Chương 121: Chương 121: Bọn Họ Ở Chung Một Chỗ Sẽ Rất Nguy Hiểm
PeaGod
28/09/2018
...
"Chu tiểu tử, ngươi dám hé môi nói ra mấy lời không nên nói thì liệu hồn đấy".
"Nghe cho kỹ, sư phụ hiện giờ đang rất hư nhược, có hiểu không?".
"Hừ... Tiểu tử ngươi còn không mau phối hợp diễn với ta!".
...
Liên tục bị ân sư uy hiếp, đe doạ, Chu Đại Trù gan đâu dám trái. Bất đắc dĩ, hắn phải vâng theo lời nàng mà hành động. Giống như vị sư tỷ đứng bên cạnh hắn vậy.
"Tứ sư tỷ chắc cũng như ta, đã bị lão nhân gia dùng truyền âm nhập mật cảnh báo".
"Haizz... Tiểu Ngư à, ngươi cũng đừng trách ta. Đại Trù ta đây là thân bất do kỷ a...".
Xếp lại tâm tư, Chu Đại Trù cố gắng nặn ra một khuôn mặt đong đầy tình cảm, nói với Lăng Tiểu Ngư:
"Tiểu Ngư à, tứ sư tỷ nói đúng đấy. Mấy ngày qua, lão nhân gia vì muốn chữa trị cho ngươi mà đã hao phí rất nhiều tinh lực. Người chẳng những xuất ra cốt nguyên của chính mình để bồi đắp cho ngươi mà còn đem đan dược trân quý, dùng đại lượng chân nguyên giúp ngươi bảo toàn cảnh giới, ổn định căn cơ... Chưa hết, suốt quãng thời gian ngươi hôn mê, lão nhân gia đã luôn ở bên chăm sóc, một bước cũng chưa từng rời đi...".
Càng nói giọng Chu Đại Trù càng thêm phần cảm xúc, đến cuối cùng thì mếu đi hẳn.
"Tiểu Ngư à, lão nhân gia đối với ngươi thật là tốt lắm. Tốt đến nỗi ngay cả quỷ thần nhìn thấy cũng tự thẹn không bằng luôn a...".
...
"Cái thằng mập nói linh tinh cái gì vậy? Cái gì mà đến quỷ thần cũng tự thẹn không bằng chứ...".
"Hừ, rõ ràng là đang xỏ xiên ta".
Âm thầm ghi nhớ, Lăng Thanh Trúc lần nữa lên tiếng, tất nhiên là vẫn cái giọng yếu ớt như cũ: "Đại Trù, ngươi cũng đừng làm Tiểu Ngư Nhi thêm bận lòng. Ta thân là sư phụ, hi sinh vì đệ tử vốn dĩ là nên mà".
"Lão nhân gia... hu hu... Tấm lòng của lão nhân gia người thật là bao la bát ngát... Hụ hụ... Lão nhân gia, trong mắt Đại Trù con người còn cao hơn núi, mặt người so với chín bức tường thành kiên cố còn muốn kiên cố hơn...".
"Khục khục...".
Chẳng biết là giả trang hay thực vì bị Chu Đại Trù ví von xiên xỏ mà Lăng Thanh Trúc ho liền mấy tiếng.
Làn da trắng bệch nay đã lộ ra chút huyết sắc, nàng bảo: "Mộng Kiều, Đại Trù, trời cũng đã muộn rồi, hai đứa nên về nghỉ ngơi sớm đi".
Chuyển mắt nhìn lên Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc nói tiếp: "Tiểu Ngư Nhi, mau đưa ta qua đó đi".
...
"Không hay rồi... Không hay rồi...".
Đứng phía sau dõi mắt trông theo thân ảnh người vừa đi, Chu Đại Trù nhăn mày, đứng lẩm bẩm.
Thấy hắn lo lắng như vậy, Mộng Kiều mới hỏi: "Đại Trù, sao vậy?".
"Tứ sư tỷ...".
Chu Đại Trù xoay mặt lại, nói: "Đệ đang lo cho Tiểu Ngư".
"Tứ sư tỷ, tỷ cũng thấy rồi đó. Lão nhân gia rõ ràng đâu có bị hư nhược cái gì. Người lừa gạt Tiểu Ngư như vậy, lại còn bắt Tiểu Ngư phải đưa tới chỗ nào đó...".
"Trăng thanh gió mát, trong cái tiết trời như vầy sẽ dễ phát sinh những chuyện kinh dị lắm".
"Chuyện kinh dị gì?" Có chút hiếu kỳ, Mộng Kiều tùy ý hỏi.
Và Chu Đại Trù, hắn rất thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng: "Sư tỷ, tỷ cũng biết mà. Lão nhân gia đã chăn đơn gối chiếc mấy trăm năm, còn Tiểu Ngư lại là nam nhi huyết khí phương cương, bọn họ ở chung một chỗ sẽ rất nguy hiểm a".
"Đại Trù!".
Khuôn mặt hồng lên thấy rõ, Mộng Kiều tức giận: "Đệ... đệ sao có thể có những ý nghĩ như vậy? Sư phụ và Tiểu Ngư là sư đồ, làm sao... làm sao mà như vậy được!".
"Tứ sư tỷ, lão nhân gia tính tình cổ quái, xưa nay đâu có tuân theo lẽ thường chứ".
"Nhưng người vẫn là sư phụ của chúng ta!".
Mộng Kiều mau chóng tiếp lời: "Chúng ta là môn nhân chính giáo, đồng môn huynh muội còn có thể chứ chuyện sư đồ... Đó là việc vĩnh viễn không có khả năng, một khi phát sinh sẽ bị thế nhân phỉ báng, người đời nguyền rủa".
"Đại Trù, đệ thân là người trong chính đạo sao lại chẳng hiểu việc này? Những gì đệ vừa nói chính là khi sư diệt tổ đấy có biết không? Mấy lời đó nếu mà truyền ra bên ngoài, chẳng những sẽ tổn hại đến uy danh của sư phụ mà ngay chính Tiểu Ngư cũng chịu điều tiếng nữa...".
"Tứ sư tỷ, đệ... đệ vừa rồi cũng chỉ là thoáng nghĩ vu vơ thôi, sẽ không nghiêm trọng tới mức ấy chứ?" Trước những lời giáo huấn của Mộng Kiều, Chu Đại Trù lúc này mới tỏ ra e ngại.
Nở một nụ cười thân cận, hắn dò hỏi: "Tứ sư tỷ, tỷ chắc sẽ không đem mấy lời đệ vừa nói báo lại cho lão nhân gia đâu há?".
"Ta sẽ".
"Sư... sư tỷ...".
Mặt nhăn mày nhó, Chu Đại Trù nài nỉ: "Tứ sư tỷ, đại sư tỷ, tỷ thừa biết là đệ không có ý bất kính với lão nhân gia mà. Đệ chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới dại miệng, sư tỷ đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như đệ...".
"Sư tỷ à...".
"Sư tỷ...".
...
"Chu tiểu tử, ngươi dám hé môi nói ra mấy lời không nên nói thì liệu hồn đấy".
"Nghe cho kỹ, sư phụ hiện giờ đang rất hư nhược, có hiểu không?".
"Hừ... Tiểu tử ngươi còn không mau phối hợp diễn với ta!".
...
Liên tục bị ân sư uy hiếp, đe doạ, Chu Đại Trù gan đâu dám trái. Bất đắc dĩ, hắn phải vâng theo lời nàng mà hành động. Giống như vị sư tỷ đứng bên cạnh hắn vậy.
"Tứ sư tỷ chắc cũng như ta, đã bị lão nhân gia dùng truyền âm nhập mật cảnh báo".
"Haizz... Tiểu Ngư à, ngươi cũng đừng trách ta. Đại Trù ta đây là thân bất do kỷ a...".
Xếp lại tâm tư, Chu Đại Trù cố gắng nặn ra một khuôn mặt đong đầy tình cảm, nói với Lăng Tiểu Ngư:
"Tiểu Ngư à, tứ sư tỷ nói đúng đấy. Mấy ngày qua, lão nhân gia vì muốn chữa trị cho ngươi mà đã hao phí rất nhiều tinh lực. Người chẳng những xuất ra cốt nguyên của chính mình để bồi đắp cho ngươi mà còn đem đan dược trân quý, dùng đại lượng chân nguyên giúp ngươi bảo toàn cảnh giới, ổn định căn cơ... Chưa hết, suốt quãng thời gian ngươi hôn mê, lão nhân gia đã luôn ở bên chăm sóc, một bước cũng chưa từng rời đi...".
Càng nói giọng Chu Đại Trù càng thêm phần cảm xúc, đến cuối cùng thì mếu đi hẳn.
"Tiểu Ngư à, lão nhân gia đối với ngươi thật là tốt lắm. Tốt đến nỗi ngay cả quỷ thần nhìn thấy cũng tự thẹn không bằng luôn a...".
...
"Cái thằng mập nói linh tinh cái gì vậy? Cái gì mà đến quỷ thần cũng tự thẹn không bằng chứ...".
"Hừ, rõ ràng là đang xỏ xiên ta".
Âm thầm ghi nhớ, Lăng Thanh Trúc lần nữa lên tiếng, tất nhiên là vẫn cái giọng yếu ớt như cũ: "Đại Trù, ngươi cũng đừng làm Tiểu Ngư Nhi thêm bận lòng. Ta thân là sư phụ, hi sinh vì đệ tử vốn dĩ là nên mà".
"Lão nhân gia... hu hu... Tấm lòng của lão nhân gia người thật là bao la bát ngát... Hụ hụ... Lão nhân gia, trong mắt Đại Trù con người còn cao hơn núi, mặt người so với chín bức tường thành kiên cố còn muốn kiên cố hơn...".
"Khục khục...".
Chẳng biết là giả trang hay thực vì bị Chu Đại Trù ví von xiên xỏ mà Lăng Thanh Trúc ho liền mấy tiếng.
Làn da trắng bệch nay đã lộ ra chút huyết sắc, nàng bảo: "Mộng Kiều, Đại Trù, trời cũng đã muộn rồi, hai đứa nên về nghỉ ngơi sớm đi".
Chuyển mắt nhìn lên Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc nói tiếp: "Tiểu Ngư Nhi, mau đưa ta qua đó đi".
...
"Không hay rồi... Không hay rồi...".
Đứng phía sau dõi mắt trông theo thân ảnh người vừa đi, Chu Đại Trù nhăn mày, đứng lẩm bẩm.
Thấy hắn lo lắng như vậy, Mộng Kiều mới hỏi: "Đại Trù, sao vậy?".
"Tứ sư tỷ...".
Chu Đại Trù xoay mặt lại, nói: "Đệ đang lo cho Tiểu Ngư".
"Tứ sư tỷ, tỷ cũng thấy rồi đó. Lão nhân gia rõ ràng đâu có bị hư nhược cái gì. Người lừa gạt Tiểu Ngư như vậy, lại còn bắt Tiểu Ngư phải đưa tới chỗ nào đó...".
"Trăng thanh gió mát, trong cái tiết trời như vầy sẽ dễ phát sinh những chuyện kinh dị lắm".
"Chuyện kinh dị gì?" Có chút hiếu kỳ, Mộng Kiều tùy ý hỏi.
Và Chu Đại Trù, hắn rất thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng: "Sư tỷ, tỷ cũng biết mà. Lão nhân gia đã chăn đơn gối chiếc mấy trăm năm, còn Tiểu Ngư lại là nam nhi huyết khí phương cương, bọn họ ở chung một chỗ sẽ rất nguy hiểm a".
"Đại Trù!".
Khuôn mặt hồng lên thấy rõ, Mộng Kiều tức giận: "Đệ... đệ sao có thể có những ý nghĩ như vậy? Sư phụ và Tiểu Ngư là sư đồ, làm sao... làm sao mà như vậy được!".
"Tứ sư tỷ, lão nhân gia tính tình cổ quái, xưa nay đâu có tuân theo lẽ thường chứ".
"Nhưng người vẫn là sư phụ của chúng ta!".
Mộng Kiều mau chóng tiếp lời: "Chúng ta là môn nhân chính giáo, đồng môn huynh muội còn có thể chứ chuyện sư đồ... Đó là việc vĩnh viễn không có khả năng, một khi phát sinh sẽ bị thế nhân phỉ báng, người đời nguyền rủa".
"Đại Trù, đệ thân là người trong chính đạo sao lại chẳng hiểu việc này? Những gì đệ vừa nói chính là khi sư diệt tổ đấy có biết không? Mấy lời đó nếu mà truyền ra bên ngoài, chẳng những sẽ tổn hại đến uy danh của sư phụ mà ngay chính Tiểu Ngư cũng chịu điều tiếng nữa...".
"Tứ sư tỷ, đệ... đệ vừa rồi cũng chỉ là thoáng nghĩ vu vơ thôi, sẽ không nghiêm trọng tới mức ấy chứ?" Trước những lời giáo huấn của Mộng Kiều, Chu Đại Trù lúc này mới tỏ ra e ngại.
Nở một nụ cười thân cận, hắn dò hỏi: "Tứ sư tỷ, tỷ chắc sẽ không đem mấy lời đệ vừa nói báo lại cho lão nhân gia đâu há?".
"Ta sẽ".
"Sư... sư tỷ...".
Mặt nhăn mày nhó, Chu Đại Trù nài nỉ: "Tứ sư tỷ, đại sư tỷ, tỷ thừa biết là đệ không có ý bất kính với lão nhân gia mà. Đệ chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới dại miệng, sư tỷ đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như đệ...".
"Sư tỷ à...".
"Sư tỷ...".
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.