giọng điệu của Hoàng thúc đúng là cảnh báo.
Dương Phàm nao nao. ôm quyền:
- Lời nói của tiền bối không sai!
Tẩn Vong lâm vào trầm mặc không nói, chi liếc nhìn Hoàng thúc một cái mà thôi!
- Dương đại ca. Tiêu Vong, các ngươi phải tự bảo trọng!
’ vữs
Tiểu Hân lau khô nước mắt. đua thần tình phúc tạp nhìn về phía Dương Phàm, xin lỗi
nói:
- Dương đại ca. vẫn chưa nói cho huynh, thân phận của ta chính là Công chúa Đại Tần Tẩn Hân.
- Việc này ta đã sớm đoán được rồi!
Dương Phàm thán nhiên cười nói:
- Không quản ngươi có thản phận gì cũng đêu là băng hữu của Dương Phàm ta!
- Hon nữa. ta vẫn chưa từng dùng khuôn mặt thực...
Bàn tay Tiểu Hân mân mẻ một chút, bạch quang trên mặt rung động, gỡ xuống một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve.
Ngay sau đó. khuôn mặt vốn bình thường kia lộ ra một dung nhan tuyệt đẹp như ngọc, đôi mắt lóe ra điêm điẻm lệ quang, hàng mi giống như lá liễu, thanh nhà thoát tục. cao quý đoan trang, cũng vô cùng thiện lương hồn nhiên, vô cùng mềm mại.
Ngoại trừ đôi mắt sáng kia, Tiểu Hân quả thực đã biến thành một người khác.
- Nhiều năm như thế không gặp. sắc đẹp của tiểu cô đã Ngày càng khuynh thành khuynh quốc!
Tản Vong tán thướng nói.
- Ha ha ha, từ lẩn đẩu tiên nhìn thấy cô. ta đã biết được việc này!
Dương Phàm cũng cười khổ. chút tiểu xiếc đó làm sao có thể lừa gạt được hắn!?
Thấy Dương Phàm phán ứng như thế, Tiểu Hán hơi khẽ rùng mình, trong lòng vừa trấn định vừa có chút thất vọng. Sau khi Dương Phàm nhìn thấy khuôn mặt thật của mình không ngờ cũng không thấy có gì dị thường cả.
Khi nàng tiết lộ khuôn mặt thực của mình là muốn Dương Phàm sẽ nhớ mãi.
Với tư sắc khuynh thành khuynh quốc của mình, hơn nữa có thán phận vô song trên đời. số tài tử ngưỡng mộ nàng không chỉ có ngàn vạn.
Bất cứ nam nhân nào lần đẩu gặp nàng cũng đểu vô cùng chấn động...
Nhưng vẻ mặt Dương Phàm vẫn bình thán cười, như thể hết thảy đểu nẳm trong dự đoán của hắn rồi vậy.
- Dương đại ca bảo trọng!
Con mắt sáng của Tiểu Hân rưng rung, nângtay lên. vẫy vẫy chào hắn lẩn cuối.
- Tiểu Hân, ngươi cũng bảo trọng.
Dương Phàm dứt khoát quay đầu, khống chế trường long màu đất. phi độn về phía xa xa.
Hắn sợ tiếp tục trì hoãn sẽ sinh biến.
Hai người bay một hơi tới mấy chục vạn dặm mới từ dưới đất hiện thán.
-Hô
Dương Phàm thờ phào một hơi. phát hiện Tẩn Vong bị thương không nhẹ liền ra tay trị thương cho hắn.
Tẩn Vong tất nhiên vô cùng thán phục V thuật của Dương Phàm.
- Dương đạo hữu, ta còn phải sủa sang lại bộ hạ, sớm rời đi tới nơi khác, không thể lưu lại được.
Tẩn Vong vội vã cáo biệt hắn.
__ z 3327 _, Ằ * *
Dương Phàm tự hiêu tinh hình của hãn. biêt răng tự minh một người độc hành còn thuận lợi hơn.
Hắn không dám ở lại Thiên Vân Cháu lâu, dựa theo bản đồ ngọc giản liền vội vã chạy tới Thiên Vũ Châu.
Từ nơi Tẩn Vong, Dương Phàm biết được trong mười tám Vương hẩu Đại Tần thì có không ít đêu là cường giả Thán Hư. cho nén mới có thể nắm trong tay được một diện tích mẻnh mông như thế.
Mà Lục Vân Hầu, người thống trị cao nhất ỡ Thiên Vân Cháu cũng đà đạt tới cảnh giới Thần Hư, Hóa Thần đại viên mãn, không dễ dàng động tới.
May mẩn là lúc này Lục Vân Hầu đang bế quan, tấn công Thông Thiên bậc ba trong truyền thuyết, không hói thế sự.
Phi hành chừng nửa năm. Dương Phàm rốt cục xuyên qua biên cành Thiên Vân Châu, đi vào một khu vực có phạm vi còn lớn hơn nữa. cũng chính là nơi có thế cục phúc tạp nhất - Thiên Vũ Châu!
Dương Phàm từ ngọc giản bán đồ biết được Thiên Vũ Châu này, thống trị già cao nhất trên danh nghĩa là Hoàng Võ Hầu, cũng là một thế hệ Vương hầu đã dẩn xuống dốc.
Tiên Loan Cửu Phong ở phía Tây Thiên Vũ Châu, linh khí tràn ra bốn phía.
Tiên Loan Cửu Phong chính là một trong những thánh địa tu tiên của Đại Tần. một nơi hội tụ linh mạch khổng lồ từ thòi thượng cồ.
Theo ngọc giản ghi lại, Tiên Loan Cửu Phong là từ chín ngọn núi nổi tiếng cao tuyệt hình thành nên.
Trên thực tế, Tiên Loan Cửu Phong bao phủ một phạm vi sông núi rộng hàng trăm vạn dặm. Trong đó có vô số sông ngòi, sa mạc. rừng rú, cũng nổi tiếng thiên hạ vì môi trường linh khí.
Nơi đây là một nơi tụ tập tu tiên, có tổng cộng không dưới một trăm môn phái tu tiên, cũng chính là do TiênĐạo Tông, đệ nhất chính đạo đại phái của Đại Tản thòng lĩnh.
Những môn phái này lấy Tiên Đạo Tông cầm đầu, chiếm cứ những nơi linh khí hội tu, thậm chí không nghe chiếu lệnh Vương hầu.
Một ngày kia, một thanh niên Nguyên Anh Kỳ không có gì nổi bật từ trên bầu trời hạ xuống Tiên Loan Cửu Phượng.
- Phẩm chất linh khí nơi này hơn xa những nơi khác ở Đại Tần. không hổ là thánh địa tu tiên! Nếu có thể dừng chân nơi này. đổi với việc tu luyện của ta cùng vô cùng có lợi.
Đòi mắt tràn đầy quỷ dị của thanh niên này cũng khôngbiết đang tính toán điểu gì.
Thiên Vũ Châu. Tiên Loan Cửu Phong.
Đi vào phiến rừng núi tràn đẩv linh khí. điểu ngữ hoa hương này, Dương Phàm hip mắt, đánh giá môi trường xung quanh mình.
Độn quang pháp bảo tới lui không ngớt, linh thú bay nhảv nhiều vô số kể. đủ các loại màu sắc ánh sáng. Những tu sĩ tụm năm tụm ba chậm rãi đi lại. đàm luận, tự do bay lượn, vô cùng tiêu sái. Trong đó cũng có không ít nữ tu tuyệt mỹ khí chất như tiên, xinh đẹp nho nhã động lòng người, khiến thần thức khắp này tụ về.
Quan sát cảnh tu tiên cực thịnh như tiên cành giữa nhân gian này, Dương Phàm không khỏi than thảm:
- Không hổ là thánh địa tu tiên nổi tiếng của Đại Tẳn Vương Triều. Đây chẳng phải là thế giới tiên nhân mà khi còn nhỏ mình từng ao ước sao?!
So sánh với cảnh này. Bắc Tẩn. Nội Hải có vẻ vô cùng suy vong, không đáng để nói tới.
ở Tiên Loan Cửu Phong, đa số các nơi đểu có các môn phái, Dương Phàm một đường bay đi đã thấy qua muời mấy môn phái rồi.
Thậm chí, lúc này cách hắn mấy trăm dặm ở ngoài cũng có một môn phái nhỏ. trong môn có mấy trăm đệ tử.
Khi phi hành tới nơi này. hắn ẩn nặc khí tức. nhìn qua chi là một thanh niên binh thường với tu vi Nguyên Anh Kỳ mà thôi, cũng không khiến người ta chú ý nhiêu.
Đúng lúc này. một đội tu sĩ nhỏ với hai nam hai nữ khống chế một con đại điểu màu xanh dài tới bốn năm trượng đangbay về phía này.
- Các ngươi đã nghe qua chuyện hai tháng trước có một võ giả thần bi đã phát chiến thiếp tới Hoàng Võ Hầu, nửa năm sau sẽ tới cửa khiêu chiến chưa?
Một gã nam tu sĩ mặc một bộ bạch bào. nhìn rất anh vũ nói. trong mắt lộ ra vài ý cười.
- Bạch Trạch sư huynh, sao ngươi lại biết được. Tin tức rung động thể nhân như thế nếu là thật thì đã sớm truyền khắp Thiên Vũ Châu này rồi!
Một gã thiếu niên nhỏ gầy với khuôn mặt vàng vọt nghi hoặc hòi.
Có lẽ trong đường tu luyện công pháp, hắn đã phạm sai lẩm cho nén thoạt nhìn xanh xao vàng vọt, khí sắc không tốt. Bất kể là khí độ hay tu vi cũng đều không thể sánh bằng vị Bạch Trạch sư huynh kia được.
- Hừ, Bạch Trạch sư huynh là đồ tôn của Nhạc Truởng lão của tông ta. về mặt thếo tin thì tất nhiên ngươi không thể sánh bằng được.
Một cô gái xinh đẹp bất tục mặc đổ đó hừ lạnh nói, biểu hiện có chút khinh thường thiếu niên vàng vọt kia. Chi là khi ánh mắt nhìn qua Bạch Trạch sư huynh thì lộ ra một chút tia sáng kỳ lạ.
Ngoài ra. trong số này còn có một nữ tu thanh nhã thoát tục, khí chất cao quy như hoa mẫu đơn, quần áo trắng như tuyết, vẫn không nói lời nào. Người này có được một khí chất vô cùng cao quy.
- Nam Cung sư muội, đây chính là quyá đấu của cường già đinh phong Đại Tần ta, nàng không có chút hứng thú nào sao?
Bạch Trạch sư huynh dù chậm rãi nói chuyện nhưng đại bộ phận sự chú ý đều dành cho cô gái được gọi là “Nam Cung sư muội” này, trong mắt thinh thoáng lóe lên một tia si mê.
Thần sắc của Nam Cung sư muội vẫn binh tĩnh, thản nhiên nói:
- Quyết đấu của cường già bực này, những đệ tử đời thứ ba như chúng ta không thê tiếp xúc được. So với đó, còn Không bằng tĩnh tâm tu luyện, quan tâm tới chính vận mệnh, tiền đồ của mình.
Lời này vừa ra, Bạch Trạch sư huynh và cô gái đồ đò kia sắc mặt hơi cứng đờ.
Thiếu niên vàng vọt kia âm thẳm khen phải, ánh mắt lướt qua Nam Cung sư muội thanh nhã như tiên, cao không thể với tới này. Ánh mắt hắn có chút trốn tránh, thần sắc hơi ảm đạm.
“Cứ làm ra vẻ thanh cao! ?”
Cô gái đồ đỏ hừ lạnh một tiếng, vẫn chỉ có thể nuốt cục tức này xuống bụng.
Luận về tư chất, khí chất, tu vi, địa vị. nàng đích xác không thể băng vị Nam Cung sư muội này!
Trong mấy người này, tu vi của Nam Cung sư muội đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, Bạch Trạch sư huynh là Nguyên Anh hậu kỳ. cô gái đô đó này là Nguyên Anh trung kỳ. còn thiéu niên vàng vọt kia chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
- Ha ha ha, lời của sư muội quả không sai!
Bạch Trạch sư huynh cố nặn ra vẻ tươi cười, vô cùng nịnh hót.
Khi bốn người bay qua đinh đẩu Dương Phàm thì con đại điểu màu xanh kia bồng nhiên hoàng sợ bất an, phát ra một tiếng tẻ minh bén nhọn, toàn thản run rây.
- Sao lại thế?!
Bốn người chấn động. Duới sự giãy dụa bắt an của con chim này, lập tức họ bay thoát ra.
Hưu—
Ba người vội vàng bay lên giữa không trung, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn con đại điểu.
- Rốt cuộc có gì dị thường khiến Cực Thiên Thanh Điểu, dị thú có huyết thống với Thần thú thòi thượng cô là Thanh Loan Thản điêu được thu phục từ trăm năm trước, xuất hiện tinh huống chua từng phát sinh này?!
Bạch Trạch sư huynh khó hiểu hô lẻn.
Giờ phút này. Cực Thiên Thanh Điểu cực kỳ hiếm thấy này phát ra tiếng tê minh bén nhọn tràn đầy bất an, lông chim cả người dựng đứng lên.
Nam Cung sư muội nhìn theo ánh mắt sợ hãi của Cực Thiên Thanh Điểu thì phát hiện có một nam nhân mặc một chiếc áo choàng màu xanh có hoa vãn màu vàng. Đồ án trên chiếc áo choàng kia mơ hô có thể nhìn ra là hinh dáng của Thanh Loan Thản điêu.
Nhưng dưới ánh mắt của mình, nàng ta chi nhìn ra đây là một kiện cồ bảo. hơn nữa cùng không thuộc loại cô bảo đã thành danh.
Chợt cặp mày xinh đẹp của nàng nhíu lại. vừa nghi hoặc vừa cảm thấy tò mò. sinh ra mị thái vô cùng thoát rục.
- Các hạ là ai. tu sĩ của môn phái nào?
Ánh mắt của Bạch Trạch sư huỵnh ngưng trọng. Thần thức của hắn và Cực Thiên Thanh Điêu tương liên cho nên là người đâu tiên hiẻu ra nam nhân phia dưới chính là nguyên nhân khiến linh thú tọa kỵ của mình trở nên bất an.
Chính xác mà nói thì đó chính là chiếc áo choàng màu xanh sau lưng nam nhân này.
Sắc mặt hắn không ngừng biến đổi. trong lòng thẳm đánh giá. Nếu là cổ bảo binh thường khẳng định không thể khiến cho Cực Thiên Thanh Điểu vốn có huyết mạch của Thanh Loan lâm vào kinh hãi như thế.
Như vậy chỉ có thể là kiện áo choàng trên người đối phương khắng định có lai lịch rất lớn. hơn phán nửa là truyền thừa pháp bảo chua hiển linh.
Trên thế gian này có rất nhiều Thông linh pháp bào hoặc Truyển thừa pháp bảo được truyền lưu từ vô cùng xa xua. Thòng linh vật trong phập bảo lảm vào ngủ say, cũng khiến đại bộ phận năng lực của pháp bảo lâm vào trạng thái bí mật. chua thức tinh.
- Dương mỗ chi là một tán tu đang dạo chơi mà thôi, đã gây phiền phúc cho mấy vị rồi, mong được thứ lỗi.
Thần sắc Dương Phàm tự nhiên, vô cùng bình tĩnh, giọng điệu bộ dáng cũng có chút vô
lực.
- Bạch sư huynh, chi là một tán tu vô danh mà thôi, quán hắn làm gì. chúng ta tốt nhất vẫn là nhanh chóng về tới Tiên Đạo Tông đi!
“ IxV ,
Cò gái mặc đô đó lãnh đạm nhìn thoáng qua Dương Phàm, có chút khinh thường, cũng cổ ý nhấn mạnh ba chữ Tiên Đạo Tông.
Nếu một thường nhân nghe được tên Tiên Đạo Tông thì dù tu vi cao hơn một bậc cũng sẽ sinh 1'a kinh sợ. hoặc là tâm sinh hám mộ.
- Tiên Đạo Tông?
Sắc mặt Dương Phàm bồng nhiên biến đổi, lâm vào động dung.
Tiên Đạo Tông chính là đệ nhất chính đạo tiên môn ở Đại Tần. Đây chẳng phải là mục tiêu của hắn trong chuyến đi Thiên Vũ Châu hay sao?!
Thấy phản ứng của Dương Phàm, cô gái đồ đó này càng thêm khinh thường. Một tia nghi hoặc trong ánh mắt của Nam Cung sư muội cũng tan biến.
Bạch Trạch sư huynh trong lòng mừng thầm, ngoài mặt càng thêm kiêu ngạo, cười lạnh
nói:
- Tán tu vò danh sao?! Không biết ngươi thi triển loại bí thuật nào quấy nhiễu Cực Thiên Thanh Điểu của ta!? Nếu linh thú của ta có gì không hay xảy ra thì phải bắt ngươi thẳm vấn!
Dương Phàm nao nao. nhướn mày lẻn. Điểu này không phái là cố tình gây sự sao?!
Cho tới lúc này, dù tên Bạch Trạch kia trấn an như thế nào. Cực Thiên Thanh Điểu cũng vẫn vô cùng bất an.
Cô gái đồ đó lạnh lùng nói:
- Tên tán tu thật to gan, sử dụng pháp thuật âm độc gì, còn không thành thật trả lời?
- Bạch sư huynh, từ nãy tới giờ cùng chua từng thấy người này có gì dị động, cùng không có chút dao động linh khí dị thường nào!
Tên thiếu niên vàng vọt kia do dự một chút rồi nói.
.
- Cám miệng cho ta!
Cô gái đô đỏ lớn tiếng quát:
- Nẻu không phái mang nhiệm vụ trong người, nơi này ngươi có tư cách gì mà lẻn tiếng?!
Tên thiếu niên kia có chút hoàng sợ, không dám nói gì nữa. chi nhìn Dương Phàm với ánh mắt cảm thông.
ẳ
- Sủng vật của các hạ sinh ra bệnh gì sao?
Dương Phàm cũng cười khẽ. hơi nghiền ngẫm rồi nói:
- Vừa lúc Dương mỗ cũng là một gã Dược sư, không chi có thể chữa trị bệnh cho con người mà cũng có thể chăm sóc cho sủng vật!
- Ngươi thật sự là một Dược sư sao?!
Bạch Trạch sư huynh, cả Nam Cung sư muội cũng lộ ra bộ dáng nghi hoặc.
- Không thể giá được!
Linh khí trên người Dương Phàm dao động, nhẹ nhàng bay tới mấy chục thước, tới bên cạnh Cực Thiên Thanh Điêu.
Mà Cực Thiên Thanh Điểu kia cũng không có chút địch ý nào. để Dương Phàm đi tới cạnh người, đua tay lên khẽ vuốt ve bộ lông cứng rắn.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Dưới sự trấn an của Dương Phàm, con đại điểu vốn vô cùng bất an này lập tức yên tĩnh lại, sau đó lộ ra vẻ nhu thuận ngoan ngoãn.
- Cái này... làm sao có thể?!
Đám người Bạch Trạch sư huynh há hốc mỗm miệng, bộ dáng cảm thấy khó có thể tin
nổi.
- Chẳng lẽ các hạ chính là "bác sĩ thú y” cực kỳ hiếm thấy trong Tu Tiên Giới?
Nam Cung sư muội thanh lệ thoát tục kia không khỏi tò mò hòi, âm thầm đánh giá thêm người này, phát hiện tướng mạo của đối phương vô cùng tuấn nhã, chi là không hiêu sao lại không khiến người ta chú ý.
- Dương mỗ chi là một gã Dược sư. nhưng người cũng được, linh thú cũng được, đều là sinh linh trên thế gian, nếu mắc bệnh gì cùng đêu có thể chữa trị!
Dương Phàm mỉm cười.
Theo sau hắn thu tay lại. Cực Thiên Thanh Điểu kia không còn dị trạng gì nữa, vô cùng ngoan ngoãn.
Thấy thấ vẻ mặt Bạch Trạch sư huynh lộ ra nét không cam lòng. Hắn vốn định, nhân cơ hội này để dòm ngó Thanh Điểu Phi Phong trên người Dương Phàm. Nhưng hắn không ngờ đôi phương thật có bán lĩnh, đã trân an linh thú của minh rất tốt.
- Dám hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?
Nam Cung sư muội lộ ra vẻ mỉm cười, như hoa mai nờ rộ, xinh đẹp vô cùng.
Trong lòng Bạch Trạch sư huynh khẽ nàng mình. Hắn biết vị Nam Cung sư muội này rất cao ngạo, không ngờ lại động tâm vtì tiểu^^&danti; này. hoặc nàng có ý đồ gì khác.
- Tại hạ là Dương Phàm.
Thần sắc Dương Phàm bình thản, cũng đưa ánh mắt có chút thướng thức nhìn Nam Cung sư muội. Nữ nhân có được tư sắc và khí chất như thế này ở Tu Tiên Giới cũng không có nhiều. Nhưng Dương Phàm đã đi qua nhiêu nơi. cũng gặp không ít tuyệt mỹ tiên tử. người thường không thể bằng được.
- Tiểu nữ là Nam Cung Hạm.
Nam Cung Hạm thấp người thi lễ. chợt nói tiếp:
- Tại hạ có một vị trưởng bối có một con linh thú Kim Lý Vương đột nhiên mắc quái chứng, mấy chục năm vẫn chua chữa khòỊ đã tim không ít danh V nhưng chua thành công. Mà vừa rồi chứng kiến thì V thuật của Dương đạo hữu không giống người thường. Tiểu nữ lúc này muốn mượn trọng kim mời Dương đạo hữu đi chữa bệnh cho Kim Lý Vương.
- Quả nhiên...
Tên Bạch Trạch sư huynh kia thở phào một hơi.
Dương Phàm ra vẻ trầm ngâm, dưới con mắt chờ mong của Nam Cung Hạm rốt cuộc gật đẩu:
- Dương mỗ cả gan nguyện ý thử một lẩn!
- Dương đạo hữu, mau mời!
Nam Cung Hạm cách không đánh ra một cỗ pháp lực, đưa Dương Phàm đặt lẻn trên lung Cực Thiên Thanh Điểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.