Tiên Ngục

Chương 867: Tứ địch tụ họp (thượng)

Chử Tửu Luận Già Phê

14/06/2013

Kế tiếp, không đợi cương thi cự nhân mở miệng yêu cầu, Tô Triệt đã chủ động hỏi:

- Ngươi cần có Hỗn Độn chi lực, làm sao để tặng ngươi.

Cương thi cự nhân giơ côn sắt trong tay lên, côn sắt một mặt trực chỉ Tiểu Hắc:

- Để hắn cầm một đầu khác, thông qua vũ khí của ta, truyền thâu Hỗn Độn chi lực tới là được.

Tô Triệt liền thao túng Tiểu Hắc thân cao mười trượng, rầm rầm rầm bước tới vài chục bước, nắm chặt lấy một đầu côn sắt khác, Hỗn Độn chi lực trong cơ thể dùng phương thức hữu hảo bình thản quán thâu tới.

Thực lực của cương thi cự nhân đến cùng cao bao nhiêu, trong nội tâm Tô Triệt cũng không hề có khái niệm, dù sao cũng chưa so đấu qua, nhưng chỉ bằng tốc độ hấp thu Hỗn Độn chi lực khoa trương của hắn là có thể mơ hồ cảm giác được, năng lực chịu tải năng lượng của tên này cực kỳ khủng bố.

Đã nói hẳn là một phần ba Hỗn Độn chi lực, nhưng Tô Triệt vì biểu hiện sự hào phóng, cũng như lấy lòng hắn nên đã truyền cho hẳn cả một nửa.

- Ân...

Đôi mắt đục ngầu của cương thi cự nhân chậm rãi nhắm lại, lại chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đã biết đối với thiện ý và hào sảng mà Tô Triệt biểu đạt.

Quan điểm của Tô Triệt gần đây đều như thế, nói chuyện làm ăn, trước tiêu nhân sau quân tử, lúc cò kè mặc cả có thể so đo, nhưng thông qua tiếp xúc càng nhiều, nếu cảm thấy đối phương tương đối thuận mắt, vậy thì có thể biểu hiện hào phóng hơn một chút.

Nếu ánh mắt không kém, nhìn đúng người thì ngươi hảo sảng với người khác, người khác cũng sẽ hồi báo tương ứng cho ngươi. Dù sao, tất cả mọi người đều là tu luyện giả, cũng không phải là gian thương tính toán chi li.

Đã nhận được đủ Hỗn Độn chi lực, cương thi cự nhân mạnh mẽ quay người lại, quay mắt về phía tòa thạch quan cự đại kia, một hồi lâu vô thanh vô tức, cũng không biết đang chuẩn bị gì nữa.

Tô Triệt kiên nhẫn chờ đợi, tuyệt sẽ không lỗ mãng lên tiếng quấy rầy hắn.

Ước chừng sau chừng hai khắc chung, cương thi cự nhân lúc này mới chuyển hóa Hỗn Độn chi lực thành một lực lượng đặc thù nào đó mà hắn cần, trong lúc đó, cầm trong tay đại bổng, chỉ vào tòa thạch quan này, tức giận bạo rống:

- Ngươi, giam cầm ta vô số tuế nguyệt, thời gian lâu đến mức ta không thể tính được nữa. Hôm nay chính là lúc mà ta thoát khốn, mà ngươi, cũng không cần tiếp tục tồn tại nữa.

Ông...

Thạch quan cự đại phảng phất có thể nghe hiểu được lời của cự nhân, vậy mà bộc phát ra một cổ chấn động kỳ dị, ngay cả Tô Triệt cách bên ngoài hơn trăm trượng cũng cảm giác được rõ ràng, một cổ sóng tinh thần động quái dị đâm vào trong đầu mình, thậm chí không chỉ trong đầu mà còn tác dụng vào chỗ sâu trong linh hồn mình nữa. . .



- Chính là loại lực lượng sợ hãi kia!

Tô Triệt lập tức hiểu rõ ra, bất quá, không đợi nó sinh ra hiệu lực, trong óc, Tiên Ngục bảo tháp chậm rãi chuyển động, hấp thu tất cả sóng tinh thần kia lại, không để nó sinh ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với Tô Triệt cả.

Tô Triệt có được Tiên Ngục bảo tháp trấn thủ hồn phách, không sợ nhất chính là phương thức công kích này.

- Ha ha, giờ nó không có hiệu quả với ta nữa rồi.

Cương thi cự nhân cuồng tiếu một tiếng, giơ côn sắt lên cao, hung hăng nện xuống.

Phía trên côn sắt, bọc lấy một tầng màu xám rõ ràng, rồi lại tản ra lực lượng đặc thù có cảm giác vô cùng kỳ dị. Tô Triệt có thể nhìn ra, đây là biến thể do Hỗn Độn chi lực dung hợp với một loại năng lượng nào đó.

Oanh!

Một tiếng nổ vang theo đó vang lên.

Thanh âm có bao nhiêu chói tai cũng không thể miểu tả được nó, chỉ nói nó sóng âm khủng bố mà sinh ra, trực tiếp hình thành sóng âm hơi mờ mà mắt thường có thể thấy được trùng kích về bốn phương tám hướng.

Vù vù vù hô.

Từ đó về sau, một mảnh rừng rậm này cũng không còn tồn tại nữa, tất cả cây cối đều bị chấn vụn rơi vãi đầy trời, trong phạm vi trăm dặm đều là sương mù mịt mờ một mảnh, giống như bão cát đột nhiên hàng lâm vậy.

Mạo hiểm nhất chính là lực lượng cường hãn của cổ sóng xung kích này suýt nữa đã nhấc bay Tô Triệt lên, nếu không phải có Ảnh Tử dùng thủ đoạn nào đó khiến hai chân Tô Triệt một mực dính trên đại địa thì chỉ bằng vào lực lượng bản thân Tô Triệt tuyệt đối sẽ bị đánh bay lên, hai chân cách mặt đất hậu quả như vậy sẽ là. . . .

- Nguy hiểm thật ah!

Tô Triệt vẫn còn kinh hoảng quả thực nghĩ đến mà sợ tới cực điểm:

- Vốn tưởng rằng hết thảy thuận lợi, nếu chỉ vì nguyên nhân vớ vẩn này mà mất mạng, vậy cũng quá oan rồi... Ảnh Tử, đa tạ ngươi, lại cứu ta lần nữa rồi.

- Khách khí cái gì.



Ảnh Tử nhàn nhạt trả lời:

- Ta là bóng của ngươi, vốn nên như thế.

Lúc nói chuyện, Tô Triệt cũng không quên chú ý Tuyết Ngọc Tiên Tử ở sau lưng, sợ nàng sẽ lợi dụng cơ hội này để ám toán mình, cũng may, trận trùng kích đáng sợ đột nhiên xuất hiện ban nãy cũng khiến cho nàng có chút chật vật, cũng không biết nàng thi triển thủ đoạn nào, cuối cùng ổn định được thân hình, nhưng xem thần sắc thì cũng bị chấn kinh không nhỏ.

Lại nhìn cương thi cự nhân bên kia, nổ vang qua đi, cương thi cự nhân và toàn thạch quan này đều hoàn hảo không tổn hao gì, đều vô thanh vô tức đứng sửng ở chỗ đó.

Nhưng đi chỉ là tạm thời không.

Sau mấy hơi, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một đạo vang vọng như hư vô mờ mịt

- Không. . . khôôngg, không... không...

Loại thanh âm này, không giống như xuất từ miệng người, mà một thanh âm tự nhiên nào đó, chỉ nghe chứ không kia tràn đầy các loại cảm xúc mặt trái như bi thương, thê oán, đau thương v... v khiến người nghe trong lòng khó chịu, cực kỳ không thoải mái.

Rầm Ào Ào!

Tòa thạch quan kia trực tiếp xụp đổ, lập tức biến thành một đống bột đá, tiếng vang vọng trên không trung cũng theo đó mà đình chỉ.

- Rốt cục, tự do!

Cương thi cự nhân giơ cao côn sắt trên tay lên, giờ khắc này, da thịt mặt ngoài của hắn đang rất nhanh chuyển biến nhan sắc, vốn màu xám đen dần dần trở nên nhạt, trong hơn mười tức đã khôi phục lại màu đồng cổ phong cách cổ xưa, nguyên thủy, khỏe mạnh, thoạt nhìn càng thêm uy vũ, càng thêm hùng tráng.

Ngũ quan như đao gọt búa chém, thậm chí có thể xưng mỹ nam tử trong cự nhân cũng không quá.

Lúc nghe được cương thi cự nhân hô lên “rốt cục tự do”, Tô Triệt không khỏi nghĩ nói: Mặc dù giãy giụa khỏi sự tù khốn của thạch quan, nhưng vẫn phải sinh tồn trong lĩnh vực tư nhân của lão giả thân bí, vậy cũng được coi là tự do chính thức sao?

Thế nhưng nghĩ lại, sinh linh trong Tiên Ngục cũng sinh hoạt trong thế giới mà mình khống chế, tình cảnh không khác lắm với cương thi cự nhân này, lại nói tiếp, chỉ cần bọn hắn đừng đi làm như chuyện ác như hủy thiên diệt địa thì mình cũng chẳng muốn hỏi đến.

Đồng dạng, bên ngoài chính là thế giới do Thiên Đạo của đại vũ trụ khống chế, chỉ cần hành vi của ngươi không chân chính ngỗ nghịch với Thượng Thiên, Thiên Đạo cũng chẳng muốn quản đến ngươi làm gì.

Cho nên nói, bất kỳ tự do của một sinh linh nào cũng đều chỉ là nói tương đối thôi. Giờ khắc này, Tô Triệt đã nghĩ thông được rất nhiều thứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook