Quyển 3 - Chương 115: Nghe tiếng sợ vỡ mật
Quan Kỳ
17/01/2014
Mắt Thanh Long sáng lên nói:
- Thánh nữ, Diêm Hoàng, nhìn xem, tới rồi!
Phía xa, trong rừng núi có nhiều tướng sĩ chạy nhanh tới.
Ầm ầm!
Trong sơn cốc truyền đến tiếng nổ ầm ầm.
- Chạy mau, vào Minh Đô thành, lão tử chặn lại chúng, mau lên!
Là tiếng rống của Hoắc Quang.
Trong sơn cốc truyền đến tiếng cảm động của các tướng sĩ:
- Tuân lệnh đại nhân!
Lúc chiến đấu thì xông tới trước nhất, lúc lui thì đi ở cuối cùng, thống soái như vậy có tướng sĩ nào không kính? Mặc dù có Dịch Phong tính toán không sai sót, nhưng giống như Hoắc Quang càng có thể vun đắp tình cảm với tướng sĩ.
Khả năng bố cục, đánh nhau của Dịch Phong mạnh hơn Hoắc Quang rất nhiều, nhưng gã nói một câu có thể khiến tướng sĩ cam tâm tình nguyện đi chết vì gã, đây là điều Dịch Phong không thể làm được.
Đại quân nhanh chóng rút hướng Minh Đô thành.
- Grao!
Ầm!
Ầm!
Trên bầu trời có hai bóng người vây công Hoắc Quang tay cầm trường thương.
Phía sau vang tiếng cười to kiêu ngạo:
- Đi địa đạo? Đi đáy hồ? Đi rừng rậm? Đi đầm lầy? Hoắc Quang, đội quân này của ngươi thật biết trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng ta đuổi kịp, ha ha ha ha!
Phái trên nam thành lầu.
Dịch Phong thầm thở phào, mặt lộ vui mừng.
Diêm Xuyên vừa lòng nói:
- Dịch Phong, tính toán không sai, mười đường đại quân khi tới Minh Đô thành đều đúng lúc bị đối phương đuổi kịp.
Dịch Phong cười nói:
- Chủ yếu là địa hình xung quanh tại hạ đều có đi qua, hơn nữa khiến nhóm Túy Kiếm Sinh đích thân đo đạc.
Tướng sĩ trốn ra nhìn thấy Diêm Xuyên trên nam thành lầu, kêu lên:
- Ngô hoàng? Đó là ngô hoàng, mau, mau vào thành!
Các tướng sĩ hưng phấn chạy hướng Minh Đô thành.
Giờ phút này tướng sĩ chỉ còn lại bốn vạn, hiển nhiên trên đường hai, ba này chạy trốn đã có một số chết dưới kiếm của tu giả tông môn.
Ầm!
Hoắc Quang đánh bay một tu giả hạ Hư cảnh, người đầy vết thương bay nhanh hươnegs Minh Đô thành.
Hai Hư cảnh vôn truy sát Hoắc Quang bỗng híp mắt, khựng lại.
Bởi vì bọn họ trông thấy Diêm Xuyên đứng trên nam thành lầu.
- Diêm Xuyên? Tại sao hắn ở đây?
- Minh Đô thành? Lại trở về chỗ cũ?
Hai Hư cảnh trong phút chốc không nắm chắc.
Đại quân nhanh chóng vào thành.
Hoắc Quang hưng phấn nói:
- Hoàng thượng, thần không phụ sứ mệnh!
Diêm Xuyên khen rằng:
- Làm rất tốt!
Hoắc Quang cười nói:
- Đa tạ ngô hoàng!
Diêm Xuyên quay đầu nhìn hướng nam ngày càng nhiều tu giả tụ tập.
Càng lúc càng nhiều tu giả tụ lại, lần này khác với chín lần trước.
Chín lần trước bởi vì không có bóng người nên các đường tu giả phản ứng chậm.
Nhưng lần này thì khác, Diêm Xuyên bỗng nhiên xuất hiện, điều này không đúng, tại sao hắn ở đó?
Chỉ cần là tu giả có chút đầu não lập tức phát hiện không bình thường.
Không ai tự mình di mạo hiểm, họ chờ đợi tu giả khác nhanh chóng tiến đến.
Đợi một canh giờ, rốt cuộc toàn bộ một vạn bốn ngàn Khí cảnh đến đủ, bao gồm Hắc Vũ chân quân.
Hắc Vũ chân quân đứng trước nhất, bỗng nheo mắt lại.
Hắc Vũ chân quân đứng trên không trung, lạnh lùng quát:
- Diêm Xuyên, ngươi dám ra khỏi Yến Kinh?
Diêm Xuyên cười nói:
- Tại sao trẫm không dám?
Diêm Xuyên sắc mặt âm trầm nói:
- Ha ha ha ha! Tại Yến Kinh thì ta không làm gì được ngươi, nhưng chỗ này không có Kim Long khí vận Đại Trăn, để ta xem ngươi trốn đi đâu được!
Hắc Vũ chân quân cực kỳ hưng phấn, Kim Long khí vận ở Yến Kinh vĩnh viễn là ác mộng với gã, giờ phút này Diêm Xuyên dám tới đây?
Hắc Vũ chân quân thấy rõ ràng hiện tại Diêm Xuyên vẫn là Khí cảnh, Khí cảnh thì cho dù mạnh cỡ nào có thể hơn Hoắc Quang được không?
Năm nó đó để lại tai họa, hôm nay rốt cuộc có thể nhổ cỏ tận gốc.
Diêm Xuyên khóe môi cong lên, lạnh nhạt nói:
- Trốn? Tại sao trẫm phải trốn? Ngược lại là các ngươi, chỉ bằng vào các ngươi có thể làm gì trăm vạn đại quân của ta?
Hắc Vũ chân quân hưng phấn cười nói:
- Trăm vạn đại quân? Ha ha ha, không nói ngươi không có, cho dù có thì làm sao? Chỗ này ta có một vạn bốn ngàn Khí cảnh, không lâu sau ta còn có mười hai vạn Khí cảnh tiến đến!
Nhưng Hắc Vũ chân quân mới la đến một nửa thì thấy Diêm Xuyên vung tay lên.
Bỗng nhiên trong Minh Đô thành bay ra từng cái xác.
- A? Trương chưởng môn!
- A, Lý chưởng môn!
- Sao có thể, đó là chưởng môn Tam Nguyên tông!
.........
...
Xung quanh Hắc Vũ chân quân bỗng vang tiếng hét thất thanh.
Từng các xác bay ra tựa như bồn nước lạnh đổ ập xuống đầu mọi người.
Rào!
Rào!
Từng bồn nước lạnh không ngừng đổ xuống.
Từng cái xác bay ra, đa số mọi người biến sắc.
Một trăm, một ngàn, một vạn, mười vạn, mười hai vạn.
Bên ngoài Minh Đô thành, Hắc Vũ chân quân cảm giác tay chân lạnh lẽo, nhưngx người này đều là mười đường binh chia ra, đều là chưởng môn.
Hắc Vũ chân quân căm hận rống lên:
- Không có khả năng, không có khả năng!
Hắc Vũ chân quân vung tay hút lấy một tu giả.
Hắc Vũ chân quân mặt trắng bệch nói:
- Thật sự đúng vậy, sư đệ, thật sự là ngươi!
Mười mấy vạn cái xác, bây giờ không nói đến chiến đấu, chỉ nhìn mười mấy vạn cáci xác, đám tu giả theo sau lưng Hắc Vũ chân quân lộ vẻ kinh dị.
Bốn ngày trước còn nói chuyện với nhau, mới có bốn ngày mà toàn quân bị diệt, toàn bộ chết rồi? Thậm chí những cái xác không có máu, đều bị hút sạch máu.
Một vạn bốn ngàn Khí cảnh, rất nhiều tu giả chưa từng gặp tình cảnh máu me như vậy.
Đầy đất tay chân cụt, đầu người, liếc mắt nhìn đều là những người ngày xưa quen biết.
Những người này đều đối đầu với Diêm Xuyên, muốn giết chết hắn, kết quả chết hết.
Mười mấy vạn Khí cảnh đều đã chết? Vậy mình còn muốn giết Diêm Xuyên không?
Còn muốn nối gót theo họ không?
Bắp chân run lên, đánh rùng mình.
- Mã đạo hữu, liên minh bao vây tiễu trừ Đại Trăn xin cho phép tại hạ rút lui, không tham gia!
- Triệu đạo hữu, xin lỗi, ta phải đi về.
- Trần đạo hữu, ta bỗng nhiên nghĩ tới, trong nhà đan lô còn đang đốt đan dược, đã quên tắt lửa, phải về ngay.
- Lý đạo hữu, xin lỗi, thê tử của ta sắp tới ngày sinh, ta phải về trông chừng thê tử.
- Vương đạo hữu, ta nhớ ra rồi, sắp tới lễ tang của tam sư thúc ta, ta phải mau quay về tham gia.
..................
.........
...
Từng tiếng cao lui giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn.
Đệ tử Khí cảnh Đại Vũ Thiên tông mời gọi hảo hữu, mọi người vốn chỉ đến góp vui, kết thiện duyên với Đại Vũ Thiên tông, nhưng không ai nói đây là đường chết.
Mười mấy vạn người trước đó đã chết, còn ở lại chẳng phải là chờ chết sao?
Đi, đi mau!
Trong kinh khủng, các hảo hữu 'Không nói nghĩa khí' chớp mắt tứ tan.
Những người này không phải Đại Vũ Thiên tông, cũng không là đệ tử tông môn phụ thuộc Đại Vũ Thiên tông, đến đi tự do, đương nhiên không muốn nhúng tay vào vụ việc.
Bùm!
Chớp mắt một vạn bốn ngàn Khí cảnh chỉ còn lại năm ngàn người.
Hắc Vũ chân quân sắc mặt khó coi, không phải năm ngàn đệ tử này có gan đối chiến Diêm Xuyên mà bởi vì họ đều là đệ tử của Đại Vũ Thiên tông. Tông chủ không đi, năm ngàn đệ tử cũng không thể nhúc nhích.
Nếu không phải vì Hắc Vũ chân quân đứng đây thì đám đệ tử sớm chạy vắt giò lên cổ.
Đánh? Còn đánh cái quái gì? Mới có mấy ngày mà những người đó chết hết, chết sạch!
- Thánh nữ, Diêm Hoàng, nhìn xem, tới rồi!
Phía xa, trong rừng núi có nhiều tướng sĩ chạy nhanh tới.
Ầm ầm!
Trong sơn cốc truyền đến tiếng nổ ầm ầm.
- Chạy mau, vào Minh Đô thành, lão tử chặn lại chúng, mau lên!
Là tiếng rống của Hoắc Quang.
Trong sơn cốc truyền đến tiếng cảm động của các tướng sĩ:
- Tuân lệnh đại nhân!
Lúc chiến đấu thì xông tới trước nhất, lúc lui thì đi ở cuối cùng, thống soái như vậy có tướng sĩ nào không kính? Mặc dù có Dịch Phong tính toán không sai sót, nhưng giống như Hoắc Quang càng có thể vun đắp tình cảm với tướng sĩ.
Khả năng bố cục, đánh nhau của Dịch Phong mạnh hơn Hoắc Quang rất nhiều, nhưng gã nói một câu có thể khiến tướng sĩ cam tâm tình nguyện đi chết vì gã, đây là điều Dịch Phong không thể làm được.
Đại quân nhanh chóng rút hướng Minh Đô thành.
- Grao!
Ầm!
Ầm!
Trên bầu trời có hai bóng người vây công Hoắc Quang tay cầm trường thương.
Phía sau vang tiếng cười to kiêu ngạo:
- Đi địa đạo? Đi đáy hồ? Đi rừng rậm? Đi đầm lầy? Hoắc Quang, đội quân này của ngươi thật biết trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng ta đuổi kịp, ha ha ha ha!
Phái trên nam thành lầu.
Dịch Phong thầm thở phào, mặt lộ vui mừng.
Diêm Xuyên vừa lòng nói:
- Dịch Phong, tính toán không sai, mười đường đại quân khi tới Minh Đô thành đều đúng lúc bị đối phương đuổi kịp.
Dịch Phong cười nói:
- Chủ yếu là địa hình xung quanh tại hạ đều có đi qua, hơn nữa khiến nhóm Túy Kiếm Sinh đích thân đo đạc.
Tướng sĩ trốn ra nhìn thấy Diêm Xuyên trên nam thành lầu, kêu lên:
- Ngô hoàng? Đó là ngô hoàng, mau, mau vào thành!
Các tướng sĩ hưng phấn chạy hướng Minh Đô thành.
Giờ phút này tướng sĩ chỉ còn lại bốn vạn, hiển nhiên trên đường hai, ba này chạy trốn đã có một số chết dưới kiếm của tu giả tông môn.
Ầm!
Hoắc Quang đánh bay một tu giả hạ Hư cảnh, người đầy vết thương bay nhanh hươnegs Minh Đô thành.
Hai Hư cảnh vôn truy sát Hoắc Quang bỗng híp mắt, khựng lại.
Bởi vì bọn họ trông thấy Diêm Xuyên đứng trên nam thành lầu.
- Diêm Xuyên? Tại sao hắn ở đây?
- Minh Đô thành? Lại trở về chỗ cũ?
Hai Hư cảnh trong phút chốc không nắm chắc.
Đại quân nhanh chóng vào thành.
Hoắc Quang hưng phấn nói:
- Hoàng thượng, thần không phụ sứ mệnh!
Diêm Xuyên khen rằng:
- Làm rất tốt!
Hoắc Quang cười nói:
- Đa tạ ngô hoàng!
Diêm Xuyên quay đầu nhìn hướng nam ngày càng nhiều tu giả tụ tập.
Càng lúc càng nhiều tu giả tụ lại, lần này khác với chín lần trước.
Chín lần trước bởi vì không có bóng người nên các đường tu giả phản ứng chậm.
Nhưng lần này thì khác, Diêm Xuyên bỗng nhiên xuất hiện, điều này không đúng, tại sao hắn ở đó?
Chỉ cần là tu giả có chút đầu não lập tức phát hiện không bình thường.
Không ai tự mình di mạo hiểm, họ chờ đợi tu giả khác nhanh chóng tiến đến.
Đợi một canh giờ, rốt cuộc toàn bộ một vạn bốn ngàn Khí cảnh đến đủ, bao gồm Hắc Vũ chân quân.
Hắc Vũ chân quân đứng trước nhất, bỗng nheo mắt lại.
Hắc Vũ chân quân đứng trên không trung, lạnh lùng quát:
- Diêm Xuyên, ngươi dám ra khỏi Yến Kinh?
Diêm Xuyên cười nói:
- Tại sao trẫm không dám?
Diêm Xuyên sắc mặt âm trầm nói:
- Ha ha ha ha! Tại Yến Kinh thì ta không làm gì được ngươi, nhưng chỗ này không có Kim Long khí vận Đại Trăn, để ta xem ngươi trốn đi đâu được!
Hắc Vũ chân quân cực kỳ hưng phấn, Kim Long khí vận ở Yến Kinh vĩnh viễn là ác mộng với gã, giờ phút này Diêm Xuyên dám tới đây?
Hắc Vũ chân quân thấy rõ ràng hiện tại Diêm Xuyên vẫn là Khí cảnh, Khí cảnh thì cho dù mạnh cỡ nào có thể hơn Hoắc Quang được không?
Năm nó đó để lại tai họa, hôm nay rốt cuộc có thể nhổ cỏ tận gốc.
Diêm Xuyên khóe môi cong lên, lạnh nhạt nói:
- Trốn? Tại sao trẫm phải trốn? Ngược lại là các ngươi, chỉ bằng vào các ngươi có thể làm gì trăm vạn đại quân của ta?
Hắc Vũ chân quân hưng phấn cười nói:
- Trăm vạn đại quân? Ha ha ha, không nói ngươi không có, cho dù có thì làm sao? Chỗ này ta có một vạn bốn ngàn Khí cảnh, không lâu sau ta còn có mười hai vạn Khí cảnh tiến đến!
Nhưng Hắc Vũ chân quân mới la đến một nửa thì thấy Diêm Xuyên vung tay lên.
Bỗng nhiên trong Minh Đô thành bay ra từng cái xác.
- A? Trương chưởng môn!
- A, Lý chưởng môn!
- Sao có thể, đó là chưởng môn Tam Nguyên tông!
.........
...
Xung quanh Hắc Vũ chân quân bỗng vang tiếng hét thất thanh.
Từng các xác bay ra tựa như bồn nước lạnh đổ ập xuống đầu mọi người.
Rào!
Rào!
Từng bồn nước lạnh không ngừng đổ xuống.
Từng cái xác bay ra, đa số mọi người biến sắc.
Một trăm, một ngàn, một vạn, mười vạn, mười hai vạn.
Bên ngoài Minh Đô thành, Hắc Vũ chân quân cảm giác tay chân lạnh lẽo, nhưngx người này đều là mười đường binh chia ra, đều là chưởng môn.
Hắc Vũ chân quân căm hận rống lên:
- Không có khả năng, không có khả năng!
Hắc Vũ chân quân vung tay hút lấy một tu giả.
Hắc Vũ chân quân mặt trắng bệch nói:
- Thật sự đúng vậy, sư đệ, thật sự là ngươi!
Mười mấy vạn cái xác, bây giờ không nói đến chiến đấu, chỉ nhìn mười mấy vạn cáci xác, đám tu giả theo sau lưng Hắc Vũ chân quân lộ vẻ kinh dị.
Bốn ngày trước còn nói chuyện với nhau, mới có bốn ngày mà toàn quân bị diệt, toàn bộ chết rồi? Thậm chí những cái xác không có máu, đều bị hút sạch máu.
Một vạn bốn ngàn Khí cảnh, rất nhiều tu giả chưa từng gặp tình cảnh máu me như vậy.
Đầy đất tay chân cụt, đầu người, liếc mắt nhìn đều là những người ngày xưa quen biết.
Những người này đều đối đầu với Diêm Xuyên, muốn giết chết hắn, kết quả chết hết.
Mười mấy vạn Khí cảnh đều đã chết? Vậy mình còn muốn giết Diêm Xuyên không?
Còn muốn nối gót theo họ không?
Bắp chân run lên, đánh rùng mình.
- Mã đạo hữu, liên minh bao vây tiễu trừ Đại Trăn xin cho phép tại hạ rút lui, không tham gia!
- Triệu đạo hữu, xin lỗi, ta phải đi về.
- Trần đạo hữu, ta bỗng nhiên nghĩ tới, trong nhà đan lô còn đang đốt đan dược, đã quên tắt lửa, phải về ngay.
- Lý đạo hữu, xin lỗi, thê tử của ta sắp tới ngày sinh, ta phải về trông chừng thê tử.
- Vương đạo hữu, ta nhớ ra rồi, sắp tới lễ tang của tam sư thúc ta, ta phải mau quay về tham gia.
..................
.........
...
Từng tiếng cao lui giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn.
Đệ tử Khí cảnh Đại Vũ Thiên tông mời gọi hảo hữu, mọi người vốn chỉ đến góp vui, kết thiện duyên với Đại Vũ Thiên tông, nhưng không ai nói đây là đường chết.
Mười mấy vạn người trước đó đã chết, còn ở lại chẳng phải là chờ chết sao?
Đi, đi mau!
Trong kinh khủng, các hảo hữu 'Không nói nghĩa khí' chớp mắt tứ tan.
Những người này không phải Đại Vũ Thiên tông, cũng không là đệ tử tông môn phụ thuộc Đại Vũ Thiên tông, đến đi tự do, đương nhiên không muốn nhúng tay vào vụ việc.
Bùm!
Chớp mắt một vạn bốn ngàn Khí cảnh chỉ còn lại năm ngàn người.
Hắc Vũ chân quân sắc mặt khó coi, không phải năm ngàn đệ tử này có gan đối chiến Diêm Xuyên mà bởi vì họ đều là đệ tử của Đại Vũ Thiên tông. Tông chủ không đi, năm ngàn đệ tử cũng không thể nhúc nhích.
Nếu không phải vì Hắc Vũ chân quân đứng đây thì đám đệ tử sớm chạy vắt giò lên cổ.
Đánh? Còn đánh cái quái gì? Mới có mấy ngày mà những người đó chết hết, chết sạch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.