Chương 39
Hồ Như
12/09/2016
Những ngày tiếp theo sau buổi hội ngộ, Lý Khắc Lập cùng Bình An y như
rằng quấn lấy nhau không rời, ra vào có đôi, ngay cả khi đi làm anh cũng tha cô đến tận công ty, lúc không làm việc, chỉ cần ngẩng đầu lên là
thấy ngay Bình An đang đọc sách trên ghế bành. Cả hai không coi ai ra
gì, khoe khoang ân ái đến chói mù mắt người khác. Lý Khắc Lập cảm thấy
rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, bình yên, viên mãn, không còn tha
thiết oanh oanh yến yến bên ngoài.
Bình An mặc dù có chút trì độn trong chuyện tình cảm, nhưng một khi đột phá tấm màng mỏng manh mơ hồ kia, cô liền trở nên nhiệt tình hơn ai hết. Cô là người thẳng thắn, đã yêu liền nói yêu, nhớ liền nói nhớ, không thích vờ vịt giả bộ thanh cao. Lý Khắc Lập cưng chết cái tính nết này của cô, cảm thấy có yêu cô nhiều như thế nào cũng không đủ.
Hôm nay cũng như mọi ngày khác, Lý Khắc Lập chuyên tâm xử lý văn kiện, Bình An nhàn nhã tựa lên ghế bành, ánh nắng mong manh bên ngoài cửa kính thủy tinh len lõi qua hàng mi cong vút, chiếu lên ánh mắt ướt đẫm, long lanh như nước hồ thu. Bình An chăm chú nhìn vào quyển tiểu thuyết trên tay, hơn nữa còn là một quyển tiểu thuyết ngôn tình. Sáng hôm nay Lý Khắc Lập không biết lấy từ đâu ra, bắt Bình An phải đọc, với mỹ danh là giúp cô bồi dưỡng tâm hồn lãng mạn.
Bình An nghiêm túc xem sách, càng xem, mi tâm càng cau chặt. Tự hỏi cái này là thứ quái quỷ gì đây?
“Khắc Lập.” Rốt cuộc cũng nhịn không được, cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Lý Khắc Lập ngẩng đầu đáp: “Sao thế?”
“Anh có chắc thứ này sẽ giúp ích cho chúng ta?” Cô đưa quyển sách trên tay ra.
“Có vấn đề sao? Đây là tiểu thuyết ngôn tình bán chạy nhất năm đấy, trợ lý của anh phải vất vả lắm mới đặt hàng được.”
Bình An dùng vẻ mặt không thể nào tưởng tượng được: “Bán chạy nhất? Nhưng quyển sách này rất hỗn độn, dài dòng, lang mang, không có giá trị nghiên cứu, hơn nữa lại rất thiếu logic!” Như thế này mà cũng có thể bán chạy sao?
Lý Khắc Lập co rút khóe miệng, hình như anh đã quên mất thuộc tính này của Bình An: “Khụ, thật ra quyển sách này không phải là tài liệu nghiên cứu, nó viết theo một dạng tự sự, xoay quanh chuyện tình yêu của các nhân vật. Nếu em xem xét nó bằng một góc độ khác thì cũng không đến mức thiếu logic đâu.” Nói cho cùng anh cũng chưa từng đọc thể loại sách này, chẳng qua chỉ muốn Bình An tìm hiểu một chút để đả thông tư tưởng cô thôi.
“Thế anh giải thích xem tại sao đối với một người luôn làm tổn thương mình, cô nữ chính lại yêu sống yêu chết, còn người lúc nào cũng quan tâm, săn sóc, dành hết tình cảm cho thì cô ta: “Em chỉ xem anh là bạn.” Đã thế, người đàn ông không được đáp lại tình cảm kia lại giống như thiếu não, khăng khăng một mực vì nữ chính, thậm chí còn thay cô ta chết. Chẳng lẽ đây chính là logic?”
Lý Khắc Lập bị bắt chẹt, không biết nên đáp lời thế nào, đành phải nói bừa: “…Cái này…Tình yêu nó vốn là như thế đó, thế em có giải thích được tại sao em lại yêu anh không?”
Bình An nhíu mày khó hiểu: “Anh là của em, em không yêu anh thì yêu ai?”
“Nhưng em vẫn không giải thích được tại sao em lại có suy nghĩ đó, đúng không?”
Bình An gật gật đầu, thấy yêu thì yêu thôi, còn quan tâm gì đến nguyên nhân nữa.
“Cho nên em không thể trách nữ chính khi cô ta yêu người không đối xử tốt với mình, bởi tình cảm chính là như thế, một khi trái tim đã hướng về ai thì lý trí rất khó có thể chi phối được.” Lý Khắc Lập lý lẽ hùng hồn nói, anh cảm thấy không chừng mình có thể mở hẳn một lớp tư vấn tình yêu.
Bình An lại gật gật đầu: “Hóa ra là như thế, tình yêu vốn là một thứ không logic, cho nên không thể dùng tư duy của một người bình thường để đánh giá. Nếu theo lời của anh, một khi con người ta đã yêu, bán cầu não phải sẽ hoạt động mạnh hơn, chi phối phần lớn tình cảm cùng suy nghĩ, cho nên rất khó để đưa ra phán đoán đúng đắn trong tình yêu. Nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết vấn đề này, chỉ cần áp dụng phương pháp xung điện kích thích sự hoạt động của não trái, hạn chế phạm vi hoạt động của khu vực chi phối tình cảm bên não phải là có thể chữa khỏi bệnh này rồi.” Suy ngẫm một chốc cô lại tiếp tục: “Với điều kiện y học hiện tại, hẳn là cách này vẫn chưa có thể áp dụng được.”
Khóe miệng Lý Khắc Lập kịch liệt co giật, thật ra ý anh không phải là như vậy. Yêu không phải là bệnh, cho nên cũng chẳng cần phải chữa có được không! Rời khỏi bàn làm việc, anh tiến về phía Bình An ngồi xuống, nhấc cô lên rồi đặt vào lòng mình. Bình An duỗi người, tự tìm cho mình tư thế thoải mái nhất tựa vào lồng ngực anh.
“Vậy em nói xem, em đã yêu anh rồi, nếu có cách chữa ‘bệnh’ này em có muốn chữa không?”
Bình An lắc đầu: “Không, như thế này cũng tốt lắm.”
Lý Khắc Lập vui vẻ cười, tại sao mỗi câu mỗi chữ của Bình An đều trúng ý anh đến thế, lẽ nào đây chính là tâm linh tương thông trong truyền thuyết?
“Thế nếu anh giống nam chính trong quyển tiểu thuyết, đối xử không tốt với em, vậy em có như nữ chính vẫn yêu anh không?” Lý Khắc Lập tò mò hỏi, trong lòng chờ đợi một câu trả lời ngọt ngào từ cô.
“Anh nghĩ quá nhiều rồi, nếu đối xử với em không tốt, anh sẽ trở thành một cổ thi thể.”
Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ bị câu trả lời này dọa mất mật, nhưng cố tình Lý Khắc Lập lại không phải là người bình thường, anh chỉ sửng sờ trong giây lát, sau đó sảng khoái cười to. Khẩu vị nặng thế này, chỉ có Bình An mới thích hợp với anh thôi.
“Anh không làm việc sao?” Bình An hỏi.
“Không, muốn thư giản chốc lát.”
Bình An chán chường gấp quyển tiểu thuyết ngôn tình lại. Nghiên cứu những thứ thiếu logic thế này là một công việc đòi hỏi tập trung cao độ, cô nghĩ mình cũng nên thư giản, ngày mai xem tiếp cũng không muộn. Đặt sách xuống, Bình An lấy máy tính bảng lên mạng giải trí.
Lý Khắc Lập nhân cơ hội nhặt quyển sách cô vừa để xuống, bộ dạng của Bình An khiến anh thật tò mò, không biết trong này thiếu logic đến nhường nào mà khiến cô phản cảm như vậy. Sách bán chạy của năm qua lời của Bình An lại trở thành một tác phẩm không đáng một xu, anh thật nghi ngờ khẩu vị của cô.
Hai người dán sát lấy nhau, Lý Khắc Lập đọc sách, Bình An lại mân mê mấy thứ trên mạng, không khí hài hòa tràn ngập trái tim hồng phấn.
Lại nhắc đến Bình An, sau khi được Lý Khắc Lập cho nếm trái cấm, cô dường như được khai sáng thêm thuộc tính mới. Người yêu thích hưởng thụ như cô không thể nào làm lơ trước một môn ‘thể thao’ khiến người ta sảng khoái từ thể xác đến linh hồn như thế, vì vậy, Bình An đặc biệt thích tiết mục vận động mỗi tối cùng Lý Khắc Lập. Do rất yêu thích, nên cô cũng cực kỳ nghiêm túc bỏ thời gian chuyên tâm nghiên cứu vấn đề sinh hoạt chăn gối, không ngại cùng Lý Khắc Lập thử những tư thế mới, cách chơi mới, thế nên mỗi cuộc hoan ái của hai người đều đầm đìa vui sướng, thỏa mãn đến mức không muốn dừng lại, Lý Khắc Lập cũng ngày càng mê luyến Bình An, không thể tách rời khỏi cô được.
Có một lần, Lý Khắc Lập từ phòng tắm bước ra, Bình An đang khoác áo ngủ hờ hững ngồi trên giường, môi mím chặt, đeo tai nghe, ánh mắt thì chăm chú nghiền ngẫm nhìn vào tablet trên tay, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bình An, Lý Khắc Lập con người tràn ngập cưng chiều. Anh tiến lại gần xoa đầu cô, nhìn xuống màn hình, sau đó khóe môi kịch liệt co rút. Trên màn hình là đôi trai gái đang kịch liệt chiến đấu, bày ra tư thế độ khó cao, cô gái nhắm nghiền mắt, miệng há ra thở dốc, không cần tai nghe anh cũng đoán được cô ta đang rên rỉ sung sướng thế nào.
Bình An ngẩng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: “Lát nữa chúng ta cũng làm thế này đi.”
Sau đó, Lý Khắc Lập trực tiếp hóa sói, nhào đến cấu xé Bình An.
Đời sống tình dục của hai người cực kỳ hòa hợp, Lý Khắc Lập là người có nhu cầu cao, Bình An lại thích hưởng thụ, yêu trãi nghiệm, còn để tâm mò mẫm nghiên cứu những thứ linh tinh, hoàn toàn không rụt rè ra vẻ như những người phụ nữ khác. Lý Khắc Lập sung sướng nhận ra mình đã nhặt được bảo vật rồi. Tuy vậy, thỉnh thoảng anh vẫn lo lắng bất an, lỡ đâu một ngày nọ Bình An xem được một bộ phim ‘threesome’ (3p) rồi nảy sinh hứng thú, đòi anh cũng chơi như vậy, đến lúc ấy anh không biết khóc lóc bắt đền ai đây. May mắn thay cho đến bây giờ chuyện đó vẫn chưa xảy ra.
“Khắc Lập.” Bình An lên tiếng.
“Hửm?” Lý Khắc Lập mắt vẫn nhìn sách, kê mũi đến hôn lên tóc cô.
“Anh biết BDSM* không?” Vừa mới tìm hiểu được thứ mới, Bình An hưng trí hỏi.
(*) Bạn nào không biết vui lòng lên google tra cứu.
Lý Khắc Lập nghe xong, lập tức sửng sờ, trong đầu anh hiện lên hàng loạt cảnh tượng hoạt sắc sinh hương. Bình An một thân trần trụi bị trói gô lại, trên cổ đeo dây xích, ánh mắt ướt đẫm mông lung nhìn anh nói: “Chủ nhân! Xin ngày hãy trừng phạt em.” Sau đó, anh dùng roi da bò quất lên người cô. Cặp mông nảy nở trắng nõn lập tức hằn lên một đường roi đỏ chói. Bình An không khóc thành tiếng, nước mắt lả chả rơi, miệng rên rỉ: “Chủ nhân, mạnh nữa đi, em van ngài!”
Chỉ mới nghĩ đến đó, hạ thân anh liền cương lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, như có như không cọ lên khe mông Bình An. Bình An bị cộm, khó chịu nhích mông qua lại tránh né, Lý Khắc Lập nhịn không được khẽ rên một tiếng.
“Thế nào? Trông anh có vẻ rất hứng thú.”
Lý Khắc Lập ho nhẹ một tiếng, vờ đứng đắn: “Cái đó anh chưa từng thử, nhưng cũng không ngại, chỉ sợ em không chịu nổi thôi.”
Bình An lắc lắc đầu: “Không có gì đâu, dùng roi đánh, lấy sáp nến nhõ lên người anh, dùng toy, những thứ đó rất đơn giản, em sẽ không mệt đâu.”
Lý Khắc Lập nghe xong, sống lưng chợt lạnh. Hình như anh đã tưởng bở nhiều thì phải: “Ý em là giữa hai chúng ta, em giữ vị trí thống trị?”
“Đương nhiên, em sinh ra đã được định sẵn là người thống trị.”
“Khụ…em không cân nhắc đổi vị trí một chút sao, anh nghĩ anh thích hợp làm người thống trị hơn.”
“Tính theo chiều cao, cân nặng, thể chất cùng quyền chủ động trong các cuộc vui của chúng ta, anh thật sự thích hợp hơn em, nhưng biết sao được, em lại muốn làm người thống trị, anh yên tâm đi, em sẽ cố gắng nghiên cứu học hỏi, đảm bảo sẽ làm cho anh vừa đau vừa sướng.”
Lý Khắc Lập rùng mình, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Hay là thôi đi, anh cảm thấy không hứng thú với mấy trò thế này.” Nhưng nếu đổi vị trí, anh sẽ không phản đối, chỉ tiếc là trong cái nhà này, anh là người không có quyền lên tiếng.
“Vậy thôi, em cũng không nỡ làm anh đau.” Bình An nhún vai nói.
Lý Khắc Lập nghe xong, nội tâm mềm nhũn, không muốn phụ sự kỳ vọng của cô, anh liền giành lấy tablet thao tác, một lát sau, trên màn hình hiện ra một trang web đồ chơi tình thú.
“Thật ra trong việc này còn có rất nhiều cách chơi rất vui, so với BDSM hành hạ thể xác còn vui hơn nhiều. Em có nghe đến trò sắm vai chưa?”
Bình An lắc đầu, vẻ mặt hiếu học trông đợi nhìn Lý Khắc Lập.
“Nghĩa là anh và em sẽ sắm vai vào các nhân vật khác nhau, bệnh nhân – y tá, cảnh sát – tội phạm, phi công – tiếp viên, ông chủ - nữ hầu… sau đó chúng ta sẽ diễn theo một kịch bản đã bàn trước, sắm vai một nhân vật hoàn toàn khác bản thân sẽ mang đến cho chúng ta cảm giác mới lạ, kích thích, đảm bảo mỗi lần hoan ái đều là mỗi chuyến phiêu lưu sung sướng quên ngày tháng.”
Bình An chớp chớp mắt, vẫn còn mơ hồ: “Ý anh là diễn kịch đúng không? Thế thì có liên quan gì đến chuyện làm tình?”
“Sao lại không liên quan, kịch bản sẽ quyết định tất cả. Ví dụ nhé, anh làm bệnh nhân, em làm y tá, anh đến tìm em để trị bệnh…bất lực. Cho nên em phải dùng mọi cách để kích thích anh, giúp anh khỏi bệnh.”
Bình An hai mắt lóe sáng: “Còn có thể làm như vậy sao? Tuyệt quá!”
“Còn nữa, ví dụ anh là cảnh sát giao thông, em là người lái xe phạm luật bị anh giữ lại. Em muốn cầu xin anh thả em đi nên chấp nhận làm theo những yêu cầu thái quá của một cảnh sát xấu xa như anh.”
Bình An gật gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, sau đó anh kéo em lên xe, bắt em phục vụ anh, hai chúng ta ở ghế trước làm một lần, ở ghế sau làm một lần nữa rồi anh mới cho em đi.” Bình An vô sự tự thông, hứng khởi bổ sung thêm.
“Nếu em đã thích như thế, chúng ta liền đặt mua trang phục.” Nói xong, ngón tay anh thoăn thoắt lướt trên màn hình, liên tục gửi đơn đặt hàng về nhà cung cấp.
“A, có đồ nữ hình cảnh nữa này, mua!”
“Đồng phục nữ sinh Nhật Bản, mua!”
“Trang phục thủy thủ, mua!”
“Lính đặc công, mua!”
…
Hai người mặt không đỏ, tim không đập, khí thế bừng bừng bàn chuyện xấu giữa ban ngày. Lý Khắc Lập càng bàn càng khó chịu, hạ thân cương cứng như muốn thoát ra khỏi đũng quần. Anh ôm siết Bình An, ra sức cọ, kê miệng sát vào tai cô, ồ ồ thở dốc: “Bằng không chúng ta thử ngay bây giờ đi.”
Bình An kinh ngạc: “Nhưng đây là giờ làm việc.”
“Không sao, anh hết việc rồi.”
Bình An ngay lập tức gật đầu đồng ý, sau đó lại ủ rủ: “Nhưng mình chỉ mới đặt hàng, người ta làm sao giao kịp.”
“Không cần thay đồ cũng có thể sắm vai, ở nơi này càng thích hợp.”
“Sắm vai gì?” Bình An hỏi.
Lý Khắc Lập khẽ liếm vành tai của Bình An, phun ra bốn chữ: “Ông chủ - thư ký.”
--- ------ ------ ------ ------ -------
Đột nhiên cảm thấy mình thật không trong sáng!!!
Thôi cho bọn trẻ sống yên bình bữa cuối.
Bình An mặc dù có chút trì độn trong chuyện tình cảm, nhưng một khi đột phá tấm màng mỏng manh mơ hồ kia, cô liền trở nên nhiệt tình hơn ai hết. Cô là người thẳng thắn, đã yêu liền nói yêu, nhớ liền nói nhớ, không thích vờ vịt giả bộ thanh cao. Lý Khắc Lập cưng chết cái tính nết này của cô, cảm thấy có yêu cô nhiều như thế nào cũng không đủ.
Hôm nay cũng như mọi ngày khác, Lý Khắc Lập chuyên tâm xử lý văn kiện, Bình An nhàn nhã tựa lên ghế bành, ánh nắng mong manh bên ngoài cửa kính thủy tinh len lõi qua hàng mi cong vút, chiếu lên ánh mắt ướt đẫm, long lanh như nước hồ thu. Bình An chăm chú nhìn vào quyển tiểu thuyết trên tay, hơn nữa còn là một quyển tiểu thuyết ngôn tình. Sáng hôm nay Lý Khắc Lập không biết lấy từ đâu ra, bắt Bình An phải đọc, với mỹ danh là giúp cô bồi dưỡng tâm hồn lãng mạn.
Bình An nghiêm túc xem sách, càng xem, mi tâm càng cau chặt. Tự hỏi cái này là thứ quái quỷ gì đây?
“Khắc Lập.” Rốt cuộc cũng nhịn không được, cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Lý Khắc Lập ngẩng đầu đáp: “Sao thế?”
“Anh có chắc thứ này sẽ giúp ích cho chúng ta?” Cô đưa quyển sách trên tay ra.
“Có vấn đề sao? Đây là tiểu thuyết ngôn tình bán chạy nhất năm đấy, trợ lý của anh phải vất vả lắm mới đặt hàng được.”
Bình An dùng vẻ mặt không thể nào tưởng tượng được: “Bán chạy nhất? Nhưng quyển sách này rất hỗn độn, dài dòng, lang mang, không có giá trị nghiên cứu, hơn nữa lại rất thiếu logic!” Như thế này mà cũng có thể bán chạy sao?
Lý Khắc Lập co rút khóe miệng, hình như anh đã quên mất thuộc tính này của Bình An: “Khụ, thật ra quyển sách này không phải là tài liệu nghiên cứu, nó viết theo một dạng tự sự, xoay quanh chuyện tình yêu của các nhân vật. Nếu em xem xét nó bằng một góc độ khác thì cũng không đến mức thiếu logic đâu.” Nói cho cùng anh cũng chưa từng đọc thể loại sách này, chẳng qua chỉ muốn Bình An tìm hiểu một chút để đả thông tư tưởng cô thôi.
“Thế anh giải thích xem tại sao đối với một người luôn làm tổn thương mình, cô nữ chính lại yêu sống yêu chết, còn người lúc nào cũng quan tâm, săn sóc, dành hết tình cảm cho thì cô ta: “Em chỉ xem anh là bạn.” Đã thế, người đàn ông không được đáp lại tình cảm kia lại giống như thiếu não, khăng khăng một mực vì nữ chính, thậm chí còn thay cô ta chết. Chẳng lẽ đây chính là logic?”
Lý Khắc Lập bị bắt chẹt, không biết nên đáp lời thế nào, đành phải nói bừa: “…Cái này…Tình yêu nó vốn là như thế đó, thế em có giải thích được tại sao em lại yêu anh không?”
Bình An nhíu mày khó hiểu: “Anh là của em, em không yêu anh thì yêu ai?”
“Nhưng em vẫn không giải thích được tại sao em lại có suy nghĩ đó, đúng không?”
Bình An gật gật đầu, thấy yêu thì yêu thôi, còn quan tâm gì đến nguyên nhân nữa.
“Cho nên em không thể trách nữ chính khi cô ta yêu người không đối xử tốt với mình, bởi tình cảm chính là như thế, một khi trái tim đã hướng về ai thì lý trí rất khó có thể chi phối được.” Lý Khắc Lập lý lẽ hùng hồn nói, anh cảm thấy không chừng mình có thể mở hẳn một lớp tư vấn tình yêu.
Bình An lại gật gật đầu: “Hóa ra là như thế, tình yêu vốn là một thứ không logic, cho nên không thể dùng tư duy của một người bình thường để đánh giá. Nếu theo lời của anh, một khi con người ta đã yêu, bán cầu não phải sẽ hoạt động mạnh hơn, chi phối phần lớn tình cảm cùng suy nghĩ, cho nên rất khó để đưa ra phán đoán đúng đắn trong tình yêu. Nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết vấn đề này, chỉ cần áp dụng phương pháp xung điện kích thích sự hoạt động của não trái, hạn chế phạm vi hoạt động của khu vực chi phối tình cảm bên não phải là có thể chữa khỏi bệnh này rồi.” Suy ngẫm một chốc cô lại tiếp tục: “Với điều kiện y học hiện tại, hẳn là cách này vẫn chưa có thể áp dụng được.”
Khóe miệng Lý Khắc Lập kịch liệt co giật, thật ra ý anh không phải là như vậy. Yêu không phải là bệnh, cho nên cũng chẳng cần phải chữa có được không! Rời khỏi bàn làm việc, anh tiến về phía Bình An ngồi xuống, nhấc cô lên rồi đặt vào lòng mình. Bình An duỗi người, tự tìm cho mình tư thế thoải mái nhất tựa vào lồng ngực anh.
“Vậy em nói xem, em đã yêu anh rồi, nếu có cách chữa ‘bệnh’ này em có muốn chữa không?”
Bình An lắc đầu: “Không, như thế này cũng tốt lắm.”
Lý Khắc Lập vui vẻ cười, tại sao mỗi câu mỗi chữ của Bình An đều trúng ý anh đến thế, lẽ nào đây chính là tâm linh tương thông trong truyền thuyết?
“Thế nếu anh giống nam chính trong quyển tiểu thuyết, đối xử không tốt với em, vậy em có như nữ chính vẫn yêu anh không?” Lý Khắc Lập tò mò hỏi, trong lòng chờ đợi một câu trả lời ngọt ngào từ cô.
“Anh nghĩ quá nhiều rồi, nếu đối xử với em không tốt, anh sẽ trở thành một cổ thi thể.”
Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ bị câu trả lời này dọa mất mật, nhưng cố tình Lý Khắc Lập lại không phải là người bình thường, anh chỉ sửng sờ trong giây lát, sau đó sảng khoái cười to. Khẩu vị nặng thế này, chỉ có Bình An mới thích hợp với anh thôi.
“Anh không làm việc sao?” Bình An hỏi.
“Không, muốn thư giản chốc lát.”
Bình An chán chường gấp quyển tiểu thuyết ngôn tình lại. Nghiên cứu những thứ thiếu logic thế này là một công việc đòi hỏi tập trung cao độ, cô nghĩ mình cũng nên thư giản, ngày mai xem tiếp cũng không muộn. Đặt sách xuống, Bình An lấy máy tính bảng lên mạng giải trí.
Lý Khắc Lập nhân cơ hội nhặt quyển sách cô vừa để xuống, bộ dạng của Bình An khiến anh thật tò mò, không biết trong này thiếu logic đến nhường nào mà khiến cô phản cảm như vậy. Sách bán chạy của năm qua lời của Bình An lại trở thành một tác phẩm không đáng một xu, anh thật nghi ngờ khẩu vị của cô.
Hai người dán sát lấy nhau, Lý Khắc Lập đọc sách, Bình An lại mân mê mấy thứ trên mạng, không khí hài hòa tràn ngập trái tim hồng phấn.
Lại nhắc đến Bình An, sau khi được Lý Khắc Lập cho nếm trái cấm, cô dường như được khai sáng thêm thuộc tính mới. Người yêu thích hưởng thụ như cô không thể nào làm lơ trước một môn ‘thể thao’ khiến người ta sảng khoái từ thể xác đến linh hồn như thế, vì vậy, Bình An đặc biệt thích tiết mục vận động mỗi tối cùng Lý Khắc Lập. Do rất yêu thích, nên cô cũng cực kỳ nghiêm túc bỏ thời gian chuyên tâm nghiên cứu vấn đề sinh hoạt chăn gối, không ngại cùng Lý Khắc Lập thử những tư thế mới, cách chơi mới, thế nên mỗi cuộc hoan ái của hai người đều đầm đìa vui sướng, thỏa mãn đến mức không muốn dừng lại, Lý Khắc Lập cũng ngày càng mê luyến Bình An, không thể tách rời khỏi cô được.
Có một lần, Lý Khắc Lập từ phòng tắm bước ra, Bình An đang khoác áo ngủ hờ hững ngồi trên giường, môi mím chặt, đeo tai nghe, ánh mắt thì chăm chú nghiền ngẫm nhìn vào tablet trên tay, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bình An, Lý Khắc Lập con người tràn ngập cưng chiều. Anh tiến lại gần xoa đầu cô, nhìn xuống màn hình, sau đó khóe môi kịch liệt co rút. Trên màn hình là đôi trai gái đang kịch liệt chiến đấu, bày ra tư thế độ khó cao, cô gái nhắm nghiền mắt, miệng há ra thở dốc, không cần tai nghe anh cũng đoán được cô ta đang rên rỉ sung sướng thế nào.
Bình An ngẩng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: “Lát nữa chúng ta cũng làm thế này đi.”
Sau đó, Lý Khắc Lập trực tiếp hóa sói, nhào đến cấu xé Bình An.
Đời sống tình dục của hai người cực kỳ hòa hợp, Lý Khắc Lập là người có nhu cầu cao, Bình An lại thích hưởng thụ, yêu trãi nghiệm, còn để tâm mò mẫm nghiên cứu những thứ linh tinh, hoàn toàn không rụt rè ra vẻ như những người phụ nữ khác. Lý Khắc Lập sung sướng nhận ra mình đã nhặt được bảo vật rồi. Tuy vậy, thỉnh thoảng anh vẫn lo lắng bất an, lỡ đâu một ngày nọ Bình An xem được một bộ phim ‘threesome’ (3p) rồi nảy sinh hứng thú, đòi anh cũng chơi như vậy, đến lúc ấy anh không biết khóc lóc bắt đền ai đây. May mắn thay cho đến bây giờ chuyện đó vẫn chưa xảy ra.
“Khắc Lập.” Bình An lên tiếng.
“Hửm?” Lý Khắc Lập mắt vẫn nhìn sách, kê mũi đến hôn lên tóc cô.
“Anh biết BDSM* không?” Vừa mới tìm hiểu được thứ mới, Bình An hưng trí hỏi.
(*) Bạn nào không biết vui lòng lên google tra cứu.
Lý Khắc Lập nghe xong, lập tức sửng sờ, trong đầu anh hiện lên hàng loạt cảnh tượng hoạt sắc sinh hương. Bình An một thân trần trụi bị trói gô lại, trên cổ đeo dây xích, ánh mắt ướt đẫm mông lung nhìn anh nói: “Chủ nhân! Xin ngày hãy trừng phạt em.” Sau đó, anh dùng roi da bò quất lên người cô. Cặp mông nảy nở trắng nõn lập tức hằn lên một đường roi đỏ chói. Bình An không khóc thành tiếng, nước mắt lả chả rơi, miệng rên rỉ: “Chủ nhân, mạnh nữa đi, em van ngài!”
Chỉ mới nghĩ đến đó, hạ thân anh liền cương lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, như có như không cọ lên khe mông Bình An. Bình An bị cộm, khó chịu nhích mông qua lại tránh né, Lý Khắc Lập nhịn không được khẽ rên một tiếng.
“Thế nào? Trông anh có vẻ rất hứng thú.”
Lý Khắc Lập ho nhẹ một tiếng, vờ đứng đắn: “Cái đó anh chưa từng thử, nhưng cũng không ngại, chỉ sợ em không chịu nổi thôi.”
Bình An lắc lắc đầu: “Không có gì đâu, dùng roi đánh, lấy sáp nến nhõ lên người anh, dùng toy, những thứ đó rất đơn giản, em sẽ không mệt đâu.”
Lý Khắc Lập nghe xong, sống lưng chợt lạnh. Hình như anh đã tưởng bở nhiều thì phải: “Ý em là giữa hai chúng ta, em giữ vị trí thống trị?”
“Đương nhiên, em sinh ra đã được định sẵn là người thống trị.”
“Khụ…em không cân nhắc đổi vị trí một chút sao, anh nghĩ anh thích hợp làm người thống trị hơn.”
“Tính theo chiều cao, cân nặng, thể chất cùng quyền chủ động trong các cuộc vui của chúng ta, anh thật sự thích hợp hơn em, nhưng biết sao được, em lại muốn làm người thống trị, anh yên tâm đi, em sẽ cố gắng nghiên cứu học hỏi, đảm bảo sẽ làm cho anh vừa đau vừa sướng.”
Lý Khắc Lập rùng mình, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Hay là thôi đi, anh cảm thấy không hứng thú với mấy trò thế này.” Nhưng nếu đổi vị trí, anh sẽ không phản đối, chỉ tiếc là trong cái nhà này, anh là người không có quyền lên tiếng.
“Vậy thôi, em cũng không nỡ làm anh đau.” Bình An nhún vai nói.
Lý Khắc Lập nghe xong, nội tâm mềm nhũn, không muốn phụ sự kỳ vọng của cô, anh liền giành lấy tablet thao tác, một lát sau, trên màn hình hiện ra một trang web đồ chơi tình thú.
“Thật ra trong việc này còn có rất nhiều cách chơi rất vui, so với BDSM hành hạ thể xác còn vui hơn nhiều. Em có nghe đến trò sắm vai chưa?”
Bình An lắc đầu, vẻ mặt hiếu học trông đợi nhìn Lý Khắc Lập.
“Nghĩa là anh và em sẽ sắm vai vào các nhân vật khác nhau, bệnh nhân – y tá, cảnh sát – tội phạm, phi công – tiếp viên, ông chủ - nữ hầu… sau đó chúng ta sẽ diễn theo một kịch bản đã bàn trước, sắm vai một nhân vật hoàn toàn khác bản thân sẽ mang đến cho chúng ta cảm giác mới lạ, kích thích, đảm bảo mỗi lần hoan ái đều là mỗi chuyến phiêu lưu sung sướng quên ngày tháng.”
Bình An chớp chớp mắt, vẫn còn mơ hồ: “Ý anh là diễn kịch đúng không? Thế thì có liên quan gì đến chuyện làm tình?”
“Sao lại không liên quan, kịch bản sẽ quyết định tất cả. Ví dụ nhé, anh làm bệnh nhân, em làm y tá, anh đến tìm em để trị bệnh…bất lực. Cho nên em phải dùng mọi cách để kích thích anh, giúp anh khỏi bệnh.”
Bình An hai mắt lóe sáng: “Còn có thể làm như vậy sao? Tuyệt quá!”
“Còn nữa, ví dụ anh là cảnh sát giao thông, em là người lái xe phạm luật bị anh giữ lại. Em muốn cầu xin anh thả em đi nên chấp nhận làm theo những yêu cầu thái quá của một cảnh sát xấu xa như anh.”
Bình An gật gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, sau đó anh kéo em lên xe, bắt em phục vụ anh, hai chúng ta ở ghế trước làm một lần, ở ghế sau làm một lần nữa rồi anh mới cho em đi.” Bình An vô sự tự thông, hứng khởi bổ sung thêm.
“Nếu em đã thích như thế, chúng ta liền đặt mua trang phục.” Nói xong, ngón tay anh thoăn thoắt lướt trên màn hình, liên tục gửi đơn đặt hàng về nhà cung cấp.
“A, có đồ nữ hình cảnh nữa này, mua!”
“Đồng phục nữ sinh Nhật Bản, mua!”
“Trang phục thủy thủ, mua!”
“Lính đặc công, mua!”
…
Hai người mặt không đỏ, tim không đập, khí thế bừng bừng bàn chuyện xấu giữa ban ngày. Lý Khắc Lập càng bàn càng khó chịu, hạ thân cương cứng như muốn thoát ra khỏi đũng quần. Anh ôm siết Bình An, ra sức cọ, kê miệng sát vào tai cô, ồ ồ thở dốc: “Bằng không chúng ta thử ngay bây giờ đi.”
Bình An kinh ngạc: “Nhưng đây là giờ làm việc.”
“Không sao, anh hết việc rồi.”
Bình An ngay lập tức gật đầu đồng ý, sau đó lại ủ rủ: “Nhưng mình chỉ mới đặt hàng, người ta làm sao giao kịp.”
“Không cần thay đồ cũng có thể sắm vai, ở nơi này càng thích hợp.”
“Sắm vai gì?” Bình An hỏi.
Lý Khắc Lập khẽ liếm vành tai của Bình An, phun ra bốn chữ: “Ông chủ - thư ký.”
--- ------ ------ ------ ------ -------
Đột nhiên cảm thấy mình thật không trong sáng!!!
Thôi cho bọn trẻ sống yên bình bữa cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.