Chương 21
Giải Phong Lưu
07/11/2021
Thẩm · hiền lành · Lan
Lâm Uyên Dương từng được nếm thử tài nướng thịt của Thẩm Lan nên không hề nghi ngờ câu nói này, thế là dẫn Thẩm Lan tới siêu thị.
"Trước kia em toàn ra chợ mua đồ ăn thôi." Thẩm Lan ngửa đầu nhìn cao ốc không biết bao nhiêu tầng kia rồi cảm thán một câu: "Mấy người đúng là tư bản vạn ác mà."
Lâm Uyên Dương từ chối cho ý kiến, từ trước đến nay y đã quen tiêu xài vung tay quá trán, y nhíu mày nhìn Thẩm Lan: "Đi thôi nào vợ nuôi từ bé của nhà tư bản."
Thẩm Lan lập tức đưa tay ôm mặt ra vẻ thẹn thùng: "Ai da đang giữa đường giữa sá mà anh nói gì đó."
Lâm Uyên Dương ngạc nhiên: "Cậu cũng biết thẹn thùng nữa à?"
Thẩm Lan quạu quọ quay sang nhìn y: "Anh thật đáng ghét."
Lâm Uyên Dương cười nói: "Được được, tôi sai rồi, mau đi thôi."
Thẩm Lan hờn dỗi đi tới phía trước, Lâm Uyên Dương ghé vào tai hắn thấp giọng dỗ dành hồi lâu mới hết dỗi, hai người cùng đi vào siêu thị. Lâm Uyên Dương đứng trước một đống cà rốt cải trắng su hào súp lơ và thịt heo thịt bò thịt dê, nhìn Thẩm Lan giống như ông nội trợ chọn chọn lựa lựa.
"Ca, anh có ghét ăn rau gì không?" Thẩm Lan xách giỏ đựng rất nhiều rau củ, vừa đi vừa hỏi Lâm Uyên Dương.
Lâm Uyên Dương nghĩ ngợi, "Hành gừng tỏi đều không ăn, rau thơm, rau hẹ và cà chua cũng không ăn, những loại khác thì ăn được."
"Vậy anh cũng dễ nuôi quá chứ," Thẩm Lan tặc lưỡi: "Dễ hơn em nghĩ nhiều."
"Chứ cậu tưởng sao?"
Thẩm Lan nhìn y một cái: "Em thấy anh gầy như vậy cứ tưởng anh kén ăn lắm cơ."
Lâm Uyên Dương chỉ cười không nói gì.
Hai người đi dạo hơn một giờ xem như thắng lợi trở về, thịt cá hải sản rau quả mua rất nhiều, nói như Thẩm Lan thì cả tuần tới không cần phải lo cơm nước.
"Hôm nay cho anh mở mang tầm mắt về tài nấu nướng của em, bảo đảm anh ăn rồi vẫn thèm. Món ăn Thẩm thị độc quyền không có chi nhánh." Thẩm Lan bắt đầu khoác lác: "Ba mươi năm danh tiếng ở phố Trường An, không ngon không lấy tiền."
Lâm Uyên Dương cười nói: "Rửa mắt mà đợi."
Thẩm Lan đưa tay vuốt nhẹ bờ môi y rồi chớp mắt nói: "Lau miệng mà chờ."
Thẩm Lan mặc tạp dề màu xanh nhạt, hắn cúi đầu đánh trứng trong chén, đứng một hồi bỗng nhiên quay lại hỏi Lâm Uyên Dương: "Sao anh không đến ôm em từ phía sau rồi hôn em?"
Lâm Uyên Dương nghiêng đầu: "?"
Thẩm Lan lầm bầm: "Trong tiểu thuyết đều viết vậy mà."
Cái người này đúng là một tí tình thú cũng không có, Thẩm Lan thầm càu nhàu.
Nhưng Thẩm Lan là ai chứ, không có tình thú cũng có thể sáng tạo ra tình thú, hắn xoay người dựa nghiêng vào tủ bát rồi ngẩng cổ để lộ hầu kết nhô cao, sau đó ngửa người duỗi đôi chân thon dài và ưỡn cặp mông căng tròn hoàn mỹ trước mắt Lâm Uyên Dương, hắn dùng ngữ khí gần như trêu chọc nói với Lâm Uyên Dương: "Ca, anh không muốn tới hôn em sao~ Anh có thể thổi gió bên tai em, đè hai tay em xuống bàn không cho em giãy dụa, chen đùi vào giữa hai chân em cọ xát làm em cứng lên nhưng không cho em tự sờ. Anh còn có thể nâng lên một chân của em, kéo tay em khoác lên vai anh, sau đó chậm rãi đâm sâu vào em, nhìn em cố gắng kiềm chế, muốn rên mà không dám, sau đó hung mãnh bắn ra trong người em....."
Thẩm Lan nói rất chậm, âm cuối tràn đầy mê hoặc khiến nhịp tim Lâm Uyên Dương đập nhanh bất thường, y bị Thẩm Lan trêu chọc làm vành tai ửng đỏ, hạ thân cũng hơi cứng lên, quả thực chỉ hận không thể biến lời hắn nói thành hành động.
Thẩm Lan rõ ràng là tên lưu manh.
Lâm Uyên Dương mặt đỏ tới mang tai đi ra phòng khách rồi vội vã lên lầu không dám quay đầu lại.
Thẩm Lan đắc ý nhướn mày, sau đó vừa hát ngân nga vừa tiếp tục cắt đồ ăn.
Lâm Uyên Dương vào nhà tắm vốc nước lạnh lên mặt xoa dịu du͙ƈ vọиɠ của mình. Nhưng trong đầu lại vô thức tưởng tượng ra khung cảnh vừa nghe, y đè Thẩm Lan lên bàn bếp rồi nhìn ngắm vẻ mặt đê mê vì du͙ƈ vọиɠ của hắn...
Lâm Uyên Dương đỡ trán, rốt cuộc tại sao đêm đó y lại bị Thẩm Lan đè cơ chứ......
Lâm Uyên Dương từng được nếm thử tài nướng thịt của Thẩm Lan nên không hề nghi ngờ câu nói này, thế là dẫn Thẩm Lan tới siêu thị.
"Trước kia em toàn ra chợ mua đồ ăn thôi." Thẩm Lan ngửa đầu nhìn cao ốc không biết bao nhiêu tầng kia rồi cảm thán một câu: "Mấy người đúng là tư bản vạn ác mà."
Lâm Uyên Dương từ chối cho ý kiến, từ trước đến nay y đã quen tiêu xài vung tay quá trán, y nhíu mày nhìn Thẩm Lan: "Đi thôi nào vợ nuôi từ bé của nhà tư bản."
Thẩm Lan lập tức đưa tay ôm mặt ra vẻ thẹn thùng: "Ai da đang giữa đường giữa sá mà anh nói gì đó."
Lâm Uyên Dương ngạc nhiên: "Cậu cũng biết thẹn thùng nữa à?"
Thẩm Lan quạu quọ quay sang nhìn y: "Anh thật đáng ghét."
Lâm Uyên Dương cười nói: "Được được, tôi sai rồi, mau đi thôi."
Thẩm Lan hờn dỗi đi tới phía trước, Lâm Uyên Dương ghé vào tai hắn thấp giọng dỗ dành hồi lâu mới hết dỗi, hai người cùng đi vào siêu thị. Lâm Uyên Dương đứng trước một đống cà rốt cải trắng su hào súp lơ và thịt heo thịt bò thịt dê, nhìn Thẩm Lan giống như ông nội trợ chọn chọn lựa lựa.
"Ca, anh có ghét ăn rau gì không?" Thẩm Lan xách giỏ đựng rất nhiều rau củ, vừa đi vừa hỏi Lâm Uyên Dương.
Lâm Uyên Dương nghĩ ngợi, "Hành gừng tỏi đều không ăn, rau thơm, rau hẹ và cà chua cũng không ăn, những loại khác thì ăn được."
"Vậy anh cũng dễ nuôi quá chứ," Thẩm Lan tặc lưỡi: "Dễ hơn em nghĩ nhiều."
"Chứ cậu tưởng sao?"
Thẩm Lan nhìn y một cái: "Em thấy anh gầy như vậy cứ tưởng anh kén ăn lắm cơ."
Lâm Uyên Dương chỉ cười không nói gì.
Hai người đi dạo hơn một giờ xem như thắng lợi trở về, thịt cá hải sản rau quả mua rất nhiều, nói như Thẩm Lan thì cả tuần tới không cần phải lo cơm nước.
"Hôm nay cho anh mở mang tầm mắt về tài nấu nướng của em, bảo đảm anh ăn rồi vẫn thèm. Món ăn Thẩm thị độc quyền không có chi nhánh." Thẩm Lan bắt đầu khoác lác: "Ba mươi năm danh tiếng ở phố Trường An, không ngon không lấy tiền."
Lâm Uyên Dương cười nói: "Rửa mắt mà đợi."
Thẩm Lan đưa tay vuốt nhẹ bờ môi y rồi chớp mắt nói: "Lau miệng mà chờ."
Thẩm Lan mặc tạp dề màu xanh nhạt, hắn cúi đầu đánh trứng trong chén, đứng một hồi bỗng nhiên quay lại hỏi Lâm Uyên Dương: "Sao anh không đến ôm em từ phía sau rồi hôn em?"
Lâm Uyên Dương nghiêng đầu: "?"
Thẩm Lan lầm bầm: "Trong tiểu thuyết đều viết vậy mà."
Cái người này đúng là một tí tình thú cũng không có, Thẩm Lan thầm càu nhàu.
Nhưng Thẩm Lan là ai chứ, không có tình thú cũng có thể sáng tạo ra tình thú, hắn xoay người dựa nghiêng vào tủ bát rồi ngẩng cổ để lộ hầu kết nhô cao, sau đó ngửa người duỗi đôi chân thon dài và ưỡn cặp mông căng tròn hoàn mỹ trước mắt Lâm Uyên Dương, hắn dùng ngữ khí gần như trêu chọc nói với Lâm Uyên Dương: "Ca, anh không muốn tới hôn em sao~ Anh có thể thổi gió bên tai em, đè hai tay em xuống bàn không cho em giãy dụa, chen đùi vào giữa hai chân em cọ xát làm em cứng lên nhưng không cho em tự sờ. Anh còn có thể nâng lên một chân của em, kéo tay em khoác lên vai anh, sau đó chậm rãi đâm sâu vào em, nhìn em cố gắng kiềm chế, muốn rên mà không dám, sau đó hung mãnh bắn ra trong người em....."
Thẩm Lan nói rất chậm, âm cuối tràn đầy mê hoặc khiến nhịp tim Lâm Uyên Dương đập nhanh bất thường, y bị Thẩm Lan trêu chọc làm vành tai ửng đỏ, hạ thân cũng hơi cứng lên, quả thực chỉ hận không thể biến lời hắn nói thành hành động.
Thẩm Lan rõ ràng là tên lưu manh.
Lâm Uyên Dương mặt đỏ tới mang tai đi ra phòng khách rồi vội vã lên lầu không dám quay đầu lại.
Thẩm Lan đắc ý nhướn mày, sau đó vừa hát ngân nga vừa tiếp tục cắt đồ ăn.
Lâm Uyên Dương vào nhà tắm vốc nước lạnh lên mặt xoa dịu du͙ƈ vọиɠ của mình. Nhưng trong đầu lại vô thức tưởng tượng ra khung cảnh vừa nghe, y đè Thẩm Lan lên bàn bếp rồi nhìn ngắm vẻ mặt đê mê vì du͙ƈ vọиɠ của hắn...
Lâm Uyên Dương đỡ trán, rốt cuộc tại sao đêm đó y lại bị Thẩm Lan đè cơ chứ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.