Tiên Ngục

Chương 869: Tịch thu toàn bộ

Chử Tửu Luận Già Phê

17/06/2013

Quả nhiên, không đến hai khắc chung, Phi Linh Thiên Nữ phong trần mệt mỏi đã xuất hiện trước mắt mấy người:

- Ven đường gặp phải một ít quái thú khó chơi, thật vất vả mới có thể thoát khỏi chúng. Phi Linh đến chậm, thỉnh ba vị đạo hữu thứ lỗi...

Bốn người đến đông đủ, im ắng trao đổi trong chốc lát liền quyết định động thủ với Tô Triệt.

- Bọn hắn định động thủ sao?

Tô Triệt phát giác bọn người Tuyết Ngọc Tiên Tử ở phía sau đang đẩy nhanh tốc độ đuổi theo mình, sao lại không đoán được ý đồ của bọn chúng chứ?

Hồng Cự cũng hiểu rõ trong lòng, trầm thấp giọng hừ hừ cười cười, đại thiết côn trong tay xoay vòng vòng, hắn đã nhiều năm chưa được dãn gân cốt, lại vừa mới được tự do, đối với hai chữ "chiến đấu" càng kích động hơn ai hết. Bốn người Tuyết Ngọc Tiên Tử rất nhanh đã đuổi theo, lúc khoảng cách còn chưa tới trăm trượng thì, Tô Triệt đã chủ động dừng bước lại, xoay người giằng co với bọn họ.

- Thiên Vũ, ta khuyên ngươi hay là. . .

Ly Cứu trầm giọng nói, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Tô Triệt không kiên nhẫn cắt đứt.

- Nếu vẫn là lời kia thì chớ nói nữa, ta đã nghe đến phiền rồi, cho nên, kính xin ngươi im lặng, nên làm gì, muốn làm gì thì làm đi, bớt xàm ngôn, động thủ đi.

Tô Triệt lạnh lùng nói một câu.

Nhìn hai đại cự nhân và hai đầu dị thú đứng sừng sừng bên cạnh Tô Triệt, trong lòng bọn người Ly Cứu cũng rõ, chỉ bằng vào lực lượng của bốn người mình, muốn bắt sống Tô Triệt, độ khó thật lớn, bởi vậy, phải triệu ra càng nhiều giúp đỡ hơn nũa mới được.

Phần phật!

Mỗi người bọn hắn đều từ trong pháp bảo không gian của bản thân triệu ra một đoàn Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ. Những người này, trên thực tế cũng không tính là thuộc hạ trực hệ của bọn hắn, bởi vì tu vị Nguyên Anh kỳ căn bản không xứng làm thuộc hạ của cường giả Đại Thừa kỳ.

Nói đúng là thì những tu sĩ Nguyên Anh này, chỉ là vãn bối trong gia tộc của bọn hắn, hoặc vãn bối gia tộc của những thuộc hạ có chút trực hệ thôi, chỉ có điều, chịu sự hạn chế từ quy tắc trò chơi, bọn hắn không dám triệu ra Tu tiên giả đã ngoài Hóa Thần Kỳ, những tiểu bối Nguyên Anh cũng vì vậy mà phát huy được công dụng.

Một đoàn người tổng số vượt qua hơn năm trăm, rậm rạp chằng chịt phân bố ở chung quanh, lộ ra đội hình nửa vòng tròn bao vây bọn người Tô Triệt lại.

Tô Triệt đã sớm biết những cường giả Đại Thừa kỳ này nội tình phong phú, nếu so đấu nhân thủ thì dù mình có triệu tất cả Nguyên Anh kỳ trong thế giới Tiên Ngục ra để hỗ trợ thì cũng xa xa chưa đủ. Huống chi, đại đa số Nguyên Anh kỳ trong Tiên Ngục nội cũng không tính là linh hồn nô bộc của mình, không có nghĩa vụ thay mình dốc sức liều mạng.

Rơi vào đường cùng, Tô Triệt chỉ có thể triệu hoán hơn sáu mươi tên Nguyên Anh nô bộc ra cả, một chút ưu thế có thể dựa vào đó chính là linh hồn nô bộc của mình có can đảm dốc sức liều mạng, có can đảm đông quy vu tận với địch nhân vào thời khắc mấu chốt, những người kia của đối phương không nhất định đều không sợ tử vong.



Liều đi!

Nếu không còn có thể làm gì nữa.

- Rống rống. . .

Hồng Cự hẳn là một chủng tộc cực kỳ hiếu chiến, dưới cục diện thế này, dĩ nhiên lại hưng phấn hô lên:

- Một đám tiểu gia hỏa trình độ bực này, nhân số có nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng. Huyết nhục của bọn hắn vừa vặn để bổ dưỡng cho Kình Thiên Chi Côn đã khao khát vạn năm của ta.

Bản thân Tô Triệt lại không được lạc quan như vậy, trong nội tâm rõ ràng, ba người Ly Cứu nhất định là do Tuyết Ngọc Tiên Tử thông qua phương pháp nào đó gọi tới để hỗ trợ, nàng làm vậy là để tăng thêm phiền toái cho mình, từ đó nàng có cơ hội để tiện hạ thủ.

Nói trắng ra là bọn người Ly Cứu cũng chỉ là quân cờ mà Tuyết Ngọc Tiên Tử lợi dụng mà thôi, cũng không phải là đồng đội hoặc chiến hữu chính thức gì của nàng cả.

Hơn năm trăm tu sĩ Nguyên An trước mắt trong mắt Tô Triệt cũng không phải là uy hiếp lớn nhất, nguy hiểm chính thức chính là đến từ trên người nữ nhân Tuyết Ngọc kia.

- Đấu võ a!

Hồng Cự bạo rống một tiếng, vung vẩy thiết côn muốn xông lên phía trước, đại khai sát giới. . . .

Thế nhưng mà, chính vào lúc này, đầu lâu cực lớn của thần bí lão giả lại đột nhiên xuất hiện trong hư không.

- Hỗn đãn!

Thần bí lão giả cực kỳ táo bạo phát ra một tiếng nộ hống chấn thiên:

- Là ai cho phép các ngươi triệu ra nhiều rác rưởi như vậy hả?

Hắn vừa ra mặt, tất cả mọi người đều lập tức yên tĩnh lại, ngay cả Hồng Cự cũng thu hồi thiết côn, nhanh lùi lại vài bước, không rên một tiếng, rõ ràng cho thấy đã sớm lãnh giáo qua sự lợi hại của lão giả thần bí. Có lẽ, hắn bị tòa thạch quan kia nhốt vô số năm cũng là một loại trừng phạt của lão giả thần bí cũng không chừng.

- Triệu ra năm ba người giúp đỡ một chút thì cũng thôi đi, chỉ cần không vượt qua Nguyên Anh hậu kỳ, ta sẽ xem như không thấy, cũng không tính là các ngươi ăn gian. Nhưng những hỗn đản các ngươi lại ngày càng lớn mật, vậy mà lại làm ra tràng diện lớn như vậy. . .

Thần bí lão giả tiếp tục quát:

- Nhân thủ rất nhiều vậy sao? Có phải triệu ra ba năm vạn người là có thể quét sạch thiên hạ, san bằng chỗ này của ta sao?



Đối mặt loại vấn đề này, không người nào lại ngu ngốc lên tiếng cả, bọn người Tô Triệt và Tuyết Ngọc Tiên Tử đều im thin thít.

Phần phật thoáng một phát!

Tổng cộng hơn sáu trăm Nguyên Anh tu sĩ, kể cả hơn sáu mươi nô bộc Nguyên Anh của Tô Triệt, ngay trong nháy mắt, tất cả đều biến mất vô tung, không biết bị thần bí lão giả truyền tống tới nơi nào rồi. Bên cạnh hồ nước khổng lồ, giờ chỉ còn lại Tô Triệt, hai cự nhân, hai đầu dị thú, cùng với bọn người Tuyết Ngọc Tiên Tử thôi.

- Từ giờ trở đi, gia tăng thêm một quy tắc trò chơi, ngoại trừ vật triệu hoán chính thức, không cho phép gọi ra thêm gì nữa!

Nói đến đây, ánh mắt lão giả thần bí dừng trên người Tiểu Hắc:

- Tiểu gia hỏa tương đối đặc thù như vậy, mới xem như là vật triệu hoán chính thức, mặc dù là linh sủng có tư tưởng độc lập cũng không được. Các ngươi, hiểu chưa?

- Minh bạch!

Bọn người Tuyết Ngọc Tiên Tử vội vàng đáp.

Đối với định nghĩa vật triệu hoán đương nhiên là theo lão giả thần bí nói rồi, ai dám tranh chấp với hắn chứ.

Bất quá, Tô Triệt vẫn cả gan hỏi:

- Tiền bối, ngoại trừ bản thân vật triệu hoán ra, những sinh linh vốn tồn tại trong lĩnh vực tư nhân của tiền bối nếu nguyện theo ta, thậm chí giúp đỡ ta chống cự đối thủ chủ độngxâm phạm, không biết, như vậy có thể chứ?

Những lời này của Tô Triệt, chỉ chính là Hồng Cự và hai đầu dị thú, đây đều là những sinh linh vốn sinh tồn trong lĩnh vực của lão giả thần bí.

- Có thể!

Thần bí lão giả khẽ nói:

- Sinh linh ở đây, cũng không phải loại gì tốt cả, không phải cực độ hiếu chiến thì cũng là trời sinh tính tình tàn bạo, các ngươi nếu có bổn sự thu hoạch được tình hữu nghị của chúng thì đó là do năng lực cá nhân, cũng không tính là ăn gian.

- Đa tạ tiền bối.

Tô Triệt cúi người hành lễ, giờ khắc này, cảm thấy thần bí lão giả hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút nói đạo lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook