Quyển 6 - Chương 668: Chương 685 - 698 (19 20)
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Sắc mặt của Bạch Trạch sư huynh khó coi, cũng không ngăn cản.
chi tiếp tục khống chế Cực Thiên Thanh Điêu bay về phía sư môn.
Trong lòng Dương Phàm cũng mừng thẩm. Hắn đang cân nhắc xem phái làm sao để trừ trộn được vào Tiên Đạo Tông thì không ngờ lại có cơ hội như thế này!
Không phải là hắn không nghĩ tới việc trực tiếp đi tới bái phóng Tiên Đạo Tông mà thán phận hiện tại cùa hắn cũng không tầm thường. Không biết có bao nhiêu thế lực đang âm thảm dòm ngó tới hắn.
Trên đường bay đi. Dương Phàm cũng bắt chuyện với Nam Cung Hạm. Nam Cung Hạm cũng âm thẳm tán thướng về vẻ tự nhiên hiển hòa của hắn.
Lúc này, Dương Phàm đang đánh giá thiếu niên vàng vọt kia, thần quang trong mắt hơi lóe lên. Đột nhiên, Dương Phàm nắm lấy tay hắn.
- Ngươi... Dương Dược sư. ngươi muốn làm gì?
Thiếu niên vàng vọt này bị Dương Phàm chế trụ cổ tay, không thể động đậy, vô cùng nghi hoặc nói.
- Dương Dược sư. ngươi muốn làm gì?
Thiếu niên vàng vọt bị Dương Phàm đột nhiên nắm lấy tay này không thể động đậy. vô cùng nghi hoặc, đôi mắt cũng hiện lên một chút hoảng hốt.
Một trảo tùy ý của đối phương rất tự nhiên nhưng hắn căn bản không thể nảy sinh V niệm trốn tránh.
- Xin hòi tôn tính đại danh của đạo hữu? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt. dường nhu là có quái bệnh trong nguời.
Con ngươi thâm thúy của Dương Phàm lóe lên một tia tinh trạch màu lục, nhẹ nhàng đánh giá thiếu niên vàng vọt có chút rụt rè; tự ti. hướng nội này.
Trong hai nam hai nữ của Tiên Đạo Tông này thì hắn là người có tu vi thấp nhất, chi là Nguyên Anh sơ kỳ, căn bản không thể so sánh với Bạch Trạch sư huynh và Nam Cung Hạm.
Đặc biệt, tu vi của Nam Cung Hạm đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, thậm chí đă tấn công Hóa Thán Kỳ. mà lại là ít tuôi nhát trong số mấy người này.
- Quái bệnh trong người?
Thiếu niên vàng vọt này nao nao, vội vàng ôm quyền, mừng nhưđiên nói:
- Tại hạ Hoàng Phù, một trăm năm trước khi tu luyện công pháp thì lưu lại ám tật trong người. Tại hạ cũng dùng không ít linh đan diệu dược nhung không cứu trị được. Không ngờ Dược sư chi tùy ý liếc mắt đã nhìn ra.
- Ngươi nói qua tình huống cụ thể nào...
Dương Phàm đặt tay lên mạch của hắn, vừa kiểm tra vừa hòi.
- Một trăm năm trước, Hoàng sư đệ dường như còn chưa gia nhập môn phái ta!
Bạch Trạch sư huynh nhíu mày.
- Là thế này... Năm đó ta tự mình tu luyện một bí thuật độc truyền trong gia tộc. không có danh sư chi bảo. cũng vấp phải ngã ba. Từ đó về sau, mặc kệ là tu luyện công pháp nào cũng đều vô cùng chậm chạp. Dựa theo tư chất của ta trước đây hăn không thua kém gì “tứ đại kỳ tài” cùa Tiên Đạo Tông ta, nhưng hiện giờ lại vẫn dừng ở cảnh giới này...
- Giới cho một tên Hoàng Phù ngươi. Đúng là không biết trời cao đất 1'ộng, tự cho minh có thể sánh bằng “tứ đại kỳ tài”! Mặc dù lấy tu chất của Nam Cung sư muội cũng còn một đoan chênh lêc với bốn đai thiên chi kiêu từ kia!
.. 1 2ự
Cô gái đồ đò hừ lạnh, lên giọng châm chích nói.
Nam Cung sư muội nghe thẻ. đỏi mi thanh tú cùng hơi nhíu, khuôn mặt thanh nhã thoát tục cũng không đổng tình.
Bạch Trạch sư huynh ngượng ngùng cười:
- Lời của sư muội sai rồi! Nam Cung sư muội nhập môn chậm hơn. Nếu không, cũng rất có thể ganh đua được với tứ đại kỳ tài. Dù sao, tứ đại kỳ tài này cũng đểu đã bước vào Hóa Thần Ky.
Dương Phàm nhưón mày, liếc nhìn cô gái đồ đó kia một cái. cười lạnh nói:
- Dương mỗ đang xem bệnh cho người ta, cô nương tốt nhất cùng đừng xen vào.
-Ngươi...
Cô gái đô đó chuản bị phản kích, nhung khi đối diện với ánh mắt nhìn thăng lạnh lùng của Dương Phàm thì cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, trong lòng hoảng hốt. nuốt hết những lời định nói xuống.
Thấy tình cảnh này, Bạch Trạch sư huynh cũng có chút kỳ quái. Điểu này không phù hợp với cá tính của cô gái đồ đỏ này.
Nam Cung Hạm ngạc nhiên liếc nhìn Dương Phàm một cái. Bất kể nàng nhìn thế nào thì cùng chi thấy đối phương là một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mà thôi. Nhung trực giác khiến nàng khăng định người này không đơn giản.
Hoàng Phù đua ánh mắt cảm kích nhìn Dương Phàm.
Hắn vốn là kỳ tài ngút trời nhung sau lẩn đó. nhân sinh vận mệnh đã có chuyển biến lớn lao. rơi vào vực sâu không đáy. dẩn lâm vào tự ti, vô lực...
Dương Phàm chủ động xem bệnh cho hắn, thứ nhất là vi cảm thấy hứng thú với chứng quái bệnh này. có chút ngứa nghể. Còn lại là do đối phương bản tính thiện lương, hắn rất thông cảm.
- Chứng bệnh này thật là Kỳ quái...
Sinh Mệnh Lục Chủng của Dương Phàm đã tràn ngập toàn thân Hoàng Phù, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, lẩm bẩm tự nhủ.
Chừng qua một canh giờ. Dương Phàm nhắm mắt lại yên lặng, dường như cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
- Ha ha, thật sự cho mình là thần V sao chứ?! Nam Cung sư muội cho ngươi đi xem bệnh cho linh thú chắc cũng phải xem xét lại...
Cô gái quần đò khinh thường cuời nói.
.Á ...
Khuôn mặt của Hoàng Phù lộ ra một chút tức giận:
- Sư tỷ ngươi thật là quá đáng. Chứng bệnh của ta đã nhờ không ít Dược sư xem cho. chính là một quái chứng vô cùng khó giải quyết...
Cô gái đồ đò này nao nao. Từ khi nào tên HoàngPhù này lại dám làm trái ý mình?!
Nàng vừa chuần bị quát mắng một phen thìNam Cung Hạm cũng đã không hài lòng nói:
- Lữ sư tỷ, Dương Dược sư là khách mời của ta. còn mong ngươi còn biết giữ lời ăn nói.
Mà lúc này, Dương Phàm thu tay lại. thớ phào một hơi. lẩm bẩm:
- Thì ra là thế... Dị linh cái... Còn có huyết mạch truyền thừa... Thật đúng là không đơn giản. Tuy nhiên ta đã có biện pháp rồi!
Tẻn Hoàng Phù kia nghe vậy thì thản hình chấn động, như sét đánh bên tai.
Bùm!
Hắn lặp tức quy gối trước người Dương Phàm:
- Câu xin Dược sư ra tay cứu giúp!
- Ha ha ha. đã có duyên thi Dương mỗ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dương Phàm cười cười nói.
Liền đó thỊ ngay trên lưng của Cực Thiên Thanh Điểu. Hoàng Phù khoanh chân ngồi xuống, Dương Phàm nửa ngồi phía sau lung hắn, hai tay liên tục bấm quyết, điểm liên tiếp vào các vị trí toàn thân hắn.
Nam Cung Hạm cẩn thận quan sát, phát hiện có nhiều vị trí Dương Phàm điểm vào cùng khỏngphải là huyệt đạo của nhân thể!
Thấy Dương Phàm có bộ dáng còn dư lực. nàng liền hói:
- Cấu tạo của con người là tinh diệu và phúc tạp nhất! Có mấy trăm huyệt đạo là có thể liệt kê ra. Nhung ngoài ra. còn có rất nhiều thần huyệt và thần mạch chua thức tinh. Mà càng phức tạp và thán bí hơn nữa chính là nhân tử thân bí truyền thừa sinh mệnh, quyết định thiên phú. đặc thù, năng lực... của từng sinh mệnh cụ thể.
Đối mặt với nghi vấn của Nam Cung Hạm, Dương Phàm đua ra một loạt thật ngữ V đạo khiên nàng cảm giác khôngbiết đâu mà lường.
Trong Thánh Liệu Thiên, Dương Phàm nghiên cứu không chi cấu tạo cơ thể người mà còn của yêu thú. cả trên phương diện sinh mệnh. Đối với V đạo. hắn đã phần tích tới bán chất của sinh mệnh.
Nếu có thể thấu hiểu về sinh mệnh thì có thể mờ ra linh căn. thiên phú, huyết mạch truyền thừa, bí mật của thê chất đặc thù, thậm chí có thể sáng tạo ra sinh vật tối hoàn mỹ trên thế gian.
ở một lúc nào đó, Dương Phàm đã từng hoài nghi, vị Lâm Huyết Đại Đế từng muốn sáng tạo ra thán thê hoàn mỹ nhất khắp cả thất giới kia có phải cũng là một nhân vật đã tìm hiêu V đạo về sinh mệnh?!
về phần quái chứng của Hoàng Phù. Dương Phàm đã nhìn ra. Người này bản thân có huyết mạch truyền thừa không tâm thường, có lẽ xuất phát từ gia tộc của hắn, Còn nữa, hắn cùng có Dị linh căn vô cùng hiếm thấy.
Dị linh căn không thuộc Thiên linh căn, Địa linh căn. Có thể coi rẳng Dị linh căn yếu thì thậm chí không băng Địa linh căn. nếu mạnh thì thậm chí còn viễn siêu Thiên linh căn là chuyện binh thường.
Dương Phàm qua sự thông hiểu cấu tạo nhân thể mới nhận ra được sự tồn tại của huyết mạch truyền thừa và Dị linh căn. đồng thoi giữa hai thứ này có chút xung đột. khiến không thê phát huy ra tác dụng lớn nhất. Nhưng dù thế, tư chất này cũng đã không thuộc hai từ “thiên tài” của nhân giới này. Nhưng không hiểu vi sao, cả huyết mạch truyền thừa và Dị linh căn của Hoàng Phù đêu lâm vào ngủ say, do đó khiến tư chất hắn cũng trờ nên bình thường.
Dương Phàm không tin việc này chi đơn giàn là do Hoàng Phù tu luyện một loại bí thuật độc truyền nào đó.
“Nếu có thể khiến huyết mạch truyền thừa và Dị linh căn của hắn tinh lại, không xung đột với nhau, thậm trí bô trợ cho nhau thì thiên phú người này khăng định đạt tới cấp nghịch thiên, không tha kém Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song chút nào...
Dương Phàm càng nghĩ càng hưng phấn, không lo lắng sau khi thảnh công sẽ dẫn tới hậu quá như thế nào. càng không có tâm tư hẹp hòi. lo sợ đối phương vì thế mà vượt xa bản thân mình.
Đạt tới cấp bậc tông sư như hắn và Thiên Thu Vô Ngân thì bất kể là trình độ. lòng dạ đểu vượt xa người thường. Điểu này cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ có thể đứng sừng sững ở đinh cao. được vạn người kính ngưỡng.
Nam Cung Hạm chi thấy trong mắt Dương Phàm lóe lên vẻ hung phấn, hai tay hóa thảnh một mảnh hư ảnh, liên tiếp điểm quanh thân Hoàng Phù.
Mà trong cơ thể Hoàng Phù. huyết mạch giống như được châm ngòi, trờ nên sôi trào, cả người nhiễm đỏ một màu máu. thoạt nhìn rất dữ tợn. Q*
Ước chừng qua vài canh giờ, Dương Phàm thu tay lại. trên mặt Hoàng Phù lúc này đã có vẻ hỏng hào. trắng nõn, nét mặt sáng ngời, còn có một khí chất mị lực đặc biệt.
- Dương Dược sư, được rồi sao?!
Hoàng Phù VÔ cùng vui mừng ngạc nhiên, hắn cảm giác đà lấy lại được sự tự tin vốn thuộc về mình mà hắn đã đánh mất. Sự biến hóa phát sinh trong cơ thể không biết dùng từ nào để diễn tả.
Trực giác nói cho hắn biết 1'ẳng huyết mạch truyền thừa và linh căn đểu đã khôi phục lại.
- Ha ha. bệnh của ngươi đã được chữa khòi rồi. Nhưng để thể chất ngươi đạt tới trạng thái hoàn mv thì Dương mỗ còn cẩn thời gian luyện chế thêm cho ngươi một viên đan dược nữa!
Dương Phàm ung dung, cười tùm tim nói.
Sau một phen cứu trị, hắn cũng có được cảm giác vui vẻ vì thành công.
- Tạ ơn ân công!
Hoàng Phù trực tiếp quy xuống, không ngờ dùng “ân công” đê xưng hô. khuôn mặt đẫm
lệ!
- Dương Dược sư, ngài nhất định phải nhận của ta một lạy!
Hắn quỳ thẳng xuống, chân thành cảm kích nói:
- Đại ân này. Hoàng Phù Ngày sau tất báo!
Dương Phàm thâm ý nhìn hắn một cái! Người này xưng mình là “ân công” là do cảm kích với sự chữa trị và cài tạo của mình không thua kém ân nhân cứu mạng.
- Ngươi đứng lên đi! Đây là do cơ duyên mang tới khiến Dương mỗ có thể gặp ngươi, vừa lúc có thể chữa được chứng này!
Dương Phàm để hắn đứng lên.
- Vâng. DươngDược sư!
HoàngPhù cũng liền đứng lên. phát hiện linh khi trong cơ thể có biến hóa gì đó. kinh hô:
- Không ôn, tu vi cành giới của ta...
- Mau ngồi xuốngtấn công cảnh giới.
Thản sắc Dương Phàm khẽ biến, nâng tay lẻn ấn xuống một cái. khiển Hoàng Phù ngồi xệp bằng xuống, tiến vào trạng thái tấn công cành giới.
Thấy tình cảnh này, đám người Nam Cung Hạm vô cùng ngạc nhiên, sắc mặt của Bạch Trạch sư huynh lại biến đôi không ngừng, cô gái đô đỏ lại vẻ mặt rất ngượng ngùng.
Vài canh giờ sau, khí tức trên người Hoàng Phù bỗng nhiên đại biến, từ Nguyên Anh sơ kỳ tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.
Dương Phàm phản tích răng dù huyêt mạch và linh căn của người này ngủ say nhung trong quá trinh tu luyện vẫn hút đi một bộ phận lực lượng, giấu sâu trong cơ thể.
Mà sau khi cả hai thứ này thức tinh thì bộc phát, xuất hiện tình huống thăng cấp như thế này!
- Xem ra, hắn nếu bế quan thêm một năm rưỡi thì tu vi có thể đạt tới trình độ cùa Nam Cung Hạm...
Dương Phàm mỉm cười lẩm bẩm.
Nam Cung Hạm càng lúc càng ngạc nhiên, ánh mắt không ngừng đánh giá hắn, trong lòng thảm đoán lai lịch của người này.
“Hay là đám người mình đã gặp cao nhân lánh đời sao?!
Lại phi hành không lâu sâu, phía trước xuất hiện một ngọn tiên phong cao nhập mây. Dưới ánh sáng bảy màu và tiên quang phụ trợ, ngọn núi này đúng như tiên cảnh.
Hưu-—
Lấy ngọn tiên phong này làm trung tâm. có vô số độn quang pháp bảo hiện lên. linh thú phi hành. Tiếng xé gió thi thoảng chấn động bầu trời, đúng là cao nhân Hóa Thần Kỳ.
Càng tới gần ngọn núi này càng cảm thấy một cỗ áp bách sâu sắc. linh khí càng nồng đậm khiên người ta vô cùng rung động.
- Nơi này chính là ngọn núi cao nhất Lăng Đính Tiên Phong của Tiên Đạo Tông ta. Ngọn núi này cao tới vạn trượng, rộng tới tám ngàn dặm, hội tụ tới trăm vạn người tu tiên...
Bạch Trạch sư huynh cười cười, giới thiệu cho Dương Phàm.
Nhìn ngọn Lăng Đính Tiên Phong sừng sững này. Dương Phàm cảm thấy rất rung động.
“Trăm vạn người tu tiên hội tụ là sự cường thịnh nhưthế nào?!”
Theo ba cảnh giới nhập môn: Luyện Khí. Ngưng Thần, Trác Cơ tới ba cảnh giới thần thông: Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thân, sáu đại cảnh giới này có vô số người tu tiên đang hội tụ tại Tiên Đạo Tông - tiên môn đệ nhất ở Đại Tần.
Hắn không khỏi cảm thán, nồng nhiên quay đẩu nhìn lại. Bản thân hắn bôn ba trong nguy hiêm. đã đạt tới cành giới tu tiên thứ sau, con đường trường sinh bất tử lúc trước chi là giấc mộng, giờ cũng vô cùng gân...
Mà lúc này. Hoán Thiên Nha của Dương Phàm cũng sinh ra cảm ứng, có một người vô cùng thán cận với mình đang ở Ngay trong phạm vi tông môn này.
Trong lòng Dương Phàm cũng mừng thẩm. Hắn đang cân nhắc xem phái làm sao để trừ trộn được vào Tiên Đạo Tông thì không ngờ lại có cơ hội như thế này!
Không phải là hắn không nghĩ tới việc trực tiếp đi tới bái phóng Tiên Đạo Tông mà thán phận hiện tại cùa hắn cũng không tầm thường. Không biết có bao nhiêu thế lực đang âm thảm dòm ngó tới hắn.
Trên đường bay đi. Dương Phàm cũng bắt chuyện với Nam Cung Hạm. Nam Cung Hạm cũng âm thẳm tán thướng về vẻ tự nhiên hiển hòa của hắn.
Lúc này, Dương Phàm đang đánh giá thiếu niên vàng vọt kia, thần quang trong mắt hơi lóe lên. Đột nhiên, Dương Phàm nắm lấy tay hắn.
- Ngươi... Dương Dược sư. ngươi muốn làm gì?
Thiếu niên vàng vọt này bị Dương Phàm chế trụ cổ tay, không thể động đậy, vô cùng nghi hoặc nói.
- Dương Dược sư. ngươi muốn làm gì?
Thiếu niên vàng vọt bị Dương Phàm đột nhiên nắm lấy tay này không thể động đậy. vô cùng nghi hoặc, đôi mắt cũng hiện lên một chút hoảng hốt.
Một trảo tùy ý của đối phương rất tự nhiên nhưng hắn căn bản không thể nảy sinh V niệm trốn tránh.
- Xin hòi tôn tính đại danh của đạo hữu? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt. dường nhu là có quái bệnh trong nguời.
Con ngươi thâm thúy của Dương Phàm lóe lên một tia tinh trạch màu lục, nhẹ nhàng đánh giá thiếu niên vàng vọt có chút rụt rè; tự ti. hướng nội này.
Trong hai nam hai nữ của Tiên Đạo Tông này thì hắn là người có tu vi thấp nhất, chi là Nguyên Anh sơ kỳ, căn bản không thể so sánh với Bạch Trạch sư huynh và Nam Cung Hạm.
Đặc biệt, tu vi của Nam Cung Hạm đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn, thậm chí đă tấn công Hóa Thán Kỳ. mà lại là ít tuôi nhát trong số mấy người này.
- Quái bệnh trong người?
Thiếu niên vàng vọt này nao nao, vội vàng ôm quyền, mừng nhưđiên nói:
- Tại hạ Hoàng Phù, một trăm năm trước khi tu luyện công pháp thì lưu lại ám tật trong người. Tại hạ cũng dùng không ít linh đan diệu dược nhung không cứu trị được. Không ngờ Dược sư chi tùy ý liếc mắt đã nhìn ra.
- Ngươi nói qua tình huống cụ thể nào...
Dương Phàm đặt tay lên mạch của hắn, vừa kiểm tra vừa hòi.
- Một trăm năm trước, Hoàng sư đệ dường như còn chưa gia nhập môn phái ta!
Bạch Trạch sư huynh nhíu mày.
- Là thế này... Năm đó ta tự mình tu luyện một bí thuật độc truyền trong gia tộc. không có danh sư chi bảo. cũng vấp phải ngã ba. Từ đó về sau, mặc kệ là tu luyện công pháp nào cũng đều vô cùng chậm chạp. Dựa theo tư chất của ta trước đây hăn không thua kém gì “tứ đại kỳ tài” cùa Tiên Đạo Tông ta, nhưng hiện giờ lại vẫn dừng ở cảnh giới này...
- Giới cho một tên Hoàng Phù ngươi. Đúng là không biết trời cao đất 1'ộng, tự cho minh có thể sánh bằng “tứ đại kỳ tài”! Mặc dù lấy tu chất của Nam Cung sư muội cũng còn một đoan chênh lêc với bốn đai thiên chi kiêu từ kia!
.. 1 2ự
Cô gái đồ đò hừ lạnh, lên giọng châm chích nói.
Nam Cung sư muội nghe thẻ. đỏi mi thanh tú cùng hơi nhíu, khuôn mặt thanh nhã thoát tục cũng không đổng tình.
Bạch Trạch sư huynh ngượng ngùng cười:
- Lời của sư muội sai rồi! Nam Cung sư muội nhập môn chậm hơn. Nếu không, cũng rất có thể ganh đua được với tứ đại kỳ tài. Dù sao, tứ đại kỳ tài này cũng đểu đã bước vào Hóa Thần Ky.
Dương Phàm nhưón mày, liếc nhìn cô gái đồ đó kia một cái. cười lạnh nói:
- Dương mỗ đang xem bệnh cho người ta, cô nương tốt nhất cùng đừng xen vào.
-Ngươi...
Cô gái đô đó chuản bị phản kích, nhung khi đối diện với ánh mắt nhìn thăng lạnh lùng của Dương Phàm thì cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, trong lòng hoảng hốt. nuốt hết những lời định nói xuống.
Thấy tình cảnh này, Bạch Trạch sư huynh cũng có chút kỳ quái. Điểu này không phù hợp với cá tính của cô gái đồ đỏ này.
Nam Cung Hạm ngạc nhiên liếc nhìn Dương Phàm một cái. Bất kể nàng nhìn thế nào thì cùng chi thấy đối phương là một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mà thôi. Nhung trực giác khiến nàng khăng định người này không đơn giản.
Hoàng Phù đua ánh mắt cảm kích nhìn Dương Phàm.
Hắn vốn là kỳ tài ngút trời nhung sau lẩn đó. nhân sinh vận mệnh đã có chuyển biến lớn lao. rơi vào vực sâu không đáy. dẩn lâm vào tự ti, vô lực...
Dương Phàm chủ động xem bệnh cho hắn, thứ nhất là vi cảm thấy hứng thú với chứng quái bệnh này. có chút ngứa nghể. Còn lại là do đối phương bản tính thiện lương, hắn rất thông cảm.
- Chứng bệnh này thật là Kỳ quái...
Sinh Mệnh Lục Chủng của Dương Phàm đã tràn ngập toàn thân Hoàng Phù, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, lẩm bẩm tự nhủ.
Chừng qua một canh giờ. Dương Phàm nhắm mắt lại yên lặng, dường như cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
- Ha ha, thật sự cho mình là thần V sao chứ?! Nam Cung sư muội cho ngươi đi xem bệnh cho linh thú chắc cũng phải xem xét lại...
Cô gái quần đò khinh thường cuời nói.
.Á ...
Khuôn mặt của Hoàng Phù lộ ra một chút tức giận:
- Sư tỷ ngươi thật là quá đáng. Chứng bệnh của ta đã nhờ không ít Dược sư xem cho. chính là một quái chứng vô cùng khó giải quyết...
Cô gái đồ đò này nao nao. Từ khi nào tên HoàngPhù này lại dám làm trái ý mình?!
Nàng vừa chuần bị quát mắng một phen thìNam Cung Hạm cũng đã không hài lòng nói:
- Lữ sư tỷ, Dương Dược sư là khách mời của ta. còn mong ngươi còn biết giữ lời ăn nói.
Mà lúc này, Dương Phàm thu tay lại. thớ phào một hơi. lẩm bẩm:
- Thì ra là thế... Dị linh cái... Còn có huyết mạch truyền thừa... Thật đúng là không đơn giản. Tuy nhiên ta đã có biện pháp rồi!
Tẻn Hoàng Phù kia nghe vậy thì thản hình chấn động, như sét đánh bên tai.
Bùm!
Hắn lặp tức quy gối trước người Dương Phàm:
- Câu xin Dược sư ra tay cứu giúp!
- Ha ha ha. đã có duyên thi Dương mỗ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dương Phàm cười cười nói.
Liền đó thỊ ngay trên lưng của Cực Thiên Thanh Điểu. Hoàng Phù khoanh chân ngồi xuống, Dương Phàm nửa ngồi phía sau lung hắn, hai tay liên tục bấm quyết, điểm liên tiếp vào các vị trí toàn thân hắn.
Nam Cung Hạm cẩn thận quan sát, phát hiện có nhiều vị trí Dương Phàm điểm vào cùng khỏngphải là huyệt đạo của nhân thể!
Thấy Dương Phàm có bộ dáng còn dư lực. nàng liền hói:
- Cấu tạo của con người là tinh diệu và phúc tạp nhất! Có mấy trăm huyệt đạo là có thể liệt kê ra. Nhung ngoài ra. còn có rất nhiều thần huyệt và thần mạch chua thức tinh. Mà càng phức tạp và thán bí hơn nữa chính là nhân tử thân bí truyền thừa sinh mệnh, quyết định thiên phú. đặc thù, năng lực... của từng sinh mệnh cụ thể.
Đối mặt với nghi vấn của Nam Cung Hạm, Dương Phàm đua ra một loạt thật ngữ V đạo khiên nàng cảm giác khôngbiết đâu mà lường.
Trong Thánh Liệu Thiên, Dương Phàm nghiên cứu không chi cấu tạo cơ thể người mà còn của yêu thú. cả trên phương diện sinh mệnh. Đối với V đạo. hắn đã phần tích tới bán chất của sinh mệnh.
Nếu có thể thấu hiểu về sinh mệnh thì có thể mờ ra linh căn. thiên phú, huyết mạch truyền thừa, bí mật của thê chất đặc thù, thậm chí có thể sáng tạo ra sinh vật tối hoàn mỹ trên thế gian.
ở một lúc nào đó, Dương Phàm đã từng hoài nghi, vị Lâm Huyết Đại Đế từng muốn sáng tạo ra thán thê hoàn mỹ nhất khắp cả thất giới kia có phải cũng là một nhân vật đã tìm hiêu V đạo về sinh mệnh?!
về phần quái chứng của Hoàng Phù. Dương Phàm đã nhìn ra. Người này bản thân có huyết mạch truyền thừa không tâm thường, có lẽ xuất phát từ gia tộc của hắn, Còn nữa, hắn cùng có Dị linh căn vô cùng hiếm thấy.
Dị linh căn không thuộc Thiên linh căn, Địa linh căn. Có thể coi rẳng Dị linh căn yếu thì thậm chí không băng Địa linh căn. nếu mạnh thì thậm chí còn viễn siêu Thiên linh căn là chuyện binh thường.
Dương Phàm qua sự thông hiểu cấu tạo nhân thể mới nhận ra được sự tồn tại của huyết mạch truyền thừa và Dị linh căn. đồng thoi giữa hai thứ này có chút xung đột. khiến không thê phát huy ra tác dụng lớn nhất. Nhưng dù thế, tư chất này cũng đã không thuộc hai từ “thiên tài” của nhân giới này. Nhưng không hiểu vi sao, cả huyết mạch truyền thừa và Dị linh căn của Hoàng Phù đêu lâm vào ngủ say, do đó khiến tư chất hắn cũng trờ nên bình thường.
Dương Phàm không tin việc này chi đơn giàn là do Hoàng Phù tu luyện một loại bí thuật độc truyền nào đó.
“Nếu có thể khiến huyết mạch truyền thừa và Dị linh căn của hắn tinh lại, không xung đột với nhau, thậm trí bô trợ cho nhau thì thiên phú người này khăng định đạt tới cấp nghịch thiên, không tha kém Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song chút nào...
Dương Phàm càng nghĩ càng hưng phấn, không lo lắng sau khi thảnh công sẽ dẫn tới hậu quá như thế nào. càng không có tâm tư hẹp hòi. lo sợ đối phương vì thế mà vượt xa bản thân mình.
Đạt tới cấp bậc tông sư như hắn và Thiên Thu Vô Ngân thì bất kể là trình độ. lòng dạ đểu vượt xa người thường. Điểu này cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ có thể đứng sừng sững ở đinh cao. được vạn người kính ngưỡng.
Nam Cung Hạm chi thấy trong mắt Dương Phàm lóe lên vẻ hung phấn, hai tay hóa thảnh một mảnh hư ảnh, liên tiếp điểm quanh thân Hoàng Phù.
Mà trong cơ thể Hoàng Phù. huyết mạch giống như được châm ngòi, trờ nên sôi trào, cả người nhiễm đỏ một màu máu. thoạt nhìn rất dữ tợn. Q*
Ước chừng qua vài canh giờ, Dương Phàm thu tay lại. trên mặt Hoàng Phù lúc này đã có vẻ hỏng hào. trắng nõn, nét mặt sáng ngời, còn có một khí chất mị lực đặc biệt.
- Dương Dược sư, được rồi sao?!
Hoàng Phù VÔ cùng vui mừng ngạc nhiên, hắn cảm giác đà lấy lại được sự tự tin vốn thuộc về mình mà hắn đã đánh mất. Sự biến hóa phát sinh trong cơ thể không biết dùng từ nào để diễn tả.
Trực giác nói cho hắn biết 1'ẳng huyết mạch truyền thừa và linh căn đểu đã khôi phục lại.
- Ha ha. bệnh của ngươi đã được chữa khòi rồi. Nhưng để thể chất ngươi đạt tới trạng thái hoàn mv thì Dương mỗ còn cẩn thời gian luyện chế thêm cho ngươi một viên đan dược nữa!
Dương Phàm ung dung, cười tùm tim nói.
Sau một phen cứu trị, hắn cũng có được cảm giác vui vẻ vì thành công.
- Tạ ơn ân công!
Hoàng Phù trực tiếp quy xuống, không ngờ dùng “ân công” đê xưng hô. khuôn mặt đẫm
lệ!
- Dương Dược sư, ngài nhất định phải nhận của ta một lạy!
Hắn quỳ thẳng xuống, chân thành cảm kích nói:
- Đại ân này. Hoàng Phù Ngày sau tất báo!
Dương Phàm thâm ý nhìn hắn một cái! Người này xưng mình là “ân công” là do cảm kích với sự chữa trị và cài tạo của mình không thua kém ân nhân cứu mạng.
- Ngươi đứng lên đi! Đây là do cơ duyên mang tới khiến Dương mỗ có thể gặp ngươi, vừa lúc có thể chữa được chứng này!
Dương Phàm để hắn đứng lên.
- Vâng. DươngDược sư!
HoàngPhù cũng liền đứng lên. phát hiện linh khi trong cơ thể có biến hóa gì đó. kinh hô:
- Không ôn, tu vi cành giới của ta...
- Mau ngồi xuốngtấn công cảnh giới.
Thản sắc Dương Phàm khẽ biến, nâng tay lẻn ấn xuống một cái. khiển Hoàng Phù ngồi xệp bằng xuống, tiến vào trạng thái tấn công cành giới.
Thấy tình cảnh này, đám người Nam Cung Hạm vô cùng ngạc nhiên, sắc mặt của Bạch Trạch sư huynh lại biến đôi không ngừng, cô gái đô đỏ lại vẻ mặt rất ngượng ngùng.
Vài canh giờ sau, khí tức trên người Hoàng Phù bỗng nhiên đại biến, từ Nguyên Anh sơ kỳ tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.
Dương Phàm phản tích răng dù huyêt mạch và linh căn của người này ngủ say nhung trong quá trinh tu luyện vẫn hút đi một bộ phận lực lượng, giấu sâu trong cơ thể.
Mà sau khi cả hai thứ này thức tinh thì bộc phát, xuất hiện tình huống thăng cấp như thế này!
- Xem ra, hắn nếu bế quan thêm một năm rưỡi thì tu vi có thể đạt tới trình độ cùa Nam Cung Hạm...
Dương Phàm mỉm cười lẩm bẩm.
Nam Cung Hạm càng lúc càng ngạc nhiên, ánh mắt không ngừng đánh giá hắn, trong lòng thảm đoán lai lịch của người này.
“Hay là đám người mình đã gặp cao nhân lánh đời sao?!
Lại phi hành không lâu sâu, phía trước xuất hiện một ngọn tiên phong cao nhập mây. Dưới ánh sáng bảy màu và tiên quang phụ trợ, ngọn núi này đúng như tiên cảnh.
Hưu-—
Lấy ngọn tiên phong này làm trung tâm. có vô số độn quang pháp bảo hiện lên. linh thú phi hành. Tiếng xé gió thi thoảng chấn động bầu trời, đúng là cao nhân Hóa Thần Kỳ.
Càng tới gần ngọn núi này càng cảm thấy một cỗ áp bách sâu sắc. linh khí càng nồng đậm khiên người ta vô cùng rung động.
- Nơi này chính là ngọn núi cao nhất Lăng Đính Tiên Phong của Tiên Đạo Tông ta. Ngọn núi này cao tới vạn trượng, rộng tới tám ngàn dặm, hội tụ tới trăm vạn người tu tiên...
Bạch Trạch sư huynh cười cười, giới thiệu cho Dương Phàm.
Nhìn ngọn Lăng Đính Tiên Phong sừng sững này. Dương Phàm cảm thấy rất rung động.
“Trăm vạn người tu tiên hội tụ là sự cường thịnh nhưthế nào?!”
Theo ba cảnh giới nhập môn: Luyện Khí. Ngưng Thần, Trác Cơ tới ba cảnh giới thần thông: Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thân, sáu đại cảnh giới này có vô số người tu tiên đang hội tụ tại Tiên Đạo Tông - tiên môn đệ nhất ở Đại Tần.
Hắn không khỏi cảm thán, nồng nhiên quay đẩu nhìn lại. Bản thân hắn bôn ba trong nguy hiêm. đã đạt tới cành giới tu tiên thứ sau, con đường trường sinh bất tử lúc trước chi là giấc mộng, giờ cũng vô cùng gân...
Mà lúc này. Hoán Thiên Nha của Dương Phàm cũng sinh ra cảm ứng, có một người vô cùng thán cận với mình đang ở Ngay trong phạm vi tông môn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.