Quyển 3 - Chương 114: Một mình giết mười hai vạn
Quan Kỳ
17/01/2014
Ầm!
Huyết hải thu lại, Ngọc Đế kiếm trận cũng thu, đột nhiên xung quanh hồi phục bình thường, chỉ để lại một đống cái xác không có máu. Trừ Diêm Xuyên khống chế huyết hải, máu của đám tu giả đều bị Ngọc Đế kiếm rút sạch.
Diêm Xuyên đứng trước núi thây.
Đường quân thứ hai dụ đám tu giả vào thành nay lại chạy tới.
Đám tướng sĩ quỳ một gối xuống đất nói:
- Bái kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Diêm Xuyên quát:
- Dọn dẹp mấy cái xác này, chút nữa lại có người tới!
- Tuân lệnh!
Đại quân nhanh chóng kheineg xác đi.
Diêm Xuyên chạy tới cửa bắc, vì hắn hiểu cửa bắc sẽ lại có một vạn bốn ngàn Khí cảnh tu giả bị dẫn dụ vào trong thành.
Vèo!
Diêm Xuyên rời đi, để lại một đám tướng sĩ rung động.
- Ngô hoàng quá lợi hại!
- Những người này đều là Khí cảnh, một vạn bốn ngàn Khí cảnh, còn có nhiều Thần cảnh, thậm chí là Hư cảnh?
- Đại Trăn, ta là quân nhân của Đại Trăn, ta là thần tử của ngô hoàng!
.........
......
...
Đám tướng sĩ vô cùng hưng phấn thu thập xác chết chỗ này.
Đám tướng sĩ tiến vào Đại Trăn mới bắt đầu là vì linh thạch, nhưng có ai không hy vọng đi theo một tuyệt thế cường giả?
Không nói đến trận chiến khai quốc, nó đã vượt qua tri thức của mọi người nhiều, cuộc chiến hôm nay họ có thể chạm đến, hơn nữa rung động sâu nhất.
Một vạn bốn ngàn Khí cảnh, chỉ ngắn ngủi vài canh giờ, toàn quân bị diệt?
Một tướng quân hét to:
- Đừng sững sờ nữa, mau làm việc!
- Tuân lệnh!
Đám tướng sĩ nhanh chóng thu dọn tàn cuộc.
Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận, siêu cấp Diêm Xuyên lao hướng bốn cửa thành.
Tu giả các đường bất giác bị giết chết.
Dù tu giả rất mạnh, có nhiều tu giả đặc biệt thông minh, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc binh pháp dùng ở giới tu hành khiến các tu giả phản ứng chậm chạp.
Có lẽ trải trận này nhiều tu giả sau này sẽ hiểu, thậm chí suy một ra ba. Nhưng giờ phút này, binh pháp thế gian mà họ khinh thường bày ra trước mặt đám tu giả, ai cũng chậm một nhịp.
Có lẽ chỉ ngây ngốc một chút, có lẽ vào trong Minh Đô thành tràn ngập sương mù thì các tu giả sẽ cảm giác được mai phục. Nhưng lần này cũng kém một chút, chỉ chậm một tiết tấu.
Nhưng một tiết tấu lại đẩy từng tu giả xuống vực sâu tử vong.
Siêu cấp Diêm Xuyên, hình dạng thứ hai, với Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận, điên cuồng tàn sát.
Tu vi của Diêm Xuyên theo Ngọc Đế kiếm trưởng thành mà nhanh chóng tăng lên.
Từ lúc trước khai chiến Diêm Xuyên là Khí cảnh đệ ngũ trọng.
Khí cảnh đệ lục trọng!
Khí cảnh đệ thất trọng!
Khí cảnh đệ bát trọng!
Giết chóc điên cuồng không khiến Diêm Xuyên uể oải, ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn, tu vi tăng vọt. Diêm Xuyên tàn sát một vạn bốn ngàn Khí cảnh tốn thời gian ngày càng ngắn, từ lúc ban đầu hai canh giờ, đến cuối cùng chỉ cần một canh giờ.
Thực lực của Diêm Xuyên đang tăng lên, thực lực Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận cũng tăng vọt.
Đại quân chín đường lục tục tiến vào Minh Đô thành.
Ầm ầm!
Đại quân chín đường hoàn toàn bị hủy diệt, tu vi của Diêm Xuyên cũng chính thức trùng kích đến Khí cảnh đệ cửu trọng.
- Khí cảnh đệ cửu trọng sao?
Diêm Xuyên đạp trên núi thây, vừa lòng cảm nhận bản thân.
Vù vù!
Tóc dài của Diêm Xuyên bỗng rút lại, màu mắt trở về bình thường.
Thời gian một ngày đã tới, siêu cấp thần thông, một lần chỉ có thể một ngày, lần sau phải chờ đến một tháng nữa mới thi triển được. Thân thể Diêm Xuyên cảm thấy hơi yếu.
Các tướng sĩ chạy tới kích động nói:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Diêm Xuyên vươn tay cầm Ngọc Đế kiếm đỏ như máu, gật đầu.
Diêm Xuyên hội hợp cùng Dịch Phong, Mặc Vũ Hề, cùng nhau đi tới cửa nam thành.
Thanh Long vẫn hơi khó hiểu hỏi:
- Diêm, Diêm công tử, không, Diêm Hoàng, mới rồi ta đang nằm mơ sao?
Trong cửa thành nam, vài chục vạn tướng sĩ vác xác đám Khí cảnh, Thần cảnh đi tới dưới thành, ai nấy hưng phấn nhìn trên thành lầu.
Mặc Vũ Hề kinh thán nói:
- Mấy chục vạn Khí cảnh lại bị ngươi giết sạch chỉ trong một ngày?
Diêm Xuyên cười nói:
- Cũng không phải là lần đầu tiên.
Mặc Vũ Hề khen nói:
- Không phải là lần đầu tiên sao? Ý ngươi nói lần ở Phong Yêu sơn mạch? Ngươi dùng tu vi Tinh cảnh đồ sát sáu ngàn đệ tử Nhật Nguyệt minh? Nhưng lúc đó không thể so với hiện tại.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lúc ở Tinh cảnh ta đồ sát đa số là Tinh cảnh, bây giờ ta là Tinh cảnh, chỉ đồ sát Khí cảnh, Thần cảnh, Hư cảnh chỉ là thiểu số, gần như giết cùng giai.
Mặc Vũ Hề trợn mắt nói:
- Cùng giai? Nhưng không có kiểu giết nào như ngươi. Người khác đều là khiêu chiến một, hai người, ngươi thì thật giỏi, một lần giết sáu ngàn, giờ càng tuyết hơn, giết mười hai vạn. Giết mời hai vạn cùng giai?
Mặc Vũ Hề không biết nên nói như thế nào với Diêm Xuyên.
Trong lịch sử không thiếu tu giả mạnh mẽ, không ít nhân vật kiêu hùng làm chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành diệt tộc. Nhưng ai có thể so với Diêm Xuyên? Giết mấy chục vạn tu giả cùng giai trong một ngày?
Mặc Vũ Hề câm nín, mà càng nhiều là tôn sùng.
Diêm Xuyên mang theo đám Mặc Vũ Hề, Dịch Phong đứng trên thành lầu hướng nam, nhìn phương nam, chờ đợi đại quân cuối cùng trở về.
Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:
- Đại Trăn đã có hơn hai mươi đại yêu hổ tộc từ bốn phương tới, tại sao ngươi không dùng?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Dùng? Bây giờ còn chưa thể dùng hổ tộc.
- Tại sao?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Tâm của Bạch Đế Thiên còn chưa ổn định.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:
- A? Không phải hắn đã giúp ngươi ngăn Mão Nhật đạo quân? Thậm chí còn từ chối Dậu Nguyệt đạo quân, từ chối lời mời của Đại Chiêu thánh địa ta?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Đúng vậy. Nhưng đó không đại biểu hổ tộc toàn tâm toàn ý hiệp lực với Đại Trăn, hổ tộc có thể tùy thời rời khỏi Đại Trăn.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:
- Tại sao như vậy? Không phải Bạch Đế Thiên đã hứa với ngươi sao?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Cái đó phải xem lại, vì tiền đồ một tộc, ai đều có thể lỡ hẹn. Trong lòng Bạch Đế Thiên có tám phần nguyện ý hợp sức với Đại Trăn, nhưng vẫn có hai phần do dự. Ta hiểu Bạch Đế Thiên, đổi lại là ta cũng có cùng suy nghĩ.
- Vậy là hắn không chịu buông ra sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Thật ra thì Bạch Đế Thiên đang cược, cược tương lai của hổ tộc. Nếu ta không cho hắn đủ niềm tìn thì sao hắn có thể được ăn cả ngã về không? Nếu ta yếu ớt không chịu nổi, không thể giải quyết được Đại Vũ Thiên tông thì làm sao khiến Bạch Đế Thiên tin tưởng ta có thể mang đến huy hoàng cho hổ tộc. Hổ tộc của hắn làm sao chịu cột trên chiếc thuyền Đại Trăn cùng sống cùng chết đây?
Dường như Mặc Vũ Hề đã hiểu, ồ lên:
- Ừm!
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Yên tâm đi, đợi ta bình định Đại Vũ Thiên tông thì đương nhiên hổ tộc sẽ cho ta sử dụng.
Mặc Vũ Hề gật đầu, nói:
- Bạch Đế Thiên là một người cẩn thận.
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Không phải cẩn thận, không nắm chắc là thì không ra sức, Bạch Đế Thiên là người cực kỳ thông minh, hổ tộc ở trong tay hắn nổi lên là chuyện đương nhiên.
Trong khi Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề trò chuyện thì Thanh Long mở miệng.
Huyết hải thu lại, Ngọc Đế kiếm trận cũng thu, đột nhiên xung quanh hồi phục bình thường, chỉ để lại một đống cái xác không có máu. Trừ Diêm Xuyên khống chế huyết hải, máu của đám tu giả đều bị Ngọc Đế kiếm rút sạch.
Diêm Xuyên đứng trước núi thây.
Đường quân thứ hai dụ đám tu giả vào thành nay lại chạy tới.
Đám tướng sĩ quỳ một gối xuống đất nói:
- Bái kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Diêm Xuyên quát:
- Dọn dẹp mấy cái xác này, chút nữa lại có người tới!
- Tuân lệnh!
Đại quân nhanh chóng kheineg xác đi.
Diêm Xuyên chạy tới cửa bắc, vì hắn hiểu cửa bắc sẽ lại có một vạn bốn ngàn Khí cảnh tu giả bị dẫn dụ vào trong thành.
Vèo!
Diêm Xuyên rời đi, để lại một đám tướng sĩ rung động.
- Ngô hoàng quá lợi hại!
- Những người này đều là Khí cảnh, một vạn bốn ngàn Khí cảnh, còn có nhiều Thần cảnh, thậm chí là Hư cảnh?
- Đại Trăn, ta là quân nhân của Đại Trăn, ta là thần tử của ngô hoàng!
.........
......
...
Đám tướng sĩ vô cùng hưng phấn thu thập xác chết chỗ này.
Đám tướng sĩ tiến vào Đại Trăn mới bắt đầu là vì linh thạch, nhưng có ai không hy vọng đi theo một tuyệt thế cường giả?
Không nói đến trận chiến khai quốc, nó đã vượt qua tri thức của mọi người nhiều, cuộc chiến hôm nay họ có thể chạm đến, hơn nữa rung động sâu nhất.
Một vạn bốn ngàn Khí cảnh, chỉ ngắn ngủi vài canh giờ, toàn quân bị diệt?
Một tướng quân hét to:
- Đừng sững sờ nữa, mau làm việc!
- Tuân lệnh!
Đám tướng sĩ nhanh chóng thu dọn tàn cuộc.
Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận, siêu cấp Diêm Xuyên lao hướng bốn cửa thành.
Tu giả các đường bất giác bị giết chết.
Dù tu giả rất mạnh, có nhiều tu giả đặc biệt thông minh, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc binh pháp dùng ở giới tu hành khiến các tu giả phản ứng chậm chạp.
Có lẽ trải trận này nhiều tu giả sau này sẽ hiểu, thậm chí suy một ra ba. Nhưng giờ phút này, binh pháp thế gian mà họ khinh thường bày ra trước mặt đám tu giả, ai cũng chậm một nhịp.
Có lẽ chỉ ngây ngốc một chút, có lẽ vào trong Minh Đô thành tràn ngập sương mù thì các tu giả sẽ cảm giác được mai phục. Nhưng lần này cũng kém một chút, chỉ chậm một tiết tấu.
Nhưng một tiết tấu lại đẩy từng tu giả xuống vực sâu tử vong.
Siêu cấp Diêm Xuyên, hình dạng thứ hai, với Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận, điên cuồng tàn sát.
Tu vi của Diêm Xuyên theo Ngọc Đế kiếm trưởng thành mà nhanh chóng tăng lên.
Từ lúc trước khai chiến Diêm Xuyên là Khí cảnh đệ ngũ trọng.
Khí cảnh đệ lục trọng!
Khí cảnh đệ thất trọng!
Khí cảnh đệ bát trọng!
Giết chóc điên cuồng không khiến Diêm Xuyên uể oải, ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn, tu vi tăng vọt. Diêm Xuyên tàn sát một vạn bốn ngàn Khí cảnh tốn thời gian ngày càng ngắn, từ lúc ban đầu hai canh giờ, đến cuối cùng chỉ cần một canh giờ.
Thực lực của Diêm Xuyên đang tăng lên, thực lực Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận cũng tăng vọt.
Đại quân chín đường lục tục tiến vào Minh Đô thành.
Ầm ầm!
Đại quân chín đường hoàn toàn bị hủy diệt, tu vi của Diêm Xuyên cũng chính thức trùng kích đến Khí cảnh đệ cửu trọng.
- Khí cảnh đệ cửu trọng sao?
Diêm Xuyên đạp trên núi thây, vừa lòng cảm nhận bản thân.
Vù vù!
Tóc dài của Diêm Xuyên bỗng rút lại, màu mắt trở về bình thường.
Thời gian một ngày đã tới, siêu cấp thần thông, một lần chỉ có thể một ngày, lần sau phải chờ đến một tháng nữa mới thi triển được. Thân thể Diêm Xuyên cảm thấy hơi yếu.
Các tướng sĩ chạy tới kích động nói:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Diêm Xuyên vươn tay cầm Ngọc Đế kiếm đỏ như máu, gật đầu.
Diêm Xuyên hội hợp cùng Dịch Phong, Mặc Vũ Hề, cùng nhau đi tới cửa nam thành.
Thanh Long vẫn hơi khó hiểu hỏi:
- Diêm, Diêm công tử, không, Diêm Hoàng, mới rồi ta đang nằm mơ sao?
Trong cửa thành nam, vài chục vạn tướng sĩ vác xác đám Khí cảnh, Thần cảnh đi tới dưới thành, ai nấy hưng phấn nhìn trên thành lầu.
Mặc Vũ Hề kinh thán nói:
- Mấy chục vạn Khí cảnh lại bị ngươi giết sạch chỉ trong một ngày?
Diêm Xuyên cười nói:
- Cũng không phải là lần đầu tiên.
Mặc Vũ Hề khen nói:
- Không phải là lần đầu tiên sao? Ý ngươi nói lần ở Phong Yêu sơn mạch? Ngươi dùng tu vi Tinh cảnh đồ sát sáu ngàn đệ tử Nhật Nguyệt minh? Nhưng lúc đó không thể so với hiện tại.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lúc ở Tinh cảnh ta đồ sát đa số là Tinh cảnh, bây giờ ta là Tinh cảnh, chỉ đồ sát Khí cảnh, Thần cảnh, Hư cảnh chỉ là thiểu số, gần như giết cùng giai.
Mặc Vũ Hề trợn mắt nói:
- Cùng giai? Nhưng không có kiểu giết nào như ngươi. Người khác đều là khiêu chiến một, hai người, ngươi thì thật giỏi, một lần giết sáu ngàn, giờ càng tuyết hơn, giết mười hai vạn. Giết mời hai vạn cùng giai?
Mặc Vũ Hề không biết nên nói như thế nào với Diêm Xuyên.
Trong lịch sử không thiếu tu giả mạnh mẽ, không ít nhân vật kiêu hùng làm chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành diệt tộc. Nhưng ai có thể so với Diêm Xuyên? Giết mấy chục vạn tu giả cùng giai trong một ngày?
Mặc Vũ Hề câm nín, mà càng nhiều là tôn sùng.
Diêm Xuyên mang theo đám Mặc Vũ Hề, Dịch Phong đứng trên thành lầu hướng nam, nhìn phương nam, chờ đợi đại quân cuối cùng trở về.
Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:
- Đại Trăn đã có hơn hai mươi đại yêu hổ tộc từ bốn phương tới, tại sao ngươi không dùng?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Dùng? Bây giờ còn chưa thể dùng hổ tộc.
- Tại sao?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Tâm của Bạch Đế Thiên còn chưa ổn định.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:
- A? Không phải hắn đã giúp ngươi ngăn Mão Nhật đạo quân? Thậm chí còn từ chối Dậu Nguyệt đạo quân, từ chối lời mời của Đại Chiêu thánh địa ta?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Đúng vậy. Nhưng đó không đại biểu hổ tộc toàn tâm toàn ý hiệp lực với Đại Trăn, hổ tộc có thể tùy thời rời khỏi Đại Trăn.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:
- Tại sao như vậy? Không phải Bạch Đế Thiên đã hứa với ngươi sao?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Cái đó phải xem lại, vì tiền đồ một tộc, ai đều có thể lỡ hẹn. Trong lòng Bạch Đế Thiên có tám phần nguyện ý hợp sức với Đại Trăn, nhưng vẫn có hai phần do dự. Ta hiểu Bạch Đế Thiên, đổi lại là ta cũng có cùng suy nghĩ.
- Vậy là hắn không chịu buông ra sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Thật ra thì Bạch Đế Thiên đang cược, cược tương lai của hổ tộc. Nếu ta không cho hắn đủ niềm tìn thì sao hắn có thể được ăn cả ngã về không? Nếu ta yếu ớt không chịu nổi, không thể giải quyết được Đại Vũ Thiên tông thì làm sao khiến Bạch Đế Thiên tin tưởng ta có thể mang đến huy hoàng cho hổ tộc. Hổ tộc của hắn làm sao chịu cột trên chiếc thuyền Đại Trăn cùng sống cùng chết đây?
Dường như Mặc Vũ Hề đã hiểu, ồ lên:
- Ừm!
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Yên tâm đi, đợi ta bình định Đại Vũ Thiên tông thì đương nhiên hổ tộc sẽ cho ta sử dụng.
Mặc Vũ Hề gật đầu, nói:
- Bạch Đế Thiên là một người cẩn thận.
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Không phải cẩn thận, không nắm chắc là thì không ra sức, Bạch Đế Thiên là người cực kỳ thông minh, hổ tộc ở trong tay hắn nổi lên là chuyện đương nhiên.
Trong khi Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề trò chuyện thì Thanh Long mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.