Quyển 2 - Chương 114: Giết ngay trước mặt.
Quan Kỳ
02/10/2013
Ầm!
Trần Lưu bị đánh văng ra, đập mạnh vào cửa đại điện.
- Phụt.
Một ngụm máu tươi phun ra, Trần Lưu buồn bực gục xuống.
Đùa sao, đây mà là Tinh cảnh ngũ trọng>? Đó rõ ràng là sơ kỳ Khí cảnh!
Mặc dù Trần Lưu có nhiều lời muốn nói nhưng bực mình trọng thương, không nói nên lời.
Một chiêu bại trận?
Đám điện chủ biểu tình rung động.
Vốn chuẩn bị thăm dò Diêm Xuyên, trấn áp hắn, khiến sau này hắn làm người điệu thấp, nhưng bây giờ tương phản quá lớn đi?
Hoắc Quang không chút khách sáo nói:
- Chỉ có chút thực lực mà mơ khiêu chiến với vương của ta? Mất mặt!
Lại một người áo đen lạnh lùng nói: vọt ra:
- Khốn kiếp, ai cho phép ngươi đánh bị thương đồ đệ của ta?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Tông chủ Hạ U tông, đây là cách ngươi dạy đệ tử sao?
Tông chủ Hạ U tông nét mặt sa sầm. Trần Lưu xuất chiến đại biểu mặt mũi của Hạ U tông, lần này mất mặt quá mau.
Tông chủ Hạ U tông trầm giọng nói:
- Trần Thượng, Trần Lưu tài nghệ không bằng người, không được vô lễ!
Trần Thượng nhíu mày gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Trần Thượng nhìn đệ tử trọng thương, lại nói:
- Nhị đại đệ tử Hạ U tông, Trần Thượng, nghe nói Diêm điện chủ ở Phong Yêu sơn mạch giết chết mấy trăm cao thủ Khí cảnh, Trần Thượng không tin, xin Diêm điện chủ chỉ giáo!
Hoắc Quang hừ lạnh nói:
- Hừ! Để ta!
Trần Thượng lạnh lùng liếc Hoắc Quang, nói:
- Ta đã biết thực lực của ngươi, gần Khí cảnh, ngươi không phải đối thủ của ta, ta chỉ thỉnh giáo Diêm điện chủ, không kêu ngươi!
Hoắc Quang tức giận nói:
- A?
Túy Kiếm Sinh định đứng dậy:
- Để ta!
Trần Thượng tiếp tục nói:
- Ta nói rồi, ta chỉ thỉnh giáo Diêm điện chủ, không liên quan gì đến Túy Kiếm Sinh ngươi!
Tử Tử tức giận nói:
- Hừ! Khiêu chiến Khí cảnh? Để ta đấu với ngươi!
Trần Thượng mặt cứng ngắc, đánh với Tử Tử? Đùa sao.
Trần Thượng lại kêu lên:
- Không, ta chỉ thỉnh giáo Diêm điện chủ!
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Tử Tử, ngồi xuống đi.
Tử Tử ngoan ngoãn gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên nhìn rượu trong chén, khẽ thở dài nói:
- Rượu thật là khó uống.
Thành chủ Trịnh Hồng mặt cứng ngắc, lòng tức giận nhưng không nói tiếng nào. Bây giờ Trần Thượng muốn thăm dò Diêm Xuyên sâu cạn, tùy ý gã làm.
Diêm Xuyên buông ly rượu xuống, nói:
- Trần Thượng đúng không? Ngươi muốn xin ta chỉ giáo?
Trần Thượng trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Xin Diêm điện chủ xuất kiếm!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Xuất kiếm? Ngươi có biết ta không thích so tài, Ngọc Đế kiếm của ta rút ra là phải thấy máu, nếu ta ra tay là phải có người chết!
Mặt Trần Thượng cừng đờ, nhìn tông chủ Hạ U tông ngồi bên cạnh, thấy tông chủ gật đầu thì gã nổi lên can đảm, nói:
- Dù có chết Trần Thượng cũng không hối hận! Diêm điện chủ, xin chỉ giáo!
Diêm Xuyên lộ nụ cười nhạt:
- A!
Trần Thượng lại nói:
- Xin Diêm điện chủ chỉ giáo!
Diêm Xuyên chậm rãi đứng dậy:
- Được rồi, nếu ngươi muốn chết thì ta thành toàn ngươi!
Tử Tử lo lắng nói:
- Diêm Xuyên!
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không sao.
Tông chủ Hạ U tông tay siêt chặt, giờ là đang thăm dò Diêm Xuyên, chỉ cần Trần Thượng có dấu hiệu thua thì gã sẽ ra tay cứu ngay.
Diêm Xuyên chậm rãi đi vào giữa đại điện, nhìn hướng Trần Thượng đứng ở cửa.
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Ta sắp xuất kim, nhìn kỹ!
Trần Thượng nghiêm túc nói:
- Đến đi!
Chỉ thấy Diêm Xuyên bỗng trừng mắt, khí thế hung ác bùng phát, ý chí đế vương ồ ạt tuôn ra lan hướng Trần Thượng.
Trần Thượng như thấy một kim long to lớn bắn ra từ đôi mắt Diêm Xuyên.
- Grao!
Kim long gầm rống, long uy tận trời, ý chí đế vương kim long bay ra như thiên uy xông thẳng vào óc.
Ầm!
Đầu óc Trần Thượng ù vang, ý thức trong thời gian ngắn trống rỗng.
Ầm ầm!
Não Trần Thượng trống rỗng.
Trần Thượng là cao thủ Khí cảnh, không giống phàm nhân Lực cảnh lúc trước. Dù ý chí của Diêm Xuyên cường đại nhưng không thể giống như trước kia trùng kích người hồn phi phách tán, tối đa ngẩn ra hai giây.
Nhưng cao thủ đối chiến thì hai giây đủ trí mạng.
Vèo!
Diêm Xuyên nhấc chân tiến lên.
Keng keng!
Ngọc Đế kiếm chém Trần Thượng như rối gỗ thành hai nửa.
Ầm!
Xác Trần Thượng nổ tung, nội tạng rơi đầy đất, máu văng tung tóe, cái chết rất thảm.
- A!
Đám cường giả trong đại điện lộ vẻ mờ mịt.
- Sao có thể? Trần Thượng điên sao? Sao hắn không tránh? Sao hắn không nhúc nhích?
- Ta cho rằng Trần Thượng sẽ tránh né!
- Trần Thượng ngu ngốc sao?
- Trần Thượng chết rồi!
Đại điện vang các giọng nói khó hiểu.
Tông chủ Hạ U tông đứng bật dậy, tức giận kêu lên:
- Diêm Xuyên!
Tông chủ Hạ U tông chuẩn bị cứu người nhưng là sau khi chiến đấu, có ai ngờ Trần Thượng chết nhanh như vậy?
Diêm Xuyên không để ý tới tông chủ Hạ U tông, dù gì Trần Thượng ở trước mặt mọi người xin chết, không trách được ai, chẳng qua gã chết hơi nhanh.
Diêm Xuyên cười nói với Tử Tử ngồi một bên:
- Tử Tử, chúng ta đi, rượu chỗ này khó uống quá, đi Túy Tiên lâu của nàng uống mỹ tửu.
- Ừm!
Tử Tử gật đầu, đứng dậy đi theo Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên đi thì Túy Kiếm Sinh, Hoắc Quang, Lưu Cẩn, Thất Kiếm hiệp đương nhiên theo sau.
Mọi người căn bản không quan tâm những người trong Vô Ưu điện, nghênh ngang rời đi, bỏ lại đại điện lặng ngắt như tờ.
Nhìn nội tạng rơi đầy đại điện, nhìn bóng lưng Diêm Xuyên đi xa, thành chủ Trịnh Hồng cảm giác như hắn tát gã một cái rồi nghênh ngang đi.
Tửu yến tan rã trong không vui. Đám Túy Kiếm Sinh dùng mây trắng nâng đoàn người Diêm Xuyên bay xuống Phù không đảo, hướng tới ngọn núi phía xa.
Túy Kiếm Sinh hơi tiếc nuối ngoái đầu nhìn.
Túy Kiếm Sinh không cam lòng hỏi:
- Sư thúc, sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh thật sự chắp tay cho người sao?
Hoắc Quang cũng tò mò hỏi:
- Đúng vậy. Vương, tại sao phải cho Thượng U tông?
Diêm Xuyên quay đầu nhìn Phù không đảo, mỉm cười nói:
- Hoắc Quang, ngươi cảm thấy Phù không đảo này thế nào?
Hoắc Quang trầm ngâm nói:
- Chí tôn cao địa!
Diêm Xuyên cười nói:
- Tối đa hai năm sau chúng ta sẽ ngụ ở đó.
Túy Kiếm Sinh kinh ngạc bật thốt:
- A?
Diêm Xuyên lắc đầu khẽ nói:
- Yên tâm, sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh không đáng lọt vào mắt ta.
Tử Tử tò mò hỏi:
- Vậy ngươi nhìn túng cái gì?
Diêm Xuyên hít sâu, thản nhiên nói:
- Ta muốn toàn Vô Ưu thành!
Tam Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đi, đi Túy Tiên lâu uống rượu!
Vô Ưu điện.
Tiễn đám Ngự Yêu tông Mục Dã vương rời đi, tông chủ ba U tông lặng im.
Thành chủ Trịnh Hồng trầm giọng nói:
- Thấy sao?
Tông chủ Hạ U tông lạnh lùng nói:
- Diêm Xuyên là khúc xương khó gặm, khốn kiếp!
Tông chủ Thượng U tông trầm giọng nói:
- Nếu đã không thăm dò ra được thì cứ chờ xem, thời gian còn nhiều.
Thành chủ Trịnh Hồng gật đầu, nói:
- Ừm!
Thành chủ Trịnh Hồng lại nói:
- Bây giờ chủ yếu nhất là ngày hôm qua trời phạt kia, Vũ trưởng lão Đại Vũ Thiên tông không chỉ thúc giục một lần, tra tiếp đi!
- Ừm!
...
Trong Mục Dã vương phủ.
Mục Dã vương ngồi ở chủ tọa, đám đệ tử đứng hai bên.
Đại sư huynh Đan Thanh Tử trầm giọng quát:
- Lưu Cương, tại sao lúc đó ngăn cản sư phụ? Diêm Xuyên nói nhường ra sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh, tại sao ngươi ngăn cản?
Trần Lưu bị đánh văng ra, đập mạnh vào cửa đại điện.
- Phụt.
Một ngụm máu tươi phun ra, Trần Lưu buồn bực gục xuống.
Đùa sao, đây mà là Tinh cảnh ngũ trọng>? Đó rõ ràng là sơ kỳ Khí cảnh!
Mặc dù Trần Lưu có nhiều lời muốn nói nhưng bực mình trọng thương, không nói nên lời.
Một chiêu bại trận?
Đám điện chủ biểu tình rung động.
Vốn chuẩn bị thăm dò Diêm Xuyên, trấn áp hắn, khiến sau này hắn làm người điệu thấp, nhưng bây giờ tương phản quá lớn đi?
Hoắc Quang không chút khách sáo nói:
- Chỉ có chút thực lực mà mơ khiêu chiến với vương của ta? Mất mặt!
Lại một người áo đen lạnh lùng nói: vọt ra:
- Khốn kiếp, ai cho phép ngươi đánh bị thương đồ đệ của ta?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Tông chủ Hạ U tông, đây là cách ngươi dạy đệ tử sao?
Tông chủ Hạ U tông nét mặt sa sầm. Trần Lưu xuất chiến đại biểu mặt mũi của Hạ U tông, lần này mất mặt quá mau.
Tông chủ Hạ U tông trầm giọng nói:
- Trần Thượng, Trần Lưu tài nghệ không bằng người, không được vô lễ!
Trần Thượng nhíu mày gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Trần Thượng nhìn đệ tử trọng thương, lại nói:
- Nhị đại đệ tử Hạ U tông, Trần Thượng, nghe nói Diêm điện chủ ở Phong Yêu sơn mạch giết chết mấy trăm cao thủ Khí cảnh, Trần Thượng không tin, xin Diêm điện chủ chỉ giáo!
Hoắc Quang hừ lạnh nói:
- Hừ! Để ta!
Trần Thượng lạnh lùng liếc Hoắc Quang, nói:
- Ta đã biết thực lực của ngươi, gần Khí cảnh, ngươi không phải đối thủ của ta, ta chỉ thỉnh giáo Diêm điện chủ, không kêu ngươi!
Hoắc Quang tức giận nói:
- A?
Túy Kiếm Sinh định đứng dậy:
- Để ta!
Trần Thượng tiếp tục nói:
- Ta nói rồi, ta chỉ thỉnh giáo Diêm điện chủ, không liên quan gì đến Túy Kiếm Sinh ngươi!
Tử Tử tức giận nói:
- Hừ! Khiêu chiến Khí cảnh? Để ta đấu với ngươi!
Trần Thượng mặt cứng ngắc, đánh với Tử Tử? Đùa sao.
Trần Thượng lại kêu lên:
- Không, ta chỉ thỉnh giáo Diêm điện chủ!
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Tử Tử, ngồi xuống đi.
Tử Tử ngoan ngoãn gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên nhìn rượu trong chén, khẽ thở dài nói:
- Rượu thật là khó uống.
Thành chủ Trịnh Hồng mặt cứng ngắc, lòng tức giận nhưng không nói tiếng nào. Bây giờ Trần Thượng muốn thăm dò Diêm Xuyên sâu cạn, tùy ý gã làm.
Diêm Xuyên buông ly rượu xuống, nói:
- Trần Thượng đúng không? Ngươi muốn xin ta chỉ giáo?
Trần Thượng trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Xin Diêm điện chủ xuất kiếm!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Xuất kiếm? Ngươi có biết ta không thích so tài, Ngọc Đế kiếm của ta rút ra là phải thấy máu, nếu ta ra tay là phải có người chết!
Mặt Trần Thượng cừng đờ, nhìn tông chủ Hạ U tông ngồi bên cạnh, thấy tông chủ gật đầu thì gã nổi lên can đảm, nói:
- Dù có chết Trần Thượng cũng không hối hận! Diêm điện chủ, xin chỉ giáo!
Diêm Xuyên lộ nụ cười nhạt:
- A!
Trần Thượng lại nói:
- Xin Diêm điện chủ chỉ giáo!
Diêm Xuyên chậm rãi đứng dậy:
- Được rồi, nếu ngươi muốn chết thì ta thành toàn ngươi!
Tử Tử lo lắng nói:
- Diêm Xuyên!
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không sao.
Tông chủ Hạ U tông tay siêt chặt, giờ là đang thăm dò Diêm Xuyên, chỉ cần Trần Thượng có dấu hiệu thua thì gã sẽ ra tay cứu ngay.
Diêm Xuyên chậm rãi đi vào giữa đại điện, nhìn hướng Trần Thượng đứng ở cửa.
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Ta sắp xuất kim, nhìn kỹ!
Trần Thượng nghiêm túc nói:
- Đến đi!
Chỉ thấy Diêm Xuyên bỗng trừng mắt, khí thế hung ác bùng phát, ý chí đế vương ồ ạt tuôn ra lan hướng Trần Thượng.
Trần Thượng như thấy một kim long to lớn bắn ra từ đôi mắt Diêm Xuyên.
- Grao!
Kim long gầm rống, long uy tận trời, ý chí đế vương kim long bay ra như thiên uy xông thẳng vào óc.
Ầm!
Đầu óc Trần Thượng ù vang, ý thức trong thời gian ngắn trống rỗng.
Ầm ầm!
Não Trần Thượng trống rỗng.
Trần Thượng là cao thủ Khí cảnh, không giống phàm nhân Lực cảnh lúc trước. Dù ý chí của Diêm Xuyên cường đại nhưng không thể giống như trước kia trùng kích người hồn phi phách tán, tối đa ngẩn ra hai giây.
Nhưng cao thủ đối chiến thì hai giây đủ trí mạng.
Vèo!
Diêm Xuyên nhấc chân tiến lên.
Keng keng!
Ngọc Đế kiếm chém Trần Thượng như rối gỗ thành hai nửa.
Ầm!
Xác Trần Thượng nổ tung, nội tạng rơi đầy đất, máu văng tung tóe, cái chết rất thảm.
- A!
Đám cường giả trong đại điện lộ vẻ mờ mịt.
- Sao có thể? Trần Thượng điên sao? Sao hắn không tránh? Sao hắn không nhúc nhích?
- Ta cho rằng Trần Thượng sẽ tránh né!
- Trần Thượng ngu ngốc sao?
- Trần Thượng chết rồi!
Đại điện vang các giọng nói khó hiểu.
Tông chủ Hạ U tông đứng bật dậy, tức giận kêu lên:
- Diêm Xuyên!
Tông chủ Hạ U tông chuẩn bị cứu người nhưng là sau khi chiến đấu, có ai ngờ Trần Thượng chết nhanh như vậy?
Diêm Xuyên không để ý tới tông chủ Hạ U tông, dù gì Trần Thượng ở trước mặt mọi người xin chết, không trách được ai, chẳng qua gã chết hơi nhanh.
Diêm Xuyên cười nói với Tử Tử ngồi một bên:
- Tử Tử, chúng ta đi, rượu chỗ này khó uống quá, đi Túy Tiên lâu của nàng uống mỹ tửu.
- Ừm!
Tử Tử gật đầu, đứng dậy đi theo Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên đi thì Túy Kiếm Sinh, Hoắc Quang, Lưu Cẩn, Thất Kiếm hiệp đương nhiên theo sau.
Mọi người căn bản không quan tâm những người trong Vô Ưu điện, nghênh ngang rời đi, bỏ lại đại điện lặng ngắt như tờ.
Nhìn nội tạng rơi đầy đại điện, nhìn bóng lưng Diêm Xuyên đi xa, thành chủ Trịnh Hồng cảm giác như hắn tát gã một cái rồi nghênh ngang đi.
Tửu yến tan rã trong không vui. Đám Túy Kiếm Sinh dùng mây trắng nâng đoàn người Diêm Xuyên bay xuống Phù không đảo, hướng tới ngọn núi phía xa.
Túy Kiếm Sinh hơi tiếc nuối ngoái đầu nhìn.
Túy Kiếm Sinh không cam lòng hỏi:
- Sư thúc, sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh thật sự chắp tay cho người sao?
Hoắc Quang cũng tò mò hỏi:
- Đúng vậy. Vương, tại sao phải cho Thượng U tông?
Diêm Xuyên quay đầu nhìn Phù không đảo, mỉm cười nói:
- Hoắc Quang, ngươi cảm thấy Phù không đảo này thế nào?
Hoắc Quang trầm ngâm nói:
- Chí tôn cao địa!
Diêm Xuyên cười nói:
- Tối đa hai năm sau chúng ta sẽ ngụ ở đó.
Túy Kiếm Sinh kinh ngạc bật thốt:
- A?
Diêm Xuyên lắc đầu khẽ nói:
- Yên tâm, sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh không đáng lọt vào mắt ta.
Tử Tử tò mò hỏi:
- Vậy ngươi nhìn túng cái gì?
Diêm Xuyên hít sâu, thản nhiên nói:
- Ta muốn toàn Vô Ưu thành!
Tam Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đi, đi Túy Tiên lâu uống rượu!
Vô Ưu điện.
Tiễn đám Ngự Yêu tông Mục Dã vương rời đi, tông chủ ba U tông lặng im.
Thành chủ Trịnh Hồng trầm giọng nói:
- Thấy sao?
Tông chủ Hạ U tông lạnh lùng nói:
- Diêm Xuyên là khúc xương khó gặm, khốn kiếp!
Tông chủ Thượng U tông trầm giọng nói:
- Nếu đã không thăm dò ra được thì cứ chờ xem, thời gian còn nhiều.
Thành chủ Trịnh Hồng gật đầu, nói:
- Ừm!
Thành chủ Trịnh Hồng lại nói:
- Bây giờ chủ yếu nhất là ngày hôm qua trời phạt kia, Vũ trưởng lão Đại Vũ Thiên tông không chỉ thúc giục một lần, tra tiếp đi!
- Ừm!
...
Trong Mục Dã vương phủ.
Mục Dã vương ngồi ở chủ tọa, đám đệ tử đứng hai bên.
Đại sư huynh Đan Thanh Tử trầm giọng quát:
- Lưu Cương, tại sao lúc đó ngăn cản sư phụ? Diêm Xuyên nói nhường ra sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh, tại sao ngươi ngăn cản?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.