Quyển 11 - Chương 44: Một cây tên, bắn thành
Vô Tội
24/02/2014
Tư Thu Bạch đúng hẹn mà đến, tới gần dưới thành lăng Trụy Tinh.
Trong thành Trụy Tinh, Lâm Tịch vẫn chưa ra khỏi căn phòng mình vẫn ở mấy hôm nay. Hắn ngẩng đầu nhìn tên quân nhân Vân Tần vừa mới bị mình đẩy ngã, bình tĩnh mà đáng tiếc nói:
- Thì ra ngươi là tiềm ẩn Đại Mãng.
Lúc này có một gã tướng lãnh Vân Tần đi vào trong phòng Lâm Tịch thông báo, mà trên bãi đất trống ngoài cửa cũng có một đội quân nhân Vân Tần đang chờ. Hiện giờ, khi nghe thấy những gì Lâm Tịch nói, tất cả đều biến sắc, đồng loạt nhìn vào tên quân nhân Vân Tần cao gầy.
Quân nhân Vân Tần này không biến sắc, chỉ hơi khom người, nói:
- Đúng vậy, chẳng qua đã chậm rồi.
Lâm Tịch nhìn hắn, lắc đầu.
Tên quân nhân cao gầy này biến sắc, thất thanh:
- Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi...
Lâm Tịch đứng dậy, giơ tay lên, có một dòng nước trà từ trong ống tay áo trường bào Tế ti của hắn chảy ra ngoài.
Quân nhân Vân Tần cao gầy này thấy dòng nước trà từ trong ống tay áo của hắn, thở dài một cái, sau đấy sắc mặt bỗng nhiên biến thành màu đen, bắt đầu ho nhẹ, ho ra từng ngụm máu đen.
Tướng lãnh Vân Tần và đội quân đang ở bên ngoài đều nghe cuộc nói chuyện giữa quân nhân Vân Tần cao gầy và Lâm Tịch, tất cả lập tức tức giận vô cùng.
Người bên ngoài nghĩ rằng nếu như bên Đại Mãng đã chủ động khiêu chiến, vậy ít nhất trong suốt quá trình này tuyệt đối công bình, nhưng không có ai ngờ rằng trước khi quyết đấu bắt đầu, vì bảo đảm thắng lợi, bên Đại Mãng lại cho tiềm ẩn hạ độc Lâm Tịch!
- Bọn họ muốn bảo đảm thắng lợi, nhưng chúng ta lại muốn công bình. Như vậy, phải chờ đến khi ta giết chết Tư Thu Bạch, việc hạ độc này mới khiến người khác tin được.
Lâm Tịch lấy trường cung màu xám trắng và túi đựng tên khoác lên vai mình, vỗ vỗ bả vai viên tướng lãnh Vân Tần đang đỏ cả mặt vì quá tức giận, nói:
- Ta biết khi trước Cổ đại tướng quân chắc chắn đã ra mệnh lệnh nào đấy vì muốn đảm bảo trận chiến này công bằng, nhưng nếu đã xảy ra chuyện này, mọi người cần phải cẩn thận hơn. Đồng thời, vì muốn đảm bảo công bằng...trước khi giết chết hắn hoặc hắn phải tự chịu thua bỏ chạy, ta không muốn bất kỳ quân giới nào từ trong thành Trụy Tinh này bắn ra ngoài.
Viên tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen này nhất thời nghiêm nghị, nhưng ngay nháy mắt gật đầu, đôi mắt hắn ta lại tràn đầy sự mừng rỡ, nói:
- Lâm đại nhân, ngài tin tưởng mình sẽ giết chết hắn sao?
- Dĩ nhiên.
Lâm Tịch tất nhiên biết hiện giờ những quân nhân này muốn nghe lời gì nhất, nên hắn đã chuẩn bị từ trước, tuyệt đối sẽ không vì sĩ diện mà khiêm tốn. Hắn mỉm cười, gật đầu rồi chân thành nói:
- Ta tới đây vì muốn giết chết hắn, chứ không phải tự tim chết. Nên ta đương nhiên sẽ giết chết được hắn.
Viên tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen hít sâu một hơi, cố nén kích động trong lòng, khom mình hành lễ với Lâm Tịch:
- Chúng ta sẽ đảm bảo trận chiến này tuyệt đối công bình, lấy tính mạng của chúng ta để đảm bảo.
Lâm Tịch khom người đáp lễ, rồi bước ra khỏi thành Lăng Trụy Tinh.
Trên con đường trường bào Tế ti màu trắng đi qua, tất cả quân nhân Vân Tần đều tôn kính hành lễ.
...
Cánh cửa thành nặng nề của thành Trụy Tinh từ từ mở ra, Lâm Tịch một mình đi ra ngoài, xuất hiện trong tầm mắt các quân nhân trên cổng thành.
Trên cổng thành, nhìn thấy Lâm Tịch đã tắm rửa thay quần áo, mặc một bộ Tế ti Linh Tế màu trắng tinh, Mộ Sơn Tử đột nhiên nheo mắt lại, nói:
- Đây là thanh cung gì? Không phải là một trong những cây cung mạnh nhất mà chúng ta từng thấy trong binh điện Thanh Loan.
Thanh trường cung Lâm Tịch đang mang theo có màu xám trắng. Thanh trường cung này tựa như một người bị thương mất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt.
Thân cung tựa như được làm từ ngọc, nhưng các đường văn trên thân cung lại lộ vẻ cứng cỏi dị thường, dây cung cũng có màu trong suốt, gây cho người ta cảm giác là được làm từ sợi gân một loài động vật nào đấy.
Trường cung này chỉ trông hơi đặc biệt, nếu so về khí thế, chắc chắn không thể nào sánh bằng thanh "Tiểu hắc" kia. Mà những cường cung có uy lực kinh người đến nỗi cần người tu hành phải có tu vi Đại quốc sư mới sử dụng, được đặt trong binh điện học viện Thanh Loan không những chỉ khổng lồ, mà phù văn và khí thế cũng rất kinh người, nên Mộ Sơn Tử có thể khẳng định đây nhất định không phải là một trong những thanh cung mạnh nhất học viện Thanh Loan.
- Đây không phải là cường cung mạnh nhất, chỉ là một thanh cung có thể quán chú nội lực nhanh hơn, bắn nhanh hơn.
Cao Á Nam hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
- Hạ phó viện trưởng đưa cho hắn cây cung như vậy là có ý gì? Tu vi Tư Thu Bạch hơn hắn, cảm giác và tốc độ cũng hơn hắn, thêm cây cung như vậy chỉ giúp tốc độ ra tay của hai người xấp xỉ bằng nhau...không thể nào bắn được cây tên bắn chết đối thủ ngay được, sao có thể chống lại được một người như Tư Thu Bạch được?
Sắc mặt Mộ Sơn Tử hơi trắng bệch.
Cao Á Nam nhìn Mộ Sơn Tử một cái, nói:
- Sẽ biết ngay thôi, ngươi không cần suy nghĩ thêm nữa.
Mộ Sơn Tử ngẩn ngơ.
Trong tầm mắt, Lâm Tịch một mình đi đến bãi đất trống trước thành.
Bởi vì tất cả mọi người ngoài thành đã quay về bên trong, nên xung quanh Lâm Tịch trông rất trống trải, mà trước một tòa thành khổng lồ như thành Trụy Tinh, trông Lâm Tịch càng nhỏ bé hơn.
Mộ Sơn Tử thấy Tư Thu Bạch lướt trên cây trúc đã đến bờ hồ.
Cho nên, hắn biết Cao Á Nam nói đúng. Dù như thế đi nữa, việc mình suy nghĩ Lâm Tịch làm thế nào chiến thắng đã không còn ý nghĩa gì, nếu như muốn suy nghĩ, thì tốt nhất là suy nghĩ mình có thể làm gì.
Sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm túc.
Sau đấy hắn gật đầu với Cao Á Nam, cầm lấy hai cây gậy đánh trống màu vàng tơ.
...
Lâm Tịch đi đến bãi đất trống ngoài thành, hắn cũng không tiếp tục đi xa hơn, chỉ lặng lẽ chờ Tư Thu Bạch cặp bờ, sau đấy bình tĩnh nhìn Tư Thu Bạch lên bờ, từ từ đi tới.
Ở lăng Bích Lạc, chính tên tiễn thủ này đã dùng một tên bắn chết Trưởng Tôn Vô Cương, suýt nữa cũng giết hắn.
Nhưng cho tới giờ khắc này, đây lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dung mạo tên tiễn thủ này.
Đây là một người tu hành vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt rất tự tin.
Nhìn người tu hành lưng đeo cự cung màu đỏ thẫm, từ từ đi tới, Lâm Tịch nhất thời nhớ đến hình ảnh Khương Ngọc Nhi. Một cảm giác thống khổ từ trong tim hắn xông ra ngoài, tràn ngập khắp thân thể hắn, nhưng đồng thời trong tim hắn lại có một niềm vui khó tả.
Dù thế nào đi nữa, báo thù luôn là một chuyện vui sướng.
Tư Thu Bạch lạnh lùng nhìn Lâm Tịch.
Trong tim hắn có một sự khoái cảm.
Thân là một tiễn sư cường đại, mục tiêu cả đời của hắn chính là đại bại đệ nhất tiễn sư đế quốc Vân Tần - Phong hành giả học viện Thanh Loan trong truyền thuyết.
Nhưng hắn ta lại hiểu rõ rằng nếu như bây giờ so với Đông Vi, chênh lệch giữa hai người hiện giờ là rất lớn.
Nên đối với hắn ta, đây là một thời cơ rất tốt.
Trước giết chết đệ tử của Phong hành giả mạnh nhất, gia tăng lòng tin của mình, sau đó đợi đột phá được Thánh sư, mình lại giết chết một Phong hành giả như Đông Vi.
Ngoại trừ khoái cảm, hắn ta cũng hơi ngạc nhiên và mong đợi, muốn xem thử tên tiễn thủ đã nhận được truyền thừa Phong hành giả này có bao nhiêu thủ đoạn để đối phó với mình.
...
Kể từ khi Lâm Tịch ra khỏi thành, Tư Thu Bạch bắt đầu lên bờ, cả thành Trụy Tinh bỗng nhiên im lặng và tĩnh mịch, tựa hồ như tiếng gió cũng hoàn toàn dừng lại và biến mất.
Tất cả mọi người đều nhìn hai bóng người trông rất nhỏ dưới thành.
Không có ai ra tay trước.
Khi còn cách Lâm Tịch bảy trăm bước, Tư Thu Bạch ngừng lại, sau đấy khẽ nheo mắt, nhìn Lâm Tịch lên tiếng:
- Với cung tên của ngươi, khoảng cách như vậy có thể là độ bắn tốt nhất. Cho nên, nếu như cả hai đều ra tay trong tình thế này, ta nghĩ đã là quyết đấu công bình.
Lâm Tịch bình tĩnh gật đầu:
- Chỉ cần ngươi cảm thấy công bình, chính là công bình.
Tư Thu Bạch đột nhiên cười cười, cười đến nỗi rất khó coi, nói:
- Ngươi không sợ chết?
Lâm Tịch lạnh lùng nói:
- Ai cũng sợ chết, nhưng chết nhất định là ngươi, tại sao ta lại sợ?
Tư Thu Bạch trào phúng:
- Bởi vì một tên của ta đã hủy đường làm quan của ngươi, nên ngươi mới hận ta như vậy, nên mới khiêu chiến ta, muốn giết chết ta. Nhưng chính tâm tình cừu hận này sẽ khiến khả năng bắn tên của một tiễn thủ gặp vấn đề.
Lâm Tịch lắc đầu:
- Đối với ta mà nói, tâm chiến mà ngươi vừa nói thật là vô dụng.
- Đây đúng là một chuyện không thú vị.
Tư Thu Bạch lắc đầu, không nói thêm gì nữa, từ từ gỡ trường cung đỏ thẫm trên người xuống.
Hai người cách nhau khá xa, khi nói chuyện phải sử dụng hồn lực để truyền đi, nên tất cả mọi người trên tường thành đều nghe được rõ ràng. Giờ phút này thấy Tư Thu Bạch lấy cung, Mộ Sơn Tử nhất thời biết trận chiến này sắp bắt đầu, nên hắn hít sâu một hơi, rồi gầm nhẹ một tiếng, không còn dám cười cợt như ban đầu.
"Đùng!"
Một tiếng trống trận vô cùng rung động bỗng nhiên vang lên.
"Đùng!"
"Đùng!"
"Đùng!"
Sau khi tiếng trống trận đầu tiên vang lên, ngay lập tức có hàng loạt tiếng trống trận khác làm cho máu huyết trong người người nghe phải sôi sục liên tiếp trỗi dậy. Đối mặt với năm cái trống cổ to lớn, mỗi một tiếng trống do chính Mộ Sơn Tử đánh ra lại khiến cho da thịt của hắn căng phồng, thậm chí còn tạo thành những tiếng nổ nhỏ. Mỗi một lần đánh tựa như đã khiến hắn phải dốc hết sức, nhưng mấy nhịp trống đằng sau lại đều đặn có lực, kèm theo là khí thế bao la hùng vĩ.
Tướng tinh động!
Trong lúc nhất thời, tiếng trống trận này tựa như truyền đi khắp bầu trời mênh mông, rồi từ trên trời vọng xuống, tựa như có rất nhiều ngôi sao trên trời cao bị chấn động. Người nghe cảm thấy trong không khí tựa hồ có vô số binh đao, một chiến thần khổng lồ từ trong tiếng trống trận xuất hiện, từ trong thành bước ra ngoài, rồi bước qua Lâm Tịch, từng bước ép sát Tư Thu Bạch.
Hiện giờ Tư Thu Bạch đã cầm cung, nhắm ngay Lâm Tịch, nhưng còn chưa lắp tên.
Hắn chờ Lâm Tịch chuẩn bị xong, không muốn bắn trước.
Lâm Tịch cũng không nói lời nào, giương cao trường cung màu xám trắng, nhắm ngay Tư Thu Bạch.
Khi nghe mấy tiếng trống trận đầu, sắc mặt Tư Thu Bạch vẫn rất bình tĩnh. Nhưng khi tiếng trống trận mênh mông kinh người truyền đi khắp bầu trời, tựa như có một chiến thần xuất hiện, làm cho máu huyết trong người tựa như phải sôi lên, hắn lại cau mày.
- Tướng tinh động?
Hắn bình thản nói ba chữ, sau đấy có một cây tên sáng bóng màu đỏ thẫm nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn, lắp vào trên dây cung.
"Vèo!"
Cây tên này nháy mắt phá không.
Tư Thu Bạch ra tay.
Nhưng cây tên này không phải bắn thẳng đến Lâm Tịch, mà lại nhắm đến Mộ Sơn Tử đang dốc sức gõ trống trên cổng thành!
Trong thành Trụy Tinh, Lâm Tịch vẫn chưa ra khỏi căn phòng mình vẫn ở mấy hôm nay. Hắn ngẩng đầu nhìn tên quân nhân Vân Tần vừa mới bị mình đẩy ngã, bình tĩnh mà đáng tiếc nói:
- Thì ra ngươi là tiềm ẩn Đại Mãng.
Lúc này có một gã tướng lãnh Vân Tần đi vào trong phòng Lâm Tịch thông báo, mà trên bãi đất trống ngoài cửa cũng có một đội quân nhân Vân Tần đang chờ. Hiện giờ, khi nghe thấy những gì Lâm Tịch nói, tất cả đều biến sắc, đồng loạt nhìn vào tên quân nhân Vân Tần cao gầy.
Quân nhân Vân Tần này không biến sắc, chỉ hơi khom người, nói:
- Đúng vậy, chẳng qua đã chậm rồi.
Lâm Tịch nhìn hắn, lắc đầu.
Tên quân nhân cao gầy này biến sắc, thất thanh:
- Ta rõ ràng nhìn thấy ngươi...
Lâm Tịch đứng dậy, giơ tay lên, có một dòng nước trà từ trong ống tay áo trường bào Tế ti của hắn chảy ra ngoài.
Quân nhân Vân Tần cao gầy này thấy dòng nước trà từ trong ống tay áo của hắn, thở dài một cái, sau đấy sắc mặt bỗng nhiên biến thành màu đen, bắt đầu ho nhẹ, ho ra từng ngụm máu đen.
Tướng lãnh Vân Tần và đội quân đang ở bên ngoài đều nghe cuộc nói chuyện giữa quân nhân Vân Tần cao gầy và Lâm Tịch, tất cả lập tức tức giận vô cùng.
Người bên ngoài nghĩ rằng nếu như bên Đại Mãng đã chủ động khiêu chiến, vậy ít nhất trong suốt quá trình này tuyệt đối công bình, nhưng không có ai ngờ rằng trước khi quyết đấu bắt đầu, vì bảo đảm thắng lợi, bên Đại Mãng lại cho tiềm ẩn hạ độc Lâm Tịch!
- Bọn họ muốn bảo đảm thắng lợi, nhưng chúng ta lại muốn công bình. Như vậy, phải chờ đến khi ta giết chết Tư Thu Bạch, việc hạ độc này mới khiến người khác tin được.
Lâm Tịch lấy trường cung màu xám trắng và túi đựng tên khoác lên vai mình, vỗ vỗ bả vai viên tướng lãnh Vân Tần đang đỏ cả mặt vì quá tức giận, nói:
- Ta biết khi trước Cổ đại tướng quân chắc chắn đã ra mệnh lệnh nào đấy vì muốn đảm bảo trận chiến này công bằng, nhưng nếu đã xảy ra chuyện này, mọi người cần phải cẩn thận hơn. Đồng thời, vì muốn đảm bảo công bằng...trước khi giết chết hắn hoặc hắn phải tự chịu thua bỏ chạy, ta không muốn bất kỳ quân giới nào từ trong thành Trụy Tinh này bắn ra ngoài.
Viên tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen này nhất thời nghiêm nghị, nhưng ngay nháy mắt gật đầu, đôi mắt hắn ta lại tràn đầy sự mừng rỡ, nói:
- Lâm đại nhân, ngài tin tưởng mình sẽ giết chết hắn sao?
- Dĩ nhiên.
Lâm Tịch tất nhiên biết hiện giờ những quân nhân này muốn nghe lời gì nhất, nên hắn đã chuẩn bị từ trước, tuyệt đối sẽ không vì sĩ diện mà khiêm tốn. Hắn mỉm cười, gật đầu rồi chân thành nói:
- Ta tới đây vì muốn giết chết hắn, chứ không phải tự tim chết. Nên ta đương nhiên sẽ giết chết được hắn.
Viên tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen hít sâu một hơi, cố nén kích động trong lòng, khom mình hành lễ với Lâm Tịch:
- Chúng ta sẽ đảm bảo trận chiến này tuyệt đối công bình, lấy tính mạng của chúng ta để đảm bảo.
Lâm Tịch khom người đáp lễ, rồi bước ra khỏi thành Lăng Trụy Tinh.
Trên con đường trường bào Tế ti màu trắng đi qua, tất cả quân nhân Vân Tần đều tôn kính hành lễ.
...
Cánh cửa thành nặng nề của thành Trụy Tinh từ từ mở ra, Lâm Tịch một mình đi ra ngoài, xuất hiện trong tầm mắt các quân nhân trên cổng thành.
Trên cổng thành, nhìn thấy Lâm Tịch đã tắm rửa thay quần áo, mặc một bộ Tế ti Linh Tế màu trắng tinh, Mộ Sơn Tử đột nhiên nheo mắt lại, nói:
- Đây là thanh cung gì? Không phải là một trong những cây cung mạnh nhất mà chúng ta từng thấy trong binh điện Thanh Loan.
Thanh trường cung Lâm Tịch đang mang theo có màu xám trắng. Thanh trường cung này tựa như một người bị thương mất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt.
Thân cung tựa như được làm từ ngọc, nhưng các đường văn trên thân cung lại lộ vẻ cứng cỏi dị thường, dây cung cũng có màu trong suốt, gây cho người ta cảm giác là được làm từ sợi gân một loài động vật nào đấy.
Trường cung này chỉ trông hơi đặc biệt, nếu so về khí thế, chắc chắn không thể nào sánh bằng thanh "Tiểu hắc" kia. Mà những cường cung có uy lực kinh người đến nỗi cần người tu hành phải có tu vi Đại quốc sư mới sử dụng, được đặt trong binh điện học viện Thanh Loan không những chỉ khổng lồ, mà phù văn và khí thế cũng rất kinh người, nên Mộ Sơn Tử có thể khẳng định đây nhất định không phải là một trong những thanh cung mạnh nhất học viện Thanh Loan.
- Đây không phải là cường cung mạnh nhất, chỉ là một thanh cung có thể quán chú nội lực nhanh hơn, bắn nhanh hơn.
Cao Á Nam hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
- Hạ phó viện trưởng đưa cho hắn cây cung như vậy là có ý gì? Tu vi Tư Thu Bạch hơn hắn, cảm giác và tốc độ cũng hơn hắn, thêm cây cung như vậy chỉ giúp tốc độ ra tay của hai người xấp xỉ bằng nhau...không thể nào bắn được cây tên bắn chết đối thủ ngay được, sao có thể chống lại được một người như Tư Thu Bạch được?
Sắc mặt Mộ Sơn Tử hơi trắng bệch.
Cao Á Nam nhìn Mộ Sơn Tử một cái, nói:
- Sẽ biết ngay thôi, ngươi không cần suy nghĩ thêm nữa.
Mộ Sơn Tử ngẩn ngơ.
Trong tầm mắt, Lâm Tịch một mình đi đến bãi đất trống trước thành.
Bởi vì tất cả mọi người ngoài thành đã quay về bên trong, nên xung quanh Lâm Tịch trông rất trống trải, mà trước một tòa thành khổng lồ như thành Trụy Tinh, trông Lâm Tịch càng nhỏ bé hơn.
Mộ Sơn Tử thấy Tư Thu Bạch lướt trên cây trúc đã đến bờ hồ.
Cho nên, hắn biết Cao Á Nam nói đúng. Dù như thế đi nữa, việc mình suy nghĩ Lâm Tịch làm thế nào chiến thắng đã không còn ý nghĩa gì, nếu như muốn suy nghĩ, thì tốt nhất là suy nghĩ mình có thể làm gì.
Sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm túc.
Sau đấy hắn gật đầu với Cao Á Nam, cầm lấy hai cây gậy đánh trống màu vàng tơ.
...
Lâm Tịch đi đến bãi đất trống ngoài thành, hắn cũng không tiếp tục đi xa hơn, chỉ lặng lẽ chờ Tư Thu Bạch cặp bờ, sau đấy bình tĩnh nhìn Tư Thu Bạch lên bờ, từ từ đi tới.
Ở lăng Bích Lạc, chính tên tiễn thủ này đã dùng một tên bắn chết Trưởng Tôn Vô Cương, suýt nữa cũng giết hắn.
Nhưng cho tới giờ khắc này, đây lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dung mạo tên tiễn thủ này.
Đây là một người tu hành vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt rất tự tin.
Nhìn người tu hành lưng đeo cự cung màu đỏ thẫm, từ từ đi tới, Lâm Tịch nhất thời nhớ đến hình ảnh Khương Ngọc Nhi. Một cảm giác thống khổ từ trong tim hắn xông ra ngoài, tràn ngập khắp thân thể hắn, nhưng đồng thời trong tim hắn lại có một niềm vui khó tả.
Dù thế nào đi nữa, báo thù luôn là một chuyện vui sướng.
Tư Thu Bạch lạnh lùng nhìn Lâm Tịch.
Trong tim hắn có một sự khoái cảm.
Thân là một tiễn sư cường đại, mục tiêu cả đời của hắn chính là đại bại đệ nhất tiễn sư đế quốc Vân Tần - Phong hành giả học viện Thanh Loan trong truyền thuyết.
Nhưng hắn ta lại hiểu rõ rằng nếu như bây giờ so với Đông Vi, chênh lệch giữa hai người hiện giờ là rất lớn.
Nên đối với hắn ta, đây là một thời cơ rất tốt.
Trước giết chết đệ tử của Phong hành giả mạnh nhất, gia tăng lòng tin của mình, sau đó đợi đột phá được Thánh sư, mình lại giết chết một Phong hành giả như Đông Vi.
Ngoại trừ khoái cảm, hắn ta cũng hơi ngạc nhiên và mong đợi, muốn xem thử tên tiễn thủ đã nhận được truyền thừa Phong hành giả này có bao nhiêu thủ đoạn để đối phó với mình.
...
Kể từ khi Lâm Tịch ra khỏi thành, Tư Thu Bạch bắt đầu lên bờ, cả thành Trụy Tinh bỗng nhiên im lặng và tĩnh mịch, tựa hồ như tiếng gió cũng hoàn toàn dừng lại và biến mất.
Tất cả mọi người đều nhìn hai bóng người trông rất nhỏ dưới thành.
Không có ai ra tay trước.
Khi còn cách Lâm Tịch bảy trăm bước, Tư Thu Bạch ngừng lại, sau đấy khẽ nheo mắt, nhìn Lâm Tịch lên tiếng:
- Với cung tên của ngươi, khoảng cách như vậy có thể là độ bắn tốt nhất. Cho nên, nếu như cả hai đều ra tay trong tình thế này, ta nghĩ đã là quyết đấu công bình.
Lâm Tịch bình tĩnh gật đầu:
- Chỉ cần ngươi cảm thấy công bình, chính là công bình.
Tư Thu Bạch đột nhiên cười cười, cười đến nỗi rất khó coi, nói:
- Ngươi không sợ chết?
Lâm Tịch lạnh lùng nói:
- Ai cũng sợ chết, nhưng chết nhất định là ngươi, tại sao ta lại sợ?
Tư Thu Bạch trào phúng:
- Bởi vì một tên của ta đã hủy đường làm quan của ngươi, nên ngươi mới hận ta như vậy, nên mới khiêu chiến ta, muốn giết chết ta. Nhưng chính tâm tình cừu hận này sẽ khiến khả năng bắn tên của một tiễn thủ gặp vấn đề.
Lâm Tịch lắc đầu:
- Đối với ta mà nói, tâm chiến mà ngươi vừa nói thật là vô dụng.
- Đây đúng là một chuyện không thú vị.
Tư Thu Bạch lắc đầu, không nói thêm gì nữa, từ từ gỡ trường cung đỏ thẫm trên người xuống.
Hai người cách nhau khá xa, khi nói chuyện phải sử dụng hồn lực để truyền đi, nên tất cả mọi người trên tường thành đều nghe được rõ ràng. Giờ phút này thấy Tư Thu Bạch lấy cung, Mộ Sơn Tử nhất thời biết trận chiến này sắp bắt đầu, nên hắn hít sâu một hơi, rồi gầm nhẹ một tiếng, không còn dám cười cợt như ban đầu.
"Đùng!"
Một tiếng trống trận vô cùng rung động bỗng nhiên vang lên.
"Đùng!"
"Đùng!"
"Đùng!"
Sau khi tiếng trống trận đầu tiên vang lên, ngay lập tức có hàng loạt tiếng trống trận khác làm cho máu huyết trong người người nghe phải sôi sục liên tiếp trỗi dậy. Đối mặt với năm cái trống cổ to lớn, mỗi một tiếng trống do chính Mộ Sơn Tử đánh ra lại khiến cho da thịt của hắn căng phồng, thậm chí còn tạo thành những tiếng nổ nhỏ. Mỗi một lần đánh tựa như đã khiến hắn phải dốc hết sức, nhưng mấy nhịp trống đằng sau lại đều đặn có lực, kèm theo là khí thế bao la hùng vĩ.
Tướng tinh động!
Trong lúc nhất thời, tiếng trống trận này tựa như truyền đi khắp bầu trời mênh mông, rồi từ trên trời vọng xuống, tựa như có rất nhiều ngôi sao trên trời cao bị chấn động. Người nghe cảm thấy trong không khí tựa hồ có vô số binh đao, một chiến thần khổng lồ từ trong tiếng trống trận xuất hiện, từ trong thành bước ra ngoài, rồi bước qua Lâm Tịch, từng bước ép sát Tư Thu Bạch.
Hiện giờ Tư Thu Bạch đã cầm cung, nhắm ngay Lâm Tịch, nhưng còn chưa lắp tên.
Hắn chờ Lâm Tịch chuẩn bị xong, không muốn bắn trước.
Lâm Tịch cũng không nói lời nào, giương cao trường cung màu xám trắng, nhắm ngay Tư Thu Bạch.
Khi nghe mấy tiếng trống trận đầu, sắc mặt Tư Thu Bạch vẫn rất bình tĩnh. Nhưng khi tiếng trống trận mênh mông kinh người truyền đi khắp bầu trời, tựa như có một chiến thần xuất hiện, làm cho máu huyết trong người tựa như phải sôi lên, hắn lại cau mày.
- Tướng tinh động?
Hắn bình thản nói ba chữ, sau đấy có một cây tên sáng bóng màu đỏ thẫm nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn, lắp vào trên dây cung.
"Vèo!"
Cây tên này nháy mắt phá không.
Tư Thu Bạch ra tay.
Nhưng cây tên này không phải bắn thẳng đến Lâm Tịch, mà lại nhắm đến Mộ Sơn Tử đang dốc sức gõ trống trên cổng thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.