Chương 476: Biến cố Hổ Mi hà (Hạ)
Thạch Tam
12/04/2018
Ba người tiếp tục tiến về phía trước vài chục dặm, thình lình xuất hiện
một tảng đá hình nấm. Tảng đá này cao lớn vô cùng, chẳng khác nào một
ngọn núi nhỏ.
- Hẳn là không sai rồi, hai vị tiền bối, chúng ta qua sông đi, trong vòng ba ngày bảo đảm có thể đi ra ngoài.
Vũ La gật đầu thả ra Ngọc Ấn Linh Phù, vô cùng cẩn thận chờ ba người bay lên giữa không trung.
Trong Đại Di Chi Dã mây mù bao phủ, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị mất phương hướng trong không trung. Quan trọng hơn là không gian nơi này thay đổi liên tục, nếu tốc phi hành quá nhanh rất có khả năng xông vào hiểm cảnh mà mình không biết.
Cho nên trong Đại Di Chi Dã có rất ít người dám ngự pháp bảo phi hành, đây cũng là nguyên nhân mà bọn Vũ La không dám bay ra khỏi Đại Di Chi Dã.
Ngọc Ấn Linh Phù hóa thành cụm mây trắng cẩn thận bay lên bầu trời Hổ Mi hà. Dường như cảm giác được có người bay qua, dưới Hổ Mi hà rộng rãi vô cùng có mấy bóng đen rất lớn như ẩn như hiện.
Vũ La không nhịn được nữa, hắn muốn nhanh chóng chạy tới Nam Hoang, không muốn dây dưa với đám khốn này nữa, cho nên không chút khách sáo xuất ra Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm Lực Bạt Sơn. Một cỗ khí thế mênh mông hùng mạnh từ trên không chụp xuống, những bóng đen rục rịch muốn động kia lập tức lấy hết tốc độ chìm xuống đáy sông.
Vốn Mông Thiên tưởng rằng quá trình qua sông sẽ vô cùng mạo hiểm, hung thú hùng mạnh trong Hổ Mi hà nhất định sẽ không để cho mọi người bình yên qua sông. Trên thực tế cũng đã chứng thực suy đoán của Mông Thiên, những bóng đen dưới nước kia chính là những hung thú hùng mạnh.
Nhưng dưới khí thế của Vũ La áp chế, những hung thú theo Mông Thiên thấy là hùng mạnh đáng sợ lập tức biến thành rùa đen rút đầu, chạy trốn vô cùng nhanh chóng.
Y đi theo hai người này dọc đường giật mình kinh hãi nhiều lần, hiện tại đã cảm thấy dần quen, chỉ đành cười khổ lắc đầu, không còn có tâm tư gì khác.
Ngọc Ấn Linh Phù bay qua Hổ Mi hà vô cùng rộng rãi, đang định hạ xuống, trong lúc vô tình Mông Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Hổ Mi hà, nhất thời sợ hết hồn:
- Đây là cái gì?
Hổ Mi hà rộng ba mươi dặm, sóng đánh cuồn cuộn. Chỉ bằng vào độ rộng này, so ra còn rộng hơn cả rất nhiều hồ nổi tiếng ở Trung Châu, trong đó có không biết bao nhiêu thủy quái sinh sống.
Mà lúc này, dưới mặt sông rộng rãi xuất hiện một bóng đen dài đến ba trăm trượng, thân uốn khúc như rắn, đang chậm rãi bơi dưới nước sang bờ bên kia.
Gần như là cùng lúc, Mông Thiên lại nhìn thấy ngoài xa xuất hiện một cự thú khác, thân dài chừng hai trăm trượng, đầu giống như đầu giao long nhô ra khỏi mặt nước, tứ chi to lớn đang nước bơi qua sông.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền rồng khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện ở bên bờ, được mười mấy tu sĩ điều khiển, thuyền rồng dài mấy trăm trượng dán sát mặt nước bay nhanh sang bờ bên kia.
Thuyền rồng tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã bay đến giữa sông.
Cự thú trước đây nằm dưới nước bỗng nhiên giận dữ lên, gào thét một tiếng vang trời, thân thể rẽ nước thật mạnh làm dấy lên con sóng cao hàng chục trượng, đánh vào chiếc thuyền rồng kia.
Sóng lớn đánh rầm vào đầu thuyền vỡ nát, khiến cho cả thuyền rồng lắc lư một trận, tu sĩ trên thuyền kinh hô thất thanh. Giữa bọt nước trắng xóa đầy trời, một bóng đen thô to giống như roi sắt của thiên thần quất mạnh vào thân thuyền.
Từng đạo linh văn kỳ ảo lóe lên hào quang trên thân thuyền, bóng đen thô to kia va chạm với hào quang kia thật mạnh. Một tiếng bùng trầm đục truyền ra xa hàng chục dặm, ánh sáng giống như pháo hoa chiếu sáng đầy trời.
Cự thú dưới nước nóng nảy gào thét một tiếng, lộ nửa thân thể ra khỏi mặt nước, rõ ràng là một cự mãng toàn thân phủ đầy vảy đen, nửa thân trên cự mãng to hơn nửa thân dưới rất nhiều. Trong lúc những tu sĩ trên thuyền còn đang thất kinh hồn vía, cự mãng kia thình lình nhoáng lên một, nửa thân trên chia ra làm ba. Ba cái đầu khổng lồ lắc lư, mắt rắn lóe lên lam quang nhìn thuyền rồng kia chằm chằm.
- Trên thuyền rồng có một tên tu sĩ trung niên khí độ bất phàm đứng ra chỉ huy:
- Cho thuyền bay lên!
- Mặc dù bay lên trời cao rất có thể gặp phải nhiều mối nguy hiểm, nhưng so với đối chiến cùng cự mãng ba đầu kia thì an toàn hơn nhiều.
Thuyền rồng bay cao lên ngàn trượng, có lẽ cũng đủ. Cự mãng trợn mắt nhìn, nhưng ngoài tầm với của nó. Trong lúc các tu sĩ còn đang hoan hô, cự mãng ba đầu bỗng nhiên gầm lên một tiếng, đuôi quẫy mạnh dưới nước tạo ra một xoáy nước, thình lình bay vọt lên không, hóa thành một bóng đen đánh về phía thuyền rồng.
Trên thuyền rồng kinh hô thất thanh một mảng, tu sĩ trung niên kia lâm nguy bất loạn, sau khi quát một tiếng: “Mọi người giúp ta!”, sau đó sải bước đứng ra mũi. Những tu sĩ còn lại cuống quít đứng thành một hàng, người sau áp tay lên lưng người trước, vận chuyển linh nguyên liên tục không ngừng cho tên tu sĩ trung niên kia.
Tu sĩ trung niên hét lớn một tiếng, hai tay ấn mạnh vào đầu thuyền rồng một. Ở đầu thuyền, đầu rồng rất to bằng gỗ chạm chợt há miệng ra thật rộng, phun ra một đạo linh phù tam phẩm trung. Linh phù lấp loáng ánh vàng, hóa thành một thanh thần kiếm hào quang dài đến sáu mươi trượng bổ mạnh vào thân cự mãng ba đầu.
Cự mãng ba đầu không ngờ đối thủ theo nó thấy không chịu được một đòn lại còn có thủ đoạn này, vì quá bất ngờ không kịp đề phòng bị kiếm quang chém trúng. Chỉ nghe nó thảm một tiếng, rơi trở lại xuống sông, khiến cho nước sông nhất thời đỏ sẫm một vùng.
- Cự mãng ba đầu chịu thiệt thòi như vậy, quyết không chịu bỏ qua, nó bơi dưới sông trong ư? Chốc lát, lại một lần nữa vươn thân trước lên. Vảy toàn thân dựng lên khiến cho mặt nước nổi dao động lan tràn ra, tầng tầng lực lượng từ chót đuôi khởi động chạy lên đến cổ. Chỉ nghe nó rít lên một tiếng, há cái miệng khổng lồ ra, một viên nội đan màu đỏ sẫm bay ra, mang theo một luồng mây độc màu hồng.
Nội đan bắn về phía thuyền rồng trên trời giống như đạn pháo, tu sĩ trung niên sớm đoán được cự mãng sẽ có chiêu này, lập tức kêu to một tiếng. Một tên tráng hán thân hình cao to như tháp sắt bên cạnh nãy giờ vẫn chưa xuất thủ, lúc này nghe lệnh bèn giơ tay phóng xuất một mảng mây đen, sau khi mở ra mới thấy là một tấm lưới rất lớn.
Lưới này mở ra rộng mấy ngàn trượng, bao phủ cả nội đan cự mãng vào trong.
Nội đan giãy mạnh một, tráng hán kia nhất thời phun ra một ngụm máu tươi. Bất quá có được khoảng thời gian ngắn ngủi này, tu sĩ trung niên kia đã ngưng luyện thần kiếm hào quang lại chỉ còn to bằng trường kiếm thông thường.
Nội đan giãy mạnh một lần nữa, cố gắng đột phá khỏi tấm lưới, nhưng không ngờ rằng thanh kiếm kia đột nhiên xuất ra, điểm mạnh vào nội đan, nhất thời trên nội đan xuất hiện vết nứt. Tu sĩ trên thuyền rồng cất tiến hoan hô, tu sĩ trung niên cũng rất là phấn chấn, điều khiển kiếm quang từng bước ép sát, không lâu sau đã ép cho cự mãng kia bại lui liên tiếp, thất bại bất quá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ở ngoài xa, cự thú đầu giao long kia đã lên bờ, nó lắc lư thân thể nặng nề khổng lồ của mình bước đi, để lại những vết rất sâu trên bờ sông.
- Vũ La thúc giục Mông Thiên đang nhìn chăm chú với vẻ kinh hãi:
- Đi mau lên, không cần để ý tới bọn chúng. Mặc cho bọn chúng đánh tới long trời lở đất, cũng không liên quan gì tới chúng ta.
Mông Thiên cũng hết sức nghe lời, nhưng vừa xoay người lại chợt nghe phía sau vang lên một tiếng gào thét rung trời, khiến cho cả mặt đất chấn động một. Bên cạnh cự thú đầu giao long kia xuất hiện một nhóm người, xem ra là đã sớm mai phục trên bờ, lúc này ùa ra một lượt. Đủ các loại pháp bảo pháp thuật bay múa đầy trời, linh quang lấp loáng, thanh thế hết sức kinh người.
Mặc dù cự thú đầu giao long này có thân hình nhỏ hơn cự mãng ba đầu kia, nhưng thực lực lại hùng mạnh không kém. Nó chỉ khẽ há miệng đã cắn lấy một thanh phi kiếm, khẽ nghiến một khiến cho phi kiếm nát bấy. Tên tu sĩ điều khiển phi kiếm lập tức hét thảm một tiếng, ôm ngực lui xuống.
- Hẳn là không sai rồi, hai vị tiền bối, chúng ta qua sông đi, trong vòng ba ngày bảo đảm có thể đi ra ngoài.
Vũ La gật đầu thả ra Ngọc Ấn Linh Phù, vô cùng cẩn thận chờ ba người bay lên giữa không trung.
Trong Đại Di Chi Dã mây mù bao phủ, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị mất phương hướng trong không trung. Quan trọng hơn là không gian nơi này thay đổi liên tục, nếu tốc phi hành quá nhanh rất có khả năng xông vào hiểm cảnh mà mình không biết.
Cho nên trong Đại Di Chi Dã có rất ít người dám ngự pháp bảo phi hành, đây cũng là nguyên nhân mà bọn Vũ La không dám bay ra khỏi Đại Di Chi Dã.
Ngọc Ấn Linh Phù hóa thành cụm mây trắng cẩn thận bay lên bầu trời Hổ Mi hà. Dường như cảm giác được có người bay qua, dưới Hổ Mi hà rộng rãi vô cùng có mấy bóng đen rất lớn như ẩn như hiện.
Vũ La không nhịn được nữa, hắn muốn nhanh chóng chạy tới Nam Hoang, không muốn dây dưa với đám khốn này nữa, cho nên không chút khách sáo xuất ra Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm Lực Bạt Sơn. Một cỗ khí thế mênh mông hùng mạnh từ trên không chụp xuống, những bóng đen rục rịch muốn động kia lập tức lấy hết tốc độ chìm xuống đáy sông.
Vốn Mông Thiên tưởng rằng quá trình qua sông sẽ vô cùng mạo hiểm, hung thú hùng mạnh trong Hổ Mi hà nhất định sẽ không để cho mọi người bình yên qua sông. Trên thực tế cũng đã chứng thực suy đoán của Mông Thiên, những bóng đen dưới nước kia chính là những hung thú hùng mạnh.
Nhưng dưới khí thế của Vũ La áp chế, những hung thú theo Mông Thiên thấy là hùng mạnh đáng sợ lập tức biến thành rùa đen rút đầu, chạy trốn vô cùng nhanh chóng.
Y đi theo hai người này dọc đường giật mình kinh hãi nhiều lần, hiện tại đã cảm thấy dần quen, chỉ đành cười khổ lắc đầu, không còn có tâm tư gì khác.
Ngọc Ấn Linh Phù bay qua Hổ Mi hà vô cùng rộng rãi, đang định hạ xuống, trong lúc vô tình Mông Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Hổ Mi hà, nhất thời sợ hết hồn:
- Đây là cái gì?
Hổ Mi hà rộng ba mươi dặm, sóng đánh cuồn cuộn. Chỉ bằng vào độ rộng này, so ra còn rộng hơn cả rất nhiều hồ nổi tiếng ở Trung Châu, trong đó có không biết bao nhiêu thủy quái sinh sống.
Mà lúc này, dưới mặt sông rộng rãi xuất hiện một bóng đen dài đến ba trăm trượng, thân uốn khúc như rắn, đang chậm rãi bơi dưới nước sang bờ bên kia.
Gần như là cùng lúc, Mông Thiên lại nhìn thấy ngoài xa xuất hiện một cự thú khác, thân dài chừng hai trăm trượng, đầu giống như đầu giao long nhô ra khỏi mặt nước, tứ chi to lớn đang nước bơi qua sông.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền rồng khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện ở bên bờ, được mười mấy tu sĩ điều khiển, thuyền rồng dài mấy trăm trượng dán sát mặt nước bay nhanh sang bờ bên kia.
Thuyền rồng tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã bay đến giữa sông.
Cự thú trước đây nằm dưới nước bỗng nhiên giận dữ lên, gào thét một tiếng vang trời, thân thể rẽ nước thật mạnh làm dấy lên con sóng cao hàng chục trượng, đánh vào chiếc thuyền rồng kia.
Sóng lớn đánh rầm vào đầu thuyền vỡ nát, khiến cho cả thuyền rồng lắc lư một trận, tu sĩ trên thuyền kinh hô thất thanh. Giữa bọt nước trắng xóa đầy trời, một bóng đen thô to giống như roi sắt của thiên thần quất mạnh vào thân thuyền.
Từng đạo linh văn kỳ ảo lóe lên hào quang trên thân thuyền, bóng đen thô to kia va chạm với hào quang kia thật mạnh. Một tiếng bùng trầm đục truyền ra xa hàng chục dặm, ánh sáng giống như pháo hoa chiếu sáng đầy trời.
Cự thú dưới nước nóng nảy gào thét một tiếng, lộ nửa thân thể ra khỏi mặt nước, rõ ràng là một cự mãng toàn thân phủ đầy vảy đen, nửa thân trên cự mãng to hơn nửa thân dưới rất nhiều. Trong lúc những tu sĩ trên thuyền còn đang thất kinh hồn vía, cự mãng kia thình lình nhoáng lên một, nửa thân trên chia ra làm ba. Ba cái đầu khổng lồ lắc lư, mắt rắn lóe lên lam quang nhìn thuyền rồng kia chằm chằm.
- Trên thuyền rồng có một tên tu sĩ trung niên khí độ bất phàm đứng ra chỉ huy:
- Cho thuyền bay lên!
- Mặc dù bay lên trời cao rất có thể gặp phải nhiều mối nguy hiểm, nhưng so với đối chiến cùng cự mãng ba đầu kia thì an toàn hơn nhiều.
Thuyền rồng bay cao lên ngàn trượng, có lẽ cũng đủ. Cự mãng trợn mắt nhìn, nhưng ngoài tầm với của nó. Trong lúc các tu sĩ còn đang hoan hô, cự mãng ba đầu bỗng nhiên gầm lên một tiếng, đuôi quẫy mạnh dưới nước tạo ra một xoáy nước, thình lình bay vọt lên không, hóa thành một bóng đen đánh về phía thuyền rồng.
Trên thuyền rồng kinh hô thất thanh một mảng, tu sĩ trung niên kia lâm nguy bất loạn, sau khi quát một tiếng: “Mọi người giúp ta!”, sau đó sải bước đứng ra mũi. Những tu sĩ còn lại cuống quít đứng thành một hàng, người sau áp tay lên lưng người trước, vận chuyển linh nguyên liên tục không ngừng cho tên tu sĩ trung niên kia.
Tu sĩ trung niên hét lớn một tiếng, hai tay ấn mạnh vào đầu thuyền rồng một. Ở đầu thuyền, đầu rồng rất to bằng gỗ chạm chợt há miệng ra thật rộng, phun ra một đạo linh phù tam phẩm trung. Linh phù lấp loáng ánh vàng, hóa thành một thanh thần kiếm hào quang dài đến sáu mươi trượng bổ mạnh vào thân cự mãng ba đầu.
Cự mãng ba đầu không ngờ đối thủ theo nó thấy không chịu được một đòn lại còn có thủ đoạn này, vì quá bất ngờ không kịp đề phòng bị kiếm quang chém trúng. Chỉ nghe nó thảm một tiếng, rơi trở lại xuống sông, khiến cho nước sông nhất thời đỏ sẫm một vùng.
- Cự mãng ba đầu chịu thiệt thòi như vậy, quyết không chịu bỏ qua, nó bơi dưới sông trong ư? Chốc lát, lại một lần nữa vươn thân trước lên. Vảy toàn thân dựng lên khiến cho mặt nước nổi dao động lan tràn ra, tầng tầng lực lượng từ chót đuôi khởi động chạy lên đến cổ. Chỉ nghe nó rít lên một tiếng, há cái miệng khổng lồ ra, một viên nội đan màu đỏ sẫm bay ra, mang theo một luồng mây độc màu hồng.
Nội đan bắn về phía thuyền rồng trên trời giống như đạn pháo, tu sĩ trung niên sớm đoán được cự mãng sẽ có chiêu này, lập tức kêu to một tiếng. Một tên tráng hán thân hình cao to như tháp sắt bên cạnh nãy giờ vẫn chưa xuất thủ, lúc này nghe lệnh bèn giơ tay phóng xuất một mảng mây đen, sau khi mở ra mới thấy là một tấm lưới rất lớn.
Lưới này mở ra rộng mấy ngàn trượng, bao phủ cả nội đan cự mãng vào trong.
Nội đan giãy mạnh một, tráng hán kia nhất thời phun ra một ngụm máu tươi. Bất quá có được khoảng thời gian ngắn ngủi này, tu sĩ trung niên kia đã ngưng luyện thần kiếm hào quang lại chỉ còn to bằng trường kiếm thông thường.
Nội đan giãy mạnh một lần nữa, cố gắng đột phá khỏi tấm lưới, nhưng không ngờ rằng thanh kiếm kia đột nhiên xuất ra, điểm mạnh vào nội đan, nhất thời trên nội đan xuất hiện vết nứt. Tu sĩ trên thuyền rồng cất tiến hoan hô, tu sĩ trung niên cũng rất là phấn chấn, điều khiển kiếm quang từng bước ép sát, không lâu sau đã ép cho cự mãng kia bại lui liên tiếp, thất bại bất quá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ở ngoài xa, cự thú đầu giao long kia đã lên bờ, nó lắc lư thân thể nặng nề khổng lồ của mình bước đi, để lại những vết rất sâu trên bờ sông.
- Vũ La thúc giục Mông Thiên đang nhìn chăm chú với vẻ kinh hãi:
- Đi mau lên, không cần để ý tới bọn chúng. Mặc cho bọn chúng đánh tới long trời lở đất, cũng không liên quan gì tới chúng ta.
Mông Thiên cũng hết sức nghe lời, nhưng vừa xoay người lại chợt nghe phía sau vang lên một tiếng gào thét rung trời, khiến cho cả mặt đất chấn động một. Bên cạnh cự thú đầu giao long kia xuất hiện một nhóm người, xem ra là đã sớm mai phục trên bờ, lúc này ùa ra một lượt. Đủ các loại pháp bảo pháp thuật bay múa đầy trời, linh quang lấp loáng, thanh thế hết sức kinh người.
Mặc dù cự thú đầu giao long này có thân hình nhỏ hơn cự mãng ba đầu kia, nhưng thực lực lại hùng mạnh không kém. Nó chỉ khẽ há miệng đã cắn lấy một thanh phi kiếm, khẽ nghiến một khiến cho phi kiếm nát bấy. Tên tu sĩ điều khiển phi kiếm lập tức hét thảm một tiếng, ôm ngực lui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.