Tiên Tuyệt

Chương 463: Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa (Thượng)

Thạch Tam

11/04/2018

Đến lúc đó xua quân xuôi Nam, tiêu diệt phe Ma đạo, thành tựu công trạng tuyệt thế. Nhìn qua thật là tốt đẹp, hết sức mê người.

Chu Thanh Giang cẩn thận nâng chung trà màu thiên thanh lên, chậm rãi uống một ngụm.

Đặt chén trà xuống, lão lại cất tiếng thở dài. Nhìn qua làm như vậy quả thật rất tốt, nhưng Chu Thanh Giang mất thời gian ba tháng vẫn chưa thể thuyết phục bản thân chọn con đường này, bằng không lão đâu tới nỗi khốn khổ như vậy?

Lão lại cầm chén rượu lớn bằng vẫn thạch khảm tơ bạc nốc một ngụm to.

Hay là đường đường chính chính đánh với bọn đạo chích Thái Âm sơn một trận, mình đã nhịn chúng nhiều năm. Mặt Trịnh Tinh Hồn nhìn qua giống như cương thi, mỗi lần gặp y, Chu Thanh Giang rất muốn xông lên dùng gót giày đầy bùn đất của mình đạp vào mặt y một cái.

Cạch!

Lão đặt chén rượu xuống, nếu là như vậy, bất luận cuối cùng thành hay bại, mình cũng có được hào khí xung thiên, không hổ sinh ra dưới gầm trời này.

Nhưng phần thắng của mình được bao nhiêu?

Không phải cả Chung Nam sơn là nhà của Đại Trưởng lão, dù sao cũng còn có một Chưởng môn. Cả môn phái có đồng lòng đối phó Chung Nam sơn hay không, Chu Thanh Giang thật sự không nắm chắc.

Mình có thể lực chiến bỏ mình, để lại một giai thoại hào hùng cho đời sau. Nhưng những huynh đệ Ám Vệ theo chân mình bao nhiêu năm qua, còn có hai đứa con trai Chu Hùng, Chu Hoành phải làm sao?

Chu Thanh Giang lại buông tiếng than dài, nâng chén trà lên.

Đây là chén trà mà lão thích nhất, trên màu thiên thanh diễm lệ còn điểm xuyết chút màu lòng đỏ trừng, mỏng như cánh ve, thanh nhã như ngọc.

Thậm chí có thể úp trên nến, dùng làm chụp đèn.

Nghe nói loại chén trà nhỏ này luyện chế vô cùng khó khăn, muốn luyện chế được một bộ cực phẩm như vậy, ít nhất cũng phải khai lò mấy ngàn lần. Dù là Chu Thanh Giang, trong tay cũng chỉ có một bộ như vậy, vài chục năm nay đặc biệt yêu quý.

Trong lúc lão còn đang do dự chọn giữa trà với rượu, thình lình bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập, có người hấp tấp xông tới:

- Cha... Cha...

Chu Hoành giống như một cơn lốc xông vào, vì quá nhanh nên thu thế không kịp, đầu gối va vào kỷ trà bằng ô mộc. Bàn trà nghiêng đi, bộ trà cụ màu thiên thanh trên bàn lập tức lăn xuống đất loảng xoảng vỡ nát.

Chu Thanh Giang sững sờ nhìn bộ trà cụ yêu quý của mình vỡ tan tành, tức giận tới nỗi sắc mặt tái xanh. Lão càng cẩn thận hơn cầm chén trà nhỏ còn sót lại trong tay, tay kia vỗ Thái Sư ỷ mắng to:

- Tên khốn này, vì sao lại lỗ mãng như vậy?

Chu Hoành hưng phấn không giảm:

- Cha, tin tức tốt, tin tức tốt vô cùng. Muội phu... Muội phu còn sống!

Chu Thanh Giang ngẩn ra, cho là mình nghe lầm:

- Con vừa nói gì?

- Muội phu còn sống, Vũ La, là Vũ La, hiện tại hắn ở Tháp Sơn đảo!

Chu Thanh Giang chợt nghe lồng ngực vô cùng nhẹ nhõm, cỗ trọc khí tích tụ trong đó thời gian qua thổ ra sạch sẽ, sau đó ngửa mặt lên trời cười một tràng dài. Sóng âm kích động, trúc trên nóc đình gãy đánh soạt một tiếng, từng thanh trúc to bằng cánh tay sắc bén như kiếm chĩa ra tua tủa bốn phương tám hướng.

Tiếng cười vút thẳng lên trời cao, sướng khoái cực kỳ.

Chu Thanh Giang ngưng cười, cúi đầu nhìn chén trà còn sót trong tay, chợt hai tay chập lại, chén trà cuối cùng cũng vỡ tan thành bụi:

- Được, theo ta tới Tháp Sơn đảo!

Vũ La bá đạo một hồi, dọa cho bọn Bạch Côn Sơn phải ủ rũ cụp đuôi đào tẩu.

Bọn Ám Vệ Lưu Thiên Uy mặt mày hớn hở, bắt đầu vuốt mông ngựa hết sức chân thành. Ám Vệ bọn họ cũng hết sức ngang ngược càn rỡ, tuy rằng trước kia cũng là ỷ thế hiếp người, nhưng chưa từng dứt khoát như vậy, một chiêu đánh bại kẻ gây hắn.

Vì vậy đám Ám Vệ vây quanh Vũ La tán dương nịnh nọt, nhưng có bảy phần cũng là lời thật.

Bạch Côn Sơn đi rồi, Lưu Thiên Uy cảm thấy bọn chúng sẽ không từ bỏ ý định. Thế lực sau lưng Bạch Côn Sơn nhất định sẽ phái tu sĩ mạnh hơn tới dò xét, vì vậy Lưu Thiên Uy lập tức báo cáo tình huống lên cấp trên.

Lúc trước bởi vì không xác định được thân phận Vũ La, Lưu Thiên Uy cũng không nói Vũ La ở Tháp Sơn đảo, lúc này báo cáo hết một lượt.

Vũ La không có lòng dạ nào ở lại Tháp Sơn đảo, hắn lo lắng cho Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn. Chẳng qua Ám Vệ trên Tháp Sơn đảo có cấp bậc không cao, không biết được tin tức của hai nàng.

Vũ La muốn đi, nhưng nghĩ tới bên cạnh bọn Bạch Côn Sơn dòm ngó Tháp Sơn đảo chằm chằm, tự nhiên hắn không thể phủi tay bỏ đi không thèm đếm xỉa như vậy. Cho nên mặc dù lòng như lửa đốt, hắn cũng quyết định tạm thời ở Tháp Sơn đảo, đợi chờ viện quân chạy tới.

Trấn giữ Tinh La Hải không ai xa lạ, chính là chị vợ Chu Nghiên của Vũ La.

Sau khi nhận được tin, Chu Nghiên cảm thấy hơi khó chịu. Nàng rất muốn tới thăm Vũ La, hai người có giao tình đồng sinh cộng tử, cùng hoạn nạn nơi Đông Thổ, nếu hiện tại còn ở Đông Thổ, nàng đã không chút do dự chạy tới thăm Vũ La. Nhưng hôm nay đã trở lại Trung Châu, làm như vậy cũng hơi khó coi.

Vũ La là tướng công của Chu Cẩn, nàng chạy tới gấp gáp như vậy, người ngoài thấy được sẽ nói thế nào?



Trên thực tế nếu Chu Nghiên không nghĩ gì khác trong lòng, cũng có thể đi được. Với tính tình như băng sơn của nàng, không ai nói gì được.

Vấn đề là bất kể là ai, sau khi trải qua hành trình Đông Thổ như vậy, muốn trong lòng mình không nảy sinh chút tư tình là không có khả năng.

Chu Nghiên vì chột dạ, rốt cục tự mình làm khó mình.

Bất quá chỉ mất nửa ngày, nhóm viện binh đầu tiên do Chu Nghiên phái ra đã chạy tới.

Một trăm năm mươi tên Ám Vệ mang theo ba món pháp bảo cỡ lớn chạy tới. Có những người này, nhất là ba món pháp bảo cỡ lớn kia trấn thủ, trong lòng mọi người cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều. Cho dù là có Đại Năng tới đây, cũng có sức liều mạng một trận.

Vũ La quyết định từ giã Lưu Thiên Uy, nhưng chưa kịp đi, Lưu Thiên Uy đã tìm tới hắn, dáng vẻ vô cùng hưng phấn:

- Cô gia, hắc hắc, cho ngài xem vật này vô cùng thú vị.

Vũ La thấy dáng vẻ y tỏ ra thần bí như vậy, có hơi ngạc nhiên:

- Ngươi làm gì lấm la lấm lét như vậy?

Lưu Thiên Uy không để ý, lôi hắn ra ngoài:

- Ngài theo ta đi, đến nơi ngài sẽ biết.

Y dẫn Vũ La chạy thẳng tới phía Tây Tháp Sơn đảo. Đảo này vốn cũng rất nhỏ, chỉ sau vài bước đã tới. Một đám Ám Vệ đang vây quanh một chỗ, hăng hái bừng bừng thảo luận chuyện gì, thấy Vũ La tới, mọi người lập tức khom người làm lễ ra mắt:

- Cô gia ngài đã tới.

Thứ mà bọn họ đang vây quanh bắt đầu lộ ra.

Vũ La xem thử, thì ra là ba món pháp bảo cỡ lớn. Một món có bề ngoài giống như máy bắn đá, hai món giống như thổ pháo (súng thần công), nhưng đường kính rất to, thân pháo lại ngắn.

Ba món pháp bảo công kích cỡ lớn này là do một nhóm viện quân mang đến, chế luyện hoàn mỹ. Lúc luyện chế ra đã thêm vào nhiều loại trận pháp phức tạp, bên ngoài cũng khắc rất nhiều linh văn.

Vũ La đã sớm nghe qua Trung Châu có người chế tạo ra pháp bảo công kích cỡ lớn, bất quá trước nay hắn vẫn chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên.

Hắn có chút kỳ quái hỏi:

- Các ngươi xúm lại nơi này làm gì, các ngươi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật này ư?

Lưu Thiên Uy cười hắc hắc, chỉ vào một điểm đen nhỏ trên mặt biển ngoài xa:

- Cô gia có thấy không, bọn Bạch Côn Sơn ẩn trên hòn đảo nhỏ kia. Mấy ngày nay huynh đệ chúng ta bị đám khốn kia làm cho tức chết, vừa hay có ba nhóm viện binh chạy tới, mọi người cùng thương lượng với nhau bắn cho bọn chúng một quả pháo, để phát tiết uất ức trong lòng.

Vũ La đảo tròn mắt, hiểu ra rất nhanh. Những người này là hảo thủ tra án, nhưng danh tiếng Ám Vệ quá nổi bật, dần dần cũng tập cho bọn họ quen thói ngang ngược kiêu ngạo. Mấy ngày nay bọn họ phải nén giận trên Tháp Sơn đảo là vô cùng nhục nhã, dù sao cũng phải lấy lại thể diện. Lúc trước hắn đánh bại Bạch Côn Sơn chỉ với một chiêu, cũng đã lấy lại thể diện cho mọi người, nhưng dù sao cũng chưa tạo thành thương tổn thực chất, tất cả mọi người có chút không cam lòng.Vũ La đưa mắt quan sát, điểm đen trên mặt biển kia trên thực tế cũng không nhỏ, so ra diện tích còn lớn hơn cả Tháp Sơn đảo. Bất quá khoảng cách hơi xa, có chừng hơn bốn mươi dặm.

- Vật này có thể bắn tới đó hay sao? Khoảng cách xa như vậy, cho dù là bắn tới, chỉ sợ cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu thương tổn?

Lưu Thiên Uy thấy Vũ La không phản đối, rất là hưng phấn:

- Ngài cứ yên tâm đi.

Y vung tay lên:

- Bọn nhỏ, chuẩn bị, hãy cho cô gia xem một chút thủ đoạn của Ám Vệ chúng ta!

- Được!

Đám Ám Vệ bên dưới hô to phụ họa, bắt đầu động thủ. Người bổ sung ngọc túy, kẻ chỉnh lại thân pháo, người điều chỉnh tầm bắn. Chỉ sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Lưu Thiên Uy trưng cầu ý kiến Vũ La lần nữa:

- Cô gia, có bắn hay không?

Vũ La cười lạnh một tiếng, giọng kiên quyết như chém đinh chặt sắt:

- Bắn!

Trước hết là pháp bảo cỡ lớn giống như máy bắn đá kia phát uy. Vũ La vừa ra lệnh, lập tức có một tên Ám Vệ ôm một tảng đá to bằng nửa người đặt lên pháp bảo. Lưu Thiên Uy thét lớn một tiếng “Bắn”, lập tức có người rót linh lực vào, kích hoạt máy bắn đá.

Chỉ thấy một tia linh lực giống như ngọn lửa bùng lên từ dưới chân máy bắn đá, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân. Sau đó dưới tác dụng của những đạo linh văn được khắc vô cùng tinh xảo, ngưng tụ tất cả lực lượng lại, đưa tới vị trí trọng yếu của máy bắn đá. Một tiếng bang rất lớn vang lên, mặt đất run lên một cái, cánh tay bắn thật dài vung lên, tảng đá bay ra vẽ một đường vòng cung rất rộng, bay về phía hòn đảo của bọn Bạch Côn Sơn.

Tảng đá bắn ra hiển nhiên đã được luyện chế bằng thủ đoạn đặc biệt, bay lên không một lúc chợt bùng lên ngọn lửa màu đỏ sẫm, kéo thành một cái đuôi lửa dài chừng ba trượng, lại thêm một vệt khói đen thật dài. Giống như một ngôi sao băng, nhìn qua chậm chạp nhưng chỉ trong nháy mắt đã bắn tới hòn đảo ngoài xa.

Trước tiên bọn Vũ La nhìn thấy một cột lửa phỏng vút lên cao trên đảo nọ, khói đen cuồn cuộn bốc lên. Một lúc sau mới nghe một tiếng ầm vang lên rất lớn, chấn động khiến cho màng nhĩ mọi người cảm thấy hơi đau.



Trên đào kia lập tức có rất nhiều điểm sáng bay lên, trông giống như ong vỡ tổ.

Hẳn là bọn Bạch Côn Sơn chật vật vô cùng.

Bọn Ám Vệ bật cười to khoái chí, Vũ La cũng không nhịn được mỉm cười. Lưu Thiên Uy liên tục thúc giục:

- Tiên pháo mau chuẩn bị.

Hai khẩu đại pháo đã chuẩn bị xong, y vừa ra lệnh, đã có người mang rất nhiều ngọc túy bổ sung cho thân pháo.

Lưu Thiên Uy giơ tay chỉ Tôn Thất:

- Tôn Thất, các ngươi bắn trước.

Người bên Tôn Thất mừng rỡ, đang muốn phát động tiên pháo, Tôn Thất lập tức đi tới tát cho một cái:

- Đồ ngu, mở bệ ra trước.

Bệ mà y nói không phải là là bệ thật, mà là kích hoạt một trận pháp bên dưới thân pháo, phạm vi trận pháp mở rộng không ngừng, nhiều tầng hào quang tỏa ra có đường kính chừng ba mươi trượng, giống như bệ pháo.

Lực giật lùi của tiên pháo rất lớn, tác dụng của trận pháp này là cố định thân pháo.

Nếu không kích hoạt trận pháp này mà tùy tiện nổ pháo, chắc chắn tiên pháo giật ngược trở về, sẽ làm gãy chân tên pháo thủ kia.

Tên pháo thủ kia rụt cổ lại, cũng là mình vội vàng quá nên quên. Mặc dù bị Tôn Thất tát cho một cái, nhưng người ta cứu mạng của mình, vì vậy cũng không để ý.

Khẩu tiên pháo này có tên là Hồng Vũ tiên pháo, mỗi lần bắn cần một ngàn miếng ngọc túy, nhưng uy lực của nó cũng hết sức kinh người. Tiếng pháo vang lên, dường như cả Tháp Sơn đảo cũng phải run rẩy. Trong nòng pháo thô ngắn phun ra một luồng sáng chói mắt, nháy mắt đã vượt qua mặt biển, chính xác trúng vào hòn đảo kia.

Khẩu tiên pháo còn lại có tên là Thiên vẫn tiên pháo, bắn ra đạn pháo, cũng hơi giống như máy bắn đá, nhưng hiệu quả đạn pháo bất đồng. Sau khi bắn ra lặng lẽ không tiếng động, trúng vào mục tiêu mới phát ra tiếng nổ mãnh liệt.

Rõ ràng là uy lực của đạn pháo lớn hơn máy bắn đá, nhưng không có hiệu quả gây cháy.

Ba món pháp bảo cỡ lớn bắn qua một lượt, Vũ La đưa mắt nhìn lại. Hòn đảo ngoài xa lúc trước có kích thước không nhỏ, hiện tại chỉ còn một mỏm đá nhỏ trên mặt biển.

Bọn Bạch Côn Sơn tổn thất nặng nề, cũng may Lưu Thiên Uy coi như phúc hậu, để cho máy bắn đá khai hỏa trước. Đạn đá do máy bắn đá bắn ra có hiệu quả đốt cháy, nhưng lực nổ rất yếu, mặc dù viên đầu tiên bắn ra khiến cho đại đa số địch nhân bị bỏng, nhưng không có mấy người chết. Công kích như vậy mang tính hù dọa là chính, bất quá là sát thương miệng.

Nếu lúc đầu bắn trước hai khẩu tiên pháo, vậy hiệu quả sẽ khác hẳn, số người còn sống chắc chắn không quá một phần ba.

Ba món pháp bảo công kích cỡ lớn hùng mạnh như vậy, thật sự khiến cho Vũ La có hơi bất ngờ. Mặc dù thời gian chuẩn bị quá dài, hơn nữa hao phí ngọc túy thực sự quá khổng lồ, nhưng mỗi một món pháp bảo công kích một lần như vậy, so ra đã vượt qua một đòn dốc hết toàn lực của một Đại Năng, quả thật không đơn giản.

Hắn thoáng động trong lòng, đi lên phía trước định xem xét một phen, Lưu Thiên Uy vội vàng ngăn cản hắn:

- Cô gia, ngài đợi một lát nữa hãy tới xem. Sau mỗi lần bắn, những thứ này trở nên nóng vô cùng, chờ nửa canh giờ sau mới có thể bắn được lần thứ hai.

Những món pháp bảo công kích cỡ lớn này là do Ám Vệ nghiên cứu chế tạo thành công trong những năm gần đây, bất quá tỷ lệ chế tạo thành công quá thấp, hơn nữa thời gian sử dụng bị hạn chế quá nhiều, bằng không Chu Thanh Giang đâu cần e ngại Trịnh Tinh Hồn như vậy. Chỉ cần xếp vài trăm món pháp bảo như vậy trước Thái Âm sơn thành một hàng, bắn đạn pháo vào, mười Thái Âm sơn cũng bị san bằng.

Vũ La nhìn ba món pháp bảo to tướng kia, trong lòng thầm nghĩ sau khi trở về phải đòi Chu Thanh Giang giao cho phương pháp chế luyện chúng, nghiên cứu thử một phen.

Vũ La vốn không tinh thông trận pháp, nhưng nói như vậy cũng chỉ là tương đối. Nếu nhìn khắp Trung Châu, hắn cũng coi như có được thành tựu thâm hậu. Chỉ bất quá nếu so với trinh độ của những phương diện như linh văn, đương nhiên là chênh lệch không nhỏ.

- Được rồi, thu những thứ này lại đi. Nếu để cho Chu Thống Lĩnh biết được, tuyệt không tha cho các ngươi.

Chu Thống Lĩnh mà Vũ La nói đương nhiên chỉ Chu Nghiên. Vị chị vợ này bình thường là mặt lanh lòng còn lanh hơn, chỉ có đối mặt với thân hữu mới tốt hơn một chút.

Nàng vẫn nổi danh trong Ám Vệ là người trị quân nghiêm nghị. Nếu để Chu Nghiên biết bọn Lưu Thiên Uy chỉ vì phát tiết uất ức mà lãng phí nhiều tài nguyên như vậy, nhất định sẽ nghiêm trị không tha.

Lưu Thiên Uy cảm thấy căng thẳng, vội vàng nói với mọi người:

- Cô gia nói rất đúng, chơi đùa như vậy đủ rồi, cũng phải cẩn thận một chút.

Mọi người đã phát tiết tâm trạng, cũng vô cùng hể hả. Có người thi triển huyễn thuật, che giấu ba món pháp bảo công kích này lại, chờ thân pháo nguội đi sẽ thu chúng lại.

- Đó là gì vậy?

Có người tinh mắt, nhìn thấy trên không ngoài xa có một luồng hỏa vân khổng lồ đang cuồn cuộn bay tới, lúc này cũng còn cách xa bọn họ tối thiểu vài trăm dặm. Đám hỏa vân kia nhìn qua cũng chỉ to như nắm tay, khảm trên bầu trời xanh thẳm, giống như một viên hồng bảo thạch gắn trên một khối ngọc bích.

Nhưng tốc độ của đám hỏa vân kia nhanh đến mức khó tin, trong khoảnh khắc mọi người ngẩng đầu lên quan sát, đã tới chỉ còn cách bọn họ chừng trăm dặm, độ lớn đã trở nên rợp trời.

Từng đợt phong hỏa quét tới ào ào, cách xa trăm dặm cũng có thể cảm giác được hỏa vân kia đáng sợ tới mức nào.

Sắc mặt Vũ La lạnh lùng, cười khẩy nói:

- Chỉ sợ kẻ tới bất thiện, mọi người cẩn thận!

Nghe hắn nhắc nhở như vậy, trong lòng mọi người thầm đề phòng, nhưng ai nấy cũng sinh ra cảm giác bất lực. Đám hỏa vân đang bay tới kia to chừng trăm mẫu, người có thể điêu khiển một đám hỏa vân lớn như vậy, cho dù là ở Trung Châu cũng là cường giả đứng đâu. Mười mấy người bọn họ có lẽ không tiếp nổi một chiêu của người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook