Chương 22
Giải Phong Lưu
07/11/2021
Thẩm · hồ ly tinh · Lan
Thẩm Lan bận rộn dưới lầu cả tiếng đồng hồ, nấu ra một bàn đồ ăn phong phú, bày chén đũa xong cũng không thấy Lâm Uyên Dương xuống lầu, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý gian xảo, sau đó rón rén lên lầu.
Hắn cứ tưởng Lâm Uyên Dương đang lén lút tự an ủi trong phòng ngủ, nhưng khi mở cửa ra lại thấy được một cảnh tượng hoạt sắc sinh hương khiến huyết mạch sôi trào.
Lâm Uyên Dương mặc áo thun bó sát màu đen ngồi dưới sàn duỗi thẳng hai chân trước sau, eo cúi về phía trước đè lên chân, cánh tay vòng qua đầu, lòng bàn tay áp xuống đất. Vòng eo nhỏ gầy, tay chân thon dài khiến hình ảnh kia toát ra mỹ cảm mềm mại, thân thể Lâm Uyên Dương hiện ra một đường cong ưu mỹ, vừa gợi cảm vừa thanh thoát.
Tóc y ướt đẫm mồ hôi dính sát vào trán. Mồ hôi không ngừng chảy dọc theo khuôn mặt y xuống xương quai xanh, lồng ngực, cuối cùng biến mất dưới lớp áo.
Thẩm Lan nghe tiếng mình nuốt nước bọt ừng ực.
Lâm Uyên Dương thấy hắn vào thì đứng lên, giơ tay vuốt tóc ra sau đầu để lộ vầng trán và khuôn mặt trái xoan của mình.
"Sao thế?"
Thẩm Lan sửng sốt nhìn Lâm Uyên Dương gần nửa phút mới lắp bắp nói: "Cơm, cơm nấu xong rồi."
"Để tôi tắm sơ cái đã, cậu đợi tôi một lát." Lâm Uyên Dương đi vòng qua Thẩm Lan, vừa định ra ngoài thì đột nhiên bị kéo lại từ phía sau. Thẩm Lan đè Lâm Uyên Dương vào tường, cả người áp sát hôn lên môi y nồng nhiệt.
Lâm Uyên Dương hơi nhíu mày, trên người y toàn mồ hôi, tiếp xúc với người khác cực kỳ khó chịu.
Nhưng Thẩm Lan hôn quá bá đạo, y đẩy mấy lần cũng không ra nên đành mặc kệ hắn.
Một tay Thẩm Lan ôm eo Lâm Uyên Dương, bàn tay dùng sức vuốt ve, hắn cạy mở miệng y, đầu lưỡi liếm qua hàm răng Lâm Uyên Dương, sau đó quấn lấy lưỡi y.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng nước chậc chậc, nước bọt không ngừng chảy xuống khóe miệng Lâm Uyên Dương, Thẩm Lan đưa tay nắm cằm Lâm Uyên Dương, càng hôn mạnh bạo hơn.
Mũi Lâm Uyên Dương đều bị hắn chèn thở không nổi, y biết Thẩm Lan luôn cực kỳ bá đạo trong chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên bị hắn hôn kịch liệt như vậy.
Y thật sự không chịu nổi, cố gắng nghiêng đầu né tránh môi Thẩm Lan.
"Ca," Giọng Thẩm Lan khàn khàn, hơi thở nặng nề, ánh mắt hắn nhìn Lâm Uyên Dương tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, hắn cúi xuống kề vào tai Lâm Uyên Dương hỏi, "Anh học yoga lúc nào thế?"
Thẩm · cầm thú · Lan
"Mấy năm rồi." Lâm Uyên Dương thấy đáy mắt Thẩm Lan cuồn cuộn sóng ngầm, muốn dời đi sự chú ý của hắn nên nói khẽ: "Cậu thả tôi ra, tôi đi tắm trước đã."
"Em nhịn không được." Thẩm Lan khàn giọng nói, hắn ôm Lâm Uyên Dương lên giường, ánh mắt u ám: "Ca, em muốn làm."
"Thẩm Lan!" Lâm Uyên Dương vùng vẫy nhưng không thoát, vội la lên: "Vết thương của cậu còn chưa lành đâu!"
"Mặc kệ."
"Chẳng phải cậu nói muốn ăn cơm sao, chờ cậu làm xong cơm sẽ nguội hết!" Lâm Uyên Dương cố vớt vát lần cuối trước khi bị Thẩm Lan ném lên giường.
Động tác Thẩm Lan dừng lại, đầu óc nóng bừng của hắn dần tỉnh táo. Đây là bữa cơm đầu tiên hắn nấu cho Lâm Uyên Dương, hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức nên không thể lãng phí được.
Lúc nãy vào cửa nhìn thấy cảnh tượng kia mang lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn khiến máu nóng xông thẳng lên trán, ngoại trừ nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly làm một trận với Lâm Uyên Dương thì hắn chẳng còn nghĩ được gì khác.
Nhưng...... dưới lầu còn có bàn đồ ăn hắn đã chuẩn bị tỉ mỉ.
Lâm Uyên Dương thấy hắn tỉnh táo lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Thẩm Lan, xuống ăn cơm trước đã."
Thẩm Lan chỉ vào túp lều nhô lên giữa háng, bực bội nói: "Cái này tính sao bây giờ."
Lâm Uyên Dương bất đắc dĩ nhìn hắn, không còn lời nào để nói.
Thẩm Lan buồn bực vò tóc rồi leo xuống người Lâm Uyên Dương: "Anh tắm trước đi, em xuống lầu chờ anh."
Lâm Uyên Dương nhìn theo bóng lưng Thẩm Lan, trong lòng thở dài, đêm nay đoán chừng không dễ ngủ rồi.
Y không muốn để Thẩm Lan đợi lâu nên vào phòng tắm xối sạch mồ hôi rồi nhanh chóng chạy ra.
Mặc dù Lâm Uyên Dương đã đoán trước Thẩm Lan nấu nướng rất giỏi nhưng khi xuống lầu nhìn thấy bàn ăn trong phòng khách thì vẫn tròn mắt sửng sốt.
Trên bàn có ít nhất mười lăm mười sáu món ăn, mỗi món đều rất tinh tế hoa mỹ. Ngay cả món bình thường như su hào xào cũng có màu hổ phách óng ánh mê người.
Lâm Uyên Dương đi tới chỗ tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Thẩm Lan kéo một cái ghế cho y rồi lịch thiệp khom lưng nói: "Please my lord."
Thẩm Lan bận rộn dưới lầu cả tiếng đồng hồ, nấu ra một bàn đồ ăn phong phú, bày chén đũa xong cũng không thấy Lâm Uyên Dương xuống lầu, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý gian xảo, sau đó rón rén lên lầu.
Hắn cứ tưởng Lâm Uyên Dương đang lén lút tự an ủi trong phòng ngủ, nhưng khi mở cửa ra lại thấy được một cảnh tượng hoạt sắc sinh hương khiến huyết mạch sôi trào.
Lâm Uyên Dương mặc áo thun bó sát màu đen ngồi dưới sàn duỗi thẳng hai chân trước sau, eo cúi về phía trước đè lên chân, cánh tay vòng qua đầu, lòng bàn tay áp xuống đất. Vòng eo nhỏ gầy, tay chân thon dài khiến hình ảnh kia toát ra mỹ cảm mềm mại, thân thể Lâm Uyên Dương hiện ra một đường cong ưu mỹ, vừa gợi cảm vừa thanh thoát.
Tóc y ướt đẫm mồ hôi dính sát vào trán. Mồ hôi không ngừng chảy dọc theo khuôn mặt y xuống xương quai xanh, lồng ngực, cuối cùng biến mất dưới lớp áo.
Thẩm Lan nghe tiếng mình nuốt nước bọt ừng ực.
Lâm Uyên Dương thấy hắn vào thì đứng lên, giơ tay vuốt tóc ra sau đầu để lộ vầng trán và khuôn mặt trái xoan của mình.
"Sao thế?"
Thẩm Lan sửng sốt nhìn Lâm Uyên Dương gần nửa phút mới lắp bắp nói: "Cơm, cơm nấu xong rồi."
"Để tôi tắm sơ cái đã, cậu đợi tôi một lát." Lâm Uyên Dương đi vòng qua Thẩm Lan, vừa định ra ngoài thì đột nhiên bị kéo lại từ phía sau. Thẩm Lan đè Lâm Uyên Dương vào tường, cả người áp sát hôn lên môi y nồng nhiệt.
Lâm Uyên Dương hơi nhíu mày, trên người y toàn mồ hôi, tiếp xúc với người khác cực kỳ khó chịu.
Nhưng Thẩm Lan hôn quá bá đạo, y đẩy mấy lần cũng không ra nên đành mặc kệ hắn.
Một tay Thẩm Lan ôm eo Lâm Uyên Dương, bàn tay dùng sức vuốt ve, hắn cạy mở miệng y, đầu lưỡi liếm qua hàm răng Lâm Uyên Dương, sau đó quấn lấy lưỡi y.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng nước chậc chậc, nước bọt không ngừng chảy xuống khóe miệng Lâm Uyên Dương, Thẩm Lan đưa tay nắm cằm Lâm Uyên Dương, càng hôn mạnh bạo hơn.
Mũi Lâm Uyên Dương đều bị hắn chèn thở không nổi, y biết Thẩm Lan luôn cực kỳ bá đạo trong chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên bị hắn hôn kịch liệt như vậy.
Y thật sự không chịu nổi, cố gắng nghiêng đầu né tránh môi Thẩm Lan.
"Ca," Giọng Thẩm Lan khàn khàn, hơi thở nặng nề, ánh mắt hắn nhìn Lâm Uyên Dương tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, hắn cúi xuống kề vào tai Lâm Uyên Dương hỏi, "Anh học yoga lúc nào thế?"
Thẩm · cầm thú · Lan
"Mấy năm rồi." Lâm Uyên Dương thấy đáy mắt Thẩm Lan cuồn cuộn sóng ngầm, muốn dời đi sự chú ý của hắn nên nói khẽ: "Cậu thả tôi ra, tôi đi tắm trước đã."
"Em nhịn không được." Thẩm Lan khàn giọng nói, hắn ôm Lâm Uyên Dương lên giường, ánh mắt u ám: "Ca, em muốn làm."
"Thẩm Lan!" Lâm Uyên Dương vùng vẫy nhưng không thoát, vội la lên: "Vết thương của cậu còn chưa lành đâu!"
"Mặc kệ."
"Chẳng phải cậu nói muốn ăn cơm sao, chờ cậu làm xong cơm sẽ nguội hết!" Lâm Uyên Dương cố vớt vát lần cuối trước khi bị Thẩm Lan ném lên giường.
Động tác Thẩm Lan dừng lại, đầu óc nóng bừng của hắn dần tỉnh táo. Đây là bữa cơm đầu tiên hắn nấu cho Lâm Uyên Dương, hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức nên không thể lãng phí được.
Lúc nãy vào cửa nhìn thấy cảnh tượng kia mang lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn khiến máu nóng xông thẳng lên trán, ngoại trừ nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly làm một trận với Lâm Uyên Dương thì hắn chẳng còn nghĩ được gì khác.
Nhưng...... dưới lầu còn có bàn đồ ăn hắn đã chuẩn bị tỉ mỉ.
Lâm Uyên Dương thấy hắn tỉnh táo lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Thẩm Lan, xuống ăn cơm trước đã."
Thẩm Lan chỉ vào túp lều nhô lên giữa háng, bực bội nói: "Cái này tính sao bây giờ."
Lâm Uyên Dương bất đắc dĩ nhìn hắn, không còn lời nào để nói.
Thẩm Lan buồn bực vò tóc rồi leo xuống người Lâm Uyên Dương: "Anh tắm trước đi, em xuống lầu chờ anh."
Lâm Uyên Dương nhìn theo bóng lưng Thẩm Lan, trong lòng thở dài, đêm nay đoán chừng không dễ ngủ rồi.
Y không muốn để Thẩm Lan đợi lâu nên vào phòng tắm xối sạch mồ hôi rồi nhanh chóng chạy ra.
Mặc dù Lâm Uyên Dương đã đoán trước Thẩm Lan nấu nướng rất giỏi nhưng khi xuống lầu nhìn thấy bàn ăn trong phòng khách thì vẫn tròn mắt sửng sốt.
Trên bàn có ít nhất mười lăm mười sáu món ăn, mỗi món đều rất tinh tế hoa mỹ. Ngay cả món bình thường như su hào xào cũng có màu hổ phách óng ánh mê người.
Lâm Uyên Dương đi tới chỗ tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Thẩm Lan kéo một cái ghế cho y rồi lịch thiệp khom lưng nói: "Please my lord."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.