Quyển 3 - Chương 142: Trấn áp Đại Vũ thiên quân
Quan Kỳ
17/01/2014
Ban đầu năm trung Hư cảnh rời đi lại trở về, đáp xuống một ngọn núi phía xa.
Một trung Hư cảnh biểu tình phức tạp nói:
- Kim Long khí vận mà có thể đấu ngang tay với Đại Vũ chân quân?
- Đại Vũ chân quân cường đại vượt xa chúng ta dự đoán, nếu một chọi một thì chúng ta không phải là đối thủ của Đại Vũ chân quân!
- Kim Long khí vận? Hình như so với lần trước cứng cáp nhiều, nhưng vẫn còn kém một chút thì phải.
..................
...
Năm người nhíu mày nhìn cuộc chiến.
Trong 'mặt trời', một rồng, một quạ chiến đấu.
Tam Túc Kim Ô gầm lên:
- Ngươi còn chưa đủ sức, hãy chờ ta xé nát ngươi đi, oa!
Kim Long gầm rống:
- Ngươi nói không sai, đáng tiếc, ngươi quên đây là Yến Kinh Đại Trăn, là lãnh địa của trẫm!
Kim Long khí vận gầm rú:
- Grao!
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Bốn phương tám hướng Yến Kinh vang vô số tiếng rồng ngâm, từng đại địa long mạch phát ra tiếng, như đang hòa cùng tiếng gầm của Kim Long khí vận.
lực lượng từng đại địa long mạch bay lên trời, bắn vào 'mặt trời' trên cao.
Ầm ầm!
Kim Long khí vận Đại Trăn lại tăng vọt thực lực, thân hình của nó biến to một vòng.
- Grao!
Ầm!
Ban đầu lực lượng Kim Long khí vận tăng vọt khiến sức manh rồng, quạ đạt đến cân bằng, thậm chí lực lượng của Kim Long khí vận mạnh hơn chút đỉnh.
Tam Túc Kim Ô trảo đấu với long trảo.
Ầm!
Cánh của Tam Túc Kim Ô đấu với đuôi rồng!
Ầm!
............
......
...
Chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.
Tam Túc Kim Ô hơi cahạt vật nói:
- Hoàng triều, thế giới này thế nhưng có người phát huy lực lượng hoàng triều đầy đủ như vậy?
Kim Long tự tin nói:
- Trẫm nói rồi, đây là lãnh địa của trẫm, hay xem trẫm trấn áp ngươi như thế nào!
Tam Túc Kim Ô cuồng ngạo nói:
- Cuồng vọng, ai có thể trấn áp bản tôn? Ai cũng không làm gì bản tôn được!
Kim Long lạnh lùng quát:
- Đại Định Thiên Tỉ!
Trên long trảo xuống hiện một ấn tỉ to lớn màu đen, tận cùng và đỉnh chóp ấn tỉ đen có màu vàng.
Ấn tỉ càng lúc càng lớn, như núi cao đè ép.
Tam Túc Kim Ô nhìn lại, như trông thấy trời sập, ở trong bóng tối có tám chữ to vàng rực.
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Ầm!
- Oa! Gầm rống, hú hướng ấn tỉ trên trời. Cùng với thanh âm, một luồng sáng vàng chói lòa như kim hà đụng hướng Đại Định Thiên Tỉ.
Ầm!
Ánh sáng vàng tự vỡ ra, căn bản không thể lay động được Đại Định Thiên Tỉ.
Tam Túc Kim Ô giật mình kêu lên:
- Sao có thể? Ngự tỉ của ngươi không nên cường đại như vậy, không nên!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Đại Định Thiên Tỉ mạnh đập vào người Tam Túc Kim Ô, đè ép nó.
- Không, khốn kiếp, nếu không phải bản tôn bị thuương thì người như ngươi...
Kim Long khí vận chậm rãi từ trên cao đáp xuống vân hải khí vận.
Bùm!
Vân hải khí vận cuồn cuộn, Kim Long khí vận đạp Đại Định Thiên Tỉ.
Đại Định Thiên Tỉ trấn áp Tam Túc Kim Ô ở bên dưới.
Phía xa một trung Hư cảnh ngạc nhiên hỏi:
- Đó là bảo bối gì? Thế nhưng có thể trấn áp Đại Vũ chân quân?
Năm trung Hư cảnh biến sắc mặt.
Năm người hiểu rõ nếu chỉ một mình họ thì căn bản không phải là đối thủ của Đại Vũ chân quân, nhưng gã mạnh mẽ như vậy mà bị Diêm Xuyên trấn áp?
Nghĩ đến đây mọi người không còn khinh thường Diêm Xuyên nữa.
Năm trung Hư cảnh cười khổ nhìn nhau.
- Có phải chúng ta đã làm sai?
…
Nửa năm sau.
Thủ Khai thành, phủ thành chủ.
Dịch Phong nhìn ba người đàn ông trước mặt mình.
Dịch Phong cười nói:
- Các vị là Thần cảnh Thủ Khai thành, sau này Thủ Khai thành là thành trì của Đại Trăn hoàng triều, trong thành nếu có chuyện gì thì làm phiền các vị giúp đỡ.
Một người đàn ông cười nói:
- Dịch đại nhân khách sáo, ta tin rằng Thủ Khai thành được Đại Trăn hoàng triều quản lý đương niên càng thịnh vượng hơn.
Một người đàn ông khác lo lắng nói:
- Đúng vậy. Dịch đại nhân, linh thạch của những dân chúng đã đổi, còn của chung ta đâu?
- Đúng vậy. Mặc dù Hư cảnh đó khi ấy bế quan, tẩu hỏa nhập ma nên chúng ta chiếm lợi, nhưng...
Ba người hơi lo lắng nói.
Dịch Phong vung tay lên.
Phút chốc mười mấy tên tướng sĩ nâng ba cái hòm to đi tới.
Dịch Phong cười nói:
- Ngô hoàng mở miệng thì đương nhiên phải giữc chữ tín với thiên hạ. Mười vạn thượng phẩm linh thạch này các ngươi muốn chia như thế nào thì tùy.
Ba người đi lên, nhìn từng rương thượng phẩm linh thạch, hô hấp dồn dập.
- Đa tạ Dịch đại nhân!
Ba người cảm giác lỗ chân lông toàn thân mở ra vì hưng phấn.
Rốt cuộc đến lượt chính mình.
Dịch Phong cười nói:
- Các vị đã nói sai, chuyện này không liên quan đến ta, muốn cảm ơn thì hãy tạ ngô hoàng!
Ba người gật đầu, nói:
- Đa tạ hoàng thượng Đại Trăn!
Dịch Phong cười nói:
- Không, ba vị đừng hiểu lầm, các ngươi cũng là con dân của Đại Trăn!
- A? Ha ha ha, đúng đúng!
Ba người thấy linh thạch thì chuyện gì cũng dễ nói.
Dịch Phong cười nói:
- Ngô hoàng giết chết Bạch Vũ chân quân, ở Yến Kinh trấn áp Đại Vũ chân quân, chắc các vị đều biết chuyện này?
Ba người biểu tình nghiêm túc gật đầu, nói:
- Có nghe qua.
Sự cường đại của Đại Trăn giờ đây đã thấm sâu vào lòng người.
Dịch Phong nói:
- Đại Trăn hoàng triều hải nạp trăm xuyên, cần các loại nhân tài. Nếu như các vị có hứng thú thì có thể tham gia khoa cử của Đại Trăn ta. Dù là văn khảo, võ khảo, hay là tạp khảo đều có thể trở thành quan viên của Đại Trăn!
Ba người nói ngay:
- Chúng ta sẽ suy nghĩ.
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Không sao.
Triều Thiên điện.
Năm cường giả trung Hư cảnh hơi phức tạp nhìn Diêm Xuyên.
Đứng bên cạnh Diêm Xuyên là đám người Mặc Vũ Hề, Hoắc Quang, Lưu Cương, Thanh Long.
Trước mặt có một bàn ngọc, bên trên đặt năm hộp gấm.
Diêm Xuyên cười nói:
- Hỗn Nguyên Linh, Kinh Tâm Kiếm, Vô Tâm Tháo, Hạo Viên Kính, Thâm U Hoàn, năm chuẩn tiên khí ở đây, các vị tự chia đi!
Năm người nhíu mày nhìn Diêm Xuyên.
Năm người tự chọn một thứ, biểu tình phức tạp.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lần này đa tạ các vị.
Năm người gật đầu, biểu tình phức tạp nói:
- Cáo từ!
Diêm Xuyên mỉm cười.
Năm người không nói thêm gì, cất bước đi ra đại điện, chớp mắt không còn bóng dáng.
Lưu Cương vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Hoàng thượng, đó là năm chuẩn tiên khí, tặng không cho họ như vậy sao?
Đến bây giờ tầm mắt của Lưu Cương đã mở rộng, dù không chú trọng nhiều pháp bảo nhưng đó là chuẩn tiên khí, tại trung vị tông môn đều là báu vật trấn tông, khó khăn lắm mới lấy được vậy mà tặng đi? Lưu Cương lòng đang nhỏ máu.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Đại Trăn rốt cuộc là hoàng triều, giữ lại năm báu vật này sẽ khiến nhiều người đỏ mắt.
- Nhưng mà...
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Bọn họ chỉ là bảo quản, rồi sẽ có một ngày năm báu vật này sẽ lại quay về Đại Trăn!
Lưu Cương hít sâu, nói:
- Vâng!
Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:
- Khí vận của Đại Trăn hoàng triều ngươi giờ đã gần bằng Cự Lộc thư viện, hiện tại chưa thể thăng cấp lên đế triều trung quốc sao?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Còn kém một chút.
Lưu Cương tò mò hỏi:
- Vậy có phải là lại chinh phạt một trung vị tông môn thì có thể...?
Hoàng triều hạ quốc, đế triều trung quốc, thiên triều thượng quốc!
Một trung Hư cảnh biểu tình phức tạp nói:
- Kim Long khí vận mà có thể đấu ngang tay với Đại Vũ chân quân?
- Đại Vũ chân quân cường đại vượt xa chúng ta dự đoán, nếu một chọi một thì chúng ta không phải là đối thủ của Đại Vũ chân quân!
- Kim Long khí vận? Hình như so với lần trước cứng cáp nhiều, nhưng vẫn còn kém một chút thì phải.
..................
...
Năm người nhíu mày nhìn cuộc chiến.
Trong 'mặt trời', một rồng, một quạ chiến đấu.
Tam Túc Kim Ô gầm lên:
- Ngươi còn chưa đủ sức, hãy chờ ta xé nát ngươi đi, oa!
Kim Long gầm rống:
- Ngươi nói không sai, đáng tiếc, ngươi quên đây là Yến Kinh Đại Trăn, là lãnh địa của trẫm!
Kim Long khí vận gầm rú:
- Grao!
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Bốn phương tám hướng Yến Kinh vang vô số tiếng rồng ngâm, từng đại địa long mạch phát ra tiếng, như đang hòa cùng tiếng gầm của Kim Long khí vận.
lực lượng từng đại địa long mạch bay lên trời, bắn vào 'mặt trời' trên cao.
Ầm ầm!
Kim Long khí vận Đại Trăn lại tăng vọt thực lực, thân hình của nó biến to một vòng.
- Grao!
Ầm!
Ban đầu lực lượng Kim Long khí vận tăng vọt khiến sức manh rồng, quạ đạt đến cân bằng, thậm chí lực lượng của Kim Long khí vận mạnh hơn chút đỉnh.
Tam Túc Kim Ô trảo đấu với long trảo.
Ầm!
Cánh của Tam Túc Kim Ô đấu với đuôi rồng!
Ầm!
............
......
...
Chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.
Tam Túc Kim Ô hơi cahạt vật nói:
- Hoàng triều, thế giới này thế nhưng có người phát huy lực lượng hoàng triều đầy đủ như vậy?
Kim Long tự tin nói:
- Trẫm nói rồi, đây là lãnh địa của trẫm, hay xem trẫm trấn áp ngươi như thế nào!
Tam Túc Kim Ô cuồng ngạo nói:
- Cuồng vọng, ai có thể trấn áp bản tôn? Ai cũng không làm gì bản tôn được!
Kim Long lạnh lùng quát:
- Đại Định Thiên Tỉ!
Trên long trảo xuống hiện một ấn tỉ to lớn màu đen, tận cùng và đỉnh chóp ấn tỉ đen có màu vàng.
Ấn tỉ càng lúc càng lớn, như núi cao đè ép.
Tam Túc Kim Ô nhìn lại, như trông thấy trời sập, ở trong bóng tối có tám chữ to vàng rực.
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Ầm!
- Oa! Gầm rống, hú hướng ấn tỉ trên trời. Cùng với thanh âm, một luồng sáng vàng chói lòa như kim hà đụng hướng Đại Định Thiên Tỉ.
Ầm!
Ánh sáng vàng tự vỡ ra, căn bản không thể lay động được Đại Định Thiên Tỉ.
Tam Túc Kim Ô giật mình kêu lên:
- Sao có thể? Ngự tỉ của ngươi không nên cường đại như vậy, không nên!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Đại Định Thiên Tỉ mạnh đập vào người Tam Túc Kim Ô, đè ép nó.
- Không, khốn kiếp, nếu không phải bản tôn bị thuương thì người như ngươi...
Kim Long khí vận chậm rãi từ trên cao đáp xuống vân hải khí vận.
Bùm!
Vân hải khí vận cuồn cuộn, Kim Long khí vận đạp Đại Định Thiên Tỉ.
Đại Định Thiên Tỉ trấn áp Tam Túc Kim Ô ở bên dưới.
Phía xa một trung Hư cảnh ngạc nhiên hỏi:
- Đó là bảo bối gì? Thế nhưng có thể trấn áp Đại Vũ chân quân?
Năm trung Hư cảnh biến sắc mặt.
Năm người hiểu rõ nếu chỉ một mình họ thì căn bản không phải là đối thủ của Đại Vũ chân quân, nhưng gã mạnh mẽ như vậy mà bị Diêm Xuyên trấn áp?
Nghĩ đến đây mọi người không còn khinh thường Diêm Xuyên nữa.
Năm trung Hư cảnh cười khổ nhìn nhau.
- Có phải chúng ta đã làm sai?
…
Nửa năm sau.
Thủ Khai thành, phủ thành chủ.
Dịch Phong nhìn ba người đàn ông trước mặt mình.
Dịch Phong cười nói:
- Các vị là Thần cảnh Thủ Khai thành, sau này Thủ Khai thành là thành trì của Đại Trăn hoàng triều, trong thành nếu có chuyện gì thì làm phiền các vị giúp đỡ.
Một người đàn ông cười nói:
- Dịch đại nhân khách sáo, ta tin rằng Thủ Khai thành được Đại Trăn hoàng triều quản lý đương niên càng thịnh vượng hơn.
Một người đàn ông khác lo lắng nói:
- Đúng vậy. Dịch đại nhân, linh thạch của những dân chúng đã đổi, còn của chung ta đâu?
- Đúng vậy. Mặc dù Hư cảnh đó khi ấy bế quan, tẩu hỏa nhập ma nên chúng ta chiếm lợi, nhưng...
Ba người hơi lo lắng nói.
Dịch Phong vung tay lên.
Phút chốc mười mấy tên tướng sĩ nâng ba cái hòm to đi tới.
Dịch Phong cười nói:
- Ngô hoàng mở miệng thì đương nhiên phải giữc chữ tín với thiên hạ. Mười vạn thượng phẩm linh thạch này các ngươi muốn chia như thế nào thì tùy.
Ba người đi lên, nhìn từng rương thượng phẩm linh thạch, hô hấp dồn dập.
- Đa tạ Dịch đại nhân!
Ba người cảm giác lỗ chân lông toàn thân mở ra vì hưng phấn.
Rốt cuộc đến lượt chính mình.
Dịch Phong cười nói:
- Các vị đã nói sai, chuyện này không liên quan đến ta, muốn cảm ơn thì hãy tạ ngô hoàng!
Ba người gật đầu, nói:
- Đa tạ hoàng thượng Đại Trăn!
Dịch Phong cười nói:
- Không, ba vị đừng hiểu lầm, các ngươi cũng là con dân của Đại Trăn!
- A? Ha ha ha, đúng đúng!
Ba người thấy linh thạch thì chuyện gì cũng dễ nói.
Dịch Phong cười nói:
- Ngô hoàng giết chết Bạch Vũ chân quân, ở Yến Kinh trấn áp Đại Vũ chân quân, chắc các vị đều biết chuyện này?
Ba người biểu tình nghiêm túc gật đầu, nói:
- Có nghe qua.
Sự cường đại của Đại Trăn giờ đây đã thấm sâu vào lòng người.
Dịch Phong nói:
- Đại Trăn hoàng triều hải nạp trăm xuyên, cần các loại nhân tài. Nếu như các vị có hứng thú thì có thể tham gia khoa cử của Đại Trăn ta. Dù là văn khảo, võ khảo, hay là tạp khảo đều có thể trở thành quan viên của Đại Trăn!
Ba người nói ngay:
- Chúng ta sẽ suy nghĩ.
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Không sao.
Triều Thiên điện.
Năm cường giả trung Hư cảnh hơi phức tạp nhìn Diêm Xuyên.
Đứng bên cạnh Diêm Xuyên là đám người Mặc Vũ Hề, Hoắc Quang, Lưu Cương, Thanh Long.
Trước mặt có một bàn ngọc, bên trên đặt năm hộp gấm.
Diêm Xuyên cười nói:
- Hỗn Nguyên Linh, Kinh Tâm Kiếm, Vô Tâm Tháo, Hạo Viên Kính, Thâm U Hoàn, năm chuẩn tiên khí ở đây, các vị tự chia đi!
Năm người nhíu mày nhìn Diêm Xuyên.
Năm người tự chọn một thứ, biểu tình phức tạp.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lần này đa tạ các vị.
Năm người gật đầu, biểu tình phức tạp nói:
- Cáo từ!
Diêm Xuyên mỉm cười.
Năm người không nói thêm gì, cất bước đi ra đại điện, chớp mắt không còn bóng dáng.
Lưu Cương vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Hoàng thượng, đó là năm chuẩn tiên khí, tặng không cho họ như vậy sao?
Đến bây giờ tầm mắt của Lưu Cương đã mở rộng, dù không chú trọng nhiều pháp bảo nhưng đó là chuẩn tiên khí, tại trung vị tông môn đều là báu vật trấn tông, khó khăn lắm mới lấy được vậy mà tặng đi? Lưu Cương lòng đang nhỏ máu.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Đại Trăn rốt cuộc là hoàng triều, giữ lại năm báu vật này sẽ khiến nhiều người đỏ mắt.
- Nhưng mà...
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Bọn họ chỉ là bảo quản, rồi sẽ có một ngày năm báu vật này sẽ lại quay về Đại Trăn!
Lưu Cương hít sâu, nói:
- Vâng!
Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:
- Khí vận của Đại Trăn hoàng triều ngươi giờ đã gần bằng Cự Lộc thư viện, hiện tại chưa thể thăng cấp lên đế triều trung quốc sao?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Còn kém một chút.
Lưu Cương tò mò hỏi:
- Vậy có phải là lại chinh phạt một trung vị tông môn thì có thể...?
Hoàng triều hạ quốc, đế triều trung quốc, thiên triều thượng quốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.