Quyển 3 - Chương 101: Nhường vị
Quan Kỳ
15/01/2014
Bỗng nhiên phía xa có mười mấy bóng người đi tới.
Một thị vệ tức giận quát:
- To gan, người tới là ai? Dám xâm nhập hoàng thành?
Két két két két!
Từng trường thương chỉ hướng người đến.
Khi thấy đám người tới gần, thị vệ dẫn đầu biến sắc mặt.
Thị vệ giật mình kêu lên:
- Là Nhất Tịnh Tự Kiên Vương?
Thủ lĩnh thị vệ cung kính bái nói:
- Bái kiến Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Tất cả thị vệ quỳ xuống:
- Bái kiến Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Diêm Xuyên lạnh nhạt nói:
- Đi báo cho Diêm Thu Vũ, nói là ta ở triều đình chờ hắn!
Diêm Xuyên nói rồi nhấc chân đi vào trong hoàng thành.
Đám thị vệ giơ tay định ngăn cản nhưng ngẫm nghĩ, không ai hành động
Thị vệ kia cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên bỗng ngoái đầu lại, thản nhiên nói:
- Còn nữa, khiến Diêm Thu Vũ báo cho bách quan Yến quốc đến triều đình vào chầu!
Thị vệ đó cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên dẫn theo Dịch Phong, Thanh Long, một số tướng lĩnh đi trong hoàng thành. Nhóm người đi qua, thân phận, uy vọng của Diêm Xuyên khiến thật nhiều thị vệ không ai dám ngăn cản.
Yến Kinh, giáo trường.
Diêm Thu Vũ cầm một cây gậy, xung quanh có khoảng trăm tên tướng sĩ.
Ầm!
Diêm Thu Vũ một cước đạp bể mấy khối gạch đá, côn đánh hướng đám tướng sĩ.
Đám tướng sĩ nhào lên.
- Grao!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Một chuỗi đánh nhau, trăm tên tướng sĩ ngã xuống. Đại Vũ Thiên tông đứng đứng giữa đám tướng sĩ, khó kiềm nén sắc mặt hưng phấn.
Diêm Thu Vũ hưng phấn la lên:
- Tinh cảnh, ha ha ha, trẫm cũng đạt tới Tinh cảnh rồi!
Đám tướng sĩ chúc mừng:
- Chúc mừng bệ hạ đạt đến Tinh cảnh, bước vào hàng tu tiên!
Diêm Thu Vũ vừa lòng gật đầu, mắt bắn ra tia sáng, dường như mơ về tương lai, mình sẽ trường sinh bất tử.
Bỗng có một thị vệ nhanh chóng lao tới.
Thị vệ đó cung kính nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Nhất Tịnh Tự Kiên Vương đã trở lại!
Diêm Thu Vũ nhướng mày nói:
- A?
Thị vệ kia cung kính nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương nói là chờ bệ hạ tại triều định, và mời bệ hạ triệu tập quần thần vào chầu!
Diêm Thu Vũ nhíu chặt mày, nét mặt sa sầm nói:
- Hắn trở lại rồi? Ngày này rốt cuộc đến!
Các tướng sĩ không ai dám nói chuyện, chờ đợi Diêm Thu Vũ quyết định.
Diêm Thu Vũ hít sâu một hơi, đè nén những suy nghĩ trong lòng.
Diêm Thu Vũ trầm giọng nói:
- Thay y phục, báo cho quần thần vào chầu!
Một lão thái giám đứng cạnh gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
…
Đại điện triều đình Yến quốc.
Ngoài điện, Diêm Thu Vũ dẫn theo đám thị vệ vội vàng chạy tới. Nhưng họ mới đến cửa điện thìp hát hiện thị vệ thủ hộ đại điện tập thể rút lui.
Một thị vệ tiến lên nói:
- Bệ hạ, Nhất Tịnh Tự Kiên Vương ở trong đại điện, khiến chúng ta lui ra.
Diêm Thu Vũ nhìn đại điện, nhíu mày, gật đầu.
Diêm Thu Vũ hít sâu, nói:
- Các ngươi chờ ở bên ngoài, khi quần thần đến thì đứng ngoài điện chờ.
Đám thị vệ gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Một mình Diêm Thu Vũ đi vào đại điện triều đình.
Diêm Thu Vũ vào đại điện, nhướng chân mày.
Chỉ thấy trong đại điện mười mấy người Dịch Phong cung kính đứng hai bên, Diêm Xuyên thì lại ngồi trên long ỷ Diêm Thu Vũ thường ngồi.
Trên tay vịn có con mèo nhỏ chạy tới chạy lui, Diêm Xuyên ngồi trên long ỷ đùa con mèo chờ đợi Diêm Thu Vũ.
Long ỷ, đó là ngôi cửu ngũ thuộc về mình!
Trong lòng Diêm Thu Vũ nổi lên lửa giận.
Trên long ỷ, Diêm Xuyên phát hiện Diêm Thu Vũ, nhìn gã.
Diêm Thu Vũ hít sâu, đè nén lửa giận trong lòng, tiến lên một bước nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Tinh cảnh? Diêm Thu Vũ, chúc mừng!
Diêm Thu Vũ nhấc chân đi tới, trong đại điện không ai lên tiếng.
Diêm Thu Vũ trầm giọng hỏi:
- Ngươi đã trở về? Có tính toán gì không?
Diêm Xuyên nhìn biểu tình của Diêm Thu Vũ, hắn hiểu tâm tình gã. Làm đế vương ai cam nguyện nhường vị? Dù là trao đổi trường sinh thì lòng vấn lưu luyến.
Nhưng lần này Diêm Xuyên trở về nhất định phải giải quyết xong mọi chuyện.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ta đã trở về, đã tới lúc lấy lại thứ thuộc về ta.
Diêm Thu Vũ nhíu mày nói:
- A? Ta nghe nói ngươi ở Đại Hà tông làm chủ Thiên phong, trở thành chưởng môn một tông là chuyện sớm hay muộn. Tại sao? Tại sao còn muốn kế thừa Yến quốc?
Diêm Xuyên nhìn Diêm Thu Vũ, thản nhiên nói:
- Như thế nào? Ta không thể kế thừa Yến quốc?
Diêm Thu Vũ mặt cứng ngắc, lắc đầu, nói:
- Ta không có ý đó, chỉ khó hiểu tại sao ngươi từ bỏ tiền đồ tốt đẹp.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Tiền đồ tốt đẹp? Ha ha, con đường của ta không cần ngươi dạy! Diêm Thu Vũ, giờ là lúc thực hiện lời hứa. Yến quốc vốn là của phụ thân ta, bây giờ ta lấy lại là chuyện đương nhiên. Thứ hai, ngày hôm đó ngươi chính miệng đồng ý, ta mới sử dụng nhiều tài nguyên cho ngươi tu hành đến Tinh cảnh, sau này còn có Khí cảnh!
Diêm Thu Vũ biểu tình phức tạp.
Diêm Thu Vũ hít sâu, gật đầu, nói:
- Được rồi!
Mặc dù trong lòng có giãy dụa nhưng trong mắt Diêm Thu Vũ càng khao khát trường sinh.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ta đã sai người viết xong hịch văn nhường ngôi, hãy ấn tỉ của ngươi lên nó, bố cáo cho thiên hạ Yến quốc!
Lưu Cẩn lập tức lấy ra thánh chỉ Yến quốc, mặt trên đã viết xong hết, đưa ra.
Diêm Thu Vũ nhíu mày nhìn thánh chỉ, lại nhìn Diêm Xuyên, thầm thở dài.
Bên cạnh long án đặt ngự tỉ, Diêm Thu Vũ cầm lấy chấm mực, nhìn thánh chí.
Diêm Thu Vũ có chút không nỡ, không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ấn xuống.
Đùng!
Ấn tỉ ấn xuống, thánh chỉ có tác dụng ngay.
Diêm Xuyên hít sâu, đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Diêm Thu Vũ, quốc ở trong tay ngươi không phát huy ra bao nhiêu uy lực. Chỉ có ở trong tay ta mới phát triển nó, trừ Yến quốc ra, Trịnh quốc phía nam, Triệu quốc phía đông rất nhanh sẽ trở thành lãnh thổ của ta!
Diêm Thu Vũ ngạc nhiên hỏi:
- A?
Trịnh quốc? Triệu quốc?
Diêm Xuyên trịnh trọng hứa hẹn:
- Ngươi là hậu nhân của Diêm thị, chờ ta khai quốc sẽ phong tước cho ngươi!
Diêm Thu Vũ gật đầu, nói:
- Ừm!
Hai người lại nói chuyện một lúc, khiến văn võ bá quan bên ngoài vào điện.
Văn vỏ bá quan vào đại điện thấy hình ảnh ngoài ý muốn.
Ngồi trên long ỷ không phải là Diêm Thu Vũ.
Có đại thân giật mình kêu lên:
- To gan!
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương?
- Bệ hạ!
......
...
Quần thần bối rối.
Diêm Thu Vũ đi ra một bước, nghiêm túc nói:
- Các vị, kể từ hôm nay đừng kêu trẫm là bệ hạ nữa.
Quần thần bất ngờ hỏi:
- A?
Diêm Thu Vũ nghiêm túc nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương mới là tài đức vẹn toàn, hơn trẫm nhiều. Từ hôm nay trở đi, bố cáo cho thiên hạ, trẫm nhường vị cho Nhất Tịnh Tự Kiên Vương, Diêm Xuyên!
- Cái gì? Không được!
- Nhường vị? Việc lớn của quốc gia sao có thể trò đùa như vậy?
- Bệ hạ, không được!
............
.........
...
Đám cựu thần giật mình kêu lên.
Nhưng trong văn vó bá quan của gần một nửa người bỗng cái Diêm Xuyên.
- Vương của ta vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Vương của ta vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
............
.........
...
Một nửa thần tử bỗng nhiên quỳ lạy Diêm Xuyên?
Dịch Phong đứng một bên cười khẽ, trong nhiều người tại đây đều là môn sinh cố lại của lão. Trước khi Diêm Xuyên đi giới tu hành thì có sắp xếp sẵn rồi, Dịch Phong đã sắp đặt tốt.
Một thị vệ tức giận quát:
- To gan, người tới là ai? Dám xâm nhập hoàng thành?
Két két két két!
Từng trường thương chỉ hướng người đến.
Khi thấy đám người tới gần, thị vệ dẫn đầu biến sắc mặt.
Thị vệ giật mình kêu lên:
- Là Nhất Tịnh Tự Kiên Vương?
Thủ lĩnh thị vệ cung kính bái nói:
- Bái kiến Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Tất cả thị vệ quỳ xuống:
- Bái kiến Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Diêm Xuyên lạnh nhạt nói:
- Đi báo cho Diêm Thu Vũ, nói là ta ở triều đình chờ hắn!
Diêm Xuyên nói rồi nhấc chân đi vào trong hoàng thành.
Đám thị vệ giơ tay định ngăn cản nhưng ngẫm nghĩ, không ai hành động
Thị vệ kia cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên bỗng ngoái đầu lại, thản nhiên nói:
- Còn nữa, khiến Diêm Thu Vũ báo cho bách quan Yến quốc đến triều đình vào chầu!
Thị vệ đó cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên dẫn theo Dịch Phong, Thanh Long, một số tướng lĩnh đi trong hoàng thành. Nhóm người đi qua, thân phận, uy vọng của Diêm Xuyên khiến thật nhiều thị vệ không ai dám ngăn cản.
Yến Kinh, giáo trường.
Diêm Thu Vũ cầm một cây gậy, xung quanh có khoảng trăm tên tướng sĩ.
Ầm!
Diêm Thu Vũ một cước đạp bể mấy khối gạch đá, côn đánh hướng đám tướng sĩ.
Đám tướng sĩ nhào lên.
- Grao!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Một chuỗi đánh nhau, trăm tên tướng sĩ ngã xuống. Đại Vũ Thiên tông đứng đứng giữa đám tướng sĩ, khó kiềm nén sắc mặt hưng phấn.
Diêm Thu Vũ hưng phấn la lên:
- Tinh cảnh, ha ha ha, trẫm cũng đạt tới Tinh cảnh rồi!
Đám tướng sĩ chúc mừng:
- Chúc mừng bệ hạ đạt đến Tinh cảnh, bước vào hàng tu tiên!
Diêm Thu Vũ vừa lòng gật đầu, mắt bắn ra tia sáng, dường như mơ về tương lai, mình sẽ trường sinh bất tử.
Bỗng có một thị vệ nhanh chóng lao tới.
Thị vệ đó cung kính nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Nhất Tịnh Tự Kiên Vương đã trở lại!
Diêm Thu Vũ nhướng mày nói:
- A?
Thị vệ kia cung kính nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương nói là chờ bệ hạ tại triều định, và mời bệ hạ triệu tập quần thần vào chầu!
Diêm Thu Vũ nhíu chặt mày, nét mặt sa sầm nói:
- Hắn trở lại rồi? Ngày này rốt cuộc đến!
Các tướng sĩ không ai dám nói chuyện, chờ đợi Diêm Thu Vũ quyết định.
Diêm Thu Vũ hít sâu một hơi, đè nén những suy nghĩ trong lòng.
Diêm Thu Vũ trầm giọng nói:
- Thay y phục, báo cho quần thần vào chầu!
Một lão thái giám đứng cạnh gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
…
Đại điện triều đình Yến quốc.
Ngoài điện, Diêm Thu Vũ dẫn theo đám thị vệ vội vàng chạy tới. Nhưng họ mới đến cửa điện thìp hát hiện thị vệ thủ hộ đại điện tập thể rút lui.
Một thị vệ tiến lên nói:
- Bệ hạ, Nhất Tịnh Tự Kiên Vương ở trong đại điện, khiến chúng ta lui ra.
Diêm Thu Vũ nhìn đại điện, nhíu mày, gật đầu.
Diêm Thu Vũ hít sâu, nói:
- Các ngươi chờ ở bên ngoài, khi quần thần đến thì đứng ngoài điện chờ.
Đám thị vệ gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Một mình Diêm Thu Vũ đi vào đại điện triều đình.
Diêm Thu Vũ vào đại điện, nhướng chân mày.
Chỉ thấy trong đại điện mười mấy người Dịch Phong cung kính đứng hai bên, Diêm Xuyên thì lại ngồi trên long ỷ Diêm Thu Vũ thường ngồi.
Trên tay vịn có con mèo nhỏ chạy tới chạy lui, Diêm Xuyên ngồi trên long ỷ đùa con mèo chờ đợi Diêm Thu Vũ.
Long ỷ, đó là ngôi cửu ngũ thuộc về mình!
Trong lòng Diêm Thu Vũ nổi lên lửa giận.
Trên long ỷ, Diêm Xuyên phát hiện Diêm Thu Vũ, nhìn gã.
Diêm Thu Vũ hít sâu, đè nén lửa giận trong lòng, tiến lên một bước nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Tinh cảnh? Diêm Thu Vũ, chúc mừng!
Diêm Thu Vũ nhấc chân đi tới, trong đại điện không ai lên tiếng.
Diêm Thu Vũ trầm giọng hỏi:
- Ngươi đã trở về? Có tính toán gì không?
Diêm Xuyên nhìn biểu tình của Diêm Thu Vũ, hắn hiểu tâm tình gã. Làm đế vương ai cam nguyện nhường vị? Dù là trao đổi trường sinh thì lòng vấn lưu luyến.
Nhưng lần này Diêm Xuyên trở về nhất định phải giải quyết xong mọi chuyện.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ta đã trở về, đã tới lúc lấy lại thứ thuộc về ta.
Diêm Thu Vũ nhíu mày nói:
- A? Ta nghe nói ngươi ở Đại Hà tông làm chủ Thiên phong, trở thành chưởng môn một tông là chuyện sớm hay muộn. Tại sao? Tại sao còn muốn kế thừa Yến quốc?
Diêm Xuyên nhìn Diêm Thu Vũ, thản nhiên nói:
- Như thế nào? Ta không thể kế thừa Yến quốc?
Diêm Thu Vũ mặt cứng ngắc, lắc đầu, nói:
- Ta không có ý đó, chỉ khó hiểu tại sao ngươi từ bỏ tiền đồ tốt đẹp.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Tiền đồ tốt đẹp? Ha ha, con đường của ta không cần ngươi dạy! Diêm Thu Vũ, giờ là lúc thực hiện lời hứa. Yến quốc vốn là của phụ thân ta, bây giờ ta lấy lại là chuyện đương nhiên. Thứ hai, ngày hôm đó ngươi chính miệng đồng ý, ta mới sử dụng nhiều tài nguyên cho ngươi tu hành đến Tinh cảnh, sau này còn có Khí cảnh!
Diêm Thu Vũ biểu tình phức tạp.
Diêm Thu Vũ hít sâu, gật đầu, nói:
- Được rồi!
Mặc dù trong lòng có giãy dụa nhưng trong mắt Diêm Thu Vũ càng khao khát trường sinh.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ta đã sai người viết xong hịch văn nhường ngôi, hãy ấn tỉ của ngươi lên nó, bố cáo cho thiên hạ Yến quốc!
Lưu Cẩn lập tức lấy ra thánh chỉ Yến quốc, mặt trên đã viết xong hết, đưa ra.
Diêm Thu Vũ nhíu mày nhìn thánh chỉ, lại nhìn Diêm Xuyên, thầm thở dài.
Bên cạnh long án đặt ngự tỉ, Diêm Thu Vũ cầm lấy chấm mực, nhìn thánh chí.
Diêm Thu Vũ có chút không nỡ, không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ấn xuống.
Đùng!
Ấn tỉ ấn xuống, thánh chỉ có tác dụng ngay.
Diêm Xuyên hít sâu, đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Diêm Thu Vũ, quốc ở trong tay ngươi không phát huy ra bao nhiêu uy lực. Chỉ có ở trong tay ta mới phát triển nó, trừ Yến quốc ra, Trịnh quốc phía nam, Triệu quốc phía đông rất nhanh sẽ trở thành lãnh thổ của ta!
Diêm Thu Vũ ngạc nhiên hỏi:
- A?
Trịnh quốc? Triệu quốc?
Diêm Xuyên trịnh trọng hứa hẹn:
- Ngươi là hậu nhân của Diêm thị, chờ ta khai quốc sẽ phong tước cho ngươi!
Diêm Thu Vũ gật đầu, nói:
- Ừm!
Hai người lại nói chuyện một lúc, khiến văn võ bá quan bên ngoài vào điện.
Văn vỏ bá quan vào đại điện thấy hình ảnh ngoài ý muốn.
Ngồi trên long ỷ không phải là Diêm Thu Vũ.
Có đại thân giật mình kêu lên:
- To gan!
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương?
- Bệ hạ!
......
...
Quần thần bối rối.
Diêm Thu Vũ đi ra một bước, nghiêm túc nói:
- Các vị, kể từ hôm nay đừng kêu trẫm là bệ hạ nữa.
Quần thần bất ngờ hỏi:
- A?
Diêm Thu Vũ nghiêm túc nói:
- Nhất Tịnh Tự Kiên Vương mới là tài đức vẹn toàn, hơn trẫm nhiều. Từ hôm nay trở đi, bố cáo cho thiên hạ, trẫm nhường vị cho Nhất Tịnh Tự Kiên Vương, Diêm Xuyên!
- Cái gì? Không được!
- Nhường vị? Việc lớn của quốc gia sao có thể trò đùa như vậy?
- Bệ hạ, không được!
............
.........
...
Đám cựu thần giật mình kêu lên.
Nhưng trong văn vó bá quan của gần một nửa người bỗng cái Diêm Xuyên.
- Vương của ta vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Vương của ta vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
............
.........
...
Một nửa thần tử bỗng nhiên quỳ lạy Diêm Xuyên?
Dịch Phong đứng một bên cười khẽ, trong nhiều người tại đây đều là môn sinh cố lại của lão. Trước khi Diêm Xuyên đi giới tu hành thì có sắp xếp sẵn rồi, Dịch Phong đã sắp đặt tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.