Chương 19:
Phượng Quỳnh
19/11/2024
Sở lão gia vuốt chòm râu bạc, suy tư hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Xem ra, tuy còn trẻ, nhưng hắn quả thực không phải người tầm thường. Nếu người của chúng ta đã bị phát hiện, thì không cần bám sát thêm nữa, đừng để quan hệ giữa hai bên trở nên quá căng thẳng. Ngươi chỉ có một đứa con trai, ta chỉ có một đứa cháu, sớm muộn gì cũng phải để hắn quay về mà thôi.”
“Ta đã hiểu.” Sở Dịch Minh đáp lời, nhưng trong lòng thầm biết rõ, chỉ e tên tiểu tử kia vốn dĩ chẳng muốn nhận lại bọn họ.
Việc Sở gia ở thành Đông có một người con trai bị giấu kín đã được giữ bí mật, nhưng tin đồn vẫn râm ran trong một vài gia tộc thượng lưu. Tuy nhiên, cụ thể chuyện gì xảy ra thì chẳng ai biết rõ.
Bằng Vân Thành quá rộng lớn, việc Sở phủ xuất hiện thêm một căn nhà ở thành Nam cũng chẳng khác gì một hòn đá nhỏ rơi vào biển cả, chẳng tạo nên chút xao động nào.
---
Những ngày tiếp theo, Sở Thiên Đường giao toàn bộ việc trong phủ lại cho mẫu thân và Phúc bá xử lý, còn bản thân thì thường xuyên ra ngoài, chỉ để lại lời rằng sẽ về trước đêm giao thừa.
---
Mười ngày sau.
Giữa trưa, tại Thiên Xu rừng rậm – khu vực nguy hiểm bậc nhất đại lục Vân Châu, vài nhóm mạo hiểm giả đang làm nhiệm vụ bất chợt nghe thấy những giai điệu kỳ quái văng vẳng từ đâu truyền tới. Nhưng âm thanh này quá mơ hồ, không cách nào xác định được phương hướng, chỉ khiến bọn họ cảm thấy rợn người, vô thức nâng cao cảnh giác.
“Ta chiên chiên lại tạc tạc, rắc lên muối ăn… Ong nhộng thơm lừng, ta thích nhất…”
Dưới một gốc cây đại thụ xanh um tươi tốt, Sở Thiên Đường, toàn thân khoác trang phục đen, đang ngồi thoải mái bên một chiếc bếp nhỏ được xếp từ vài tảng đá. Trên bếp, một chiếc nồi nhỏ đang sôi xèo xèo, bên trong là những con ong nhộng vàng ruộm, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khắp không gian, khiến ánh mắt nàng lấp lánh, đầy chờ mong và phấn khích.
Nàng vừa nghêu ngao hát vừa dùng chiếc đũa làm từ cành cây gắp lấy một con ong nhộng, đưa lên miệng. Khi lớp vỏ giòn tan vừa vỡ ra, chất lỏng béo ngậy bên trong tràn ra, hương vị lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi, khiến Sở Thiên Đường vui sướng híp mắt lại, tận hưởng từng chút dư vị.
“Thơm quá!”
Một con rắn độc vương, đầu đen lốm đốm hoa văn đỏ, mang chiếc kim quan đầy uy nghi, từ từ trườn dọc theo thân cây đại thụ. Nó luồn qua những nhánh cây, quấn chặt lên những dây leo bám trên cây, đôi mắt rắn đỏ rực tràn đầy khát máu chăm chú nhìn con mồi yếu ớt bên dưới. Ngay sau đó, cơ thể nó bất ngờ uốn cong, như một mũi tên lao thẳng xuống cổ người đang ngồi dưới gốc cây.
Sở Thiên Đường chẳng thèm quay đầu, bàn tay khẽ nhấc lên. Một chiếc đũa trong tay nàng mang theo một tia dòng khí sắc bén, trong chớp mắt bắn ra, ghim chặt con rắn độc vương vào thân cây.
Nàng tiện tay bẻ thêm một cành cây, tước thành chiếc đũa khác, bình thản gắp một con ong nhộng chiên vàng lên thưởng thức. Khi ăn gần hết, nàng gom phần ong nhộng còn lại vào một cái hộp nhỏ, cất chiếc nồi và dập tắt lửa, rồi đứng dậy đi đến bên con rắn. Nàng rạch bụng con rắn, lấy ra lá gan vàng óng ánh của nó.
“Tấm tắc, gan của rắn độc vương kim đỉnh này quả thật không giống bình thường.” Nàng săm soi lá gan, rồi lấy ra một cái lọ nhỏ, cẩn thận cho vào, sau đó lật tay một cái, chiếc lọ biến mất khỏi tay nàng không chút dấu vết.
Đúng lúc này, khóe mắt nàng thoáng thấy bóng dáng một con thú lông trắng lao vụt qua. “Bông tuyết linh lộc?” Ánh mắt nàng sáng lên, lập tức đuổi theo. Nhưng con linh lộc chạy cực nhanh, rừng cây lại rậm rạp, dây leo quấn chằng chịt khiến việc truy đuổi trở nên khó khăn hơn.
Phía trước vang lên tiếng thú gầm dữ dội, xen lẫn tiếng đao kiếm va chạm cùng mùi máu tanh, khiến con linh lộc hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi. Trong cơn hoảng loạn, nó lao thẳng vào một thân cây lớn, ngã xuống bất động ngay dưới tán cây.
“Ta đã hiểu.” Sở Dịch Minh đáp lời, nhưng trong lòng thầm biết rõ, chỉ e tên tiểu tử kia vốn dĩ chẳng muốn nhận lại bọn họ.
Việc Sở gia ở thành Đông có một người con trai bị giấu kín đã được giữ bí mật, nhưng tin đồn vẫn râm ran trong một vài gia tộc thượng lưu. Tuy nhiên, cụ thể chuyện gì xảy ra thì chẳng ai biết rõ.
Bằng Vân Thành quá rộng lớn, việc Sở phủ xuất hiện thêm một căn nhà ở thành Nam cũng chẳng khác gì một hòn đá nhỏ rơi vào biển cả, chẳng tạo nên chút xao động nào.
---
Những ngày tiếp theo, Sở Thiên Đường giao toàn bộ việc trong phủ lại cho mẫu thân và Phúc bá xử lý, còn bản thân thì thường xuyên ra ngoài, chỉ để lại lời rằng sẽ về trước đêm giao thừa.
---
Mười ngày sau.
Giữa trưa, tại Thiên Xu rừng rậm – khu vực nguy hiểm bậc nhất đại lục Vân Châu, vài nhóm mạo hiểm giả đang làm nhiệm vụ bất chợt nghe thấy những giai điệu kỳ quái văng vẳng từ đâu truyền tới. Nhưng âm thanh này quá mơ hồ, không cách nào xác định được phương hướng, chỉ khiến bọn họ cảm thấy rợn người, vô thức nâng cao cảnh giác.
“Ta chiên chiên lại tạc tạc, rắc lên muối ăn… Ong nhộng thơm lừng, ta thích nhất…”
Dưới một gốc cây đại thụ xanh um tươi tốt, Sở Thiên Đường, toàn thân khoác trang phục đen, đang ngồi thoải mái bên một chiếc bếp nhỏ được xếp từ vài tảng đá. Trên bếp, một chiếc nồi nhỏ đang sôi xèo xèo, bên trong là những con ong nhộng vàng ruộm, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khắp không gian, khiến ánh mắt nàng lấp lánh, đầy chờ mong và phấn khích.
Nàng vừa nghêu ngao hát vừa dùng chiếc đũa làm từ cành cây gắp lấy một con ong nhộng, đưa lên miệng. Khi lớp vỏ giòn tan vừa vỡ ra, chất lỏng béo ngậy bên trong tràn ra, hương vị lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi, khiến Sở Thiên Đường vui sướng híp mắt lại, tận hưởng từng chút dư vị.
“Thơm quá!”
Một con rắn độc vương, đầu đen lốm đốm hoa văn đỏ, mang chiếc kim quan đầy uy nghi, từ từ trườn dọc theo thân cây đại thụ. Nó luồn qua những nhánh cây, quấn chặt lên những dây leo bám trên cây, đôi mắt rắn đỏ rực tràn đầy khát máu chăm chú nhìn con mồi yếu ớt bên dưới. Ngay sau đó, cơ thể nó bất ngờ uốn cong, như một mũi tên lao thẳng xuống cổ người đang ngồi dưới gốc cây.
Sở Thiên Đường chẳng thèm quay đầu, bàn tay khẽ nhấc lên. Một chiếc đũa trong tay nàng mang theo một tia dòng khí sắc bén, trong chớp mắt bắn ra, ghim chặt con rắn độc vương vào thân cây.
Nàng tiện tay bẻ thêm một cành cây, tước thành chiếc đũa khác, bình thản gắp một con ong nhộng chiên vàng lên thưởng thức. Khi ăn gần hết, nàng gom phần ong nhộng còn lại vào một cái hộp nhỏ, cất chiếc nồi và dập tắt lửa, rồi đứng dậy đi đến bên con rắn. Nàng rạch bụng con rắn, lấy ra lá gan vàng óng ánh của nó.
“Tấm tắc, gan của rắn độc vương kim đỉnh này quả thật không giống bình thường.” Nàng săm soi lá gan, rồi lấy ra một cái lọ nhỏ, cẩn thận cho vào, sau đó lật tay một cái, chiếc lọ biến mất khỏi tay nàng không chút dấu vết.
Đúng lúc này, khóe mắt nàng thoáng thấy bóng dáng một con thú lông trắng lao vụt qua. “Bông tuyết linh lộc?” Ánh mắt nàng sáng lên, lập tức đuổi theo. Nhưng con linh lộc chạy cực nhanh, rừng cây lại rậm rạp, dây leo quấn chằng chịt khiến việc truy đuổi trở nên khó khăn hơn.
Phía trước vang lên tiếng thú gầm dữ dội, xen lẫn tiếng đao kiếm va chạm cùng mùi máu tanh, khiến con linh lộc hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi. Trong cơn hoảng loạn, nó lao thẳng vào một thân cây lớn, ngã xuống bất động ngay dưới tán cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.