Chương 20:
Phượng Quỳnh
19/11/2024
Nhìn cảnh tượng ấy, khóe miệng Sở Thiên Đường giật nhẹ, dở khóc dở cười. Nàng lách qua đám người đang hỗn chiến với hai con linh thú, tiến thẳng đến chỗ con linh lộc, chuẩn bị cắt lấy nhung hươu thì bất ngờ bị một tấm lưới bạc từ trên cao phủ kín.
Vài gã đàn ông trên người loang lổ máu từ từ vây quanh nàng. Thấy gương mặt non nớt, xinh xắn của nàng, tất cả không khỏi kinh ngạc: “Lại là một đứa trẻ?”
Sở Thiên Đường liếc nhìn họ, rồi chuyển ánh mắt về phía hai con linh thú. Một con đã chạy thoát, con còn lại bị giết bởi đám người này. Bọn họ, cả thảy hơn ba mươi người, trên người ai nấy đều mang thương tích mới cũ chồng chất. Nhìn bộ trang phục đồng nhất của họ, nàng nhanh chóng nhận ra đây là một nhóm lính đánh thuê.
Thu hồi ánh mắt, nàng lấy chủy thủ cắt nhung hươu, cẩn thận giấu nhung hươu vào trong áo. Xong xuôi, nàng bình thản quay sang nhìn đám người đang bao vây mình, giọng điệu thản nhiên: “Tháo lưới ra.”
Một gã đàn ông trung niên, có vẻ là thủ lĩnh, bước lên trước. Hắn nhìn chằm chằm vào cô bé trước mặt, trông có vẻ bình thản đến kỳ lạ, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Thiên Xu rừng rậm nguy hiểm như thế, chẳng lẽ có ai lại dắt một đứa trẻ vào đây sao?”
Sở Thiên Đường nhẹ nhàng vỗ vỗ xác con linh lộc bên cạnh, gương mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ: “Như các ngươi thấy đấy, ta chỉ đuổi theo con lộc này đến đây thôi.”
Một gã đàn ông trong nhóm lính đánh thuê vội vàng xen vào: “Đoàn trưởng, vừa rồi ta tận mắt thấy đứa trẻ này đuổi theo con lộc đến đây. Sau đó con lộc lao đầu vào cây bất tỉnh, còn nó liền nhảy vào cắt lấy nhung hươu. Hắn vừa nãy còn…” Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị đoàn trưởng liếc một cái khiến im bặt.
"Ta hỏi ngươi cái đó sao? Không biết thì đừng nói bừa!" Đoàn trưởng nghiêm giọng trách mắng.
Gã lính đánh thuê kia sờ sờ mũi, cúi đầu im lặng, không dám nói thêm lời nào.
Một người khác thấp giọng đề nghị: "Đoàn trưởng, đứa trẻ này lai lịch bất minh, thật sự rất đáng ngờ. Chi bằng giết quách đi cho xong?"
Nghe đến đó, ánh mắt Sở Thiên Đường khẽ động, nhưng nàng vẫn ngồi yên dưới đất, lặng lẽ quan sát đám người trước mặt mà không lên tiếng.
Đoàn trưởng liếc người vừa lên tiếng một cái, giọng điệu trầm ổn: "Nhung hươu là một dược liệu quý, thả con lộc đi, chúng ta có một con mồi là đủ rồi. Còn về đứa trẻ này, trước cứ trói lại."
Tên lính đánh thuê cất tấm lưới bạc, cầm dây thừng bước tới định trói nàng. Nhưng ngay khi hắn vừa nhấc tay, Sở Thiên Đường bỗng bật dậy, một chân đá thẳng vào cằm hắn.
"Á!!!"
Tên lính đánh thuê không kịp né, bị cú đá trúng cằm, loạng choạng lùi vài bước. Miệng hắn tràn đầy vị máu, một chiếc răng rơi ra theo dòng máu đỏ.
Sở Thiên Đường khẽ nhún mũi chân, nhảy lên cành cây. Từ trên cao, nàng cúi nhìn đám lính đánh thuê bên dưới, nở một nụ cười tà ý: "Ta không rảnh để chơi với các ngươi."
Dứt lời, nàng nhảy lên dây leo gần đó, nhanh chóng đu người lướt qua các tán cây, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong rừng sâu.
Đoàn trưởng mím môi, không nói gì, nhưng ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc. Rõ ràng, hắn không ngờ một đứa trẻ lại có thể thoát khỏi vòng vây dễ dàng như thế.
"Chết tiệt! Đừng để ta gặp lại nó, nếu không ta thề sẽ lột da nó!"
Tên lính đánh thuê bị đá đau điếng phun ra một ngụm máu loãng, nắm tay siết chặt, đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm về hướng Sở Thiên Đường vừa biến mất.
---
Bên trong rừng sâu, Sở Thiên Đường xuyên qua từng lùm cây rậm rạp. Thiên Xu rừng rậm là một trong những khu vực nguy hiểm nhất đại lục, không chỉ vì các loài mãnh thú hung tàn máu lạnh mà còn bởi những cấm chế và trận pháp cổ xưa được lưu lại từ hàng ngàn năm trước.
Vài gã đàn ông trên người loang lổ máu từ từ vây quanh nàng. Thấy gương mặt non nớt, xinh xắn của nàng, tất cả không khỏi kinh ngạc: “Lại là một đứa trẻ?”
Sở Thiên Đường liếc nhìn họ, rồi chuyển ánh mắt về phía hai con linh thú. Một con đã chạy thoát, con còn lại bị giết bởi đám người này. Bọn họ, cả thảy hơn ba mươi người, trên người ai nấy đều mang thương tích mới cũ chồng chất. Nhìn bộ trang phục đồng nhất của họ, nàng nhanh chóng nhận ra đây là một nhóm lính đánh thuê.
Thu hồi ánh mắt, nàng lấy chủy thủ cắt nhung hươu, cẩn thận giấu nhung hươu vào trong áo. Xong xuôi, nàng bình thản quay sang nhìn đám người đang bao vây mình, giọng điệu thản nhiên: “Tháo lưới ra.”
Một gã đàn ông trung niên, có vẻ là thủ lĩnh, bước lên trước. Hắn nhìn chằm chằm vào cô bé trước mặt, trông có vẻ bình thản đến kỳ lạ, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Thiên Xu rừng rậm nguy hiểm như thế, chẳng lẽ có ai lại dắt một đứa trẻ vào đây sao?”
Sở Thiên Đường nhẹ nhàng vỗ vỗ xác con linh lộc bên cạnh, gương mặt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ: “Như các ngươi thấy đấy, ta chỉ đuổi theo con lộc này đến đây thôi.”
Một gã đàn ông trong nhóm lính đánh thuê vội vàng xen vào: “Đoàn trưởng, vừa rồi ta tận mắt thấy đứa trẻ này đuổi theo con lộc đến đây. Sau đó con lộc lao đầu vào cây bất tỉnh, còn nó liền nhảy vào cắt lấy nhung hươu. Hắn vừa nãy còn…” Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị đoàn trưởng liếc một cái khiến im bặt.
"Ta hỏi ngươi cái đó sao? Không biết thì đừng nói bừa!" Đoàn trưởng nghiêm giọng trách mắng.
Gã lính đánh thuê kia sờ sờ mũi, cúi đầu im lặng, không dám nói thêm lời nào.
Một người khác thấp giọng đề nghị: "Đoàn trưởng, đứa trẻ này lai lịch bất minh, thật sự rất đáng ngờ. Chi bằng giết quách đi cho xong?"
Nghe đến đó, ánh mắt Sở Thiên Đường khẽ động, nhưng nàng vẫn ngồi yên dưới đất, lặng lẽ quan sát đám người trước mặt mà không lên tiếng.
Đoàn trưởng liếc người vừa lên tiếng một cái, giọng điệu trầm ổn: "Nhung hươu là một dược liệu quý, thả con lộc đi, chúng ta có một con mồi là đủ rồi. Còn về đứa trẻ này, trước cứ trói lại."
Tên lính đánh thuê cất tấm lưới bạc, cầm dây thừng bước tới định trói nàng. Nhưng ngay khi hắn vừa nhấc tay, Sở Thiên Đường bỗng bật dậy, một chân đá thẳng vào cằm hắn.
"Á!!!"
Tên lính đánh thuê không kịp né, bị cú đá trúng cằm, loạng choạng lùi vài bước. Miệng hắn tràn đầy vị máu, một chiếc răng rơi ra theo dòng máu đỏ.
Sở Thiên Đường khẽ nhún mũi chân, nhảy lên cành cây. Từ trên cao, nàng cúi nhìn đám lính đánh thuê bên dưới, nở một nụ cười tà ý: "Ta không rảnh để chơi với các ngươi."
Dứt lời, nàng nhảy lên dây leo gần đó, nhanh chóng đu người lướt qua các tán cây, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong rừng sâu.
Đoàn trưởng mím môi, không nói gì, nhưng ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc. Rõ ràng, hắn không ngờ một đứa trẻ lại có thể thoát khỏi vòng vây dễ dàng như thế.
"Chết tiệt! Đừng để ta gặp lại nó, nếu không ta thề sẽ lột da nó!"
Tên lính đánh thuê bị đá đau điếng phun ra một ngụm máu loãng, nắm tay siết chặt, đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm về hướng Sở Thiên Đường vừa biến mất.
---
Bên trong rừng sâu, Sở Thiên Đường xuyên qua từng lùm cây rậm rạp. Thiên Xu rừng rậm là một trong những khu vực nguy hiểm nhất đại lục, không chỉ vì các loài mãnh thú hung tàn máu lạnh mà còn bởi những cấm chế và trận pháp cổ xưa được lưu lại từ hàng ngàn năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.