Tiên Quốc Đại Đế

Quyển 2 - Chương 94: Phụng Âm Dương.

Quan Kỳ

25/09/2013

Diêm Xuyên cười nói:

- Ha ha ha ha, yên tâm, ta sẽ đưa cho ngươi. Bốn năm sau, ở thiên thụ đại hội Cự Lộc thư viện.

Đông Phương Chính Phái biểu tình đông cưng:

- Cái gì? Phải chờ bốn năm?

- Như thế nào, không muốn?

Đông Phương Chính Phái mặt rối rắm nói:

- Muốn, nói nhảm, tại sao không muốn? Bốn năm thì bốn năm!

Đang lúc hai người nói chuyện thì trên đỉnh đầu có tiếng quát:

- Dâm tặc to gan, dám nhìn lén lão nương tắm rửa?



Phong Yêu sơn mạch, bên một hồ nước lớn.

Diêm Xuyên tẩy vết máu trên người, từ chỗ Đông Phương Chính Phái lấy một bộ nho bào.

Mặc dù nhân phẩm của Đông Phương Chính Phái không được nhưng có một pháp bảo không gian, điều này khiến Diêm Xuyên ngoài ý muốn.

Tẩy đi vết máu, thay nho bào, Diêm Xuyên khoanh chân ngồi bên bờ điều tức.

- Giết gần sáu ngàn tu giả, Ngọc Đế kiếm rút đi lực lượng khiến tu vi của trẫm lại tăng lên, Tinh cảnh ngũ trọng?

Diêm Xuyên mở mắt nhìn đôi tay mình.

Đông Phương Chính Phái có rất nhiều đan dược, Diêm Xuyên ký sổ mua vài viên, vết sẹo trên người biến mất gần hết.

Diêm Xuyên bới tóc lên, chậm rãi đứng dậy.

Vèo!

Không xa, Đông Phương Chính Phái biến thành vệt sáng phóng tới.

Đông Phương Chính Phái la lên:

- Mau, mau, đám lão nương kia lại giết tới!

Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:

- Lại nữa? Không phải lần trước giải quyết rồi sao? Ngươi rình ngó nàng tắm rửa, sau đó đã bồi thường rồi mà?

Đông Phương Chính Phái bi thường kêu lên:

- Không phải nàng, là người khác. Tổ cha nó, vẫn là lão nương, mù mắt ta rồi, lần trước nhìn lầm, anh danh của ta!

Diêm Xuyên la lên:

- Cách ta xa trước!

Đông Phương Chính Phái sắc mặt khó xem nói:

- Tổ cha nó, ngươi thấy chết không cứu sao?

Diêm Xuyên lắc đầu, nói:

- Ta không giúp cho kẻ gian.

- Ngươi chờ coi, chờ coi!

Đông Phương Chính Phái tức giận bay lên trời.

Nhìn Đông Phương Chính Phái bay đi, Diêm Xuyên lộ nụ cười quái dị.

Một tiếng hét vang lên:

- Dâm tặc, đứng lại, trả lại trong sạch cho ta!

Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn, thấy một bà lão mặt đầy nếp nhăn chống gậy đuổi theo Đông Phương Chính Phái, biểu tình xấu hổ, vô cùng tức tối.



Bà già?

- Làm bậy quá.

Diêm Xuyên cơ mặt co rút.

Diêm Xuyên bỏ qua Đông Phương Chính Phái chạy thụt mạng, hắn leo lên một ngọn núi lớn cách không xa. Diêm Xuyên đứng trên đỉnh núi, lật tay lấy ra một tấm bản đồ, nhìn phong cảnh xung quanh.

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

- Phù, sắp tới rồi.

Diêm Xuyên cõng Ngọc Đế kiếm, dọc theo bản đồ chỉ dẫn nhấc chân vọt ra, chớp mắt không còn bóng dáng.

Không có Nhật Nguyệt Minh truy sát, tốc độ của Diêm Xuyên nhanh rất nhiều.

Không lâu sau Diêm Xuyên đến gần một ngọn núi.

Diêm Xuyên nhìn khu vực khổng lồ không xa, sương mù dày đặc bao phủ, hắn cẩn thận đối chiếu bản đồ, thở phào.

Diêm Xuyên biểu tình dịu lại, vứt bản đồ đi:

- Đến rồi!

Diêm Xuyên định cất bước đi vào khu vực sương dày đặc bao phủ thì bỗng híp mắt.

Diêm Xuyên kinh ngạc nói:

- Không đúng, không đúng!

Diêm Xuyên nhìn khu vực đầy sương, lại nhìn bốn phương tám hướng.

Diêm Xuyên kinh ngạc bật thốt:

- Sáu mươi bốn chủ phong vòng quanh? Tụ thiên địa chi khí?

- Đây không phải cái gì thượng cổ phong ấn, này là tiên nhân huyệt, giống y như tiên nhân huyệt kiếp trước trẫm mở ra!

- Ôi chao!

Diêm Xuyên hít ngụm khí lạnh.

Diêm Xuyên siết chặt nắm tay, biểu tình nghiêm túc. Nên biết kiếp trước vì mở ra tiên nhân huyệt mà Diêm Xuyên dốc hết lực lượng cả triều, hơn nữa núi non ngoài huyệt này quá giống năm xưa.

Diêm Xuyên hít sâu một hơi, đặt quyết định, lại xuống núi, đi vào khu vực dày đặc sương mù.

Diêm Xuyên vào rừng cây, đi không lâu sau chợt dừng bước chân.

- Ủa?

Một chỗ ao đầm bị âm khí tàn phá.

Diêm Xuyên vốn định tiếp tục lên đường hơi khựng lại, đi hướng chỗ trũng kia.

Vị trí chỗ trũng rất ẩn khuất, âm khí vòng quanh, trông u ám.

Diêm Xuyên lại gần xem.

- Đây là...

Trong âm khí u ám có ba khô lâu trắng hếu quỳ thành một vòng.

Diêm Xuyên đến làm ba kho lâu ngoái đầu nhìn hắn, hình dạng rất đáng sợ.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Âm huyệt khẩu? Đây là phong thủy sư điểm huyệt ra?

Diêm Xuyên không xông vào, ba khô lâu cũng không đi ra.

Diêm Xuyên chậm rãi lùi ra, nhanh chóng kiểm tra xung quanh.

Không lâu sau, d nhìn thấy một 'âm huyệt khẩu;' khác, biểu tình ngày càng nghiêm túc.

Diêm Xuyên vòng quanh bên ngoài khu vực đầy sương, nhanh chóng lục tìm.

Diêm Xuyên tìm thấy gần trăm âm huyệt khẩu.



Diêm Xuyên kinh ngạc bật thốt:

- Thật là phong thủy sư lợi hại!

Trong óc hắn bất giác nghĩ đến một người, là Phụng Âm Dương Diêm Xuyên gặp ở Lương Kinh.

Diêm Xuyên nhíu mày nói:

- Có phải là hắn không?

Diêm Xuyên ngẫm nghĩ, không tiếp tục suy tư về chuyện này. Diêm Xuyên hít sâu, lật tay lấy ra một la bàn.

Đó là một ngân bàn màu bạc, sau khi Dộc Sư ở Yến Kinh chết thì để lại la bàn.

Diêm Xuyên nhìn la bàn, ngón tay nhỏ ra một ít tinh huyết.

Tinh huyết nhỏ vào thiên trì trung tâm la bàn, la bàn chậm rãi xoay tròn.

La bàn nhẹ ấn vào một khối đá to.

Vù vù!

Trên tảng đá lớn xuất hiện một dấu la bàn, lại dùng tinh huyết viết một ký hiệu kỳ lạ.

Vèo!

Dấu ấn biến mất, như là ẩn sâu vào trong tảng đá.

Diêm Xuyên làm tương tự với trăm tảng đá, hắn vừa làm vừa đi hướng khu vực đầy sương.

Diêm Xuyên dần biến mất trong rừng cây, bước vào khu vực đầy sương.

Lúc Diêm Xuyên biến mất thì chợt có một bóng người áo đen xuất hiện trước một tảng đá.

Trên áo đen thêu mây mù, là Phụng Âm Dương từng gặp Diêm Xuyên một lần.

Phụng Âm Dương nhìn bóng lưng Diêm Xuyên, im lặng, trở tay vung hướng tảng đá trước mặt.

Vù vù!

Ấn ký thấm sâu vào tảng đá bỗng hiện ra.

- Hắn cũng hiểu phong thủy? Đây là ký hiệu gì?

- Thiên hạ phong thủy xuất nam bắc, tông môn phong thủy nam bắc một tổ đình, không đúng, đây không phải là kiểu phương bắc, cũng không phải là kiểu phương nam của ta. Hơn nữa Diêm Xuyên căn bản không tu phong thủy, người không tu phong thủy quen tay ứng dụng, thủ đoạn này chắc đã quen thuộc đến cực độ. Không lẽ trong thiên hạ còn có phong thủy lưu phái thứ ba sao?

Phụng Âm Dương kinh ngạc lầm bầm.

Phụng Âm Dương nhìn Diêm Xuyên biến mất trong sương mù, im lặng.

- Diêm Xuyên?

Sương mù cuồn cuộn, Diêm Xuyên có kinh nghiệm kiếp trước nên không do dự bao nhiêu, rất nhanh vào sâu trong sương mù.

Vèo!

Trải qua hơn mấy chục dặm sương mù dày đặc, Diêm Xuyên đi vào một khu vực trung tâm không có sương mù.

Sương mù vô cùng to lớn chợt biến mất.

Trước mắt rộng rãi.

Mười ngọn núi quay quanh một đaonj sơn chính giữa.

Đoạn sơn dường như bị chặt ngang, đoạn sơn có đường kính mười dặm, bên trên có màn sáng màu xanh to lớn, như là một kết giới hình nửa vòng tròn bao phủ đỉnh núi đoạn sơn.

Trong kết giới có một trăm lẻ tám đá to, trên mỗi tảng đá có một cánh cửa lớn đen như mực, hình như nối liền với bên trong núi.

Chính giữa đoạn sơn có một đài cao, hiện tại có một người trong suốt màu xanh đang ngồi.

Người trong suốt khoanh chân ngồi, cuồng phong nổi lên bốn phía, không ngừng tụ tập hướng người trong suốt, dường như người trong suốt là do vô số gió ngưng tụ thành.

Người trong suốt như là chết, yên tĩnh khoanh chân trên đài cao, nhìn xuống một trăm lẻ tám cửa đen.

Diêm Xuyên bước lên một ngọn núi gần đó, cũng nhìn phong cảnh xung quanh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Quốc Đại Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook