Tiên Tuyệt

Chương 477: Đại Dã Hà Cấm (Thượng)

Thạch Tam

12/04/2018

Móng vuốt cự thú giao long giống như hổ trảo, lực mạnh vô cùng, một trảo chộp chết một tu sĩ. Chiến đấu vừa mới bắt đầu đã có ba tên tu sĩ ngã xuống, hiển nhiên trở thành nghiêng về một phía tàn sát.

Mông Thiên nhìn thấy thất kinh, đứng ngây người ra tại chỗ. Vũ La tỏ vẻ không vui:

- Ta đã nói không cần để ý tới bọn chúng. Mặc cho bọn chúng đánh tới long trời lở đất, cũng không liên quan gì tới chúng ta, đi mau.

Hiển nhiên hắn đã sớm phát hiện nơi đó có người mai phục.

Mông Thiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu dẫn theo hai người tiếp tục đi về phía trước, thanh âm chiến đấu đáng sợ phía sau càng ngày càng nhỏ. Thật ra trong lòng Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La cũng cảm thấy có điểm khác lạ, nhưng cũng chẳng muốn hỏi tới.

Dọc trên đường đi, bọn họ lại gặp ba cỗ thế lực khác, trong đó có hai cỗ là Nhân tộc chém giết lẫn nhau, một lần khác, gặp hai đám người vây công một cự thú.

Cự thú kia có thân thể khổng lồ, đuôi giống như lợi kiếm, tứ chi cường tráng, đánh cho hai đám người kia liên tiếp bại lui.

Cũng có tu sĩ không có mắt muốn tiếp cận ba người bọn họ, cũng bị Bích Ngọc Đằng của Vũ La đưa đi Minh giới.

Một ngày sau đó, Mông Thiên kiểm tra địa hình một chút, không khỏi có chút hưng phấn:

- Tình huống quả thật tốt hơn nhiều so với dự liệu của ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, xế chiều ngày mai chúng ta hẳn có thể đi ra Đại Di Chi Dã.

Hướng Cuồng Ngôn khoát tay, một đạo linh phù màu xanh nhạt có tám mặt chậm rãi bay lên:

- Nếu đúng như lời ngươi nói, đạo linh phù này sẽ là của ngươi.

Ba người cũng là tu sĩ, không ngủ không nghỉ cũng không phải là đại sự gì, nhưng Đại Di Chi Dã ban đêm thay đổi liên tục, bọn họ không dám mạo hiểm đi ban đêm. Tất cả nghỉ một đêm dưỡng sức, sáng sớm ngày thứ hai lập tức lên đường.

Sương mù vào sáng sớm hết sức nồng đậm, tầm nhìn ước chừng chỉ có bảy mươi trượng. Đợi đến khi sắc trời dần sáng, phía trước sương mù tản đi một chút, ba người đang hưng phấn bừng bừng chợt ngây người ra tại chỗ. Một con sông lớn mênh mông cuồn cuộn vắt ngang trước mặt bọn họ, mặt sông rộng hàng chục dặm. Giữa sông nước gợn nhộn nhạo, thỉnh thoảng có thể thấy được một cự thú bơi lội đùa giỡn dưới nước.

Vũ La cau mày:

- Đây là...

Mông Thiên thở dài, lúc này không dám nghĩ tới linh phù cái rắm gì nữa, nói không chừng ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được:

- Không sai, vẫn là Hổ Mi hà.

Vũ La giận dữ:

- Sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ không gian lại biến hóa? Tại sao lại như thế!

Không biết Mông Thiên nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, đôi môi mấp máy, thanh âm run rẩy nói:

- Nếu là như vậy vẫn còn tốt chán, chỉ sợ rằng...

Hướng Cuồng Ngôn nhìn ra có chuyện không ổn, tức giận hừ một tiếng nói:

- Sợ rằng cái gì? Nói mau!

- Chỉ sợ là Đại Dã Hà cấm rồi! Đây là lời nguyền của Đại Di Chi Dã, từ trước tới nay, chưa từng có ai có thể tránh được Đại Dã Hà cấm.

Lời Mông Thiên có vẻ không được mạch lạc, Vũ La ngược lại tỉnh táo hơn, khẽ cau mày nói:

- Rốt cục là chuyện gì, Đại Dã Hà cấm là cái gì? Ngươi cứ yên tâm, hai người chúng ta nhất định có thể bảo vệ ngươi không chết.

Vũ La vừa dứt lời, trong mắt Mông Thiên vốn đã là một mảnh tro tàn bỗng nhiên dâng lên một đạo quang mang: Đúng vậy, hai người này là cường giả từ trước tới nay mình chưa từng thấy qua. Trước kia không có ai may mắn thoát khỏi Đại Dã Hà cấm, nhưng hiện tại có hai người này, chưa chắc mình không còn đường sống.

Y vội vàng quỳ sụp xuống trước mặt hai người dập đầu không ngớt:

- Tiền bối cứu mạng, tiền bối cứu mạng... Vũ La nói:

- Hãy nói rõ ràng trước đã, rốt cục là có chuyện gì?- Đại Dã Hà cấm là một lời nguyền, mỗi khi lời nguyền này phát sinh, Hổ Mi hà sẽ cuộn tròn lại giống như một con rắn. Nghe nói bên trong vòng tròn này sẽ có trọng bảo xuất hiện, sinh linh trong Đại Di Chi Dã sẽ xông vào giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ cần đi vào, tuyệt đối không có cách đi ra ngoài. Nhất định sẽ giết chóc lẫn nhau, cuối cùng toàn bộ diệt vong.

- Sinh linh nào không chết trong tay kẻ khác, cũng sẽ bị lời nguyền của Đại Dã Hà cấm mà chết.

- Truyền thuyết này hết sức nổi danh ở Đại Di Chi Dã, nhưng không ai biết được Đại Dã Hà Cấm sẽ xuất hiện lúc nào. Hổ Mi hà thường xuyên thay đổi vị trí, thông thường không ai ngờ tới khả năng này.

Vũ La đã hơi hiểu ra, Đại Dã Hà cấm này vô cùng quỷ dị, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng chưa từng nghe qua. Một con sông lớn mênh mông như vậy làm sao có thể làm thành một vòng tròn? Chuyện này cần lực lượng hết sức khổng lồ mới có thể làm được.



Hai người nhìn nhau một, sau đó hào khí bạo phát:

- Không cần biết Đại Dã Hà cấm thế nào, chúng ta đã muốn đi ra, vậy không ai có thể ngăn trở!

Mông Thiên vẫn còn ôm một hy vọng cuối cùng:

- Bất quá ta cũng chỉ là suy đoán, vừa rồi xem như chỉ tự hù dọa mình. Có lẽ... Đây chưa chắc đã là Đại Dã Ha cấm...

Vũ La nhìn dòng sông mênh mông trước mặt:

- Muốn nghiệm chứng, thật ra cũng đơn giản.

Hướng Cuồng Ngôn đứng trên bờ sông, giơ bàn tay lên chậm rãi đầy về phía trước, xuất ra một đạo thần thức giống như xúc tua thò ra phía trước thăm dò. Chỉ trong thoáng chốc, gương mặt bình thản của Hướng Cuồng Ngôn khẽ động, thu bàn tay về:

- Không gian bờ bên kia có vấn đề, thần thức của ta vừa tiến vào lập tức biến mất không tăm tích.

Vũ La trong lòng trầm xuống, sắc mặt ba người cũng rất ngưng trọng, chỉ có bọn ba con thú Động Động vẫn vui vẻ như trước, dường như hoàn toàn không biết lo buồn.

Hai con rùa ăn xong một viên nội đan Xích Lân Ngư Quái vẫn to bằng đồng tiền như trước, không thấy lớn lên chút nào.

- Các vị nhìn xem!

Mông Thiên chợt chỉ xuống sông kêu lên.

Chỉ thấy dưới dòng sông rộng rãi có ba chiếc thuyền lớn chậm rãi chạy tới. Hiển nhiên lại có người chịu không nổi hấp dẫn, thèm thuồng trọng bảo sắp xuất thế kia, tự chui đầu vào lưới.

Mông Thiên lắc đầu nói:

- Những kẻ xấu số này một khi tiến vào phạm vi của Hổ Mi hà, vậy sẽ không ra được nữa...

Cho dù là hiện tại nhắc nhở những người đó, cũng bằng vô dụng.

Hổ Mi hà vẫn trong xanh như trước, nhìn qua hoàn toàn không giống như là một bẫy rập đáng sợ có thể nuốt chừng tính mạng. Trong lúc ba người ai nấy đang theo đuổi dòng suy nghĩ của mình, giữa sông bỗng nhiên xuất hiện một xoáy nước rất lớn, ngay sau đó xoáy nước như vậy xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Tu sĩ trên ba con thuyền kia lập tức kinh hô thất thanh, có người cảm thấy không ổn, mạo hiểm bay lên không. Có người còn đang do dự, trong những xoáy nước kia thình lình vươn ra những xúc tua khổng lồ, quấn lấy một chiếc thuyền giằng mạnh một. Rắc một tiếng vang lên, cả con thuyền vỡ tan tành giống như quả trứng, những tu sĩ nào chưa kịp bay lên theo thuyền chôn thân nơi đáy nước.

Những người đã bay lên không cũng không thoát. Từng đạo xúc tua thi nhau bắn ra, lăng không quấn lấy những tu sĩ đang chạy trốn, kéo tất cả xuống nước.

Vũ La nhìn quái vật dưới nước kia vẫn đang múa may xúc tua, dường như chưa đã, liếc sang Mông Thiên hỏi:

- Ngươi còn cảm thấy Xích Lân Ngư Quái là đệ nhất hung thú Hổ Mi hà nữa không?

Dọc trên đường đi gặp phải toàn là hung thú đáng sợ, con nào mà không hùng mạnh hơn Xích Lân Ngư Quái. Ngay cả cự mãng ba đầu nhìn qua yếu nhất kia, nếu muốn giết chết Xích Lân Ngư Quái cũng dễ dàng như thái rau xắt chuối.

Mông Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, hết sức bi quan:

- Xích Lân Ngư Quái đúng là được công nhận đệ nhất hung thú Hổ Mi hà, nhưng hiện tại Đại Dã Hà cấm xuất hiện, những hung thú cổ xưa tiềm phục khắp nơi trong Đại Di Chi Dã cũng đã xuất hiện. Ngay cả những hung thú ở chỗ nước sâu trong Hổ Mi hà, bình thường sẽ tuyệt đối không nổi lên mặt nước cũng đã xuất hiện, đương nhiên Xích Lân Ngư Quái chẳng đáng là gì.

- Những hung thú cổ xưa này thông thường ẩn trong hung địa, rất hiếm khi xuất hiện...

Y còn đang nói, thình lình Động Động bên cạnh vui mừng nhảy nhót. Hai con rùa sơ ý trượt xuống khỏi người nó, không thể làm gì được đành phải bò lên theo bàn chân Vũ La.Vũ La giữ Động Động lại hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Trong mắt Động Động tràn ngập mong chờ, giơ tay chỉ về phía sau ba người.

Vũ La xoay người nhìn lại, nhất thời ngây dại.

Chỉ thấy xa xa phía sau bọn họ, màn sương mù bao phủ Đại Di Chi Dã đã biến mất không còn thấy nữa. Giữa bầu trời quang đãng vạn dặm vô cùng hiếm thấy, chợt có một ngọn núi nhỏ đang chậm rãi trồi lên.

Vũ La vừa xoay người lại, chấn động mặt đất đã truyền tới dưới chân ba người. Vũ La hô to một tiếng:

- Lên!

Một cụm mây trắng nâng ba người ba thú nhanh chóng bay lên không.

Hổ Mi hà sau lưng nổ ầm một tiếng rất lớn, nước trong cả con sông cuộn lên cao, sóng lớn cuồn cuộn, bọt nước thành tường. Đầu sóng cao gần ba trăm trượng, hết tầng này tới tầng khác xông lên bờ sông.

Ngọn núi nhỏ ngoài xa kia dâng lên chậm rãi mà kiên quyết, cả vùng đất rất nhanh xuất hiện từng vết nứt vòng tròn. Theo những vết nứt này xuất hiện, từng cỗ khí màu trắng phun ra, ngay sau đó dung nham giống như máu tươi trong cổ họng bị cắt trào ra.



Sóng lớn xông lên bờ sông, giội vào dung nham, nhất thời những tiếng xèo xèo vang lên, một mảng sương trắng bốc lên cuồn cuộn. Dung nham bạo phát, uy lực còn vượt qua hỏa dược bùng nổ, bắn ra vô số đá vụn giống như đạn pháo.

Ngọn núi kia đã dâng lên cao ngàn trượng, cả vùng đất tức giận, tùy ý phát tiết lửa giận. Thiên địa nguyên khí cũng bị khuấy động, Ngọc Ấn Linh Phù khó lòng duy trì ổn định. Chỉ thấy cụm mây trắng lảo đảo giữa không trung, giống như một chiếc thuyền nan trong cơn bão, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp.

Trong Đại Dã Hà cấm, mặt đất khắp nơi đã bắt đầu nứt ra, dưới mặt đất không chỉ có dung nham, còn chôn giấu đủ loại hài cốt của hung thú, không biết có phải bị tuẫn táng theo những chiến thần tử trận trong một trận chiến quy mô lớn thời thượng cổ nào đó hay không.

Những hài cốt này quá mức khổng lồ, những chiếc xương sườn to như cột nhà chĩa lên không, xương đùi thỉnh thoảng theo mặt đất khởi động bắt đầu dựng thẳng, giống như một cây cột đá thật to. Thỉnh thoảng còn có xương sọ còn nguyên chưa vỡ, để lộ hàm răng nhọn hoắt trắng toát khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Sau khi những hài cốt hung thú này xuất hiện, từng đợt khí hung sát theo đó lan tràn ra.

Trong lúc mặt đất kịch biến, những tu sĩ và hung thú thực lực yếu kém đã toi mạng không còn, có thể sống sót toàn là hạng người thực lực mạnh mẽ. Khí hung sát này vừa xuất hiện, lập tức khơi dậy chiến ý của đám tu sĩ và hung thú còn sống, bất kể bên cạnh mình là ai, lập tức dốc hết toàn lực chém giết.

Trong phạm vi này, Hổ Mi hà trở nên vô cùng hỗn loạn. Dung nham, sương trắng, linh quang của các loại pháp bảo, trảo ảnh của các loại hung thú, tiếng quát mắng, tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn vào nhau, giống như địa ngục trần gian.

Hai mắt Mông Thiên dần dần trở nên đỏ ngầu, không đợi y kịp cất tiếng gầm giận dữ tấn công một mục tiêu nào đó, Vũ La đã giơ chỉ ra điểm vào mi tâm y. Mông Thiên chỉ thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Một tên tu sĩ chân đạp một đạo hào quang hình rồng, trên đầu bay lượn năm thanh phi kiếm điên cuồng thét lớn, đánh tới Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn. Hướng Cuồng Ngôn uể oải liếc nhìn y một, Vũ La khoát tay, một màu xanh biếc xuất hiện đầy trời, Bích Ngọc Đằng giống như một ổ độc xà đáng sợ bò ra, đan thành một lưới lớn bao phủ cả người lẫn kiếm của tên tu sĩ kia vào trong. Thình lình lưới này siết mạnh, những tiếng gãy răng rắc giòn tan vang lên, cũng không biết là tiếng phi kiếm gẫy hay tiếng xương gãy.

Hướng Cuồng Ngôn cảm thấy đám Bích Ngọc Đằng này có chút kỳ quái bèn hỏi:

- Ngươi cần những thứ này làm gì?

Bích Ngọc Đằng thu lấy năm thanh phi kiếm cùng số hài cốt, hơn nữa thuận lợi thu luôn vòng tay trữ vật của tên tu sĩ kia.

Vũ La đáp:- Ta đã nghĩ xong pháp bảo công kích cỡ lớn cho Ám Vệ, nhưng cần rất nhiều kim loại hiếm, tích tiểu có thể thành đại.

Hướng Cuồng Ngôn lắc đầu, đang muốn nói gì, Vũ La biến sắc, vội vàng nâng Ngọc Ấn Linh Phù lên cao mấy trăm trượng. Bên dưới một đạo dung nham màu đỏ sẫm nóng rực bùng lên, suýt chút nữa đã nhấn chìm cụm mây trắng đang chở bọn họ.

Một tiếng rống to vang lên, mặt đất bên dưới nổ ầm, một đầu khổng lồ mà xấu xí xuất hiện. Đầu này có hơi giống như đầu cá sấu, nhưng bề mặt hoàn toàn bị cốt giáp màu đen đỏ bao phủ. Dưới cốt giáp dày nặng là đôi mắt nhỏ bắn ra hung quang bốn phía, đang nhìn Vũ La trên trời chằm chằm. Miệng nó không ngừng cất tiếng rống giận, theo từng tiếng rống của nó, nước dãi màu xanh nhạt chảy ròng ròng ra bên mép, nhỏ vào dung nham nóng chảy bên dưới, lập tức bốc lên từng cụm khói độc màu lục.

- Mau thả bản tọa ra ngoài!

Trong đầu Vũ La chợt vang lên tiếng rống giận đầy nóng nảy của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Vũ La còn chưa kịp trả lời, Động Động nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn thình lình hóa thành một đạo kim quang, bay thẳng về phía ngọn núi đang dâng lên ngoài xa.

Trong lúc nhất thời, Vũ La không kịp phản ứng, có hơi luống cuống tay chân:

- Động Động, ngươi trở về cho ta...

- Mau để bản tọa ra ngoài, hôm nay bản tọa không xé xác con súc sinh kia không được. Gan chó lớn thật, dám khiêu khích bản tọa...

Quái vật kia dưới mặt đất vẫn không ngừng nhe nanh múa vuốt thị uy. Thân thể nó còn chìm dưới đất khẽ động, lập tức xé toạc mặt đất xung quanh, để lộ ra một hồ dung nham nóng chảy bên dưới. Quái vật thình lình phát lực, lại một mảng dung nham nóng cháy bay lên.

Được dung nham nóng chảy trợ giúp, quái vật nọ bất chợt xông lên. Lúc nó đến giữa không trung, phía sau vang lên một tiếng bùng rất lớn, dung nham nóng chảy văng ra tung tóe, mở ra một đôi cánh thịt màu đỏ sẫm rất lớn.

Mép cánh sinh ra hai lợi trảo, vỗ đập thật mạnh, bay thẳng lên không đánh về phía cụm mây trắng của Vũ La.

Vũ La nổi giận gầm lên một tiếng, Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn cùng nhau thi triển. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đặc biệt ra sức, lửa cháy bừng bừng. Theo một quyền của Vũ La đánh ra, ngọn lửa màu vàng hóa thành một cụm hỏa vân, bao vây cụm mây trắng chờ bọn họ lại.

Một trảo của quái vật kia chộp tới va chạm với quyền của Vũ La thật mạnh. Chỉ nghe quái vật kia kêu thét lên một tiếng, rút lui trở về. Vũ La rõ ràng cảm nhận được Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hùng mạnh hơn trước rất nhiều, quả nhiên sinh hồn của hài cốt Kỳ Lân kia đã giúp cho nó không ít.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân một chiêu thắng lợi, hưng phấn cực kỳ, gào thét:

- Giết... Giết... Giết... Mau mau xông lên...

Vũ La nhớ tới Động Động, chỉ trong thoáng chốc, tiểu gia hỏa nọ đã chạy trốn không thấy mặt. Hắn bèn động thân đuổi theo Động Động, nhưng quái vật kia cũng không buông tha, điên cuồng hét lên một tiếng, vỗ đôi cánh thịt từ mé bên xông tới.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vui mừng quá đỗi, ngọn lửa từ cánh tay trái Vũ La lao ra ào ào, hóa thành những con hỏa long rống giận:

- Ha ha ha, tiểu tử này tự mình tìm chết, Vũ La, giết nó trước đã, vẫn còn kịp đi tìm Động Động. Ngươi yên tâm, giết một phế vật như vậy, bản tọa chỉ cần giơ tay nhấc chân...

Quái vật nọ cũng là hệ Hỏa, tương đồng với Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, cho nên vừa rồi nó cũng chỉ bị thương rất nhẹ. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hận quái vật kia đến tận xương tủy, mà dường như quái vật kia cũng ngửi ra được khí tức của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, nhất quyết bám theo công kích.

Vũ La trơ mắt nhìn Động Động trà trộn vào trận chiến hỗn loạn trước mặt không thấy đâu nữa, tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh. Hắn chợt vung tay, sát khí tràn lan bốn phía, cương phong màu máu lưu chuyển đầy trời. Thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ chậm rãi dâng lên, theo đó còn có hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù nữa, Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn.

Phù trận Đại La Tam xa hoa nhất trong lịch sử xuất hiện, lực lượng hùng mạnh áp chế hung thú cùng tu sĩ trong chu vi ngàn trượng không thể cử động, khí thế hùng mạnh như một Thần Long đang ở trên đầu tất cả mọi người.

Chiến trường vốn đang vô cùng hỗn loạn, lập tức xuất hiện một khu vực yên tĩnh một cách quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook