Chương 120: Chương 120: Ngờ Vực
PeaGod
28/09/2018
...
Cùng lúc, phía bên ngoài, cách cửa động Huyền Âm khoảng tầm năm mươi thước.
Lúc này, giữa trời tối đang có hai thân ảnh sóng vai bước đi. Là một đôi nam nữ. Người nữ tướng mạo thanh tú, tóc xõa ngang hông, dáng vẻ thực không tệ. Có điều người nam, hắn lại... hơi quá khổ.
Đầu, mình, tay chân, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, trên người hắn chỗ nào cũng như chỗ nào, đều rất chi tròn trịa.
...
"Tứ sư tỷ...".
Chân đi thêm chừng chục bước, khi cửa động Huyền Âm đã thấp thoáng trong tầm mắt, Chu Đại Trù, cũng tức người nam mập mạp nọ chợt quay sang nữ nhân bên cạnh, hỏi: "Tỷ nói lần này lão nhân gia có để chúng ta vào không?".
Mộng Kiều nghĩ ngợi một chút, rồi đáp: "Hẳn sẽ. Lần trước sư phụ nói khi nào lục sư đệ tỉnh thì sẽ để chúng ta vào thăm mà".
"Đệ biết. Lần trước lão nhân gia đúng là đã nói như vậy. Nhưng mà... Tứ sư tỷ à, con người lão nhân gia thế nào sư tỷ đâu phải không biết, việc đổi trắng thành đen, ăn không nói có trước giờ xảy ra như cơm bữa a".
"Khì...".
Bị mấy lời của sư đệ làm cho bật cười, Mộng Kiều trách: "Đại Trù, đệ không thể nói sư phụ như vậy được. Sư phụ mà nghe được sẽ phạt đấy".
"Thì đệ cũng chỉ dám nói ở sau lưng thôi, chứ trước mặt lão nhân gia, thái độ phải khác chứ".
...
"Mà tứ sư tỷ này, tỷ nói xem. Tại sao lão nhân gia lại không cho chúng ta vào thăm Tiểu Ngư nhỉ? Đệ cảm thấy rất vướng mắc".
"Chuyện đó... ta cũng không rõ. Có lẽ do tình trạng Tiểu Ngư còn chưa ổn định nên sư phụ không muốn chúng ta quấy rầy".
"Thế sao lão nhân gia lại để Tiểu Ngọc đi vào?".
"Cái đó..." Bấy nhiêu thì Mộng Kiều im lặng. Nàng chẳng biết phải giải thích ra sao.
Phần Chu Đại Trù, hắn cũng tự mình hiểu lấy nên thôi không hỏi han gì nữa, chỉ một mình lẩm bẩm: "Lão nhân gia tính khí ngày càng thất thường, cứ đà này chỉ sợ sau này chúng ta sẽ rất khó sống...".
"Haizz... Hy vọng Tiểu Ngư ở trong đó không có bị lão nhân gia...".
Đang nói, Chu Đại Trù bỗng ngưng, bàn chân cũng thôi bước. Mắt chữ O, mồm chữ A, hắn đứng bất động nhìn tràng cảnh phía trước. Ở đó, trước cửa động Huyền Âm, Lăng Tiểu Ngư - người huynh đệ chí cốt của hắn - đã vừa mới xuất hiện. Nhưng, hiện thân đây không chỉ mỗi mình hắn, đi cùng với hắn còn có thêm một người nữa.
Tử y tinh kỳ quý phái, chẳng phải sư phụ hắn thì còn ai?
Nếu như cả hai chỉ là giống như Chu Đại Trù hắn và Mộng Kiều, cùng sánh vai bước đi thì thôi chả nói làm gì, đằng này... Sư phụ hắn, nàng lại đang nằm trên tay Lăng Tiểu Ngư. Lăng Tiểu Ngư đang bế nàng...
Cái chuyện này... là sao a?
...
"Sư... sư huynh...".
Trong khi Chu Đại Trù đang tròn mắt kinh ngạc phía bên kia thì bên này, Lăng Tiểu Ngư lại cảm thấy rất chi ngượng ngùng. Khỏi phải nghĩ, hắn tất nhiên ý thức được tại sao hai vị sư huynh, sư tỷ kia lại đang nhìn mình theo cách như vậy.
Hắn vội vàng thanh minh: "Sư huynh, sư tỷ, không phải như các người nghĩ đâu...".
Chu Đại Trù lẫn Mộng Kiều, cả hai đều bải trì im lặng. Kẻ trước người sau, bọn họ hướng chỗ Lăng Tiểu Ngư tiến lại. Chừng khi tiếp cận rồi thì Chu Đại Trù mới hỏi, có điều đối tượng lại không phải Lăng Tiểu Ngư mà là người đang được hắn bế trên tay: Lăng Thanh Trúc.
"Lão... lão nhân gia, tại sao người lại... lại nằm đây?".
Biểu hiện ra vẻ tiều tụy, Lăng Thanh Trúc thấp giọng hồi đáp: "Sau khi chữa trị cho Tiểu Ngư Nhi xong thì cơ thể ta đã trở nên rất hư nhược, tạm thời còn chưa đi lại được. Có một nơi ta đang muốn tới, vì vậy nên phải nhờ Tiểu Ngư Nhi đưa đi...".
Hả?
Chu Đại Trù nghe xong thì nỗi ngờ vực trong lòng càng gia tăng rõ rệt. Hắn thật tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sư phụ hắn vừa bảo là nàng hư nhược ư? Thế nhưng chẳng phải mấy ngày trước vẫn sinh long hoạt hổ đó sao? Lúc ấy, nàng cũng đã bảo Lăng Tiểu Ngư được chữa trị hoàn tất rồi mà...
Liếc xem khuôn mặt tiều tụy của ân sư, Chu Đại Trù chợt tự hỏi: "Không phải là đang giả trang đấy chứ?".
Hắn quả rất hoài nghi, rằng vị sư phụ này của mình lại đang bày trò ma quỷ. Vấn đề bây giờ là cần kiểm tra xem thử...
Dường như đã phát giác ra ý định của Chu Đại Trù, đang nằm bên dưới, Lăng Thanh Trúc sử dụng truyền âm nhập mật: "Chu tiểu tử, ngươi đang muốn làm gì a?".
Lão nhân gia?
Sau khoảnh khắc bất ngờ ngắn ngủi, Chu Đại Trù rất nhanh đã liền định thần. Hiện tại thì hắn đã có thể chắc chắn là những gì mình suy đoán hoàn toàn chính xác. Sư phụ hắn, nàng thật sự đang cố tình giả trang.
Trái với biểu hiện vô lực bên ngoài, mấy lời truyền âm nhập mật vừa rồi của nàng... nghe rất hùng hồn nha.
p/s: Cứ thong thả, đầu tuần lại bạo chương. Chỉ là không biết bao nhiêu chương... ( o _ o)
Cùng lúc, phía bên ngoài, cách cửa động Huyền Âm khoảng tầm năm mươi thước.
Lúc này, giữa trời tối đang có hai thân ảnh sóng vai bước đi. Là một đôi nam nữ. Người nữ tướng mạo thanh tú, tóc xõa ngang hông, dáng vẻ thực không tệ. Có điều người nam, hắn lại... hơi quá khổ.
Đầu, mình, tay chân, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, trên người hắn chỗ nào cũng như chỗ nào, đều rất chi tròn trịa.
...
"Tứ sư tỷ...".
Chân đi thêm chừng chục bước, khi cửa động Huyền Âm đã thấp thoáng trong tầm mắt, Chu Đại Trù, cũng tức người nam mập mạp nọ chợt quay sang nữ nhân bên cạnh, hỏi: "Tỷ nói lần này lão nhân gia có để chúng ta vào không?".
Mộng Kiều nghĩ ngợi một chút, rồi đáp: "Hẳn sẽ. Lần trước sư phụ nói khi nào lục sư đệ tỉnh thì sẽ để chúng ta vào thăm mà".
"Đệ biết. Lần trước lão nhân gia đúng là đã nói như vậy. Nhưng mà... Tứ sư tỷ à, con người lão nhân gia thế nào sư tỷ đâu phải không biết, việc đổi trắng thành đen, ăn không nói có trước giờ xảy ra như cơm bữa a".
"Khì...".
Bị mấy lời của sư đệ làm cho bật cười, Mộng Kiều trách: "Đại Trù, đệ không thể nói sư phụ như vậy được. Sư phụ mà nghe được sẽ phạt đấy".
"Thì đệ cũng chỉ dám nói ở sau lưng thôi, chứ trước mặt lão nhân gia, thái độ phải khác chứ".
...
"Mà tứ sư tỷ này, tỷ nói xem. Tại sao lão nhân gia lại không cho chúng ta vào thăm Tiểu Ngư nhỉ? Đệ cảm thấy rất vướng mắc".
"Chuyện đó... ta cũng không rõ. Có lẽ do tình trạng Tiểu Ngư còn chưa ổn định nên sư phụ không muốn chúng ta quấy rầy".
"Thế sao lão nhân gia lại để Tiểu Ngọc đi vào?".
"Cái đó..." Bấy nhiêu thì Mộng Kiều im lặng. Nàng chẳng biết phải giải thích ra sao.
Phần Chu Đại Trù, hắn cũng tự mình hiểu lấy nên thôi không hỏi han gì nữa, chỉ một mình lẩm bẩm: "Lão nhân gia tính khí ngày càng thất thường, cứ đà này chỉ sợ sau này chúng ta sẽ rất khó sống...".
"Haizz... Hy vọng Tiểu Ngư ở trong đó không có bị lão nhân gia...".
Đang nói, Chu Đại Trù bỗng ngưng, bàn chân cũng thôi bước. Mắt chữ O, mồm chữ A, hắn đứng bất động nhìn tràng cảnh phía trước. Ở đó, trước cửa động Huyền Âm, Lăng Tiểu Ngư - người huynh đệ chí cốt của hắn - đã vừa mới xuất hiện. Nhưng, hiện thân đây không chỉ mỗi mình hắn, đi cùng với hắn còn có thêm một người nữa.
Tử y tinh kỳ quý phái, chẳng phải sư phụ hắn thì còn ai?
Nếu như cả hai chỉ là giống như Chu Đại Trù hắn và Mộng Kiều, cùng sánh vai bước đi thì thôi chả nói làm gì, đằng này... Sư phụ hắn, nàng lại đang nằm trên tay Lăng Tiểu Ngư. Lăng Tiểu Ngư đang bế nàng...
Cái chuyện này... là sao a?
...
"Sư... sư huynh...".
Trong khi Chu Đại Trù đang tròn mắt kinh ngạc phía bên kia thì bên này, Lăng Tiểu Ngư lại cảm thấy rất chi ngượng ngùng. Khỏi phải nghĩ, hắn tất nhiên ý thức được tại sao hai vị sư huynh, sư tỷ kia lại đang nhìn mình theo cách như vậy.
Hắn vội vàng thanh minh: "Sư huynh, sư tỷ, không phải như các người nghĩ đâu...".
Chu Đại Trù lẫn Mộng Kiều, cả hai đều bải trì im lặng. Kẻ trước người sau, bọn họ hướng chỗ Lăng Tiểu Ngư tiến lại. Chừng khi tiếp cận rồi thì Chu Đại Trù mới hỏi, có điều đối tượng lại không phải Lăng Tiểu Ngư mà là người đang được hắn bế trên tay: Lăng Thanh Trúc.
"Lão... lão nhân gia, tại sao người lại... lại nằm đây?".
Biểu hiện ra vẻ tiều tụy, Lăng Thanh Trúc thấp giọng hồi đáp: "Sau khi chữa trị cho Tiểu Ngư Nhi xong thì cơ thể ta đã trở nên rất hư nhược, tạm thời còn chưa đi lại được. Có một nơi ta đang muốn tới, vì vậy nên phải nhờ Tiểu Ngư Nhi đưa đi...".
Hả?
Chu Đại Trù nghe xong thì nỗi ngờ vực trong lòng càng gia tăng rõ rệt. Hắn thật tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sư phụ hắn vừa bảo là nàng hư nhược ư? Thế nhưng chẳng phải mấy ngày trước vẫn sinh long hoạt hổ đó sao? Lúc ấy, nàng cũng đã bảo Lăng Tiểu Ngư được chữa trị hoàn tất rồi mà...
Liếc xem khuôn mặt tiều tụy của ân sư, Chu Đại Trù chợt tự hỏi: "Không phải là đang giả trang đấy chứ?".
Hắn quả rất hoài nghi, rằng vị sư phụ này của mình lại đang bày trò ma quỷ. Vấn đề bây giờ là cần kiểm tra xem thử...
Dường như đã phát giác ra ý định của Chu Đại Trù, đang nằm bên dưới, Lăng Thanh Trúc sử dụng truyền âm nhập mật: "Chu tiểu tử, ngươi đang muốn làm gì a?".
Lão nhân gia?
Sau khoảnh khắc bất ngờ ngắn ngủi, Chu Đại Trù rất nhanh đã liền định thần. Hiện tại thì hắn đã có thể chắc chắn là những gì mình suy đoán hoàn toàn chính xác. Sư phụ hắn, nàng thật sự đang cố tình giả trang.
Trái với biểu hiện vô lực bên ngoài, mấy lời truyền âm nhập mật vừa rồi của nàng... nghe rất hùng hồn nha.
p/s: Cứ thong thả, đầu tuần lại bạo chương. Chỉ là không biết bao nhiêu chương... ( o _ o)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.