Chương 462: Chính là bá đạo (Hạ)
Thạch Tam
11/04/2018
Vũ La vỗ đầu một cái, tiện tay lấy yêu bài Ám Vệ của mình ra:
- Đây, thứ này có thể chứng minh thân phận của ta.
Trên yêu bài ghi rõ tên họ cùng dòng chữ Chính Vệ cấp Giáp, thân phận còn cao hơn cả tên vệ sĩ này. Tên này thấy vậy mừng rỡ nói:
- Ha ha, quả nhiên là cô gia. Ngài tới vừa đúng lúc, đi mau, ta sợ bọn Lưu đại nhân phải chịu thiệt thòi...
Vừa nói vừa kéo Vũ La ra ngoài.
Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
- Vừa rồi ta nghe bọn họ nói đám khốn Bạch Côn Sơn lại tới nữa. Bên cạnh Lưu Đại nhân chỉ cỏ mười chín người, e rằng phải thiệt thòi. Bất quá có cô gia ngài ở đây, hẳn sẽ không thành vấn đề.
Vệ sĩ vừa đi vừa kể đại khái cho Vũ La nghe một chút. Những chuyện mà y được biết cũng có hạn, nhưng Vũ La nghe qua cũng có thể đoán được đại khái, tin này đã lộ ra ngoài, không ít thế lực phái người chạy đến Tháp Sơn đảo dò xét.
Bạch Côn Sơn cười lạnh một tiếng:
- Vị Đại nhân này khẩu khí lớn thật. Được, nếu ngươi đã nói như vậy, hôm nay Bạch lão gia sẽ xông vào Tháp Sơn đảo này một lần, để xem các ngươi có thể làm gì được lão tử.
Đám người xung quanh cũng đồng thanh quát to:
- Đúng vậy, cứ việc xông vào! Tháp Sơn đảo này cũng không phải là thuộc quyền sở hữu của Ám Vệ các ngươi, vì sao các ngươi chiếm cứ không cho người khác tiến vào? Am Vệ thì đã sao, chẳng lẽ Ám Vệ ngang ngược bá đạo như vậy...
- Mọi người cùng lên một lượt, ta cũng không tin bọn chúng có thể ngăn cản nhiều người như vậy.
Lưu Thiên Uy cố gắng nén giận, nếu không phải thật sự không nắm chắc, với tác phong Ám Vệ Bách Hộ của y, đã tát tai bọn họ từ sớm. Y đang định lên tiếng nói, thình lình một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Ám Vệ chúng ta chính là bá đạo như vậy đó, sao hả?
Một cụm mây trắng chậm rãi đáp xuống, tên vệ sĩ kia nhảy xuống trước, y lo rằng Lưu Thiên Uy chưa dám khẳng định thân phận Vũ La, cho nên cố ý quay lại ân cần nói với Vũ La:
- Cô gia ngài cẩn thận, bên dưới rất nhiều đá nhọn...
Lưu Thiên Uy nhìn tên vệ sĩ kia một cái, thấy y kín đáo gật đầu, lập tức hiểu rõ.
Đây là phu quân của đứa con gái mà Chu Thanh Giang Đại nhân yêu thương nhất. Lưu Thiên Uy là Bách Hộ Ám Vệ, dưới tình huống thông thường muốn nịnh nọt cũng không có cơ hội. Hôm nay cơ hội tới trước mắt, Lưu Thiên Uy vội vàng sải bước tiến tới hỏi hắn:
- Cô gia tỉnh rồi ư, thân thể ngài có đỡ chăng?
Vũ La cười nói:
- Không có chuyện gì.
Bạch Côn Sơn cười lạnh một tiếng:
- Cô gia ư... Ngươi là cô gia của ai, giọng điệu này còn lớn lối hơn cả tên họ Lưu kia, Ám Vệ trở thành tự cao tự đại như vậy từ bao giờ?
Vũ La quét mắt nhìn y một cái:
- Ám Vệ chúng ta tự cao tự đại đã từ lâu, nếu như ngươi không phục, có thể tới thử xem một chút.
Bản lĩnh Vũ La thế nào, trong hệ thống Ám Vệ cũng đã có mật báo. Mặc dù Lưu Thiên Uy cấp bậc còn thấp, không biết được mật báo kia, nhưng cũng được nghe cấp trên trực tiếp Thiên Hộ nói lại.
Dù trong mật báo kia, chiến lực của Vũ La chỉ dừng ở lúc hắn còn ở Trung Châu, nhưng dù là như vậy, Bạch Côn Sơn này cũng không thể nào chống nổi.
Bạch Côn Sơn nhướng mày:
- Được, hôm nay Bạch lão gia sẽ lĩnh giáo ngươi một chút. Ta muốn xem thử bản lĩnh của Ám Vệ các ngươi có lớn như giọng điệu của các ngươi không.
Lưu Thiên Uy xem tình hình, biết quá nửa là Bạch Côn Sơn sẽ ăn đòn. Đây là cơ hội để cô gia thể hiện, y không dám ngăn trở, chỉ có chút bận tâm:- Cô gia, thân thể của ngài không sao chứ?
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Yên tâm.
Bạch Côn Sơn sải chân bước ra một bước, hiên nga đứng:
- Cảnh giới ngươi không bằng ta, ta nhường ngươi ba chiêu...
- Không cần nhường, nếu ngươi nhường, trận chiến coi như kết thúc.
Vũ La không thèm để ý, Bạch Côn Sơn tức tối kêu to:
- Giỏi cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng...
Bạch Côn Sơn chỉ tay về phía mặt biển sau lưng, chỉ thấy một bóng đen rất lớn chui lên khỏi biển ngoài Tháp Sơn đảo, nhanh chóng di chuyển tới gần. Những tiếng ầm ầm vang lên rất lớn, nước biển văng tung tóe xung quanh, một thanh cự đao hình cá bay tới.
Cự đao toàn thân ngăm đen, dài chín trượng, rộng ba trượng, trên chuôi đao có khắc nhiều vảy cá. Chỗ chặn chuôi đao có hình dáng một con hải yêu đang há miệng đầy răng nhọn, nhìn qua dường như thân đao có ba cái rãnh khổng lồ đỏ như máu là từ trong miệng nó phun ra.
Cự đao xuất hiện, Bạch Côn Sơn vạch ngón tay một cái, nhắm thẳng vào Vũ La:
- Giết!
Cự đao màu đen vù một tiếng, mang theo một cỗ cương phong sắc bén phá không chém về phía Vũ La.
Cự đao vừa ra, thanh thế kinh người, đám người xung quanh Bạch Côn Sơn cất tiếng hoan hô ủng hộ. Lưu Thiên Uy thấy vậy tỏ vẻ không yên, tên Bạch Côn Sơn này mạnh hơn một ít tu sĩ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai bình thường, không biết cô gia có thể chống lại được không...
Bạch Côn Sơn vô cùng đắc ý, cự đao màu đen nháy mắt đã bay tới đỉnh đầu Vũ La. Vũ La biết cảnh giới đối thủ bậc này cơ hội không khơi dậy được dục vọng chiến đấu của thần Kiếm Thiên Tinh, cho nên hắn cũng không hao hơi tổn sức thuyết phục thần kiếm Thiên Tĩnh làm gì, chỉ khẽ vung tay, Vu lực màu vàng sẫm xô ra mạnh mẽ.
Một đạo hào quang màu vàng sẫm quấn lấy cự đao màu đen, Vu lực màu vàng sẫm vô cùng nổi bật. Lực lượng cương phong trong đó hung hãn vô cùng, cự đao màu đen của Bạch Côn Sơn cũng là pháp bảo tam phẩm hạ, thật sự bất phàm, nhưng dù sao cũng không có Úy Phong Thiết bên trong.
Lực lượng cương phong vừa quét qua, cự đao màu đen giống như lưỡi băng đao gặp nhiệt, nhanh chóng tan rã.
Chỉ trong thoáng chốc, bản mệnh pháp bảo của Bạch Côn Sơn biến thành một mảng rỉ sét. Sắc mặt Bạch Côn Sơn vàng như giấy, nhịn vài lần rốt cục không nhịn được nữa, òa một tiếng phun ra một ngụm máu đen.
Phía sau y gần trăm người trợn mắt mồm, yên lặng như tờ, không ngờ rằng Vũ La thật sự bá đạo như vậy.
Nếu Vũ La ỷ vào thần binh gì đó, một chiêu chặt gãy cự đao màu đen kia, tất cả mọi người sẽ không giật mình như vậy.
Nhưng vừa rồi không biết là lực lượng gì, chỉ trong một chiêu đã ăn mòn một món pháp bảo tam phẩm hạ biến mất không thấy.
Uy lực này thật là đáng sợ, những tu sĩ này trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác sợ hãi.
Vũ La khẽ bóp năm ngón tay, thu Vu lực màu vàng sẫm lại, sau đó tiến lên một bước nhìn Bạch Côn Sơn:
- Ám Vệ chúng ta chính là bá đạo như vậy. Chúng ta chiếm Tháp Sơn đảo này, lập tức cút ngay cho ta!
Chu Thanh Giang có một sở thích kỳ quái: Vừa uống trà vừa uống rượu.
Lão không cần mồi nhắm, chỉ cần có trà là đủ. Sau khi uống một hớp rượu, nhai vài lá trà cũng cảm thấy ngon miệng. Lúc này tâm thần không yên, lão ngồi một mình trong đình trúc sau hoa viên, quay ra hồ sen bên ngoài bày ra bộ đồ nghề của mình, triển khai liêu của mình một bộ khí cụ, bên tay trái là rượu, bên tay phải là trà.
Đồ uống rượu thô to, đa phần là kim loại. Đồ uống trà tinh tế, đa phần là ngọc hay sứ.
Một mình tĩnh tâm nhấm nháp, suy nghĩ cảm thấy xem phen này nên làm gì.
Chuyện này, theo lý thuyết mà nói, cần phải hợp tác cùng Trịnh Tinh Hồn. Mặc dù Chu Thanh Giang không biết vì sao Trịnh Tinh Hồn dặn dò Dịch Long ám toán Vũ La, nhưng Trịnh Tinh Hồn trong Tu Chân Giới vốn nổi danh tính toán không bỏ sót, suy nghĩ chu toàn, nhờ chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, lúc nào cũng chuẩn bị chu toàn rồi mới hành động.
Trịnh Tinh Hồn dám làm như thế, chứng tỏ rất có khả năng y đã có dự phòng, không có Vũ La cũng có thể đi vào Đông Thổ, quá nửa là Dịch Long đã trộm lấy chiếc nhẫn trên tay Vũ La.
Nhẫn nhịn chuyện này, hợp tác cùng Trịnh Tinh Hồn, sẽ lấy được rất nhiều tài nguyên Đông Thổ mang về Trung Châu. Không ngoài trăm năm, Chung Nam sơn cùng Thái Âm sơn sẽ nổi lên khỏi Cửu Đại Thiên Môn, trở thành môn phái hùng mạnh nhất Trung Châu. Mà thực lực của cả phe Chính đạo Trung Châu cũng sẽ vượt qua Nam Hoang.
- Đây, thứ này có thể chứng minh thân phận của ta.
Trên yêu bài ghi rõ tên họ cùng dòng chữ Chính Vệ cấp Giáp, thân phận còn cao hơn cả tên vệ sĩ này. Tên này thấy vậy mừng rỡ nói:
- Ha ha, quả nhiên là cô gia. Ngài tới vừa đúng lúc, đi mau, ta sợ bọn Lưu đại nhân phải chịu thiệt thòi...
Vừa nói vừa kéo Vũ La ra ngoài.
Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
- Vừa rồi ta nghe bọn họ nói đám khốn Bạch Côn Sơn lại tới nữa. Bên cạnh Lưu Đại nhân chỉ cỏ mười chín người, e rằng phải thiệt thòi. Bất quá có cô gia ngài ở đây, hẳn sẽ không thành vấn đề.
Vệ sĩ vừa đi vừa kể đại khái cho Vũ La nghe một chút. Những chuyện mà y được biết cũng có hạn, nhưng Vũ La nghe qua cũng có thể đoán được đại khái, tin này đã lộ ra ngoài, không ít thế lực phái người chạy đến Tháp Sơn đảo dò xét.
Bạch Côn Sơn cười lạnh một tiếng:
- Vị Đại nhân này khẩu khí lớn thật. Được, nếu ngươi đã nói như vậy, hôm nay Bạch lão gia sẽ xông vào Tháp Sơn đảo này một lần, để xem các ngươi có thể làm gì được lão tử.
Đám người xung quanh cũng đồng thanh quát to:
- Đúng vậy, cứ việc xông vào! Tháp Sơn đảo này cũng không phải là thuộc quyền sở hữu của Ám Vệ các ngươi, vì sao các ngươi chiếm cứ không cho người khác tiến vào? Am Vệ thì đã sao, chẳng lẽ Ám Vệ ngang ngược bá đạo như vậy...
- Mọi người cùng lên một lượt, ta cũng không tin bọn chúng có thể ngăn cản nhiều người như vậy.
Lưu Thiên Uy cố gắng nén giận, nếu không phải thật sự không nắm chắc, với tác phong Ám Vệ Bách Hộ của y, đã tát tai bọn họ từ sớm. Y đang định lên tiếng nói, thình lình một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Ám Vệ chúng ta chính là bá đạo như vậy đó, sao hả?
Một cụm mây trắng chậm rãi đáp xuống, tên vệ sĩ kia nhảy xuống trước, y lo rằng Lưu Thiên Uy chưa dám khẳng định thân phận Vũ La, cho nên cố ý quay lại ân cần nói với Vũ La:
- Cô gia ngài cẩn thận, bên dưới rất nhiều đá nhọn...
Lưu Thiên Uy nhìn tên vệ sĩ kia một cái, thấy y kín đáo gật đầu, lập tức hiểu rõ.
Đây là phu quân của đứa con gái mà Chu Thanh Giang Đại nhân yêu thương nhất. Lưu Thiên Uy là Bách Hộ Ám Vệ, dưới tình huống thông thường muốn nịnh nọt cũng không có cơ hội. Hôm nay cơ hội tới trước mắt, Lưu Thiên Uy vội vàng sải bước tiến tới hỏi hắn:
- Cô gia tỉnh rồi ư, thân thể ngài có đỡ chăng?
Vũ La cười nói:
- Không có chuyện gì.
Bạch Côn Sơn cười lạnh một tiếng:
- Cô gia ư... Ngươi là cô gia của ai, giọng điệu này còn lớn lối hơn cả tên họ Lưu kia, Ám Vệ trở thành tự cao tự đại như vậy từ bao giờ?
Vũ La quét mắt nhìn y một cái:
- Ám Vệ chúng ta tự cao tự đại đã từ lâu, nếu như ngươi không phục, có thể tới thử xem một chút.
Bản lĩnh Vũ La thế nào, trong hệ thống Ám Vệ cũng đã có mật báo. Mặc dù Lưu Thiên Uy cấp bậc còn thấp, không biết được mật báo kia, nhưng cũng được nghe cấp trên trực tiếp Thiên Hộ nói lại.
Dù trong mật báo kia, chiến lực của Vũ La chỉ dừng ở lúc hắn còn ở Trung Châu, nhưng dù là như vậy, Bạch Côn Sơn này cũng không thể nào chống nổi.
Bạch Côn Sơn nhướng mày:
- Được, hôm nay Bạch lão gia sẽ lĩnh giáo ngươi một chút. Ta muốn xem thử bản lĩnh của Ám Vệ các ngươi có lớn như giọng điệu của các ngươi không.
Lưu Thiên Uy xem tình hình, biết quá nửa là Bạch Côn Sơn sẽ ăn đòn. Đây là cơ hội để cô gia thể hiện, y không dám ngăn trở, chỉ có chút bận tâm:- Cô gia, thân thể của ngài không sao chứ?
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Yên tâm.
Bạch Côn Sơn sải chân bước ra một bước, hiên nga đứng:
- Cảnh giới ngươi không bằng ta, ta nhường ngươi ba chiêu...
- Không cần nhường, nếu ngươi nhường, trận chiến coi như kết thúc.
Vũ La không thèm để ý, Bạch Côn Sơn tức tối kêu to:
- Giỏi cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng...
Bạch Côn Sơn chỉ tay về phía mặt biển sau lưng, chỉ thấy một bóng đen rất lớn chui lên khỏi biển ngoài Tháp Sơn đảo, nhanh chóng di chuyển tới gần. Những tiếng ầm ầm vang lên rất lớn, nước biển văng tung tóe xung quanh, một thanh cự đao hình cá bay tới.
Cự đao toàn thân ngăm đen, dài chín trượng, rộng ba trượng, trên chuôi đao có khắc nhiều vảy cá. Chỗ chặn chuôi đao có hình dáng một con hải yêu đang há miệng đầy răng nhọn, nhìn qua dường như thân đao có ba cái rãnh khổng lồ đỏ như máu là từ trong miệng nó phun ra.
Cự đao xuất hiện, Bạch Côn Sơn vạch ngón tay một cái, nhắm thẳng vào Vũ La:
- Giết!
Cự đao màu đen vù một tiếng, mang theo một cỗ cương phong sắc bén phá không chém về phía Vũ La.
Cự đao vừa ra, thanh thế kinh người, đám người xung quanh Bạch Côn Sơn cất tiếng hoan hô ủng hộ. Lưu Thiên Uy thấy vậy tỏ vẻ không yên, tên Bạch Côn Sơn này mạnh hơn một ít tu sĩ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai bình thường, không biết cô gia có thể chống lại được không...
Bạch Côn Sơn vô cùng đắc ý, cự đao màu đen nháy mắt đã bay tới đỉnh đầu Vũ La. Vũ La biết cảnh giới đối thủ bậc này cơ hội không khơi dậy được dục vọng chiến đấu của thần Kiếm Thiên Tinh, cho nên hắn cũng không hao hơi tổn sức thuyết phục thần kiếm Thiên Tĩnh làm gì, chỉ khẽ vung tay, Vu lực màu vàng sẫm xô ra mạnh mẽ.
Một đạo hào quang màu vàng sẫm quấn lấy cự đao màu đen, Vu lực màu vàng sẫm vô cùng nổi bật. Lực lượng cương phong trong đó hung hãn vô cùng, cự đao màu đen của Bạch Côn Sơn cũng là pháp bảo tam phẩm hạ, thật sự bất phàm, nhưng dù sao cũng không có Úy Phong Thiết bên trong.
Lực lượng cương phong vừa quét qua, cự đao màu đen giống như lưỡi băng đao gặp nhiệt, nhanh chóng tan rã.
Chỉ trong thoáng chốc, bản mệnh pháp bảo của Bạch Côn Sơn biến thành một mảng rỉ sét. Sắc mặt Bạch Côn Sơn vàng như giấy, nhịn vài lần rốt cục không nhịn được nữa, òa một tiếng phun ra một ngụm máu đen.
Phía sau y gần trăm người trợn mắt mồm, yên lặng như tờ, không ngờ rằng Vũ La thật sự bá đạo như vậy.
Nếu Vũ La ỷ vào thần binh gì đó, một chiêu chặt gãy cự đao màu đen kia, tất cả mọi người sẽ không giật mình như vậy.
Nhưng vừa rồi không biết là lực lượng gì, chỉ trong một chiêu đã ăn mòn một món pháp bảo tam phẩm hạ biến mất không thấy.
Uy lực này thật là đáng sợ, những tu sĩ này trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác sợ hãi.
Vũ La khẽ bóp năm ngón tay, thu Vu lực màu vàng sẫm lại, sau đó tiến lên một bước nhìn Bạch Côn Sơn:
- Ám Vệ chúng ta chính là bá đạo như vậy. Chúng ta chiếm Tháp Sơn đảo này, lập tức cút ngay cho ta!
Chu Thanh Giang có một sở thích kỳ quái: Vừa uống trà vừa uống rượu.
Lão không cần mồi nhắm, chỉ cần có trà là đủ. Sau khi uống một hớp rượu, nhai vài lá trà cũng cảm thấy ngon miệng. Lúc này tâm thần không yên, lão ngồi một mình trong đình trúc sau hoa viên, quay ra hồ sen bên ngoài bày ra bộ đồ nghề của mình, triển khai liêu của mình một bộ khí cụ, bên tay trái là rượu, bên tay phải là trà.
Đồ uống rượu thô to, đa phần là kim loại. Đồ uống trà tinh tế, đa phần là ngọc hay sứ.
Một mình tĩnh tâm nhấm nháp, suy nghĩ cảm thấy xem phen này nên làm gì.
Chuyện này, theo lý thuyết mà nói, cần phải hợp tác cùng Trịnh Tinh Hồn. Mặc dù Chu Thanh Giang không biết vì sao Trịnh Tinh Hồn dặn dò Dịch Long ám toán Vũ La, nhưng Trịnh Tinh Hồn trong Tu Chân Giới vốn nổi danh tính toán không bỏ sót, suy nghĩ chu toàn, nhờ chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, lúc nào cũng chuẩn bị chu toàn rồi mới hành động.
Trịnh Tinh Hồn dám làm như thế, chứng tỏ rất có khả năng y đã có dự phòng, không có Vũ La cũng có thể đi vào Đông Thổ, quá nửa là Dịch Long đã trộm lấy chiếc nhẫn trên tay Vũ La.
Nhẫn nhịn chuyện này, hợp tác cùng Trịnh Tinh Hồn, sẽ lấy được rất nhiều tài nguyên Đông Thổ mang về Trung Châu. Không ngoài trăm năm, Chung Nam sơn cùng Thái Âm sơn sẽ nổi lên khỏi Cửu Đại Thiên Môn, trở thành môn phái hùng mạnh nhất Trung Châu. Mà thực lực của cả phe Chính đạo Trung Châu cũng sẽ vượt qua Nam Hoang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.