Chương 23
Giải Phong Lưu
07/11/2021
Thẩm · lịch thiệp · Lan
Lâm Uyên Dương nhìn thoáng qua, y có thể nhận ra mấy món như tam tiên, rau xà lách trộn dầu hào, canh chua cải thìa, giò heo khìa, sườn xào chua ngọt, thịt áp chảo, thịt chiên ngũ vị hương, gà coca, còn có mấy món y không rõ tên, chẳng biết Thẩm Lan làm ra thế nào nữa.
Hai mắt Thẩm Lan sáng hơn sao trời, giống như cậu bé háo hức chờ được khen: "Anh nếm thử đi."
Lâm Uyên Dương bắt gặp ánh mắt sáng rực của hắn thì hơi ngại ngùng, y cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng. Thịt mềm rục rất ngon, béo mà không ngán, trượt xuống cổ vẫn còn để lại dư vị đậm đà.
Lâm Uyên Dương lại gắp thêm mấy món. Quả thực ngon không sao tả xiết, Lâm Uyên Dương đã từng ăn khắp sơn hào hải vị nhưng lúc này lại cảm thấy đồ ăn Thẩm Lan nấu chính là độc nhất vô nhị tuyệt đỉnh thế gian.
Thẩm Lan trông mong nhìn y: "Thấy sao?"
Lâm Uyên Dương cắn đũa, "Trước kia cậu từng học nấu ăn à?"
"Không có," Thẩm Lan nói: "Nhưng cha em là đầu bếp, ông ấy nấu cực kỳ ngon, tài nấu nướng này của em đều do ông ấy dạy đấy."
Lâm Uyên Dương gật đầu: "Sao cậu chưa ăn, không tự nếm thử à?"
Thẩm Lan nháy mắt nói: "Muốn anh đút cho em cơ."
Lâm Uyên Dương gắp một miếng tôm thủy tinh đưa tới miệng Thẩm Lan, nhìn hắn nhai nhai rồi nuốt xuống.
Thẩm Lan "ừm" một tiếng, sau đó ngồi lên đùi Lâm Uyên Dương, cúi đầu mập mờ nói: "Thế nào Lâm ca, có hài lòng với vợ nuôi từ bé của anh không?"
Lâm Uyên Dương cười nói: "Hài lòng cực kỳ."
Thẩm Lan liếm vành tai y: "Trên giường bảo đảm sẽ làm anh hài lòng hơn nữa."
Động tác này thật quá quyến rũ, Lâm Uyên Dương lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Y vô cùng biết ơn sự tự chủ mạnh mẽ của mình, nói với Thẩm Lan: "Cơm còn chưa ăn xong đâu, mau xuống đi tiểu dâm ma."
"Em chờ anh ăn xong mà." Thẩm Lan ngồi xuống ghế bên cạnh rồi nháy mắt nhìn y.
Câu nói này ám chỉ quá rõ ràng, Lâm Uyên Dương vờ như nghe không hiểu, gắp miếng mì căn cuộn thịt đút cho Thẩm Lan.
Thẩm Lan cố ý thè lưỡi quét qua ngón tay Lâm Uyên Dương, cuối cùng còn liếm liếm môi mình.
Lâm Uyên Dương cảm thấy có chút không chịu nổi, hạ thân của y đã có phản ứng nhưng không muốn cô phụ cả bàn mỹ vị của Thẩm Lan nên chỉ có thể dùng tốc độ lốc cuốn quét sạch bàn ăn, sau đó lăn đến chung một chỗ với Thẩm Lan.
Hai người cũng không lên lầu mà trực tiếp hôn nhau kịch liệt trên ghế salon.
Thẩm Lan vừa hôn Lâm Uyên Dương vừa xé rách quần áo y, chỉ chốc lát sau đã lột sạch Lâm Uyên Dương, hắn nồng nhiệt hôn lên trán và mắt môi Lâm Uyên Dương, sau đó hướng xuống dưới để lại dấu hôn trải dài trên cổ y.
Hai tay Lâm Uyên Dương ôm đầu Thẩm Lan, cổ hơi ngửa lên, đôi môi tràn ra tiếng rên khẽ.
Thẩm Lan hôn mạnh một cái lên môi Lâm Uyên Dương rồi khàn giọng hỏi: "Ca, em ở trên nhé?"
Ánh mắt Lâm Uyên Dương mê ly, dung túng gật đầu.
Thẩm Lan cúi xuống hôn lên ngực Lâm Uyên Dương, hai ngón tay thon dài đùa bỡn đầṳ ѵú y, hắn nhìn quanh một vòng rồi hỏi với giọng tràn đầy du͙ƈ vọиɠ: "Ca, có dầu bôi trơn không?"
Lần trước làm thuận lợi như vậy là nhờ có Rush, nhưng chẳng biết chai Rush kia đã bị ném vào xó xỉnh nào rồi.
Lâm Uyên Dương cũng giật mình, trong nhà y không có thứ này. Y đã bao giờ phải hầu hạ người khác đâu, bạn giường đến nhà y đều tự mình chuẩn bị trước cả.
"...... Không có."
Lâm Uyên Dương nhìn thoáng qua, y có thể nhận ra mấy món như tam tiên, rau xà lách trộn dầu hào, canh chua cải thìa, giò heo khìa, sườn xào chua ngọt, thịt áp chảo, thịt chiên ngũ vị hương, gà coca, còn có mấy món y không rõ tên, chẳng biết Thẩm Lan làm ra thế nào nữa.
Hai mắt Thẩm Lan sáng hơn sao trời, giống như cậu bé háo hức chờ được khen: "Anh nếm thử đi."
Lâm Uyên Dương bắt gặp ánh mắt sáng rực của hắn thì hơi ngại ngùng, y cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng. Thịt mềm rục rất ngon, béo mà không ngán, trượt xuống cổ vẫn còn để lại dư vị đậm đà.
Lâm Uyên Dương lại gắp thêm mấy món. Quả thực ngon không sao tả xiết, Lâm Uyên Dương đã từng ăn khắp sơn hào hải vị nhưng lúc này lại cảm thấy đồ ăn Thẩm Lan nấu chính là độc nhất vô nhị tuyệt đỉnh thế gian.
Thẩm Lan trông mong nhìn y: "Thấy sao?"
Lâm Uyên Dương cắn đũa, "Trước kia cậu từng học nấu ăn à?"
"Không có," Thẩm Lan nói: "Nhưng cha em là đầu bếp, ông ấy nấu cực kỳ ngon, tài nấu nướng này của em đều do ông ấy dạy đấy."
Lâm Uyên Dương gật đầu: "Sao cậu chưa ăn, không tự nếm thử à?"
Thẩm Lan nháy mắt nói: "Muốn anh đút cho em cơ."
Lâm Uyên Dương gắp một miếng tôm thủy tinh đưa tới miệng Thẩm Lan, nhìn hắn nhai nhai rồi nuốt xuống.
Thẩm Lan "ừm" một tiếng, sau đó ngồi lên đùi Lâm Uyên Dương, cúi đầu mập mờ nói: "Thế nào Lâm ca, có hài lòng với vợ nuôi từ bé của anh không?"
Lâm Uyên Dương cười nói: "Hài lòng cực kỳ."
Thẩm Lan liếm vành tai y: "Trên giường bảo đảm sẽ làm anh hài lòng hơn nữa."
Động tác này thật quá quyến rũ, Lâm Uyên Dương lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Y vô cùng biết ơn sự tự chủ mạnh mẽ của mình, nói với Thẩm Lan: "Cơm còn chưa ăn xong đâu, mau xuống đi tiểu dâm ma."
"Em chờ anh ăn xong mà." Thẩm Lan ngồi xuống ghế bên cạnh rồi nháy mắt nhìn y.
Câu nói này ám chỉ quá rõ ràng, Lâm Uyên Dương vờ như nghe không hiểu, gắp miếng mì căn cuộn thịt đút cho Thẩm Lan.
Thẩm Lan cố ý thè lưỡi quét qua ngón tay Lâm Uyên Dương, cuối cùng còn liếm liếm môi mình.
Lâm Uyên Dương cảm thấy có chút không chịu nổi, hạ thân của y đã có phản ứng nhưng không muốn cô phụ cả bàn mỹ vị của Thẩm Lan nên chỉ có thể dùng tốc độ lốc cuốn quét sạch bàn ăn, sau đó lăn đến chung một chỗ với Thẩm Lan.
Hai người cũng không lên lầu mà trực tiếp hôn nhau kịch liệt trên ghế salon.
Thẩm Lan vừa hôn Lâm Uyên Dương vừa xé rách quần áo y, chỉ chốc lát sau đã lột sạch Lâm Uyên Dương, hắn nồng nhiệt hôn lên trán và mắt môi Lâm Uyên Dương, sau đó hướng xuống dưới để lại dấu hôn trải dài trên cổ y.
Hai tay Lâm Uyên Dương ôm đầu Thẩm Lan, cổ hơi ngửa lên, đôi môi tràn ra tiếng rên khẽ.
Thẩm Lan hôn mạnh một cái lên môi Lâm Uyên Dương rồi khàn giọng hỏi: "Ca, em ở trên nhé?"
Ánh mắt Lâm Uyên Dương mê ly, dung túng gật đầu.
Thẩm Lan cúi xuống hôn lên ngực Lâm Uyên Dương, hai ngón tay thon dài đùa bỡn đầṳ ѵú y, hắn nhìn quanh một vòng rồi hỏi với giọng tràn đầy du͙ƈ vọиɠ: "Ca, có dầu bôi trơn không?"
Lần trước làm thuận lợi như vậy là nhờ có Rush, nhưng chẳng biết chai Rush kia đã bị ném vào xó xỉnh nào rồi.
Lâm Uyên Dương cũng giật mình, trong nhà y không có thứ này. Y đã bao giờ phải hầu hạ người khác đâu, bạn giường đến nhà y đều tự mình chuẩn bị trước cả.
"...... Không có."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.