Quyển 2 - Chương 115: Rộng rãi chiêu dong tu.
Quan Kỳ
02/10/2013
- Ngươi có biết ngươi ngăn cản đem lại tổn thất trong một năm cho Ngự Yêu tông ta lớn cỡ nòa không?
Mục Dã vương quát ngăn Đan Thanh Tử:
- Đan Thanh Tử!
Mục Dã vương nhìn hướng Lưu Cương.
Mục Dã vương nhìn Lưu Cương, nói:
- Lưu Cương, ngươi nói đi.
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Đệ tử bản năng có trực giác bên trong có nguy hiểm, khi đó đệ tử cũng không biết.
Đan Thanh Tử trầm giọng nói:
- Không biết ngươi còn ngăn cản sư phụ?
Mục Dã vương lắc đầu, nói:
- Để hắn nói!
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Đa tạ sư phụ tin tưởng. Trên đường trở về đệ tử đã nghĩ ra, cái này không chỉ nguy hiểm, là rất nguy hiểm!
- A?
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh không phải thịt mỡ mà là mầm họa. Sư phụ thử nghĩ đi, khối thịt mỡ Nhật Nguyệt Minh vốn là của Diêm Xuyên, bây giờ hắn không ăn mà vứt ra cho sư phụ thì ba U tông sẽ nghĩ sao? Họ sẽ để cho sư phụ nuốt vào?
- Ba U tông đối phó Ngự Yêu tông ta?
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Ba U tông sẽ đối phó Ngự Yêu tông, chúng như ba con chó dữ, nếu cùng nhau đối đầu với Ngự Yêu tông, Đại Hà tông tọa sơn nhìn hổ đấu thì sư phụ nghĩ sao?
Mục Dã vương con ngươi co rút.
Đan Thanh Tử đứng bên cạnh khó hiểu hỏi:
- Cái gì?
- Cái gì?
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Diệt tông!
Đan Thanh Tử giật mình kêu lên:
- Cái gì? Không thể nào!
Lưu Cương cười lạnh nói:
- Tại sao không thể? Ba U tông không chia được sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh, chỉ cần Ngự Yêu tông ta bị diệt thì họ chia được hai phần, tại sao không làm?
Mục Dã vương sắc mặt âm trầm.
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Nhưng Diêm Xuyên đưa khối thịt mỡ này cho ba U tông rồi.
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Không, không phải cho ba U tông mà là Thượng U tông. Mặc dù ba U tông quan hệ thân thiết nhưng rốt cuộc là ba tông môn. Sư huynh không thấy trên đại điện hôm nay sao? Diêm Xuyên đưa ích lợi cho Thượng U tông, lại làm Hạ U tông, Trung U tông mất mặt.
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Tại sao vậy?
Mục Dã Vương nheo mắt nói:
- Ly gián quan hệ nội bộ của ba U tông, phân hóa ba tông!
Lưu Cương lập tức khen:
- S anh minh!
Trong đại điện không khí nặng nề, nghĩ đến mọi chuyện, tất cả có cảm giác không rét mà run.
Đan Thanh Tử sắc mặt khó xem nói:
- Diêm Xuyên rốt cuộc định làm cái gì?
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Ta cũng không biết, nhưng bây giờ chúng ta tốt nhất chính là án binh bất động, không tranh không giành, nhìn xem bọn họ làm sao.
Mục Dã vương trầm giọng nói:
- Diêm Xuyên này không đơn giản.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Còn nữa, đại sư huynh, tam sư huynh, tốt nhất là các ngươi hãy quên đi mối thù ngày xưa với Diêm Xuyên. Mặc dù Đại Hà tông có ít đệ tử nhưng cũng chỉ vì cái chết của Diêm Đào tạo thành, Đại Hà tông vẫn có rất nhiều đệ tử cao giai. Ngự Yêu tông của ta không thể so với Đại Hà tông hay ba U tông, ở vào thực lực yếu nhất. Hiện giờ Đại Hà tông và ba U tông đấu nhau, chúng ta tốt nhất là chờ nhìn biến động.
Đan Thanh Tử và tam sư huynh nhướng mày nói:
- A?
Mục Dã vương trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Hai ngươi nếu không kiềm chế được bản thân thì về tông trước đi!
Đan Thanh Tử vội nói:
- Vâng, xin sư phụ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ kiềm chế!
Vô Ưu thành, trên con đường náo nhiệt.
Thật nhiều tu giả tới lui. Tại đây tất cả tu giả đi trên mặt đất, tuân theo quy tắc của Vô Ưu thành.
Trong khu kinh doanh buôn bán, có một tửu lâu to lớn cao năm tầng.
Đó là Túy Tiên lâu cực kỳ nổi tiéng của Vô Ưu thành.
Diêm Xuyên, Tử Tử ngồi trên tầng năm nhìn phong cảnh trên đường, nghe đại sảnh dưới lầu ồn ào.
Một ít tán tu ngồi cùng một chỗ, cùng nhau nói chuyện, hát hò, vui vẻ cười đùa.
Cách không xa, đám Hoắc Quang ngồi cùng bàn.
Diêm Xuyên và Tử Tử ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt mười bình mỹ tửu.
Tử Tử nhẹ nhàng rót rượu. Diêm Xuyên nhấm nháp.
Diêm Xuyên đặt ly rượu xuống, nói:
- Rượu này rất khá, vào miệng ngọt lạnh, nếm lại thì có loại cay cay, tên nó là gì?
Tử Tửt giải thích:
- Nó tên là ‘Tương Tư Lệ’.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Tương Tư Lệ? Tương tư ngọt, tương tư khổ, hay cho ‘Tương Tư Lệ’!
Phía không xa, Túy Kiếm Sinh sờ mũi, buồn bực nói:
- Tại sao sư phụ cái gì cũng hiểu? Ta uống lâu như vậy tại sao không cảm giác ra nhè nhẹ cay?
Tam Kiếm hiệp ở một bên vội nói:
- Sư phụ là người có phẩm vị, sư phụ là như trâu uống nước. Túy Kiếm Sinh chỉ biết uống nhiều, không hiểu rượu!
- Ta không hiểu rượu?
Túy Kiếm Sinh trừng mắt, hai sư huynh đệ vui đùa ầm ĩ.
Diêm Xuyên phẩm rượu, dưới lầu vọng lên tiếng khoe khoang.
- Các ngươi không biết đâu, lúc đó con trư yêu rất lợi hại, mắt thấy chúng ta xong đời thì nghe tiếng 'bắn tên'. Một ngàn mũi Xạ Nhật tiễn chớp mắt tiêu diệt trư yêu, cực kỳ tuyệt vời!
- Chúng ta đã nghe ngươi nhai đi nhai lại nhiều lần, các ngươi kiếm được ích lợi rất lớn, nhưng ngươi vẫn chưa nói rốt cuộc là ai giúp các ngươi?
- Hừ hừ, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra. Hắn chính là Huyết Ma, Huyết Ma Diêm Xuyên, các ngươi biết không? Tại Phong Yêu sơn mạch, một người giết sáu ngàn người, là cường giả!
............
......
...
Nghe dưới lầu thổi phồng, Diêm Xuyên hơi ngạc nhiên. Diêm Xuyên cúi đầu nhìn, trông thấy những dong tu gặp ở trên đường đến Vô Ưu thành.
Thủ lĩnh dong tu, Mộc Thiên lý cười uống rượu, nhìn đám thuộc hạ nói khoác.
Diêm Xuyên hơi biến đổi sắc mặt, nhìn bên dưới, nói với Hoắc Quang ngồi một bên:
- Đi mời Mộc Thiên lý lên đây.
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang rất nhanh đi xuống lầu.
Mọi người không hiểu Diêm Xuyên có ý gì nhưng cũng không hỏi, vì đáp án rất nhanh công bố.
Rất nhanh, Mộc Thiên lý cẩn thận đi lên lầu hai, trông thấy Tử Tử.
Mộc Thiên lý kinh ngạc bật thốt:
- A!
Mới nãy được Hoắc Quang mời Mộc Thiên lý liền biết là Diêm Xuyên, đang không biết nên đối mặt thế nào thì chợt thấy sao chổi Tử Tử, gã kinh hoàng.
Mộc Thiên lý vội nói:
- Kính chào tiền bối, kính chào Tử cô nương!
Diêm Xuyên cười nói:
- Không cần cẩn thận như vậy, ngươi cứ đứng ở đó đi.
- Vâng, đa tạ tiền bối!
Mộc Thiên lý đứng ngoài hai trượng.
Mộc Thiên lý vội hỏi:
- Không biết tiền bối gọi ta lại đây có gì sai bảo?
Diêm Xuyên hỏi:
- Lần trước nghe ngươi nói một tháng ngươi mạo hiểm sinh mệnh có thể kiếm được năm mươi hạ phẩm linh thạch?
- Đúng vậy.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Vậy trong dong tu thì con số này như thế nào?
Mộc Thiên lý nghe hỏi, lộ vẻ tự hào nói:
- Tiền bối, không phải ta thổi phồng chứ con số của ta ở trong giới dong tu đã là thượng đẳng, rất nhiều tu giả một tháng không kiếm được linh thạch, còn lỗ lã nhiều.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- A?
Mộc Thiên lý khiêm tốn nói:
- Ha ha, đương nhiên đó là những tán tu nhỏ như chúng ta, không thể so với Đại Hà tông.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Ha ha, ví dụ ta cho ngươi một tháng một viên trung phẩm linh thạch thuê ngươi thì ngươi có đồng ý không?
Mộc Thiên lý bất ngờ hỏi:
- Một viên trung phẩm linh thạch vậy tương đương với một trăm viên hạ phẩm linh thạch? Tiền bối đang nói giỡn đúng không?
Mục Dã vương quát ngăn Đan Thanh Tử:
- Đan Thanh Tử!
Mục Dã vương nhìn hướng Lưu Cương.
Mục Dã vương nhìn Lưu Cương, nói:
- Lưu Cương, ngươi nói đi.
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Đệ tử bản năng có trực giác bên trong có nguy hiểm, khi đó đệ tử cũng không biết.
Đan Thanh Tử trầm giọng nói:
- Không biết ngươi còn ngăn cản sư phụ?
Mục Dã vương lắc đầu, nói:
- Để hắn nói!
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Đa tạ sư phụ tin tưởng. Trên đường trở về đệ tử đã nghĩ ra, cái này không chỉ nguy hiểm, là rất nguy hiểm!
- A?
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh không phải thịt mỡ mà là mầm họa. Sư phụ thử nghĩ đi, khối thịt mỡ Nhật Nguyệt Minh vốn là của Diêm Xuyên, bây giờ hắn không ăn mà vứt ra cho sư phụ thì ba U tông sẽ nghĩ sao? Họ sẽ để cho sư phụ nuốt vào?
- Ba U tông đối phó Ngự Yêu tông ta?
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Ba U tông sẽ đối phó Ngự Yêu tông, chúng như ba con chó dữ, nếu cùng nhau đối đầu với Ngự Yêu tông, Đại Hà tông tọa sơn nhìn hổ đấu thì sư phụ nghĩ sao?
Mục Dã vương con ngươi co rút.
Đan Thanh Tử đứng bên cạnh khó hiểu hỏi:
- Cái gì?
- Cái gì?
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Diệt tông!
Đan Thanh Tử giật mình kêu lên:
- Cái gì? Không thể nào!
Lưu Cương cười lạnh nói:
- Tại sao không thể? Ba U tông không chia được sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh, chỉ cần Ngự Yêu tông ta bị diệt thì họ chia được hai phần, tại sao không làm?
Mục Dã vương sắc mặt âm trầm.
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Nhưng Diêm Xuyên đưa khối thịt mỡ này cho ba U tông rồi.
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Không, không phải cho ba U tông mà là Thượng U tông. Mặc dù ba U tông quan hệ thân thiết nhưng rốt cuộc là ba tông môn. Sư huynh không thấy trên đại điện hôm nay sao? Diêm Xuyên đưa ích lợi cho Thượng U tông, lại làm Hạ U tông, Trung U tông mất mặt.
Đan Thanh Tử nhíu mày nói:
- Tại sao vậy?
Mục Dã Vương nheo mắt nói:
- Ly gián quan hệ nội bộ của ba U tông, phân hóa ba tông!
Lưu Cương lập tức khen:
- S anh minh!
Trong đại điện không khí nặng nề, nghĩ đến mọi chuyện, tất cả có cảm giác không rét mà run.
Đan Thanh Tử sắc mặt khó xem nói:
- Diêm Xuyên rốt cuộc định làm cái gì?
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Ta cũng không biết, nhưng bây giờ chúng ta tốt nhất chính là án binh bất động, không tranh không giành, nhìn xem bọn họ làm sao.
Mục Dã vương trầm giọng nói:
- Diêm Xuyên này không đơn giản.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Còn nữa, đại sư huynh, tam sư huynh, tốt nhất là các ngươi hãy quên đi mối thù ngày xưa với Diêm Xuyên. Mặc dù Đại Hà tông có ít đệ tử nhưng cũng chỉ vì cái chết của Diêm Đào tạo thành, Đại Hà tông vẫn có rất nhiều đệ tử cao giai. Ngự Yêu tông của ta không thể so với Đại Hà tông hay ba U tông, ở vào thực lực yếu nhất. Hiện giờ Đại Hà tông và ba U tông đấu nhau, chúng ta tốt nhất là chờ nhìn biến động.
Đan Thanh Tử và tam sư huynh nhướng mày nói:
- A?
Mục Dã vương trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Hai ngươi nếu không kiềm chế được bản thân thì về tông trước đi!
Đan Thanh Tử vội nói:
- Vâng, xin sư phụ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ kiềm chế!
Vô Ưu thành, trên con đường náo nhiệt.
Thật nhiều tu giả tới lui. Tại đây tất cả tu giả đi trên mặt đất, tuân theo quy tắc của Vô Ưu thành.
Trong khu kinh doanh buôn bán, có một tửu lâu to lớn cao năm tầng.
Đó là Túy Tiên lâu cực kỳ nổi tiéng của Vô Ưu thành.
Diêm Xuyên, Tử Tử ngồi trên tầng năm nhìn phong cảnh trên đường, nghe đại sảnh dưới lầu ồn ào.
Một ít tán tu ngồi cùng một chỗ, cùng nhau nói chuyện, hát hò, vui vẻ cười đùa.
Cách không xa, đám Hoắc Quang ngồi cùng bàn.
Diêm Xuyên và Tử Tử ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt mười bình mỹ tửu.
Tử Tử nhẹ nhàng rót rượu. Diêm Xuyên nhấm nháp.
Diêm Xuyên đặt ly rượu xuống, nói:
- Rượu này rất khá, vào miệng ngọt lạnh, nếm lại thì có loại cay cay, tên nó là gì?
Tử Tửt giải thích:
- Nó tên là ‘Tương Tư Lệ’.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Tương Tư Lệ? Tương tư ngọt, tương tư khổ, hay cho ‘Tương Tư Lệ’!
Phía không xa, Túy Kiếm Sinh sờ mũi, buồn bực nói:
- Tại sao sư phụ cái gì cũng hiểu? Ta uống lâu như vậy tại sao không cảm giác ra nhè nhẹ cay?
Tam Kiếm hiệp ở một bên vội nói:
- Sư phụ là người có phẩm vị, sư phụ là như trâu uống nước. Túy Kiếm Sinh chỉ biết uống nhiều, không hiểu rượu!
- Ta không hiểu rượu?
Túy Kiếm Sinh trừng mắt, hai sư huynh đệ vui đùa ầm ĩ.
Diêm Xuyên phẩm rượu, dưới lầu vọng lên tiếng khoe khoang.
- Các ngươi không biết đâu, lúc đó con trư yêu rất lợi hại, mắt thấy chúng ta xong đời thì nghe tiếng 'bắn tên'. Một ngàn mũi Xạ Nhật tiễn chớp mắt tiêu diệt trư yêu, cực kỳ tuyệt vời!
- Chúng ta đã nghe ngươi nhai đi nhai lại nhiều lần, các ngươi kiếm được ích lợi rất lớn, nhưng ngươi vẫn chưa nói rốt cuộc là ai giúp các ngươi?
- Hừ hừ, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra. Hắn chính là Huyết Ma, Huyết Ma Diêm Xuyên, các ngươi biết không? Tại Phong Yêu sơn mạch, một người giết sáu ngàn người, là cường giả!
............
......
...
Nghe dưới lầu thổi phồng, Diêm Xuyên hơi ngạc nhiên. Diêm Xuyên cúi đầu nhìn, trông thấy những dong tu gặp ở trên đường đến Vô Ưu thành.
Thủ lĩnh dong tu, Mộc Thiên lý cười uống rượu, nhìn đám thuộc hạ nói khoác.
Diêm Xuyên hơi biến đổi sắc mặt, nhìn bên dưới, nói với Hoắc Quang ngồi một bên:
- Đi mời Mộc Thiên lý lên đây.
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang rất nhanh đi xuống lầu.
Mọi người không hiểu Diêm Xuyên có ý gì nhưng cũng không hỏi, vì đáp án rất nhanh công bố.
Rất nhanh, Mộc Thiên lý cẩn thận đi lên lầu hai, trông thấy Tử Tử.
Mộc Thiên lý kinh ngạc bật thốt:
- A!
Mới nãy được Hoắc Quang mời Mộc Thiên lý liền biết là Diêm Xuyên, đang không biết nên đối mặt thế nào thì chợt thấy sao chổi Tử Tử, gã kinh hoàng.
Mộc Thiên lý vội nói:
- Kính chào tiền bối, kính chào Tử cô nương!
Diêm Xuyên cười nói:
- Không cần cẩn thận như vậy, ngươi cứ đứng ở đó đi.
- Vâng, đa tạ tiền bối!
Mộc Thiên lý đứng ngoài hai trượng.
Mộc Thiên lý vội hỏi:
- Không biết tiền bối gọi ta lại đây có gì sai bảo?
Diêm Xuyên hỏi:
- Lần trước nghe ngươi nói một tháng ngươi mạo hiểm sinh mệnh có thể kiếm được năm mươi hạ phẩm linh thạch?
- Đúng vậy.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Vậy trong dong tu thì con số này như thế nào?
Mộc Thiên lý nghe hỏi, lộ vẻ tự hào nói:
- Tiền bối, không phải ta thổi phồng chứ con số của ta ở trong giới dong tu đã là thượng đẳng, rất nhiều tu giả một tháng không kiếm được linh thạch, còn lỗ lã nhiều.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- A?
Mộc Thiên lý khiêm tốn nói:
- Ha ha, đương nhiên đó là những tán tu nhỏ như chúng ta, không thể so với Đại Hà tông.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Ha ha, ví dụ ta cho ngươi một tháng một viên trung phẩm linh thạch thuê ngươi thì ngươi có đồng ý không?
Mộc Thiên lý bất ngờ hỏi:
- Một viên trung phẩm linh thạch vậy tương đương với một trăm viên hạ phẩm linh thạch? Tiền bối đang nói giỡn đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.