Quyển 3 - Chương 56: Đại hội bắt đầu
Quan Kỳ
22/04/2018
- Ngươi cư nhiên lại khẳng định như thế? Vậy ngươi nói coi một chút, đại hiền Tư Mã Vân Thiên này, rốt cuộc là người như thế nào?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
Có chuẩn bị ban đầu, Diêm Xuyên vốn nghĩ là đã có cảm giác nắm chắc phần thắng rồi, nhưng bây giờ, không nghĩ tới Văn Nhược tiên sinh lại sùng bái Tư Mã Vân Thiên như thế.
- Tư Mã Vân Thiên, kiêu ngạo!
Văn Nhược tiên sinh nói.
- Kiêu ngạo?
- Ta không biết tại sao, dù sao Cự Lộc thư viện có một quy củ, người của Tư Mã gia, không được làm viện chủ, cho dù hắn cố gắng hơn nữa, cũng chỉ có thể trở thành hữu viện viện chính, cuối cùng vẫn không thể trở thành viện chủ, trong lòng Tư Mã Vân Thiên rất không dễ chịu, dứt khoát buông tha cho chức vị hữu viện viện chính, du tẩu thiên hạ, ta còn nhớ được năm đó, trước khi đi hắn đã nói một câu!
Văn Nhược tiên sinh nhớ lại nói.
- Hắn nói cái gì?
- Hắn nói, lúc trở về, cũng là ngày đánh bại tất cả đại hiền của Cự Lộc thư viện!
Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói.
- A? Có chút ý tứ!
Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên vẻ mong đợi.
- Tóm lại, Diêm công tử, ngươi nên coi chừng, nếu ta đã đáp ứng Thánh nữ, thì sẽ đem hết toàn lực!
Văn Nhược tiên sinh cười khổ nói.
Từ trong giọng nói của Văn Nhược tiên sinh, nhất thời Diêm Xuyên nghe ra một tia không tầm thường, giống như là Văn Nhược tiên sinh không tin mình có thể thắng được vậy.
Không tin mình có thể thắng? Tư Mã Vân Thiên? Thật lợi hại như thế sao?
- Làm phiền rồi!
Diêm Xuyên gật đầu.
————————————
Cự Lộc thành, trên một Phù đảo khổng lồ.
Trên Phù đảo, một đại điện, Tư Mã điện!
Lưu Tử Lộ, Trần Bình, Vương Long cùng một đám đại nho đứng ở hai bên.
Tổng cộng bảy mươi hai bạch y đại nho, sắc mặt cực kỳ cung kính, cùng nhau hướng về nam tử đang ngồi trên một cái ghế ở chính bắc trong Tư Mã điện.
Trung niên nam tử với một thân áo bào xanh, trên đầu mang một cái mũ cao cao, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi so với phàm nhân, sắc mặt tuấn lãng, nơi cằm có một dúm chòm râu, lông mày như kiếm, ánh mắt lăng liệt, hai tay đặt ở hai bên, trên lan can, ngón giữa tay phải nhẹ nhàng gõ động lên tay vịn.
Trung niên nam tử nhìn vào đại điện, tổng cộng sáu mươi bàn cờ, còn có một trăm lẻ một cuốn tranh chữ.
Lưu Tử Lộ đại nho bước ra khỏi hàng cung kính nói:
- Lão sư, những điều này là do chúng ta tạo nên, Đỉnh Phong Văn Hội, chúng đệ tử đã làm cho lão sư mất thể diện!
Áo bào xanh nam tử, chính là đại hiền Tư Mã Vân Thiên, Tư Mã Vân Thiên lấy tay vung lên, lòng bàn tay có thêm một quạt lông.
Văn Nhược tiên sinh cũng có một cái, nhưng quạt lông của Văn Nhược tiên sinh là màu trắng, mà Tư Mã Vân Thiên chính là màu xanh, giống như là Khổng Tước Linh luyện chế mà thành.
- Chữ đẹp! Từ hay! Thơ tốt!
Tư Mã Vân Thiên bỗng nhiên cười nói.
Không có trách cứ đệ tử, Tư Mã Vân Thiên lại có một loại cảm giác nhìn thấy thứ mình thích mà thèm.
Lúc này, lại một tên đại nho bước ra khỏi hàng nói:
- Lão sư, những thi từ này, học sinh cũng đã nhìn, một trăm lẻ một thiên, một trăm lẻ một phong cách! Thật bất khả tư nghị!
Tư Mã Vân Thiên gật đầu, không có phản đối.
- Lão sư, người này có thể trở thành chướng ngại của lão sư hay không?
Lưu Tử Lộ lo lắng nói.
Khẽ mỉm cười, Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói:
- Chỉ dựa vào những thứ thi từ này, còn chưa đủ, đừng lo!
- Dạ!
Trên mặt chúng đại nho không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Lão sư, sáu mươi bàn cờ này, đệ tử cũng đã hiểu rõ hết rồi, đến lúc đó nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của lão sư!
Lại một đệ tử cung kính nói.
- Ừ!
Tư Mã Vân Thiên nhìn sáu mươi bàn cờ một chút. Trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
- Lão sư, chúng ta đã xông vào một nơi gọi Quang Minh giới? Trước kia Lão sư đã biết rồi?
Lưu Tử Lộ hiếu kỳ nói.
- Không sai, vi sư đã sớm biết được, chỉ là vẫn chưa từng được tiến vào lần nào! Có chút đáng tiếc!
Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.
- A!
Lưu Tử Lộ không nói thêm lời.
- Đi xuống chuẩn bị đi!
Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.
- Dạ!
Chúng đệ tử rối rít gật đầu. Tiếp đó, toàn bộ thối lui ra khỏi đại điện.
Trong đại điện chỉ còn lại có một mình Tư Mã Vân Thiên.
Ngồi ở trong đại điện, nhìn ngoài điện Cự Lộc Sơn.
- Ta Tư Mã Vân Thiên đã trở lại, ta nói được là làm được, Phong Thần Sách? A, ta không chỉ muốn có Phong Thần Sách, ta còn muốn hơn thế nữa, vì Tư Mã gia ta mà lấy lại công đạo!
Tư Mã Vân Thiên trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía.
——————————————–
Mười ngày thời gian, thoáng qua rất nhanh, Thiên Thụ đại hội lập tức bắt đầu!
Đông Phương điện!
Bốn phía ngoài điện, đã tụ tập đại lượng nho tu, những tên nho tu này, phần lớn Diêm Xuyên đều không nhận ra, bọn họ là tự phát mà đến, một trận đấu ở Đỉnh Phong Văn Hội, đại danh của Diêm Xuyên đã vang dội Cự Lộc thành. Đã làm cho hàng vạn hàng nghìn nho tu sùng bái.
Những tên nho tu này, chính là bị văn thải của Diêm Xuyên thuyết phục, mang theo sùng bái mù quáng, tự phát mà đến.
Không phải vì muốn giao hảo với Diêm Xuyên, chỉ vì hôm nay, chứng kiến một kỳ tích mới.
Đám người Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Hoàng, Dịch Phong, Vương Chu, Thanh Long, vừa ra Đông Phương điện, nhất thời nhận lấy lễ tiết của đại lượng nho tu.
- Bái kiến Diêm tiên sinh, Dịch tiên sinh!
Chúng nho rối rít mở miệng nói.
Diêm Xuyên nhìn chúng nho tu một lượt, gật đầu.
Giẫm chân, mang theo mọi người hướng về hội trường Thiên Thụ đại hội mà đi.
Hàng vạn hàng nghìn nho tu, theo sát phía sau, rầm rầm rộ rộ, chạy về phía Thiên Thụ quảng trường.
Nếu nói Thiên Thụ quảng trường, thực ra cũng là cái quảng trường ở ngoài Bách thánh chính khí đàn. Ngày xưa ghi danh, vẫn là tại Phong Thần điện.
Nhóm người Diêm Xuyên, rầm rầm rộ rộ, hàng vạn hàng nghìn nho tu theo sát phía sau.
Bên kia, Tư Mã Vân Thiên một thân trường bào nghiêm nghị, mang theo bảy mươi hai đại nho đệ tử, giẫm chân bay về phía Thiên Thụ quảng trường.
Cũng giống như Diêm Xuyên, ở phía sau Tư Mã Vân Thiên, cũng có hàng vạn hàng nghìn nho tu.
Hôm nay, tu giả vô số, nhưng phần lớn là đoàn thể nhỏ, cả Cự Lộc thành, chỉ có Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, mới có thể tụ lại ra một quần thể vạn nho như vậy.
Nếu từ trên cao quan sát Cự Lộc thành, sẽ phát hiện, Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, hai người giống như là chúng tinh phủng nguyệt, là hai khỏa minh châu lộng lẫy nhất trong Cự Lộc thành.
Giống như Thiên Thụ đại hội được mở ra là vì hai khỏa minh châu sáng chói này.
Hai cái đại đội ngũ, đang trên đường bay về phía Thiên Thụ quảng trường, càng ngày càng tụ tập nhiều người hơn. Đội ngũ cũng càng ngày càng khổng lồ.
Trên Thiên Thụ quảng trường, Mạnh Tử Thu đám người còn chưa tới, nhưng là đã tụ tập các cường giả của vô số tông môn. Đặc biệt, tại cửa của một đại điện, Cổ Nguyệt Thánh tử mang theo năm tên thuộc hạ, lạnh lùng nhìn đại đội ngũ với nhân khí như nước thủy triều phía xa xa.
Thấy một đội ngũ trong đó, cầm đầu lại là Diêm Xuyên, trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời một trận khó coi.
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
Có chuẩn bị ban đầu, Diêm Xuyên vốn nghĩ là đã có cảm giác nắm chắc phần thắng rồi, nhưng bây giờ, không nghĩ tới Văn Nhược tiên sinh lại sùng bái Tư Mã Vân Thiên như thế.
- Tư Mã Vân Thiên, kiêu ngạo!
Văn Nhược tiên sinh nói.
- Kiêu ngạo?
- Ta không biết tại sao, dù sao Cự Lộc thư viện có một quy củ, người của Tư Mã gia, không được làm viện chủ, cho dù hắn cố gắng hơn nữa, cũng chỉ có thể trở thành hữu viện viện chính, cuối cùng vẫn không thể trở thành viện chủ, trong lòng Tư Mã Vân Thiên rất không dễ chịu, dứt khoát buông tha cho chức vị hữu viện viện chính, du tẩu thiên hạ, ta còn nhớ được năm đó, trước khi đi hắn đã nói một câu!
Văn Nhược tiên sinh nhớ lại nói.
- Hắn nói cái gì?
- Hắn nói, lúc trở về, cũng là ngày đánh bại tất cả đại hiền của Cự Lộc thư viện!
Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói.
- A? Có chút ý tứ!
Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên vẻ mong đợi.
- Tóm lại, Diêm công tử, ngươi nên coi chừng, nếu ta đã đáp ứng Thánh nữ, thì sẽ đem hết toàn lực!
Văn Nhược tiên sinh cười khổ nói.
Từ trong giọng nói của Văn Nhược tiên sinh, nhất thời Diêm Xuyên nghe ra một tia không tầm thường, giống như là Văn Nhược tiên sinh không tin mình có thể thắng được vậy.
Không tin mình có thể thắng? Tư Mã Vân Thiên? Thật lợi hại như thế sao?
- Làm phiền rồi!
Diêm Xuyên gật đầu.
————————————
Cự Lộc thành, trên một Phù đảo khổng lồ.
Trên Phù đảo, một đại điện, Tư Mã điện!
Lưu Tử Lộ, Trần Bình, Vương Long cùng một đám đại nho đứng ở hai bên.
Tổng cộng bảy mươi hai bạch y đại nho, sắc mặt cực kỳ cung kính, cùng nhau hướng về nam tử đang ngồi trên một cái ghế ở chính bắc trong Tư Mã điện.
Trung niên nam tử với một thân áo bào xanh, trên đầu mang một cái mũ cao cao, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi so với phàm nhân, sắc mặt tuấn lãng, nơi cằm có một dúm chòm râu, lông mày như kiếm, ánh mắt lăng liệt, hai tay đặt ở hai bên, trên lan can, ngón giữa tay phải nhẹ nhàng gõ động lên tay vịn.
Trung niên nam tử nhìn vào đại điện, tổng cộng sáu mươi bàn cờ, còn có một trăm lẻ một cuốn tranh chữ.
Lưu Tử Lộ đại nho bước ra khỏi hàng cung kính nói:
- Lão sư, những điều này là do chúng ta tạo nên, Đỉnh Phong Văn Hội, chúng đệ tử đã làm cho lão sư mất thể diện!
Áo bào xanh nam tử, chính là đại hiền Tư Mã Vân Thiên, Tư Mã Vân Thiên lấy tay vung lên, lòng bàn tay có thêm một quạt lông.
Văn Nhược tiên sinh cũng có một cái, nhưng quạt lông của Văn Nhược tiên sinh là màu trắng, mà Tư Mã Vân Thiên chính là màu xanh, giống như là Khổng Tước Linh luyện chế mà thành.
- Chữ đẹp! Từ hay! Thơ tốt!
Tư Mã Vân Thiên bỗng nhiên cười nói.
Không có trách cứ đệ tử, Tư Mã Vân Thiên lại có một loại cảm giác nhìn thấy thứ mình thích mà thèm.
Lúc này, lại một tên đại nho bước ra khỏi hàng nói:
- Lão sư, những thi từ này, học sinh cũng đã nhìn, một trăm lẻ một thiên, một trăm lẻ một phong cách! Thật bất khả tư nghị!
Tư Mã Vân Thiên gật đầu, không có phản đối.
- Lão sư, người này có thể trở thành chướng ngại của lão sư hay không?
Lưu Tử Lộ lo lắng nói.
Khẽ mỉm cười, Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói:
- Chỉ dựa vào những thứ thi từ này, còn chưa đủ, đừng lo!
- Dạ!
Trên mặt chúng đại nho không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Lão sư, sáu mươi bàn cờ này, đệ tử cũng đã hiểu rõ hết rồi, đến lúc đó nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của lão sư!
Lại một đệ tử cung kính nói.
- Ừ!
Tư Mã Vân Thiên nhìn sáu mươi bàn cờ một chút. Trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
- Lão sư, chúng ta đã xông vào một nơi gọi Quang Minh giới? Trước kia Lão sư đã biết rồi?
Lưu Tử Lộ hiếu kỳ nói.
- Không sai, vi sư đã sớm biết được, chỉ là vẫn chưa từng được tiến vào lần nào! Có chút đáng tiếc!
Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.
- A!
Lưu Tử Lộ không nói thêm lời.
- Đi xuống chuẩn bị đi!
Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.
- Dạ!
Chúng đệ tử rối rít gật đầu. Tiếp đó, toàn bộ thối lui ra khỏi đại điện.
Trong đại điện chỉ còn lại có một mình Tư Mã Vân Thiên.
Ngồi ở trong đại điện, nhìn ngoài điện Cự Lộc Sơn.
- Ta Tư Mã Vân Thiên đã trở lại, ta nói được là làm được, Phong Thần Sách? A, ta không chỉ muốn có Phong Thần Sách, ta còn muốn hơn thế nữa, vì Tư Mã gia ta mà lấy lại công đạo!
Tư Mã Vân Thiên trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía.
——————————————–
Mười ngày thời gian, thoáng qua rất nhanh, Thiên Thụ đại hội lập tức bắt đầu!
Đông Phương điện!
Bốn phía ngoài điện, đã tụ tập đại lượng nho tu, những tên nho tu này, phần lớn Diêm Xuyên đều không nhận ra, bọn họ là tự phát mà đến, một trận đấu ở Đỉnh Phong Văn Hội, đại danh của Diêm Xuyên đã vang dội Cự Lộc thành. Đã làm cho hàng vạn hàng nghìn nho tu sùng bái.
Những tên nho tu này, chính là bị văn thải của Diêm Xuyên thuyết phục, mang theo sùng bái mù quáng, tự phát mà đến.
Không phải vì muốn giao hảo với Diêm Xuyên, chỉ vì hôm nay, chứng kiến một kỳ tích mới.
Đám người Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Hoàng, Dịch Phong, Vương Chu, Thanh Long, vừa ra Đông Phương điện, nhất thời nhận lấy lễ tiết của đại lượng nho tu.
- Bái kiến Diêm tiên sinh, Dịch tiên sinh!
Chúng nho rối rít mở miệng nói.
Diêm Xuyên nhìn chúng nho tu một lượt, gật đầu.
Giẫm chân, mang theo mọi người hướng về hội trường Thiên Thụ đại hội mà đi.
Hàng vạn hàng nghìn nho tu, theo sát phía sau, rầm rầm rộ rộ, chạy về phía Thiên Thụ quảng trường.
Nếu nói Thiên Thụ quảng trường, thực ra cũng là cái quảng trường ở ngoài Bách thánh chính khí đàn. Ngày xưa ghi danh, vẫn là tại Phong Thần điện.
Nhóm người Diêm Xuyên, rầm rầm rộ rộ, hàng vạn hàng nghìn nho tu theo sát phía sau.
Bên kia, Tư Mã Vân Thiên một thân trường bào nghiêm nghị, mang theo bảy mươi hai đại nho đệ tử, giẫm chân bay về phía Thiên Thụ quảng trường.
Cũng giống như Diêm Xuyên, ở phía sau Tư Mã Vân Thiên, cũng có hàng vạn hàng nghìn nho tu.
Hôm nay, tu giả vô số, nhưng phần lớn là đoàn thể nhỏ, cả Cự Lộc thành, chỉ có Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, mới có thể tụ lại ra một quần thể vạn nho như vậy.
Nếu từ trên cao quan sát Cự Lộc thành, sẽ phát hiện, Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên, hai người giống như là chúng tinh phủng nguyệt, là hai khỏa minh châu lộng lẫy nhất trong Cự Lộc thành.
Giống như Thiên Thụ đại hội được mở ra là vì hai khỏa minh châu sáng chói này.
Hai cái đại đội ngũ, đang trên đường bay về phía Thiên Thụ quảng trường, càng ngày càng tụ tập nhiều người hơn. Đội ngũ cũng càng ngày càng khổng lồ.
Trên Thiên Thụ quảng trường, Mạnh Tử Thu đám người còn chưa tới, nhưng là đã tụ tập các cường giả của vô số tông môn. Đặc biệt, tại cửa của một đại điện, Cổ Nguyệt Thánh tử mang theo năm tên thuộc hạ, lạnh lùng nhìn đại đội ngũ với nhân khí như nước thủy triều phía xa xa.
Thấy một đội ngũ trong đó, cầm đầu lại là Diêm Xuyên, trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời một trận khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.