Quyển 2 - Chương 93: Ta là người đọc sách.
Quan Kỳ
23/09/2013
"Trước khi xỉu hình như nghe hai tiếng chim hót, còn có... Nhu nhi? Hình như trông thấy Nhu nhi?"
Diêm Xuyên con ngươi co rút.
Diêm Xuyên không kịp kiểm tra bản thân, xoay người đứng dậy, bắt lấy Ngọc Đế kiếm, tìm kiếm xung quanh.
Diêm Xuyên sốt ruột hỏi:
- Nhu nhi, là nàng sao?
Diêm Xuyên nhìn bốn phía không thấy ai, biểu tình nóng nảy.
- Ha ha ha ha!
Mơ hồ nghe phía xa truyền đến tiếng cười xấu xa.
- A?
Diêm Xuyên nhướng mày, tĩnh tâm nghe ngóng.
- Ha ha ha ha! oa, thật to, thật to!
Thanh âm càng xấu xa.
Vèo!
Diêm Xuyên lập tức xác định vị trí, là chỗ giữa sườn núi bên cạnh, ở đó có nhiều bụi cỏ, không thấy bên trong.
Diêm Xuyên tay cầm Ngọc Đế kiếm, nhấc chân leo lên núi, chớp mắt tới gần.
Diêm Xuyên đẩy ra lùm cỏ, thấy một bóng dáng mặc nho bào đưa lưng hướng mình.
Một người đàn ông mặc nho bào nằm sấp trên bụi cỏ, như là xuyên qua lùm cỏ nhìn cảnh tượng dưới núi phía xa.
Người đàn ông nho bào như chìm đắm trong thế giới của mình, cười xấu xa lẩm bẩm:
- Chậc chậc, sao lại dài, to như vậy? Làm ta hoa cả mắt, hắc hắc hắc hắc!
Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn người đàn ông mặc nho bảo, không biết gã nhìn gì mà chăm chú như vậy.
Diêm Xuyên tò mò cầm Ngọc Đế kiếm chém đằng trước.
Xào xạc xào xạc!
Một đống bụi cỏ bị đẩy ra, lộ phong cảnh phía xa.
Phía xa có một hồ nhỏ, trong hồ có bảy, tám cô gái người trần truồng tắm rửa trong hồ. Ngực cao mông vêu lắc lư, tát nước vào nhau, chơi đùa.
- A?
Diêm Xuyên mặt đông cứng.
Tắm rửa?
Ngọc Đế kiếm lùi lại, một đống nhánh cây đập vào người đàn ông mặc nho bào.
- Ái da!
Người đàn ông mặc nho bào đứng bật dậy, ngoái đầu, biểu tình tức giận trừng Diêm Xuyên, nhưng khi thấy hắn thì tức giận biến mất, biểu tình đầy chính khí.
Người đàn ông mặc nho bào trịnh trọng hành lễ nói:
- A! Thì ra là Diêm công tử đã tỉnh, Đông Phương Chính Phái hữu lễ!
Nếu không phải mới rồi chính mắt thấy người đàn ông mặc nho bào xấu xa thì Diêm Xuyên suýt chút bị bề ngoài chính khí của gã lừa bịp.
Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:
- Đông Phương Chính Phái? Ngươi đang nhìn trộm con gái tắm?
Đông Phương Chính Phái la lên:
- Vớ vẩn!
Đông Phương Chính Phái không biết xấu hổ la làng:
- Đông Phương Chính Phái ta là đọc sách thánh hiền, sao có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy được?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Đọc sách thánh hiền?
Đông Phương Chính Phái nghiêm khắc răn:
- Đương nhiên, ta là người đọc sách, sao ngươi dám ô nhục ta?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Người đọc sách? Vậy mới rồi ngươi đang nhìn cái gì?
Đông Phương Chính Phái vội la lên:
- Đây là thưởng thức, là thưởng thức, ngươi hiểu không?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Thưởng thức? Nếu là thưởng thức thì nên quang minh chính đại chứ không phải núp trong chỗ tối!
Đông Phương Chính Phái nhìn Diêm Xuyên, biểu tình biến đổi, lộ nụ cười xấu xa nói:
- A? Xem ra là ta hiểu lầm, thì ra là đồng đạo, ngươi cũng muốn?
Diêm Xuyên cơ mặt co giật:
- A! Hiện tại Diêm Xuyên sơ bộ cảm nhận được người này gian cỡ nào.
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Là ngươi kéo ta ra khỏi hang động?
Nghe Diêm Xuyên hỏi, Đông Phương Chính Phái điều chỉnh sắc mặt, đáp:
- Đúng vậy. Ngươi bị thương như thế, may là ta chăm sóc, ngươi không biết mấy ngày nay ta dùng bao nhiêu đan dược. Để tính xem, mười viên Thanh Tâm đan, hai mươi viên Bảo Mệnh đan... Hơn một trăm viên, ngươi phải trả tiền cho ta!
Không qua vô sỉ nhưng chưa từng thấy người mặt dày đến mức này, Diêm Xuyên bị chọc cười.
Diêm Xuyên cười nói:
- Đan dược? Trong bụng ta làm gì có đan dược?
Đông Phương Chính Phái tiếp tục không biết xấu hổ nói:
- Đó là đan dược hòa tan nên ngươi không cảm giác ra.
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ta có thể đưa những đan dược này cho ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta cô gái đó là ai!
Cô gái, Đông Phương Chính Phái đương nhiên biết Diêm Xuyên ý chỉ cô gái áo trắng lúc trước tìm hắn, nhưng gã đã hứa sẽ không nói.
Đông Phương Chính Phái nói xạo:
- A? Cô gái? ý ngươi nói là người đang tắm?
Đông Phương Chính Phái thốt lời vạch trần lúc nãy che giấu lấp liếm.
Diêm Xuyên mỉa mai cười:
- Người đọc sách đây sao?
Đông Phương Chính Phái sắc mặt hơi đỏ nhưng lập tức bình thường lại.
Đông Phương Chính Phái nghiêm túc nói:
- Ta không biết ngươi nói tới ai!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta chỉ cần biết nàng là ai, ta sẽ cho ngươi một trăm thượng phẩm linh thạch!
Đông Phương Chính Phái mắt sáng lên:
- Một trăm?
- Đúng vậy.
Đông Phương Chính Phái biểu tình rối rắm, sau đó lắc đầu, nói:
- Ta là người đọc sách, xem kim tiền là cặn bã, chuyện đã hứa với người tuyệt đối giữ lời.
Diêm Xuyên lại nói:
- Một ngàn thượng phẩm linh thạch!
Một ngàn?
Mắt Đông Phương Chính Phái tỏa ánh sáng tham lam.
Đông Phương Chính Phái khinh thường nói:
- Ngươi có sao?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Trên người không có nhưng Đại Hà tông ta có.
Một ngàn thượng phẩm linh thạch.
Đông Phương Chính Phái nội tâm giãy dụa, cuối cùng cắn răng nói:
- Ta, ta là người đọc sách...
Diêm Xuyên tiếp tục nói:
- Một vạn thượng phẩm linh thạch!
Đông Phương Chính Phái kích động nói:
- Thật... Thật sự một vạn?
Diêm Xuyên cười nói:
- Có thể viết giấy chứng nhận.
Đông Phương Chính Phái lắp bắp không nói nên lời:
- Ta... Ta là người... Người đọc...
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ai, không muốn thì thôi!
Đông Phương Chính Phái vội nói ngay:
- Đừng, đừng! là như vậy, nàng không cho ta nói với ngươi nàng là ai nhưng ta có thể nói cái khác cho ngươi!
Diêm Xuyên hỏi:
- Cái khác?
Đông Phương Chính Phái vội nói:
- Đúng vậy. Không phải ngươi muốn tìm nàng sao? Ta có thể cho ngươi biết tung tích của nàng, khi đó tự ngươi đi tìm!
- A?
Đông Phương Chính Phái nói ngay:
- Hiện tại tất cả cường giả đều lao đến thượng cổ phong ấn, nàng cũng đi. Ta có thể màng ngươi đến gần đó, rồi tự ngươi đi tìm.
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không cần, ta có bản đồ, nếu ngươi không có tin tức khác của nàng thì thôi.
Đông Phương Chính Phái sốt ruột nói:
- Đừng, đừng, đừng, để ta nghĩ!
Đương nhiên Diêm Xuyên không muốn đi luôn, hắn kiên nhẫn chờ.
Đông Phương Chính Phái chắc chắn nói:
- A, ta nhớ ra rồi, là như vậy... Lần này ngươi đi chưa chắc có thể gặp nàng, dù sao ngươi và nàng chênh lệch quá lớn. Nhưng có một nơi ngươi nhất định có thể thấy nàng, chắc chắn!
- A?
Đông Phương Chính Phái cười nói:
- Cự Lộc thư viện, ta đích thân đưa thiệp mời cho nàng, bốn năm sau, tại thiên thụ đại hội chắc chắn nàng sẽ đến.
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Bốn năm sau, thiên thụ đại hội ở Cự Lộc thư viện?
Đông Phương Chính Phái cười gian nói:
- Đúng vậy. Tin tức này như thế nào? Ngươi nhất định có thể gặp nàng. Cái kia, dù không thể nói nàng là ai nhưng ta nhắc một chút, xem như khuyến mãi, ngươi xem linh thạch...
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Nếu là thật sự thì sẽ không keo kiệt với ngươi!
Đông Phương Chính Phái mừng rỡ hỏi:
- Thật sự? Một vạn thượng phẩm linh thạch?
- A!
Đông Phương Chính Phái cười nịnh nói:
- Thần tài, ta biết ngay ngươi là người tốt!
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Không pahir ngươi là người đọc sách sao? Không phải xem tiền như rác sao?
Đông Phương Chính Phái nói thẳng:
- Người đọc sách thì sao? Ta thích cặn bã thì sao?
Diêm Xuyên con ngươi co rút.
Diêm Xuyên không kịp kiểm tra bản thân, xoay người đứng dậy, bắt lấy Ngọc Đế kiếm, tìm kiếm xung quanh.
Diêm Xuyên sốt ruột hỏi:
- Nhu nhi, là nàng sao?
Diêm Xuyên nhìn bốn phía không thấy ai, biểu tình nóng nảy.
- Ha ha ha ha!
Mơ hồ nghe phía xa truyền đến tiếng cười xấu xa.
- A?
Diêm Xuyên nhướng mày, tĩnh tâm nghe ngóng.
- Ha ha ha ha! oa, thật to, thật to!
Thanh âm càng xấu xa.
Vèo!
Diêm Xuyên lập tức xác định vị trí, là chỗ giữa sườn núi bên cạnh, ở đó có nhiều bụi cỏ, không thấy bên trong.
Diêm Xuyên tay cầm Ngọc Đế kiếm, nhấc chân leo lên núi, chớp mắt tới gần.
Diêm Xuyên đẩy ra lùm cỏ, thấy một bóng dáng mặc nho bào đưa lưng hướng mình.
Một người đàn ông mặc nho bào nằm sấp trên bụi cỏ, như là xuyên qua lùm cỏ nhìn cảnh tượng dưới núi phía xa.
Người đàn ông nho bào như chìm đắm trong thế giới của mình, cười xấu xa lẩm bẩm:
- Chậc chậc, sao lại dài, to như vậy? Làm ta hoa cả mắt, hắc hắc hắc hắc!
Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn người đàn ông mặc nho bảo, không biết gã nhìn gì mà chăm chú như vậy.
Diêm Xuyên tò mò cầm Ngọc Đế kiếm chém đằng trước.
Xào xạc xào xạc!
Một đống bụi cỏ bị đẩy ra, lộ phong cảnh phía xa.
Phía xa có một hồ nhỏ, trong hồ có bảy, tám cô gái người trần truồng tắm rửa trong hồ. Ngực cao mông vêu lắc lư, tát nước vào nhau, chơi đùa.
- A?
Diêm Xuyên mặt đông cứng.
Tắm rửa?
Ngọc Đế kiếm lùi lại, một đống nhánh cây đập vào người đàn ông mặc nho bào.
- Ái da!
Người đàn ông mặc nho bào đứng bật dậy, ngoái đầu, biểu tình tức giận trừng Diêm Xuyên, nhưng khi thấy hắn thì tức giận biến mất, biểu tình đầy chính khí.
Người đàn ông mặc nho bào trịnh trọng hành lễ nói:
- A! Thì ra là Diêm công tử đã tỉnh, Đông Phương Chính Phái hữu lễ!
Nếu không phải mới rồi chính mắt thấy người đàn ông mặc nho bào xấu xa thì Diêm Xuyên suýt chút bị bề ngoài chính khí của gã lừa bịp.
Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:
- Đông Phương Chính Phái? Ngươi đang nhìn trộm con gái tắm?
Đông Phương Chính Phái la lên:
- Vớ vẩn!
Đông Phương Chính Phái không biết xấu hổ la làng:
- Đông Phương Chính Phái ta là đọc sách thánh hiền, sao có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy được?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Đọc sách thánh hiền?
Đông Phương Chính Phái nghiêm khắc răn:
- Đương nhiên, ta là người đọc sách, sao ngươi dám ô nhục ta?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Người đọc sách? Vậy mới rồi ngươi đang nhìn cái gì?
Đông Phương Chính Phái vội la lên:
- Đây là thưởng thức, là thưởng thức, ngươi hiểu không?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Thưởng thức? Nếu là thưởng thức thì nên quang minh chính đại chứ không phải núp trong chỗ tối!
Đông Phương Chính Phái nhìn Diêm Xuyên, biểu tình biến đổi, lộ nụ cười xấu xa nói:
- A? Xem ra là ta hiểu lầm, thì ra là đồng đạo, ngươi cũng muốn?
Diêm Xuyên cơ mặt co giật:
- A! Hiện tại Diêm Xuyên sơ bộ cảm nhận được người này gian cỡ nào.
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Là ngươi kéo ta ra khỏi hang động?
Nghe Diêm Xuyên hỏi, Đông Phương Chính Phái điều chỉnh sắc mặt, đáp:
- Đúng vậy. Ngươi bị thương như thế, may là ta chăm sóc, ngươi không biết mấy ngày nay ta dùng bao nhiêu đan dược. Để tính xem, mười viên Thanh Tâm đan, hai mươi viên Bảo Mệnh đan... Hơn một trăm viên, ngươi phải trả tiền cho ta!
Không qua vô sỉ nhưng chưa từng thấy người mặt dày đến mức này, Diêm Xuyên bị chọc cười.
Diêm Xuyên cười nói:
- Đan dược? Trong bụng ta làm gì có đan dược?
Đông Phương Chính Phái tiếp tục không biết xấu hổ nói:
- Đó là đan dược hòa tan nên ngươi không cảm giác ra.
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ta có thể đưa những đan dược này cho ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta cô gái đó là ai!
Cô gái, Đông Phương Chính Phái đương nhiên biết Diêm Xuyên ý chỉ cô gái áo trắng lúc trước tìm hắn, nhưng gã đã hứa sẽ không nói.
Đông Phương Chính Phái nói xạo:
- A? Cô gái? ý ngươi nói là người đang tắm?
Đông Phương Chính Phái thốt lời vạch trần lúc nãy che giấu lấp liếm.
Diêm Xuyên mỉa mai cười:
- Người đọc sách đây sao?
Đông Phương Chính Phái sắc mặt hơi đỏ nhưng lập tức bình thường lại.
Đông Phương Chính Phái nghiêm túc nói:
- Ta không biết ngươi nói tới ai!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta chỉ cần biết nàng là ai, ta sẽ cho ngươi một trăm thượng phẩm linh thạch!
Đông Phương Chính Phái mắt sáng lên:
- Một trăm?
- Đúng vậy.
Đông Phương Chính Phái biểu tình rối rắm, sau đó lắc đầu, nói:
- Ta là người đọc sách, xem kim tiền là cặn bã, chuyện đã hứa với người tuyệt đối giữ lời.
Diêm Xuyên lại nói:
- Một ngàn thượng phẩm linh thạch!
Một ngàn?
Mắt Đông Phương Chính Phái tỏa ánh sáng tham lam.
Đông Phương Chính Phái khinh thường nói:
- Ngươi có sao?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Trên người không có nhưng Đại Hà tông ta có.
Một ngàn thượng phẩm linh thạch.
Đông Phương Chính Phái nội tâm giãy dụa, cuối cùng cắn răng nói:
- Ta, ta là người đọc sách...
Diêm Xuyên tiếp tục nói:
- Một vạn thượng phẩm linh thạch!
Đông Phương Chính Phái kích động nói:
- Thật... Thật sự một vạn?
Diêm Xuyên cười nói:
- Có thể viết giấy chứng nhận.
Đông Phương Chính Phái lắp bắp không nói nên lời:
- Ta... Ta là người... Người đọc...
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ai, không muốn thì thôi!
Đông Phương Chính Phái vội nói ngay:
- Đừng, đừng! là như vậy, nàng không cho ta nói với ngươi nàng là ai nhưng ta có thể nói cái khác cho ngươi!
Diêm Xuyên hỏi:
- Cái khác?
Đông Phương Chính Phái vội nói:
- Đúng vậy. Không phải ngươi muốn tìm nàng sao? Ta có thể cho ngươi biết tung tích của nàng, khi đó tự ngươi đi tìm!
- A?
Đông Phương Chính Phái nói ngay:
- Hiện tại tất cả cường giả đều lao đến thượng cổ phong ấn, nàng cũng đi. Ta có thể màng ngươi đến gần đó, rồi tự ngươi đi tìm.
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không cần, ta có bản đồ, nếu ngươi không có tin tức khác của nàng thì thôi.
Đông Phương Chính Phái sốt ruột nói:
- Đừng, đừng, đừng, để ta nghĩ!
Đương nhiên Diêm Xuyên không muốn đi luôn, hắn kiên nhẫn chờ.
Đông Phương Chính Phái chắc chắn nói:
- A, ta nhớ ra rồi, là như vậy... Lần này ngươi đi chưa chắc có thể gặp nàng, dù sao ngươi và nàng chênh lệch quá lớn. Nhưng có một nơi ngươi nhất định có thể thấy nàng, chắc chắn!
- A?
Đông Phương Chính Phái cười nói:
- Cự Lộc thư viện, ta đích thân đưa thiệp mời cho nàng, bốn năm sau, tại thiên thụ đại hội chắc chắn nàng sẽ đến.
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Bốn năm sau, thiên thụ đại hội ở Cự Lộc thư viện?
Đông Phương Chính Phái cười gian nói:
- Đúng vậy. Tin tức này như thế nào? Ngươi nhất định có thể gặp nàng. Cái kia, dù không thể nói nàng là ai nhưng ta nhắc một chút, xem như khuyến mãi, ngươi xem linh thạch...
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Nếu là thật sự thì sẽ không keo kiệt với ngươi!
Đông Phương Chính Phái mừng rỡ hỏi:
- Thật sự? Một vạn thượng phẩm linh thạch?
- A!
Đông Phương Chính Phái cười nịnh nói:
- Thần tài, ta biết ngay ngươi là người tốt!
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Không pahir ngươi là người đọc sách sao? Không phải xem tiền như rác sao?
Đông Phương Chính Phái nói thẳng:
- Người đọc sách thì sao? Ta thích cặn bã thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.