Quyển 3 - Chương 57: Thiên Sách
Quan Kỳ
13/11/2013
Quảng trường đã tụ tập hơn tám nghìn người, cũng là người của các tông môn tranh đoạt Thiên Sách, trong quá khứ, Thiên Thụ đại hội tụ tập được hơn tám nghìn người cũng là tương đối ít thấy.
Thiên Thụ đại hội, tranh đoạt Thiên Sách, Phong Thần Sách. Nhưng ngày xưa chỉ có Thiên Sách là chủ yếu, tập trung hơn tám nghìn người, rất là đồ sộ.
Lúc trước còn không coi trọng tranh đoạt Phong Thần Sách, dù sao, chỉ có hai người, có thể tạo ra tràng diện lớn bao nhiêu?
Nhưng đội ngũ rầm rộ trước mắt, để cho vô số tu giả các tông môn há mồm hóa đá.
- Ta hoa mắt sao? Bên phía Diêm Xuyên kia, có hơn ba vạn người?
- Bên phía Tư Mã Vân Thiên, cũng có hơn ba vạn người?
- Nhiều người như vậy? Bọn họ muốn làm gì?
- Tranh đoạt Phong Thần Sách! Khí thế như vậy, quá khoa trương đi!
…
Quang Minh Giới!
Trong một mảnh rừng nhỏ. Tiếng đàn duyên dáng vang lên ở trong rừng. Trong rừng chẳng biết lúc nào nuôi đại lượng phi điểu. Phi điểu vờn quanh trong rừng, bay múa trên không trung.
- Đinh!
Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại.
- Chít chít chít chít!
Đại lượng phi điểu lập tức giải tán.
Trong rừng nhỏ có một phòng ốc tinh xảo, ngoài phòng, Mạnh Dung Dung với một thân bạch y, ôm đàn cổ, khe khẽ thở dài.
Quay đầu, nhìn về phía một cái hộp ngọc bên trên bàn đá.
Nhìn hộp ngọc, trong mắt Mạnh Dung Dung không tự chủ được mà hai hàng nước mắt chảy xuống.
Đưa tay bắt được hộp ngọc, muốn mở ra, nhưng mà mới đưa tay với đến một nửa, làm sao cũng tiếp tục không được nữa.
Mở ra sao? Có lẽ mở ra, liền tỏ vẻ là mình chịu khuất phục rồi, tỏ vẻ là mình đã tha thứ cho tên khốn kiếp kia.
- Không được, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, khốn kiếp, khốn kiếp!
Lau nước mắt, Mạnh Dung Dung buông lỏng tay ra, cũng không có mở hộp ngọc ra, mà là lật tay, đem hộp ngọc thu vào.
Thu hồi hộp ngọc, Mạnh Dung Dung ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ mặt buồn bã mất mát!
- Haizz!
Thu thập đàn cổ, Mạnh Dung Dung ôm đàn quay về trong phòng của mình.
Mà ở cách đó không xa đỉnh một ngọn núi.
Trên đỉnh núi có đứng hai người, Đông Phương Chính Phái, còn có Mạnh Lăng Thiên.
Hai người nhìn Mạnh Dung Dung tiến vào phòng nhỏ.
- Đông Phương Chính Phái, trong hộp ngọc kia là cái gì?
Mạnh Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.
- Ta nào biết, lão Mạnh, không, lão sư a, ngươi cũng hỏi ta mấy lần rồi! Ta làm sao biết?
Đông Phương Chính Phái buồn bực nói.
- Hộp ngọc kia là ngươi đưa, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Ta thật không biết a, nếu không, ngươi đem ta trục xuất sư môn đi, để cho ta đi ra ngoài đi, phía ngoài Thiên Thụ đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi cũng không để cho ta đi xem!
Đông Phương Chính Phái một bụng buồn bực nói.
Mạnh Lăng Thiên nhìn Đông Phương Chính Phái một chút.
- Đông Phương Bất Bại, làm sao có một đứa tôn tử như ngươi như vậy chứ?
Mạnh Lăng Thiên sắc mặt cổ quái nói.
- Ta là như vậy đó, người có thể sống tiêu dao không tốt sao? Ngày ngày nghĩ nhiều như vậy, không mệt sao? Lão sư, ta xem ngươi để cho ta tự sanh tự diệt là tốt nhất, dù sao ta bùn lầy không dựng được tường!
Đông Phương Chính Phái chờ đợi nói.
- Hừ, cho dù là bùn lầy, ta cũng vậy phải đem ngươi giáo dục thành kim thạch, nếu không đến tiên giới, ta như thế nào hướng tổ sư khai báo? Ngươi chết phần này tâm đi, trong nhóm người này, ngươi nếu là không đạt tới thứ nhất, vĩnh viễn đừng nghĩ đi ra ngoài!
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Trời, tại sao có thể như vậy, Mạnh Dung Dung kia là tôn tử của ngài a, ngài hẳn là nên chiếu cố nàng nhiều hơn đi a, coi chừng ta làm cái gì chứ!
Đông Phương Chính Phái rên rỉ nói.
- Hừ, Mạnh Dung Dung không cần ta phí công, nàng chỉ cần nhìn hộp ngọc kia một lần, Cầm đạo là có thể tăng lên một phần, ngươi không có cảm thấy sao? Tiếng đàn vừa rồi căn bản không phải là cố ý mà có được, đã tràn đầy sinh cơ, bầy điểu hội tụ a!
Mạnh Lăng Thiên vuốt chòm râu hài lòng cười nói.
- Nhìn hộp ngọc một lần là có thể tăng lên một phần, bà mẹ nó, tại sao Diêm Xuyên không cho ta một cái hộp ngọc như vậy a!
Đông Phương Chính Phái im lặng nói.
- Khốn kiếp, tu Thánh hiền chi đạo, miệng lại phun ô ngôn uế ngữ, trở về đem Thánh hiền chi ngôn sao chép một trăm lần!
Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.
- Trời! Quá hắc ám rồi!
Đông Phương Chính Phái kêu lên.
- Lại dám nói lão phu dạy học hắc ám? Chép hai trăm lần!
Mạnh Lăng Thiên quát lên.
- Không!
Quang Minh Giới truyền đến thanh âm thê thảm của Đông Phương Chính Phái …
Thiên Thụ quảng trường.
Diêm Xuyên mang theo hơn ba vạn nho tu, rầm rộ đi tới Thiên Thụ quảng trường.
Giống như vậy, bên kia, Tư Mã Vân Thiên, có hơn ba vạn nho tu ủng hộ, cũng đi tới quảng trường.
Rất xa, Diêm Xuyên liền thấy được Tư Mã Vân Thiên, Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn thấy Diêm Xuyên.
Quy củ của Thiên Thụ quảng trường là không được phi hành, mọi người tự nhiên cũng phải đi bộ vào trên quảng trường.
Cách nhau rất xa, Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên cũng là bỗng nhiên dừng ở trên quảng trường, hai người mặt đối mặt, cách một khoảng cách, nhìn nhau.
Gần bảy vạn nho tu, tất cả đều nín thở.
Nhìn lần tranh đoạt Phong Thần Sách này của hai nhóm lớn, trong mắt một đám người xem tràn đầy mong đợi, bây giờ còn chưa bắt đầu tranh đoạt Phong Thần Sách, hai người có thể bắt đầu so đấu trước hay không?
Diêm Xuyên cũng là lần đầu tiên đánh giá Tư Mã Vân Thiên. Trong nháy mắt, ánh mắt Diêm Xuyên chuyển dời đến trên ánh mắt Tư Mã Vân Thiên, đó là một đôi mắt tối thăm thẳm phát sáng chí cực, một đôi mắt tràn đầy lý trí, đồng thời cũng có một loại kiêu ngạo coi thường hết thảy. trong mắt Diêm Xuyên tinh quang chợt lóe, giống như là nghĩ tới điều gì, ý vị thâm trường mĩm cười.
Mà Tư Mã Vân Thiên, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cũng là ý vị thâm trường mà cười.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không để ý tới đối phương nữa, hướng vào sâu trong quảng trường đi tới.
Gần bảy vạn nho tu, phần lớn mờ mịt vô cùng, hai người lần đầu tiên giao phong kết thúc? Đây là giao phong sao? Cùng cười một tiếng?
- Cao nhân đúng là không giống với người thường a!
- Đúng vậy a, mới vừa có lẽ đã so đấu một cuộc rồi, chẳng qua là ta và ngươi chưa nhìn ra mà thôi!
- Bọn họ đều là người có Đại trí tuệ, ngươi có thể nhìn ra được sao?
... ... ... ...
... ...
...
Bên cạnh Cổ Nguyệt thánh tử, truyền đến từng tiếng nghị luận, vì Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên chỉ cười một tiếng mà choàng thêm một lớp áo ngoài mang đầy tiên quang, truyền vào trong tai Cổ Nguyệt thánh tử, thật đúng là không biết có tư vị gì nữa.
Hẳn là một con kiến hôi bò lổm ngổm tại dưới chân mình, giờ phút này lại được mọi người sùng bái? Chính hắn là Thánh tử của một Thánh địa, địa vị cùng cấp với viện chủ Cự Lộc thư viện, cư nhiên lại bị coi thường như vậy?
Hít sâu một cái, Cổ Nguyệt thánh tử ngăn chận phiền não trong lòng. Lần này còn có nhiệm vụ mà cha giao cho, tuyệt đối không thể để xuất hiện sai lầm.
Mà đúng lúc này, tại trong chân khe núi Bách Thánh chính khí đàn, đột nhiên xông ra đại lượng đệ tử của Cự Lộc thư viện, ban đầu, một ít sương mù dưới chân khe núi cũng đã chậm rãi tản đi.
Thiên Thụ đại hội, tranh đoạt Thiên Sách, Phong Thần Sách. Nhưng ngày xưa chỉ có Thiên Sách là chủ yếu, tập trung hơn tám nghìn người, rất là đồ sộ.
Lúc trước còn không coi trọng tranh đoạt Phong Thần Sách, dù sao, chỉ có hai người, có thể tạo ra tràng diện lớn bao nhiêu?
Nhưng đội ngũ rầm rộ trước mắt, để cho vô số tu giả các tông môn há mồm hóa đá.
- Ta hoa mắt sao? Bên phía Diêm Xuyên kia, có hơn ba vạn người?
- Bên phía Tư Mã Vân Thiên, cũng có hơn ba vạn người?
- Nhiều người như vậy? Bọn họ muốn làm gì?
- Tranh đoạt Phong Thần Sách! Khí thế như vậy, quá khoa trương đi!
…
Quang Minh Giới!
Trong một mảnh rừng nhỏ. Tiếng đàn duyên dáng vang lên ở trong rừng. Trong rừng chẳng biết lúc nào nuôi đại lượng phi điểu. Phi điểu vờn quanh trong rừng, bay múa trên không trung.
- Đinh!
Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại.
- Chít chít chít chít!
Đại lượng phi điểu lập tức giải tán.
Trong rừng nhỏ có một phòng ốc tinh xảo, ngoài phòng, Mạnh Dung Dung với một thân bạch y, ôm đàn cổ, khe khẽ thở dài.
Quay đầu, nhìn về phía một cái hộp ngọc bên trên bàn đá.
Nhìn hộp ngọc, trong mắt Mạnh Dung Dung không tự chủ được mà hai hàng nước mắt chảy xuống.
Đưa tay bắt được hộp ngọc, muốn mở ra, nhưng mà mới đưa tay với đến một nửa, làm sao cũng tiếp tục không được nữa.
Mở ra sao? Có lẽ mở ra, liền tỏ vẻ là mình chịu khuất phục rồi, tỏ vẻ là mình đã tha thứ cho tên khốn kiếp kia.
- Không được, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, khốn kiếp, khốn kiếp!
Lau nước mắt, Mạnh Dung Dung buông lỏng tay ra, cũng không có mở hộp ngọc ra, mà là lật tay, đem hộp ngọc thu vào.
Thu hồi hộp ngọc, Mạnh Dung Dung ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ mặt buồn bã mất mát!
- Haizz!
Thu thập đàn cổ, Mạnh Dung Dung ôm đàn quay về trong phòng của mình.
Mà ở cách đó không xa đỉnh một ngọn núi.
Trên đỉnh núi có đứng hai người, Đông Phương Chính Phái, còn có Mạnh Lăng Thiên.
Hai người nhìn Mạnh Dung Dung tiến vào phòng nhỏ.
- Đông Phương Chính Phái, trong hộp ngọc kia là cái gì?
Mạnh Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.
- Ta nào biết, lão Mạnh, không, lão sư a, ngươi cũng hỏi ta mấy lần rồi! Ta làm sao biết?
Đông Phương Chính Phái buồn bực nói.
- Hộp ngọc kia là ngươi đưa, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Ta thật không biết a, nếu không, ngươi đem ta trục xuất sư môn đi, để cho ta đi ra ngoài đi, phía ngoài Thiên Thụ đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi cũng không để cho ta đi xem!
Đông Phương Chính Phái một bụng buồn bực nói.
Mạnh Lăng Thiên nhìn Đông Phương Chính Phái một chút.
- Đông Phương Bất Bại, làm sao có một đứa tôn tử như ngươi như vậy chứ?
Mạnh Lăng Thiên sắc mặt cổ quái nói.
- Ta là như vậy đó, người có thể sống tiêu dao không tốt sao? Ngày ngày nghĩ nhiều như vậy, không mệt sao? Lão sư, ta xem ngươi để cho ta tự sanh tự diệt là tốt nhất, dù sao ta bùn lầy không dựng được tường!
Đông Phương Chính Phái chờ đợi nói.
- Hừ, cho dù là bùn lầy, ta cũng vậy phải đem ngươi giáo dục thành kim thạch, nếu không đến tiên giới, ta như thế nào hướng tổ sư khai báo? Ngươi chết phần này tâm đi, trong nhóm người này, ngươi nếu là không đạt tới thứ nhất, vĩnh viễn đừng nghĩ đi ra ngoài!
Mạnh Lăng Thiên trầm giọng nói.
- Trời, tại sao có thể như vậy, Mạnh Dung Dung kia là tôn tử của ngài a, ngài hẳn là nên chiếu cố nàng nhiều hơn đi a, coi chừng ta làm cái gì chứ!
Đông Phương Chính Phái rên rỉ nói.
- Hừ, Mạnh Dung Dung không cần ta phí công, nàng chỉ cần nhìn hộp ngọc kia một lần, Cầm đạo là có thể tăng lên một phần, ngươi không có cảm thấy sao? Tiếng đàn vừa rồi căn bản không phải là cố ý mà có được, đã tràn đầy sinh cơ, bầy điểu hội tụ a!
Mạnh Lăng Thiên vuốt chòm râu hài lòng cười nói.
- Nhìn hộp ngọc một lần là có thể tăng lên một phần, bà mẹ nó, tại sao Diêm Xuyên không cho ta một cái hộp ngọc như vậy a!
Đông Phương Chính Phái im lặng nói.
- Khốn kiếp, tu Thánh hiền chi đạo, miệng lại phun ô ngôn uế ngữ, trở về đem Thánh hiền chi ngôn sao chép một trăm lần!
Mạnh Lăng Thiên lạnh lùng nói.
- Trời! Quá hắc ám rồi!
Đông Phương Chính Phái kêu lên.
- Lại dám nói lão phu dạy học hắc ám? Chép hai trăm lần!
Mạnh Lăng Thiên quát lên.
- Không!
Quang Minh Giới truyền đến thanh âm thê thảm của Đông Phương Chính Phái …
Thiên Thụ quảng trường.
Diêm Xuyên mang theo hơn ba vạn nho tu, rầm rộ đi tới Thiên Thụ quảng trường.
Giống như vậy, bên kia, Tư Mã Vân Thiên, có hơn ba vạn nho tu ủng hộ, cũng đi tới quảng trường.
Rất xa, Diêm Xuyên liền thấy được Tư Mã Vân Thiên, Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn thấy Diêm Xuyên.
Quy củ của Thiên Thụ quảng trường là không được phi hành, mọi người tự nhiên cũng phải đi bộ vào trên quảng trường.
Cách nhau rất xa, Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên cũng là bỗng nhiên dừng ở trên quảng trường, hai người mặt đối mặt, cách một khoảng cách, nhìn nhau.
Gần bảy vạn nho tu, tất cả đều nín thở.
Nhìn lần tranh đoạt Phong Thần Sách này của hai nhóm lớn, trong mắt một đám người xem tràn đầy mong đợi, bây giờ còn chưa bắt đầu tranh đoạt Phong Thần Sách, hai người có thể bắt đầu so đấu trước hay không?
Diêm Xuyên cũng là lần đầu tiên đánh giá Tư Mã Vân Thiên. Trong nháy mắt, ánh mắt Diêm Xuyên chuyển dời đến trên ánh mắt Tư Mã Vân Thiên, đó là một đôi mắt tối thăm thẳm phát sáng chí cực, một đôi mắt tràn đầy lý trí, đồng thời cũng có một loại kiêu ngạo coi thường hết thảy. trong mắt Diêm Xuyên tinh quang chợt lóe, giống như là nghĩ tới điều gì, ý vị thâm trường mĩm cười.
Mà Tư Mã Vân Thiên, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cũng là ý vị thâm trường mà cười.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không để ý tới đối phương nữa, hướng vào sâu trong quảng trường đi tới.
Gần bảy vạn nho tu, phần lớn mờ mịt vô cùng, hai người lần đầu tiên giao phong kết thúc? Đây là giao phong sao? Cùng cười một tiếng?
- Cao nhân đúng là không giống với người thường a!
- Đúng vậy a, mới vừa có lẽ đã so đấu một cuộc rồi, chẳng qua là ta và ngươi chưa nhìn ra mà thôi!
- Bọn họ đều là người có Đại trí tuệ, ngươi có thể nhìn ra được sao?
... ... ... ...
... ...
...
Bên cạnh Cổ Nguyệt thánh tử, truyền đến từng tiếng nghị luận, vì Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên chỉ cười một tiếng mà choàng thêm một lớp áo ngoài mang đầy tiên quang, truyền vào trong tai Cổ Nguyệt thánh tử, thật đúng là không biết có tư vị gì nữa.
Hẳn là một con kiến hôi bò lổm ngổm tại dưới chân mình, giờ phút này lại được mọi người sùng bái? Chính hắn là Thánh tử của một Thánh địa, địa vị cùng cấp với viện chủ Cự Lộc thư viện, cư nhiên lại bị coi thường như vậy?
Hít sâu một cái, Cổ Nguyệt thánh tử ngăn chận phiền não trong lòng. Lần này còn có nhiệm vụ mà cha giao cho, tuyệt đối không thể để xuất hiện sai lầm.
Mà đúng lúc này, tại trong chân khe núi Bách Thánh chính khí đàn, đột nhiên xông ra đại lượng đệ tử của Cự Lộc thư viện, ban đầu, một ít sương mù dưới chân khe núi cũng đã chậm rãi tản đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.