Quyển 11 - Chương 45: Đây chính là kỳ tích
Vô Tội
24/02/2014
Tốc độ tên bắn của người tu hành tiễn thủ rất đáng sợ, thậm chí đôi lúc
còn nhanh hơn cả phi kiếm của Thánh sư. Cho nên, mọi người trong thành
Trụy Tinh đều cho rằng nếu như song phương đều là tiễn thủ tu hành, như
vậy kết quả quyết chiến sẽ rất nhanh, rất có thể còn chưa tới một đình.
Nhưng không có người nào nghĩ rằng cây tên đầu tiên của Tư Thu Bạch lại
không bắn về phía Lâm Tịch, mà lại bắn về phía Mộ Sơn Tử!
Không có ai ở đây có thể biết được rốt cuộc Tư Thu Bạch đang nghĩ gì.
Có lẽ vì khúc "Tướng tinh động" này quá mãnh liệt, khiến hắn ta nghĩ đến vài chuyện, khiến tâm tình hắn dao động?
Có lẽ vì hắn muốn chọc tức Lâm Tịch, trước bắn chết một đồng học khác trước mặt Lâm Tịch, khiến Lâm Tịch tức giận hơn?
Nhưng dù hắn nghĩ như thế nào đi nữa, để bắn một cây tên như vậy, hắn hẳn phải có lòng tin có thể né tránh hoặc đón đỡ một cây tên của Lâm Tịch.
...
Khoảng cách giữa hắn và Lâm Tịch là bảy trăm bước, Lâm Tịch cách thành Trụy Tinh khoảng ba trăm bước, suy ra khoảng cách giữa hắn và Mộ Sơn Tử là hơn ngàn bước. Nhưng cây tên màu đỏ thẫm của hắn vẫn chuẩn xác bắn tới Mộ Sơn Tử!
Mộ Sơn Tử dốc sức mình đánh trống, dường như toàn bộ tinh thần của hắn đã hòa hợp làm một với khúc "Tướng tinh động", nên hắn căn bản không có năng lực né tránh hoặc đón đỡ cây tên này, chỉ cảm thấy tính mạng mình đang bị uy hiếp.
Hai mắt của Cao Á Nam đột nhiên sáng ngời, tràn đầy tinh thần.
Đôi tay trắng nõn như ngọc của nàng nhanh chóng giơ lên, một tầng băng lập tức kết thành ngay trước người Mộ Sơn Tử.
Cây tên màu đỏ thẫm cực tốc xuyên qua luồng năng lượng mà Cao Á Nam vừa ngưng tụ, tiếp tục bắn tới phía trước.
Hiện giờ ngoại trừ Cao Á Nam ra, xung quanh Mộ Sơn Tử không có bất kỳ người tu hành mạnh mẽ nào, nên không có ai có thể ngăn cản một tên này bắn chết Mộ Sơn Tử.
Nhưng ngay lúc này, khi cây tên màu đỏ thẫm còn cách ngực Mộ Sơn Tử khoảng một thước, có một dòng khí lưu màu trắng ngang trời xuất hiện.
Đây là âm thanh tên bắn.
Một cây tên mang theo dòng xoáy.
Một cây tên khác từ dưới bắn lên, tựa như đuôi một ngôi sao chổi phát sáng, mạnh mẽ bắn vào thân cây tên màu đỏ thẫm, tạo thành tiếng vang trầm thấp, khiến cho cây tên màu đỏ thẫm này phải thay đổi phương hướng. Sau đó, cả hai cây tên này bay vút qua khỏi trán Mộ Sơn Tử.
Thân thể Mộ Sơn Tử bay ngược ra sau mạnh mẽ.
Đối mặt với việc tính mạng bị uy hiếp, tuy tốc độ của hắn không thể so với tên bắn, nhưng cơ thể vẫn tự phản xạ một cách có điều kiện, hồn lực trong cơ thể mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, khiến cho phần lưng của hắn đập mạnh vào một cái trống cổ, phát ra tiếng vang trầm thấp.
"Tướng tinh động" dừng lại.
...
- Tại sao không thừa cơ bắn ta?
Tư Thu Bạch không tiếp tục bắn, mà dừng lại, nhìn Lâm Tịch rồi cười lạnh:
- Nhìn xem, đây là nhược điểm của ngươi. Cũng tựa như ngươi bị ta buộc phải đến đây, đó chính là nhược điểm của ngươi. Ta không cho rằng một tiễn thủ vì việc này mà phân tâm lại có thể mạnh hơn ta.
Đối mặt với lời nói lạnh như băng của Tư Thu Bạch, Lâm Tịch cũng không lập tức ra tay, thậm chí còn rất bình tĩnh mà nhìn thẳng vào hai mắt Tư Thu Bạch, nói:
- Ngươi đang sợ...nếu không, ngươi sẽ không dừng lại nói mấy lời này với ta. Bởi vì ngươi đang sợ ta tại sao có thể bắn trúng tên của ngươi, nên ngươi mới dừng lại, nói những lời này để làm nhiễu loạn tinh thần của ta. Nhưng những điều này chỉ là vô dụng, bởi vì ngươi nhất định phải chết ở đây.
Tư Thu Bạch khẽ nhíu mày, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, nói:
- Được, ta sẽ xem thử ngươi còn có thể làm gì!
Chữ "được" vừa ra khỏi miệng, hắn đã bắn cây tên thứ hai.
Không khí đằng sau hắn nổ tung, cây tên thứ hai hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ bắn thẳng vào Lâm Tịch.
Cây tên thứ hai của hắn rốt cuộc đã bắn thẳng đến chỗ Lâm Tịch.
Lâm Tịch đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, cây tên màu trắng thứ hai trong tay gần như đồng thời thoát khỏi dây cung, tựa như một ngôi sao chổi đột ngột xuất hiện, chuẩn xác bắn vào cây tên màu đỏ thẫm. Sau đó cả hai lại tách ra khỏi nhau, bay theo những hướng khác.
Cây tên màu đỏ thẫm và cây tên màu trắng rơi xuống đất, phân ra rơi xuống phía sau Tư Thu Bạch và Lâm Tịch.
Trên cổng thành lăng Trụy Tinh, một loạt âm thanh hít sâu thở ra vang lên.
Hiện giờ Cố Vân Tĩnh vẫn chưa xuất hiện trên cổng thành, đã đến lúc quyết đấu mà không có mặt, cho thấy ông ta đã rời khỏi thành Trụy Tinh. Nhưng viên tướng lãnh Long Xà đeo mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lẽo, luôn theo sát ông ta tựa như bóng với hình lại đang đứng tại một góc trên tường thành, nhìn chăm chú vào trận chiến này. Thỉnh thoảng, hắn ta lại đảo mắt, quan sát toàn cục diện.
Nhưng ngay lúc hai cây tên kia chạm vào nhau, viên tướng lãnh Long Xà tâm tính vốn cứng cỏi đến mức cho dù lưỡi kiếm chém ngang tới mặt mà vẫn không biến sắc này, lại bỗng nhiên chấn động đến mức cả người run lên một cái.
Ngay từ khi hắn và Cố Vân Tĩnh biết tin Tư Thu Bạch khiêu chiến Lâm Tịch, Cố Vân Tĩnh đã nói rằng cho dù xét trên mọi lý lẽ ở thế gian, việc Lâm Tịch thắng Tư Thu Bạch chỉ có thể là kỳ tích.
Hiện giờ, hắn đã thật sự nhìn thấy kỳ tích phát sinh!
Bởi vì dựa theo những lý lẽ thông thường, lấy cây tên chặn cây tên đối phương, nhất là khi đối mặt với tiễn sư như Tư Thu Bạch, là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Chỉ sợ cho dù biết cây tên bắn về người nào, nhưng đáng lẽ tiễn thủ đối địch cũng không biết khi bay trên không trung cây tên đó sẽ bay theo hướng nào, sẽ bắn về vị trí nào trên thân thể.
Ai ai cũng biết rằng chỉ cần tay cầm cung của tiễn thủ hơi run một chút, cho dù là sai lệch tới mức mắt thường khó nhận biết được, nhưng sau khi bay đi được mấy trăm bước, cây tên bắn ra sẽ tạo thành sai lệch rất lớn. Hồn lực quán chú vào hồn binh trường cung, cách thức bắn tên, hướng gió...chỉ cần những yếu tố trên xuất hiện thay đổi, vậy cho dù là cùng nhắm vào một mục tiêu, nhưng quỹ tích bay của cây tên trên không không trung nhất định sẽ thiên biến vạn hóa.
Tư Thu Bạch là một tiễn sư cường đại, càng không có khả năng bởi vì ánh mắt hay động tác bắn của mình mà khiến cho đối phương phán đoán được điểm rơi chính xác.
Hơn nữa, tu vi của Tư Thu Bạch là Đại quốc sư, tốc độ ra tay của hắn thật sự quá nhanh, các binh sĩ thông thường không thể nhìn rõ động tác của hắn. Mà cho dù là một người tu hành có tu vi như Lâm Tịch, đáng lẽ cũng không thể đoán được hành động của Tư Thu Bạch.
Bởi vì thời gian thật sự quá nhanh, quá gấp rút, nên đáng lẽ Lâm Tịch căn bản không thể đoán được quỹ tích của cây tên do Tư Thu Bạch bắn ra.
Trước khi trận chiến này diễn ra, bất kỳ người tu hành nào, thậm chí là Cố Vân Tĩnh, sợ rằng đều đã nghĩ tới rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng chắc chắn không có ai nghĩ rằng Lâm Tịch có thể dùng cây tên của mình để chặn tên của đối phương.
Bởi vì điều này không đúng.
Nhưng cũng vì không đúng, nên đây mới là kỳ tích!
...
Mộ Sơn Tử cũng thấy được kỳ tích này.
Hắn không thể tin được, ánh mắt mở lớn hết mức có thể…Trong vô số điều không có khả năng, hắn lại thấy được một khả năng đang xảy ra trước mắt mình.
Uy lực cây tên do Lâm Tịch bắn ra quả thật không thể sánh với Tư Thu Bạch, cho dù Lâm Tịch có mặc áo giáp, nhưng nếu như bị tên của Tư Thu Bạch liên tiếp bắn trúng, hắn vẫn bị đánh chết. Tuy nhiên, nếu như tên của Lâm Tịch có thể bắn trúng tên của Tư Thu Bạch, vậy cho dù uy lực của cây tên Lâm Tịch như thế nào đi nữa, cũng có thể ảnh hưởng đến quỹ tích tên do Tư Thu Bạch bắn ra. Dù sao tên của đối phương không phải là phi kiếm, không thể điều chỉnh, không thể tiếp tục tấn công Lâm Tịch.
Nếu như đã không thể nhắm trúng Lâm Tịch, vậy cho dù uy lực tên bắn có mạnh như thế nào, tất nhiên cũng không thể giết chết Lâm Tịch.
- Ta thật sự là một người ngu ngốc!
Trong sự rung động khôn cùng khi nhìn thấy kỳ tích, Mộ Sơn Tử đột nhiên mở miệng mắng. Hắn ta đang mắng chính mình, đồng thời có một vệt máu tươi theo khoé miệng chảy xuống bên dưới.
Tuy nói rằng cây tên đầu tiên của Tư Thu Bạch không làm hắn bị thương, nhưng việc nội lực trong người hắn bộc phát mạnh mẽ theo phản xạ có điều kiện lại khiến hắn bị nội thương. Hậu quả của việc này chính là cho dù hắn có bắt đầu một lần nữa, cũng không thể nào đánh đủ một khúc “Tướng tinh động”.
- Cao Á Nam! Ngươi tới đây.
Mộ Sơn Tử cảm thấy đau đớn, nhưng khi nhìn thấy Cao Á Nam trước người mình, ánh mắt hắn chợt sáng lên. Hắn gầm nhẹ một tiếng, lấy hai cái dùi trống quăng về phía Cao Á Nam.
- Nghe ta chỉ huy, dựa theo tiết tấu ta phát ra mà đánh!
Thấy Cao Á Nam cầm lấy dùi trống mà nhíu mày, Mộ Sơn Tử cắn răng quát.
Cao Á Nam gật đầu, từng bước đi đến năm cái trống cổ bên cạnh hắn.
- Trái một! Phải một! Giữa…
“Đùng!”
“Đùng!”
“Đùng!”
Dưới tiếng rống của Mộ Sơn Tử, âm thanh trống trận bao la mãnh liệt lại vang lên!
…
Sau khi dùng tên chặn lại tên của Tư Thu Bạch, Lâm Tịch di chuyển, bắt đầu hướng tới Tư Thu Bạch.
Đôi ngươi của Tư Thu Bạch co lại, một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp tâm hắn. Bởi vì hắn là một trong những tiễn thủ mạnh nhất thế gian, nên so với bất kỳ ai hắn hiểu rõ việc dùng tên chặn lại tên đối phương là vô lý như thế nào, tuyệt đối không có khả năng, cho dù là hắn cũng không có khả năng làm được.
Liên tục hai tên như vậy khiến hắn hiểu rằng đây không phải là ngẫu nhiên, không phải là may mắn. Hơn nữa, việc đối phương dùng trường cung Xuyên vân và tên lưu tinh lại làm hắn phải hiểu rằng việc đối phương chặn được tên của mình là có cơ sở. Nhưng dù như vậy, hắn cũng không tin đối phương có thể chiến thắng mình, nên trong nháy mắt, hắn đã áp chế toàn bộ cảm xúc và cảm giác lạnh lẽo có thể ảnh hưởng đến mình.
Hắn bình tĩnh giương cung, lắp tên, bắn tên với một tốc độ nhanh nhất!
Mục tiêu của hắn không phải là bắn những cây tên mạnh nhất, mà chính là nhanh nhất! Thậm chí cứ sau mỗi lần bắn tên, hắn ta lại thay đổi tiết tấu một lần!
Từng luồng ánh sáng màu đỏ thẫm mà mắt thường không thể nhìn thấy rõ từ trường cung của hắn xuất hiện, nhắm thẳng tới chỗ Lâm Tịch.
Nhưng mỗi cây tên của hắn bắn ra đều bị một cây tên lưu tinh của Lâm Tịch bắn trúng, làm chệch đi quỹ đạo ban đầu.
Ánh mắt của mọi tướng sĩ trên tường thành đều đang chú ý tới cảnh tượng từng cây tên lưu tinh phá tan đi từng luồng ánh sáng màu đỏ thẫm, cho đến khi tiếng trống mãnh liệt không ngừng vang lên, mọi người mới phát hiện người đánh trống hiện giờ là Cao Á Nam.
Chiếc váy cung trang mà Cao Á Nam đangmặc nhẹ nhàng tung bay, những sợi chỉ vàng quấn quanh hai dùi trống cũng bay theo khi tay nàng vung lên rồi hạ xuống.
Sức mạnh của nàng dường như còn lớn hơn Mộ Sơn Tử, tiếng trống của nàng càng chấn động trời đất, càng khiến lòng người rung động hơn.
Một cô gái Vân Tần xinh đẹp đang đánh ra những tiếng trống đầy nhiệt huyết và rung động thiên hạ nhất.
Dưới thành, trong chiến trường, một Tế ti mặc áo trắng sải bước đi tới, giương tay bắn ra những cây tên nhanh như lưu tinh.
Cảnh tượng này khiến người nhìn phải rung động, tựa như đang được nhìn thấy một kỳ tích.
Không có ai ở đây có thể biết được rốt cuộc Tư Thu Bạch đang nghĩ gì.
Có lẽ vì khúc "Tướng tinh động" này quá mãnh liệt, khiến hắn ta nghĩ đến vài chuyện, khiến tâm tình hắn dao động?
Có lẽ vì hắn muốn chọc tức Lâm Tịch, trước bắn chết một đồng học khác trước mặt Lâm Tịch, khiến Lâm Tịch tức giận hơn?
Nhưng dù hắn nghĩ như thế nào đi nữa, để bắn một cây tên như vậy, hắn hẳn phải có lòng tin có thể né tránh hoặc đón đỡ một cây tên của Lâm Tịch.
...
Khoảng cách giữa hắn và Lâm Tịch là bảy trăm bước, Lâm Tịch cách thành Trụy Tinh khoảng ba trăm bước, suy ra khoảng cách giữa hắn và Mộ Sơn Tử là hơn ngàn bước. Nhưng cây tên màu đỏ thẫm của hắn vẫn chuẩn xác bắn tới Mộ Sơn Tử!
Mộ Sơn Tử dốc sức mình đánh trống, dường như toàn bộ tinh thần của hắn đã hòa hợp làm một với khúc "Tướng tinh động", nên hắn căn bản không có năng lực né tránh hoặc đón đỡ cây tên này, chỉ cảm thấy tính mạng mình đang bị uy hiếp.
Hai mắt của Cao Á Nam đột nhiên sáng ngời, tràn đầy tinh thần.
Đôi tay trắng nõn như ngọc của nàng nhanh chóng giơ lên, một tầng băng lập tức kết thành ngay trước người Mộ Sơn Tử.
Cây tên màu đỏ thẫm cực tốc xuyên qua luồng năng lượng mà Cao Á Nam vừa ngưng tụ, tiếp tục bắn tới phía trước.
Hiện giờ ngoại trừ Cao Á Nam ra, xung quanh Mộ Sơn Tử không có bất kỳ người tu hành mạnh mẽ nào, nên không có ai có thể ngăn cản một tên này bắn chết Mộ Sơn Tử.
Nhưng ngay lúc này, khi cây tên màu đỏ thẫm còn cách ngực Mộ Sơn Tử khoảng một thước, có một dòng khí lưu màu trắng ngang trời xuất hiện.
Đây là âm thanh tên bắn.
Một cây tên mang theo dòng xoáy.
Một cây tên khác từ dưới bắn lên, tựa như đuôi một ngôi sao chổi phát sáng, mạnh mẽ bắn vào thân cây tên màu đỏ thẫm, tạo thành tiếng vang trầm thấp, khiến cho cây tên màu đỏ thẫm này phải thay đổi phương hướng. Sau đó, cả hai cây tên này bay vút qua khỏi trán Mộ Sơn Tử.
Thân thể Mộ Sơn Tử bay ngược ra sau mạnh mẽ.
Đối mặt với việc tính mạng bị uy hiếp, tuy tốc độ của hắn không thể so với tên bắn, nhưng cơ thể vẫn tự phản xạ một cách có điều kiện, hồn lực trong cơ thể mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, khiến cho phần lưng của hắn đập mạnh vào một cái trống cổ, phát ra tiếng vang trầm thấp.
"Tướng tinh động" dừng lại.
...
- Tại sao không thừa cơ bắn ta?
Tư Thu Bạch không tiếp tục bắn, mà dừng lại, nhìn Lâm Tịch rồi cười lạnh:
- Nhìn xem, đây là nhược điểm của ngươi. Cũng tựa như ngươi bị ta buộc phải đến đây, đó chính là nhược điểm của ngươi. Ta không cho rằng một tiễn thủ vì việc này mà phân tâm lại có thể mạnh hơn ta.
Đối mặt với lời nói lạnh như băng của Tư Thu Bạch, Lâm Tịch cũng không lập tức ra tay, thậm chí còn rất bình tĩnh mà nhìn thẳng vào hai mắt Tư Thu Bạch, nói:
- Ngươi đang sợ...nếu không, ngươi sẽ không dừng lại nói mấy lời này với ta. Bởi vì ngươi đang sợ ta tại sao có thể bắn trúng tên của ngươi, nên ngươi mới dừng lại, nói những lời này để làm nhiễu loạn tinh thần của ta. Nhưng những điều này chỉ là vô dụng, bởi vì ngươi nhất định phải chết ở đây.
Tư Thu Bạch khẽ nhíu mày, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, nói:
- Được, ta sẽ xem thử ngươi còn có thể làm gì!
Chữ "được" vừa ra khỏi miệng, hắn đã bắn cây tên thứ hai.
Không khí đằng sau hắn nổ tung, cây tên thứ hai hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ bắn thẳng vào Lâm Tịch.
Cây tên thứ hai của hắn rốt cuộc đã bắn thẳng đến chỗ Lâm Tịch.
Lâm Tịch đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, cây tên màu trắng thứ hai trong tay gần như đồng thời thoát khỏi dây cung, tựa như một ngôi sao chổi đột ngột xuất hiện, chuẩn xác bắn vào cây tên màu đỏ thẫm. Sau đó cả hai lại tách ra khỏi nhau, bay theo những hướng khác.
Cây tên màu đỏ thẫm và cây tên màu trắng rơi xuống đất, phân ra rơi xuống phía sau Tư Thu Bạch và Lâm Tịch.
Trên cổng thành lăng Trụy Tinh, một loạt âm thanh hít sâu thở ra vang lên.
Hiện giờ Cố Vân Tĩnh vẫn chưa xuất hiện trên cổng thành, đã đến lúc quyết đấu mà không có mặt, cho thấy ông ta đã rời khỏi thành Trụy Tinh. Nhưng viên tướng lãnh Long Xà đeo mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lẽo, luôn theo sát ông ta tựa như bóng với hình lại đang đứng tại một góc trên tường thành, nhìn chăm chú vào trận chiến này. Thỉnh thoảng, hắn ta lại đảo mắt, quan sát toàn cục diện.
Nhưng ngay lúc hai cây tên kia chạm vào nhau, viên tướng lãnh Long Xà tâm tính vốn cứng cỏi đến mức cho dù lưỡi kiếm chém ngang tới mặt mà vẫn không biến sắc này, lại bỗng nhiên chấn động đến mức cả người run lên một cái.
Ngay từ khi hắn và Cố Vân Tĩnh biết tin Tư Thu Bạch khiêu chiến Lâm Tịch, Cố Vân Tĩnh đã nói rằng cho dù xét trên mọi lý lẽ ở thế gian, việc Lâm Tịch thắng Tư Thu Bạch chỉ có thể là kỳ tích.
Hiện giờ, hắn đã thật sự nhìn thấy kỳ tích phát sinh!
Bởi vì dựa theo những lý lẽ thông thường, lấy cây tên chặn cây tên đối phương, nhất là khi đối mặt với tiễn sư như Tư Thu Bạch, là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Chỉ sợ cho dù biết cây tên bắn về người nào, nhưng đáng lẽ tiễn thủ đối địch cũng không biết khi bay trên không trung cây tên đó sẽ bay theo hướng nào, sẽ bắn về vị trí nào trên thân thể.
Ai ai cũng biết rằng chỉ cần tay cầm cung của tiễn thủ hơi run một chút, cho dù là sai lệch tới mức mắt thường khó nhận biết được, nhưng sau khi bay đi được mấy trăm bước, cây tên bắn ra sẽ tạo thành sai lệch rất lớn. Hồn lực quán chú vào hồn binh trường cung, cách thức bắn tên, hướng gió...chỉ cần những yếu tố trên xuất hiện thay đổi, vậy cho dù là cùng nhắm vào một mục tiêu, nhưng quỹ tích bay của cây tên trên không không trung nhất định sẽ thiên biến vạn hóa.
Tư Thu Bạch là một tiễn sư cường đại, càng không có khả năng bởi vì ánh mắt hay động tác bắn của mình mà khiến cho đối phương phán đoán được điểm rơi chính xác.
Hơn nữa, tu vi của Tư Thu Bạch là Đại quốc sư, tốc độ ra tay của hắn thật sự quá nhanh, các binh sĩ thông thường không thể nhìn rõ động tác của hắn. Mà cho dù là một người tu hành có tu vi như Lâm Tịch, đáng lẽ cũng không thể đoán được hành động của Tư Thu Bạch.
Bởi vì thời gian thật sự quá nhanh, quá gấp rút, nên đáng lẽ Lâm Tịch căn bản không thể đoán được quỹ tích của cây tên do Tư Thu Bạch bắn ra.
Trước khi trận chiến này diễn ra, bất kỳ người tu hành nào, thậm chí là Cố Vân Tĩnh, sợ rằng đều đã nghĩ tới rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng chắc chắn không có ai nghĩ rằng Lâm Tịch có thể dùng cây tên của mình để chặn tên của đối phương.
Bởi vì điều này không đúng.
Nhưng cũng vì không đúng, nên đây mới là kỳ tích!
...
Mộ Sơn Tử cũng thấy được kỳ tích này.
Hắn không thể tin được, ánh mắt mở lớn hết mức có thể…Trong vô số điều không có khả năng, hắn lại thấy được một khả năng đang xảy ra trước mắt mình.
Uy lực cây tên do Lâm Tịch bắn ra quả thật không thể sánh với Tư Thu Bạch, cho dù Lâm Tịch có mặc áo giáp, nhưng nếu như bị tên của Tư Thu Bạch liên tiếp bắn trúng, hắn vẫn bị đánh chết. Tuy nhiên, nếu như tên của Lâm Tịch có thể bắn trúng tên của Tư Thu Bạch, vậy cho dù uy lực của cây tên Lâm Tịch như thế nào đi nữa, cũng có thể ảnh hưởng đến quỹ tích tên do Tư Thu Bạch bắn ra. Dù sao tên của đối phương không phải là phi kiếm, không thể điều chỉnh, không thể tiếp tục tấn công Lâm Tịch.
Nếu như đã không thể nhắm trúng Lâm Tịch, vậy cho dù uy lực tên bắn có mạnh như thế nào, tất nhiên cũng không thể giết chết Lâm Tịch.
- Ta thật sự là một người ngu ngốc!
Trong sự rung động khôn cùng khi nhìn thấy kỳ tích, Mộ Sơn Tử đột nhiên mở miệng mắng. Hắn ta đang mắng chính mình, đồng thời có một vệt máu tươi theo khoé miệng chảy xuống bên dưới.
Tuy nói rằng cây tên đầu tiên của Tư Thu Bạch không làm hắn bị thương, nhưng việc nội lực trong người hắn bộc phát mạnh mẽ theo phản xạ có điều kiện lại khiến hắn bị nội thương. Hậu quả của việc này chính là cho dù hắn có bắt đầu một lần nữa, cũng không thể nào đánh đủ một khúc “Tướng tinh động”.
- Cao Á Nam! Ngươi tới đây.
Mộ Sơn Tử cảm thấy đau đớn, nhưng khi nhìn thấy Cao Á Nam trước người mình, ánh mắt hắn chợt sáng lên. Hắn gầm nhẹ một tiếng, lấy hai cái dùi trống quăng về phía Cao Á Nam.
- Nghe ta chỉ huy, dựa theo tiết tấu ta phát ra mà đánh!
Thấy Cao Á Nam cầm lấy dùi trống mà nhíu mày, Mộ Sơn Tử cắn răng quát.
Cao Á Nam gật đầu, từng bước đi đến năm cái trống cổ bên cạnh hắn.
- Trái một! Phải một! Giữa…
“Đùng!”
“Đùng!”
“Đùng!”
Dưới tiếng rống của Mộ Sơn Tử, âm thanh trống trận bao la mãnh liệt lại vang lên!
…
Sau khi dùng tên chặn lại tên của Tư Thu Bạch, Lâm Tịch di chuyển, bắt đầu hướng tới Tư Thu Bạch.
Đôi ngươi của Tư Thu Bạch co lại, một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp tâm hắn. Bởi vì hắn là một trong những tiễn thủ mạnh nhất thế gian, nên so với bất kỳ ai hắn hiểu rõ việc dùng tên chặn lại tên đối phương là vô lý như thế nào, tuyệt đối không có khả năng, cho dù là hắn cũng không có khả năng làm được.
Liên tục hai tên như vậy khiến hắn hiểu rằng đây không phải là ngẫu nhiên, không phải là may mắn. Hơn nữa, việc đối phương dùng trường cung Xuyên vân và tên lưu tinh lại làm hắn phải hiểu rằng việc đối phương chặn được tên của mình là có cơ sở. Nhưng dù như vậy, hắn cũng không tin đối phương có thể chiến thắng mình, nên trong nháy mắt, hắn đã áp chế toàn bộ cảm xúc và cảm giác lạnh lẽo có thể ảnh hưởng đến mình.
Hắn bình tĩnh giương cung, lắp tên, bắn tên với một tốc độ nhanh nhất!
Mục tiêu của hắn không phải là bắn những cây tên mạnh nhất, mà chính là nhanh nhất! Thậm chí cứ sau mỗi lần bắn tên, hắn ta lại thay đổi tiết tấu một lần!
Từng luồng ánh sáng màu đỏ thẫm mà mắt thường không thể nhìn thấy rõ từ trường cung của hắn xuất hiện, nhắm thẳng tới chỗ Lâm Tịch.
Nhưng mỗi cây tên của hắn bắn ra đều bị một cây tên lưu tinh của Lâm Tịch bắn trúng, làm chệch đi quỹ đạo ban đầu.
Ánh mắt của mọi tướng sĩ trên tường thành đều đang chú ý tới cảnh tượng từng cây tên lưu tinh phá tan đi từng luồng ánh sáng màu đỏ thẫm, cho đến khi tiếng trống mãnh liệt không ngừng vang lên, mọi người mới phát hiện người đánh trống hiện giờ là Cao Á Nam.
Chiếc váy cung trang mà Cao Á Nam đangmặc nhẹ nhàng tung bay, những sợi chỉ vàng quấn quanh hai dùi trống cũng bay theo khi tay nàng vung lên rồi hạ xuống.
Sức mạnh của nàng dường như còn lớn hơn Mộ Sơn Tử, tiếng trống của nàng càng chấn động trời đất, càng khiến lòng người rung động hơn.
Một cô gái Vân Tần xinh đẹp đang đánh ra những tiếng trống đầy nhiệt huyết và rung động thiên hạ nhất.
Dưới thành, trong chiến trường, một Tế ti mặc áo trắng sải bước đi tới, giương tay bắn ra những cây tên nhanh như lưu tinh.
Cảnh tượng này khiến người nhìn phải rung động, tựa như đang được nhìn thấy một kỳ tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.