Quyển 6 - Chương 669: Nguy cơ ngầm!
Khoái Xan Điếm
28/08/2013
Hoán Thiên Nha sinh ra cám ứng khiến Dương Phàm vô cùng vui mừng, cố gắng kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, thẳm nhủ:
“Xem ra ta đã không sai khi tới nơi này!”
Theo tin tức thu được từ Tẩn Vong thì muội muội Tuệ Tám đã có thể là kỳ nữ kinh tài tuyệt diễm mới nôi như sao sáng ở Tiên Đạo Tôngnày.
Chi là theo như giọng điệu của đám người Nam Cung Hạm lúc nãy thì tứ đại kỳ tài của Tiên Đạo Tông, Ngay cả kỳ tài giai nhân nhưNam Cung Hạm cùng không thể sánh bằng.
Từ đó có thể nhìn ra đươc tư chất của những người được xưng là kinh diễm kỳ tài của chính đạo đệ nhất tông môn Tiên Đạo Tông trên Tiên Loan Cửu Phong này!
Dương Phàm vốn có chút hoài nghi có phái là trung hợp hay không. Theo hắn biết thì Tuệ Tâm muội muội dường như cũng không linh căn tu tiên gì cà.
Nhưng hiện giờ, Hoán Thiên Nha đã sinh ra cảm ứng, Dương Phàm cũng không hoài nghi gì thêm nữa. Dù sao lúc trước hắn cũng chi là một tu sĩ bậc thấp, không thể nhìn ra linh căn thê chất chưa thức tinh thì cũng không có gì là kỳ lạ.
- Đứng lại!
Một thanh âm như sét đánh từ phương xa truyển tới, độn quang lóe lên. Một đội tu sĩ bay tới nơi này.
Đội tu sĩ này có chừng hai mươi người, tu vi đểu là Nguyên Anh Kỳ, cẩm đẩu là một trung niên mặt chữ điển, tu vi đạt tới Hóa Thần sơ kỳ, hiển nhiên là đội trường.
Năm người trên Cực Thiên Thanh Điểu đểu cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
- Tên tu sĩ ngoại lai này là ai?
Tên đội trường kia ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm về phía Dương Phàm.
Là tòng phái số một số hai ở Đại Tần. Tiên Đạo Tòng tự nhiên có cách để phản biệt đệ tử của môn phái và người ở bên ngoài tới.
Nếu không phái là đệ tử bổn môn. trong tay không có lệnh bài thân phận thì người bình thường muốn theo dòng người này tiến vào cùng là si tâm mộng tưởng mà thôi!
- Ha ha ha, hóa ra là Tôn chấp sự, là thế này...
Bạch Trạch sư huytih cười làm lành đi lên. thấp giọng nói nhỏ vài câu.
- Thì ra là khách nhân mà Nam Cung sư muội t hay mặt su phụ mời tới!
Tên Tôn chấp sự kia giật mình, giọng điệu hơi chuyển:
- Tuy nhiên, Ngay cà như thế cũng phải theo đúng trình tự, lục hạ tin tức.
- Đây là điểu cần làm rồi!
Bạch Trạch sưhuynh cười nói.
Chi nói mấy câu mà đã khiến sự tình ổn thóa. cho thấy quan hệ của hắn ở trong tông môn cũng không tồi.
Nam Cung sư muội thấy thế cũng khẽ gật đầu cảm tạ một chút. Trong lòng Bạch Trạch lập tức thấy mừng thẩm.
Không lâu sau, tên Tôn chấp sự kia đua cho Dương Phàm một cái lệnh bài bằng gỗ. cũng ghi chép lại thân phận và danh tính của hắn.
Sau đó, Dương Phàm buộc lệnh bài bằng gỗ này lên tay. một đường đi theo dòng người tấp nập kia, cũng không bị ngăn cản chút nào.
Dương Phàm nheo mắt nhìn lệnh bài bằng gồ này, mặt trên ngoại trừ có một ít đồ văn thì còn có một chữ “Khách”
Chất liệu lệnh bài này cũng rất bình thường, chi hơi vận pháp lực một chút đã có thể chấn nát. Từ đó có thể thấy được Dương Phàm cũng chi là một khách nhân binh thường mà thôi.
Sau khi bay tới Lăng Đính Tiên Phong, Bạch Trạch sư huynh, Hoàng Phù cùng cô gái đồ đó kia rời đi, tiến về nơi ở của minh.
Sau đó, Nam Cung Hạm bấm quyá, một đạo độn quang thanh lam mang theo Dương Phàm bay về một phương hướng, dọc đường đi cũng trầm mặc không nói gì.
Sau một lúc. hai người hạ xuống trước một động phủ được bổ trí rất tinh xảo.
Phía trước động phủ có một tấm bia đá viết: Đệ tử đời thứba Nam Cung Hạm. Đây hiển nhiên là chú thích về tin tức của chủ nhân động phủ này.
Dương Phàm nao nao, đối phương là nữ tu. mang một nam nhân xa lạ về động phủ của mình có phái là có chút không phù hợp hay không?!
<*
Theo ly tHuyết. trong tông hẳn là có phòng cho khách nhân mới đúng.
Tuy nhiên, sau khi tiên vào động phủ thì Dương Phàm mới nhận ra mình đã sai lâm. Bên trong động phủ có lẩu các, lâm viện, hàn đàm, tiểu tri, ngay cả phòng khách cũng có.
1 e . ,
Hơii nữa, dưới trướng Nam Cung Hạm cũng có mười tên đệ tử ngoại môn đê sai bảo, bình thường cũng ỡ trong động phủ này.
- Dương đạo hữu tạm thời ở nơi này đi!
Nam Cung Hạm dẫn hắn tới một căn phòng bố trí hợp mắt, thanh lịch, sạch sẽ. còn có một mùi hương thoang thoảng.
Dương Phàm đương nhiên cảm thấy không sao cả nhung nửa câu sau của Nam Cung Hạm lại khiển hắn khôngbiết nói gì:
- Nơi này là nơi mà những tv muội đông môn của ta ở khi tới làm khác, ngươi cân thận chút, đừng làm bẩn thiu...
Nói lời này. Nam Cung Hạm cũng lộ ra một nét cười hiếm thấy, lại có một chút sắc thái nữ nhi thường tình. Điêu này hoàn toàn khác biệt với khí chất cao quý, lãnh đạm mà thanh nhã của nàng.
Nàng chi là vô ý trêu đùa Dương Phàm, cũng nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, trong lòng tự thấy khó hiêu sao mình mới gặp người này lân đâu mà đã đùa nghịch, tự hói không biết có bị phản cảm không.
Có lẽ khi tức tự nhiên khiến người ta cảm thấy thân cận trên người Dương Phàm đã khiến hắn rất dễ giao tiếp với người khác, đặc biệt là người khác phái.
- Thì ra là thế...
Dương Phàm ngửi ngửi, nhận thấy mùi hương nhàn nhạt, lại nhìn phục sức bên trong nhưng cũng không thấy có gì phiên hà cả.
Nghĩ tới cá tính của Nam Cung Hạm thì khách nhân tới nơi này đa phần cũng chi là những “hương khuê” khác mà thôi.
- Ngươi ở lại nơi này mấy Ngày. có thể đi dạo trong phạm vi trăm dặm quanh đây nhung không thê đi xa được, nếu không xâm phạm vào cấm địa nào đó thì ta cũng không đảm đương nổi.
Trước khi ròi đi Nam Cung Hạm còn dặn dò một câu.
- Ngươi yên tâm đi. ta sẽ không làm loạn đâu.
Dương Phàm tùy ý đáp lại, sau đó liền cảm thấy lời này còn có nghĩa khác, may mà Nam Cung Hạm không chú ý tới.
ChờNam Cung Hạm đi rồỊ Dương Phàm bố trí một tầng cấm chế đơn giản quanh phòng. Hắn chợt nâng tay lên, tinh quang nhộn nhạo, trước người hắn xuất hiện một nam nhân giống hắn V đúc.
So?
- Uhm, ngươi ở lại trong này đi, ta ra ngoài một chút.
Dương Phàm mới vừa đáp ứng Nam Cung Hạm, đợi hắn xoay người là đã lập tức rời đi.
Bá!
Hắn thoải mái độn thổ, ròi khoi động phủ của Nam Cung Hạm.
“Sao ta lại có cảm giác kỳ quái thế nhi?!”
Nam Cung Hạm triển khai thần thức, đảo qua phòng khách của Dương Phàm, phát hiện ra hắn vẫn ngồi dường thần trong đó thì mới yên tâm.
Bán tôn Dương Phàm lúc này đã thu liễm khí tức. vô thanh vô tức xuyên qua lòng đất. vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên, hắn phát hiện ra tu sĩ trên Lăng Đinh Tiên Phong này nhiều lắm. có tới hơn trăm vạn người. Mặc dù hắn đi trong lòng đất nhung cũng có thể ngẫu nhiên gặp được vài “đồng đạo”!
Những “đồng đạo" nếu không phái là đang tu luyện thổ độn thì cũng đi dạo trong lòng đất này.
Với khả năng nắm giữ đại địa trong tay như Dương Phàm thi quá đơn giàn để che dấu khói tẩm mắt những người này.
Rất nhanh, hắn đã rời khói động phủ Nam Cung Hạm hơn trăm dặm, coi lời nói của nàng nhưgió thoảngbêntai.
- Phạm vi thế lục của Tiẻn Đạo Tông này thật quá lớn, chi một ngọn núi mà đã có tới hơn trăm vạn tu sĩ. nếu muốn tìm một người không khác gì là mò kimđấvbiên!
Dương Phàm nháy mày. Hắn cũng không dám tùy tiện buông thần thức ra quét. Là tòng môn đứng đẩu chính đạo. đại năng giả ở Tiên Đạo Tông có rất nhiều, tuyệt đối không chỉ có một vài người là có thể uy hiếp tới hắn.
Khi hắn ẩn sâu vào trong một nơi thì đột nhiên cảm ứng được phía trước có một tầng cấm chế.
- Chẳnglễ là một cấm địa nào đó của Tiên Đạo Tông sao?!
V*
Trong lòng Dương Phàm thảm nghĩ.
L ‘ - ,7 ..
Rât nhanh, hăn đã tới gân câm chê kia, bị một tâng ánh sáng màu tím ngăn cản.
Xem tình hình này. cũng chi là cấm chế bình thường, bên trong còn có thể mơ hỗ nhìn thấy thân ảnh.
Dương Phàm triển khai cảm quan, nắm một mánh đại địa trong tay.
Nháy mắt, hắn đà hoàn toàn nắm bắt được tình hình bên trong cấm chế.
- Hết thảy đều nẳm trong sự an bài của Vương gia! Hiện giờ Hoàng Võ Hẩu nhất mạch ở Thiên Vũ Châu cũng chi còn là danh nghĩa. Người nắm thực quyển nơi này chính là những mòn phái tu chân do Tiên Đạo Tông đứng đầu. Đối với việc này, Tân Hoàng đã không hề vừa ý, nhưng thòi gian lâu rồi, khó có thể lay động Tiên Đạo Tông. Mà lần này có sát thủ vương bài của Thiên Sát Các xuất thủ, Hoàng Võ Hầu dù không chết cũng sẽ bị thương nặng. Đen lúc đó. chi cẩn liên thủ với Thiên Ma Môn là có thể chiếm cứ được toàn bộ Thiên Vũ Châu.
Người nói chuyện chính là một nam nhân đẩu đội mặt nạ thẳng hể, thanh âm mơ hỗ không chừng, Ngay cả ở trong cấm chế cũng rất khó nghe rõ.
- Vậy là tốt rồi! Bổn tọa ẩn núp ỡ Tiên Đạo Tông này cùng nhiều năm rồi, rốt cục đã đợi cho tới hômnay!
Đối diện tên nam nhân đội mặt nạ kia là một lão già ngồi xếp bằng trên một con rùa, cũng hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt!
Khi cảm quan Dương Phàm tiến gần tới đây đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng lớn.
Tu vi hai người này đều vượt xa hắn, có thể đều là Hóa Thần đại tu sĩ.
Tên nam nhân đeo mặt nạ kia mang tới cho hắn một cảm giác quỷ dị khó lường. Còn lão già mi trắng kia lại phát ra khí tức hùng hôn, ít nhất có thể đổi kháng lại Vân tướng Lục Tương!
Dương Phàm cho 1‘ẳng nếu không sử dụng Hoàng Long Quan thì còn chưa thể chống lại được Hóa Thân đại tu sĩ.
Mà nơi này lại cùng lúc xuất hiện hai vị Hóa Thần đại tu sĩ. trong đó một người tới từ một thế lực một Vương hâu chua rõ, người còn lại lại là nội ứng đã được đánh vào Tiên Đạo Tỏng từ rất nhiều năm rồi.
Cũng may, dưới tình huống nắm giữ đại địa. Dương Phàm cẩn thận vô cùng, không để hai người này phát hiện ra.
- Kế hoạch mãi chi là kế hoạch! Ngươi đang ở Tiên Đạo Tông, cũng cần nắm mọi biến hóa trong tay!
V7
Tên nam nhân đeo mặt nạ lại thản nhiên nói.
, Zx&
- Hừ, điều này bổn tọa tựbiết. Ngược lại là ngươi, tùy tiện xông vào trọng địa Tiên Đạo Tông, mật đàm với ta có phái là quá tự đại không?! Cũng may lão bât tử Bạch Vũ lão tiên đang bế quan...
Hai người nói thêm mấy câu rồi mói rời đi.
Từ đẩu tới cuối, Dương Phàm thủy chung vẫn dung hợp với đại địa thành một khối, như một thi thể không hể có dấu hiệu sinh mệnh.
Khi hai người rời khỏi rồi hắn mới thờ phào một hơi, lẩm bẩm:
- Xem ra một hỗi đại kiếp nạn sắp tới! Ngay cả Tiên Đạo Tông vốn không tham dự tranh đấu thế tục cũng bị cuốn vào!
Một lúc lâu sau hắn mới rời khỏi đây.
Di chuyển loanh quanh như thế, Dương Phàm rốt cục mới không kiên nhẫn, nhẹ nhàng đánh một tên tu sĩ hèn hạ đang lén lút đi lại trong lòng đất. rồi thi triền Mê Hồn Thuật, chất vấn hắn mấy vấn để.
Mê Hổn Thuật ở Tu Tiên Giới có rất nhiều loại. Càng có tu vi tương đương thì càng khó thành công. Nhưng tên tu sĩ kia chi là một gã Nguyên Anh hậu kỳ, Dương Phàm rất nhanh thành công.
Dương Phàm hòi câu gì thì tên tu sĩ này đểu trá lời hết.
- Trong bốn vị kỳ tài mới nổi của bản tông quả thật có một vị họ Dương, được xung là “Tuệ Vũ tiên từ”! Chính là kỳ tài vừa quật khởi gần hai trăm năm nay!
Tên tu sĩ này đáp.
- ỏ? Ngươi có biết nơi nàng trú ngụ không?
Dương Phàm lại hòi.
- Lấy thán phận của nàng thì hẳn là ở Bách Linh Thiên Viên.
- Bách Linh Thiên Viên? Ta làm sao có thể tới đó?
Dương Phàm càng lúc càng gấp gáp.
Qua một phen chất vấn, hắn từ trong túi trữ vật tên tu sĩ này một cái ngọc giản bản đồ. trên đó có lộ tuyến đại khái của Lăng Đinh Tiên Phong.
Dương Phàm phục chế lại một bản, chuẩn bị tiêu trừ một đoạn trí nhớ trong đầu người này. đi tới Bách Linh Thiên Viên tìm kiếm muội muội Tuệ Tâm của mình.
Tuy nhiên, hắn đột nhiên nhìn về phía tên tu sĩ đáng khinh này. tùy ý hòi:
- Ngươi lén lút dưới này là đê làm gì?
Tên tu sĩ này vẫn chua tinh lại. chi phải thành thật trả lời. Sau khi Dương Phàm nghe xong trên mặt cũng lộ ra vẻ cổ quái.
- Ngươi lén lút di chuyển dưới này là có chủ ý gì?
Dương Phàm tùy V hói. tên tu sĩ đáng khinh kia vẫn ở trong trạng thái bị Mê Hồn Thuật cho nên trả lời thành thực.
Nghe xong, vẻ mặt Dương Phàm lộ ra nét cổ quái, chợt thần sắc đờ đẫn, bấm quyết một cái, xóa đi đoạn trí nhớ vừa rồi trong đẩu hắn.
̀m!
Trước khi đi. Dương Phàm đánh ra một chướng khiến hắn hôn mẻ, khinh thường nói:
- Đã là người tu tiên mà không lo tĩnh tâm tu luyện. mà lại thuộc hạng người tinh trùng lẻn não. Thế giới rộng lớn này quả đúng là không gi không có...
Hành động trơ trẽn của tên tu sĩ này Dương Phàm cũng không quản, nhưng một chưởng trước khi đi kia cùng rất kỹ xảo. khiển pháp lực của hắn ta bị niêm phong mất một năm.
Vốn định trực tiếp hủy bỏ pháp lực người này nhưng Dương Phàm nghĩ lại. Mỗi người đêu có tư tưởng riêng mình, có “đạo” khác nhau. Hơn nữa, con đường tìm kiêm trường sinh bất tử này cũng không nhất định phải tuyệt tình với tất cả thản nhân cho nên có nhiều tu sĩ đặt tâm tư lên những lĩnh vực khác cũng là việc bình thường.
Đợi cho đêm đă về khuya, Dương Phàm lại lặng lẽ hiện lên trên mặt đất. Hắn có lệnh bài kia trên người nén cũng không cần tránh né những tu sĩ tuần tra.
Dựa theo ngọc giản bản đồ kia. Dương Phàm liền bay về phía trên cao của Lăng Đính Tiên Phong.
Đối với độ cao của ngọn núi này Dương Phàm cũng khó có thể đánh giá được. Với khả năng có thể chứa đựng tới trăm vạn tu sĩ thì độ cao hăn là rất lớn.
Nếu ở Bắc Tẩn, với độ cao này chắc chắn đã rơi vào cương phong mành liệt, thậm chí bị ảnh hướng của lực lượng trói buộc thiên địa.
Nhưng trời đất ỡ Đại Tẳn dường như cao hơn, rộng lớn hơn.
Mục đích của hắn chính là Bách Linh Thiên Viên ở tầng thứ bảv cùa Lăng Đính Tiên Phong này.
Theo ngọc giàn bản đồ này ghi lại thì toàn bộ Lăng Đính Tiên Phong có chín tầng. Càng là lên cao thì thản phận, địa vị của những người ở đó càng cao.
7V
Nghe tên tu sĩ kia lúc trước nói thì tầng thứ chín của Lăng Đinh Tiên Phong cơ bán chính là cấm địa. còn tầng thứ tám là nơi cư trú của những trướng lão cao tẩngbình thường.
Tu sĩ ở tầng thứ bảy thì hoặc là cao tầng của tòng mòn, hoặc là những đệ tử nội môn có thán phận đặc biệt.
Dương Phàm lúc này đang ở tầng thứ năm của ngọn núi, cũng chính là nơi cư ngụ của Nam Cung Hạm. Từ đó có thể thấy được địa vị của nàng cũng coi nhưxếp vào tẩm trung.
Khi hắnbay tới tầng thứ sau. Dương Phàm phát hiện ra những tu sĩ nơi này càng lúc càng ít, nhung tu vi lại càng mạnh hơn. Trên cơ bản, nơi này toàn bộ đêu có tu vi ngoài Nguyên Anh đại tu sĩ. cũng có một số là Hóa Thần Kỳ.
Mà tới tầng thứbày của ngọn núi, với cảm quan cường đại của hắn cũng cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, là do khí tức tự nhiên tản mát ra của những cường giả Hóa Thản Kỳ nơi này.
Tu sĩ của tầng thứbày này càng ít hơn, thậm chí không được một phẩn trăm của tầng thứ
sáu.
Nhưng những tu sĩ nơi này đã số là tu sĩ Hóa Thần Kỳ sơ kỳ. có một ít là Hóa Thần trung kỳ. Mặc dù cũng có những người chua đạt tới Hóa Thản Kỳ nhưng cũng chi là người hầu hoặc là người thân, đệ tử của những người này.
Dương Phàm hít sâu một hơi. Khi tới tầng thứ bày này. Hoán Thiên Nha của hắn lại sinh ra cám ứng, ngày càng mành liệt.
- Tuệ Tâm nhất định ở Ngay tầng thứ bày của ngọn núi này.
Dương Phàm hít sâu một hơi, chuẩn bị bay đi tiếp thì từ trên đinh đầu đã truyền tới một tiếng xé gió.
- ỏ. là khách nhân, nhưng lại đi loạn tới tầng thứbảy?!
Một đội tu sĩ tuần tra bay tới. cẩm đẩo là một thanh niên Hóa Thần Kỳ. khí vũ hiên ngang, híp mắt đánh giá Dương Phàm. Những người còn lại đêu có tu vi Nguyên Anh Kỳ.
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua thanh niên kia. trong lòng đột nhiên thấy rùng mình. Người này không phải là tu sĩ Hóa Thần Kỳ binh thường mà chính là cường giả Thông Huyền.
Sự phổi hợp như thế này khiến Dương Phàm nghi hoặc. Vì những đội tuần tra trước đó thì đều do tu sĩ Hóa Thần sơ Kỳ dẫn đầu.
- Bâm đại nhân, tại hạ là ngoại khách của quy tông, đi loanh quanh chút nên đi tới nơi này.
Dương Phàm ra bộ sợ hãi, khán trương nói.
- Ngoại khách? Là ai mời ngươi tới đãyl?
Ánh mắt thanh niên này lăng lệ, sắc bén bức nhân, lạnh lùng nói.
- Tại hạ là một gã Dược sư, lần này là do đạo hữu Nam Cung Hạm mời tới để chữa bệnh cho linh thú của trường bối trong tông!
Dương Phàm ra bộ miễn cưỡng trấn định nói.
V
- Nam Cung Hạm? Thi ra là thế! Ta cũng biết sư phụ nàng! Nghe nói sủng vật Kim Lý Vương mắc phải quái chứng, cùng chua từng lành lại!
Tên thanh niên này hé miệng cười.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn thì đột nhiên phát hiện khuôn mặt người này như quan ngọc, vẫn rất có góc cạnh, môi hỏng răng trắng, không mất chính khí. Đây đúng là một mỹ nam tử. thậm chí còn anh tuấn hơn Dương Phàm hắn mấy phẩn. Chỉ có điểm khác nhau chính là ở khí chất.
- Tạ sư huynh, có cẩn bắt hắn lại kiểm tra hay không?
Một người bên cạnh thấp giọng nói.
- Không cẩn. nểu hắn nói dổi thì sao ta lại không nhận ra?!
Tên Tạ sư huynh kia vô cùng tự tin, thanh âm cũng rất hòa hoãn, sau đó lại nói với Dương Phàm:
- Tuy nhiên, ngươi là một ngoại khách bình thường, không phái là khách quý của bón tông cho nên không thể tiến vào tầng thứ tám. Niệm ngươi không biết cho nên bó qua. Ngươi về đi!
- Vâng, đại nhân!
Dương Phàm ôm quyển nói lời cảm tạ, vội vàng theo đường cũ quay trờ lại.
Hắn vừa mới rời đi không lâu thì chợt nghe có người trong số đó khen tặng, nói:
- Tạ sư huynh, việc tuần tra đã có chúng ta. Thân phận cùa ngài cao quý, cần gì làm việc thấp hèn này!
- Vậy làm phiền các vị vậy!
Tạ sư huynh mỉm cười, không ngờ thong dong thoát ly đội tuần tra, bay về phía một nơi nào đó trong tâng thứbảv!
- KỲ lạ, Tạ sư huynh được xung là một trong tứ đại kỳ tài mới nổi của tông ta mà sao lại làm việc này?!
Trong đó một người nói nhỏ.
- Ha ha ha, ngươi có chút không biết rồi. Việc tuần tra này chính là do Tạ sư huynh cố ý xin làm. ý không tại lời. các ngươi...
- Ách. tạ hiểu được!
Một tên tu sĩ khác hơi bừng tinh nói:
- Nghe nói Tạ sư huynh đã theo đuổi Tuệ Vũ tiên tử từ lâu...
Tất cả mọi người nghe thế thi mới biết được nguyẻn nhân chán chính.
Sau khi đội tuần tra này rời đi, một người lại từ dưới tầng đất hiện lên. lẩm bẩm:
- Thật đúng là trùng hợp!
Dứt lời. hắn lại trầm xuống, triển khai cảm quang, đi theo phía sau tên Tạ sư huynh kia.
Phi hành lúc lâu. phía trước xuất hiện một mảnh lâm viên tràn đầy điểu ngữ hoa hương, được một loại cấm chế đặc biệt bao phủ. Từ xa nhìn lại có thể thấy được rất nhiều tiên cầm. phi điêu, cùng với rất nhiêu linh hoa, linh mộc.
Lâm viên kia bị một loại ánh sáng mỏng lung bao phủ xung quanh, cũng phù hợp với cấm chể xung quanh.
Đại mòn trước lâm viên này có bổn chữ màu vàng to lớn: Bách Linh Thiên Viên.
“Bách Linh Thiên Viên chính là ở nơi này!”
Dương Phàm mừng rỡ.
Sau khi thấy tên Tạ sư huynh kia tới trước cửa. đột nhiên từ bén trong vang lên một tiếng nghi vẩn.
- Tạ công tử. đêm đã khuya. Bách Linh Thiên Viên không tiếp khách nữa. nếu là tiên cầm hoa cỏ trong viên có gì sơ suất, chúng ta cũng không thể đảm đương nồi...
Tên tu sĩ Hóa Thần Kỳ tran thủ ở đại môn. mặc quần áo chấp pháp giả. vô cùng khó xử
nói.
Chi thấy tên Tạ sư huynh kia cười lạnh, xuất ra một chiếc lệnh bài màu bạc:
- Ta là Đội trưởng tuần tra tầng thứbảv của hôm nay, có quyên đi tuân tra các nơi.
- Vâng!
Tên tu sĩ kia vừa nhìn thấy tấm lệnh bài này thi lập tức mở ra trận pháp cấm chế. để Tạ sư huynh đi vào.
Thấy thế Dương Phàm cảm thấy sự việc có chút khó giải quyá. Hắn quan sát trận pháp bên ngoài Bách Linh Thiên Viên này, nhận ra nó vô cùng huyền diệu, không thua kém thượng cô kỳ trận mà mình từng chứng kiến chút nào cả.
Cho dù tầng đất bên dưới lâm viên này cũng có trận pháp cấm chế thủ hộ.
Dương Phàm độn thổ tới bên dưới Bách Linh Thiên Viên này. cẩn thận quan khán trận pháp.
Nếu muốn phá vỡ trận pháp này cũng không khó, nhưng nếu muốn không động tới cấm chế cảnh báo thì vô cùng khó khăn.
Dương Phàm hít sâu một lại, lại nghĩ ra một kế.
Chi thấy trong tay hắn xuát hiện một khối tinh, Thạch màu đất, ý niệm khẽ động, một tầng ánh sáng nở rộ, ngưng tụ thành một con tê tê cực lớn.
Khí tức trên con tê tê này dường như đã đạt tới Hóa Thần Kỳ.
Chợt trên người hắn nổi lẻn một mảnh Thái Hư Thiên Hòa. lặng lẽ phát ra ánh sáng màu vàng lóng lánh.
- Phốc!
Trận pháp cấm chế đồi diện với Thái Hư Thiên Hỏa thì như tờ giấy móng, Dương Phàm lập tức theo kẽ hớ tiến vào Bách Linh Thiên Viên.
Mà ngay sau đó. cấm chế cảnh báo lập tức khới động. Cả Bách Linh Thiên Viên lập tức vang lẽn những âm thanh bén nhọn, vang tới vài trăm dặm.
Thoáng cái, cả lâm viên này đểu trờ nên hỗn loạn, gần như tất cả mọi người đểu bị kinh động.
- Hưu
Hơn trăm tên tu sĩ chấp pháp đều lao về phía bên này.
Dương Phàm đã sớm ẩn nắp. khiến con tê tê kia lao sâu vào trong lâm viên.
- Xày ra chuyện gì? Bách Linh Thiên Viên luôn để phòng sâm nghiêm...
Ngay cả tên Tạ sư huynh kia cũng từ một chỗ động phủ u tĩnh bay ra.
Ánh mắt Dương Phàm sáng bừng lên. khí tức được ẩn nặc tới mức tận cùng, hóa thành một khối với môi trường xung quanh.
Tại phiến lâm viên này, với thần thông của hắn thì như cá gặp nước, cho dù Hóa Thần đại tu sĩ tới cũng đều khó có thể phát hiện ra.
Kế sách đả tháo kinh xà của Dương Phàm thành công, cũng thuận lợi dương đông kích tây. Sau khi đã xác định được vị trí liền tiêm hành.
Hắn thẩm nghĩ, với phiến hỗn loạn này. ít nhất cũng kéo dài được tới vài canh giờ.
Càng tiếp cận động phủ u tĩnh kia, cảm ứng của Hoán Thiên Nha càng thêm mãnh liệt.
Khi hắn đi tới trước động phủ thì khí tức cũng biến hóa. biến thành một lão già ăn mặc bình thường, khí tức cũng giống y như những người hầu trong vườn này.
Nhân giới gọi đây là Biến Hóa Thuật, cũng là một dạng ào thuật- Khi tu luyện tới cành giới tinh diệu thì có thể bắt chước khí tức. dung hợp với môi trường xung quanh.
Đúng lúc này. linh hà trước động phủ đột nhiên nhoáng lên, một nữ nhân tiên tư mờ mịt. thướt tha đi ra. Chi cần nhìn tới tấm lưng kia đã khiến cho người ta cảm thấy thích mắt.
Ánh mắt Dương Phàm nhìn về khuôn mặt tinh xảo như ngọc kia cũng thấy sửng sốt.
Nàng tuy phong hoa tuyệt đại nhưng hắn cùng không nhận thức.
ít nhất hắn có thể khẳng định được rẳng người này không phái là Tuệ Tâm muội muội của mình.
- Chẳng lẽ đà tìm nhẩm chỗ rồi?!
Dương Phàm vừa mới nảy sinh ý nghĩ này thì Hoán Thiên Nha lại sinh ra cám ứng:
- Không, nhất định còn ở trong động phủ này!
- ổ? Người hầu này sao cảm thấy lạ mặt như thế?!
Tiên tử kia cùng ngạc nhiên nhìn Dương Phàm.
- Tiên tử thán phận như thế nào?! Không biết một hạ nhân nhu lão nô cũng là bình thường mà thôi!
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Ha ha ha, điểu này cũng không sai.
Cô gái xinh đẹp kia mỉm cười nói.
- Hắn chính là Lý bá ở trong Thiên viên, cũng đang có chuyện muốn tìm ngươi đây...
Từ trong động phủ truyền ra một thanh âm dịu dàng, nữ tính, có cảm giác dư âm còn vang bên tai.
- Vâng!
Dương Phàm chi đành tiếp tục đi vào.
Bới vì người mà hắn bắt chước chính là người hắn gặp không lâu trước đó. chính là một lão bộc trong Thiên viên này.
Đi vào động phủ, dưới chân là một con đường nhỏ bằng đá cuội uốn lượn, hai bên là rừng trúc, phía trước xuất hiện một phủ đệ nhỏ xanh biếc, lung linh dưới ánh trăng.
Thúy Ngọc Phủ! í> .
Phía trước nơi này có một cô gái thùy mị thướt tha, ăn mặc thanh nhã, xinh đẹp tuyệt trần. Đôi mắt nàng thanh tú như nước, mái túc đen mềm như lụa. Dưới ánh trăng, nàng có vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc, nang động lòng người, nụ cười khiến hoa nhường nguyệt thẹn, tinh mỹ thoát tục. như một kiệt tác của tạo hóa.
Thản hình Dương Phàm cứng đờ. thần sắc phúc tạp. khóe miệng hơi nhấc lẻn.
Hắn vừa mới định lên tiếng thì lại nghe nữ nhân phía sau lên tiếng nói:
- Tuệ Tâm sư muội, bén ngoài có một chút nhiễu loạn, cũng không có gì là đại sự. Chúng ta tiếp tục nói chuyện đi, thuận tiện hướng vị Lý bá này thinh giáo một chút tài nghệ về lâm viên.
“Xem ra ta đã không sai khi tới nơi này!”
Theo tin tức thu được từ Tẩn Vong thì muội muội Tuệ Tám đã có thể là kỳ nữ kinh tài tuyệt diễm mới nôi như sao sáng ở Tiên Đạo Tôngnày.
Chi là theo như giọng điệu của đám người Nam Cung Hạm lúc nãy thì tứ đại kỳ tài của Tiên Đạo Tông, Ngay cả kỳ tài giai nhân nhưNam Cung Hạm cùng không thể sánh bằng.
Từ đó có thể nhìn ra đươc tư chất của những người được xưng là kinh diễm kỳ tài của chính đạo đệ nhất tông môn Tiên Đạo Tông trên Tiên Loan Cửu Phong này!
Dương Phàm vốn có chút hoài nghi có phái là trung hợp hay không. Theo hắn biết thì Tuệ Tâm muội muội dường như cũng không linh căn tu tiên gì cà.
Nhưng hiện giờ, Hoán Thiên Nha đã sinh ra cảm ứng, Dương Phàm cũng không hoài nghi gì thêm nữa. Dù sao lúc trước hắn cũng chi là một tu sĩ bậc thấp, không thể nhìn ra linh căn thê chất chưa thức tinh thì cũng không có gì là kỳ lạ.
- Đứng lại!
Một thanh âm như sét đánh từ phương xa truyển tới, độn quang lóe lên. Một đội tu sĩ bay tới nơi này.
Đội tu sĩ này có chừng hai mươi người, tu vi đểu là Nguyên Anh Kỳ, cẩm đẩu là một trung niên mặt chữ điển, tu vi đạt tới Hóa Thần sơ kỳ, hiển nhiên là đội trường.
Năm người trên Cực Thiên Thanh Điểu đểu cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
- Tên tu sĩ ngoại lai này là ai?
Tên đội trường kia ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm về phía Dương Phàm.
Là tòng phái số một số hai ở Đại Tần. Tiên Đạo Tòng tự nhiên có cách để phản biệt đệ tử của môn phái và người ở bên ngoài tới.
Nếu không phái là đệ tử bổn môn. trong tay không có lệnh bài thân phận thì người bình thường muốn theo dòng người này tiến vào cùng là si tâm mộng tưởng mà thôi!
- Ha ha ha, hóa ra là Tôn chấp sự, là thế này...
Bạch Trạch sư huytih cười làm lành đi lên. thấp giọng nói nhỏ vài câu.
- Thì ra là khách nhân mà Nam Cung sư muội t hay mặt su phụ mời tới!
Tên Tôn chấp sự kia giật mình, giọng điệu hơi chuyển:
- Tuy nhiên, Ngay cà như thế cũng phải theo đúng trình tự, lục hạ tin tức.
- Đây là điểu cần làm rồi!
Bạch Trạch sưhuynh cười nói.
Chi nói mấy câu mà đã khiến sự tình ổn thóa. cho thấy quan hệ của hắn ở trong tông môn cũng không tồi.
Nam Cung sư muội thấy thế cũng khẽ gật đầu cảm tạ một chút. Trong lòng Bạch Trạch lập tức thấy mừng thẩm.
Không lâu sau, tên Tôn chấp sự kia đua cho Dương Phàm một cái lệnh bài bằng gỗ. cũng ghi chép lại thân phận và danh tính của hắn.
Sau đó, Dương Phàm buộc lệnh bài bằng gỗ này lên tay. một đường đi theo dòng người tấp nập kia, cũng không bị ngăn cản chút nào.
Dương Phàm nheo mắt nhìn lệnh bài bằng gồ này, mặt trên ngoại trừ có một ít đồ văn thì còn có một chữ “Khách”
Chất liệu lệnh bài này cũng rất bình thường, chi hơi vận pháp lực một chút đã có thể chấn nát. Từ đó có thể thấy được Dương Phàm cũng chi là một khách nhân binh thường mà thôi.
Sau khi bay tới Lăng Đính Tiên Phong, Bạch Trạch sư huynh, Hoàng Phù cùng cô gái đồ đó kia rời đi, tiến về nơi ở của minh.
Sau đó, Nam Cung Hạm bấm quyá, một đạo độn quang thanh lam mang theo Dương Phàm bay về một phương hướng, dọc đường đi cũng trầm mặc không nói gì.
Sau một lúc. hai người hạ xuống trước một động phủ được bổ trí rất tinh xảo.
Phía trước động phủ có một tấm bia đá viết: Đệ tử đời thứba Nam Cung Hạm. Đây hiển nhiên là chú thích về tin tức của chủ nhân động phủ này.
Dương Phàm nao nao, đối phương là nữ tu. mang một nam nhân xa lạ về động phủ của mình có phái là có chút không phù hợp hay không?!
<*
Theo ly tHuyết. trong tông hẳn là có phòng cho khách nhân mới đúng.
Tuy nhiên, sau khi tiên vào động phủ thì Dương Phàm mới nhận ra mình đã sai lâm. Bên trong động phủ có lẩu các, lâm viện, hàn đàm, tiểu tri, ngay cả phòng khách cũng có.
1 e . ,
Hơii nữa, dưới trướng Nam Cung Hạm cũng có mười tên đệ tử ngoại môn đê sai bảo, bình thường cũng ỡ trong động phủ này.
- Dương đạo hữu tạm thời ở nơi này đi!
Nam Cung Hạm dẫn hắn tới một căn phòng bố trí hợp mắt, thanh lịch, sạch sẽ. còn có một mùi hương thoang thoảng.
Dương Phàm đương nhiên cảm thấy không sao cả nhung nửa câu sau của Nam Cung Hạm lại khiển hắn khôngbiết nói gì:
- Nơi này là nơi mà những tv muội đông môn của ta ở khi tới làm khác, ngươi cân thận chút, đừng làm bẩn thiu...
Nói lời này. Nam Cung Hạm cũng lộ ra một nét cười hiếm thấy, lại có một chút sắc thái nữ nhi thường tình. Điêu này hoàn toàn khác biệt với khí chất cao quý, lãnh đạm mà thanh nhã của nàng.
Nàng chi là vô ý trêu đùa Dương Phàm, cũng nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, trong lòng tự thấy khó hiêu sao mình mới gặp người này lân đâu mà đã đùa nghịch, tự hói không biết có bị phản cảm không.
Có lẽ khi tức tự nhiên khiến người ta cảm thấy thân cận trên người Dương Phàm đã khiến hắn rất dễ giao tiếp với người khác, đặc biệt là người khác phái.
- Thì ra là thế...
Dương Phàm ngửi ngửi, nhận thấy mùi hương nhàn nhạt, lại nhìn phục sức bên trong nhưng cũng không thấy có gì phiên hà cả.
Nghĩ tới cá tính của Nam Cung Hạm thì khách nhân tới nơi này đa phần cũng chi là những “hương khuê” khác mà thôi.
- Ngươi ở lại nơi này mấy Ngày. có thể đi dạo trong phạm vi trăm dặm quanh đây nhung không thê đi xa được, nếu không xâm phạm vào cấm địa nào đó thì ta cũng không đảm đương nổi.
Trước khi ròi đi Nam Cung Hạm còn dặn dò một câu.
- Ngươi yên tâm đi. ta sẽ không làm loạn đâu.
Dương Phàm tùy ý đáp lại, sau đó liền cảm thấy lời này còn có nghĩa khác, may mà Nam Cung Hạm không chú ý tới.
ChờNam Cung Hạm đi rồỊ Dương Phàm bố trí một tầng cấm chế đơn giản quanh phòng. Hắn chợt nâng tay lên, tinh quang nhộn nhạo, trước người hắn xuất hiện một nam nhân giống hắn V đúc.
So?
- Uhm, ngươi ở lại trong này đi, ta ra ngoài một chút.
Dương Phàm mới vừa đáp ứng Nam Cung Hạm, đợi hắn xoay người là đã lập tức rời đi.
Bá!
Hắn thoải mái độn thổ, ròi khoi động phủ của Nam Cung Hạm.
“Sao ta lại có cảm giác kỳ quái thế nhi?!”
Nam Cung Hạm triển khai thần thức, đảo qua phòng khách của Dương Phàm, phát hiện ra hắn vẫn ngồi dường thần trong đó thì mới yên tâm.
Bán tôn Dương Phàm lúc này đã thu liễm khí tức. vô thanh vô tức xuyên qua lòng đất. vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên, hắn phát hiện ra tu sĩ trên Lăng Đinh Tiên Phong này nhiều lắm. có tới hơn trăm vạn người. Mặc dù hắn đi trong lòng đất nhung cũng có thể ngẫu nhiên gặp được vài “đồng đạo”!
Những “đồng đạo" nếu không phái là đang tu luyện thổ độn thì cũng đi dạo trong lòng đất này.
Với khả năng nắm giữ đại địa trong tay như Dương Phàm thi quá đơn giàn để che dấu khói tẩm mắt những người này.
Rất nhanh, hắn đã rời khói động phủ Nam Cung Hạm hơn trăm dặm, coi lời nói của nàng nhưgió thoảngbêntai.
- Phạm vi thế lục của Tiẻn Đạo Tông này thật quá lớn, chi một ngọn núi mà đã có tới hơn trăm vạn tu sĩ. nếu muốn tìm một người không khác gì là mò kimđấvbiên!
Dương Phàm nháy mày. Hắn cũng không dám tùy tiện buông thần thức ra quét. Là tòng môn đứng đẩu chính đạo. đại năng giả ở Tiên Đạo Tông có rất nhiều, tuyệt đối không chỉ có một vài người là có thể uy hiếp tới hắn.
Khi hắn ẩn sâu vào trong một nơi thì đột nhiên cảm ứng được phía trước có một tầng cấm chế.
- Chẳnglễ là một cấm địa nào đó của Tiên Đạo Tông sao?!
V*
Trong lòng Dương Phàm thảm nghĩ.
L ‘ - ,7 ..
Rât nhanh, hăn đã tới gân câm chê kia, bị một tâng ánh sáng màu tím ngăn cản.
Xem tình hình này. cũng chi là cấm chế bình thường, bên trong còn có thể mơ hỗ nhìn thấy thân ảnh.
Dương Phàm triển khai cảm quan, nắm một mánh đại địa trong tay.
Nháy mắt, hắn đà hoàn toàn nắm bắt được tình hình bên trong cấm chế.
- Hết thảy đều nẳm trong sự an bài của Vương gia! Hiện giờ Hoàng Võ Hẩu nhất mạch ở Thiên Vũ Châu cũng chi còn là danh nghĩa. Người nắm thực quyển nơi này chính là những mòn phái tu chân do Tiên Đạo Tông đứng đầu. Đối với việc này, Tân Hoàng đã không hề vừa ý, nhưng thòi gian lâu rồi, khó có thể lay động Tiên Đạo Tông. Mà lần này có sát thủ vương bài của Thiên Sát Các xuất thủ, Hoàng Võ Hầu dù không chết cũng sẽ bị thương nặng. Đen lúc đó. chi cẩn liên thủ với Thiên Ma Môn là có thể chiếm cứ được toàn bộ Thiên Vũ Châu.
Người nói chuyện chính là một nam nhân đẩu đội mặt nạ thẳng hể, thanh âm mơ hỗ không chừng, Ngay cả ở trong cấm chế cũng rất khó nghe rõ.
- Vậy là tốt rồi! Bổn tọa ẩn núp ỡ Tiên Đạo Tông này cùng nhiều năm rồi, rốt cục đã đợi cho tới hômnay!
Đối diện tên nam nhân đội mặt nạ kia là một lão già ngồi xếp bằng trên một con rùa, cũng hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt!
Khi cảm quan Dương Phàm tiến gần tới đây đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng lớn.
Tu vi hai người này đều vượt xa hắn, có thể đều là Hóa Thần đại tu sĩ.
Tên nam nhân đeo mặt nạ kia mang tới cho hắn một cảm giác quỷ dị khó lường. Còn lão già mi trắng kia lại phát ra khí tức hùng hôn, ít nhất có thể đổi kháng lại Vân tướng Lục Tương!
Dương Phàm cho 1‘ẳng nếu không sử dụng Hoàng Long Quan thì còn chưa thể chống lại được Hóa Thân đại tu sĩ.
Mà nơi này lại cùng lúc xuất hiện hai vị Hóa Thần đại tu sĩ. trong đó một người tới từ một thế lực một Vương hâu chua rõ, người còn lại lại là nội ứng đã được đánh vào Tiên Đạo Tỏng từ rất nhiều năm rồi.
Cũng may, dưới tình huống nắm giữ đại địa. Dương Phàm cẩn thận vô cùng, không để hai người này phát hiện ra.
- Kế hoạch mãi chi là kế hoạch! Ngươi đang ở Tiên Đạo Tông, cũng cần nắm mọi biến hóa trong tay!
V7
Tên nam nhân đeo mặt nạ lại thản nhiên nói.
, Zx&
- Hừ, điều này bổn tọa tựbiết. Ngược lại là ngươi, tùy tiện xông vào trọng địa Tiên Đạo Tông, mật đàm với ta có phái là quá tự đại không?! Cũng may lão bât tử Bạch Vũ lão tiên đang bế quan...
Hai người nói thêm mấy câu rồi mói rời đi.
Từ đẩu tới cuối, Dương Phàm thủy chung vẫn dung hợp với đại địa thành một khối, như một thi thể không hể có dấu hiệu sinh mệnh.
Khi hai người rời khỏi rồi hắn mới thờ phào một hơi, lẩm bẩm:
- Xem ra một hỗi đại kiếp nạn sắp tới! Ngay cả Tiên Đạo Tông vốn không tham dự tranh đấu thế tục cũng bị cuốn vào!
Một lúc lâu sau hắn mới rời khỏi đây.
Di chuyển loanh quanh như thế, Dương Phàm rốt cục mới không kiên nhẫn, nhẹ nhàng đánh một tên tu sĩ hèn hạ đang lén lút đi lại trong lòng đất. rồi thi triền Mê Hồn Thuật, chất vấn hắn mấy vấn để.
Mê Hổn Thuật ở Tu Tiên Giới có rất nhiều loại. Càng có tu vi tương đương thì càng khó thành công. Nhưng tên tu sĩ kia chi là một gã Nguyên Anh hậu kỳ, Dương Phàm rất nhanh thành công.
Dương Phàm hòi câu gì thì tên tu sĩ này đểu trá lời hết.
- Trong bốn vị kỳ tài mới nổi của bản tông quả thật có một vị họ Dương, được xung là “Tuệ Vũ tiên từ”! Chính là kỳ tài vừa quật khởi gần hai trăm năm nay!
Tên tu sĩ này đáp.
- ỏ? Ngươi có biết nơi nàng trú ngụ không?
Dương Phàm lại hòi.
- Lấy thán phận của nàng thì hẳn là ở Bách Linh Thiên Viên.
- Bách Linh Thiên Viên? Ta làm sao có thể tới đó?
Dương Phàm càng lúc càng gấp gáp.
Qua một phen chất vấn, hắn từ trong túi trữ vật tên tu sĩ này một cái ngọc giản bản đồ. trên đó có lộ tuyến đại khái của Lăng Đinh Tiên Phong.
Dương Phàm phục chế lại một bản, chuẩn bị tiêu trừ một đoạn trí nhớ trong đầu người này. đi tới Bách Linh Thiên Viên tìm kiếm muội muội Tuệ Tâm của mình.
Tuy nhiên, hắn đột nhiên nhìn về phía tên tu sĩ đáng khinh này. tùy ý hòi:
- Ngươi lén lút dưới này là đê làm gì?
Tên tu sĩ này vẫn chua tinh lại. chi phải thành thật trả lời. Sau khi Dương Phàm nghe xong trên mặt cũng lộ ra vẻ cổ quái.
- Ngươi lén lút di chuyển dưới này là có chủ ý gì?
Dương Phàm tùy V hói. tên tu sĩ đáng khinh kia vẫn ở trong trạng thái bị Mê Hồn Thuật cho nên trả lời thành thực.
Nghe xong, vẻ mặt Dương Phàm lộ ra nét cổ quái, chợt thần sắc đờ đẫn, bấm quyết một cái, xóa đi đoạn trí nhớ vừa rồi trong đẩu hắn.
̀m!
Trước khi đi. Dương Phàm đánh ra một chướng khiến hắn hôn mẻ, khinh thường nói:
- Đã là người tu tiên mà không lo tĩnh tâm tu luyện. mà lại thuộc hạng người tinh trùng lẻn não. Thế giới rộng lớn này quả đúng là không gi không có...
Hành động trơ trẽn của tên tu sĩ này Dương Phàm cũng không quản, nhưng một chưởng trước khi đi kia cùng rất kỹ xảo. khiển pháp lực của hắn ta bị niêm phong mất một năm.
Vốn định trực tiếp hủy bỏ pháp lực người này nhưng Dương Phàm nghĩ lại. Mỗi người đêu có tư tưởng riêng mình, có “đạo” khác nhau. Hơn nữa, con đường tìm kiêm trường sinh bất tử này cũng không nhất định phải tuyệt tình với tất cả thản nhân cho nên có nhiều tu sĩ đặt tâm tư lên những lĩnh vực khác cũng là việc bình thường.
Đợi cho đêm đă về khuya, Dương Phàm lại lặng lẽ hiện lên trên mặt đất. Hắn có lệnh bài kia trên người nén cũng không cần tránh né những tu sĩ tuần tra.
Dựa theo ngọc giản bản đồ kia. Dương Phàm liền bay về phía trên cao của Lăng Đính Tiên Phong.
Đối với độ cao của ngọn núi này Dương Phàm cũng khó có thể đánh giá được. Với khả năng có thể chứa đựng tới trăm vạn tu sĩ thì độ cao hăn là rất lớn.
Nếu ở Bắc Tẩn, với độ cao này chắc chắn đã rơi vào cương phong mành liệt, thậm chí bị ảnh hướng của lực lượng trói buộc thiên địa.
Nhưng trời đất ỡ Đại Tẳn dường như cao hơn, rộng lớn hơn.
Mục đích của hắn chính là Bách Linh Thiên Viên ở tầng thứ bảv cùa Lăng Đính Tiên Phong này.
Theo ngọc giàn bản đồ này ghi lại thì toàn bộ Lăng Đính Tiên Phong có chín tầng. Càng là lên cao thì thản phận, địa vị của những người ở đó càng cao.
7V
Nghe tên tu sĩ kia lúc trước nói thì tầng thứ chín của Lăng Đinh Tiên Phong cơ bán chính là cấm địa. còn tầng thứ tám là nơi cư trú của những trướng lão cao tẩngbình thường.
Tu sĩ ở tầng thứ bảy thì hoặc là cao tầng của tòng mòn, hoặc là những đệ tử nội môn có thán phận đặc biệt.
Dương Phàm lúc này đang ở tầng thứ năm của ngọn núi, cũng chính là nơi cư ngụ của Nam Cung Hạm. Từ đó có thể thấy được địa vị của nàng cũng coi nhưxếp vào tẩm trung.
Khi hắnbay tới tầng thứ sau. Dương Phàm phát hiện ra những tu sĩ nơi này càng lúc càng ít, nhung tu vi lại càng mạnh hơn. Trên cơ bản, nơi này toàn bộ đêu có tu vi ngoài Nguyên Anh đại tu sĩ. cũng có một số là Hóa Thần Kỳ.
Mà tới tầng thứbày của ngọn núi, với cảm quan cường đại của hắn cũng cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, là do khí tức tự nhiên tản mát ra của những cường giả Hóa Thản Kỳ nơi này.
Tu sĩ của tầng thứbày này càng ít hơn, thậm chí không được một phẩn trăm của tầng thứ
sáu.
Nhưng những tu sĩ nơi này đã số là tu sĩ Hóa Thần Kỳ sơ kỳ. có một ít là Hóa Thần trung kỳ. Mặc dù cũng có những người chua đạt tới Hóa Thản Kỳ nhưng cũng chi là người hầu hoặc là người thân, đệ tử của những người này.
Dương Phàm hít sâu một hơi. Khi tới tầng thứ bày này. Hoán Thiên Nha của hắn lại sinh ra cám ứng, ngày càng mành liệt.
- Tuệ Tâm nhất định ở Ngay tầng thứ bày của ngọn núi này.
Dương Phàm hít sâu một hơi, chuẩn bị bay đi tiếp thì từ trên đinh đầu đã truyền tới một tiếng xé gió.
- ỏ. là khách nhân, nhưng lại đi loạn tới tầng thứbảy?!
Một đội tu sĩ tuần tra bay tới. cẩm đẩo là một thanh niên Hóa Thần Kỳ. khí vũ hiên ngang, híp mắt đánh giá Dương Phàm. Những người còn lại đêu có tu vi Nguyên Anh Kỳ.
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua thanh niên kia. trong lòng đột nhiên thấy rùng mình. Người này không phải là tu sĩ Hóa Thần Kỳ binh thường mà chính là cường giả Thông Huyền.
Sự phổi hợp như thế này khiến Dương Phàm nghi hoặc. Vì những đội tuần tra trước đó thì đều do tu sĩ Hóa Thần sơ Kỳ dẫn đầu.
- Bâm đại nhân, tại hạ là ngoại khách của quy tông, đi loanh quanh chút nên đi tới nơi này.
Dương Phàm ra bộ sợ hãi, khán trương nói.
- Ngoại khách? Là ai mời ngươi tới đãyl?
Ánh mắt thanh niên này lăng lệ, sắc bén bức nhân, lạnh lùng nói.
- Tại hạ là một gã Dược sư, lần này là do đạo hữu Nam Cung Hạm mời tới để chữa bệnh cho linh thú của trường bối trong tông!
Dương Phàm ra bộ miễn cưỡng trấn định nói.
V
- Nam Cung Hạm? Thi ra là thế! Ta cũng biết sư phụ nàng! Nghe nói sủng vật Kim Lý Vương mắc phải quái chứng, cùng chua từng lành lại!
Tên thanh niên này hé miệng cười.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn thì đột nhiên phát hiện khuôn mặt người này như quan ngọc, vẫn rất có góc cạnh, môi hỏng răng trắng, không mất chính khí. Đây đúng là một mỹ nam tử. thậm chí còn anh tuấn hơn Dương Phàm hắn mấy phẩn. Chỉ có điểm khác nhau chính là ở khí chất.
- Tạ sư huynh, có cẩn bắt hắn lại kiểm tra hay không?
Một người bên cạnh thấp giọng nói.
- Không cẩn. nểu hắn nói dổi thì sao ta lại không nhận ra?!
Tên Tạ sư huynh kia vô cùng tự tin, thanh âm cũng rất hòa hoãn, sau đó lại nói với Dương Phàm:
- Tuy nhiên, ngươi là một ngoại khách bình thường, không phái là khách quý của bón tông cho nên không thể tiến vào tầng thứ tám. Niệm ngươi không biết cho nên bó qua. Ngươi về đi!
- Vâng, đại nhân!
Dương Phàm ôm quyển nói lời cảm tạ, vội vàng theo đường cũ quay trờ lại.
Hắn vừa mới rời đi không lâu thì chợt nghe có người trong số đó khen tặng, nói:
- Tạ sư huynh, việc tuần tra đã có chúng ta. Thân phận cùa ngài cao quý, cần gì làm việc thấp hèn này!
- Vậy làm phiền các vị vậy!
Tạ sư huynh mỉm cười, không ngờ thong dong thoát ly đội tuần tra, bay về phía một nơi nào đó trong tâng thứbảv!
- KỲ lạ, Tạ sư huynh được xung là một trong tứ đại kỳ tài mới nổi của tông ta mà sao lại làm việc này?!
Trong đó một người nói nhỏ.
- Ha ha ha, ngươi có chút không biết rồi. Việc tuần tra này chính là do Tạ sư huynh cố ý xin làm. ý không tại lời. các ngươi...
- Ách. tạ hiểu được!
Một tên tu sĩ khác hơi bừng tinh nói:
- Nghe nói Tạ sư huynh đã theo đuổi Tuệ Vũ tiên tử từ lâu...
Tất cả mọi người nghe thế thi mới biết được nguyẻn nhân chán chính.
Sau khi đội tuần tra này rời đi, một người lại từ dưới tầng đất hiện lên. lẩm bẩm:
- Thật đúng là trùng hợp!
Dứt lời. hắn lại trầm xuống, triển khai cảm quang, đi theo phía sau tên Tạ sư huynh kia.
Phi hành lúc lâu. phía trước xuất hiện một mảnh lâm viên tràn đầy điểu ngữ hoa hương, được một loại cấm chế đặc biệt bao phủ. Từ xa nhìn lại có thể thấy được rất nhiều tiên cầm. phi điêu, cùng với rất nhiêu linh hoa, linh mộc.
Lâm viên kia bị một loại ánh sáng mỏng lung bao phủ xung quanh, cũng phù hợp với cấm chể xung quanh.
Đại mòn trước lâm viên này có bổn chữ màu vàng to lớn: Bách Linh Thiên Viên.
“Bách Linh Thiên Viên chính là ở nơi này!”
Dương Phàm mừng rỡ.
Sau khi thấy tên Tạ sư huynh kia tới trước cửa. đột nhiên từ bén trong vang lên một tiếng nghi vẩn.
- Tạ công tử. đêm đã khuya. Bách Linh Thiên Viên không tiếp khách nữa. nếu là tiên cầm hoa cỏ trong viên có gì sơ suất, chúng ta cũng không thể đảm đương nồi...
Tên tu sĩ Hóa Thần Kỳ tran thủ ở đại môn. mặc quần áo chấp pháp giả. vô cùng khó xử
nói.
Chi thấy tên Tạ sư huynh kia cười lạnh, xuất ra một chiếc lệnh bài màu bạc:
- Ta là Đội trưởng tuần tra tầng thứbảv của hôm nay, có quyên đi tuân tra các nơi.
- Vâng!
Tên tu sĩ kia vừa nhìn thấy tấm lệnh bài này thi lập tức mở ra trận pháp cấm chế. để Tạ sư huynh đi vào.
Thấy thế Dương Phàm cảm thấy sự việc có chút khó giải quyá. Hắn quan sát trận pháp bên ngoài Bách Linh Thiên Viên này, nhận ra nó vô cùng huyền diệu, không thua kém thượng cô kỳ trận mà mình từng chứng kiến chút nào cả.
Cho dù tầng đất bên dưới lâm viên này cũng có trận pháp cấm chế thủ hộ.
Dương Phàm độn thổ tới bên dưới Bách Linh Thiên Viên này. cẩn thận quan khán trận pháp.
Nếu muốn phá vỡ trận pháp này cũng không khó, nhưng nếu muốn không động tới cấm chế cảnh báo thì vô cùng khó khăn.
Dương Phàm hít sâu một lại, lại nghĩ ra một kế.
Chi thấy trong tay hắn xuát hiện một khối tinh, Thạch màu đất, ý niệm khẽ động, một tầng ánh sáng nở rộ, ngưng tụ thành một con tê tê cực lớn.
Khí tức trên con tê tê này dường như đã đạt tới Hóa Thần Kỳ.
Chợt trên người hắn nổi lẻn một mảnh Thái Hư Thiên Hòa. lặng lẽ phát ra ánh sáng màu vàng lóng lánh.
- Phốc!
Trận pháp cấm chế đồi diện với Thái Hư Thiên Hỏa thì như tờ giấy móng, Dương Phàm lập tức theo kẽ hớ tiến vào Bách Linh Thiên Viên.
Mà ngay sau đó. cấm chế cảnh báo lập tức khới động. Cả Bách Linh Thiên Viên lập tức vang lẽn những âm thanh bén nhọn, vang tới vài trăm dặm.
Thoáng cái, cả lâm viên này đểu trờ nên hỗn loạn, gần như tất cả mọi người đểu bị kinh động.
- Hưu
Hơn trăm tên tu sĩ chấp pháp đều lao về phía bên này.
Dương Phàm đã sớm ẩn nắp. khiến con tê tê kia lao sâu vào trong lâm viên.
- Xày ra chuyện gì? Bách Linh Thiên Viên luôn để phòng sâm nghiêm...
Ngay cả tên Tạ sư huynh kia cũng từ một chỗ động phủ u tĩnh bay ra.
Ánh mắt Dương Phàm sáng bừng lên. khí tức được ẩn nặc tới mức tận cùng, hóa thành một khối với môi trường xung quanh.
Tại phiến lâm viên này, với thần thông của hắn thì như cá gặp nước, cho dù Hóa Thần đại tu sĩ tới cũng đều khó có thể phát hiện ra.
Kế sách đả tháo kinh xà của Dương Phàm thành công, cũng thuận lợi dương đông kích tây. Sau khi đã xác định được vị trí liền tiêm hành.
Hắn thẩm nghĩ, với phiến hỗn loạn này. ít nhất cũng kéo dài được tới vài canh giờ.
Càng tiếp cận động phủ u tĩnh kia, cảm ứng của Hoán Thiên Nha càng thêm mãnh liệt.
Khi hắn đi tới trước động phủ thì khí tức cũng biến hóa. biến thành một lão già ăn mặc bình thường, khí tức cũng giống y như những người hầu trong vườn này.
Nhân giới gọi đây là Biến Hóa Thuật, cũng là một dạng ào thuật- Khi tu luyện tới cành giới tinh diệu thì có thể bắt chước khí tức. dung hợp với môi trường xung quanh.
Đúng lúc này. linh hà trước động phủ đột nhiên nhoáng lên, một nữ nhân tiên tư mờ mịt. thướt tha đi ra. Chi cần nhìn tới tấm lưng kia đã khiến cho người ta cảm thấy thích mắt.
Ánh mắt Dương Phàm nhìn về khuôn mặt tinh xảo như ngọc kia cũng thấy sửng sốt.
Nàng tuy phong hoa tuyệt đại nhưng hắn cùng không nhận thức.
ít nhất hắn có thể khẳng định được rẳng người này không phái là Tuệ Tâm muội muội của mình.
- Chẳng lẽ đà tìm nhẩm chỗ rồi?!
Dương Phàm vừa mới nảy sinh ý nghĩ này thì Hoán Thiên Nha lại sinh ra cám ứng:
- Không, nhất định còn ở trong động phủ này!
- ổ? Người hầu này sao cảm thấy lạ mặt như thế?!
Tiên tử kia cùng ngạc nhiên nhìn Dương Phàm.
- Tiên tử thán phận như thế nào?! Không biết một hạ nhân nhu lão nô cũng là bình thường mà thôi!
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Ha ha ha, điểu này cũng không sai.
Cô gái xinh đẹp kia mỉm cười nói.
- Hắn chính là Lý bá ở trong Thiên viên, cũng đang có chuyện muốn tìm ngươi đây...
Từ trong động phủ truyền ra một thanh âm dịu dàng, nữ tính, có cảm giác dư âm còn vang bên tai.
- Vâng!
Dương Phàm chi đành tiếp tục đi vào.
Bới vì người mà hắn bắt chước chính là người hắn gặp không lâu trước đó. chính là một lão bộc trong Thiên viên này.
Đi vào động phủ, dưới chân là một con đường nhỏ bằng đá cuội uốn lượn, hai bên là rừng trúc, phía trước xuất hiện một phủ đệ nhỏ xanh biếc, lung linh dưới ánh trăng.
Thúy Ngọc Phủ! í> .
Phía trước nơi này có một cô gái thùy mị thướt tha, ăn mặc thanh nhã, xinh đẹp tuyệt trần. Đôi mắt nàng thanh tú như nước, mái túc đen mềm như lụa. Dưới ánh trăng, nàng có vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc, nang động lòng người, nụ cười khiến hoa nhường nguyệt thẹn, tinh mỹ thoát tục. như một kiệt tác của tạo hóa.
Thản hình Dương Phàm cứng đờ. thần sắc phúc tạp. khóe miệng hơi nhấc lẻn.
Hắn vừa mới định lên tiếng thì lại nghe nữ nhân phía sau lên tiếng nói:
- Tuệ Tâm sư muội, bén ngoài có một chút nhiễu loạn, cũng không có gì là đại sự. Chúng ta tiếp tục nói chuyện đi, thuận tiện hướng vị Lý bá này thinh giáo một chút tài nghệ về lâm viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.