Chương 40
Hồ Như
14/09/2016
Bình An hai mắt lóe sáng, vui vẻ đáp ứng: “Được đó, mình chơi liền đi.” Đối với những trãi nghiệm mới lạ mê người, Bình An thật sự không có sức chống cự.
Lý Khắc Lập như mở cờ trong bụng, vừa định cùng cô luận bàn sâu hơn thì cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ. Anh đen mặt, thật sự không muốn phản ứng với kẻ không biết thức thời kia, thế nhưng âm thanh gõ cửa vẫn kiên trì bền bĩ.
“Em chờ một chút.” Anh nói với Bình An, sau đó sầm mặt trở về bàn làm việc.
“Vào đi.”
Trợ lý Phương nhận được lệnh, hấp tấp tiến vào: “Tổng giám đốc, có việc lớn rồi.”
Nhận ra sự có mặt của người thứ ba, trợ lý Phương liền im lặng.
“Không sao, cậu cứ tiếp tục đi.”
Trợ lý Phương nhìn Bình An, do dự chốc lát, sau cùng vẫn lên tiếng: “Có mười một người đồng loạt khởi đơn kiện công ty của chúng ta.”
Lý Khắc Lập nhíu mày: “Tại sao lại kiện?”
“Họ đều là những người bị bệnh tim và sử dụng sản phẩm thuốc trợ tim của Thiên Nguyên để hỗ trợ điều trị, từng có tiền sử sốc thuốc, hiện tại còn có hai người đang bị suy tim cấp tính sau khi sử dụng dược phẩm của chúng ta. Mười một bệnh nhân đó đã liên hợp lại với nhau, tìm một công ty luật đại diện khởi đơn kiện đến tòa án nhân dân thành phố.”
Lý Khắc Lập mím chặt môi, nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: “Chuyện này là không có khả năng.”
Thuốc trợ tim của tập đoàn Thiên Nguyên là sản phẩm 100% chiết xuất từ thiên nhiên, trãi qua nhiều lần thí nghiệm lâm sàn nghiêm ngặt, là một trong những loại thuốc trợ tim tốt nhất thị trường hiện nay, còn thành công xuất khẩu sang Đông Nam Á và Trung Á. Đây là loại thuốc chỉ được phép sử dụng khi được bác sĩ kê đơn để tránh tình trạng liều lượng không thích hợp, bệnh nhân mẫn cảm với thành phần của thuốc. Cho nên xác suất bệnh nhân sốc thuốc gần như rất thấp. Thiên Nguyên sản xuất là thuốc cứu người chứ không phải là thuốc độc, không nghĩ đến lần này lại vướng vào kiện tụng. Hơn nữa, theo lệ thường, nếu tình huống của bệnh nhân chuyển biến không tốt trong quá trình điều trị, người bị kiện hẳn là bệnh viện chứ không phải công ty dược phẩm, cho nên vụ kiện này chắc chắn có uẩn khúc phía sau.
Ngay lúc đó, điện thoại trợ lý Phương vang lên. Sau khi nghe máy, vẻ mặt anh càng trở nên nhăn nhó khó xem: “Sếp, ở bên dưới có rất nhiều phóng viên bao vây, muốn được phỏng vấn về vụ kiện tụng này.”
Bình An cũng vểnh tai nghe trợ lý Phương báo cáo, biết được tình hình bên ngoài liền nhếch miệng nói với Lý Khắc Lập: “Anh bị người ta chơi rồi.”
Bình An nói không sai, Thiên Nguyên chỉ vừa nhận được thông báo từ tòa án mà phóng viên đã rồng rắn kéo đến tra hỏi thông tin vụ kiện, có dùng đầu ngón chân cũng nhìn thấy sự dàn xếp của bên thứ ba.
“Cậu liên hệ cố vấn pháp luật của tập đoàn đến gặp tôi ngay, còn có điều tra thông tin của mười một người khởi kiện.”
Trợ lý Phương gật đầu rồi bước vội ra ngoài làm việc, nhưng bị Bình An gọi với lại:
“Khoan đã.”
“Anh có thể lấy được bệnh án của những bệnh nhân đó không?” Bình An hỏi.
Trợ lý Phương nghi hoặc nhìn Lý Khắc Lập xin ý kiến, nhận được cái gật đầu của sếp, anh liền trả lời: “Có thể, nhưng cần một chút thời gian.” Những tài liệu về thông tin cá nhân như bệnh án sẽ không được phép cho người khác xem nếu như không có sự cho phép của người nhà bệnh nhân, tuy nhiên, với thế lực lớn như Thiên Nguyên, việc này không phải là vấn đề.
“Trễ nhất là bao lâu?” Lý Khắc Lập lên tiếng.
Trợ lý Phương tính toán một phen mới lên tiếng: “Đến trưa mai sẽ có thưa sếp.”
“Được, cậu cứ lo liệu đi.” Dứt lời, anh cũng khoát tay để trợ lý bước ra ngoài.
Lý Khắc Lập trở lại phía Bình An, kéo cô vào lòng: “Em cần bệnh án làm gì?”
“Tò mò thôi, không biết bệnh thế nào mà còn dám tính toán lên đầu anh nữa.”
Lý Khắc Lập cúi người, hôn lên tóc cô, ánh mắt âm trầm lo lắng.
“Chuyện lần này nghiêm trọng lắm sao?”
Lý Khắc Lập im lặng không nói, tâm trạng có chút nặng nề.
“Nếu thua kiện, chúng ta còn đủ tiền ăn cơm không?”
Nghe ra sự lo lắng trong lời Bình An, Lý Khắc Lập cong khóe môi, tâm trạng u ám nháy mắt tan biến: “Yên tâm, không để em đói được.”
Bình An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nửa tiếng sau, hai luật sư tìm đến nơi, Lý Khắc Lập cùng họ ngồi vào sô pha bàn công việc, Bình An thì đến chỗ của Lý Khắc Lập nghiên cứu tài liệu về thuốc trợ tim của tập đoàn Thiên Nguyên.
“Anh đã nắm tình hình phía nguyên đơn chưa?” Lý Khắc Lập hỏi.
Luật sư Hoàng Phú đẩy sấp tài liệu về phía trước: “Đây là thông tin sơ bộ của 11 bệnh nhân, khi vừa nhận được thông báo của tòa án, tôi đã tiến hành điều tra ngay, thời gian có chút gấp nên vẫn còn chưa đầy đủ.”
Lý Khắc Lập lật sấp hồ, đôi mày nhíu càng chặt. Trên này chỉ bao gồm danh tính, nghề nghiệp, tiền sử bệnh án, ngoài ra cũng không còn gì nữa. Mười một người này đến từ nhiều nơi khác nhau, độ tuổi không đồng nhất, thời gian sốc thuốc có sớm có muộn, thậm chí tiếp nhận điều trị ở bệnh viện cũng không giống nhau, thế nguyên do tại sao họ lại gặp được nhau, đồng loạt khởi đơn kiện Thiên Nguyên? Rõ ràng có một thế lực nào đó đã lẳng lặng tập hợp những người này lại, sau đó chờ thời cơ gây cú sốc cho Thiên Nguyên.
“Anh có mấy phần nắm chắc trong vụ kiện này?”
“Trong đơn kiện, phía nguyên đơn cáo buộc sản phẩm trợ tim của tập đoàn Thiên Nguyên có lượng chất cấm vượt quá tiêu chuẩn cho phép, tỉ lệ chống chỉ định vượt xa so với công bố trên sản phẩm, gây nguy hại cho người sử dụng. Tổng số tiền đòi bồi thường vượt qua con số 6 tỷ.”
Lý Khắc Lập tức giận ném tập tài liệu xuống bàn: “Nói bừa!”
“Anh nên bình tĩnh một chút, trước khi đưa ra kết luận cùng hướng giải quyết, tôi muốn hỏi anh một vài câu, hy vọng nhận được câu trả lời thành thật từ anh.” Luật sư Hoàng Phú nói.
“Được, anh cứ hỏi.”
“Thứ nhất, khâu sản xuất của công ty chúng ta có tuân thủ theo quy chuẩn sản
xuất quốc tế hay không?”
“Đây là điều đương nhiên.” Lý Khắc Lập chém đinh chặt sắt khẳng định.
“Thứ hai, thuốc trợ tim có thật sự được chiết xuất 100% từ thảo dược thiên nhiên như trong bao bì đã ghi hay không? Thành phần độc hại trong sản phẩm có vượt mức tiêu chuẩn hay không? Và quan trọng nhất là các sản phẩm trợ tim này trên thị trường có đảm bảo thông qua bất kỳ cuộc kiểm nghiệm nào hay không?”
“Tôi dùng danh dự của mình để cam đoan, tập đoàn Thiên Nguyên luôn lấy chất lượng sản phẩm làm đầu, không có bất kỳ sai sót hay gian lận nào trong quá trình sản xuất. Tôi vô cùng tự tin khi để bộ y tế kiểm nghiệm lại bất kỳ sản phẩm nào của Dược phẩm Thiên Nguyên trên thị trường chứ không chỉ riêng thuốc trợ tim. Cho nên những cáo buộc trong đơn kiện là hoàn toàn vô căn cứ.”
Luật sư Hoàng Phú nhíu mày: “Nếu sản phẩm đạt tiêu chuẩn, vụ kiện này chúng ta nắm chắc phần thắng.” Thế nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó rất bất hợp lý.
Ba người bàn bạc rất lâu, sau khi tiễn hai vị luật sư đi, Lý Khắc Lập ngã người lên ghế, vươn tay xoa bóp mi tâm đang đau nhức.
Ngay trong buổi chiều hôm đó, Dược phẩm Thiên Nguyên trở thành cái tên nóng bỏng và được nhiều lượt tìm kiếm nhất trên mạng. Đài truyền hình cũng rầm rộ đưa tin, hàng loạt nghi vấn cùng cáo buộc được đặt ra phía sau vụ kiện lớn này. Một số trong mười một nguyên đơn tiếp nhận phỏng vấn, họ đều đưa ra những lời nói đanh thép, cáo buộc sản phẩm trợ tim của Thiên Nguyên chính là nguyên nhân khiến bệnh tình của họ chuyển biến xấu đi, thống khổ hiện tại của họ chính là do Thiên Nguyên mang tới.
Dù chưa minh bạch chân tướng, nhưng tâm lý bênh vực kẻ yếu của công chúng đã biến Thiên Nguyên trở thành cái đích của mọi chỉ trích. Những sự kiện gây chết người do công ty dược phẩm vì lợi nhuận mà sản xuất thuốc giả, thuốc kém chất lượng trong quá khứ bị moi ra, Thiên Nguyên trong nháy mắt từ một tập đoàn uy tín hàng đầu trong nước lại bị biếm thành kẻ tiểu nhân hám lợi, coi rẻ mạng người.
Thế giới mạng rất sôi động, lại không thiếu những kẻ thích nhân danh công lý, hàng loạt bài viết lên án, cáo buộc, châm biếm, kêu gọi tẩy chay sản phẩm của Thiên Nguyên xuất hiện. Khí thế rầm rộ, náo nhiệt đến bất ngờ. Hệ lụy kéo theo, cổ phiểu niêm yết trên sàn chứng khoáng của Thiên Nguyên liên tục tuột giá, nhà đầu tư lo lắng bán đổ bán tháo, tạo nên sự hoang mang không nhỏ trong giới đầu tư.
Chuyện xui xẻo kéo đến ồ ạt, mạnh mẽ như một cơn đại hồng thủy, nhanh chóng quét sạch mọi thứ trên con đường mà nó đi qua, uy tín mười năm gầy dựng của Thiên Nguyên trong phút chốc sụt giảm tưởng như không thể cứu chữa được, thiệt hại vô hình mà vụ kiện này mang đến là một con số thiên văn. Sau một cuộc họp được triệu tập gấp, Lý Khắc Lập bị hội đồng quản trị gây sức ép đến ngạt thở, buồn bực trở về phòng làm việc của mình.
Đứng trên lầu cao, Bình An híp mắt nhìn xuống bên dưới. Thành phố đã lên đèn, xe cộ qua lại thoăn thoắt như thoi đưa, chỉ để lại những vệt sáng dài không ngớt trên đường phố. Ở vị trí này, con người phía dưới thật nhỏ bé, chỉ như một con kiến nhỏ nhoi, yếu ớt mặc dòng đời xô đẩy.
“Anh nói xem phóng viên đã đi hết chưa?”
Lý Khắc Lập từ phía sau ôm lấy Bình An, cúi người gác cằm lên vai cô: “Hẳn là chưa, em mệt không? Hay anh cho người đưa em về trước, nếu xuất hiện cùng anh, e là em sẽ bị phóng viên làm phiền.”
Bình An lắc đầu phản đối: “Không đâu, hai chúng ta phúc…phúc gì nhỉ? À, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Lý Khắc Lập mỉm cười, tâm trạng không tốt cũng nguôi ngoai phần nào, gõ vào đầu cô một cái: “Lại dùng loạn thành ngữ, phải là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
“Ừ, ý em là vậy.”
Trầm ngâm giây lát, Bình An lại lên tiếng: “Hôm nay công ty chúng ta làm mất nhiều tiền lắm sao?” Cô sử dụng hai tiếng ‘chúng ta’ một cách vô cùng đương nhiên.
“Ừm, mất nhiều lắm. Nếu sau này anh hết sạch tiền rồi, em có còn muốn ở cạnh anh không?”
“Ngay cả tiền ăn cũng không còn?” Bình An gấp gáp hỏi, đây cũng là điều cô lo lắng từ chiều đến giờ.
Anh bật cười, rướn cổ cắn lên gò má cô một cái: “Em đó, ngoài ăn ra không còn gì để lo lắng sao?”
“Tại anh chưa biết thôi, có những nơi được ăn no chính là một ân huệ lớn của thượng đế. Không sao đâu, nếu anh hết tiền em sẽ nuôi anh, mấy tháng nữa là có học bỗng rồi.”
Lý Khắc Lập nội tâm không nén được cảm động, cũng không cười nhạo Bình An nữa. Thật ra đối với rất nhiều người, được ăn uống, được đến trường, được sống trong một mái nhà lành lặn đã là điều hạnh phúc rồi. Thế nhưng tham lam lại là bản chất của nhân loại, đã được ăn no liền muốn ăn ngon, đã được mặc ấm thì càng khát vọng mặc đẹp. Dục vọng trở thành một cái máy xay, cuốn hết thảy tín đồ của nó vào rồi nghiền nát trong hơi thở hấp hối của bản ngã.
Giữa hằng hà sa số những con người đang vất vả chìm nổi trong cái tham, sân, si của chính họ, Bình An tựa như một điểm sáng chói giữa bầu trời đêm mờ mịt. Cô xuất thân nghèo khó, từng vì một bữa ăn mà tính toán chi li, thậm chí còn bữa no bữa đói, sự xuất hiện của anh đem đến cho cô cuộc sống mà trước kia cô chưa từng nghĩ tới, thế nhưng Bình An lại chưa bao giờ sa ngã vì điều đó, cô không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hào nhoáng của cuộc sống nhung lụa vàng son, cô ham mê hưởng thụ nhưng lại không bị chi phối bởi vật chất. Cho đến tận bây giờ, ước nguyện của cô vẫn y như lúc ban đầu, mỗi ngày đều được no bụng. Thử hỏi có thể tìm đâu ra một tâm hồn thuần khiết đến như thế?
Lý Khắc Lập ôn tồn hôn lên tóc Bình An, hai cánh tay càng ra lực, siết chặt cô vào lòng. Cô chính là một mãnh niết bàn trong lòng anh, vĩnh viễn anh sẽ không buông tay, dù có xuống địa ngục cũng kéo cô theo cùng.
Lý Khắc Lập như mở cờ trong bụng, vừa định cùng cô luận bàn sâu hơn thì cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ. Anh đen mặt, thật sự không muốn phản ứng với kẻ không biết thức thời kia, thế nhưng âm thanh gõ cửa vẫn kiên trì bền bĩ.
“Em chờ một chút.” Anh nói với Bình An, sau đó sầm mặt trở về bàn làm việc.
“Vào đi.”
Trợ lý Phương nhận được lệnh, hấp tấp tiến vào: “Tổng giám đốc, có việc lớn rồi.”
Nhận ra sự có mặt của người thứ ba, trợ lý Phương liền im lặng.
“Không sao, cậu cứ tiếp tục đi.”
Trợ lý Phương nhìn Bình An, do dự chốc lát, sau cùng vẫn lên tiếng: “Có mười một người đồng loạt khởi đơn kiện công ty của chúng ta.”
Lý Khắc Lập nhíu mày: “Tại sao lại kiện?”
“Họ đều là những người bị bệnh tim và sử dụng sản phẩm thuốc trợ tim của Thiên Nguyên để hỗ trợ điều trị, từng có tiền sử sốc thuốc, hiện tại còn có hai người đang bị suy tim cấp tính sau khi sử dụng dược phẩm của chúng ta. Mười một bệnh nhân đó đã liên hợp lại với nhau, tìm một công ty luật đại diện khởi đơn kiện đến tòa án nhân dân thành phố.”
Lý Khắc Lập mím chặt môi, nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: “Chuyện này là không có khả năng.”
Thuốc trợ tim của tập đoàn Thiên Nguyên là sản phẩm 100% chiết xuất từ thiên nhiên, trãi qua nhiều lần thí nghiệm lâm sàn nghiêm ngặt, là một trong những loại thuốc trợ tim tốt nhất thị trường hiện nay, còn thành công xuất khẩu sang Đông Nam Á và Trung Á. Đây là loại thuốc chỉ được phép sử dụng khi được bác sĩ kê đơn để tránh tình trạng liều lượng không thích hợp, bệnh nhân mẫn cảm với thành phần của thuốc. Cho nên xác suất bệnh nhân sốc thuốc gần như rất thấp. Thiên Nguyên sản xuất là thuốc cứu người chứ không phải là thuốc độc, không nghĩ đến lần này lại vướng vào kiện tụng. Hơn nữa, theo lệ thường, nếu tình huống của bệnh nhân chuyển biến không tốt trong quá trình điều trị, người bị kiện hẳn là bệnh viện chứ không phải công ty dược phẩm, cho nên vụ kiện này chắc chắn có uẩn khúc phía sau.
Ngay lúc đó, điện thoại trợ lý Phương vang lên. Sau khi nghe máy, vẻ mặt anh càng trở nên nhăn nhó khó xem: “Sếp, ở bên dưới có rất nhiều phóng viên bao vây, muốn được phỏng vấn về vụ kiện tụng này.”
Bình An cũng vểnh tai nghe trợ lý Phương báo cáo, biết được tình hình bên ngoài liền nhếch miệng nói với Lý Khắc Lập: “Anh bị người ta chơi rồi.”
Bình An nói không sai, Thiên Nguyên chỉ vừa nhận được thông báo từ tòa án mà phóng viên đã rồng rắn kéo đến tra hỏi thông tin vụ kiện, có dùng đầu ngón chân cũng nhìn thấy sự dàn xếp của bên thứ ba.
“Cậu liên hệ cố vấn pháp luật của tập đoàn đến gặp tôi ngay, còn có điều tra thông tin của mười một người khởi kiện.”
Trợ lý Phương gật đầu rồi bước vội ra ngoài làm việc, nhưng bị Bình An gọi với lại:
“Khoan đã.”
“Anh có thể lấy được bệnh án của những bệnh nhân đó không?” Bình An hỏi.
Trợ lý Phương nghi hoặc nhìn Lý Khắc Lập xin ý kiến, nhận được cái gật đầu của sếp, anh liền trả lời: “Có thể, nhưng cần một chút thời gian.” Những tài liệu về thông tin cá nhân như bệnh án sẽ không được phép cho người khác xem nếu như không có sự cho phép của người nhà bệnh nhân, tuy nhiên, với thế lực lớn như Thiên Nguyên, việc này không phải là vấn đề.
“Trễ nhất là bao lâu?” Lý Khắc Lập lên tiếng.
Trợ lý Phương tính toán một phen mới lên tiếng: “Đến trưa mai sẽ có thưa sếp.”
“Được, cậu cứ lo liệu đi.” Dứt lời, anh cũng khoát tay để trợ lý bước ra ngoài.
Lý Khắc Lập trở lại phía Bình An, kéo cô vào lòng: “Em cần bệnh án làm gì?”
“Tò mò thôi, không biết bệnh thế nào mà còn dám tính toán lên đầu anh nữa.”
Lý Khắc Lập cúi người, hôn lên tóc cô, ánh mắt âm trầm lo lắng.
“Chuyện lần này nghiêm trọng lắm sao?”
Lý Khắc Lập im lặng không nói, tâm trạng có chút nặng nề.
“Nếu thua kiện, chúng ta còn đủ tiền ăn cơm không?”
Nghe ra sự lo lắng trong lời Bình An, Lý Khắc Lập cong khóe môi, tâm trạng u ám nháy mắt tan biến: “Yên tâm, không để em đói được.”
Bình An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nửa tiếng sau, hai luật sư tìm đến nơi, Lý Khắc Lập cùng họ ngồi vào sô pha bàn công việc, Bình An thì đến chỗ của Lý Khắc Lập nghiên cứu tài liệu về thuốc trợ tim của tập đoàn Thiên Nguyên.
“Anh đã nắm tình hình phía nguyên đơn chưa?” Lý Khắc Lập hỏi.
Luật sư Hoàng Phú đẩy sấp tài liệu về phía trước: “Đây là thông tin sơ bộ của 11 bệnh nhân, khi vừa nhận được thông báo của tòa án, tôi đã tiến hành điều tra ngay, thời gian có chút gấp nên vẫn còn chưa đầy đủ.”
Lý Khắc Lập lật sấp hồ, đôi mày nhíu càng chặt. Trên này chỉ bao gồm danh tính, nghề nghiệp, tiền sử bệnh án, ngoài ra cũng không còn gì nữa. Mười một người này đến từ nhiều nơi khác nhau, độ tuổi không đồng nhất, thời gian sốc thuốc có sớm có muộn, thậm chí tiếp nhận điều trị ở bệnh viện cũng không giống nhau, thế nguyên do tại sao họ lại gặp được nhau, đồng loạt khởi đơn kiện Thiên Nguyên? Rõ ràng có một thế lực nào đó đã lẳng lặng tập hợp những người này lại, sau đó chờ thời cơ gây cú sốc cho Thiên Nguyên.
“Anh có mấy phần nắm chắc trong vụ kiện này?”
“Trong đơn kiện, phía nguyên đơn cáo buộc sản phẩm trợ tim của tập đoàn Thiên Nguyên có lượng chất cấm vượt quá tiêu chuẩn cho phép, tỉ lệ chống chỉ định vượt xa so với công bố trên sản phẩm, gây nguy hại cho người sử dụng. Tổng số tiền đòi bồi thường vượt qua con số 6 tỷ.”
Lý Khắc Lập tức giận ném tập tài liệu xuống bàn: “Nói bừa!”
“Anh nên bình tĩnh một chút, trước khi đưa ra kết luận cùng hướng giải quyết, tôi muốn hỏi anh một vài câu, hy vọng nhận được câu trả lời thành thật từ anh.” Luật sư Hoàng Phú nói.
“Được, anh cứ hỏi.”
“Thứ nhất, khâu sản xuất của công ty chúng ta có tuân thủ theo quy chuẩn sản
xuất quốc tế hay không?”
“Đây là điều đương nhiên.” Lý Khắc Lập chém đinh chặt sắt khẳng định.
“Thứ hai, thuốc trợ tim có thật sự được chiết xuất 100% từ thảo dược thiên nhiên như trong bao bì đã ghi hay không? Thành phần độc hại trong sản phẩm có vượt mức tiêu chuẩn hay không? Và quan trọng nhất là các sản phẩm trợ tim này trên thị trường có đảm bảo thông qua bất kỳ cuộc kiểm nghiệm nào hay không?”
“Tôi dùng danh dự của mình để cam đoan, tập đoàn Thiên Nguyên luôn lấy chất lượng sản phẩm làm đầu, không có bất kỳ sai sót hay gian lận nào trong quá trình sản xuất. Tôi vô cùng tự tin khi để bộ y tế kiểm nghiệm lại bất kỳ sản phẩm nào của Dược phẩm Thiên Nguyên trên thị trường chứ không chỉ riêng thuốc trợ tim. Cho nên những cáo buộc trong đơn kiện là hoàn toàn vô căn cứ.”
Luật sư Hoàng Phú nhíu mày: “Nếu sản phẩm đạt tiêu chuẩn, vụ kiện này chúng ta nắm chắc phần thắng.” Thế nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó rất bất hợp lý.
Ba người bàn bạc rất lâu, sau khi tiễn hai vị luật sư đi, Lý Khắc Lập ngã người lên ghế, vươn tay xoa bóp mi tâm đang đau nhức.
Ngay trong buổi chiều hôm đó, Dược phẩm Thiên Nguyên trở thành cái tên nóng bỏng và được nhiều lượt tìm kiếm nhất trên mạng. Đài truyền hình cũng rầm rộ đưa tin, hàng loạt nghi vấn cùng cáo buộc được đặt ra phía sau vụ kiện lớn này. Một số trong mười một nguyên đơn tiếp nhận phỏng vấn, họ đều đưa ra những lời nói đanh thép, cáo buộc sản phẩm trợ tim của Thiên Nguyên chính là nguyên nhân khiến bệnh tình của họ chuyển biến xấu đi, thống khổ hiện tại của họ chính là do Thiên Nguyên mang tới.
Dù chưa minh bạch chân tướng, nhưng tâm lý bênh vực kẻ yếu của công chúng đã biến Thiên Nguyên trở thành cái đích của mọi chỉ trích. Những sự kiện gây chết người do công ty dược phẩm vì lợi nhuận mà sản xuất thuốc giả, thuốc kém chất lượng trong quá khứ bị moi ra, Thiên Nguyên trong nháy mắt từ một tập đoàn uy tín hàng đầu trong nước lại bị biếm thành kẻ tiểu nhân hám lợi, coi rẻ mạng người.
Thế giới mạng rất sôi động, lại không thiếu những kẻ thích nhân danh công lý, hàng loạt bài viết lên án, cáo buộc, châm biếm, kêu gọi tẩy chay sản phẩm của Thiên Nguyên xuất hiện. Khí thế rầm rộ, náo nhiệt đến bất ngờ. Hệ lụy kéo theo, cổ phiểu niêm yết trên sàn chứng khoáng của Thiên Nguyên liên tục tuột giá, nhà đầu tư lo lắng bán đổ bán tháo, tạo nên sự hoang mang không nhỏ trong giới đầu tư.
Chuyện xui xẻo kéo đến ồ ạt, mạnh mẽ như một cơn đại hồng thủy, nhanh chóng quét sạch mọi thứ trên con đường mà nó đi qua, uy tín mười năm gầy dựng của Thiên Nguyên trong phút chốc sụt giảm tưởng như không thể cứu chữa được, thiệt hại vô hình mà vụ kiện này mang đến là một con số thiên văn. Sau một cuộc họp được triệu tập gấp, Lý Khắc Lập bị hội đồng quản trị gây sức ép đến ngạt thở, buồn bực trở về phòng làm việc của mình.
Đứng trên lầu cao, Bình An híp mắt nhìn xuống bên dưới. Thành phố đã lên đèn, xe cộ qua lại thoăn thoắt như thoi đưa, chỉ để lại những vệt sáng dài không ngớt trên đường phố. Ở vị trí này, con người phía dưới thật nhỏ bé, chỉ như một con kiến nhỏ nhoi, yếu ớt mặc dòng đời xô đẩy.
“Anh nói xem phóng viên đã đi hết chưa?”
Lý Khắc Lập từ phía sau ôm lấy Bình An, cúi người gác cằm lên vai cô: “Hẳn là chưa, em mệt không? Hay anh cho người đưa em về trước, nếu xuất hiện cùng anh, e là em sẽ bị phóng viên làm phiền.”
Bình An lắc đầu phản đối: “Không đâu, hai chúng ta phúc…phúc gì nhỉ? À, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Lý Khắc Lập mỉm cười, tâm trạng không tốt cũng nguôi ngoai phần nào, gõ vào đầu cô một cái: “Lại dùng loạn thành ngữ, phải là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
“Ừ, ý em là vậy.”
Trầm ngâm giây lát, Bình An lại lên tiếng: “Hôm nay công ty chúng ta làm mất nhiều tiền lắm sao?” Cô sử dụng hai tiếng ‘chúng ta’ một cách vô cùng đương nhiên.
“Ừm, mất nhiều lắm. Nếu sau này anh hết sạch tiền rồi, em có còn muốn ở cạnh anh không?”
“Ngay cả tiền ăn cũng không còn?” Bình An gấp gáp hỏi, đây cũng là điều cô lo lắng từ chiều đến giờ.
Anh bật cười, rướn cổ cắn lên gò má cô một cái: “Em đó, ngoài ăn ra không còn gì để lo lắng sao?”
“Tại anh chưa biết thôi, có những nơi được ăn no chính là một ân huệ lớn của thượng đế. Không sao đâu, nếu anh hết tiền em sẽ nuôi anh, mấy tháng nữa là có học bỗng rồi.”
Lý Khắc Lập nội tâm không nén được cảm động, cũng không cười nhạo Bình An nữa. Thật ra đối với rất nhiều người, được ăn uống, được đến trường, được sống trong một mái nhà lành lặn đã là điều hạnh phúc rồi. Thế nhưng tham lam lại là bản chất của nhân loại, đã được ăn no liền muốn ăn ngon, đã được mặc ấm thì càng khát vọng mặc đẹp. Dục vọng trở thành một cái máy xay, cuốn hết thảy tín đồ của nó vào rồi nghiền nát trong hơi thở hấp hối của bản ngã.
Giữa hằng hà sa số những con người đang vất vả chìm nổi trong cái tham, sân, si của chính họ, Bình An tựa như một điểm sáng chói giữa bầu trời đêm mờ mịt. Cô xuất thân nghèo khó, từng vì một bữa ăn mà tính toán chi li, thậm chí còn bữa no bữa đói, sự xuất hiện của anh đem đến cho cô cuộc sống mà trước kia cô chưa từng nghĩ tới, thế nhưng Bình An lại chưa bao giờ sa ngã vì điều đó, cô không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hào nhoáng của cuộc sống nhung lụa vàng son, cô ham mê hưởng thụ nhưng lại không bị chi phối bởi vật chất. Cho đến tận bây giờ, ước nguyện của cô vẫn y như lúc ban đầu, mỗi ngày đều được no bụng. Thử hỏi có thể tìm đâu ra một tâm hồn thuần khiết đến như thế?
Lý Khắc Lập ôn tồn hôn lên tóc Bình An, hai cánh tay càng ra lực, siết chặt cô vào lòng. Cô chính là một mãnh niết bàn trong lòng anh, vĩnh viễn anh sẽ không buông tay, dù có xuống địa ngục cũng kéo cô theo cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.